Tiên Quốc Đại Đế

Chương 295: Phản loạn

Lưu Cẩn vừa lòng nói:

 

- Lưu Cương, lần này ngươi thật sự làm rất tốt, vương của ta sẽ không bạc đãi ngươi. Yên tâm, ta sẽ nói lời hay cho ngươi trước mặt vương của ta!

 

Lưu Cương hưng phấn nói:

 

- Đa tạ Lưu công công!

 

 

Đại Hà tông.

 

Tông môn tĩnh lặng, nội đấu bắt đầu, các đệ tử cơ hồ tụ tập đến dưới chủ phong.

 

Miêu Miêu ngồi trên vai Diêm Xuyên, hắn cùng Túy Kiếm Sinh bước vào trong đó. Không qua bao lâu, hai người từ xa thấy nhiều đệ tử giương cung bạt kiếm đối diện nhau.

 

Túy Kiếm Sinh ngạc nhiên hỏi:

 

- Sư thúc, đã có chyệnn gì?

 

Diêm Xuyên nheo mắt, dừng bước chân.

 

Túy Kiếm Sinh sốt ruột nói:

 

- Trong tông xảy ra đại loạn rồi!

 

Diêm Xuyên nói với Miêu Miêu:

 

- Miêu Miêu, hãy lấy trăm kiếm ra!

 

- Meo!

 

Miêu Miêu nhanh chóng đổ trăm thanh trường kiếm ra khỏi mũ nỉ nhỏ.

 

Diêm Xuyên nhìn hướng Túy Kiếm Sinh, đưa bản vẻ:

 

- Túy Kiếm Sinh!

 

Túy Kiếm Sinh khó hiểu hỏi: Bạn đang đọc chuyện tại

 

- Sư thúc, cái này là...?

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

 

- Dựa theo trận đồ này cắm trăm thanh kiếm xung quanh chủ phong, tùy thời nghe lệnh của ta. Ta đi chủ phong trước.

 

Túy Kiếm Sinh gật đầu, nói:

 

- Tuân lệnh!

 

Diêm Xuyên để lại Túy Kiếm Sinh, đạp bước đi tới chủ phong.

 

Chủ phong, Đại Hà điện.

 

- Mạc Vô Hối, ngươi thật sự muốn Đại Hà tông ta nội loạn sao?

 

- Mạc Vô Hối, ngươi không có tư cách làm chưởng môn!

 

...............

 

.........

 

...

 

- Phùng Thiên Vũ, ngươi khi sư diệt tổ, có xứng với phụ thân của ngươi không?

 

...............

 

.........

 

...

 

Trong Đại Hà điện ầm ĩ ồn ào, phe ủng hộ Mạc Vô Hối, phe bênh Phùng Thiên Vũ đấu miệng với nhau.

 

Một người áo đen sau lưng Phùng Thiên Vũ lạnh nhạt nói:

 

- Cần gì rắc rối như vậy? Phùng Thiên Vũ, ngươi đấu với Mạc Vô Hối, thắng bại tự biết. Mạc Vô Hối căn bản không có tư cách làm chưởng môn!

 

Cao Bất Phàm lạnh lùng quát:

 

- Khốn kiếp, ngươi là ai? Giấu đầu lòi đuôi!

 

Hai mươi người áo đen, trong đó người dẫn đầu lạnh lùng cười nói:

 

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là Mạc Vô Hối căn bản là một phế nhân!

 

Cao Bất Phàm quát:

 

- Ngươi nói cái gì?

 

Đoạn Tam Thuật tức giận quát:

 

- To gan!

 

Giang Nam lạnh lùng cười nói:

 

- Ha ha ha ha! Vậy thì, phong chủ, đệ tử sẽ thăm dò giúp ngươi!

 

Keng keng!

 

Giang Nam chớp mắt rút trường kiếm ra đâm hướng Mạc Vô Hối.

 

Mạc Vô Hối lạnh lùng trừng Giang Nam.

 

Đinh!

 

Cao Bất Phàm lập tức rút kiếm đánh bật kiếm của Giang Nam.

 

Cao Bất Phàm lạnh lùng quát:

 

- Muốn chết, rút kiếm với chưởng môn, ngươi là khi sư diệt tổ!

 

Giang Nam mỉa mai:

 

- Hừ! Cao Bất Phàm, ngươi đang hù ai?

 

Keng keng!

 

Keng keng!

 

Keng keng!

 

Trong đại điện, đám Thần cảnh rút kiếm ra. Mới nãy chỉ là khắc khẩu, giờ phút này bởi vì Giang Nam lỗ mãng, ai nấy giương cung bạt kiếm, thậm chí hai phe vòng quanh kiếm khí.

 

Phút chốc trong đại điện kiếm khí bắn ra bốn phía, vài chỗ nổi lên kiếm khí va chạm, phát ra tiếng trầm đục. Trong đại điện gió to nổi lên bốn phía.

 

Người áo đen dẫn đầu lại lên tiếng:

 

- Phùng Thiên Vũ, chúng ta chỉ làm được bấy nhiêu cho ngươi. Đi đi, hãy khiêu chiến với Mạc Vô Hối, để mọi người nhìn xem Mạc Vô Hối rốt cuộc như thế nào, có tư cách hay không.

 

Phùng Thiên Vũ mí mắt giật như rút gân, tay siết chặt chuôi kiếm, lạnh lùng nhìn Mạc Vô Hối.

 

Trong đại điện, kiếm khí bắn ra bốn phía, đại chiến bùng nổ bất cứ lúc nào.

 

Đột nhiên thiên điện vang một tiếng rống:

 

- Khốn kiếp, còn ra thể thống gì!

 

Một khí thế cường đại phóng ra, đè ép đám Thần cảnh, Khí cảnh biến sắc mặt. Trước khí thế này, kiếm khí của mọi người văng ngược lại.

 

Giang Nam ngạc nhiên hỏi:

 

- Là ai?

 

Trong thiên điện có hai ông lão trợn to mắt chậm rãi đi ra.

 

Đám Cao Bất Phàm vui mừng nói:

 

- Trưởng lão? Các ngươi trở về từ khi nào?

 

Đám người sau lưng Mạc Vô Hối lộ vẻ vui sướng, người đứng sau lưng Phùng Thiên Vũ thì sắc mặt cực kỳ khó xem.

 

Hai trưởng lão của Đại Hà tông.

 

Hai trưởng lão khí thế áp chế đám Phùng Thiên Vũ, khiến các cường giả không thể nổi lên lòng phản kháng.

 

Giang Nam giật mình kêu lên:

 

- Hư cảnh? Hạ Hư cảnh?

 

Hai trưởng lão đi tới, đều vô cùng đau xót nhìn Phùng Thiên Vũ.

 

- Thiên Vũ, ta nhìn ngươi lớn lên, tại sao ngươi lại biến thành như vậy?

 

- Thiên vũ, ngươi định hủy Đại Hà tông sao?

 

- Ngươi dám đối mặt với cha ngươi không?

 

............

 

......

 

...

 

Hai lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quở trách Phùng Thiên Vũ. Bởi vì Phùng Thiên Vũ là nhi tử của Phùng Thái Nhiên, năm xưa hai trưởng lão chăm sóc gã chu đáo, không ngờ hôm nay gã đến Đại Hà điện bức cung.

 

Phùng Thiên Vũ nhìn hai người, biểu tình phức tạp, lắc đầu, kiên quyết nói:

 

- Ta không sai, ta vì Đại Hà tông!

 

- Khốn kiếp!

 

- Bậy bạ!

 

Hai trưởng lão trừng mắt, khí thế giận dữ đè ép Phùng Thiên Vũ như muốn ép gục gã.

 

Hai hạ Hư cảnh áp chế, lực lượng cực lớn, chân Phùng Thiên Vũ run run, nhưng gã cố gắng không để mình khuỵu xuống.

 

Người áo đen dẫn đầu đột nhiên quát:

 

- Hừ! Hai lão già này!

 

Ầm!

 

Khi người áo đen dẫn đầu nói chyện thì có hai người áo đen bỗng lấy ra thanh đại đao mạnh chém hướng hai trưởng lão Hư cảnh.

 

Hai đao chém xuống, hai trưởng lão Hư cảnh phát hiện tình hình nguy hiểm, hình như đã vượt qua tầm khống chế của họ. Hai trưởng lão Hư cảnh vội vàng giơ kiếm đỡ.

 

Ầm!

 

Ầm!

 

Đại Hà điện vang hai tiếng nổ điếc tai, bão tố cuồng bạo từ trong đại điện lao ra ngoài điện. Khí thế khủng bố vọt xuống núi, khiến đám đệ tử của Đại Hà tông dưới núi biến sắc mặt.

 

Két két két két!

 

Mặt đất Đại Hà điện lan tràn nứt rạn, kiếm của hai trưởng lão Hư cảnh bị hai người áo đen mạnh mẽ đè chặt phía dưới. Hai người giằng co không nhúc nhích.

 

Một trưởng lão Hư cảnh không thể nhúc nhích, giật mình kêu lên:

 

- Hư cảnh? Các ngươi thế nhưng cũng là Hư cảnh?

 

Một trưởng lão Hư cảnh khác cũng ngạc nhiên hỏi:

 

- Các ngươi đến cùng là ai? Các ngươi là người nào?

 

Hai mươi người áo đen trong đó có hai kẻ ra tay, nhưng đều là Hư cảnh?

 

Khí thế cường đại bùng phát, đám Mạc Vô Hối bị khí thế khủng bố áp chế.

 

Người áo đen dẫn đầu hét to:

 

- Phùng Thiên Vũ, sao còn chưa ra tay?

 

Một trưởng lão Hư cảnh kinh kêu:

 

- Phùng Thiên Vũ, tên phản đồ!

 

Nhưng bốn người đều là Hư cảnh, hai trưởng lão Hư cảnh chỉ có thể giằng co chứ không thể nhúng tay vào.

 

Vù vù!

 

Phùng Thiên Vũ chỉ trường kiếm vào Mạc Vô Hối, khí thế Thần cảnh bắn tới.

 

Ầm!

 

Người Mạc Vô Hối run lên, hộc ngụm máu.

 

Phùng Thiên Vũ nét mặt sa sầm nói:

 

- A?

 

Cao Bất Phàm giật mình kêu lên:

 

- Chưởng môn, ngươi làm sao vậy?

 

Đoạn Tam Thuật che trước mặt Phùng Thiên Vũ.

 

Chỉ là khí thế mà Mạc Vô Hối đã không chịu nổi, hộc máu? Không thể nào! Mọi người lộ vẻ kinh ngạc, từ khi nào Mạc Vô Hối biến yếu ớt như vậy?

 

- Tránh ra!

 

Người áo đen dẫn đầu vung tay.

 

Ầm ầm!

 

Ba người Đoạn Tam Thuật che trước mặt Mạc Vô Hối bị lực lượng mạnh mẽ hất ra, bị khí thế cường đại của người áo đen dẫn đầu áp chế gắt gao, mọi người không thể nhúc nhích.

 

Một trưởng lão Hư cảnh sợ hãi rống lên:

 

- Lại là Hư cảnh? Nhưng lại là một Hư cảnh? Đại Hà tông ta có tài đức gì mà dẫn đến nhiều Hư cảnh như vậy?

 

Người áo đen trấn áp mọi người, chỉ chừa Mạc Vô Hối cho Phùng Thiên Vũ.

back top