Tiên Quốc Đại Đế

Chương 298: Ngươi tự sát đi

Phùng Thiên Vũ nhìn hướng đám người sau lưng ủng hộ mình, nói:

 

- Người khác đều cho rằng ta bị ngũ tông uy hiếp lợi dụ? Ha ha ha ha, ngũ tông? Ngũ tông tính cái gì? Chỉ có đám phế vật các ngươi mới bị nó dụ hoặc!

 

Mọi người trừng Phùng Thiên Vũ, la lên:

 

- Phùng Thiên Vũ, ngươi!

 

Phùng Thiên Vũ không để ý đám người ủng hộ đứng sau lưng mình, nhìn hướng Diêm Xuyên.

 

Phùng Thiên Vũ cay đắng nói:

 

- Ngày đó Đại Trí Bồ Tát tiến đến, Đại Hà tông sắp bị diệt đến nơi. Phụ thân biết không thể kháng cự, cố ý biểu hiện cương cường, lệnh cho ta ủy khuất cầu toàn đổi lấy một đường sự sống cho Đại Hà tông. Một là cương cường bất khuất, một là âm hiểm giết cha, rốt cuộc lừa được Đại Trí Bồ Tát. Ta hứa là sau khi giết cha, đoạt chức chưởng môn thì sẽ dùng Thiên Sách lừa ngươi trở về, một lưới bắt hết.

 

Đoạn Tam Thuật khẽ thở dài nói:

 

- Hèn chi Phùng Thái Nhiên chết yên bình như vậy.

 

Cao Bất Phàm cũng cảm thán nhìn Phùng Thiên Vũ, nói:

 

- Thì ra là Phùng Thái Nhiên cố ý bố cục vì lừa Đại Trí Bồ Tát, khiến Đại Hà tông có cơ hội thở dốc.

 

Nhìn Phùng Thái Nhiên yên bình nằm trong quan tài, mọi người nhìn Phùng Thiên Vũ, ánh mắt thông cảm nhiều.

 

Diêm Xuyên trừng mắt nói:

 

- Nói bậy bạ!

 

Mọi người khó hiểu nhìn Diêm Xuyên.

 

- A?

 

Phùng Thiên Vũ trầm giọng nói:

 

- Ngày hôm đó Đại Trí Bồ Tát có đến, đám người áo đen này chính mắt nhìn thấy!

 

Một trưởng lão Đại Hà tông lên tiếng:

 

- Ta có thể khảo tra bọn họ!

 

Diêm Xuyên lắc đầu, lạnh lùng nói:

 

- Ta tin tưởng Đại Trí Bồ Tát có đến, càng tin khi đó Đại Hà tông sắp bị diệt tới nơi, thậm chí tin tưởng, bởi vì Phùng Thái Nhiên ngươi mà Đại Hà tông mới tồn tại một hơi. Ta tin tưởng ngươi cứu Đại Hà tông!

 

Diêm Xuyên ánh mắt lạnh lùng nói:

 

- Nhưng mà!

 

Diêm Xuyên trừng mắt nói:

 

- Là Phùng Thiên Vũ ra lệnh cho ngươi ủy khuất cầu toàn, kêu ngươi giết hắn sao?

 

Phùng Thiên Vũ trong mắt lạnh lùng nói:

 

- Diêm Xuyên, ngươi có ý gì?

 

Diêm Xuyên lạnh lùng nói:

 

- Cứu Đại Hà tông, lừa đi Đại Trí Bồ Tát, nếu là Phùng Thái Nhiên nghĩ ra thì sẽ không giao Thiên Sách cho Mạc Vô Hối. So sánh thì Phùng Thái Nhiên lại tin tưởng Mạc Vô Hối chứ không phải nhi tử như ngươi!

 

Mọi người nhướng mày, ai nấy nảy sinh lòng nghi ngờ.

 

Phùng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Diêm Xuyên.

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

 

- Phùng Thiên Vũ, mặc dù ngươi cứu Đại Hà tông nhưng ngươi giết chết phụ thân của ngươi. Ngươi không ra tay, có lẽ Phùng Thái Nhiên sẽ chết trong tay Đại Trí Bồ Tát, nhưng rốt cuộc ngươi giết Phùng Thái Nhiên, ngươi giết cha mình!

 

Lời của Diêm Xuyên như mũi dao đâm vào ngực Phùng Thiên Vũ.

 

Phùng Thiên Vũ trừng mắt quát:

 

- Vớ vẩn, là ta, là ta cứu Đại Hà tông! Không có ta thì Đại Hà tông sớm bị hủy diệt, mọi người đừng mong có ai sống sót!

 

Đám người Đại Hà tông mờ mịt, im lặng, tức giận nhìn Phùng Thiên Vũ.

 

Diêm Xuyên lại quát lên:

 

- Ngươi cứu Đại Hà tông? Chẳng qua là ngươi sợ chết!

 

Phùng Thiên Vũ rống to:

 

- Ta không sợ, phụ thân cũng hiểu ý ta, cũng đồng ý!

 

Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn Phùng Thiên Vũ, nói:

 

- Đúng vậy. Cuối cùng Phùng Thái Nhiên hiểu tính toán của ngươi, bởi vì quyết định của ngươi cho nhiều người sống tiếp, bởi vậy Phùng Thái Nhiên đi yên bình. Nhưng điều này không thể thay đổi sự thật, dù Phùng Thái Nhiên hiểu cho ngươi nhưng không kêu ngươi giết hắn, là ngươi tự quyết định, là ngươi giết Phùng Thái Nhiên, là ngươi giết phụ thân của mình!

 

Là người giết cha!

 

Một câu nói như ngàn vạn thiên lôi đánh vào ngực Phùng Thiên Vũ, gã không chịu nổi lùi lại mấy bước.

 

Phùng Thiên Vũ trừng mắt, kinh sợ nhìn Diêm Xuyên.

 

Phùng Thiên Vũ lắp bắp nói:

 

- Ta cứu mọi người, ta cứu Đại Hà tông, là ta cứu bọn họ! Ta đúng, ta mới đúng!

 

Đám đệ tử của Đại Hà tông im lặng, giờ phút này không ai lên tiếng, bởi vị bọn họ đều bị liên lụy vào.

 

Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Phùng Thiên Vũ, trầm giọng nói:

 

- Ta nói rồi, nếu là ngươi làm thì ta sẽ khiến ngươi chết!

 

Phùng Thiên Vũ ngửa đầu bi thương cười:

 

- Ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha!

 

Nước mắt lăn dài xuống gò má, Phùng Thiên Vũ không muốn giải thích điều gì, cũng không có gì giải thích. Sự thật đúng là như vậy, dù Phùng Thái Nhiên hiểu, dù cứu được Đại Hà tông, nhưng rốt cuộc thì Phùng Thiên Vũ giết cha. nguồn

 

Diêm Xuyên nhìn các cường giả Đại Hà tông vốn ủng hộ Phùng Thiên Vũ.

 

Diêm Xuyên trừng mắt nói:

 

- Phùng Thiên Vũ vì Đại Hà tông, còn các ngươi lại phản Đại Hà tông, nên tru!

 

Ầm!

 

Kiếm khí bức người bắn hướng đám phản đồ Đại Hà tông.

 

- Đừng mà!

 

- Chúng ta bị ép buộc!

 

- Cứu mạng!

 

............

 

.........

 

......

 

Đám tu giả kinh khủng vội múa binh khí của mình. Nhưng kiếm trận có thể thể giết sống cường giả hạ Hư cảnh, một đám Khí cảnh, Thần cảnh sao chống cự được? Phút chốc liên tiếp tử thương.

 

- Cứu mạng!

 

Giang Nam kinh khủng nhào hướng một người áo đen.

 

- Cút đi!

 

Người áo đen đá Giang Nam, nhưng gã không chịu buông tay, nếu buông ra thì sẽ chết.

 

Hình ảnh máu me xảy ra, Diêm Xuyên lại nhìn hướng người áo đen còn sống sót.

 

- Còn các ngươi thì, hừ!

 

Thật nhiều kiếm khí vọt hướng mười chín người áo đen.

 

Ầm ầm!

 

Kiếm khí mạnh mẽ, đám cường giả căn bản không thể chống cự. Từng thanh kiếm khí đâm xuyên toàn thân mọi người, nhưng không lấy mạng họ.

 

Vù vù!

 

Giang Nam ôm người áo đen, bỗng nhiên xung quanh tỏa ánh sáng vàng, dưới chân người áo đen kia xuất hiện một đóa sen vàng. Hoa sen vàng bao phủ Giang Nam, người áo đen.

 

Người áo đen toàn thân rực rỡ ánh vàng, như biến thành kim nhân.

 

Vèo!

 

Hoa sen vàng bao lấy Giang Nam, kim nhân bắn hướng chân trời.

 

Diêm Xuyên trừng mắt nói:

 

- Chạy đi đâu!

 

Vèo!

 

Bản thể Ngọc Đế kiếm bắn đi.

 

Kim nhân biến sắc mặt, vươn tay thúc đẩy hoa sen vàng chống cự. Hoa sen vàng bỗng bùng phát ức vạn ánh sáng vàng.

 

Ầm!

 

Một tiếng va chạm điếc tai, hao sen vàng bỗng tan vỡ nhưng không tạc nổ.

 

- Phụt.

 

Miệng kim nhân hộc ngụm máu, nhưng mượn lực lượng này bay ra ngoài.

 

Vèo!

 

Chớp mắt kim nhân đã trốn ra khỏi kiếm trận.

 

Kim nhân gào rống:

 

- Diêm Xuyên, ngươi chờ đi, ta sẽ trở về! Sư phụ của ta, Đại Trí Bồ Tát nhất định sẽ khiến ngươi hình thần đều diệt!

 

Diêm Xuyên lạnh lùng quát:

 

- La Hán nho nhỏ mà cũng dám huênh hoang? Ỷ vào pháp bảo chạy thoát? Lần sau ta sẽ dùng đầu của ngươi tế linh!

 

La Hán kia bay xa, ở chân trời còn vọng tiếng rống:

 

- Sư phụ của ta, Đại Trí Bồ Tát nhất định sẽ khiến ngươi hình thần đều diệt!

 

- Nói cho Đại Trí, ta chờ ở đây!

 

Diêm Xuyên trừng mắt, thanh âm truyền ra xa.

 

Một La Hán và Giang Nam chạy trốn.

 

Mấy người khác bị bắt giữ, đám người áo đen bị cắt gân tay, chân, phế nhiều huyệt khiếu, như vũng bùn ngã xuống đất. Phản đồ Đại Hà tông tập thể bị chém nát.

 

Bão tố kiếm khí bỗng biến mất, Ngọc Đế kiếm trận rút đi.

 

Số người Đại Hà tông còn lại kinh sợ nhìn Diêm Xuyên, đặc biệt là Túy Kiếm Sinh. Túy Kiếm Sinh còn nhớ mấy năm trước Lực cảnh tam trọng đó, bây giờ giết Hư cảnh như giết heo, chó.

 

Loạn đao chém phản nghịch, chỉ để lại Phùng Thiên Vũ và một người.

 

Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn Phùng Thiên Vũ, nói:

 

- Mặc dù ngươi cứu Đại Hà tông nhưng ngươi lại giết Phùng Thái Nhiên. Ta nói rồi, ta sẽ khiến ngươi chết. Ta không ra tay, ngươi tự sát đi!

back top