Tiên Quốc Đại Đế

Chương 312: Mười bốn vạn Khí cảnh

- Ta cũng đi!

 

- Ta cũng đi! 

 

Ba chưởng môn đi, còn kéo toàn tông di chuyển trốn phương đông, bao vây tiễu trừ rầm rộ giờ tan tác.

 

Khí thế của đệ nhất quân đoàn càng đậm.

 

Cùng lúc đó, sức chiến đấu của Đại Trăn hoàng triều lần đầu tiên lộ ra trước mặt mọi người.

 

Khoảng một năm rưỡi, chỉ một năm rưỡi đã tiêu diệt hai mươi tông môn, đạt được tòa tiên thành.

 

Quân đội Đại Trăn không hề giảm bớt ngược lại nhân chiến tranh ngày càng nhiều thêm.

 

Hoắc Quang dẫn quân tiếp tục tiến hương đông, tiêu diệt tông môn.

 

Quan viên, dân chúng Đại Trăn cực kỳ kích động. Đại quốc vùng lên, đây là điều người trong nước muốn thấy. Giờ phút này đánh đâu thắng đó, càng có thể phấn chấn lòng người.

 

Thu được tám thành trì, dù dân chúng trong thành lo lắng như lợi ích bị hao tổn, nhưng năng lực hành chính nhiều năm của Dịch Phong thể hiện ra, trấn an các thành, cũng mở ra nhiều chính sách có lợi.

 

Dân chúng trong tám thành trì dù không hoàn toàn hướng về Đại Trăn hoàng triều nhưng tối thiểu hiện tại không bài xích.

 

Trên triều đình, tin chiến thắng liên tục, bách quan ca tụng.

 

Ngược lại Diêm Xuyên càng căng thẳng, vì hắn biết Đại Vũ Thiên tông không thể ngồi yên xem.

 

Trăm tông môn đến lúc này đã có ba mươi lăm tông môn bị hủy diệt.

 

Quả nhiên, giờ phút này, chủ điện Đại Vũ Thiên tông.

 

Trong chủ điện lần nữa tụ tập mấy chục chưởng môn.

 

Một chưởng môn kinh sợ nói:

 

- Chân quân, bây giờ nếu không ra tay thì khí thế của Đại Trăn hoàng triều sẽ ngày càng lớn.

 

Tay Hắc Vũ chân quân siết chặt một tấm hịch văn, trước khi Đại Trăn xuất binh thì Dịch Phong viết hịch văn thảo phạt. Hịch văn truyền khắp tứ phương.

 

Hắc Vũ chân quân mắt lóe tia sáng lạnh, gằn giọng:

 

- Hay cho Diêm Xuyên!

 

Một chưởng môn nhíu mày nói:

 

- Chân quân, bởi vì hịch văn thảo phạt viết rõ ràng Đại Trăn xuất quân chỉ là báo thù, bởi vậy tông môn khác không muốn tham gia vào. Nếu không phải vậy thì chỉ cần hơi kích động là Đại Trăn sẽ nửa bước khó đi.

 

Lại một chưởng môn sốt ruột nói:

 

- Chân quân, chúng ta tyểnn nhận dong quân căn bản vô dụng. Chúng ta là tông môn, bọn họ là triều đình, hai chỉnh thể hành binh đánh nhau, đây là sở trường của bọn họ!

 

- Hắc Vũ chân quân, thù này không thể không trả!

 

- Không phải vấn đề báo thù. Hắc Vũ chân quân, nếu cứ ngồi mặc kệ thì sớm muộn gì sẽ có ngày đại quân tién đến tông môn chúng ta. Đợi khi tông môn chúng ta bị hủy diệt hết thì đại quân sẽ tụ tập Đại Vũ Thiên tông, Đại Trăn hoàng triều này nhất định không được tồn tại!

 

............

 

.........

 

...

 

Đám chưởng môn như kiến bò trên chảo.

 

Hắc Vũ chân quân nheo mắt, hít sâu, nói:

 

- Không thể ngồi yên nữa. Nếu mọi người đã có lòng thì cùng nhau tiêu diệt quân đội Đại Trăn đi!

 

- Làm thế nào?

 

Hắc Vũ chân quân lạnh lùng nói:

 

- Đại Trăn là thực hành theo triều đình, chúng ta có cách tông môn của chúng ta. Triệu tập các đệ tử từ Khí cảnh trở lên của các tông, trước tiên tiêu diệt đại quân của Hoắc Quang!

 

Một chưởng môn trầm giọng chắc chắn nói:

 

- Các tông môn chúng ta đại khái có thể tụ tập ba vạn đệ tử Khí cảnh!

 

Hắc Vũ chân quân nhẫn tâm nói:

 

- Đại Vũ Thiên tông ra đệ tử Khí cảnh là hai vạn!

 

- Năm vạn Khí cảnh?

 

Mọi người bị lực lượng này làm rung động.

 

Năm vạn Khí cảnh là khái niệm gì?

 

Bốn mươi vạn đại quân của Hoắc Quang đa số là Tinh cảnh, Khí cảnh thì tuyệt đối không hơn ngàn người. Liên minh lại có thể tụ tập được năm vạn Khí cảnh?

 

Mọi người mặt lộ vẻ hưng phấn nói:

 

- Năm vạn Khí cảnh? Diệt Hoắc Quang, hủy Yến Kinh dễ như chơi!

 

Hắc Vũ chân quân ánh mắt lạnh lùng nói:

 

- Không chỉ như vậy, các vị khiến đệ tử của mình mời mọc hảo hữu, mời Khí cảnh. Một Khí cảnh dù chỉ mời được một Khí cảnh khác vào đội ngũ của chúng ta thì cũng tăng gấp đôi rồi!

 

Mười vạn Khí cảnh?

 

Phút chốc đầu óc các chưởng môn nóng lên, đúng vậy, dù cho mỗi người chỉ tìm đến một bằng hữu, thậm chí có vài người giao du rộng lớn gọi đến không chỉ một người.

 

Nghĩ đến quy mô to lớn ít nhất mười vạn Khí cảnh thì các chưởng môn đều xoa tay.

 

Hắc Vũ chân quân mặt vặn vẹo nói:

 

- Đại Trăn hoàng triều? Hừ!

 

Đại Trăn hoàng triều, Yến Kinh, Thượng Thư phòng.

 

Đây là thư phòng của Diêm Xuyên, hắn ngồi sau cái bàn, tay cầm một quyển sách, nhìn Lưu Cương cung kính đứng.

 

Lưu Cương chắc chắn nói:

 

- Hoàng thượng, trăm hộ Đông Hán từ các nơi truyền đến tin tức, Đại Vũ Thiên tông và tông môn phụ thuộc sắp đại phản kích. Đệ tử Khí cảnh khắp nơi không ngừng mời bằng hữu, dù làm bí ẩn nhưng ý định của các tông đã quá rõ ràng.

 

Diêm Xuyên đặt quyển sách xuống, mắt lóe tia sáng, khóe môi cong lên nụ cười lạnh.

 

 

Hắc Vũ chân quân ra tiếng hiệu lệnh, sáu mươi lăm tông, bao gồm Đại Vũ Thiên tông điều phối ra năm vạn Khí cảnh. Thậm chí các Khí cảnh mời hảo hữu trợ trận, năm vạn Khí cảnh chớp mắt tăng lên tới mười bốn vạn Khí cảnh.

 

Mười bốn vạn Khí cảnh, đội ngũ tu giả hùng vĩ trú đóng tại tông môn tên gọi 'Tam Nguyên tông'.

 

Tam Nguyên tông là một hạ vị tông môn, phụ thuộc Đại Vũ Thiên tông. Đệ tử trong tông gần vạn, nhưng đa số là Tinh cảnh, có khi nào thấy qua nhiều Khí cảnh như vậy?

 

Đại điện Tam Nguyên tông, Hắc Vũ chân quân phát ra khí thế.

 

Sáu mươi lăm chưởng môn cung kính với Hắc Vũ chân quân.

 

Một chưởng môn hưng phấn nói:

 

- Chân quân, mười bốn vạn Khí cảnh, bảy trăm năm mươi Thần cảnh, mười tám hạ Hư cảnh. Chân quân, lực lượng khổng lồ như vậy trừ không thể đối kháng trung vị tông môn ra, trong thiên hạ bất cứ hạ vị tông môn nào đều sẽ bị san bằng trong giây lát!

 

- Chân quân, chúng ta thế lớn như vậy tại sao không trực tiếp đánh Yến Kinh?

 

Đánh Yến Kinh? Diệt Yến Kinh thì Đại Trăn hoàng triều tất nhiên tan rã. Nhưng Hắc Vũ chân quân còn nhớ tình cảnh ngày hôm đó, Dậu Nguyệt đạo quân đích thân tới khiến gã lo âu, bởi vậy lựa chọn thứ nhất không phải là Yến Kinh.

 

Hắc Vũ chân quân trầm giọng nói:

 

- Không cần, trước tiên báo mối thù diệt các tông đã!

 

Mọi người gật đầu, nói:

 

- Tuân lệnh!

 

- Chân quân, đại quân của Hoắc Quang đã đạt tới sáu mươi vạn, hơn nữa Hoắc Quang xuất binh ngày càng cẩn thận. Sáu mươi vạn đại quân tụ cùng một chỗ, không chia binh nữa.

 

Lại một chưởng môn trầm giọng nói:

 

- Căn cứ theo tuyến đường của đại quân Hoắc Quang thì tiếp theo chính là chỗ chúng ta, Tam Nguyên tông.

 

Hắc Vũ chân quân sắc mặt lạnh lùng nói:

 

- Chỗ ở đây đi. Hừ, sáu mươi vạn đại quân? A, lần này phải khiến hắn toàn quân bị diệt!

 

Mọi người tự tin nói:

 

- Tuân lệnh!

 

Hắc Vũ chân quân ánh mắt lạnh lùng nói:

 

- Diệt sáu mươi vạn đại quân xong chúng ta bao vây tiễu trừ từng thành trì, đoạt lại hết thành trì rồi mới tiêu diệt quân đội Đại Trăn. Đến lúc đó khiến Diêm Xuyên một mình thủ Yến Kinh, để ta xem hắn có thể chống đỡ tới đâu!

 

Đám chưởng môn hưng phấn nói:

 

- Ha ha ha, chân quân anh minh!

 

Một tu giả bay vào đại điện.

 

- Báo!

 

- A?

 

Mọi người nhìn đệ tử bay vào đại điện.

 

Đại điện kia nhíu mày nói:

 

- Khởi bẩm sư phụ, chúng ta tụ tập lại có lẽ đã bị Hoắc Quang phát hiện.

 

Hắc Vũ chân quân nheo mắt nói:

 

- A?

 

Đệ tử kia nói:

 

- Đệ tử mang đến nhiều huynh đệ Khí cảnh, bốn phía lục tìm tung tích của đại quân Hoắc Quang, sau đó bắt được một thám tử của Hoắc Quang.

 

- Thám tử?

back top