Tiên Quốc Đại Đế

Chương 322: Bắt cóc toàn thành

Mấy tháng sau, Thủ Khai thành.

 

Vẫn là tửu lâu nhỏ đó, từ khi Trương Tiểu Nhị dẫn mọi người đi Chí Đông Tiền Hành gửi tiền thì mọi chuyện trở lại như cũ.

 

Một thanh âm vang lên từ quầy:

 

- Lão bản, lên hai đàn Lục Tiên Túy đi, mệt chết ta!

 

chưởng quầy ngạc nhiên hỏi:

 

- Ủa? Trương Tiểu Nhị, đã lâu hồi ngươi không đến đây.

 

Trương Tiểu Nhị tìm một chỗ ngồi xuống.

 

- Đúng vậy. Trương Tiểu Nhị, dạo này ngươi đi đâu vậy?

 

- Trương Tiểu Nhị, ta mời ngươi bữa rượu này. Nhờ có ngươi chỉ điểm mà ta gửi tiền vào Chí Đông Tiền Hành, huynh đệ ta thu được lợi tức, Chí Đông Tiền Hành thật là cây hái ra tiền.

 

Người đàn ông vừa mở miệng thì mọi người đều cảm kích nhìn hướng Trương Tiểu Nhị.

 

Trương Tiểu Nhị cười khổ nói:

 

- Vậy thì chúc mừng Lý đại ca, nhưng giờ ta lấy lợi tức ngược lại mỗi tháng phải đi Chí Đông Tiền Hành trả tiền.

 

Lý đại ca trợn to mắt hỏi:

 

- A? Sao ngươi lại thiếu tiền Chí Đông Tiền Hành? Không lẽ Chí Đông Tiền Hành đổi ý nuốt tiền của ngươi?

 

Không chỉ là Lý đại ca, cần như mọi người đều biến sắc mặt, phải biết rằng mọi người đều có tiền trong Chí Đông Tiền Hành, nếu Chí Đông Tiền Hành không trả tiền thì chẳng phải họ thảm rồi?

 

Trương Tiểu Nhị cười nói:

 

- Đâu có, Chí Đông Tiền Hành vẫn như cũ, chỉ là ta mượn tiền Chí Đông Tiền Hành một ít.

 

Nghe Trương Tiểu Nhị nói vậy thì mọi người thở phào.

 

Lý đại ca nghi hoặc hỏi:

 

- Vay? Ngươi vay bao nhiêu?

 

Trương Tiểu Nhị đắc ý nói:

 

- Bảy mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch! Bạn đang đọc chuyện tại

 

Lý đại ca giật mình kêu lên:

 

- Cái gì? Đùa sao? Toàn bộ sa tài cộng thêm pháp bảoa, rồi bán luôn phần mộ tổ tiên của Trương Tiểu Nhị nhà ngươi thì tối đa chỉ mười viên thượng phẩm linh thạch, Chí Đông Tiền Hành là đồ ngu sao? Cho ngươi mượn bảy mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch? Không sợ ngươi giật?

 

Mọi người kêu lên:

 

- Đúng vậy. Ngươi chỉ có chút tài sản, nếu ngươi ôm tiền bỏ trốn thì ai làm gì được ngươi?

 

Trương Tiểu Nhị cười nói:

 

- Ai nói ta muốn trốn? Lần này không chỉ mình ta, lão đại nhà ta, trương lão đại cũng theo ta mượn nợ. Mượn bảy mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch, tính lợi tức ba trăm năm là trả xong. Chỉ cần trả lại một trăm viên linh thạch là đủ rồi, ba trăm năm, ta và đại ca sẽ chậm rãi trả xong.

 

Lý đại ca nói:

 

- Ba trăm năm? Tính đến thì ngươi và đại ca mỗi người một tháng phải trả một trung phẩm linh thạch, áp lực không nhỏ!

 

Trương Tiểu Nhị nói:

 

- Cũng đỡ, trong phạm vi ta chịu được, mệt mỏi chút, đánh nhiều yêu thú chút là được.

 

Lý đại ca tò mò hỏi:

 

- Vậy sao? Nhưng ngươi mượn nhiều tiền của Chí Đông Tiền Hành làm cái gì? Tiền đâu?

 

Trương Tiểu Nhị nở nụ cười bí ẩn nói:

 

- Lý đại ca, chúng ta đổi chưởng thử xem?

 

Lý đại ca khó hiểu hỏi:

 

- Như thế nào? Mới nửa tháng không lẽ tu vi của ngươi tăng lên?

 

Mọi người tò mò nhìn.

 

Trương Tiểu Nhị, Lý đại ca chưởng đối chưởng, dùng sức đẩy.

 

Hai chưởng chạm nhau, Lý đại ca phát hiện không đúng.

 

- A?

 

Ầm!

 

Một tiếng vang thật lớn, bàn tay hai người tách ra.

 

Bịch bịch bịch bịch!

 

Lý đại ca thụt lùi bảy, tám bước mới đứng vững, Trương Tiểu Nhị thì ở nguyên tại chỗ.

 

- Sao có thể như vậy?

 

- Lão Lý là Tinh cảnh ngũ trọng, Trương Tiểu Nhị là Tinh cảnh tứ trọng, tại sao lão lý không đẩy Trương Tiểu Nhị được?

 

............

 

......

 

...

 

Mọi người kinh ngạc nhìn hai người.

 

Lý đại ca nhíu mày nói:

 

- Sao có thể? Trương Tiểu Nhị, hãy nói cho ta biết vậy là sao? Tu vi của ngươi tăng lên? Nửa tháng trước ngươi không phải là đối thủ của ta!

 

Trương Tiểu Nhị uống mỹ tửu, cười nói:

 

- Bây giờ ta là Tinh cảnh đệ lục trọng.

 

Lý đại ca giật mình kêu lên:

 

- Cái gì? Mới nửa tháng liên tục tăng hai trọng, ngươi ăn tiên đan sao?

 

Đối với tu giả tu ylinh thạch quan trọng nhưng có một thứ còn quan trọng hơn tiền, hơn linh thạch, chính là tu vi. Bản thân có tu vi cường đại mới là quan trọng nhất.

 

Nửa tháng liên tục tăng hai trọng, tốc độ tu hành thế này quá nhanh.

 

Trương Tiểu Nhị tự tin nói:

 

- Tiên đan? Cũng gần như vậy, hơn nữa ta có thể ăn ba trăm năm. Không ngừng ăn, tu vi không ngừng thăng!

 

Lý đại ca hưng phấn nói:

 

- A? Vậy là sao? Trương Tiểu Nhị, ngươi hãy nói cho huynh đệ nghe đi, tại sao tu vi của ngươi tăng lên?

 

Trương Tiểu Nhị cười nói:

 

- Đây là lý do ta mượn Chí Đông Tiền Hành bảy mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch.

 

Mọi người vãnh tai nghe:

 

- A?

 

Trương Tiểu Nhị cười nói:

 

- Các vị có biết Thiên Hạ Đệ Nhất Xá không?

 

- Thiên Hạ Đệ Nhất Xá? Cái thượng hội nghĩ tiền đến phát điên?

 

- Đúng vậy. Ở đó có phòng ở rách nát gì, hai ngày là ta có thể tạo ra, hai khối trung phẩm linh thạch phí tổn, bọn họ điên rồi, bán một trăm viên thượng phẩm linh thạch.

 

- Thiên Hạ Đệ Nhất Xá đúng là trò cười, có đồ ngu mới mua phòng của của nó. ặc dù phòng của ta không phải tiên cảnh, động phủ nhưng tốt hơn Thiên Hạ Đệ Nhất Xá không biết bao nhiêu lần!

 

- Mơ tiền đến điên rồi!

 

...............

 

.........

 

...

 

Trong lúc mọi người chê bai thì Trương Tiểu Nhị bỗng nhiên mở miệng.

 

- Ta có mua.

 

Tửu lâu tĩnh lặng, mọi người khó tin nhìn Trương Tiểu Nhị.

 

Lý đại ca há hốc một ngạc nhiên hỏi:

 

- Ngươi tốn một trăm viên thượng phẩm linh thạch, cũng chính là một vạn viên trung phẩm linh thạch mau gian phòng chỉ đáng giá hai viên trung phẩm linh thạch?

 

Trương Tiểu Nhị nói:

 

- Đúng vậy. Nếu không thì ta đi mượn tiền chưởng quầy làm cái gì?

 

Lý đại ca:

 

-...

 

Chưởng quầy:

 

-...

 

Người trong tửu lâu:

 

-...

 

Lý đại ca cảm thán nói:

 

- Trương Tiểu Nhị, ngươi đùa giỡn đi? Ngươi mua phòng ở rách nát đó làm cái gì? Nói một tiếng với huynh đệ, ta dựng gian phòng tốt hơn của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá gấp mười lần!

 

Trương Tiểu Nhị uống rượu, lắc đầu, nói:

 

- Lý đại ca, không phải như vậy. Ngươi không biết, phòng ở kia không đáng giá tiền nhưng bên trong có một đại trận, vạn linh đại trận, bên trong có nguyên khí thiên địa đậm gấp mười lần bên ngoài.

 

Mọi người biến sắc mặt nói:

 

- Nguyên khí thiên địa gấp mười lần?

 

Trương Tiểu Nhị chắc chắn nói:

 

- Đúng vậy. Là gấp mười lần. Do dù đại điện tong chủ của Đại Vũ Thiên tông thì nguyên khí thiên địa chẳng qua chỉ như thế, ta có thể ở ba trăm năm, sau ba trăm năm dù ta kém cỏi cỡ nào thì ít nhất cũng là tu vi Thần cảnh, nếu cố gắng chút không ngừng lên tới Hư cảnh.

 

Trương Tiểu Nhị nói xong trái tim mọi người đập nhanh.

 

Hư cảnh? Có lẽ ở trong mắt nhiều người thì nó là độ cao không thể với tới, dù là Thần cảnh cũng hư vô mờ mịt. Nhưng nếu đúng như Trương Tiểu Nhị đã nói, nguyên khí thiên địa gấp mười lần, vậy thì dù có mờ mịt hơn cũng tuyệt đối có thể, tuyệt đối!

 

Đối với tu giả thì tu vi vĩnh viễn ở hạng nhất, dù cho có khuynh gia bại sản! Bởi vì tu vi tới rồi mọi chyệnn đều có.

 

Lý đại ca nhìn hướng Trương Tiểu Nhị, hỏi:

 

- Tại sao Chí Đông Tiền Hành đồng ý cho ngươi mượn bảy mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch?

 

Trương Tiểu Nhị ngẫm nghĩ, nói:

 

- Mọi người đều biết quy tắc của Chí Đông Tiền Hành, phải trước tiên xin vay. Ta có đích thân trình lên nguyên nhân, yêu cầu mượn một trăm viên thượng phẩm linh thạch, nhưng Chí Đông Tiền Hành không chịu, nói là có thể cho vay mua Thiên Hạ Đệ Nhất Xá nhưng phải tự mình gom góp hai mươi lăm thượng phẩm linh thạch, từ cơ sở này mới được mượn bảy mươi lăm thượng phẩm linh thạch.

 

- Ta suy nghĩ, cắn răng kêu lão đại nhà ta bán của cải trong nhà, mượn bạn bè một chút gom cho đủ. Chí Đông Tiền Hành thuận lợi cho vay, còn giám sát ta mua phòng, để ngừa ta dùng vào việc khác.

 

Có người nói:

 

- Chí Đông Tiền Hành ngốc sao? Không ngờ không thể lấy lại tiền? Không sợ không trả được tiền?

 

Trương Tiểu Nhị oán hạn nói:

 

- Chí Đông Tiền Hành sợ cái gì, trong hiệp ước cho vay có viết nếu ta không trả thì Chí Đông Tiền Hành sẽ lấy lại phòng ở bán cho người khác. Chí Đông Tiền Hành không chịu thiệt.

 

Lý đại ca cười khổ nói:

 

- Vậy là bây giờ ngươi không xu dính túi rồi?

 

Trương Tiểu Nhị cười nói:

 

- Đúng vậy. Ta và Trương lão đại hợp mua phòng ở, mỗi tháng chúng ta chia ra người tu hành nửa tháng. Mỗi người trong vòng nửa tháng cố gắng kiếm tiền, trả món nợ là được.

 

Lý đại ca lo lắng nói:

 

- Nhưng như vậy chẳng phải là ngươi vất vả rồi?

 

Trương Tiểu Nhị mỉm cười nói:

 

- Trong nửa tháng ta liên tục tăng hai trọng, trong vòng một, hai năm chắc chắn ta có thể đạt đến tu vi Khí cảnh. Khi đó ta sẽ kiếm được càng nhiều, khổ thì cũng chỉ trong hai năm này, nhưng sau này tương lai tươi sáng, ta ăn được chút khổ này.

 

- Đúng rồi, lúc ta ở phàm gian còn chịu khổ nhiều hơn, bây giờ là con đường rộng thênh thang.

 

- Trương Tiểu Nhị, ngươi nói cho ta biết làm sao làm được? ở đó thật sự là nguyên khí thiên địa gấp mười lần?

 

...............

 

.........

 

...

 

Mọi người cực kỳ hưng phấn nhìn hướng Trương Tiểu Nhị.

 

Thủ Khai thành, trong một cánh rừng núi.

 

Một sơn cốc to lớn, cửa cốc có một tấm biển to, bên trên viết 'Thiên Hạ Đệ Nhất Xá'.

 

Cả sơn cốc vàng rực, bốn phương tám hướng, linh khí hội tụ thành năm ngàn vòng xoáy nhỏ.

 

Mỗi một vòng xoáy nhỏ sẽ đối ứng một phòng ở bên dưới hơi hoa lệ.

 

Năm ngàn phòng ở, trong đó có một gian đại điện hướng bắc.

 

Diêm Xuyên dẫn theo mọi người nhìn sơn cốc trống rỗng, lạnh lẽo.

 

Mặc Vũ Hề nhíu mày nói:

 

- Nguyên khí thiên địa thật đậm, đây là trận pháp gì?

 

Diêm Xuyên cười nói:

 

- Đây là vạn linh đại trận, thật ra không cao thâm gì, chỉ cần là người nghiên cứu trận pháp thì có thể nghiên cứu một thời gian, bố trí ra. Nhưng đại trận này tiêu hao rất nhiều, không ai chịu nổi.

 

Mặc Vũ Hề tò mò hỏi:

 

- Sơn cốc này cần bao nhiêu linh thạch?

 

Diêm Xuyên chắc chắn nói:

 

- Mỗi tháng tiêu hao ít nhất một ngàn thượng phẩm linh thạch.

 

Mặc Vũ Hề ngạc nhiên hỏi:

 

- Một tháng một ngàn thượng phẩm linh thạch?

 

Miêu Miêu giật mình kêu lên:

 

- Vậy chẳng phải là một tháng mất một ngàn viên thượng phẩm linh thạch? Một năm là một ức?

 

Mặc Vũ Hề lo lắng nói:

 

- Nếu thật sự như vậy thì ngươi lỗ rồi, một phong ở là một trăm viên thượng phẩm linh thạch, ngươi chỉ lấy hai mươi lăm viên. Cho dù bán hết năm ngàn phòng thì mới chỉ là mười hai vạn. Nhưng ngươi đưa cho phủ thành chủ mười vạn, mỗi năm tiêu hao một vạn thượng phẩm linh thạch, tối đa chống đỡ ban ăm, sau ba năm là ngươi phá sản! Huống chi trong vòng năm ngày có bán hết được năm ngàn phòng ở không?

 

Diêm Xuyên cười nói:

 

- Nàng tính rất đúng, nhưng ta không trông chờ Thiên Hạ Đệ Nhất Xá kiếm tiền, ta có Chí Đông Tiền Hành kiếm tiền là được. Nếu Thiên Hạ Đệ Nhất Xá thật sự kiếm được nhiều tiền thì đúng là điên, ta dựng Thiên Hạ Đệ Nhất Xá với mục đích 'bắt cóc' phủ thành chủ.

 

Mặc Vũ Hề khó hiểu hỏi:

 

- A?

 

Diêm Xuyên tự tin nói:

 

- Hơn nữa phòng ở này sẽ là căn nguyên toàn Thủ Khai thành xáo động. Hãy chờ đi, ta sẽ khiến phòng ở trở thành ma quỷ, khuấy động Thủ Khai thành nghiêng trời lệch đất!

 

Mặc Vũ Hề nhíu mày nói:

 

- Bắt cóc phủ thành chủ?

 

Lưu Cương cười nói:

 

- Mặc cô nương, hôm đó ta đội tóc giả, cải trang một phen đi phủ thành chủ. Năm ức hạ phẩm linh thạch khiến thành chủ ngất ngây, lại đút lót năm ức hạ phẩm linh thạch, người trong đại điện thành chủ xem ta như phụ mẫu tái sinh, đều cẩn thận tiếp đãi. Ta khiến bọn họ hỗ trợ tuyên truyền, mọi người vỗ ngực bảo đảm, cung kính đưa ta về.

 

Mặc Vũ Hề cười khổ nói:

 

- Đút lót năm ức? Thật là rộng rãi!

 

Năm ức hạ phẩm linh thạch? Quá khoa trương!

 

Lưu Cương cười nói:

 

- Chưa xong, ta còn hứa nếu bán hết phòng ở đợt này thì Thiên Hạ Đệ Nhất Xá ta sẽ liên tục gặp lại nhau, sau này mỗi một đợt đều có tiêu chuẩn như hiện nay. Ta còn nhớ lúc đi thì mọi người trong đại điện ai nấy run bần bần.

 

Mắt Mặc Vũ Hề sáng lên nói:

 

- Đương nhiên là run, mỗi lần đút lót cho họ năm ức, nếu lại đến mấy lần, thử nghĩ xem, thần kinh của họ đều nhảy dựng, mừng như điên!

 

- Ta hiểu rồi, ngươi dùng 'Chí Đông Tiền Hành' bắt cóc dân chúng, dùng 'Thiên Hạ Đệ Nhất Xá' bắt cóc phủ thành chủ. Ngươi chuẩn bị bắt cóc toàn Thủ Khai thành?

 

...

 

Thời gian một năm chớp mắt qua đi.

 

Lưu Cương đội tóc giả, hơi cải trang một chút lại đi tới phủ thành chủ.

 

Lưu Cương cười nói:

 

- Chúc mừng Vương thành chủ, nghe nói năm ngoái Vương thành chủ trị thành có cách, được Đại Vũ Thiên tông khen ngợi, còn cho ban cho nhiều pháp bảo.

 

Thành chủ Vương Thanh Sơn cười rất vui vẻ.

 

Thành chủ Vương Thanh Sơn nói với đệ tử đứng một bên:

 

- Mau lên, châm thượng hảo trà cho Lưu tiên sinh, lấy Cực Phẩm Tiên Chi Thủ cho Lưu tiên sinh uống!

 

Đệ tử nhanh chóng đi lấy trà:

 

- Tuân lệnh!

 

Thành chủ Vương Thanh Sơn khách sáo nói:

 

- Ha ha ha, Lưu tiên sinh khách sáo, năm ngoái kẻ hèn này được ban thưởng là nhờ có Thiên Hạ Đệ Nhất Xá của ngươi. Nếu không có Thiên Hạ Đệ Nhất Xá thì sao ta được tông môn khen ngợi?

 

Lưu Cương uống cực phẩm tiên trà, cười nói:

 

- Ha ha ha ha! Vương thành chủ quá khiêm nhường, có Vương thành chủ hỗ trợ hướng hẹn thì những đại hộ trong thành mới chịu mua phòng ở của chúng ta, mới mau bán hết năm ngàn căn hộ.

 

Diêm Xuyên mượn danh dự của phủ thành chủ, dù sao ai cũng không thể bảo đảm ba trăm năm không thay đổi, không ai ngốc nghếch, họ đều có tính toán. Nhưng phủ thành chủ đại biểu cho Đại Vũ Thiên tông, Đại Vũ Thiên tông tuyên truyền còn có giả sao? Không lẽ Đại Vũ Thiên tông không chống được tới ba trăm năm? Nói đùa. Sau khi hưởng thụ tiện lợi của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, lại có hứa hẹn 'ba trăm năm', ngày càng tăng người mua hơn.

 

Còn về thành chủ Vương Thanh Sơn thì đương nhiên cũng không phải đồ ngốc, bấm tay tính toán, đám phòng ở này bán mười hai vạn năm ngàn, giao lên cho gã mười vạn thượng phẩm linh thạch, tất cả đều rơi vào túi gã, còn lại chút ít đương nhiên phải cho Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, Chí Đông Tiền Hành kiếm chứ không thể ép quá chặt.

 

Thành chủ Vương Thanh Sơn cười nói:

 

- Thiên Hạ Đệ Nhất Xá không uổng là Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, ở đó tụ tập nguyên khí thiên địa còn nhiều hơn cung điện tông chủ ta ở. Ngươi không biết, Đại Vũ Thiên tông ta cũng có hai đệ tử mua phòng tại đó, đôi khi ta cũng muốn một bộ.

 

Lưu Cương không đáp lời mà mỉm cười nói:

 

- Nhóm đầu tiên đã đầy, cho nên Thiên Hạ Đệ Nhất Xá ta muốn lại mở ra một khu vực nữa, không biết Vương thành chủ nghĩ sao?

 

- A?

 

Thành chủ Vương Thanh Sơn cầm tách trà hơi run tay, suýt chút nước rơi ra ngoài.

back top