Tiên Quốc Đại Đế

Chương 361: Độc Cô Vô Địch

Chỗ cửa vào Độc Cô thế gia.

 

Năm tử đệ của Độc Cô thế gia lưng cõng kiếm đứng trước lối vào, đứng ngay phía trước nhất là Độc Cô Phong.

 

Bên kia chỉ có Hoàng và Diêm Xuyên, đám Hoắc Quang bị hắn ra lệnh đã rời đi trú đóng chỗ núi lửa lúc trước phun trào.

 

Hoàng mở miệng nói:

 

- Ta còn cần không?

 

Độc Cô Phong trịnh trọng nói:

 

- Ngươi đã nhiều lần phá quan, không cần. Vị này tên là Diêm Xuyên đúng không? Chỉ cần ngươi thắng được ta thì ta sẽ truyền tin co, hơn nữa Diêm Vô Địch mà ngươi nói bây giờ đã đổi tên, gọi là Độc Cô Vô Địch!

 

Diêm Xuyên nhíu mày lặp lại:

 

- Độc Cô Vô Địch?

 

Độc Cô Phong nghiêm túc nói:

 

- Đúng vậy, Độc Cô Kiếm Vương truyền bí quyết Độc Cô thế gia cho hắn, các mạch không đồng ý, cuối cùng Độc Cô Kiếm Vương lấy danh nhận nghĩa tử thu Diêm Vô Địch, thế này mới khiến gia tộc chấp nhận.

 

Diêm Xuyên gật đầu nói:

 

- Ừm.

 

Tất cả tình huống vẫn đang chưa biết, chờ nhìn thấy Diêm Vô Địch rồi tự mình hỏi vậy.

 

Độc Cô Phong trịnh trọng nói:

 

- Độc Cô Phong, Thần cảnh lục tầng!

 

Diêm Xuyên cũng nghiêm túc nói:

 

- Diêm Xuyên, Thần cảnh tam tầng!

 

Độc Cô Phong trầm giọng nói:

 

- Ta sắp bắt đầu đây!

 

Diêm Xuyên gật đầu nói:

 

- Mời!

 

Độc Cô Phong tay cầm trường kiếm màu tím, chân phải cong lên giẫm một cước xuống đất.

 

Động đất, từ dưới đất bỗng bắn lên ngàn kiếm khí thẳng hướng Diêm Xuyên.

 

*Ầm!*

 

Diêm Xuyên mặt trầm xuống, Thượng Đế kiếm bỗng vung lên, nhanh chóng chém mở kiếm khí.

 

Độc Cô Phong nhân khe hở cầm kiếm đâm tới, một cương kiếm xông hướng Diêm Xuyên, mắt thấy cương kiếm sắp đâm trúng hắn.

 

*Đinh!*

 

Diêm Xuyên xoay trường kiếm, mũi kiếm đụng mũi kiếm va nhau.

 

*Ong!*

 

Kiếm khí xung quanh bị tiếng vang kia đánh xơ xác.

 

Độc Cô Phong khen rằng:

 

- Kiếm pháp hay lắm!

 

Trường kiếm trong tay Độc Cô Phong không ngừng, vung lên, xung quanh bỗng có thêm ngàn kiếm khí, lại chém hướng Diêm Xuyên.

 

Diêm Xuyên tán thán nói:

 

- Độc Cô thế gia? Chỉ là gác cổng mà kiếm pháp đã tinh diệu thế này rồi!

 

Diêm Xuyên đạp bước chân, Thượng Đế kiếm lại đâm ra, xung quanh có ngàn kiếm khí màu trắng từ Thượng Đế kiếm.

 

*Ầm!*

 

Hai người kiếm đối kiếm, lần thứ hai đánh vào nhau, kiếm khí càng xảo diệu đánh kiếm khí. Hai người khống chế kiếm đã đến mức tinh vi rồi.

 

*Đinh đinh!*

 

*Đinh đinh đinh đinh đinh!*

 

Hai người một kiếm nhanh hơn một kiếm, tốc độ khủng khiếp, chớp mắt thân hình mơ hồ.

 

Năm thủ vệ Độc Cô gia kinh ngạc nhìn lên trời, không ngờ Diêm Xuyên cũng có kiếm pháp cao siêu như thế.

 

- Kiếm nhị thập nhất!

 

*Keng!*

 

Một tiếng kiếm ngân, chiến đấu bỗng dừng lại.

 

Trên không trung góc áo của Diêm Xuyên bị Độc Cô Phong tước một lỗ hổng, còn trường kiếm của hắn thì ngừng ở cổ họng gã.

 

Cao thấp đã định.

 

Diêm Xuyên thu kiếm, nói:

 

- Đã nhường!

 

Độc Cô Phong khen rằng:

 

- Tài nghệ không bằng người, Diêm đạo hữu có kiếm pháp hay quá!

 

Diêm Xuyên mỉm cười, đáp xuống bên cạnh Hoàng.

 

Hoàng bất ngờ nhìn Diêm Xuyên, thấy góc áo hắn có lỗ thủng, nghi hoặc nói:

 

- Mới rồi ngươi đang thử kiếm pháp của Độc Cô thế gia?

 

Diêm Xuyên cười khổ nói:

 

- Bị nàng nhìn ra rồi.

 

Diêm Xuyên không dốc hết sức, chỉ thử kiếm mà thôi.

 

Hoàng thản nhiên nói:

 

- Đao kiếm không có mắt, không dốc hết sức thì sẽ đưa mình vào thế nguy hiểm.

 

Diêm Xuyên gật đầu nói:

 

- Cảm ơn lời khuyên.

 

Diêm Xuyên có tính toán của mình, nên không nói nhiều, mới rồi thăm dò khiến hắn cảm nhận sự huyền diệu của kiếm pháp Độc Cô thế gia.

 

Độc Cô Phong nói:

 

- Hai vị xin chờ, ta đi ngay tới tam kiếm điện thông báo, nếu được cho phép thì lại dẫn hai vị vào.

 

Diêm Xuyên gật đầu:

 

- Ừm.

 

Đang lúc Độc Cô Phong định quay đầu đi thông báo thì bỗng vang lên giọng nói.

 

- Thông báo? Thông báo ai vậy?

 

Mọi người nhìn sang, là một người đàn ông áo xanh cõng một thanh kiếm bước ra.

 

Sáu thủ vệ cùng kêu lên:

 

- Kính chào sư bá!

 

Hoàng ở một bên giải thích với Diêm Xuyên:

 

- Người này là trưởng lão cửu kiếm điện, Độc Cô Thiên Nhai.

 

Diêm Xuyên gật gù.

 

Độc Cô Thiên Nhai cười nói:

 

- A? Ta cứ tưởng là ai, hóa ra là Hoàng! Sao vậy, lại đến khiêu chiến điện nào? Độc Cô thế gia của ta không phải cho người rèn luyện nhé, đao kiếm không có mắt, lần trước là ngươi may mắn, đụng phải điện chủ cửu kiếm điện ta đây, lần này thì không may như thế nữa đâu!

 

Hoàng lạnh lùng nói:

 

- Thủ hạ bại tướng mà cũng xứng đấu với ta? Lần trước không phải ta thua mà là đấu hòa, điện chủ nhà ngươi chắc cũng tĩnh dưỡng ít nhất một năm di?

 

Độc Cô Thiên Nhai lạnh giọng nói:

 

- Hừ, điện chủ của điện ta lại đột phá rồi, tiếp theo chính là giờ chết của ngươi!

 

Hoàng mặc kệ gã.

 

Độc Cô Phong lập tức ra tiếng giải thích:

 

- Sư bá, lần này là vị Diêm Xuyên này thông báo tam kiếm điện tìm Diêm, không, tìm Độc Cô Vô Địch!

 

Độc Cô Thiên Nhai nhìn hướng Diêm Xuyên:

 

- Diêm Xuyên? Diêm? Diêm Vô Địch? Ngươi là ai của Diêm Vô Địch?

 

Diêm Xuyên không có hảo cảm với Độc Cô Thiên Nhai, hỏi ngược lại:

 

- Ngươi nói xem?

 

Độc Cô Thiên Nhai lạnh lùng nói:

 

- Hừ, đều là họ Diêm, Diêm Vô Địch đó là người Diêm gia của ngươi? Ta nói cho ngươi biết, Diêm Vô Địch không phải tử đệ của Độc Cô gia ta, đừng mơ nhúng chàm kiếm pháp Độc Cô gia. Ta khuyên ngươi dẫn theo Diêm Vô Địch cút khỏi Độc Cô thế gia ta đi, nếu không có ngày nào chết rồi cũng không ai chịu trách nhiệm đâu!

 

Diêm Xuyên bắt chước Hoàng quay đầu, phớt lờ Độc Cô Thiên Nhai, lười cả đáp lời.

 

Độc Cô Thiên Nhai biểu tình tức giận:

 

- Ngươi...!

 

Bên kia Độc Cô Phong đã đi vào bên trong Độc Cô thế gia.

 

Không lâu sau có hai người cùng Độc Cô Phong đi ra.

 

Diêm Vô Địch và Độc Cô Kiếm Vương.

 

Hai người lưng cõng kiếm, đặc biệt là Diêm Vô Địch, từ xa nhìn lại như thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ vậy.

 

Độc Cô Kiếm Vương tiến lên, nói:

 

- Ha ha ha, Diêm đạo hữu, không biết đã đến nên không có từ xa tiếp đón!

 

Diêm Vô Địch đi theo ở phía sau, biểu tình vui sướng kêu lên: Text được lấy tại

 

- Hoàng thúc!

 

Độc Cô Thiên Nhai đứng một bên trầm giọng nói:

 

- Độc Cô Kiếm Vương, đừng cứ thấy ai cũng mang vào trong nhà!

 

Độc Cô Kiếm Vương lạnh lùng liếc Độc Cô Thiên Nhai.

 

Độc Cô Kiếm Vương lạnh giọng nói:

 

- Chuyện của tam kiếm điện ta không đến lượt ngươi xen vào!

 

Độc Cô Kiếm Vương lại cười nói:

 

- Nhị vị, xin mời, chúng ta vào trong nói chuyện.

 

Năm đó Độc Cô Kiếm Vương lòng mang chấp niệm truy sát Độc Sư mà không được, chính Diêm Xuyên đã giúp gã chấm dứt khúc mắc, vậy nên đối với hắn Độc Cô Kiếm Vương rất là khách sáo.

 

Diêm Xuyên gật đầu, bốn người cùng đi vào bên trong Độc Cô thế gia.

 

Ngoài cửa lớn Độc Cô Thiên Nhai híp mắt, ánh mắt thâm độc nhìn bóng lưng bốn người.

 

Độc Cô thế gia bốn phía bao trùm sương mù, vậy nên từ bên ngoài không thấy rõ ràng, tiến vào trong cũng không thấy rõ hơn bao nhiêu. Đoàn người đi không lâu sau đến một đại điện.

 

Diêm Xuyên bất chợt đọc:

 

- Tam kiếm điện.

 

Độc Cô Kiếm Vương cười nói:

 

- Tại hạ bất tài, điện chủ tam kiếm điện, cai quản mạch tam kiếm.

 

Diêm Xuyên cười nói:

 

- Ồ? Ta nghe nói Độc Cô thế gia có chín mạch, không ngờ ngươi một mình cai quản một mạch, thất kính rồi.

 

Độc Cô Kiếm Vương cười khổ nói:

 

- Diêm đạo hữu khách sáu quá, nói thật không sợ mất mặt chứ tam kiếm mạch chỉ có hai thầy trò chúng ta mà thôi. Nếu không thì ta truyền kiếm pháp vô địch trong tộc không đến mức bị các mạch lên án, họ lo lắng sau này ta sẽ truyền ta kiếm mạch cho người ngoài.

 

Diêm Xuyên ngoài ý muốn kêu lên:

 

- Ồ?

 

Chỉ có hai người?

 

Độc Cô Kiếm Vương chua xót nói:

 

- Ài, cũng bởi vì mạch của ta điêu linh nên lúc trước không thể không về nhà tham nghị, nếu không thì sư nương của Vô Địch cũng không tới nỗi...

 

Diêm Vô Địch nhìn Độc Cô Kiếm Vương lại chìm đắm trong bi thương, đánh trống lảng nói:

 

- Sao hoàng thúc tới đây vậy?

 

Diêm Xuyên cười nói:

 

- Đi qua chỗ này vừa lúc ghé thăm ngươi, sau này gọi ta Xuyên thúc được rồi.

 

Không gọi hoàng thúc? Diêm Vô Địch giật mình.

 

Diêm Vô Địch nghiêm túc nói:

 

- Hoàng, Xuyên thúc, người đã tiếp chưởng Yến quốc rồi?

 

Diêm Xuyên gật đầu nói:

 

- Đúng vậy, ta ở phía đông sáng lập một hoàng triều, Đại Trăn hoàng triều!

 

Tiếp theo Diêm Xuyên kể ra chuyện mấy năm nay.

 

Nghe xong mọi chuyện, Diêm Vô Địch cười khổ nói:

 

- Vốn điệt nhi cho rằng mấy năm nay mình có tiến bộ nhưng so với Xuyên thúc thật là kém xa.

 

Mắt Độc Cô Kiếm Vương lóe tia khen ngợi, nói:

 

- Đại Trăn hoàng triều? Diệt Đại Vũ thiên tông?

 

Độc Cô Kiếm Vương bỗng nhiên nghiêm túc nói:

 

- Phải rồi, Diêm đạo hữu, có một chuyện cần ngươi làm chủ cho Vô Địch.

 

- Ừm.

 

Độc Cô Kiếm Vương cười nói:

 

- Năm đó ta hứa với ngươi dốc túi dạy dỗ cho Vô Địch, mà nó cũng không làm ta thất vọng, thiên phú kiếm đạo mạnh hơn ta năm xưa gấp trăm lần. Nhưng nơi này rốt cuộc vẫn là Độc Cô thế gia, dốc túi dạy bảo bị những người khác biết, bởi vậy mà gặp nhiều phen ngăn cản, cho nên chúng ta tuyên bố với bên ngoài để Vô Địch làm nghĩa tử của ta, chặn miệng mọi người lại. Nhưng Vô Địch lôn canh cánh trong lòng, phải báo cáo với phụ mẫu mới được.

 

Diêm Xuyên nhìn hướng Diêm Vô Địch.

 

Diêm Vô Địch luống cuống tay chân.

 

Diêm Xuyên cười nói:

 

- Ha ha ha, ta còn tưởng là có chuyện gì. Vô Địch, Độc Cô Kiếm Vương đối xử với ngươi chân thành, đủ làm nghãi phụ của ngươi, do ta làm chủ, hôm nay định danh phận đi!

 

Diêm Vô Địch vẫn không thả lỏng, lắp bắp:

 

- A, Xuyên thúc, ta...

 

Diêm Xuyên mặt sa sầm nói:

 

- Sao? Ta không có tư cách làm chủ cho ngươi?

 

Diêm Vô Địch nhăn nhó nói:

 

- Không, chỉ là...

 

Diêm Xuyên cười nói:

 

- Đừng chỉ là, Độc Cô Kiếm Vương thu ngươi làm nghĩa tử không nhục ngươi, là nghĩa phụ mà thôi, không phải khiến ngươi nhận giặc làm cha, chỉ cần nhớ huyết mạch của ngươi, nhớ ngươi có dòng máu Diêm thị là được.

 

Diêm Vô Địch đổi giọng nói:

 

- Không, điệt nhi không dám, sư phụ chịu nhận ta làm con là phúc của Vô Địch!

 

Độc Cô Kiếm Vương cười nói:

 

- Ha ha ha ha! Tốt!

 

Có Diêm Xuyên chủ trì, Diêm Vô Địch lạy Độc Cô Kiếm Vương chín lần, dâng nước trà, chính thức định danh phận phụ tử.

 

Diêm Xuyên nhìn ra được chính thức nhận nhi tử xong ánh mắt Độc Cô Kiếm Vương nhìn Diêm Vô Địch càng hiền từ hơn.

 

Ngày hôm đó Diêm Xuyên và Hoàng được sắp xếp chỗ ngụ ở.

 

Diêm Xuyên, Diêm Vô Địch một mình nói chuyện với nhau.

 

Diêm Vô Địch nhức đầu nói:

 

- Xuyên thúc, người nói sau này ta để bên ngoài kêu mình là Diêm Vô Địch hay Độc Cô Vô Địch đây?

 

Diêm Xuyên trịnh trọng nói:

 

- Chuyện này có quan trọng không? Ngươi chỉ cần nhớ chính mình là ai thì đủ rồi. Cái tên chỉ là danh hiệu mà thôi, quan trọng hơn hiện tại ngươi tu hành ở thế gia chứ không phải tông môn, thế gia nghiêm khắc hơn tông môn nhiều, chú trọng truyền thừa.

 

- Ừm.

 

Diêm Xuyên cười nói:

 

- Độc Cô thế gia? Ngươi là trời sinh kiếm cốt, ở Độc Cô thế gia chắc cũng hiếm hoi, tài năng quá mức đương nhiên sẽ khiế người khác ghen ghét. Sư phụ của ngươi bảo vệ ngươi được một, hai lần nhưng có thể che chở ngươi vĩnh viễn không? Hiện tại nhận thân phận nghĩa tử, có gúp ích rất lớn cho sau này ngươi trưởng thành. Hãy tu hành cho tốt ở Độc Cô thế gia đi, đợi khi kiếm đạo đại thành thì trở về chỗ Xuyên thúc!

 

Diêm Vô Địch phấn chấn tinh thần nói:

 

- Vâng, điệt nhi sẽ cố gắng học tập, không phụ mong đợi của Xuyên thúc!

back top