Ngọc đế kiếm trận ngưng hiển ra kiếm khi bão tố, xoay tròn nhanh theo chiều thuận kim đồng hồ.
Bên trong Ngọc Đế kiếm trận Độc Cô Thiên Nhai bày ra kiếm trận thì xoay tròn ngược kim đồng hồ.
Hai kiếm trận hướng tương phản xoay nhanh, va nhau.
*Ầm ầm!*
Hình như có hai bánh răng đang nghịch chuyển va chạm vào nhau vậy.
Độc Cô Thiên Nhai kinh ngạc nói:
- Kiếm trận? Ngươi làm sao có thể, ngươi chỉ là Thần cảnh, làm sao có thể ngăn cản được ta chs?
Bên trong Ngọc Đế kiếm trận, Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn Độc Cô Thiên Nhai.
Diêm Xuyên lạnh băng nói:
- Trên đời không có tuyệt đối. Độc Cô Thiên Nhai, ngươi không phải là người Độc Cô thế gia đúng không?
Điệt tử từng nói cửu kiếm điện đối địch với điện khác, cộng thêm mới rồi Độc Cô Thiên Nhai không để ý ơn cứu mạng của Độc Cô Kiếm Vương, ra tay giết người, khiến Diêm Xuyên nghi ngờ.
Đương nhiên đó chỉ là nghi ngờ mà thôi, dù sao một gia tộc chưa chắc không có một đám cặn bã!
Vậy nên Diêm Xuyên dùng câu 'ngươi không phải là người Độc Cô thế gia đúng không?' có thể hiểu ra nghi ngờ thân phận của Độc Cô Thiên Nhai, hoặc là nói gã không có tính người, không để ý huyết mạch thân tình.
Cái này phải xem đối phương hiểu như thế nào.
Nghe Diêm Xuyên nói, Độc Cô Thiên Nhai biến sắc mặt ngay.
Độc Cô Thiên Nhai hơi bối rối nói:
- Sao ngươi biết được?
Diêm Xuyên ngẩn ra, tuy nhiên hắn lập tức che giấu hoàn hảo. Độc Cô Thiên Nhai thật sự không phải người Độc Cô gia? nguồn
Diêm Xuyên lạnh giọng nói:
- Ta làm sao biết ư? Ngươi nghĩ sao? Nếu không thì ngươi tưởng chúng ta làm sao lông tóc vô thương vào sâu trong kiếm trủng?
Diêm Xuyên không nói điều gì nhưng cho Độc Cô Thiên Nhai ám chỉ tâm lý.
Đúng vậy, đám người của gã liều mạng mới đến đây, còn 'kẻ yếu' như nhóm Diêm Xuyên vì sao không tổn hao gì bước vào?
Âm mưu! Một âm mưu lớn. Độc Cô Thiên Nhai phập phồng lo sợ tự điền vào lý do cho Diêm Xuyên.
Độc Cô Thiên Nhai biến sắc mặt nói:
- Là Độc Cô Bổ Thiên? Độc Cô Bổ Thiên đã phát hiện? Hắn biết rồi?
Diêm Xuyên cười khẩy nói:
- Hừ, đương nhiên là biết, nếu không thì ngươi cho rằng thế nào?
Diêm Xuyên càng tự tin, càng khiến Độc Cô Thiên Nhai hiểu lầm, gã càng hoảng.
Độc Cô Thiên Nhai căm hận hét:
- Không, chúng ta hành động rất ẩn núp, sao mà lộ ra được, làm sao có thể!
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Kiếm trủng là nơi bắt hết các ngươi, trước đó nhóm người đã chết gần hết, các ngươi còn muốn giãy dụa cái gì? Không có cơ hội đâu!
Độc Cô Thiên Nhai ngửa đầu hét với trời xanh, như là nói cho Độc Cô Bổ Thiên nghe:
- Không, không, ta cũng là người của Độc Cô thế gia, chúng ta đều là người Độc Cô thế gia! Độc Cô Bổ Thiên, ngươi không thể giết chúng ta, ngươi không thể, chủ gia đã suy tàn, trốn đi đâu cũng vô dụng, không nói đến gia chủ Độc Cô Phá Thiên, kiếm mạch chủ chúng ta đều có thể tiêu diệt các ngươi. Độc Cô Bổ Thiên, có nghe ta nói không? Bên ngoài giới này cắm mạch chủ chúng ta, ngươi không thể giết ta, nếu không thì tử đệ chủ gia các ngươi không ai sống được đâu!
Nghe lời Độc Cô Thiên Nhai nói, Diêm Xuyên há hốc mồm ngạc nhiên. Cái tên này luyện kiếm đến ngu ra? Dễ bị lừa như vậy?
Chủ gia? Phân gia? Xem ra nhóm người này là tử đệ của c nhưng là một trong cửu kiếm mạch dưới trướng Độc Cô Phá Thiên ở tiên giới.
Diêm Xuyên trách mắng:
- Độc Cô Thiên Nhai, có phải ngươi cảm thấy bận rộn nửa ngày, hết thảy là công dã tràng? Ngươi không có được, thứ đó không phải ngươi có thể nhúng chàm!
Thứ đó không phải ngươi có thể nhúng chàm?
Diêm Xuyên đương nhiên không biết họ định nhúng chàm cái gì nhưng không ngại hắn đặt bẫy lời nói.
Quả nhiên Độc Cô Thiên Nhai rất là phối hợp.
Độc Cô Thiên Nhai la hét:
- Bí mật của chủ gia? Đúng vậy, gia chủ Độc Cô Phá Thiên có ngạo khí vô biên là không cần hiểu, nhưng cửu kiếm mạch chúng ta thì khác. Độc Cô Bổ Thiên, ngươi giữ bí mật chủ gia còn có ý nghĩa gì? Chủ gia đã hoàn toàn suy sụp rồi, chỉ một mình ngươi chống đỡ, ngươi có thể chống bao lâu đây?
Bí mật của chú gia?
Diêm Xuyên mới tung một câu mà Độc Cô Thiên Nhai đã huỵch toẹt hết, đúng là luyện công đến ngu ra.
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Độc Cô Thiên Nhai, hừ, ngươi đừng mơ mộng viễn vông nữa. Thứ của chủ gia chính là chủ gia, vĩnh viễn không đến lượt phân gia ngươi vươn tay. Mặc dù chủ gia yếu nhưng vẫn là chủ gia, phân gia của ngươi, bao gồm Độc Cô Phá Thiên chỉ là con chó của chủ gia mà thôi. Chó dám cắn lại chủ ư?
Độc Cô Thiên Nhai căm hận nói:
- Chó? Ha ha ha, các ngươi mới là chó. Những tiên nhân phi thăng của chủ gia các ngươi có biết không? Hiện tại đến tiên giới ở phân gia chúng ta y như là con chó, nói hết chuyện ở giới này, nếu không thì ngươi cho rằng chúng ta làm sao tìm đến?
Thì ra ngày xưa tử đệ Độc Cô thế gia phi thăng đều lộ ra tung tích của Độc Cô Bổ Thiên.
Diêm Xuyên dần hiểu ra mọi chuyện, cũng phát hiện Độc Cô Thiên Nhai thật là đáng yêu quá.
............
.........
Diêm Xuyên không ngừng chèn ép, hăm dọa Độc Cô Thiên Nhai, mà gã cũng rất 'phối hợp', tuôn hết gốc gác ra.
Từ lần đầu tiên Diêm Xuyên thấy Độc Cô Thiên Nhai đã biết người này chắc chắn là tập trung vào luyện công, biết quá ít lòng người hiểm ác, nếu không thì thân phận nội ứng sao lại gây thù hằn khắp nơi? Chẳng những trách mắng Hoàng mà đụng chạm cả hắn, trào phúng Độc Cô Kiếm Vương, bài xích Diêm Vô Địch, cái này là điều mà nội ứng nên làm sao?
Diêm Xuyên không ngừng gài bẫy Độc Cô Thiên Nhai.
Bên kia, xung quanh Hoàng đao khí tận trời chắn trước mặt Độc Cô Thiên Cơ.
Hoàng chỉ là hạ hư cảnh nhưng ở trước mặt Trung Hư cảnh Độc Cô Thiên Cơ không yếu chút nào.
*Ầm!*
Hai người va chạm vào nhau rồi lại tách ra.
Nghe bên dưới Diêm Xuyên từng câu 'ép hỏi' Độc Cô Thiên Nhai, Độc Cô Thiên Cơ biểu tình cực kỳ khó xem.
Độc Cô Thiên Cơ căm giận rít:
- Đồ ngu, ngu quá! Độc Cô Thiên Nhai, đồ ngu xuẩn! Câm miệng lại!
Độc Cô Thiên Nhai này cái gì cũng nói ra hết, quá ngu đi!
*Keng!*
Trường kiếm định chém hướng Ngọc Đế kiếm trận của Diêm Xuyên.
*Đinh!*
Thanh đồng trường đao lại chắn trước mặt Độc Cô Thiên Cơ.
Độc Cô Thiên Cơ mắt hung tợn quát:
- Cút xéo!
Đao kiếm va nhau, Hoàng ánh mắt lạnh băng nói:
- Là ngươi cút mới đúng. Độc Cô Thiên Cơ, lần trước không phân ra thắng bại, bây giờ tiếp tục đi!
*Keng!*
Trường đao vạch một cái, phút chốc chấn Độc Cô Thiên Cơ bay ra.
- Nếu ngươi đã muốn chết thì ta thành toàn ngươi, các ngươi đều phải chết!
Độc Cô Thiên Cơ mắt lóe tia sáng lạnh, xung quanh bỗng phát ra kiếm khí tận trời.
Hoàng ánh mắt lạnh lùng, vung trường đao:
- Hừ, nếu không phải vì rèn luyện đao pháp thì không biết ngươi đã chết bao nhiêu lần rồi!
Sau lưng Hoàng bỗng lao ra một cự phong trăm trượng, mang theo đao ý cường đại ập hướng Độc Cô Thiên Cơ.
*Ầm!*
Hai tuyệt thế cường giả lại chiến đâu.
Bên kia Diêm Vô Địch ôm lấy Độc Cô Kiếm Vương.
Diêm Vô Địch mắt đỏ rực nói:
- Phụ thân không sao đâu! Chúng ta không cần vị trí gia chủ nữa, chúng ta đi về đi!
Tay Diêm Vô Địch bịt miệng vết thương không ngừng ứa máu của Độc Cô Kiếm Vương, máu có thể ngừng chảy nhưng tinh khí thì đang xói mòn.
Độc Cô Kiếm Vương nhìn Diêm Vô Địch, mắt lóe tia đau khổ.
Độc Cô Kiếm Vương suy yếu nói:
- Vô Địch, là vi phụ vô dụng, ha ha ha, vi phụ không xong rồi, vi phụ không thể để lại cho ngươi cái gì. Vi phụ ra đi thì ngươi sẽ bị tám điện khác chèn ép. Lỡ sai lầm một lần ôm hận ngàn năm, ha ha ha ha!
Diêm Vô Địch sốt ruột nói:
- Phụ thân đừng nói nữa, tinh khí sẽ tuôn ra càng nhanh!
Độc Cô Kiếm Vương ho ra máu, nói:
- Chết? Ta không sợ, thế thì ta có thể gặp sư nương của ngươi, nhớ kỹ, sau khi ta chết hãy chôn chung ta với sư nương của ngươi! Khụ khụ
Diêm Vô Địch khóc kêu:
- Phụ thân, người sẽ không sao mà!
Nhìn Diêm Vô Địch, Độc Cô Kiếm Vương bỗng nở nụ cười thê lương, vươn tay phải, lòng bàn tay toát ra luồng sáng trắng.
*Ong!*
Lòng bàn tay Độc Cô Kiếm Vương bỗng có một bóng sáng hình trường kiếm một tấc.
Độc Cô Kiếm Vương nhìn bóng sáng dài một tấc trong lòng bàn tay, nói:
- Đây là bằng chứng của tam kiếm điện ta, Độc Cô Kiếm!
Nhìn bóng sáng, Độc Cô Kiếm Vương vô cùng nghiêm túc nói:
- Độc Cô Kiếm, ngươi hãy nghe kỹ, ta lấy danh nghĩa điện chủ tam kiếm điện chính thức thề, nguyện đem tam kiếm mạch truyền thừa cho con ta Độc Cô Vô Địch, hoàn toàn tự nguyện, thiên địa làm chứng!
*Ong!*
Bóng sáng Độc Cô Kiếm tỏa ánh sáng rực rỡ.
Độc Cô Kiếm Vương vỗ bóng sáng vào trán Diêm Vô Địch.
*Vèo!*
Độc Cô Kiếm vui vào trong người Diêm Vô Địch.
*Ầm!*
Xung quanh Diêm Vô Địch kiếm khí bắn ra bốn phía.
- Phụ thân?
Độc Cô Kiếm Vương cười khổ nói:
- Vô Địch, ngươi hãy nghe cho kỹ, bắt đầu từ bây giờ ngươi chính là điện chủ tam kiếm mạch, ngươi có thể kế thừa địa vị gia chủ, có bằng chứng này, gia chủ sẽ thừa nhận ngươi. Vi phụ chỉ giúp được ngươi như thế thôi.
- Nhớ, chôn ta với sư nương của ngươi cùng nhau.
Độc Cô Kiếm Vương nói xong câu cuối tay buông rơi, không nhúc nhích.
- Phụ thân!!!
Diêm Vô Địch ngửa đầu thê lương hét.
Khi Diêm Vô Địch ôm Độc Cô Kiếm Vương bi thương gào khóc thì trong kiếm trủng lại có bóng người vượt qua kiếm trủng đến khu vực an toàn chính giữa.
Đó là một người đàn ông tóc mai đỏ rực.
Người đàn ông mắt lạnh băng nhưng trên người sạch sẽ, nếu cẩn thận nhìn sẽ phát hiện Độc Cô Thiên Nhai, Độc Cô Thiên Cơlà cường giả hư cảnh ở trong kiếm trủng nhiều ít gì bị kiếm thương, chỉ có người đàn ông tóc đỏ là áo trắng thắng tuyết, chẳng có chút vết thương.
Người đàn ông nhìn chỗ Độc Cô Kiếm Vương, Diêm Vô Địch ôm xác Độc Cô Kiếm Vương gào khóc, mắt gã lóe tia khinh thường, vì tu vi của gã quá yếu, mới là đỉnh Khí cảnh mà thôi.
Người đàn ông càng chú ý hai chỗ chiến trường khác, Ngọc Đế kiếm trận của Diêm Xuyên, và cuộc chiến đấu giữa Hoàng cùng Độc Cô Thiên Cơ.
Nhìn hai nơi chiến trường, người đàn ông nheo mắt, phân tích nên trước giúp đỡ bên nào.
Bỗng nhiên người đàn ông co mặt co giật, lại nhìn hướng Ngọc Đế kiếm trận, vì một thoáng qua Diêm Xuyên bỗng ngoái đầu phát hiện người đàn ông.
Diêm Xuyên biến sắc mặt.
- Nguy rồi!
Người đàn ông cũng tương tự, bị phát hiện thì hiệu quả tập kích sẽ kém rất nhiều.
Người đàn ông không chút do dự, trường kiếm xoay đạp bước nhảy vọt lên như biến thành luồng sáng từ sau lưng Hoàng đâm thẳng tới, tốc độ quá nhanh, chỉ trong khoảnh khắc sẽ đâm xuyên qua người nàng.
*Vèo!*
Lại là Trung Hư cảnh? Hơn nữa còn mạnh hơn cả Độc Cô Thiên Cơ?
Diêm Xuyên biến sắc mặt, hắn ngăn cản Độc Cô Thiên Nhai đã là cực hạn, người này mạnh hơn cả Độc Cô Thiên Cơ thì hắn không ngăn được. Nếu Hoàng bị trọng thương, ba Trung Hư cảnh bao vây thì hắn chết chắc rồi.