Lều chủ soái.
Diêm Xuyên gọi Văn Nhược tiên sinh, Mặc Vũ Hề, Dương Chí Cửu tới. Hoắc Quang đứng ở bên.
- Thế nào? Ngươi có biện pháp đoạt được Vạn Diệu Yêu Liên sao?
Dương Chí Cửu không khách khí nói.
Diêm Xuyên nhìn Văn Nhược tiên sinh nói:
- Nhìn thần sắc bình tĩnh của Văn Nhược tiên sinh, với trí tuệ uyên thâm của ngươi thì chắc hẳn cũng đã nghĩ đến a?
- Là Ta cùng Vũ Hề Thánh Nữ cùng nghĩ ra! Đang muốn tìm ngươi!
Văn Nhược tiên sinh khách khí nói.
- Ta đối với Phong Thủy trận không quen, chủ yếu là do Văn Nhược tiên sinh nghĩ ra phương pháp!
Mặc Vũ Hề cũng khách khí nói.
- Cái gì? Các ngươi đều có biện pháp rồi sao? Biện pháp gì?
Dương Chí Cửu lập tức nói.
- Cùng tương dung (hòa hơp) với Phong Thủy trận dẫn dắt Long Mạch chi khí ở bên trong mà lấy Vạn Diệu Yêu Liên!
Văn Nhược tiên sinh nói.
- Hòa hợp? Làm sao hòa hợp?
Dương Chí Cửu khó hiểu nói.
- Phong Thủy trận này, dẫn động sự mạnh mẽ của ngôi sao làm lực trấn áp cho Phong Thủy trận, đồng dạng cũng cho chúng ta một cơ hội. Chỉ cần đạt được ý chí của Phá Quân tinh thì chính là được Phong Thủy trận nhận thức. Khi đó dẫn dắt Long Mạch chi khí bên trong thì có thể lấy được Vạn Diệu Yêu Liên!
Văn Nhược tiên sinh khẳng định nói.
- Việc này cũng có thể?
Dương Chí Cửu ngoài ý muốn nói.
- Văn Nhược tiên sinh? Ngươi có thể có hứng thú với Phá Quân?
Diêm Xuyên cười hỏi.
- Ta có ý với Văn Khúc, chúng ta đối với Phá Quân không có ý muốn. Diêm công tử ngươi thì sao?
Văn Nhược tiên sinh hỏi.
- Ta? Ta cũng không cần. Nhưng mà, quân đoàn trưởng thứ nhất của ta, Hoắc Quang lại có thể kế thừa ý chí Phá Quân, còn có nửa tháng, chư vị thấy thế nào?
Diêm Xuyên hỏi.
- Hắn? Hừ!
Vẻ mặt Dương Chí Cửu khó chịu hừ nhẹ.
- Không thể tốt hơn!
Văn Nhược tiên sinh gật gật đầu.
- Hoắc Quang hiện tại là Lực cảnh tầng chín. Kế tiếp nửa tháng, Mặc cô nương thân là Đại Chiêu Thánh Địa Thánh Nữ, chắc hẳn là tài nguyên hùng hậu. Nửa tháng có thể đẩy tu vi của Hoắc Quang lên Lực cảnh tầng mười sao?
Diêm Xuyên nhìn về Mặc Vũ Hề hỏi.
- Yên tâm, tăng một tầng của Lực cảnh mà thôi, có thể giao cho ta!
Mặc Vũ Hề vui vẻ đáp ứng.
- Văn Nhược tiên sinh, ngươi học cứu thiên nhân chắc hẳn là biết rất rõ về 'lôi kiếp nhất trọng thiên'. Còn có nạp ý chí Phá Quân tinh liền phải làm phiền ngươi!
Diêm Xuyên nhìn Văn Nhược tiên sinh nói.
- Không vinh hạnh lắm!
Văn Nhược tiên sinh cười nói.
- Đã như vậy, vậy thì chờ nửa tháng sau a!
- Ừ!
Mọi người gật gật đầu.
Đợi mọi người rời đi, trong lều lớn chỉ còn lại một người Dương Chí Cửu.
- Dương công tử, không biết ngươi còn có việc gì?
Dương Chí Cửu cũng nhìn Diêm Xuyên, chịu đựng sự chán ghét trong nội tâm mà lộ ra một dang tươi cười khó coi nói:
- Diêm, Diêm công tử!
- Dương công tử, có chuyện gì thì cứ nói!
Diêm Xuyên cười nói.
- Hoắc Quang là người của ngươi, hắn nghe lời nói của ngươi, ta muốn xin ngươi giúp đỡ một việc!
Dương Chí Cửu giả cười nói.
- Hả? Dương công tử mời nói!
- Ta muốn xin ngươi giúp đỡ ta lấy được Vạn Diệu Yêu Liên. Sau khi đạt được tất có hậu tạ, thậm chí ta có thể tiến cử ngươi cho phụ thân ta để cho phụ thân ta thu ngươi làm đệ tử nhập thất, thế nào?
Dương Chí Cửu vẫn giả cười nói.
- Ha ha ha, Dương công tử nói đùa, ta hiện tại không phải đang giúp các ngươi sao?
Diêm Xuyên cười nói.
- Không, ý ta nói là, giúp ta lấy được, chỉ giúp ta lấy được!
Dương Chí Cửu vội la lên.
Diêm Xuyên nhìn Dương Chí Cửu với thần sắc hài hước.
- Đến lúc đó, ta cũng không biết kết quả sẽ thế nào, Dương công tử cứ theo sát một chụt thì vẫn có cơ hội lấy được Vạn Diệu Yêu Liên!
Diêm Xuyên cười nói.
- Tốt, tốt, tốt!
Dương Chí Cửu cho rằng Diêm Xuyên đáp ứng mà lập tức đại hỉ.
- Diêm công tử!
Ngoài lều bỗng nhiên truyền vào âm thanh của Mặc Vũ Hề.
Thần sắc Dương Chí Cửu khẽ động rồi lập tức nói:
- Như thế ta đây cáo từ!
- Ừ!
Diêm Xuyên gật gật đầu.
Dương Chí Cửu vội vàng đi ra ngoài còn Mặc Vũ Hề thì mang theo đám người Thanh Long đi vào.
Thấy Dương Chí Cửu rời đi thì Mặc Vũ Hề liền nhíu mày nhìn Diêm Xuyên, nhưng nàng lại lựa chọn không hỏi.
- Đã trở về?
Diêm Xuyên nhìn đám người Thanh Long hỏi.
- Đúng vậy, đại khái cũng đã tìm hiểu rõ ràng. Nhưng mà có cao thủ nấp trong bóng tối hay không thì cũng không rõ lắm!
Thanh Long cười nói.
- Liên hợp chư hùng, việc này giao cho Văn Nhược tiên sinh là được!
Diêm Xuyên cười nói.
- Việc này tự nhiên không dám làm phiên Diêm công tử, nhưng mà tại lúc ta trở lại thì thấy được người của Đại Yến quốc!
Thanh Long khẳng định nói.
- Hả? Người Yến quốc?
Diêm Xuyên có chút ngoài ý muốn.
- Hẳn là vậy, nhìn bộ dàng thì cũng có thân phận không thấp tại Yến quốc ngươi, có ba người Lực cảnh viên mãn đi theo, giờ phút này đang giằng có với đại cung phụng của Đại Trịnh quốc!
Thanh Long gật đầu nói.
- Đại cung phụng của Trịnh quốc? Lưu Cương? Hắn còn chưa chết?
Thần sắc Diêm Xuyên hơi động.
----------------------------------
Bên ngoài vòng bảo hộ Thiên Trì, một khe núi rộng lớn.
Bốn phía khe núi, vây quanh gần trăm người, nhìn thế đứng thì rõ ràng không phải là cùng đường, mà giống như đang xem náo nhiệt.
Trăm người vây lại mà nhìn chằm chằm vào tình cảnh đối chọi ở trung tâm.
Một bên là hai người, một người trong đó là Lưu Cương đại cung phụng của Trịnh quốc, yêu xà bị Diêm Xuyên ăn, mà hắn giờ phút này lại ở đây.
Lưu Cương cực kỳ cung kính cúi đầu về một nam tử trung niên mặc một cái áo dài rộng rãi và hoa lệ. Khuông mặt nam tử rộng lớn, trong mặt lộ ra một cổ khí thế điên cuồng bá đạo.
Mà ở đối diện hai người là một thiếu niên cực kỳ quý khí (khí thế cao quý), thiếu niên thân đeo một thanh trường kiếm màu tím, phía sau có ba lão già đều đang trợn mắt nhìn về đối diện.
Lưu Cương cung kính nói với nam tử trung niên:
- Mục Dã Vương, hắn chính là Thái Tử của Yến quốc.
Nam tử trung niên nhìn Lưu Cương rồi lộ ra một tia cười nhạt nói:
- Lưu Cương, ngươi còn lo lắng gì? Ta nếu như đáp ứng thu ngươi làm đồ đệ thì tự nhiên là thừa nhận ngươi là đệ tử. Hoàng thất Trịnh quốc là tử tôn của ta, ngươi nếu như một lòng vì Trịnh quốc thì ta tự nhiên sẽ giúp ngươi!
- Vâng, tạ sư tôn!
Lưu Cương hưng phấn nói.
- Năm đó ta cùng nói với Diêm Đào, công việc giữa hai nước phàm nhân, ta và hắn sẽ không nhúng tay vào. Diêm Đào chết rồi, ta cũng không thể nuốt lời, ta sẽ không nhúng tay vào. Về phần ngươi, ngươi làm thế nào thì sẽ là sự tình của ngươi!
Mục Dã Vương thản nhiên nói.
- Vâng! Đệ tử biết phải làm thế nào!
Lưu Cương ngầm hiểu nói.
- Ừ!
Mục Dã Vương gật gật đầu.
Lưu Cương lại tiếp tục nhìn về bốn người ở đối diên, đặc biệt là thiếu niên cầm đầu. Thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi, cùng tuổi với Diêm Xuyên nhưng tướng mạo càng thêm thanh tú, hai đầu lông mày để lộ ra một cổ khí khái hào hùng rất mãnh liệt.
- Diêm Vô Địch, lời nói của ngươi lúc trước vẫn còn giữ?
Lưu Cương cười nói.
Yến Thái Tử Diêm Vô Địch gật đầu nói:
- Ta tự nhiên có thể đại biểu cho phụ vương, đại biểu cho Đại Yến, nhưng ngươi thì sao? Ngươi chẳng qua cũng chỉ là cung phụng của Trịnh quốc mà thôi!
- Sư tôn ta là Mục Dã Vương của Trịnh quốc, bởi vì sư tôn ta làm chứng cho nên ta tự nhiên có thể đại biểu cho Đại Trịnh!
Lưu Cương liền nói.
Diêm Vô Địch nhìn về Mục Dã Vương.
- Đúng vậy!
Mục Dã Vương cười gật gật đầu.
Diêm Vô Địch thấy Mục Dã Vương gật đầu liền hít một hơi thật sâu mà nói:
- Tốt, đã như vậy so đấu liền so đấu a. Ta cùng chiến đầu với ngươi, dùng sáu thành của Nam Cương Yến quốc đánh cuộc với sáu thành Bắc Cương Trịnh quốc ngươi! Một trận chiến định thắng bại!
- Tốt!
Lưu Cương hài lòng nói.
Mục Dã Vương đứng bên lạnh nhạt nhìn.
- Thái Tử?
Ba người sau lưng Diêm Vô Địch lo lắng nói.
- Ba vị cung phụng, không cần lo lắng, sư tôn ta chỉ điều tra bốn phía một vòng sẽ nhanh chóng trở về. Ta cùng với Lưu Cương so tài công binh, Mục Dã Vương sẽ không làm gì ta đâu!
Diêm Vô Địch lắc lắn đầu nói.
- Được rồi, Thái Tử cẩn thận!
Ba người hơi lui lại.
Gần trăm người vây quanh bốn phía đều có chút tò mò nhìn.
Trung tâm chỉ còn lại hai người Diêm Vô Địch cùng với Lưu Cương.
- Diêm Vô Địch, Lực cảnh tầng chín, xin chỉ giáo!
Diêm Vô Địch nhẹ nhàng rút thanh trường kiếm màu tìm ra và nói.
- Lực cảnh tầng chín? Ha ha, không nên nhiều lời, đến đây đi!
Lưu Cương sờ sờ lên đầu trọc của mình rồi cũng rút thiết kiếm ra.
Người vây quanh bốn phía đều khinh miệt nhìn về Diêm Vô Địch.
- Lực cảnh tầng chín? Phàm nhân này quả nhiên là không biết trời cao đất rộng. Biết rõ Lưu Cương là Lực cảnh tầng mười mà cũng dám khiêu chiến?
- Có Mục Dã Vương nâng đỡ thì Diêm Vô Địch này nhất định phải thua!
- Yến quốc? Giống như trước kia có Diêm Đào trấn giữ, đáng tiếc a...!
...
Bốn phía truyền đến những âm thanh tiếc hận, nhưng Diêm Vô Địch lại không lưu tâm.
Gió nhẹ thổi bay mái tóc xanh của Diêm Vô Địch, hai mặt hắn híp lại rồi mở ra, trường kiếm trong tay lập tức đâm tới Lưu Cương.
- Ông!
Kiếm tím phá vỡ hư không, trong nháy mắt đã đến trước mặt Lưu Cương.
- Cũng chỉ có như vậy!
Lưu Cương hơi khinh thường nói.
Trên thân thiết kiếm tràn ra một tia khí đen, hơi chuyên liền muốn đụng vào kiếm tím, nhưng trong tích tắc này thì kiếm tìm hơi lệch đi rồi tránh thoát thiết kiếm một cách rất quỷ dị, hơn nữa lập tức đâm vào vị trí chuôi kiếm của Lưu Cương.
- Đinh!
Tay Lưu Cương tê rân, thiết kiếm thiếu chút nữa thì rời khỏi tay.
- Hả?
Lưu Cương biến sắc.
- Đinh! Đinh! Đinh!...
Trường kiếm của Diêm Vô Địch kiếm sau lại nhanh hơn kiếm trước, tuy rằng lực lượng không bằng Lưu Cương nhưng tộc độ lại không hề chậm, lại thêm dùng kiếm pháp tinh diệu liêp tiếp làm cho Lưu Cương lui về phía sau.
- Đại Hà Thao Thao, Diêm đạo vô tận!
Diêm Vô Địch quát lớn. Lập tức kiếm pháp trong tay cũng như nước sông cuồn cuộn, từng lớp sóng cứ trùng kích vào Lưu Cương.
- Sao, sao lại như vậy?
Lưu Cương rõ ràng lại liên tục bị đánh lui. Trong nháy mắt hắn rõ ràng lại bị Diêm Vô Địch áp chế không cách nào phải kích.
Ánh mắt người vậy quanh bốn phía lập tức sáng ngời.
- Đây là kiếm pháp năm đó do Diêm Đào sáng chế, 'Thao Thao Kiếm Quyết'? tại
- Đúng vậy, ta năm đó có gặp qua Đại Hà tông Diêm Đào, Thao Thao Kiếm Quyết ra trăm chiến trăm thắng, thiếu niên này lại rõ ràng học được bảy phần hàm súc!
- Thật tốt kiếm pháp!
...
Tiếng tán thưởng không ngừng vang lên. Ba tên cung phụng cũng thầm thở ra một hơi.
Mục Dã Vương nhíu lông mày lại, hơi ngưng trọng nhìn về kiếm pháp của Diêm Vô Địch.
- Bằng từng này tuối mà kiếm pháp lại đạt đến trình độ như vậy?
Mục Dã Vương cau mày nói.
- Thao Thao Thiên Hà, Thiên Băng Khuynh Lạc!
Diêm Vô Địch hét to một tiếng, trường kiếm trong tay lập tức bộc phát ra ánh sáng tím chói mặt rồi dường như hóa thành một con sông lớn mà quét về Lưu Cương. Mà Diêm Vô Địch cũng dường như trong nháy mắt hòa làm một thể với sông lớn rồi như biến mất ở bên trong kiếm pháp vậy.
- Ầm!
Lưu Cương bay ngược ra ngoài, thiết kiếp trong tay lại càng lập tức nứt vỡ rời đầy đất.
- Ngươi, ngươi, ngươi!
Lưu Cương kinh hãi nhìn về Diêm Vô Địch. Dường như hắn không thể tin được mìn lại bại bởi một thiếu niên.
- Toa hoa mắt sao?
- Diêm Vô Địch biến mất trong sông kiếm? Người kiếm hợp nhất?
- Không thể nào, hắn mới bào nhiêu tuổi sao có có thể lĩnh ngộ được người kiếm hợp nhất?
....
Bốn phía lập tức truyền đến nhưng âm thanh nghị luận, rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt không tin.
- Trời sinh kiếm cốt?
Mục Dã Vương bỗng nhiên mở miệng nói.
- Hả?
Tất cả mọi người nhìn về Mục Dã Vương.
- Không thể tưởng được bên trong hậu bối của Diêm Đào lại có một người là trời sinh kiếm cốt, người kiếm hợp nhất? Trời sinh kiếm cốt? Tiểu tử, người nguyện bái ta làm thầy?
Mục Dã Vương lập tức kêu lên.
- Không cần, ta đã có sư thừa!
Diêm Vô Địch ngạo khí nói.
- Ngươi đã có sư thừa? Thanh kiếm tím trong tay ngươi không phải là phàm phẩm, là sư tôn mà ngươi gọi tặng cho sao?
Mục Dã Vương thản nhiên nói.
- Đúng vậy! Kiếm tên là 'Tử Thanh', lúc bái sư ta đã hướng sư tôn thề, dùng thanh kiếm Tử Thanh này đánh bại thiên hạ chư kiếm!
Diêm Vô Địch khẳng định nói.
- Cuồng vọng, chính là phàm nhân cũng dám nói đánh bại hết thiên hạ chư kiếm? Lưu Cương!
Mục Dã Vương trầm giọng nói.
- Có đệ tử!
Lưu Cương bò từ mặt đất lên, khóe miệng tràn máu nói.
- Hôm này, vi sư ban cho ngươi phi kiếm 'Lưu Quang' có thể ở ngoài ngàn dặm lấy đầu người!
Mục Dã Vương trầm giọng nói. Trong lúc nói chuyện thì hắn lật tay liền có một thanh trường kiếm màu xanh xuất hiện trong lòng bàn tay.
- Phi kiếm?
Ánh mặt Lưu Cương sáng lên.
- Vị sư giúp ngươi luyện hóa phi kiếm rồi lại đến so đấu tiếp!
Mục Dã Vương quát.
- Vâng!
Lưu Cương hưng phấn nói.