Tiên Quốc Đại Đế

Chương 372: Quân đoàn trưởng thứ ba

Trên một sơn cốc to lớn.

 

Phi chu của Diêm Xuyên ngừng ở bên hồ to, phía xa chín cường giả Trung Hư cảnh liếc nhau, ánh mắt mờ mịt.

 

- Sư huynh, đã hai tháng rồi, người trên phi chu này rốt cuộc định làm gì?

 

- Đúng vậy, sư huynh, bọn họ bắt thánh tử là định làm gì chứ?

 

.........

 

......

 

...

 

Chín người nhỏ giọng thì thầm.

 

Ông lão dẫn đầu lắc đầu nói:

 

- Điện chủ phái chín người chúng ta bảo vệ thánh tử nhưng không hoàn thành nhiệm vụ, trở về chắc sẽ bị điện chủ trừng phạt. Nhưng, chỉ cần thánh tử bình an thì trừng phạt gì cũng chịu được. Nhưng nếu chúng ta hành động thiếu suy nghĩ, thánh tử thiếu bớt một chân hoặc một cánh tay thì chúng ta khó sống.

 

Mọi người vẫn lo âu nói:

 

- Nhưng mà...

 

Ông lão nói:

 

- Không có nhưng nhị gì hết. Trở về báo tin là chịu phạt, ở lại đây cũng bị phạt, thôi thì đừng kích thích nhóm người kia. Hơn nữa chúng ta biến mất hai tháng, bên điện chủ chắc chắn phái người đi tìm.

 

Ông lão trịnh trọng nói:

 

- Yên tâm đi, chỉ cần bảo vệ thánh tử bình an, lấy khả năng của điện chủ sẽ nhanh chóng tìm ra thôi.

 

- Ừm.

 

- Tất cả chủ yếu là thánh tử bình an!

 

Mọi người gật đầu.

 

Lúc này một người áo đen chậm rãi đi tới.

 

Chính là Phụng Âm Dương.

 

Phụng Âm Dương đi đến trước mặt mọi người, chân đạp xuống.

 

*Ong!*

 

Mặt đất hình thành đồ án la bàn, đất rung rinh.

 

Phụng Âm Dương lạnh nhạt nói:

 

- Các vị, làm phiền tránh ra chút, ta bày trận pháp.

 

Chín Trung Hư cảnh sắc mặt khó xem.

 

Họ tránh chỗ để cho Phụng Âm Dương tiếp tục bày trận.

 

Chín Trung Hư cảnh vẻ mặt lúng túng đi sang bên.

 

- Sư huynh, hắn đang bày phong thủy trận? Có cần bắt giữ không?

 

- Đúng đó, bắt hắn lại trao đổi với thánh tử!

 

.........

 

......

 

...

 

Mọi người nhỏ giọng xì xầm.

 

Ông lão dẫn đầu cản mọi người lại:

 

- Không được đâu!

 

- A?

 

Ông lão dẫn đầu trầm giọng nói:

 

- Bắt phong thủy sư thì sao chứ? Lỡ đâu không cứu ra thánh tử ngược lại chọc giận bọn họ tổn thương thánh tử thì sao?

 

Mọi người sắc mặt trầm xuống.

 

Ông lão giải thích nói:

 

- Huống chi dù có cứu ra thánh tử thì chúng ta không thể giảm đi tội thất trách, cứu hay không có gì khác biệt nào? Không lâu sau điện chủ sẽ tìm đến, do điện chủ cứu về thánh tử chẳng phải càn tốt? Vậy thì ít nhất điện chủ biết chúng ta bị buộc.

 

Mọi người biểu tình nghiêm túc, gật đầu.

 

Phụng Âm Dương bày trận pháp, chín Trung Hư cảnh ở một bên ngó.

 

Phụng Âm Dương lại đi tới, nói:

 

- Các vị, tránh ra chút, bên này còn chưa bố trận!

 

Chín Trung Hư cảnh biểu tình câm nín tránh ra, lần này nếu không vì tiểu tổ tông đó thì sao họ lưu lạc đến nông nỗi này?

 

Phía trên phi chu, đằng trước đại điện có Kim Đại Vũ ở.

 

Hoắc Quang ngăn cản Diêm Xuyên, nói:

 

- Hoàng thượng, không được! Kim Đại Vũ quá nguy hiểm!

 

Diêm Xuyên lắc đầu, nói:

 

- Yên tâm đi.

 

Nói rồi Diêm Xuyên bước vào đại điện Kim Đại Vũ ở.

 

*Két!*

 

Cửa đại điện ầm ầm đóng lại.

 

Kim Đại Vũ trầm giọng nói:

 

- Diêm Hoàng, mời!

 

Trong đại điện bày một cái bàn, ben trên có nước trà, hiện tại tinh thần Kim Đại Vũ nâng cao.

 

Diêm Xuyên gật đầu, vén vạt áo từ từ ngồi xuống.

 

Diêm Xuyên cười hỏi:

 

- Kim Đại Vũ, vết thương đỡ không?

 

Diêm Xuyên không khách sáo cầm tách trà đặt trên bàn lên, hớp một ngụm.

 

Kim Đại Vũ biểu tinh phức tạp nhìn Diêm Xuyên.

 

Kim Đại Vũ cảm thán nói:

 

- Đã tốt bảy phần. Bảo vật của Ngạo Thiên thánh tử đúng là nhiều, một người mang theo ngang ngửa với tông chủ tông môn trung đẳng cất chứa.

 

Diêm Xuyên cười nói:

 

- Vậy chúc mừng.

 

Kim Đại Vũ trầm giọng hỏi:

 

- Diêm Hoàng, không biết tại sao ngươi giúp ta?

 

Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Kim Đại Vũ, cười nói:

 

- Ngươi cho rằng năm đó tại sao ta thả ngươi đi?

 

Kim Đại Vũ nhíu mày.

 

Kim Đại Vũ lắc đầu nói:

 

- Diêm Hoàng, ta nói rồi, ta không có khả năng thần phục Đại Trăn!

 

Diêm Xuyên cười hỏi:

 

- Tại sao?

 

Kim Đại Vũ im lặng.

 

Diêm Xuyên đặt chén trà xuống, biểu tình dần nghiêm túc.

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

 

- Kim Đại Vũ, ta biết ngươi có ngạo khí của mình, ta có thể nhìn ra cốt khí của ngươi đến từ cố chấp huy hoàng, từ tổ tiên của ngươi. Nhưng tổ tiên chỉ là tổ tiên, ngươi cho rằng mình có thể đạt đến trình độ như tổ tiên không?

 

Kim Đại Vũ lắc đầu, nhưng mắt lóe tia bất khuất, nói:

 

- Đương nhiên ta không thể đánh đồng cùng tổ tiên rồi!

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

 

- Mặc dù tổ tiên của ngươi huy hoàng thì cũng có lúc suy sụp. Tổ tiên của ngươi không thể chống lại ý trời, ngươi làm được điều đó không?

 

Kim Đại Vũ hít sâu, im lặng.

 

Diêm Xuyên nghiêm túc nói:

 

- Không có ai vừa sinh ra đã là đệ nhất thiên hạ, tất cả người đệ nhất thiên hạ đều trải qua quá trình trưởng thành dài dặc, tương đối thì hiện tại ngươi quá yếu, bao gồm cả ta, Đại Trăn của ta cũng quá yếu. Nhưng chúng ta có thể trưởng thành, lớn mạnh, tương lai một ngày nào đó chúng ta sẽ đứng trên đỉnh thế giới!

 

- Đỉnh thế giới?

 

Kim Đại Vũ lộ vẻ chua xót, mấy lần suýt chết, đối với nó lời này như là trò cười.

 

Diêm Xuyên lần thứ hai khuyên nhủ:

 

- Ngươi có tiềm chất nhưng không có cách đúng đắn, không có bình đài để phát triển tài hoa của mình. Đến Đại Trăn của ta đi, ta cho ngươi bình đài!

 

Kim Đại Vũ nhíu mày:

 

- Ngươi cho ta bình đài?

 

Diêm Xuyên nghiêm túc nói:

 

- Đúng vậy, ta cho ngươi bình đài, bình đài tốt nhất, để ngươi lĩnh đại quân một phương. Ta cho ngươi thống lĩnh ngàn vạn quần hùng, chỉ cần ngươi ở lại Đại Trăn ngàn năm. Ngàn năm sau nếu ngươi thật có bản lĩnh thu phục ngàn vạn quần hùng, họ đồng ý từ bỏ Đại Trăn đi theo ngươi thì ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Thế nào?

 

Kim Đại Vũ kinh ngạc nói:

 

- Thần phục ngàn năm? Để ta tự mình nuôi dương thế lực?

 

Diêm Xuyên khẳng định nói:

 

- Không phải để ngươi tự nuôi dương mà là cho ngươi bày ra năng lực, là sức hấp dẫn nhân cách của Kim Đại Vũ ngươi mạnh hay là sức hấp dẫn của Đại Trăn lớn. Nếu ngươi mạnh hơn Đại Trăn thì nhường Đại Trăn lại cho ngươi đều được.

 

- Ha ha ha ha!

 

Kim Đại Vũ biểu tình phức tạp, cười quái dị, đoán không ra lòng của Diêm Xuyên.

 

Diêm Xuyên cười hỏi:

 

- Ngươi không tin Đại Trăn của ta?

 

Kim Đại Vũ nhíu mày, mắt lóe tia không tin.

 

Diêm Xuyên biểu tình nghiêm túc nói:

 

- Vậy ngươi hãy xem ta có tư cách khiến ngươi ở lại Đại Trăn không!

 

*Oành!*

 

Ý chí của đế vương tuôn ra.

 

Trong mắt Kim Đại Vũ như trông thấy một con rồng vàng to lớn xông đến, con rồng nanh tranh, hung tợn há mồm gầm rống.

 

- Oa!

 

Ý chí của Kim Đại Vũ phun trào, một ý chí kim ô chợt xuất hiện.

 

*Ầm!*

 

Hai ý chí va chạm vào nhau.

 

- Grao!

 

- Oa!

 

*Ầm!*

 

*Ầm!*

 

*Ầm!*

 

Hai ý chí mạnh mẽ va chạm, phút chốc trong đại điện vang tiếng trùng kích.

 

Ánh sáng vàng chiếu cả đại điện, ý chí của hai người không ai nhường ai. Kim Đại Vũ biết ý chí của mình trong tu giả cùng cấp không ai ánh bằng, vì bên trong ý chí Kim Đại Vũ xen lẫn nóng cháy, có thể thiêu đốt ý chí của đối thủ.

 

- Thái dương chân hỏa!

 

*Ầm!*

 

Xung quanh ý chí kim ô bỗng xuất hiện một vòn lửa, hình như hóa thành biẻn rộng xông hướng khí vận kim long.

 

- Chu thiên tinh thần!

 

*Ong!*

 

Xung quanh kim long bỗng xuất hiện vô số điểm sáng, trời sao mênh mông vòng quanh kim long, hình như nó là chủ ngôi sao.

 

*Ầm!*

 

Con rồng lại va đụng.

 

Đuôi rồng vùng vẫy, vảy run rẩy. từng đợt va chạm kịch liệt, long khẩu, long trảo, nha trảo, nha khẩu đều thành vũ khí nguyên thủy dã man nhất.

 

Hai ý chí không ngừng va chạm.

 

*Ầm! ầm! ầm! ầm!*

 

Một trận chiến này, chiến ba ngày ba đêm.

 

*Ầm!*

 

Kim long trảo đè chặt lưng tam túc kim ô.

 

- Grao!

 

Kim long ngửa đầu hú dài, trút ra tâm tình chiến thắng.

 

Tam túc kim ô lắc lư một lúc nhưng cuối cùng không thể nhúc nhích.

 

*Vèo!*

 

Y chí kim lòng lắc lư rồi quay vào người Diêm Xuyên, ý chí kim ô không cam lòng từ từ tan biến.

 

Kim Đại Vũ khó tin nhìn Diêm Xuyên.

 

Nó là Trung Hư cảnh, Trung Hư cảnh nhé, Diêm Xuyên trươc mắt chỉ là Thần cảnh thôi. Ý chí thần ảnh lại mạnh hơn nó rất nhiều? Nếu đến Trung Hư cảnh thì nó làm sao đối phó đây?

 

Kim Đại Vũ biểu tình cực kỳ thất vọng.

 

Nó không biết ý chí của Diêm Xuyên là ý chí thượng hư cảnh, cao hơn Kim Đại Vũ một cấp. Đây là cuộc chiến đấu không có gì bất ngờ, không cần đoán cũng biết kết quả.

 

Đương nhiên Diêm Xuyên sẽ không nói điều này cho Kim Đại Vũ biết.

 

Diêm Xuyên cười hỏi:

 

- Kim Đại Vũ, thế nào hả?

 

Kim Đại Vũ chua xót nói:

 

- Diêm Hoàng, ta không bằng ngươi!

 

Cảm giác vô cùng thất bại bao phủ Kim Đại Vũ.

 

Diêm Xuyên khẳng định nói:

 

- Ở Đại Trăn của ta có thể vượt qua ngươi không chỉ một, hai người.

 

Kim Đại Vũ ngoài ý muốn kêu lên:

 

- A? Nguồn tại http://

 

Không chỉ là một, hai người? Kim Đại Vũ vốn cho rằng tu vi của mình ở Đại Trăn cũng thuộc hàng số một, số hai, nhưng Diêm Xuyên nói vậy là có ý gì?

 

Diêm Xuyên lắc đầu, không giải thích gì nhiều. Dù sao Kim Đại Vũ không hứa tham gia Đại Trăn, nói gì nữa?

 

Diêm Xuyên hít sâu, trầm giọng nói:

 

- Kim Đại Vũ, ta không biết tổ tiên của ngươi có bao nhiêu huy hoàng, nhưng muốn trở lại độ cao đó nhất định phải đạp bước vững chắc, càng cần bình đài, cơ duyên. hiện tại Đại Trăn ta đang lúc cần dùng ngươi, cho nên ta cứ khuyên ngươi. Đợi Đại Trăn có đủ người tài ba rồi, nếu lại chiêu an ngươi thì sẽ không là ta tự mình đến nữa.

 

Kim Đại Vũ biến sắc mặt. Diêm Xuyên đã nói rõ ràng, hiện tại là cơ hội, chờ sau này Đại Trăn mạnh mẽ lên rồi chính là thần tử Đại Trăn đến chiêu an, khi đó đãi ngộ chắc chắn khác với bây giờ!

 

Kim Đại Vũ biểu tình rối rắm, lòng nó đã muốn rồi nhưng ngạo khí khiến nó khó mà bước ra một bước.

 

Diêm Xuyên lại khuyên:

 

- Còn ôm kiêu ngạo quá khứ ư? Kiêu ngạo đó không phải của ngươi mà là tổ tiên. Tổ tiên của ngươi sáng tạo huy hoàng, mà ngươi, cái gì cũng không sáng tạo thì có gì để kiêu ngạo?

 

Kim Đại Vũ mặt cứng ngắc, cuối cùng cười khổ.

 

Kim Đại Vũ hít sâu, đứng dậy bái nói:

 

- Kim Đại Vũ nguyện nhập Đại Trăn ngàn năm, bái kiến Hoàng thượng!

 

Diêm Xuyên bỏ xuông chén trà, đứng bật dậy dìu Kim Đại Vũ, nói:

 

- Ha ha, Đại Trăn có Kim Đại Vũ giúp dỡ thì như hổ thêm cánh! Ngay thiên triều sắp đến rồi, trẫm chờ câu này của ngươi đã lâu.

 

Kim Đại Vũ cảm thán nói:

 

- Hoàng thượng quá khen.

 

Diêm Xuyên vô cùng nghiêm túc nói:

 

- Trẫm không khen, trẫm thấy rõ tài năng của ngươi, chẳng qua ngươi luôn không có chỗ phát huy mà thôi. Đại Trăn nhất định sẽ giúp ngươi thi triển sở trường, từ hôm nay trở đi, trẫm phong Kim Đại Vũ là quân đoàn trưởng thứ ba của Đại Trăn hoàng triều! Có thể lĩnh một đường đại quân, chuẩn mười vạn gia thần!

 

Quân đoàn trưởng, Kim Đại Vũ hiểu ý nghãi từ này. Không phải tước vị, không phải quan chức, nhưng ở một quốc gia nó còn trân quý hơn quan chức, tước vị. Bởi vì quân đoàn trưởng là một trong tích lương, cùng với công thần khai quốc, quyền hạn cực lớn!

 

Quân đoàn trưởng thứ ba, điều này đã nói lên Diêm Xuyên rất chú trọng Kim Đại Vũ.

 

- Tạ ơn Hoàng thượng!

 

Kim Đại Vũ chính thức nhận mệnh.

back top