Thượng Quan Uyển Nhi khe khẽ thở dài nói.
- A? Cái gì? Mặc Vũ Hề sửng sốt.
- Năm đó phụ thân ngươi quá tham lam, muốn làm chủ Thánh Địa Đại Chiêu, muốn tuyên bố rõ ràng với thiên hạ, hắn là trượng phu của Thánh chủ. Bởi vậy hắn mới chọc giận Thánh chủ!
Thượng Quan Uyển Nhi nhớ lại nói.
- Hả? Phụ thân ta, không phải là trượng phu của mẫu thân? Sao có thể như vậy được?
Mặc Vũ Hề kinh ngạc nói.
- Trượng phu? Thánh chủ đã từng có trượng phu. Tuy nhiên, trượng phu của Thánh chủ đã chết!
Thượng Quan Uyển Nhi nói.
- Cái gì? Tại sao ta lại không biết? Trượng phu của Thánh chủ là ai?
Mặc Vũ Hề kinh ngạc nói.
- Nói cho ngươi biết cũng không sao. Trượng phu của Thánh chủ tên là Lý Trì, chủ nhân của Tích Nhật Đại Đường!
Thượng Quan Uyển Nhi nói.
- Đại Đường?
Trong đầu Mặc Vũ Hề không ngừng nhớ lại. Nhưng dù thế nào nàng cũng không nhớ được danh từ Đại Đường này.
Tuy nhiên, Mặc Vũ Hề cũng không hề quá để ý tới chuyện này, nàng tiếp tục hỏi:
- Vậy phụ thân ta là cái gì? Tại sao mẫu thân lại sinh ra ta?
- Phụ thân ngươi? Hắn chỉ là trai lơ của Thánh chủ mà thôi.
Thượng Quan Uyển Nhi nói.
- Trai lơ?
Mặc Vũ Hề có chút bối rối. Cho dù là Diêm Xuyên, giờ phút này cũng cảm thấy kinh ngạc dị thường. Trai lơ? Phụ thân Mặc Vũ Hề là trai lơ của Kinh Chiếu?
- Trai lơ? Sao có thể như vậy được. Phụ thân ta sao có thể là trai lơ của mẫu thân được?
Mặc Vũ Hề cảm thấy kinh ngạc khiếp sợ trước kết quả này.
- Bây giờ ngươi đã biết, vì sao Thánh chủ không thích ngươi rồi chứ? Tuy rằng ngươi là con gái của Thánh chủ, nhưng so với con gái Thánh chủ khác lại không giống. Thân phận của ngươi quyết định tất cả. Tuy nhiên, cũng may ngươi không cần lo lắng. Ngươi chung quy vẫn là do Thánh chủ sinh ra. Mặc dù Thánh chủ không vui, nhưng ngươi vẫn là máu thịt từ trên người Thánh chủ rơi ra. Thánh chủ đã nhận ngươi rồi!
Thượng Quan Uyển Nhi an ủi.
- Trai lơ? Ha ha, hóa ra ta là do Thánh chủ cùng với một trai lơ sinh ra!
Trong lòng Mặc Vũ Hề cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Sắc mặt nàng hết sức cay đắng. Khổ sở bao phủ trong lòng nàng.
- Việc này, chỉ có ta, Mão Nhật, Dậu Nguyệt biết được. Những người khác cũng không ai biết chuyện riêng của Thánh chủ. Nha đầu, ta nhìn ngươi lớn lên, mặc dù Thánh chủ không thích ngươi, nhưng chỉ cần ngươi là con gái của Thánh chủ, ta đều đối xử như nhau. Hôm nay ta tới đây, một mặt là an ủi ngươi, mặt khác ta muốn chuẩn bị cho ngươi tiếp nhận vị trí mới của mình. Hiện tại, nếu như ngươi đã biết về thân phận của mình, ta cũng không nhiều lời. Ngươi là một nha đầu thông minh, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Không nên nản chí. Làm con gái của Thánh chủ, là phúc khí của ngươi! Truyện được copy tại
Thượng Quan Uyển Nhi an ủi.
Mặc Vũ Hề một mình nức nở. Ban đầu nàng còn muốn hưng binh vấn tội. Nhưng bây giờ, trong lòng Mặc Vũ Hề đã loạn thành một đoàn.
- Diêm Xuyên, ngươi an ủi Vũ Hề một chút! Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Diêm Xuyên đứng bên cạnh nói.
- Ta sẽ an ủi nàng. Tuy nhiên, Thượng Quan cô nương, vừa nãy ta nghe cô nương nói, Kinh thánh chủ, còn có người con gái khác?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
Thượng Quan Uyển Nhi thoáng nhướng mày, lắc lắc đầu nói:
- Diêm Xuyên, ngươi không nên biết thì tốt hơn. Cố gắng chiếu cố Vũ Hề đi!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Nhìn Mặc Vũ Hề thương tâm khổ sở như vậy, Thượng Quan Uyển Nhi khe khẽ thở dài. Hắn lại về phía ngoài điện.
Thánh Địa Đại Chiêu, người người ước ao được là Mặc Vũ Hề. Nhưng lại có ai biết, vị trí mà bọn họ ước ao khi đặt chân xuống mới tàn khốc tới mức nào!
Trai lơ?
Mặc Vũ Hề rất khó tiếp nhận sự thực này. Nhưng biểu hiện của Thượng Quan Uyển Nhi nhiều năm qua, lại thêm thái độ của Kinh Chiếu, Mặc Vũ Hề gần như đã khẳng định điều này là sự thực.
Khi còn bé, phụ thân cực kỳ thương yêu mình. Phụ thân sao có thể là trai lơ của mẫu thân?
Dù được Diêm Xuyên an ủi, Mặc Vũ Hề vẫn khó có thể chấp nhận được điều này!
Qua hơn một canh giờ, Mặc Vũ Hề mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
- Ta không sao!
Mặc Vũ Hề lau nước mắt nói.
- Chuyện đã qua coi như xong!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Nhưng tại sao Thượng Quan Uyển Nhi lại muốn nói ra điều này ở trước mặt chàng. Chuyện này đối với phụ thân ta, cũng như đối với mẫu thân ta đều không phải là chuyện gì đáng tự hào. Liệu chàng có thể xem thường ta hay không!
Mặc Vũ Hề có chút lo lắng nói.
- Nàng là nàng, bọn họ là bọn họ. Trong lòng ta, nàng vĩnh viễn vẫn là Mặc Vũ Hề. Thượng Quan cô nương nói trước mặt ta, chính là muốn ta cố gắng an ủi nàng thôi!
Diêm Xuyên nhẹ giọng nói.
- Ừm!
Lúc này tam tình của Mặc Vũ Hề đã tốt hơn rất nhiều.
Ít nhất, trước mắt còn có một người hiểu mình, một người thương xót cho mình.
- Văn Nhược tiên sinh vẫn còn đang ở đây!
Diêm Xuyên nói.
- Văn Nhược? Hắn còn chưa đi sao?
Mặc Vũ Hề nghi ngờ nói.
- Mạnh Tử Thu chết rồi!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Hả?
Diêm Xuyên nói lại chuyện năm đó. Mặc Vũ Hề nghe xong thổn thức hồi lâu.
- Văn Nhược tiên sinh cũng thât bất hạnh. Ôi!
Mặc Vũ Hề khe khẽ thở dài.
- Ồ? Nàng biết chuyện của Văn Nhược tiên sinh sao?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Phải. Văn Nhược tiên sinh cũng cuồng dại!
Mặc Vũ Hề khe khẽ thở dài.
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Hẳn chàng biết, trước kia Văn Nhược tiên sinh là đại công tử của thư viện Cự Lộc, hành động hăng hái nhiệt tình!
Mặc Vũ Hề giải thích.
- Ta biết, Thánh Địa Đại Chiêu có mấy trăm toà thành trì. Mấy trăm thành trì đều có các đệ tử Thánh Địa Đại Chiêu ở đó. Văn Nhược tiên sinh ra là một người ngoài, không chỉ đứng vững tại một toà thành trì, hơn nữa còn sử dụng đủ thủ đoạn, trở thành thành chủ của Đại Chu Thành. Nơi này lại là trung tâm của Thánh Địa Đại Chiêu. Đừng nói là người ngoài, cho dù là đệ tử trong tông môn cũng cần phải có lực ép quần hùng mới có thể làm chủ. Nhưng Văn Nhược dựa vào thân phận của một người ngoài, lại có thể chen chúc vượt qua tất cả đệ tử của Đại Chiêu. Phần thủ đoạn này thực sự không thể xem thường. Đây cũng là nguyên nhân ta cực kỳ coi trọng hắn!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Năm đó Mạnh Tử Thu thu nhận một nữ đệ tử, tên là Tô tam nương. Tô tam nương và Văn Nhược tiên sinh đều bằng tuổi với nhau. Hai người có thể nói là thanh mai trúc mã. Tình cảm của Văn Nhược tiên sinh đối với Tô tam nương cũng rất sâu đậm. Lúc đó Văn Nhược tiên sinh hăng hái học thuật. Về thân phận, cảm tình, có thể nói đều đạt tới đỉnh phong. Thậm chí rất nhiều người còn đồn rằng, sau này thư viện Cự Lộc nhất định sẽ truyền tới tay Văn Nhược tiên sinh.
Mặc Vũ Hề nhớ lại nói.
- Ồ? Vậy Tô tam nương đến Thánh Địa Đại Chiêu sao?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Đúng vậy. Chàng không biết, lúc đó Tô tam nương và Văn Nhược tiên sinh đã lạy trời đất. Vào ngày đại hôn, đột nhiên gặp phải đại biến!
Mặc Vũ Hề cười khổ nói.
- Đột nhiên gặp đại biến sao?
- Ngày ấy Dậu Nguyệt Đạo Quân thay mặt Thánh Địa Đại Chiêu tới chúc mừng. Ban đầu vốn không có gì. Nhưng thời điểm Dậu Nguyệt Đạo Quân nhìn thấy Tô tam nương, cả người đều thay đổi! Thậm chí, hắn đã đại náo hôn lễ, cướp Tô tam nương đi!
Mặc Vũ Hề nhớ lại nói.