Con ngươi Mão Nhật Đạo Quân co lại:
- Vũ Hề Đạo Quân, ta đã chết một người con trai. Ngươi đừng khinh người quá đáng!
- Ta khinh người quá đáng? Vậy lúc trước là ai bắt nạt ta? Giá họa ta là hung thủ. Như vậy không phải là khinh người quá đáng sao? Ta thân là đạo quân của Thánh Địa Đại Chiêu, thân là con gái của Thánh chủ, chẳng lẽ lại mặc cho người khác bắt nạt sao? Dương Chí Cửu gieo gió gặt bão, cần phải chết!
Mặc Vũ Hề lại bước tới một bước.
Mặt Mão Nhật Đạo Quân liền biến sắc.
- Mão Nhật Đạo Quân, ngươi từng ở trước mặt mẫu thân ta bảo đảm. Ngươi bồi thường năm Tông chủ kia thế nào, ta mặc kệ. Nhưng ta là người bị hại lớn nhất. Ta nhất định phải bắt kẻ cầm đầu đền mạng! Bằng không, ta nhất định sẽ khiến việc này trở thành long trời lở đất! Ngươi có tin hiện tại ta có năng lực như thế hay không?
Mặc Vũ Hề trầm giọng nói.
Mão Nhật Đạo Quân lùi lại một bước. Sắc mặt hắn âm trầm đáng sợ. Hắn nhìn chằm chằm vào Mặc Vũ Hề, lại không thể nào phản bác.
- Vũ Hề Đạo Quân, không cần thiết phải tuyệt tình như thế. Chỉ cần ngươi thả cho con trai ta một con đường sống, ngươi cứ nói điều kiện. Chỉ cần ta làm được, ta nhất định sẽ làm!
Mão Nhật Đạo Quân hít sâu một cái trầm giọng nói.
Nếu Kinh Chiếu không nhận Mặc Vũ Hề, Mão Nhật Đạo Quân còn dám ngang ngược với nàng. Nhưng Kinh Chiếu đã trực tiếp nhận con gái. Lúc này cho dù Mão Nhật hắn có mượn thêm một lá gan, hắn cũng không dám.
- Được. Dương Chí Cửu có thể không chết. Nhưng Thái Dương Sơn của ngươi nhất định phải đưa cho ta, coi như để chuộc lấy tính mạng của Dương Chí Cửu đi!
Mặc Vũ Hề thản nhiên nói.
- Thái Dương Sơn?
Trong mắt Mão Nhật Đạo Quân lộ vẻ giận dữ.
Đây chính là bảo bối tốt nhất của Mão Nhật Đạo Quân. Đương nhiên, ngoài mặt nó cũng là bảo bối mạnh nhất!
- Vũ Hề Đạo Quân, ngươi quá tham lam!
Mão Nhật Đạo Quân không cam lòng nói.
- Nếu như Mão Nhật Đạo Quân không nỡ bỏ Thái Dương Sơn cũng không sao. Bảo Dương Chí Cửu chịu trách nhiệm về vụ huyết án tại Bắc Mặc Điện là được!
Mặc Vũ Hề trầm giọng nói.
Mão Nhật Đạo Quân nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào Mặc Vũ Hề.
- Thế nào? Ngươi còn muốn giết người diệt khẩu sao?
Mặc Vũ Hề cười lạnh nói.
Mão Nhật Đạo Quân liên tiếp hít sâu vài hơi, mới ngăn chặn được lửa giận trong lòng.
- Được, nếu Vũ Hề Đạo Quân đã mở miệng, ta sao có thể không giao lễ ra. Tuy nhiên, ta sẽ không đưa Thái Dương Sơn tới. Có bản lĩnh, tự mình đi lấy đi!
Mão Nhật Đạo Quân lạnh lùng nói.
- Thời điểm bên trong Thái Dương Sơn phát ra Thái Dương Chân Hỏa, ta biết, người bình thường căn bản không dám tới gần. Chỉ có điều nếu như lấy, cũng không phiền Mão Nhật Đạo Quân phải nhọc lòng!
Mặc Vũ Hề không chút lo lắng nói.
- Hừ!
Mão Nhật Đạo Quân hừ lạnh một tiếng.
- Đúng rồi. Vừa nãy Mão Nhật Đạo Quân tới đây, không biết có chuyện gì không?
Mặc Vũ Hề lại nói.
Mão Nhật Đạo Quân nheo mắt nhìn về phía Kim Đại Vũ.
Kim Đại Vũ mạo phạm Thái Dương Sơn? Giờ phút này, Mão Nhật Đạo Quân cũng không còn cách nào nói ra miệng được nữa. Dù sao, Thái Dương Sơn đã không phải là mình.
Vung tay áo một cái, Mão Nhật Đạo Quân bay vút lên trời, không tiếp tục để ý mọi người nữa. Trong chớp mắt, Mão Nhật Đạo Quân đã biến mất không thấy bóng dáng.
- Vũ Hề, nàng dùng mạng của Dương Chí Cửu, đổi lấy Thái Dương Sơn! Liệu có thể...!
Diêm Xuyên cau mày nói.
Mặc Vũ Hề khẽ mỉm cười nói:
- Sẽ không đâu. Dương Chí Cửu là sinh mạng của Mão Nhật Đạo Quân. Tuy rằng ta cũng không biết tại sao. Nhưng chàng nên hiểu rõ, dựa vào thân phận của ta không nhất định có thể dồn Dương Chí Cửu vào chỗ chết. Nhưng chàng hẳn là cần tới Thái Dương Sơn này!
Trong mắt Diêm Xuyên loé lên một tia cảm động.
- Kim Đại Vũ!
Diêm Xuyên không quay đầu lại kêu lên.
- Thần có mặt!
- Đi thôi. Kể từ ngày hôm nay Thái Dương Sơn kia thuộc về ngươi! Hãy sớm thu lấy nó, để tránh cho cành mẹ đẻ cành con!
Diêm Xuyên nói.
Nhìn bóng lưng của Diêm Xuyên, trên mặt Kim Đại Vũ nhất thời lộ vẻ vui mừng.
- Vâng, cảm ơn hoàng thượng, cám ơn đạo quân!
Kim Đại Vũ hưng phấn nói.
Tiếp theo, Kim Đại Vũ nhanh chóng bay đi xa, thoáng cái đã không thấy tung tích.
Mão Nhật Đạo Quân nổi giận rời khỏi Minh Phượng điện, trở lại đại điện của mình.
- Phụ thân, vừa nãy ai trêu chọc khiến phụ thân tức giận như vậy?
Dương Chí Cửu cau mày nói.
Mão Nhật Đạo Quân nhìn Dương Chí Cửu, không có một tia quái trách, mà nói:
- Còn có thể là ai nữa. Mặc Vũ Hề! Hừ!
Mặt Dương Chí Cửu liền biến sắc. Giờ phút này hắn trở nên âm trầm.
- Đúng rồi. Phụ thân, Dương Cổ... lão đại dẫn theo bọn họ rời đi rồi!
Dương Chí Cửu nói.
- Hả? Cổ trăng dẫn theo sáu huynh trưởng của ngươi rời đi rồi sao?
Mão Nhật Đạo Quân trầm giọng nói.
- Đúng vậy. Dương Cổ Nguyệt càng ngày càng quá đáng, càng ngày càng không xem phụ thân ra gì!
Dương Chí Cửu quạt gió thổi lửa nói.
- Ừm!
Mão Nhật Đạo Quân lạnh lùng đáp một tiếng.
- Báo!
Một tu giả vọt vào đại điện.
- Đạo quân, có một con Tam Túc Kim Ô đi tới Thái Dương Sơn. Chúng ta không ngăn được!
Tu giả kia lo lắng nói.
- Nhanh như vậy đã phái người tới lấy sao? Bạn đang đọc chuyện tại
Sắc mặt Mão Nhật Đạo Quân trầm xuống.
- Đạo quân, có cần triệu tập các đệ tử của ngài...
Tu giả kia hỏi.
- Không cần, để hắn lấy!
Mão Nhật Đạo Quân trầm giọng nói.
- Ha ha, một con quái điểu cũng muốn lấy trộm Thái Dương Sơn sao? Chỉ cần đụng vào, sẽ bị đốt cháy sạch sẽ thôi!
Dương Chí Cửu khinh thường nói.
Tu giả kia cảm thấy khó hiểu rời đi.
Ước chừng nửa canh giờ sau, tu giả kia lại xông vào đại điện.
- Đạo... đạo quân, không xong rồi. Tam Túc Kim Ô kia đã nuốt... nuốt... nuốt Thái Dương Sơn!
Tu giả kia kinh hãi lắp bắp không thể giải thích nói.
Mão Nhật Đạo Quân lập tức kinh hoàng, nhưng vẫn cố đè nén lửa giận trong lòng.
- Nuốt? Nói đùa sao? Bên trong Thái Dương Sơn là Thái Dương Hỏa Tinh. Nếu chạm vào hẳn phải chết chứ? Làm gì có ai dám nuốt vào?
Dương Chí Cửu cả kinh kêu lên.
- Đó là sự thật, thiếu chủ!
Tu giả kia kêu lên.
Dương Chí Cửu há hốc mồm ngạc nhiên.
- Các ngươi đều đi ra ngoài đi. Ta muốn yên lặng một chút!
Mão Nhật Đạo Quân trầm giọng nói.
- Vâng!
Hai người lên tiếng trả lời.
Bên ngoài Minh Phượng i điện.
- Hoàng thượng, thần định sớm ngày luyện ra cánh cửa Thiên Giới, không phụ hoàng ân!
Kim Đại Vũ hưng phấn nói.
- Ừm, trước tiên ngươi chọn lấy một gian đại điện luyện hóa đi. Khi nào đi, trẫm sẽ gọi ngươi!
Diêm Xuyên nói.
- Vâng!
Loáng một cái, Diêm Xuyên đã ở lại Thánh Địa Đại Chiêu một tháng.
Trời dần dần đen kịt lại, Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề đứng trên sân thượng lớn của Minh Phượng, nhìn Đại Chu Thành với vô số hào quang phía trước.
Ầm ầm......
Từng pháp thuật từ Đại Chu Thành xông lên tận thiên, giống như pháo hóa của phàm nhân, phát ra những ánh sáng mỹ lên trên không trung.
- Tại thế gian, ngày hôm nay chính là tết. Rất nhiều người mặc dù bước lên con đường tu hành, vẫn không quên được ngày lễ truyền thống này, mỗi năm một lần bọn họ cũng tạo cho Đại Chu Thành một mỹ cảnh pháp thuật trùng thiên như vậy!