Tiên Quốc Đại Đế

Chương 427: Nhâm Thử

Hoàng vung trường đao trong tay lên!

 

Trong nháy mắt từ trên bầu trời giáng xuống hàng ngàn hàng vạn đao mưa.

 

Ầm!

 

- A! Không! Cứu mạng!...

 

Dưới một đao, tất cả năm trăm la hán đều bị chém ngang hông! Tình cảnh này khiến người ta cực kỳ sợ hãi.

 

Đại Trí Bồ Tát và hai Bồ Tát khác cũng kinh hãi nhìn về phía Hoàng.

 

Lúc trước Hoàng trúng độc, ba người không cảm thấy Hoàng đáng sợ. Nhưng bây giờ thì sao? Một đao giết chết năm trăm la hán?

 

- Nói!

 

Trong mắt Hoàng lạnh như băng nói.

 

- Ta liều mạng với ngươi. Đại la phật thủ!

 

Một Bồ Tát gầm rú nói.

 

Coong!

 

Một đạo ánh sáng màu xanh chợt hiện lên. Bồ Tát kia lập tức bị một đao chém đứt thành hai nửa. Máu tươi bắn lên mặt của Đại Trí Bồ Tát và một Bồ Tát khác.

 

Hai Bồ Tát chấn động.

 

Đại Trí Bồ Tát há hốc mồm khẽ run rẩy, dường như muốn nói.

 

- Không, Đại Trí Bồ Tát, ngươi không thể nói!

 

Một Bồ Tát khác kêu lên.

 

Coong

 

Trong nháy mắt đầu của Bồ Tát kia lập tức lăn xuống dưới chân Đại Trí Bồ Tát.

 

- Ta... ta... ta nói!

 

Đại Trí Bồ Tát nhất thời kêu lên.

 

Bạch Cốt Sơn kéo dài mấy ngàn dặm. Hài cốt la liệt. Âm khí trùng thiên! Không chỉ có âm khí, còn có khí tức ô uế.

 

Tất cả các tu giả đều không muốn tới gần để tu hành. Bởi vì khí tức ô uế ở nơi này khiến nguyên khí thiên địa đều bị ô nhiễm. Dùng khí tức ô uế ở nơi này để tu hành, tất nhiên toàn thân sẽ mục nát, vô số mụn nước mọc trên người.

 

Cơ sở của các đại tông môn đều cách xa Bạch Cốt Sơn!

 

Nhưng giờ phút này, xung quanh Bạch Cốt Sơn lại có tới hàng ngàn, hàng vạn tu giả vây quanh. Vô số tu giả nhìn chằm chằm vào vị trí trung tâm của Bạch Cốt Sơn, chính là một sơn cốc trong Bạch Cốt Sơn.

 

Tại trung tâm sơn cốc, có hai bóng người một đứng một ngồi.

 

Người đang ngồi khoanh chân chính là Xà Hoàng. Giờ phút này khóe miệng hắn tràn ra một vệt máu tươi. Hắn đang nhanh chóng chữa thương.

 

Người đang đứng chính là Cái U Vương.

 

Hiện tại hắn không còn dáng vẻ uy nghi lúc trước. Giờ phút này áo bào đen của Cái U Vương đã bị nghiền nát hơn nửa. Thân thể bạch cốt cũng lộ ra hơn nửa. Đồng thời bên trên bạch cốt xuất hiện rất nhiều vết rạn. U quang trong hai mắt hắn đã ảm đạm hơn rất nhiều.

 

Cái U Vương một tay chống trời. Phạm vi bên ngoài hai người là một cái lồng lớn do vô số xương cốt hình thành.

 

Bên ngoài cái lồng, kim quang bắn ra tứ phía, lam quang áp chế xuống. Từng kim quang từ trong lồng xương bắn ra, đánh vào trên ngực Cái U Vương. Giờ phút này Cái U Vương lại không cách nào ngăn cản. Hắn mặc cho kim quang, lam quang đánh vào người.

 

Cái U Vương uất ức ngửa mặt lên trời gầm dài một tiếng.

 

- Kèn kẹt kèn kẹt!

 

Lồng xương bên ngoài đang cố gắng chống đỡ. Nhưng trên vô số xương này cũng xuất hiện rất nhiều vết rạn.

 

- Trẫm không cam lòng, trẫm không cam lòng!

 

Cái U Vương ngửa mặt lên trời gầm dài.

 

Tiếng gầm của hắn bi phẫn dị thường.

 

Hắn đến thế giới này, vốn cho rằng mình là thiên hạ vô địch. Hắn mới tới khiêu chiến Kinh Chiếu. Nhưng chỉ một hình chiếu, đã khiến mình trọng thương đến cực điểm.

 

Trọng thương thì cũng thôi. Nhưng thiên hạ này lại có rất nhiều tu giả thừa cơ bỏ đá xuống giếng, truy sát hắn! Tuy rằng hắn giết rất nhiều người truy sát hắn, nhưng hắn bị thương quá nặng, hồn nguyên bạch cốt đều xuất hiện rất nhiều vết rạn.

 

Hắn căn bản không có thời gian nghỉ ngơi. Hiện tại hắn lại bị vây ở nơi đây?

 

Nỗ lực chống đỡ lấy xương lồng, Cái U Vương ngửa mặt lên trời than thở.

 

Mình sẽ phải bị chôn vùi ở đây sao?

 

Trên đỉnh núi xung quanh có gần vạn tu giả đang đứng. Cường giả trung Hư Cảnh thì có mấy chục. Nếu là trước đây, có bảo Cái U Vương giết đám người đó, hắn cũng lười ra tay. Nguồn tại http://

 

Nhưng bây giờ, những người này chỉ cần hai thượng Hư Cảnh bày trận, hội tụ lực lượng đã ép tới mức mình không thể động được?

 

Cái U Vương cực kỳ bi thương căm hận.

 

Gần vạn tu giả, dẫn đầu là người của hai phe.

 

Một hòa thượng đầu trọc khoác áo cà sa, toàn thân bắn ra kim quang tứ phía. Trong tay hắn cầm một bình bát.

 

Tuy rằng khuôn mặt của hòa thượng đầu trọc kia hiền lành, nhưng giờ phút này hắn không hề lưu thủ.

 

Một người khác toàn thân mặc đạo bào lam sắc. Trong tay hắn cầm trường kiếm, vung ra từng đạo lam quang bắn thẳng vào xương lồng.

 

- Thánh địa Thần Tông, điện chủ Nhâm thần điện? Thánh địa Vạn Phật, Xá Lợi Phật Đà? Trẫm với các ngươi không thù không oán. Vì sao các ngươi lại lập trận giết trẫm?

 

Cái U Vương uất ức nói.

 

- Vô lượng thọ phật, Cái U Vương, Đại Ngạc Thiên Triều? Chúng ta đã biết rõ về năng lực của Đại Ngạc Thiên Triều. Nếu hôm nay chúng ta thả ngươi, tương lai ắt ngươi sẽ tạo ra vô số phiền phức đối với chúng ta. Cái U Vương, ai bảo ngươi đến trêu chọc Kinh Chiếu? Ngươi không thể trách được người khác. Khí số của ngươi đã hết, không cần vùng vẫy nữa!

 

Tay Xá Lợi Phật Đà cầm bình bát phóng ra kim quang lớn hơn!

 

Gần vạn tu giả đứng xung quanh, trong tay liên tục cầm bình bát phóng ra kim quang cùng lực lượng của mỗi người, hội tụ về phía Cái U Vương!

 

Một phía khác, điện chủ Nhâm thần điện, khẽ mỉm cười nói:

 

- Cái U Vương, chỉ cần ngươi nhận ta làm chủ, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!

 

- Bọn chuột nhắt! Nếu như trẫm không bị Kinh Chiếu đánh trọng thương, một tay trẫm đã có thể ép chết các ngươi! Bọn chuột nhắt!

 

Cái U Vương gầm rú nói.

 

Sắc mặt điện chủ Nhâm thần điện trầm xuống nói:

 

Làm sao ngươi biết?

 

- Hả?

 

Tu giả bốn phía đồng thời nhìn lại.

 

Cái U Vương:...!

 

Xá Lợi Phật Đà:...!

 

Chỉ thấy điện chủ Nhâm thần điện thoáng lắc đầu một cái. Phía trên đầu hắn đột nhiên xuất hiện một đôi tai chuột lớn. Ở chỗ miệng cũng xuất hiện một cái mỏ chuột.

 

Một con chuột yêu?

 

Đây là lần đầu tiên mọi người biết được, thì ra điện chủ Nhâm thần điện lại có thể là chuột yêu?

 

- Điện chủ Nhâm thần điện, Nhâm Thử? Ta vẫn cảm thấy cái tên này cổ quái. Hóa ra, ngươi đúng là một con chuột!

 

Cái U Vương nhất thời không biếtp hải nói gì nữa.

 

Một đám tu giả cũng không biết phải nói gì đều nhìn về phía Nhâm Thử. Xem ra Cái U Vương nói không sai. Thật sự là đám chuột nhắt!

 

Nhâm Thử gạt gạt chòm râu, hai mắt híp lại bắn tinh quang về phía Cái U Vương nói:

 

- Nhận ta làm chủ, ta có thể cứu ngươi!

 

Xá Lợi Phật Đà hơi nhướng mày nói:

 

Nhâm Thử, tên quỷ này không thể thả!

 

- Xá Lợi Phật Đà, giết hắn không bằng thu hắn. Ngươi và ta mỗi người dựa vào thủ đoạn của mình. Ai thu phục Cái U Vương thì là của người đó. Ngươi thấy thế nào?

 

Nhâm Thử sờ sờ râu chuột nói.

 

- Ách?

 

Xá Lợi Phật Đà cau mày.

 

Xá Lợi Phật Đà vốn muốn tiêu diệt Cái U Vương. Bây giờ Nhâm thử nói thu? Làm sao thu?

 

- Cái U Vương kiêu căng khó thuần, không thể nào bị thu phục!

 

Xá Lợi Phật Đà nhất thời kêu lên.

 

- Không thể nào sao? Đó là do ngươi không có bản lĩnh thu phục mà thôi!

 

Nhâm Thử sờ sờ chòm râu nói.

 

Sắc mặt Xá Lợi Phật Đà trở nên phức tạp.

 

- Ngươi nói đùa sao? Chuyện này làm sao thu phục? Thu phục là phải thu tâm. Không thu được tâm, thu phục được thì có tác dụng gì?

 

Nhâm Thử lại nheo mắt chuột nhìn về phía Cái U Vương nói:

 

- Cái U Vương, chỉ cần ngươi đáp ứng, ta liền cứu ngươi!

back top