Mộng Hồng Anh ngạc nhiên khi nghe thấy âm thanh này của Kinh Chiếu. Điều này, sao có thể như vậy được.
Nhưng, chuyện tà môn nhất lại xảy ra sau đó.
- Thánh địa Thần Tông dâng lên một nửa công đức, nguyện Kinh thánh chủ đoạt trời thành công!
Một tiếng quát nhẹ từ phía sau Mộng Hồng Anh truyền đến.
- Giọng nói của gia gia?
Mặt Mộng Hồng Anh liền biến sắc.
Ầm ầm ầm!
Phía sau Mộng Hồng Anh đột nhiên truyền đến từng tiếng nổ vang. Tại Thần giới phía xa, công đức màu vàng vô tận bay vút lên trời, lấy một tốc độ cực kỳ khủng khiếp, bắn thẳng về phía đông.
- Chuyện này, có thể như vậy sao?
Mộng Hồng Anh cả kinh kêu lên.
Một nửa công đức? Đó là một nửa công đức Thánh địa Thần Tông. Gia gia sao có thể đồng ý nhanh như vậy được?
Tại Thánh địa Vạn Phật!
- Thánh địa Vạn Phật dâng lên một nửa công đức, nguyện Kinh thánh chủ đoạt trời thành công!
Thánh địa Vạn Phật vang lên một tiếng hét lớn.
Không chỉ có hai Đại Thánh Địa, khắp thiên hạ vô số tông môn đều vang lên những âm thanh tương tự.
- Ngưng Thúy Cung, dâng lên một nửa công đức, nguyện Kinh thánh chủ đoạt trời thành công!
- Vạn Thánh tông, dâng lên một nửa công đức, nguyện Kinh thánh chủ đoạt trời thành công!
- Lam Hồ Đảo, dâng ra một nửa công đức, nguyện Kinh thánh chủ đoạt trời thành công!
.........
Công đức cuồn cuộn từ khắp thiên hạ nhanh chóng hội tụ.
Mỗi một đạo công đức chảy xuôi đến, trên bầu trời Thánh Địa Đại Chiêu đều vang lên tiếng chúc mừng của Tông chủ các tông.
Một tiếng hiệu lệnh, vạn tông theo!
Biển công đức cuồn cuộn, càng ngày càng trở nên khổng lồ. Biển công đức che kín bầu trời, vô cùng vô tận, hơn nữa vẫn đang không ngừng tăng vọt.
Các đệ tử Thánh Địa Đại Chiêu đều cảm thấy vô cùng tự hào. Đây mới là đệ nhất thiên hạ tông! Truyện được copy tại
Một đám các cường giả đến xem lễ, lại kinh ngạc cảm thán một hồi.
Yêu Thiên Thương, Ma Kha thiên tử, Bạch Đế Thiên đều nín thở cảm thán.
Diêm Xuyên cũng hít sâu một cái. Đây chính là sự bá đạo của thiên hạ đệ nhất nhân sao?
Công đức càng ngày càng nhiều. Bầu trời đã bị công đức vô tận nhuộm thành màu vàng óng. Tất cả bốn phương tám hướng đều là công đức vô cùng vô tận.
Khuôn mặt Kinh Chiếu lạnh lẽo nhìn lên không trung. Dường như tất cả đều đương nhiên.
- Ta biết vì sao mẫu thân ta đã có đế quốc tại Tiên giới còn đến nơi đây mở ra Thánh Địa!
Mặc Vũ Hề giật mình nói.
- Sao?
- Bất kể là công đức hoặc là khí vận, mẫu thân ta đều muốn rất nhiều. Dù sao những người tu khí vận ở thế giới này quá ít, nhưng công đức lại vô cùng vô tận. Cho nên mẫu thân ta mới bỏ qua việc khai quốc!
Mặc Vũ Hề phân tích nói.
- Hẳn chính là như vậy!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Công đức vẫn cuồn cuộn hội tụ. Mãi đến tận một canh giờ sau, công đức mới chậm lại.
Kinh Chiếu nhìn công đức vô tận trên bầu trời, trong mắt có vẻ không hài lòng. Nàng lạnh lùng nói:
- Lệnh của bản tôn cũng có người dám không tuân theo sao?
Một tiếng gầm lên, vang vọng đất trời.
Kinh Chiếu dùng tay vỗ lên trời một cái.
Ầm!
Một đạo kim quang xông thẳng lên bầu trời. Sau khi vọt qua biển mây khí vận, trong nháy mắt kim quang kia phân liệt ra 306 phần, bắn về phía các hướng trong thiên hạ. Trong nháy mắt kim quang đã biến mất không thấy tung tích nữa.
Phía nam Đại Chiêu, tại một tông môn trên đỉnh ngọn núi.
- Chưởng môn, tại sao chúng ta phải cống hiến một nửa công đức. Đây là sự phấn đấu mấy đời người của chúng ta!
- Đúng vậy, sư huynh, Phần Hương Tông bên cạnh chúng ta cũng không cống hiến! Tại sao chúng ta phải làm người đi đầu chịu tội chứ?
- Tại sao Phần Hương Tông không cống hiến, mà chúng ta lại phải cống hiến!
Trong lúc mọi người đang gây khó dễ với chưởng môn, chợt nghe một tiếng nổ rung trời từ phía tây truyền tới.
Ầm
- Báo chưởng môn, Phần Hương Tông bị một cỗ lực lượng không rõ lai san thành bình địa!
- Chưởng môn, Phần Hương Tông một người cũng không còn. Tất cả đã chết hết!
Một đám đệ tử:......!
- Chưởng môn anh minh!
Một đám đệ tử lúc trước còn làm khó dễ chưởng môn, nhất thời thay đổi. Trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi nói.
Thánh Địa Đại Chiêu, nửa nén hương sau.
Ầm ầm ầm!
Lại là công đức cuồn cuộn hội tụ.
- Đây là?
Mặc Vũ Hề kinh ngạc nhìn lên không trung.
- Có 306 tông môn không đáp ứng Kinh Chiếu, không chịu cống hiến công đức. Hẳn là đã bị hủy diệt tất cả!
Diêm Xuyên có chút khó có thể tin được nói.
Mặc Vũ Hề há hốc mồm ngạc nhiên!
Không chỉ Diêm Xuyên, gần như tất cả cường giả ngoại tông ở xung quanh Đại Chiêu Sơn đều mờ mịt nhìn khí vận đang cuồn cuộn đến.
Mọi người đều ý thức được khả năng này. Nhưng hầu như mọi người đều không muốn thừa nhận sự thực này.
Nếu thật sự là như thế, vậy thực lực của Kinh Chiếu cũng quá kinh khủng! Vạn tông trong thiên hạ, nàng muốn đánh ai, thì đánh người đó sao?
Đây là người sao? Quá khí phách rồi!
Hoàng cung, Hoàng triều Đại Trăn!.
Bên trong một gian đại điện, Lưu Cương cung kính hành lễ với Tử Tử.
Miêu miêu nhảy lên trên đầu gối Tử Tử, ôm linh thạch gặm nuốt.
- Bẩm hoàng hậu, chư quân Đại Trăn ở khắp nơi đã xuất phát! Chư hùng Hổ tộc, Hoắc Quang, Dịch Phong, còn có Kim Đại Vũ quân đoàn trưởng thứ ba mới lên cấp, quân đoàn trưởng thứ tư Mạnh Văn Nhược, đã chuẩn bị thỏa đáng. Giờ phút này Yến Kinh, khá yếu. Hoàng hậu vẫn nên nghe một lời của thần, tạm thời tránh đi nơi khác. Chờ sau chiến dịch này qua đi, hoàng hậu mới trở về!
Lưu Cương trịnh trọng nói.
Tử Tử sờ sờ đầu miêu miêu, lắc lắc đầu nói:
- Không cần, phu quân ta đã bố trí tốt tất cả. Tuy là ở trong thành cùng với những loạn thần này, ta vẫn nắm chắc có thể toàn thân trở ra! Ngươi cứ làm tốt chuyện của ngươi. Lần này Đại Trăn yếu thế, chính là muốn bắt được tất cả cơ sở ngầm do ngoại tông bố trí tại Đại Trăn. Lưu đại nhân, nhiệm vụ Đông Hán của ngươi không nhỏ!
Sắc mặt Lưu Cương nghiêm nghị, nhất thời nói:
- Hoàng hậu yên tâm. Mấy ngày trước, Đông Hán đã thu được số phận nhân do hoàng thượng dẫn về. Kể cả Xá Lợi Phật Đà phía tây cũng bị bắt. Hạ thần đã cạy miệng được rất nhiều tù nhân! Tin tưởng sẽ không sai!
- Được! Ngươi bận thì đi đi!
Tử Tử gật đầu một cái.
- Vâng!
Lưu Cương rời khỏi đại điện.
Lưu Cương rút đi. Miêu miêu bỗng nhiên kêu lên:
- Tử Tử tỷ tỷ, Diêm Xuyên cho tỷ tỷ vật gì vậy? Sao cho tỷ tỷ nhiều nắm như vậy?
Tử Tử khẽ mỉm cười, xoay tay lấy ra một hạt giống!
- Meo, đây là cái gì?
Miêu miêu nghi ngờ nói.
- Đằng yêu! Cho miêu miêu xem một chút này!
Tử Tử quay về phía hạt giống cười nói.
- A!
Hạt giống đột nhiên xuất hiện vô số sợi mây.
Trong nháy mắt hạt giống liền quấn quanh miêu miêu.
- Meo, meo, meo!
Lông trên toàn thân Miêu Miêu đều phát nổ.
Tiếp theo Miêu Miêu vô cùng đáng thương bị trói chặt lại.
- Ha ha!
Tử Tử nở nụ cười.
Sợi mây nhanh chóng thu hồi. Lại lần nữa hóa thành một hạt giống bình thường.
- Meo!
Miêu miêu sợ hãi nhìn hạt giống vô hại kia.
- Cái này gọi là Đằng yêu. Thực lực của nó tương đương với thượng Hư Cảnh nhị trọng. Cho dù không phải là vô địch, nhưng thừa sức để tự vệ. Huống hồ, dựa vào mệnh cách của ta, còn ai dám đả thương ta? Lần trước tại thánh địa Thần Tông, Khổng Huyền Thủy thượng Hư Cảnh muốn ra tay với ta, tuy nói bị Kinh Chiếu giết chết, nhưng cũng có thể xem là bị ta khắc chết!
Tử Tử cười nói.