Tiên Quốc Đại Đế

Chương 459: Năm thứ năm mươi!

Đế triều Đại Trăn, Yến Kinh!

 

Đại điện tổng bộ Đông Hán, Lưu Cương nhìn một Hán vệ đang đứng trước mắt. Truyện được copy tại

 

- Tổng đốc chủ, Diêm Yên Vân một mình rời khỏi Yến Kinh, đi về phía tây. Tuy rằng hắn cho rằng đã tránh thoát tai mắt của mọi người, nhưng vẫn bị một người Bách hộ thấy được!

 

Một Hán vệ cung kính nói.

 

- Diêm Yên Vân? Con trai của Diêm Thu Vũ sao? Xem ra, hắn đối với cái chết của Diêm Thu Vũ vẫn canh cánh trong lòng, tính đi tìm Diêm Vô Địch!

 

Lưu Cương cau mày nói.

 

- Đại nhân, có phải bắt hắn về không?

 

Hán vệ kia trịnh trọng nói.

 

Lưu Cương nhíu mày suy ngẫm một hồi.

 

- Tạm thời không cần. Đợi ta bẩm báo với hoàng hậu sau đó hãy nói sau!

 

Lưu Cương lắc đầu một cái.

 

Đồng thời, Mạnh Văn Nhược cũng nhận được tin tức.

 

- Đại nhân, Diêm Yên Vân rõ ràng đi tìm Diêm Vô Địch trở về báo thù. Có cần bắt hắn về không?

 

Một quan viên cung kính nói với Mạnh Văn Nhược.

 

Mạnh Văn Nhược nhíu mày trầm tư, cuối cùng hít sâu một cái, lắc đầu nói:

 

Không cần, cho hắn đi!

 

- A? Cho hắn đi sao?

 

Quan viên kia kinh ngạc nói.

 

- Thứ nhất, ngươi cũng không có cách nào chứng minh hắn nhất định sẽ tìm Diêm Vô Địch trở về báo thù. Bởi vậy không có lý do bắt hắn. Thứ hai, cho dù đó là sự thật, điều này cũng không tới phiên thần tử như chúng ta nhúng tay vào. Đây là chuyện trong tộc của bệ hạ!

 

Mạnh Văn Nhược trầm giọng nói.

 

- Vâng!

 

Quan viên kia chỉ có thể cảm thấy bất đắc dĩ.

 

Đồng thời, mấy người đức cao vọng trọng dòng họ Diêm Thị cũng đến hoàng cung gặp Tử Tử.

 

- Hoàng hậu, chúng ta đã cố quản chế bọn họ, nhưng, không ngờ được Diêm Yên Vân lại gan to như vậy! Tốt nhất chúng ta nên sớm bắt hắn trở về!

 

Một lão già trong dòng họ Diêm Thị lo lắng nói.

 

Tử Tử lại lắc đầu nói:

 

- Các vị không cần khẩn trương. Bệ hạ đã cân nhắc đến tất cả những điều này. Cho hắn đi đi!

 

- A?

 

Mọi người đều cảm thấy mờ mịt!

 

...

 

Bốn mươi lăm năm sau! Trung Thần Châu! Độc Cô thế gia! Kiếm Trủng!

 

Diêm Vô Địch tay cầm Bổ Thiên Kiếm, đối chiến với chín đại cao thủ. Xung quanh có vô số con cháu thế gia Độc Cô lẳng lặng nhìn.

 

Keng! Keng!...

 

Bổ Thiên Kiếm vừa ra, nhất thời phóng ra một từng đóa kiếm liên khổng lồ. Kiếm liên vừa ra, lập tức bắn ra ánh kiếm vô tận, tiến tới bao vây chín đại cao thủ.

 

Kiếm đạo của chín đại cao thủ cũng cực kỳ mạnh mẽ. kiếm thuật phức tạp. Chín đại cao thủ có kiếm đạo cao tuyệt, nhưng đáng tiếc Diêm Vô Địch trước mặt bọn họ lại có kiếm thuật còn mạnh hơn.

 

Đứng bên trong kiếm liên, cả người hắn giống như một thanh lợi kiếm trùng thiên, khiến người ta nhìn thấy mà khiếp sợ.

 

Ầm!

 

Kiếm liên bạo phát. Hơn ba ngàn kiếm quang đánh bay chín đại cao thủ.

 

Keng!

 

Tại vị trí yết hầu của mỗi cao thủ đều có một thanh trường kiếm kề sát. Trường kiếm không tiếp tục tiến sát thêm một bước, mà chỉ dừng ở cổ họng của chín người, phát sinh những tiếng kiếm reo.

 

Thở phào một hơi, Diêm Vô Địch khẽ mỉm cười.

 

Ầm!

 

Kiếm khí ầm ầm nổ tan. Thần kiếm lại rơi vào Kiếm Trủng.

 

Chín đại cao thủ đã bị đánh bại hoàn toàn!

 

Chín đại cao thủ nhìn nhau một cái!

 

- Độc Cô Nhất Kiếm, bái kiến gia chủ!

 

- Độc Cô Nhị Kiếm, bái kiến gia chủ!

 

...

 

- Độc Cô Cửu Kiếm, bái kiến gia chủ!

 

Chín đại cao thủ cung kính bái lạy. Đồng thời, con cháu thế gia Độc Cô đứng xung quanh đó đều cung kính bái lạy.

 

- Bái kiến gia chủ!

 

Đứng ở trên không, Diêm Vô Địch lộ ra một tia hưng phấn.

 

- Xuyên thúc, ta thành công. Rốt cuộc ta nhận được sự chấp nhận của mọi người!

 

Diêm Vô Địch hưng phấn tự nói với mình.

 

Nhưng trong thời điểm Diêm Vô Địch đang vô cùng hưng phấn, đột nhiên từ bên ngoài Độc Cô thế gia có một nam tử giống như ăn mày với dáng vẻ chật vật lao tới.

 

Nam tử tóc tai bù xù, khuôn mặt chen lẫn máu tươi và mồ hôi. Y phục trên người hắn rách rưới, cực kỳ chật vật.

 

- Đây là Độc Cô thế gia sao?

 

Nam tử nhìn bia đá bên cạnh, lệ nóng lưng tròng.

 

- Người từ đâu tới?

 

Đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên. Hai người thủ vệ, con cháu của Độc Cô thế gia nhất thời chắn ở trước mặt nam tử ăn mày kia.

 

- Ta muốn gặp Diêm Vô Địch. Ta muốn gặp Diêm Vô Địch! Hắn là ca ca ta!

 

Ăn mày nói xong liền ngất đi.

 

Diêm Vô Địch? Ca ca?

 

- Nhanh đi bẩm báo với gia chủ! Một thủ vệ lập tức nói.

 

- Vâng!

 

Một thủ vệ nhanh chóng chạy vào trong nhà. Một thủ vệ khác, lại truyền chân khí cho nam tử ăn mày kia.

 

Thời điểm nam tử ăn mày kia tỉnh lại, hắn thấy mình đã nằm ở trong một đại điện cực kỳ rộng rãi.

 

Nam tử ăn mày mở mắt, nhìn chung quanh một chút. Đột nhiên hắn nhìn thấy Diêm Vô Địch đứng bên cạnh.

 

- Ca ca!

 

Nam tử ăn mày nhất thời khóc lớn.

 

- Yên Vân? Sao đệ lại tới nơi này? Trên người của đệ sao toàn vết thương như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

 

Diêm Vô Địch cau mày nói.

 

- Ca ca, phụ thân đã chết. Phụ thân bị Diêm Xuyên ép chết rồi! Ca ca phải báo thù cho phụ thân!

 

Nam tử ăn mày gào khóc.

 

- Cái gì?

 

Mặt Diêm Vô Địch liền biến sắc.

 

- Phụ thân bị Diêm Xuyên ép chết rồi!

 

- Không thể nào!

 

Diêm Vô Địch kêu sợ hãi.

 

- Là sự thật, ca ca!

 

Nam tử ăn mày bi thương thống khổ kêu lên.

 

Sắc mặt Diêm Vô Địch khó coi đến cực điểm.

 

- Sao có thể như vậy được? Xuyên thúc ép chết phụ thân? Sao có thể như vậy được? Yên Vân, đệ nói rõ ràng cho ta nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng cho ta xem nào!

 

Diêm Vô Địch nôn nóng.

 

Diêm Yên Vân sửa sang lại dòng suy nghĩ một chút, sau đó kể lại tất cả từ đầu tới đuôi cho Diêm Vô Địch nghe.

 

Diêm Vô Địch nắm chặt tay, chăm chú lắng nghe. Sắc mặt hắn xám lại.

 

- Ca ca!

 

Diêm Yên Vân kêu.

 

- Yên Vân, trước tiên đệ hãy dưỡng thương đi đã. Mười ngày sau, ta và đệ cùng trở về Yến Kinh!

 

Sắc mặt Diêm Vô Địch âm trầm đến cực điểm nói.

 

- Vâng!

 

Diêm Yên Vân gật đầu một cái.

 

...

 

Diêm Xuyên dẫn theo quần thần mộng nhập thiên cơ năm thứ năm mươi!

 

Dưới một toà thành trì.

 

Diêm Xuyên dẫn theo sáu người nhìn về phía trước mặt.

 

Một thành trì vô cùng rộng rãi to lớn. Thậm chí còn rộng lớn bao la hơn cả Đại Chu Thành, thiên hạ đệ nhất thành ở thế giới phong ấn.

 

Đáng tiếc, thành trì này chỉ còn lại cảnh đổ nát thê lương.

 

Mơ hồ có thể nhìn thấy một mảnh bia vỡ được dựng thẳng cách đó không xa. Trên tấm bia vỡ có ghi hai chữ Tần Đô.

 

- Tần Đô? Đây là triều đô của bệ hạ kiếp trước sao?

 

Bạch Đế Thiên hiếu kỳ nói.

 

Mọi người nhất thời nhìn kỹ lại.

 

Kiếp trước? Diêm Xuyên kiếp trước? Mọi người đi theo Diêm Xuyên nhiều năm như vậy, mơ hồ biết được một vài chuyện về Diêm Xuyên.

 

Đại Trăn kiếp trước? Nơi này là đô thành Đại Trăn kiếp trước, Tần Đô sao?

 

- Đúng vậy. Nhưng đáng tiếc, sau khi trẫm chết, nơi đây hóa thành một đống phế tích, còn bị ma hỏa thiêu đốt. Nguyên khí thiên địa hỗn loạn không chịu nổi!

 

Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói.

 

Nói xong, Diêm Xuyên đạp mạnh một cái bay lên trời. Trên đường đi qua, hắn quan sát khắp nơi! Sáu người theo sát phía sau Diêm Xuyên.

 

Thành trì hùng vĩ, giờ phút này không còn một bóng người. Nhìn qua, tất cả chỉ còn là một cảnh tượng tiêu điều.

back top