Tiên Quốc Đại Đế

Chương 480: Ngươi Muốn Làm Gì?

Trong tay Yêu Thiên Thương cầm lấy một thanh đại đao kim sắc. Trên đại đao có ghi hai chữ trảm yêu.

 

Ầm!

 

Một đạo đao cương trăm trượng chém xuống. Hư không xung quanh vang lên những tiếng nổ lớn. Lực lượng mạnh mẽ, cuốn lên một trận bão táp lan ra ngoài, sau đó cuồn cuộn thổi về các phía.

 

- Yêu Thiên Thương! Nếu không phải ta vừa chiến đấu với Huyền Tiên, trong người đã trọng thương, dựa vào ngươi cũng dám càn rỡ trước mặt ta sao?

 

Trong mắt Mộng Tam Sinh đầy căm phẫn

 

- Ha ha ha, Mộng Tam Sinh, ngươi quá đề cao chính mình rồi. Nhìn lại thanh đao của ta một chút đi!

 

Trong mắt Yêu Thiên Thương lộ vẻ điên cuồng nói.

 

Trảm Yêu Đao trong tay hắn lại chém xuống.

 

Một đao chém ra, hư không xuất hiện trăm đạo đao cương, cùng chém về một phía.

 

Ầm!

 

Thân hình Mộng Tam Sinh đột nhiên hạ xuống. Đại địa xung quanh bị dư âm của một đợt trùng kích này, chấn động đến mức cát bay đầy trời.

 

- Không thể nào. Sao ngươi có thể mạnh như vậy được? Một đao kia, là lực lượng một đòn của thượng Hư Cảnh thập trọng. Ngươi...

 

Mộng Tam Sinh cả kinh kêu lên.

 

- Còn có thể mạnh hơn nữa. Ngươi có muốn thử một lần hay không? Ha ha, thực lực của bản hoàng còn chưa hồi phục tới mức đỉnh phong. Bằng không, ta có thể chém ngươi như chém chó lợn!

 

Mặt Yêu Thiên Thương đầy hưng phấn kêu lên.

 

Đồng thời, Yêu Thiên Thương đưa ánh mắt cuồng nhiệt nhìn chiếc hồ lô Hồng Mông kia.

 

- Còn chưa hồi phục đỉnh phong? Quyết? Quyết đã truyền tất cả ký ức kiếp trước cho ngươi sao?

 

Mộng Tam Sinh nhất thời hiểu rõ tất cả.

 

Quyết? Thiên hạ đệ nhất nhân ba mươi ngàn năm trước có thể được gọi là thiên hạ đệ nhất nhân. Hắn tuyệt đối có khả năng tranh đấu với Mộng Tam Sinh.

 

Trong mắt Yêu Thiên Thương đầy hưng phấn, không tỏ rõ ý kiến!

 

Phía xa, Mộng Hồng Anh không ngừng lo lắng.

 

- Diêm Xuyên, cầu xin ngươi cứu giúp gia gia ta, van ngươi!

 

Mộng Hồng Anh kêu lên.

 

- Cứu Mộng Tam Sinh sao? Bạn đang đọc chuyện tại

 

Diêm Xuyên khẽ nhíu mày.

 

- Mặc dù gia gia đối với Tử Tử không tốt, nhưng chung quy gia gia vẫn là gia gia của Tử Tử. Hơn nữa, lúc trước gia gia không coi trọng ngươi, đó là vì gia gia không biết ngươi. Gia gia hiểu ngươi chưa sâu. Những năm qua gia gia luôn bế quan, đối với chuyện trong thiên hạ thực sự chẳng quan tâm!

 

Mộng Hồng Anh kêu lên.

 

- Cho dù là lần trước khi Kinh Chiếu cách không giết chết Khổng Huyền Thủy, lúc đó gia gia cũng đang bế quan. Lúc đó, là một trưởng lão một tiên nhân cảnh trong thần giới trả lời chắc chắn với Kinh Chiếu. Gia gia không biết nhiều về chuyện trong thiên hạ. Gia gia không phải cố ý khinh thường ngươi!

 

Mộng Hồng Anh không ngừng giải thích.

 

- Gần đây gia gia mới xuất quan. Thật đấy. Cầu xin ngươi coi như nể mặt Tử Tử, cứu cứu gia gia ta đi!

 

Mộng Hồng Anh khóc lớn.

 

- Bạch Đế Thiên, cứu Mộng Tam Sinh!

 

Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

 

- Được!

 

Bạch Đế Thiên gật đầu một cái.

 

Bạch Đế Thiên không hỏi nguyên nhân, đạp không bay vút lên trời, xông vào chiến trường của Yêu Thiên Thương và Mộng Tam Sinh.

 

- Cảm ơn, cảm ơn ngươi!

 

Mộng Hồng Anh cảm động khóc.

 

- Đừng khóc. Bất kể là gia gia của Tử Tử, vẫn là gia gia của ngươi, ta đều không ngồi yên, không để ý được!

 

Diêm Xuyên an ủi.

 

- Ừm, cảm ơn ngươi!

 

Trong lòng Mộng Hồng Anh liền cảm thấy ấm áp.

 

Diêm Xuyên lại quay đầu nhìn về chiến trường phía xa.

 

Cứu Mộng Tam Sinh, một mặt là vì Tử Tử, vì Mộng Hồng Anh. Một mặt khác, Diêm Xuyên cân nhắc đối với bố cục thiên hạ.

 

Thánh địa Thần Tông? Diêm Xuyên hiểu rõ, lấy dã tâm của mình, đối với chiến thánh địa Thần Tông chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng hiện tại còn chưa được. Hiện tại đế triều Đại Trăn, trước mặt quần hùng trong toàn thiên hạ vẫn chưa đủ cường đại. Muốn tung hoàng ngang dọc nhất định phải cân nhắc.

 

Tiên nhân? Thánh địa Thần Tông Thần giới cũng có tiên nhân? Diêm Xuyên không coi trọng việc này.

 

Giờ phút này cứu Mộng Tam Sinh, mặc dù sẽ đắc tội Yêu Thiên Thương, đắc tội đế triều Yêu tộc, nhưng lại khiến đế triều Yêu tộc tăng thêm một kẻ thù tuyệt thế.

 

Diêm Xuyên tất nhiên hiểu rõ, tại sao Yêu Thiên Thương lại nhằm vào Mộng Tam Sinh. Vì hồ lô Hồng Mông? Bảo vật lớn như vậy, sao có thể nào để đế triều Yêu tộc nhận được?

 

Quốc gia và tông môn có tranh đấu với nhau. Nhưng mâu thuẫn giữa quốc gia và quốc gia lại không thể điều hòa.

 

Diêm Xuyên thà để hồ lô Hồng Mông trong tay Mộng Tam Sinh.

 

- Bạch Đế Thiên, ngươi làm gì vậy?

 

Phía xa Yêu Thiên Thương đang khiển trách.

 

- Bạch Đế Thiên?

 

Mộng Tam Sinh cũng kinh ngạc nói.

 

- Mộng Tam Sinh là gia gia của hoàng hậu Đại Trăn. Ta phụng lệnh của bệ hạ Đại Trăn, tới cứu viện Mộng Tam Sinh!

 

Bạch Đế Thiên nhất thời hét lên làm sáng tỏ ý đồ đến của mình.

 

Ầm!

 

Bạch Đế Thiên đánh ra một chưởng. Hư không run lên bần bật. Hai người đang trong trạng thái giao tranh liền tách ra.

 

Một đám đại yêu ủng hộ Yêu Thiên Thương. Mộng Tam Sinh thở hồng hộc nhìn Yêu Thiên Thương đầy vẻ lạnh lùng.

 

Bạch Đế Thiên đứng ở giữa bọn họ. Ba người hình thành thế tam giác, lạnh lùng nhìn nhau.

 

Bạch Đế Thiên cứu Mộng Tam Sinh, nhưng giờ phút này Mộng Tam Sinh cũng không cảm kích Bạch Đế Thiên. Bởi vì Mộng Tam Sinh hiểu rõ hồ lô Hồng Mông đáng quý. Hắn lo lắng Bạch Đế Thiên cũng đến cướp hồ lô Hồng Mông!

 

Vèo!

 

Diêm Xuyên, Lưu Cẩn, Phụng Âm Dương, Mộng Hồng Anh, Nhâm Thử nhất thời bay qua.

 

Một đám đại yêu cũng bay đến phía sau Yêu Thiên Thương.

 

- Gia gia!

 

Mộng Hồng Anh lo lắng bay tới.

 

- Thánh chủ!

 

Nhâm Thử cũng bay đến gần.

 

Bạch Đế Thiên chậm rãi lùi lại phía sau Diêm Xuyên.

 

Giờ phút này, Mộng Tam Sinh mới trịnh trọng nhìn về phía Diêm Xuyên. Đồng thời hắn đã hiểu rõ, không những mình nhìn nhầm về Yêu Thiên Thương, mình cũng đã nhìn nhầm về Diêm Xuyên.

 

- Diêm Xuyên, ngươi muốn làm gì?

 

hai mắt Yêu Thiên Thương thoáng nheo lại, trầm giọng nói.

 

Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, trầm giọng nói:

 

- Thê tử của ta Tử Tử. Tuy rằng ngày xưa Mộng Tam Sinh không để ý gì tới Tử Tử, nhưng dù sao hắn cũng là gia gia của Tử Tử. Việc này, ta không thể không quản!

 

- Ha ha ha ha, quản? Ta thấy ngươi cũng coi trọng hồ lô Hồng Mông của hắn thì có! Ngươi đừng nói cho ta, ngươi không nghĩ tới nó?

 

Yêu Thiên Thương cười lạnh nói.

 

Hai mắt Mộng Tam Sinh thoáng nheo lại.

 

- Bảo vật trong thiên hạ, có ai không thích. Nhưng ta không giống ngươi. Có một số việc có thể làm. Nhưng có một số việc không thể làm. Ta biết rất rõ. Mộng Tam Sinh, ngươi như nguyện ý ở lại, ta sẽ giúp ngươi đánh lùi Yêu Thiên Thương. Nếu như ngươi không muốn lưu lại, vậy thì đi đi. Ta giúp ngươi ngăn cản Yêu Thiên Thương!

 

Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

 

- Sao?

 

Yêu Thiên Thương nhất thời biến sắc. Giờ phút này Diêm Xuyên không muốn nhận lấy hồ lô Hồng Mông sao?

 

Mộng Tam Sinh cũng cảm thấy bất ngờ nhìn về phía Diêm Xuyên.

 

Nhưng Mộng Tam Sinh vẫn hít sâu một cái nói:

 

- Vậy ta đi trước!

 

- Sau này còn gặp lại!

 

Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.

 

Thần sắc Mộng Tam Sinh phức tạp thoáng nhìn về phía Diêm Xuyên.

 

- Hồng Anh, Nhâm Thử, chúng ta đi!

 

Mộng Tam Sinh vung hồ lô Hồng Mông một cái, sau đó đạp lên trên hồ lô Hồng Mông, dẫn theo hai người nhanh chóng bay xa.

 

- Đứng lại!

 

Sắc mặt Yêu Thiên Thương trầm xuống quát lên.

 

Vù vù!

 

Nhóm người Diêm Xuyên lập tức chắn trước mặt Yêu Thiên Thương.

back top