Tư Mã Vân Thiên vẫn như ngày đó, anh khí như cầu vồng. Chỉ khí chất này đã giống như lợi đao cắt qua tất cả những gì cản trở hắn. Hắn cực kỳ khí phách, lạnh lùng nhìn Mạnh Lăng Thiên.
Đứng bên cạnh chính là Đông Phương Chính Phái.
- Lão Mạnh, ta đã tìm được Tư Mã Vân Thiên trở về. Ha ha, lão Mạnh, lần này lão không nên ngăn cản ta nữa!
Đông Phương Chính Phái hưng phấn nói.
Mạnh Lăng Thiên nhìn Đông Phương Chính Phái, thoáng cười khổ một hồi, cuối cùng gật đầu nói:
- Quên đi, gỗ mục không thể khắc. Ta cũng mặc kệ ngươi thôi!
- Ngao! Lão Mạnh, ngày hôm nay ta mới phát hiện, ngươi thực sự quá đáng yêu. Lời nói của ngươi giống như mặt trời vậy, khiến tim phổi ta đều cảm thấy ấm áp!
Đông Phương Chính Phái lại nói ra những lời buồn nôn.
Trên mặt Mạnh Lăng Thiên giật giật, cuối cùng nói:
- Câm miệng, trở lại chép sách cho ta!
Mặt Đông Phương Chính Phái nhất thời trở nên nghiêm nghị. Dường như mình chưa nói gì vậy.
- Mạnh Lăng Thiên?
Tư Mã Vân Thiên rướn mi nhìn về phía tiên nhân trước mắt.
Bảy mươi hai đệ tử phía sau, cũng kinh ngạc nhìn về phía tiên nhân trước mắt.
- Tư Mã Vân Thiên, rốt cuộc đã gặp mặt. Văn phong của ngươi trùng thiên. Cho dù là ta cũng có nhiều điểm không bì kịp!
Mạnh Lăng Thiên thở dài nói.
Tư Mã Vân Thiên khẽ mỉm cười, lộ vẻ tự tin nói:
- Mạnh Lăng Thiên, lần này ngươi tìm ta trở về, sẽ không phải để nói những điều này chứ!
- Đương nhiên không phải!
Mạnh Lăng Thiên lắc đầu nói.
- Ồ?
- Năm đó tổ sư Đông Phương Bất Bại không biết đã tìm thấy tổ tiên từ đâu. Tiếp sau đó đã bảo thư viện Cự Lộc chiếu cố hậu nhân của Tư Mã gia các ngươi, đồng thời, còn lưu lại một phần mật hàm của tổ tiên ngươi để lại cho ngươi! Mạnh Lăng Thiên nói.
- Mật hàm của tổ tiên ta? Ha ha!
Tư Mã Vân Thiên không tin nói.
Tổ tiên sao có thể biết mình được?
- Ta biết ngươi không tin. Hơn nữa ngươi rất có oán khí đối với thư viện Cự Lộc. Nhưng, tuy rằng thư viện Cự Lộc ràng buộc các ngươi, nhưng chung quy vẫn giáo dục tất cả Tư Mã gia các ngươi. Hơn nữa tổ sư còn nói, khi ngươi xem mật hàm của tổ tiên ngươi, tất cả oán khí của ngươi sẽ hết!
Mạnh Lăng Thiên nói.
- Ha ha ha ha, tổ tiên viết thư cho ta? Ngươi bảo ta làm sao tin được?
Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói.
- Gia tộc Tư Mã ngươi, các đời đều là dòng độc đinh. Tổ sư vẫn nhắn lại tại quang minh giới, khi đến thời điểm đời thứ của gia tộc Tư Mã thì giao lại mật hàm cho ngươi!
Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói.
Nói xong, Mạnh Lăng Thiên lấy ra một cái hộp ngọc!
Nhìn hộp ngọc này, Tư Mã Vân Thiên đột nhiên có một loại cảm giác liên kết huyết mạch. Sao có thể như vậy được?
- Hộp ngọc này, nhất định phải là máy và ý nguyện của con cháu Tư Mã gia mới có thể mở ra. Người ngoài căn bản không có cách nào mở ra được!
Mạnh Lăng Thiên cười nói.
Tư Mã Vân Thiên khẽ nhíu mày, không nhìn hộp ngọc nữa, mà nhìn về phía Mạnh Lăng Thiên.
- Nếu là tổ tiên để lại cho ta, nói vậy hẳn ngươi có thể giao cho ta từ rất lâu rồi. Sao ngươi lại kéo dài tới bây giờ? Lẽ nào ngươi chuẩn bị dùng điều kiện để trao đổi với ta sao?
Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói.
Mạnh Lăng Thiên thoả mãn gật đầu nói: Bạn đang đọc chuyện tại
- Tư Mã Vân Thiên, quả nhiên không hổ danh là là đệ nhất đại hiền trong những phàm nhân tại thư viện Cự Lộc!
Tư Mã Vân Thiên ngưng thần nhìn Mạnh Lăng Thiên.
- Thiên hạ đang loạn. Thiên Cơ Tông ở phía bắc đã nhìn ra điều đó. Một trận bão táp lớn sắp bao phủ toàn thiên hạ giới phong ấn này. Đại kiếp nạn của giới này sắp xảy ra!
Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói.
- Đại kiếp nạn?
Hai mắt Tư Mã Vân Thiên thoáng nheo lại.
- Đúng, đại kiếp nạn. Dưới đại kiếp nạn, bất luận là Thiên Cơ Tông, thư viện Cự Lộc, thánh địa Thần Tông và rất nhiều cường tông khác đều có thể biến thành tro bụi!
Mạnh Lăng Thiên hít sâu một cái nói.
- Ồ?
Tư Mã Vân Thiên bất ngờ nói.
- Thư viện Cự Lộc ta muốn vượt qua đại kiếp nạn lần này, nhất định phải mưu tính chu toàn mới được. Ta đã nghĩ rất lâu. Thư viện Cự Lộc làm chủ cố thủ Đông Thần Châu. Thư viện Cự Lộc có ta tọa trấn. Ta hi vọng ngươi có thể đại biểu cho thư viện Cự Lộc, vào đế triều Đại Trăn. Vạn sự lấy thư viện Cự Lộc làm đầu!
Mạnh Lăng Thiên trịnh trọng nói.
- Ha ha? Vào đế triều Đại Trăn? Ngươi bảo ta đi nằm vùng sao?
Tư Mã Vân Thiên lộ ra một tia khinh thường.
- Không khác nhau là mấy. Đế triều Đại Trăn rất quỷ dị. Tuy rằng ta không sợ, nhưng không muốn hủy diệt nó. Bởi vì tông môn càng cường đại, nhưng đạo lý cây lớn thì đón gió to vẫn có thể đè ép khí số của Đông Thần Châu!
Mạnh Lăng Thiên trịnh trọng nói.
- Ta nhớ, Mạnh Văn Nhược hẳn là cháu của ngươi. Hắn không phải đang ở đế triều Đại Trăn sao?
Tư Mã Vân Thiên cười lạnh nói.
- Đúng vậy. Nhưng Mạnh Văn Nhược so với Diêm Xuyên vẫn chưa đủ. Hơn nữa, giờ phút này tâm của Mạnh Văn Nhược đã nghiêng về phía Đại Trăn!
Mạnh Lăng Thiên lắc đầu nói.
Tư Mã Vân Thiên cười lạnh một chút, không tiếp tục nói.
- Ta sẽ tận lực giúp ngươi vào đế triều Đại Trăn. Chức vụ thừa tướng, ngươi thấy thế nào?
Mạnh Lăng Thiên cười nói.
- Thừa tướng? Chức quan thật lớn? Nhưng liên quan gì đến ta?
Tư Mã Vân Thiên cười lạnh nói.
- Đây chính là điều kiện. Ta có thể cho ngươi xem hộp ngọc này. Chuyện lá thư này có thể xứng đáng với giá trị này hay không, ngươi xem qua rồi nói cho ta biết. Được không?
Mạnh Lăng Thiên cười nói.
Hai mắt Tư Mã Vân Thiên híp lại.
Hắn thản nhiên tiếp nhận hộp ngọc. Sau khi nhìn sơ qua cấm chế phía trên mặt hộp ngọc. Đúng vậy, cấm chế này cần máu tươi và ý nguyện của mình mới có thể mở ra được.
Hắn trích trong tay ép ra một tia máu, sau đó lập tức bôi lên phía trên cấm chế. Đồng thời, hắn dùng ý thức xâm nhập vào hộp ngọc. Hộp ngọc run rẩy mãnh liệt một hồi.
Vù vù!
Hộp ngọc mở ra.
- Cái này thực sự do tổ tiên của ta để lại cho ta sao?
Tư Mã Vân Thiên kinh ngạc nhìn.
Bởi vì thứ này cần máu và ý nguyện, tất nhiên phải là tổ tiên cùng huyết mạch mới có thể chế luyện ra.
Trong hộp ngọc có một bức thư. Tư Mã Vân Thiên lấy ra.
Mạnh Lăng Thiên tò mò nhìn lá thư này. Nhưng Tư Mã Vân Thiên lại không cho Mạnh Lăng Thiên xem.
Cất hộp ngọc đi, Tư Mã Vân Thiên nhìn lá thư. Bên ngoài lá thư ghi bốn chữ - Thân gửi Tư Mã.
- Đây là? Đây là chữ viết của ta? Chữ viết của chính ta sao?
Tư Mã Vân Thiên nhất thời biến sắc.
- Ngươi nói gì?
Mạnh Lăng Thiên cũng cảm thấy hiếu kì, tới gần nhìn lại.
Trong mắt Tư Mã Vân Thiên âm tình bất định. Nhưng sau khi xem xong hắn vẫn mở lá thư ra. Đồng thời hắn thực hiện pháp thuật, khiến không gian xung quanh hắn hình thành một lớp tường khí, không cho người khác nhìn thấy nội dung của bức thư.
Lá thư vừa mở ra, Tư Mã Vân Thiên lập tức trở nên kinh hãi.
Bản thân hắn có một dấu hiệu đặc biệt. Mặc kệ hắn viết cái gì, khi viết đến chữ thứ tư, hắn sẽ lưu lại một ký hiệu không một ai phát hiện được.
Nhưng tại sao trên lá thư trước mắt này cũng có?
Tư Mã Vân Thiên nhíu mày nhìn lại.