Tiên Quốc Đại Đế

Chương 569: Nếu Muốn Bắt Hết Đi

Vũ trụ trong lòng bàn tay!

 

Hai đại Địa tiên trước mặt vũ trụ trong lòng bàn tay, căn bản không hề có chút lực phản kháng nào.

 

Trong chớp mắt, hai đại Địa tiên đã bị nhét vào vũ trụ trong lòng bàn tay.

 

Lòng bàn tay Diêm Xuyên với vô số tinh quang lập lòe, cùng các quỹ tích quay tròn khác nhau dần dần hình thành mười tinh hệ khổng lồ. Mười tinh hệ còn tương tác lẫn nhau, hình thành một tinh hệ cực lớn.

 

Tinh hệ đè ép cùng lực lôi kéo không ngừng tác dụng trên người hai đại Địa tiên.

 

- Ca!

 

Hai đại Địa tiên nhất thời không thể động đậy.

 

- Không, không thể nào. Hắn chỉ là một phàm nhân, sao có thể có lực lượng lớn như vậy? Đây là pháp thuật gì?

 

Một Địa tiên kêu lên sợ hãi.

 

- Ta không tin. Không, ta là Địa tiên. Ta không tin! A!

 

Hai đại Địa tiên không ngừng gào thét.

 

Nhưng trước mặt vũ trụ trong lòng bàn tay, lúc trước ngay cả Dương Chí Cửu với thực lực Thiên tiên cũng không thể chạy trốn, huống hồ hai người bọn họ chỉ là Địa tiên.

 

Nhìn vào lòng bàn tay, ánh mắt Diêm Xuyên đầy lạnh lùng.

 

Ầm! Ầm

 

Trong nhất thời hai Địa tiên nổ tung ra. Lực lượng lập tức bị tất cả vũ trụ trong lòng bàn tay thu nạp.

 

Một phía khác, cuộc giết chóc của Vương Tiễn, Kim Đại Vũ càng lúc càng điên cuồng.

 

Ầm! Ầm!.........

 

Từng vị tiên nhân bị nổ nát tan. Trong chớp mắt, năm mươi bốn tiên nhân, chỉ còn lại sáu người.

 

- Không, không!

 

Một đám tiên nhân sợ hãi trốn chạy khắp nơi.

 

- Giết!

 

Vương Tiễn, Kim Đại Vũ mỗi người lại giết thêm một người.

 

Bốn người còn lại, trong nháy mắt bắn vào trong cơn bão tuyết.

 

- Trốn sao?

 

Phụng Âm Dương lộ ra một nụ cười lạnh lùng. Hai tay hắn vung lên.

 

Ầm! Ầm!.........

 

Bốn tiên nhân bị cự lực của trận pháp lôi lại.

 

- Giết!

 

Kim Đại Vũ, Vương Tiễn lại giết thêm hai tiên nhân.

 

Hai người cuối cùng là hai Địa tiên.

 

Nhưng Địa tiên thì có thể làm được gì? Nếu Vương Tiễn, Kim Đại Vũ muốn độ kiếp, bất kỳ lúc nào cũng có thể đạt tới Thiên tiên. Hơn nữa sát tính của hai người trùng thiên. Hai Địa tiên cũng chỉ có thể khổ sở chống đỡ.

 

Coong!

 

Thần Hoàng Chuông của Kim Đại Vũ nổ vang một tiếng.

 

Ầm!

 

Thời điểm Địa tiên vọt qua, đầu đã bị cự trảo của Kim Ô ầm ầm vồ nát.

 

Kim Đại Vũ giết chết Địa tiên trước.

 

Ầm!

 

Trong chớp mắt, một kiếm của Vương Tiễn chém tới. Trường kiếm của Địa tiên kia ầm ầm gãy vỡ. Trong nháy mắt đó, hắn bị bổ làm hai nửa.

 

Trên chiến trường, vô số thi thể nát vụn. Quần thần Đại Trăn vẻ mặt đều lạnh lùng.

 

Một phía khác, mượn lực của Liên Thần, thực lực của Khổng Ma Kha cũng tăng vọt. Hoa sen qua, ngọn lửa thần thánh đốt cháy. Một đám tiên nhân nhất thời tử thương hơn nửa.

 

- Không!

 

Bốn Địa tiên kêu lên sợ hãi.

 

Nhưng thực lực của Khổng Ma Kha bây giờ có thể so sánh với Thiên tiên. Một đám tiểu tiên sao có thể so với hắn? Trận chiến này thật giống một nam tử thành niên cường tráng đang tàn sát trẻ con.

 

- Chết!

 

Vẻ mặt Khổng Ma Kha vô cùng dữ tợn. Máu tươi dính đầy trên mặt hắn. Trái lại Khổng Ma Kha càng lúc càng hưng phấn.

 

- Trốn!

 

Một Địa tiên kêu lên sợ hãi.

 

Nhưng trốn đến chỗ nào đây? Dưới thân của mỗi tiên nhân đều bỗng nhiên xuất hiện một đóa Bạch Liên, nhốt mọi người lại, để Khổng Ma Kha tùy ý tàn sát.

 

Giết, giết, giết, giết, giết!

 

Trong chớp mắt, một đám tiên nhân đã chết hết.

 

Một đám thần tử Thiên triều Đại Phật nhất thời sùng bái nhìn Khổng Ma Kha.

 

Khổng Ma Kha giết đám tiên nhân, sau đó lại nhìn xung quanh một chút.

 

Trong nhất thời, tay Khổng Ma Kha đánh ra một quyền vào trong hư không.

 

Ầm!

 

Một tiếng nổ siêu cấp vang lên. Tất cả đại trận băng tuyết đều chấn động mãnh liệt.

 

Trước mặt Khổng Ma Kha, xuất hiện một lối ra lớn.

 

- Đi!

 

Khổng Ma Kha dẫn theo mọi người bước vào lối ra, sau đó lập tức phi thân rời đi.

 

Thời điểm Phụng Âm Dương đang thao túng trận pháp, chân mày chợt nhíu lại.

 

- Thánh thượng, đám người Khổng Ma Kha đã chạy trốn. Cơ sở của trận pháp này quá kém. Thần không thể lưu lại được!

 

Phụng Âm Dương khe khẽ thở dài nói.

 

- Không lưu lại? Vậy thì thôi. Giờ phút này ngay cả trẫm cũng không thể lưu Khổng Ma Kha ở lại được!

 

Diêm Xuyên lắc đầu nói.

 

- Vâng! Tuy nhiên, những người bày trận khác chỉ cần nhốt vào trong trận, cũng đã bị ta dùng trận pháp tuyệt sát. Không thể tưởng tượng được. Ha ha, không thể tưởng tượng được còn có một kẻ phản bội Nam Tông ngày xưa.

 

Phụng Âm Dương khổ sở nói.

 

- Không cần tự trách. Bất luận là thế lực lớn nào, đều có kẻ phản bội!

 

Diêm Xuyên khuyên nhủ.

 

- Vâng!

 

Tay áo lớn vung một cái, Phụng Âm Dương thu hồi trận pháp.

 

———

 

Trên một vùng biển rộng cách xa Ngôi Thành, có hai đám người đứng ở hai phe khác nhau.

 

Một phe là đệ tử thánh địa Thần Tông. Một phe khác lại là đại yêu của đế triều Yêu tộc.

 

Trên biển lớn, Mộng Tam Sinh đối chiến với Quyết!

 

- Mời bảo bối, thu!

 

Mộng Tam Sinh quát to một tiếng.

 

Lực hút cuồn cuộn xông thẳng về phía Quyết. Một lực hút khổng lồ khiến biển rộng phía dưới bị hút lên một cách mãnh liệt.

 

Ầm ầm ầm!

 

Lực lượng khổng lồ khiến thân hình Quyết lay động một hồi.

 

- Hồ lô Hồng Mông? Còn trở nên mạnh mẽ như vậy sao? trong mắt Quyết loé ra một kinh ngạc nói.

 

- Lại giải phong! Quyết, ngươi là thiên hạ đệ nhất nhân ba mươi ngàn năm trước. Nhưng vậy thì thế nào? Hút cho ta!

 

Trong mắt Mộng Tam Sinh chợt hiện lên một tia lạnh lẽo.

 

Quyết là thượng Hư Cảnh thập nhị trọng, hơn nữa có ý chí, lệ khí cường đại. Tuy là như vậy, hắn cũng có phần không chống đỡ được.

 

Trên tay phải của Quyết đột nhiên xuất hiện rất nhiều thần văn, ầm ầm chộp về phía hồ lô Hồng Mông.

 

Ầm!

 

Một chưởng cương lớn làm ra tư thế hái, ầm ầm đánh vào trên miệng hồ lô Hồng Mông.

 

Va chạm lớn nhất thời khiến lực hút dừng lại một chút.

 

- Trích tinh thủ?

 

Sắc mặt Mộng Tam Sinh biến đổi nói.

 

Ầm!

 

Trích tinh thủ và hồ lô Hồng Mông vừa chạm vào nhau liền tách ra.

 

Hai đại cường giả đang ầm ầm chiến đấu chợt dừng lại.

 

Hai người lạnh lùng đứng đối diện nhau.

 

- Quyết thật bản lãnh. Ngay cả thần thông thượng cổ Trích tinh thủ ngươi cũng học được sao? Hồ lô Hồng Mông là không làm gì được ngươi, nhưng ngươi cũng không làm gì được ta. Ngươi muốn 'Thượng vị' nghiệp vị thiên địa, vậy không nên đánh chủ ý vào thánh địa Thần Tông ta. Ngươi không chiếm được đâu!

 

Mộng Tam Sinh trầm giọng nói.

 

Quyết lộ ra một nụ cười khổ.

 

- Thánh địa Thần Tông, Thần giới? Không thể tưởng tượng được, ngươi lại có thể là hậu duệ của Thần tộc thượng cổ? Thời thượng cổ, Thần tộc hẳn đã tuyệt diệt. Sao lại còn có hậu duệ truyền thừa? Ha ha ha!

 

Quyết lắc đầu một cái cảm thấy cay đắng.

 

Hai đại kiêu hùng nhìn nhau, gật đầu một cái.

 

Dường như một lần va chạm vừa rồi, đã khiến bọn họ nhận thực lực của nhau.

 

Vèo!

 

Phía xa, một đám lưu quang đang bay về phía này.

 

Ước khoảng một trăm đạo lưu quang, mỗi đạo lưu quang đều phát ra hào quang sáng chói.

 

- Một trăm tiên nhân sao? Ha, Quyết, ngươi nghĩ thế nào?

 

Mộng Tam Sinh cười nói.

 

- Nếu ngươi muốn thì bắt hết đi!

 

Quyết lắc đầu một cái.

 

- Ha ha ha, Mộng Tam Sinh? Quyết? Bắt bọn chúng lại, đại nhân nhất định sẽ có trọng thưởng!

 

Một Địa tiên cười một cách điên cuồng lớn tiếng nói.

 

Khóe miệng Mộng Tam Sinh cong lên lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

back top