Tiên Quốc Đại Đế

Chương 572: Thiên Hạ Minh Hội Mở Ra

Ầm!

 

Một trận gió lớn thổi qua. Cách đó không xa đột nhiên lại xuất hiện một đội thân ảnh.

 

Quyết dẫn theo một đám đại yêu đứng trên không trung, cũng đang nhìn Ngôi Thành trước mắt.

 

Hai Đại Đế Vương nhìn một hồi, sau đó lại liếc nhìn nhau. Hai người không nói gì thêm, chỉ gật đầu một cái.

 

Vèo

 

Lại một trận gió lớn xuất hiện, Khổng Ma Kha dừng lại cách hai người không xa.

 

- Ngôi Thành?

 

Khổng Ma Kha lộ vẻ ngông cuồng, lại nhìn Diêm Xuyên và Quyết, ánh mắt lộ ra một tia hàn quang.

 

Ầm!

 

Mộng Tam Sinh mang một hồ lô lớn trên lưng, dẫn theo một đám cường giả thánh địa Thần Tông nhất thời xuất hiện.

 

Cường giả bốn phương nhìn nhau một chút, tiếp đó lại đồng thời nhìn về phía Ngôi Thành.

 

Một đám cường giả đứng ở bên ngoài Ngôi Thành. Trong Ngôi Thành bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.

 

- Kiêu hùng thiên hạ quần tụ sao? Ha ha ha, nếu đã tới, vì sao còn không vào thành?

 

Giọng nói của Công Dương Đại Long ầm ầm truyền đến.

 

Hai mắt Diêm Xuyên, Quyết, Mộng Tam Sinh, Khổng Ma Kha híp lại.

 

Một nhóm người đạp không, tiến về phía Ngôi Thành.

 

Vèo!

 

Lưu lại mấy đạo lưu quang, mọi người trực tiếp đến quang trường trước cửa triều đình của Đại Ngạc Thiên Triều.

 

Quảng trường Đại Ngạc điện!

 

Ầm!

 

Mọi người rơi xuống, trên quảng trường cuốn lên một lớp bụi mù.

 

Trên quảng trường, để mười hai chiếc ghế.

 

Cái U Vương và sáu huynh đệ Công Dương đứng ở trước một chiếc ghế.

 

Khi nhóm người Diêm Xuyên rơi xuống, hai mắt Công Dương Đại Long thoáng nheo lại.

 

- Diêm Xuyên? Quyết? Mộng Tam Sinh? Khổng Ma Kha? Mạnh Dung Dung? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!

 

Công Dương Đại Long thản nhiên cười nói.

 

Năm người cười nhạt không nói gì

 

- Các vị xin mời!

 

Công Dương Đại Long thản nhiên nói.

 

Đám người Diêm Xuyên gật đầu một cái.

 

Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung, Khổng Ma Kha, Quyết, Mộng Tam Sinh, tất cả đều đi tới một ghế ngồi.

 

- Văn Nhược, khanh đi tới bên cạnh Mạnh Dung Dung đi!

 

Diêm Xuyên quay về phía Mạnh Văn Nhược căn dặn.

 

- Vâng!

 

Mạnh Văn Nhược lên tiếng trả lời. Hắn hiểu rõ Diêm Xuyên bảo mình đi bảo hộ cho Mạnh Dung Dung. Mạnh Văn Nhược tất nhiên không có ý kiến.

 

Một đám kiêu hùng phất tà áo bào, chậm rãi ngồi xuống. Một đám thuộc hạ đứng phía sau.

 

Mười hai chiếc ghế giống như làm thành một vòng tròn. Ở giữa tạo thành một mảnh đất trống lớn.

 

Thiên Hạ Minh Hội chính thức mở ra.

 

——-

 

Đồng thời, Đông Thần Châu, Thiên triều Đại Trăn, Yến Kinh.

 

Tại một đỉnh núi bên ngoài Yến Kinh đột nhiên có sáu mươi thân ảnh xuất hiện. Mỗi người toàn thân đều mặc áo trắng, mắt lộ hàn quang.

 

Năm người dẫn đầu vô hình trung tản mát ra một uy thế khủng khiếp.

 

- Đại nhân, nơi này chính là Yến Kinh. Thời điểm đã gần tới! Có nên động thủ hay không?

 

Một người mặc y phục màu trắng mở miệng nói.

 

- Công Dương đại nhân đã căn dặn, chờ tới lúc quá ngọ mới động thủ. Hiện tại còn một nén nhang nữa. Chờ một chút đi!

 

Một người mặc y phục màu trắng dẫn đầu lạnh lùng nói.

 

Nhóm người này chính là ba trăm tiên nhân được Công Dương Đại Long phái ra. Đến Yến Kinh, chỉ có sáu mươi người.

 

Một đám tiên nhân kiên nhẫn chờ đợi.

 

Mà giờ phút này Yến Kinh lại ẩn chứ một sát khí lớn.

 

Tại cửa của một đại điện, đám người Hoắc Quang, Bạch Đế Thiên, Dịch Phong, Lý Tư, Doãn Hận Thiên, Lưu Cương, Tham Lang đang đứng.

 

- Thánh thượng căn dặn không sai. Quả nhiên có kẻ địch cường đại đột kích!

 

Dịch Phong lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

 

- Chuẩn bị mở đại trận Yến Kinh ra!

 

Lý Tư trầm giọng nói.

 

Dịch Phong gật đầu một cái.

 

- Những người khác không nên hành động. Để ta và Bạch chí tôn đi giết bọn chúng!

 

Hoắc Quang trầm giọng nói.

 

Bạch Đế Thiên gật đầu một cái.

 

Giống như Vương Tiễn, Kim Đại Vũ, hai người tất nhiên không hề có chút sợ hãi nào đối với đám tiên nhân này. Bọn họ ở Tiên giới bốn vạn năm, tất cả mọi người đều giết chóc. Trên người bọn họ dính không biết bao nhiêu sát khí!

 

- Vậy còn ta?

 

Tham Lang hỏi.

 

- Ngươi? Tượng binh mã quân đoàn chính là vương bài của thánh thượng. Giờ phút này tất nhiên không được để lộ!

 

Hoắc Quang lắc đầu nói.

 

- Hả?

 

Tham Lang không còn gì để nói.

 

- Mọi người đều biết, thánh thượng còn có một lực lượng bí mật, hộ vệ xung quanh Yến Kinh!

 

Lý Tư cười nói.

 

Nói đến đây, mọi người đều giật mình. Bọn họ nhất thời nghĩ tới thời điểm mộng nhập thiên cơ lần trước, còn có một đám người mặc áo bào đen đi cùng. Diêm Xuyên không hề nói bọn họ là ai, nhưng mọi người đều biết đó hẳn là lực lượng bí mật của Diêm Xuyên, cũng chính là Bổ Thiên Các.

 

- Nơi này có sáu mươi tiên nhân. Không biết hai vị có thể giết hết hay không? Ta khẳng định đám người kia chắc chắn phải chết. Nhưng không biết tất cả bọn họ có thể chết trong tay những thần tử chúng ta hay không?

 

Lý Tư cười nói.

 

Nghe Lý Tư nói chuyện, mọi người hơi nhướng mày.

 

- Tuy rằng thánh thượng còn có một lực lượng bí mật, nhưng chúng ta cũng không thể khiến bọn họ xem thường được. Những người này, một người cũng không thể lưu cho bọn họ!

 

Lưu Cương nhất thời kêu lên.

 

Mọi người gật đầu một cái.

 

- Vậy ta cùng Bạch chí tôn giết, các ngươi chú ý chỉ điểm, đừng để bọn chúng chạy mất!

 

Hoắc Quang trịnh trọng nói.

 

- Được!

 

Ngay thời điểm quần thần gật đầu, phía sau bỗng nhiên truyền tới giọng nói của một nữ tử.

 

- Không cần lo lắng. Trong thời gian chiến đấu, ta sẽ hạ nguyền rủa cho bọn họ. Bất kỳ ai cũng không chạy thoát được đâu!

 

Đó chính là Tử Tử ôm Miêu Miêu chậm rãi đi ra.

 

- Bái kiến hoàng hậu!

 

Mọi người bái lạy nói.

 

Tử Tử gật đầu một cái.

 

Thời gian một nén nhang, trong chớp mắt đã trôi qua.

 

- Một tên cũng không để lại!

 

Phía xa một vị tiên nhân quát lạnh một tiếng.

 

Đám tiên nhân liền xông về phía Yến Kinh.

 

- Giết!

 

Trong Yến Kinh đột nhiên truyền đến một tiếng quát to của Hoắc Quang.

 

Một đạo thương cương huyết sắc bay vút lên trời.

 

Ầm!

 

Chỗ một vị tiên nhân đi trước hết lập tức nổ tung thành một mảnh huyết vụ.

 

Một đám tiên nhân đang nỗ lực, thân hình bỗng nhiên dừng lại. Vẻ mặt bọn họ mờ mịt nhìn thương cương hung hãn kia. Làm sao có thể như vậy được?

 

Vù!

 

Một đại trận ầm ầm bao phủ Yến Kinh.

 

Hai đạo thân ảnh xông thẳng lên.

 

Trong nháy mắt Hoắc Quang, Bạch Đế Thiên xong vào trong đám tiên nhân chém giết.

 

Ầm!

 

Đại chiến hết sức căng thẳng.

 

———————–

 

Đông Thần Châu. phía nam Thư viện Cự Lộc. Tại một sơn cốc hẻo lánh.

 

Giờ phút này sáu mươi tiên nhân phát ra hào quang, bị vây nhốt trong sơn cốc.

 

Giờ phút này trên đỉnh sơn cốc có mấy người mặc áo bào đen đang đứng. Gió nhẹ thổi qua tà áo bọn họ, khiến nơi này càng thêm quỷ dị.

 

Một đám người mặc áo bào đen nhìn chằm chằm vào đám tiên nhân.

 

- Các ngươi là người nào? Dám cản chúng ta sao?

 

Một vị tiên nhân dẫn đầu lạnh lùng nói.

 

Trong đám người mặc áo bào đen, một người dẫn đầu, tay cầm một thanh trường kiếm màu bạch.

 

- Các ngươi đi hủy diệt thư viện Cự Lộc sao?

 

Người mặc áo bào đen dẫn đầu thản nhiên nói.

 

- Làm sao ngươi biết? Ngươi là ai?

 

Tiên nhân dẫn đầu lạnh lùng nói.

 

- Các Bổ Thiên Các nghe lệnh!

 

Người mặc áo bào đen dẫn đầu trầm giọng nói.

 

- Có mặt!

 

- Một tên cũng không để lại, giết!

 

Người mặc áo bào đen dẫn đầu lạnh lùng nói.

 

- Cái gì?

 

Một đám tiên nhân cả kinh kêu lên.

 

Nhưng một đám người mặc áo bào đen căn bản không để ý tới bọn họ. Trường kiếm mỗi người nhất thời hóa thành từng con giao long kinh hồn lao về phía đám tiên nhân.

back top