Tiên Quốc Đại Đế

Chương 606: Lại Giải Phong

Nam tử đi rồi, Mộng Hồng Anh mở lá thư ra, nhìn lại.

 

Xem một hồi, sắc mặt Mộng Hồng Anh trở nên phức tạp:

 

- Đại tiên đang ở gần, bảo ta rời đi? Ha ha, ta còn có thể đi được sao?

 

Sau khi cất lá thư đi, Mộng Hồng Anh nhìn về phía đông, khe khẽ thở dài:

 

- Tử Tử, muội có thể rời khỏi thánh địa Thần Tông, cũng là phúc khí của muội! Nước Thần giới quá sâu rồi!

 

Lắc đầu một cái, Mộng Hồng Anh cất lá thư bay về phía Thần giới!

 

Tại lối vào Thần giới có rất nhiều tu giả đệ tử đang thủ vệ. Mộng Hồng Anh tiến vào, cũng không có người nào tới ngăn cản.

 

Bên trong, dường như một thiên địa nhỏ. Bên trong có nguyên khí thiên địa cực kỳ hùng hậu, nhưng không có mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy núi sông mênh mông.

 

Phía xa, một dòng sông tím bao trùm, Mộng Hồng Anh đang nhanh chóng bay qua. Rất nhanh nàng đã đi tới một ngọn núi lớn.

 

Xung quanh ngọn núi lớn này không có bất kỳ ai tới gần được. Nơi này chính là vị trí trung tâm của Thần giới.

 

- Thần tộc tổ sơn? Gia gia đang ở nơi đó!

 

Mộng Hồng Anh hít sâu một cái nói.

 

- Gia gia!

 

Mộng Hồng Anh kêu lên.

 

Ầm ầm ầm!

 

Tại chân núi từ từ xuất hiện một sơn động.

 

Mộng Tam Sinh khẽ nhíu mày, vác một hồ lô lớn màu tím, chậm rãi bước ra.

 

Vẻ mặt Mộng Tam Sinh có phần thiếu kiên nhẫn.

 

- Hồng Anh? Ngươi tới làm gì?

 

Mộng Tam Sinh trầm giọng nói.

 

- Gia gia, vừa nãy Tử Tử gởi thư cho ta, nói Công Dương Thao Lược đã đến gần thánh địa Thần Tông!

 

Mộng Hồng Anh cau mày nói.

 

- Đã tới sao?

 

Chân mày Mộng Tam Sinh nhíu lại.

 

- Gia gia, chúng ta làm sao bây giờ?

 

Mộng Hồng Anh lo lắng nói.

 

Hít sâu một cái, Mộng Tam Sinh lắc đầu nói:

 

- Ta biết rồi!

 

- Vâng!

 

Mộng Hồng Anh gật đầu một cái.

 

- Mấy mạch khác có thể có người nào không an phận hay không?

 

Mộng Tam Sinh hỏi.

 

- Mấy mạch khác thật may, đều huyết mạch của Thần tộc ta, cùng tiến cùng lùi với thánh địa Thần Tông. Nhưng những người ngoài lại có chút bất đồng. Mười điện chủ thần điện kia, có mấy người, tôn nữ đã nhìn thấu một tia dị tâm!

 

Mộng Hồng Anh lo lắng nói.

 

- Dị tâm? Hừ, từ trước đến nay có dị tâm đối với thánh địa Thần Tông, chỉ có một con đường chết! Ngươi xem xử lý đi!

 

Mộng Tam Sinh trầm giọng nói.

 

- Vâng!

 

- Đi thôi!

 

Mộng Hồng Anh gật đầu một cái sau đó lập tức rút đi.

 

Mộng Tam Sinh nhìn theo bóng dáng Mộng Hồng Anh rời đi, sâu hít vào một hơi.

 

Tiếp đó Mộng Tam Sinh chậm rãiđạp không trở về sơn động.

 

Ầm ầm ầm!

 

Cửa sơn động chậm rãi khép lại.

 

Bên trong, lại có một không gian lớn.

 

Bên trong không gian lại có rất nhiều đài cao.

 

Giờ phút này bên trên mỗi đài cao đều có một tu giả đang ngồi khoanh chân.

 

Tu giả nữ có nam có, tổng cộng bảy mươi mốt người.

 

Căn cứ vào không gian từng người chiếm đoạt, lại có sáu người dẫn đầu. Sáu nam tử mặc đạo bào ngồi ở đài cao trên cùng. Bên cạnh mỗi người đều có một chiếc hồ lô lớn.

 

Hình dạng của những chiếc hồ lô đó giống hệt với hồ lô Hồng Mông của Mộng Tam Sinh, dường như trên cùng một dây leo mọc ra vậy.

 

Thêm vào hồ lô của Mộng Tam Sinh, tổng cộng có bảy cái. Thứ không giống nhau duy nhất chính là màu sắc. Hồng da cam lục thanh lam tím. Bảy sắc thái, bảy cái hồ lô khác nhau.

 

Thấy Mộng Tam Sinh đạp không đi vào, mọi người đều nhìn Mộng Tam Sinh một chút.

 

Nam tử cầm hồ lô hồng trầm giọng nói:

 

- Mộng Tam Sinh, xảy ra chuyện gì?

 

- Có khả năng có đại tiên muốn phạm tới thánh địa Thần Tông ta!

 

Mộng Tam Sinh cau mày nói.

 

- Đại tiên? Hừ, thời điểm Thần tộc ta xưng bá thế gian, cho dù là thánh nhân cũng phải nhượng bộ lui binh. Đại tiên nho nhỏ cũng đám tới bắt nạt chúng ta sao?

 

Tu giả cầm hồ lô màu chanh lạnh lùng nói.

 

- Từ lúc giới này mới được lập ta, Thần tộc ta đã trốn ở nơi này, muốn có được một sự thanh tĩnh, mở ra tất cả phong ấn. Không thể tưởng tượng được, đến nơi đây, cũng không thể đượcthanh tĩnh!

 

Tu giả cầm hồ lô màu vàng thở dài nói.

 

Lúc này, tu giả cầm hồ lô hồng lại mở miệng:

 

- Không cần nhiều lời, tiếp theo phong ấn này cũng sắp mở ra rồi! Các vị toàn lực mà làm!

 

- Vâng!

 

Mọi người lên tiếng trả lời, tỏng đó bao gầm cả Mộng Tam Sinh!

 

Mộng Tam Sinh bay lên đài cao nhất, nhìn vị trí trung ương bên trong không gian. Tại đó có một quả trứng lớn cao ba trượng.

 

Quả trứng lớn ba trượng này có bảy loại sắc thái, hồng màu da cam lục thanh lam tử. Tuy nhiên, giờ phút này bên trên quả trứng lớn dường như có rất nhiều hoa văn xiềng xích, giống như bị xiềng xích ánh sáng khóa lại. 

 

fÀo ào ào!

 

Bỗng nhiên một đạo xiềng xích hoa văn bay lên.

 

- Được, lại một đạo xiềng xích phong ấn được mở ra. Phá huỷ nó, lực lượng Thần tộc chúng ta lại được phong ấn nặng nhất. Tất cả xuất lực!

 

Tu giả cầm hồ lô hồng trầm giọng nói.

 

- Được!

 

Bảy mươi hai cường giả gần như đồng thời thôi thúc lực lượng, bắn thẳng vế phía xiềng xích bên ngoài quả trứng.

 

Ầm!

 

Toàn lực trùng kích khiến xiềng xích nhất thời rung động.

 

Trong tình trạng mọi người không ngừng xuất lực, rốt cuộc, ba ngày sau dây xích bay lên đã ầm ầm bị nổ nát.

 

Ầm!

 

Quả trứng lớn bảy màu đột nhiên bắn ra hàng ngàn hàng tỉ hào quang, nhất thời bắn thẳng đến chỗ bảy mươi hai cường giả. Hào quang tràn vào trong cơ thể mọi người, dường như giải phong ấn nào đó trong cơ thể mọi người vậy.

 

Kèn kẹt!

 

Âm thanh từng đợt phong ấn bị nghiền nát từ trong cơ thể mọi người vang lên.

 

Gần như mọi người đều tỏ ra hưng phấn nhắm hai mắt lại.

 

- Lại một đạo phong ấn, lại một đạo phong ấn mở ra rồi!

 

Một tu giả kích động nói.

 

Tất cả mọi người trong sơn động đều vô cùng hưng phấn kêu lên.

 

Trong lúc đó, Mộng Hồng Anh ở bên ngoài đang giằng co với một nam tử áo bào đen. Phía sau hai người còn có rất nhiều cường giả ủng hộ.

 

- Mậu thần điện chủ, ngươi muốn phản tông?

 

Sắc mặt Mộng Hồng Anh trầm xuống nói.

 

- Ha ha, tiểu nha đầu Mộng Hồng Anh, đại tiên sắp đột kích, thánh địa Thần Tông sắp bị diệt. Chúng ta tự tìm lối thoát, như vậy có gì là sai?

 

Điện chủ Mậu thần điện mặc áo bào đen lạnh lùng nói.

 

- Thánh chủ có lệnh, người phản tông giết!

 

Mộng Hồng Anh lạnh lùng nói. Một khí thế mạnh mẽ đè ép về phía điện chủ Mậu thần điện.

 

- Ha ha ha, tiểu nha đầu, tu vi của ngươi chỉ là trung Hư Cảnh. Ngươi có thể làm khó dễ được ta sao? Nếu không muốn chết, thì cút ngay!

 

Điện chủ Mậu thần điện quát lạnh.

 

Mộng Hồng Anh còn muốn nói điều gì, bỗng nhiên, quanh thân Mộng Hồng Anh run lên.

 

- Kèn kẹt kèn kẹt!

 

Dường như trong cơ thể Mộng Hồng Anh có một thứ gì đó vỡ nát vậy.

 

Trong một đám người đi theo phía sau Mộng Hồng Anh, cũng có rất nhiều cường giả có hiện tượng giống với Mộng Hồng Anh, toàn thân run lên.

 

Ầm!

 

Khí thế quanh thân Mộng Hồng Anh đột nhiên xông thẳng lên.

 

Ầm ầm ầm!

 

Trên không trung đột nhiên xuất hiện rất nhiều lôi vân.

 

- Thiên kiếp? Thiên kiếp tới!

 

Có người cả kinh kêu lên.

 

Mộng Hồng Anh nhìn lên không trung, lộ ra vẻ vui mừng nói:

 

- Ha ha ha, gia gia đã thành công!

 

- Chuyện gì xảy ra vậy?

 

Điện chủ Mậu thần điện nghi ngờ không thôi nói.

back top