Tiên Quốc Đại Đế

Chương 721: Tử Cừu

Bùm!

 

Phản kích bản năng đập vỡ vụn thiên đạo, cùng lúc đó, một luồng sáng đen xẹt qua, Đạo Thần kinh sợ vội né tránh.

 

Keng Keng

 

Đạo Thần bỗng hét thảm:

 

- A!

 

Cánh tay phải của Đạo Thần bị ánh sáng đen phát ra từ Tuyệt Tiên Kiếm chém thành hai nửa.

 

- Cánh tay phải của ta, cánh tay phải của ta, a!

 

Đạo Thần cầm cánh tay phải của mình, gào thét, vắt giò lên cổ chạy trốn.

 

Đạo Thần vẫn đang gào thét:

 

- A, cánh tay phải của ta!

 

Thanh Thần Vương nét mặt sa sầm:

 

- La cái gì, gắn lịa là được!

 

Đạo Thần sợ rãi rống to:

 

- Không, Thanh Thần Vương, cánh tay phải của ta, kiếm quang này không chỉ chém cánh tay phải của ta mà cũng chém phá thần hồn của ta. Hồn phách của ta bị chém xuống một tay, thật đau, hồn phách của ta đau quá!

 

Hồn phách? Ngay cả hồn phách cũng có thể trảm? Hơn nữa đó chỉ là một luồng kiếm quang.

 

Chính lúc này, Tôn Ngộ Không treo Lục Tiên Kiếm ở phương nam.

 

Keng Keng

 

Một luồng huyết quang tận trời, bốn phương lại tăng vọt sát khí, cường gấp mười lần.

 

Tôn Ngộ Không cầm thanh Tru Tiên Kiếm cuối cùng, cười nhạt.

 

Tử Thần Vương biến sắc mặt nói:

 

- Không đúng, Thanh Thần Vương, kiếm trận này yêu dị quá, thật là yêu dị. Đừng chờ nữa, ra tay đi! Ta đối phó tiểu tử kia, ngươi nhanh chóng phá trận, hủy diệt Hàm Dương!

 

Thanh Thần Vương hét to:

 

- Được!

 

Ầm!

 

Hai thần vương Thanh Thần Vương, Tử Thần Vương gần như cùng lúc vọt ra ngoài.

 

Tuyệt thế thần binh xông hướng Tuyệt Tiên Kiếm, Tử Thần Vương thì nhào hướng Tru Tiên Kiếm của Tôn Ngộ Không.

 

Hai người cầm thanh trường kiếm chém hướng Tru Tiên Kiếm, Tuyệt Tiên Kiếm.

 

Mắt Tôn Ngộ Không lóe ý cười:

 

- Ha ha ha ha ha!

 

Tôn Ngộ Không cầm Tru Tiên Kiếm nghênh đón, cùng là hai thanh tử kiếm ầm ầm va chạm nhau.

 

Tử kiếm của Tử Thần Vương tỏa ánh sáng tím chói lòa, giống như đậm đặc khói tím cuồn cuộn vòng quanh cương kiếm to lớn.

 

Tru Tiên Kiếm, bộ dạng cương kiếm chỉ là bản khuếch đại.

 

Hai kiếm va chạm vào nhau.

 

Ầm!

 

Kiếm ý đại hủy diệt xông tới, sương khói bên trên tử kiếm của Tử Thần Vương tán loạn, cương kiếm màu tím chớp mắt vỡ nát. Bên trong tử kiếm ẩn chứa khí thể tính lôi bạo tạc.

 

Kiếm ý tru sát xông vào người Tử Thần Vương.

 

Ầm!

 

Tử Thần Vương rút lui hơn mười trượng, vẻ mặt kinh sợ.

 

Bên kia, Thanh Thần Vương một kiếm chém vào Tuyệt Tiên Kiếm.

 

Ầm!

 

Kiếm ý của Tuyệt Tiên Kiếm mạnh mẽ va chạm.

 

Long Hoàng

 

Thanh Thần Vương vội thụt lùi ra mười trượng.

 

Hai thần vương tay trắng trở về.

 

Ở sơn cốc phía xa, Tống Thiên Tông kinh ngạc nhìn một màn này, làm sao có thể? Chỉ là hai thanh kiếm.

 

Tử Thần Vương, Thanh Thần Vương chính là Tổ Tiên còn mạnh mẽ hơn cả Tống Thiên Tông, thế nhưng không địch lại hai thanh kiếm, còn là tử kiếm?

 

Tống Thiên Tông giật mình kêu lên:

 

- Điều này là không thể!

 

Hai Thanh Thần Vương, Tử Thần Vương cũng giống như vậy.

 

Tôn Ngộ Không kiêu ngạo cười to bảo:

 

- Ha ha ha ha ha!

 

Ngay lúc này, trên không trung chợt lắc lư.

 

Vù vù!

 

Không trung lắc lư, chậm rãi xuất hiện ảo ảnh như hư như thực.

 

Ảo ảnh xuất hiện, uy thế mạnh mẽ toát ra.

 

Tôn Ngộ Không nhướng mày nói:

 

- A?

 

Thanh Thần Vương, Tử Thần Vương lộ vẻ kinh ngạc.

 

Thanh Thần Vương, Tử Thần Vương bái:

 

- Bái kiến cung chủ!

 

Hai thần vương bái xong mười Đạo Thần kịp phản ứng lại.

 

Mười Đạo Thần hét to:

 

- Bái kiến cung chủ!

 

Phía xa, mắt Tống Thiên Tông lóe tia kinh sợ.

 

Tống Thiên Tông kinh ngạc nói:

 

- Cung chủ của Tuyệt cung? ảnh xạ của hắn tại sao xuất hiện tại đây?

 

Ảo ảnh mặt đồ đen, mặt đội mặt nạ đen dữ tợn khiến người không thấy rõ mặt này.

 

Triêu Thiên Điện, Diêm Xuyên nheo mắt nói:

 

- Cung chủ của Tuyệt cung?

 

Mấy năm nay Diêm Xuyên thu thập nhiều tư liệu, biết Tuyệt cung có một cung chủ, nhưng chưa có ai gặp mặt. Trừ cung chủ thập nhị thần cung của Tuyệt cung ra, ai khác thấy cung chủ của Tuyệt cung đều đã chết hết.

 

Cung chủ của Tuyệt cung nhìn bốn phía, giọng khàn khàn nói:

 

- Tru Tiên kiếm trận?

 

Tôn Ngộ Không kinh ngạc hỏi:

 

- Ủa? Không ngờ ngươi nhận ra!

 

Cung chủ của Tuyệt cung trầm giọng hỏi:

 

- Tuyệt thế thần binh, Tử Thần Vương, tại sao các ngươi chọc phải hắn?

 

- A?

 

Hai thần vương kinh ngạc nhìn cung chủ của Tuyệt cung.

 

Hắn? Thanh Thần Vương, Tử Thần Vương hiểu ý cung chủ của Tuyệt cung muốn nói tới chủ nhân của Tru Tiên kiếm trận, nhưng mà...

 

Thanh Thần Vương vội giải thích rằng:

 

- Chúng ta không có chọc hắn, chỉ là may mắn gặp dịp...

 

Cung chủ của Tuyệt cung khàn giọng hỏi:

 

- Chỉ là may mắn gặp dịp?

 

Tử Thần Vương vội gật đầu, nói:

 

- Đúng vậy.

 

Cung chủ của Tuyệt cung nói:

 

- Nếu đã là tình cờ thì lập tức rời đi, trở về đi!

 

Nói xong ảo ảnh của cung chủ của Tuyệt cung chậm rãi tán đi, chỉ còn lại mênh lệnh.

 

Tử Thần Vương, Thanh Thần Vương nhìn nhau.

 

Mắt Thanh Thần Vương lóe tia không cam lòng.

 

Tử Thần Vương bất đắc dĩ nói:

 

- Cung chủ đã có lệnh thì đi đi!

 

Thanh Thần Vương nhìn phía xa, biểu tình cực kỳ khó xem.

 

Thanh Thần Vương quay đầu lại, quát:

 

- Đi!

 

Phía xa Tống Thiên Tông mờ mịt nhìn tình cảnh này, kết thúc?

 

Cửa Triêu Thiên Điện, Diêm Xuyên lộ nụ lạnh lùng cười:

 

- Thanh Thần Vương? Đại Trăn thánh đình ta là các ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao?

 

Diêm Xuyên rống một tiếng vang khắp Hàm Dương.

 

Tống Thiên Tông nhìn lại, mắt lóe tia bất ngờ.

 

Diêm Xuyên muốn làm cái gì? Thanh Thần Vương, Tử Thần Vương muốn đi, ngươi không vui mà còn muốn gây chuyện? Ngươi có biết họ có thực lực như thế nào không?

 

Thanh Thần Vương lạnh lùng liếc Diêm Xuyên.

 

Trong mắt Thanh Thần Vương tràn ngập không cam lòng, nhưng Dung Dung đã có lệnh, gã phải tuân theo.

 

Thanh Thần Vương mặc kệ Diêm Xuyên, quát:

 

- Đi!

 

Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng:

 

- Hừ!

 

Diêm Xuyên vung tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một hồn phách màu xanh.

 

Hồn phách màu xanh sợ hãi rống to:

 

- Ca, đại ca, đại ca cứu ta!

 

Thanh Thần Vương định rời đi nét mặt sa sầm, nhìn lại.

 

Chỉ thấy hồn phách màu xanh trong tay Diêm Xuyên không phải ai khác, chính là hồn phách của Thanh Hỏa Đế Quân.

 

Thanh Thần Vương biến sắc mặt nói:

 

- Thanh Hỏa?

 

Phương xa Tống Thiên Tông trợn to mắt.

 

Tống Thiên Tông kinh ngạc nói:

 

- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Lúc trước ta thấy rõ ràng là sau khi Thanh Hỏa Đế Quân chết thì hồn phách đã vào Âm phủ, hắn tuyệt đối vào Âm phủ, làm sao có thể ở đây được? Không lẽ Diêm Xuyên đi Âm phủ, ở trong Âm phủ mênh mông tìm hồn phách của Thanh Hỏa Đế Quân?

 

Tống Thiên Tông hiểu rằng Dương gian, Âm phủ đã nằm trong vòng khống chế của Đại Trăn thánh đình. Chết rồi? Chết tại lãnh thổ Đại Trăn thánh đình thì hồn phách của ngươi không trốn thoát khỏi phạm vi Đại Trăn thánh đình.

 

Âm phủ, Vạn Quỷ cương vực phái binh lục tìm một vòng, rất nhanh tìm ra hồn phách của Thanh Hỏa Đế Quân.

 

Sau khi chết Thanh Hỏa Đế Quân hóa thành hồn dù mạnh hơn quỷ hồn bình thường một chút nhưng lúc sống lực lượng không có bao nhiêu, vì vậy gã rất nhanh bị bắt.

 

Trong lúc Thanh Thần Vương kinh ngạc thì Diêm Xuyên siết nắm tay.

 

Bùm!

 

Hồn phách của Thanh Hỏa Đế Quân bị bóp nát, hồn phi phách tán.

 

Phía xa, Tống Thiên Tông mờ mịt nhìn Diêm Xuyên, cái này, hắn muốn kết tử cừu với Thanh Thần Vương sao? Diêm Xuyên ở trước mặt Thanh Thần Vương bóp nát hồn phách Thanh Hỏa Đế Quân?

back top