Tiên Quốc Đại Đế

Chương 751: Hung Đồng Thiên Tai

- Hóa Tôn Thiên?

 

Thần sắc Diêm Xuyên thoáng cứng lại.

 

Điệp Hậu nhìn lên không trung, cuối cùng khe khẽ thở dài. Sau đó nàng nhìn về phía hình chiếu Thánh nhân trước mặt.

 

- Kẻ hèn này là Hóa Tôn Thiên. Các hạ là?

 

Hóa Tôn Thiên nhẹ giọng mở miệng nói.

 

- Thánh nhân? Thương Thiên vừa chết, thánh nhân đạo trong thiên địa này cũng héo tàn. Thiên hạ này còn có mấy thánh nhân?

 

Điệp Hậu ôn nhu hỏi.

 

Lúc này Hóa Tôn Thiên cũng không hề tỏ ra sự kiêu ngạo của một thánh nhân, mà trả lời:

 

- Kể cả ta, những người nắm giữ nghiệp vị thiên địa tập khí vị, có sáu người. Bốn thánh nhân, hai Thiên Đế! Sau đại kiếp nạn thượng cổ, vốn không còn gì cả. Sau khi trải qua trăm vạn năm mới có được như bây giờ.

 

- Kiếp nạn này quả nhiên rất lớn. Thiên đạo sụp đổ nhiều như thế. Trời bị phá như vậy. Huyền Diệu, ngươi thực sự mất chức rồi!

 

Điệp Hậu nhìn bầu trời một chút khe khẽ thở dài nói.

 

Hóa Tôn Thiên nghe thấy Điệp Hậu nói, nhất thời trầm mặc. Quở trách Thương Thiên? Nữ tử này rốt cuộc có lai lịch thế nào?

 

Chỉ thấy Điệp Hậu bỗng nhiên duỗi bàn tay phải trắng nõn ra. Lam quang trong hai mắt nàng đột nhiên dâng trào, bắn thẳng vào lòng bàn tay.

 

Vù!

 

Trong lòng bàn tay của nàng, đột nhiên xuất hiện vô số vầng sáng màu xanh lam. Những quầng sáng này nhanh chóng xoay tròn, dường như dựa theo một loại quy luật đặc biệt nào đó, dần dần xoay tròn tạo ra bảy cây cột nhỏ.

 

Ầm ầm ầm!

 

Trong nhất thời khắp nơi trong thiên địa có gió nổi mây phun. Thiên địa run rẩy mạnh. Hư không trước mặt Điệp Hậu, xuất hiện bảy cây cột màu xanh lam thông thiên triệt địa. Đó là thiên đạo! Bảy thiên đạo cực kỳ tàn tạ, nhưng vẫn đang không ngừng phục hồi.

 

- Bổ trời?

 

Thần sắc Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.

 

Cái này cũng giống như Thôn Thiên Đạo Kinh của Diêm Xuyên. Đây là đang bổ trời? Hơn nữa còn cùng một lúc bổ bảy cái thiên đạo.

 

Sau một nén nhang, bảy cái thiên đạo nhanh chóng phục hồi như cũ.

 

Ầm ầm ầm!

 

Thiên địa nổ vang, hào quang bắn ra bốn phía. Khắp nơi trong thiên hạ, tường vân trùng thiên, đại địa chói lọi.

 

Một khí tức lớn lao tản vào khắp nơi trong thiên hạ.

 

Điệp Hậu nắm chặt lòng bàn tay. Nhìn về phía bảy thiên đạo thông thiên triệt địa trước mặt.

 

Ầm ầm ầm!

 

Đại công đức thiên địa cuồn cuộn dâng tới chỗ Điệp Hậu.

 

- Các hạ lại bù đắp bảy thiên đạo, công đức vô lượng, đúng là có đại ân với muôn dân!

 

Hóa Tôn Thiên thở dài nói.

 

- Đây vốn là thiên đạo ta có. Bổ ra không khó. Chỉ có điều còn lại một trăm thiên đạo, chẳng biết tới lúc nào mới có thể bù đắp!

 

Điệp Hậu lắc đầu nói.

 

- Bảy cái đều là đại hung thiên đạo?

 

Hóa Tôn Thiên bỗng nhiên kinh ngạc nói.

 

- Không sai. Nói vậy, hiện tại ngươi đã biết ta là ai chứ?

 

Điệp Hậu bỗng nhiên nở nụ cười.

 

Nụ cười này nghiêng nước nghiêng thành. Vô số tu giả xung quanh vừa tỉnh táo, lại chìm đắm trong nụ cười này.

 

- Nữ thần xui xẻo? Thượng cổ, nữ thần xui xẻo thượng cổ?

 

Hóa Tôn Thiên nhất thời kinh ngạc nói.

 

- Hai mắt của ta tên là Thiên tai hung đồng.

 

Điệp Hậu khẽ mỉm cười.

 

Sau khi nàng nở nụ cười, con ngươi của nàng đột nhiên phát ra lam quang chói mắt.

 

Ầm!

 

Trong nháy mắt lam quang chiếu rọi khắp nơi. Thiên địa là một mảnh lam quang.

 

Hóa Tôn Thiên nhìn thấy lam quang đập tới, nhất thời bạch quang co rút lại. Hình chiếu của hắn bắn thẳng vào tinh không rời đi.

 

- Nữ thần xui xẻo, nàng vừa xuất thế, ta không đến quấy rầy nữa, hữu duyên gặp lại!

 

Sau khi lưu lại một câu, hình chiếu Thánh nhân biến mất không thấy. Dường như hắn không muốn nhiễm phải lam quang này.

 

Lam quang lại chiếu rọi về phía những người xung quanh.

 

Diêm Xuyên vừa thấy lam quang vọt tới, dường như nghĩ đến điều gì, vội vàng cầm trong tay táng thiên đồng quan ra một chiêu, nhanh chóng biến lớn lên.

 

Táng thiên đồng quan nhanh chóng che khuất xe rồng và một nhóm bốn người của Diêm Xuyên.

 

Vô số tu giả không rõ vì sao. Có mấy người chống đỡ. Nhưng lam quang hình như xuyên qua phần lớn phòng hộ, trong chớp mắt đến cơ thể mọi người.

 

Sắc mặt Tả Thanh biến đổi. Nhưng sau khi kiểm tra bản thân một chút, hắn lại không thấy có gì không thích hợp.

 

- Ta không sao? Chỉ là một đạo lam quang, không có bất kỳ phản ứng nào?

 

Hóa Thiên Quân cũng sờ sờ thân thể của mình.

 

Nhưng mình căn bản không hề có một chút biến hóa nào. Vậy lam quang này có ích lợi gì?

 

Điệp Hậu nhìn khắp nơi, sau đó đạp không bay vút lên trời. Đôi cánh của nàng khẽ vỗ, trong chớp mắt đã không còn hình bóng. Vô số hồ điệp bay lượn, nhất thời thất vọng.

 

Vẻ mặt vô số tu giả mờ mịt. Rất nhiều người vẫn chìm trong chấn động vừa rồi.

 

- Thánh Vương, tính cách Điệp Hậu, như thiên mã lướt gió đạp mây, suy nghĩ trước sau không đồng nhất. Gia tộc từng có ghi chép, Điệp Hậu tuỳ theo tính mà làm, làm rất nhiều chuyện cũng không có đặc biệt lý do. Hung quang vừa nãy, ha ha...

 

Doãn Hận Thiên cười khổ nói.

 

- Đây cũng tuỳ theo tính rồi!

 

Quỷ Cốc Tử lộ ra một tia cổ quái.

 

- Hung quang? Hung quang này đối với thân thể có tạo thành thương thế gì không?

 

Hóa Thê Lương lập tức hỏi.

 

- Đối với thân thể không có thương tổn gì. Nhưng còn đáng sợ hơn cả tổn thương...

 

Doãn Hận Thiên cổ quái nói.

 

- Ồ?

 

- Người bị lam quang chiếu đến đều sẽ không may suốt một năm!

 

Doãn Hận Thiên giải thích.

 

- Hả?

 

Hóa Thê Lương cảm thấy ngỡ ngàng không hiểu.

 

Diêm Xuyên suy nghĩ một chút nói:

 

- Vậy có phần giống với Tử Tử, nhưng lại có chút không giống. Tử Tử đó là mệnh cách Hoàng Tuyền, là hình thức bị động. Nhưng hung quang, vừa nãy kia là hình thức chủ động, có thể thay đổi số phận con người, phá hoại vận thế của con người. Tương tự như nguyền rủa, chỉ cần lam quang nhập thể, mọi chuyện sẽ không thuận lợi!

 

- Mọi chuyện sẽ không thuận lợi?

 

Hóa Thê Lương tỏ ra hiếu kỳ nói.

 

- Được rồi. Diêm Xuyên, Điệp Hậu đã đi. Hiện tại, ngươi giao quan tài chứa thi thể của Thương Thiên ra đây!

 

Sắc mặt Tả Thanh bỗng nhiên trầm xuống kêu lên.

 

Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói:

 

- Quan tài chứa thi thể của Thương Thiên? Tả Thanh, ngươi thật sự còn có mặt mũi nói như vậy sao?

 

- Hừ, Doãn Hận Thiên thả Điệp Hậu, nhưng vậy thì có thể làm gì, có thể chứng minh được cái gì? Chuyện Tả gia ta làm, không hổ thẹn với thiên địa, không hổ thẹn với Thương Thiên. Chúng ta di chuyển núi sông xung quanh, đây chẳng qua là chuyện của quá khứ. Tả gia ta chỉ muốn khiến mộ huyệt của Thương Thiên được trống trải, thuận tiện cho tu giả khắp nơi tới bái tế! Hơn nữa, Tả gia ta hiện tại đã rất lâu không động tới núi sông xung quanh đây. Tả Thanh quát lên.

 

Ngay thời điểm Tả Thanh nói xong, trong một ngọn núi lớn cách đó không xa đột nhiên rung động một hồi.

 

Ầm ầm ầm! Núi sông rung động một hồi, nhất thời thu hút sự chú ý của rất nhiều tu giả.

 

Bỗng nhiên, bên trong ngọn núi truyền đến một giọng nói đầy lo lắng.

 

- Có người của Tả gia không? Mau cứu ta, ta bị kẹt lại rồi!

 

Tả Thanh:...!

 

Sắc mặt tất cả con cháu Tả gia đều đen lại.

 

- Tả Minh, Tả Cao, mau tìm người đến cứu ta. Ta bị kẹt lại trong đây. Có hai con tê tê đang cắn ta. Nhanh lên một chút!

 

Âm thanh trong ngọn núi lại tiếp tục truyền đến.

 

Sắc mặt Tả Thanh càng đen hơn.

 

- Được lắm. Chỉ là chuyện đã qua, ha ha ha ha!

 

Diêm Xuyên cười to.

back top