Tiên Quốc Đại Đế

Chương 896: Con Đường Tìm Báu Vật Của Đông Phương Chính Phái (Hạ)

- Được rồi, vậy bây giờ nên làm cái gì?

 

- Có thể làm thế nào? Đi ra ngoài đi, tiếp tục đào hang đi, chúng ta lên mặt đất.

 

- Được rồi!

 

............

 

.........

 

...

 

Ba người ở bên dưới lảm nhảm, liên tục đào hang lên tới mặt đất.

 

Bùm bùm bùm bùm!

 

Mặt đất có một cái hố, một bóng người nhảy lên trước.

 

Nhâm Thử.

 

Nhâm Thử nhảy ra, há hốc mồm, xung quanh gần một vạn người áo đen cũng sửng sốt nhìn.

 

Nhâm Thử bị mọi người chú ý, phát hiện tình huống không đúng.

 

- Tại sao bầu trời đen như mực? Còn chưa sáng sao? Lão nhi, tên đần nhà ngươi, nhìn thời gian cũng xem sai?

 

Một tên mập khó nhọc bò ra khỏi hố.

 

Nhâm Thử hét to:

 

- Lão đại, đừng đi ra!

 

Nhưng tên mập đã ra rồi, lắc lư thân hình mập mạp, ngồi phịch trên mặt đất.

 

Tên mập ngồi xuống đất, cũng cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình.

 

Người cuối cùng đi ra là Mã Vương kéo một quan tài.

 

Ba người đi ra, kinh ngạc nhìn bốn phía.

 

Xung quanh gần vạn năm cự long đều bấm pháp quyết liên tục, vẻ mặt mờ mịt nhìn ba người trước mắt.

 

Đông Phương Chính Phái nhìn mọi người, mặt đông cứng lộ nụ cười giải tạo khó coi.

 

Đông Phương Chính Phái nói:

 

- Ha ha ha ha ha ha! Chúng ta chỉ là đi qua, các ngươi tiếp tục, tiếp tục!

 

Bùm bùm bùm bùm!

 

Đông Phương Chính Phía không chút sĩ diện giành nhảy vào hố trước, hai người kia cũng kinh khủng nhảy theo, nhưng nhảy tới một nửa thì không xuống được.

 

Đông Phương Chính Phái khóc không ra nước mắt nói:

 

- Tổ cha nó, kẹt rồi. Lão nhị, ngươi đào hang như thế nào vậy? Ngươi hại chết chúng ta ròi!

 

Nhâm Thử thấy uất ức, là ngươi chặn hang, là ngươi hại chết chúng ta mới đúng!

 

Một phong thủy sư hét to một tiếng:

 

- Bắt lại cho ta!

 

Hơn mười phong thủy sư khống chế mười long mạch vọt hướng Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương.

 

Đông Phương Chính Phái hét to:

 

- A, cứu mạng!

 

Nhưng Đông Phương Chính Phái kết trong hang, không thể lên cũng chẳng xuống được.

 

Mã Vương thấy vậy thì sốt ruột nói:

 

- Núp trong quan tài đi!

 

Két!

 

Nắp quan tài mở ra.

 

Bên trong quan tài phong ấn một Bạo Tạc Thú. Bạo Tạc Thú chìm trong hư không vô tận, bỗng thấy không xa có lối ra.

 

- Grao! Lại xuất hiện, grao, khốn kiếp, ta muốn các ngươi chết!

 

Vù vù vù vù!

 

Bạo Tạc Thú lao ra khỏi Táng Thiên Đồng Quan.

 

Mã Vương nhanh chóng dùng quan tài bao bọc gã, Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử.

 

Bạo Tạc Thú đi ra, lần này nó cẩn thận hơn nhiều, chuẩn bị xem trước một chút. Nhưng Bạo Tạc Thú mới vừa ra thì thấy mấy chục địa địa long mạch vọt tới, liếc mắt nhìn, xung quanh có gần vạn người áo đen.

 

Bạo Tạc Thú căm hận, tuyệt vọng nói:

 

- Grao! Các ngươi muốn diệt khẩu? Ta liều mạng cùng các ngươi, tự bạo!

 

Bên ngoài, gần vạn phong thủy sư mờ mịt nhìn quái thú từ đâu đột nhiên chui ra.

 

Ầm ầm ầm ầm!

 

Trung tâm hắc khí nguyên, Bạo Tạc Thú căm hận, tuyệt vọng tạc nổ, lực xung kích mạnh mẽ khiến gần vạn phong thủy sư chớp mắt bị tiêu diệt hơn phân nửa.

 

- A!

 

- Không!

 

.........

 

......

 

...

 

Trong vô số tiếng hét thảm, hắc khí nguyên bị tạc nổ hoàn toàn, hủ khí cung ứng cho Quỷ Cốc Tử cũng bị đánh gãy.

 

Mặt Từ Phúc lộ vẻ vừa mừng vừa sợ:

 

- Được cứu rồi!

 

Phía xa, hắc khí nguyên bị tạc nổ tan tác, đám cường giả Thần Kiếm sơn trang vây quanh nó cũng bị bạo tạc trọng thương.

 

Vô số tu giả bị hất văng ra.

 

Quỷ Cốc Tử đang chiến đấu bỗng biến sắc mặt.

 

Quỷ Cốc Tử kinh ngạc nói:

 

- Sao có thể như vậy?

 

Trên bầu trời thập bát trảo kim long khí vận hơi biến sắc mặt.

 

Thập bát trảo kim long khí vận chợt hạ xuống, nhắm mắt lại, dường như thiếp ngủ.

 

Cùng thời gian, phía đông Chân Long cương vực.

 

Bạch Khởi vươn tay mang theo một quả cầu ánh sáng, bên trong là Diêm Xuyên nhắm mắt, khoanh chân ngồi.

 

Diêm Xuyên chợt mở mắt ra.

 

Bạch Khởi nhìn Diêm Xuyên, hỏi:

 

- Thánh vương, sao rồi?

 

Két!

 

Diêm Xuyên lật tay lấy Táng Thiên Đồng Quan ra.

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

 

- Tốt lắm, ta biết ngay Đông Phương Chính Phái là người đại phúc duyên. Táng Thiên Đồng Quan đã đưa trở về, Bạch Khởi, trẫm đưa ngươi về Hàm Dương trước để bảo vệ Tử Tử. Hãy cẩn thận Quỷ Cốc Tử, hắn đã thay đổi.

 

Bạch Khởi lên tiếng:

 

- A! Tuân lệnh!

 

Két!

 

Bạch Khởi bị chụp vào Táng Thiên Đồng Quan.

 

Diêm Xuyên thu lại Táng Thiên Đồng Quan, lao nhanh hướng Chân Long cương vực.

 

Âm phủ, cửa Trung Ương điện.

 

Diêm Xuyên cương thi nheo mắt.

 

Mặt Diêm Xuyên cương thi lạnh lùng nói:

 

- Mông Nghị, ngươi mang theo binh mã dũng quân đoàn nhanh chóng đi Dương gian!

 

- Tuân lệnh!

 

Két!

 

Diêm Xuyên cương thi cũng lấy ra một Táng Thiên Đồng Quan.

 

- - - - - - - - - -

 

Dương gian, trong tầm mắt của Quỷ Cốc Tử nhìn thấy Táng Thiên Đồng Quan.

 

Quỷ Cốc Tử biến sắc mặt nói:

 

- Trấn Thế đồng quan?

 

Quỷ Cốc Tử ngẩng đầu nhìn bên trên vân hải khí vận, hiện tại thập bát trảo kim long khí vận đã nằm xuống, tinh thần hoàn toàn thoát ly.

 

Quỷ Cốc Tử sắc mặt âm trầm nói:

 

- Nguy rồi!

 

Quỷ Cốc Tử nhanh chóng quyết định, kêu lên:

 

- Mọi người lập tức rời đi, nhanh, nhanh, nhanh!

 

Phía xa, Chân Hùng cũng phát hiện không đúng, xoay người lao nhanh đi.

 

Vù vù vù vù!

 

Quỷ Cốc Tử lao hướng đông.

 

Các cường giả Thần Kiếm sơn trang hoàn toàn biến sắc mặt.

 

- Đi!

 

Đám Tổ Tiên túm lấy thuộc hạ của mình quay đầu trốn hướng đông.

 

Cẩu Thần, Bạch Đế Thiên, Trĩ Hậu bám chân mấy Tổ Tiên, không cho chạy trốn.

 

Cùng lúc đó, Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương được Táng Thiên Đồng Quan che chở đã không có gì đáng lo.

 

Đông Phương Chính Phái kinh sợ nói:

 

- Phù, may mắn, may mắn.

 

Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương đang cảm thán thì bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một bóng người.

 

Đông Phương Chính Phái kinh ngạc kêu lên:

 

- A, Bạch đại nhân?

 

Bạch Khởi chân thành nói một câu:

 

- Các vị vất vả rồi.

 

Bạch Khởi cất bước đi ra khỏi Táng Thiên Đồng Quan.

 

Ầm ầm ầm ầm!

 

Đột nhiên, một đám đại quân xuất hiện. Đại quân chẳng chút chần chừ, thậm chí không thèm chào hỏi mọi người đã xông ra ngoài.

 

Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương mờ mịt.

 

- Tình huống gì vậy?

 

Ầm ầm ầm ầm!

 

Cứu binh Đại Trăn thánh đình xuất hiện.

 

Mọi người ban đầu bỏ chạy hoàn toàn biến sắc mặt, lần thứ hai tăng tốc độ bỏ chạy. Tổ Tiên lao nhanh, dưới tu vi Tổ Tiên thì chạy chậm hơn nhiều.

 

Binh mã dũng quân đoàn đi ra, Mông Nghị hét:

 

- Không ai được đi, kẻ dám bỏ chạy thì giết không tha!

 

Binh mã dũng quân đoàn đồng thanh kêu lên:

 

- Grao!

 

Binh mã dũng quân đoàn cầm nỗ tiễn chĩa hướng các tu giả chạy tứ tán.

 

Bạch Khởi xông hướng Bạch Đế Thiên.

 

Hiện tại Bạch Đế Thiên, Cẩu Thần, Trĩ Hậu đang lôi kéo ba Tổ Tiên. Ba Tổ Tiên nóng nảy như kiến bò chảo nóng.

 

Quỷ Cốc Tử hét một tiếng rồi rời đi, đám người này biết ngay xảy ra chuyện.

 

Ba thế lực Đông Ngoại Châu thật ra từ lần trước Tuyệt cung tay không trở về thì Thần Kiếm sơn trang sớm chú ý đến Đại Trăn thánh đình, biết Đại Trăn hung hãn. Giờ phút này, ngay cả tông chủ còn chạy trốn thì làm sao đám người đó không bỏ chạy?

 

Nhưng Bạch Đế Thiên, Cẩu Thần, Trĩ Hậu giống như thuốc dán bám chặt, đám người không chạy thoát được.

 

- Không được rồi, viện quân của Đại Trăn thánh đình đã tới, cứ kéo dài thế này thì chúng ta sẽ tiêu đời!

back top