Tiên Quốc Đại Đế

Chương 986: Tiểu Bách Ế Trong Mộng (2)

Người mặc áo bào đen nhanh chóng nắm lấy Tiểu Bách Ế. Nhưng dòng nước chảy quá xiết. Hắn căn bản không nắm được Tiểu Bách Ế. Trong nháy mắt, tiểu Bách Ế bị dòng nước xiết cuốn trôi đi.

 

- A, cứu ta. Cứu ta. A, cứu ta!

 

Tiểu Bách Ế trong dòng sông lớn gào khóc.

 

Phía xa, người mặc áo bào đen lại càng lúc càng xa Tiểu Bách Ế.

 

- Cứu ta, phụ thân, gia gia, cứu ta!

 

Tiểu Bách Ế gào khóc. Hắn vẫn bị sông lớn đẩy đi.

 

Ào!

 

Tại một chỗ khác. Trong một gian phòng, trên một cái giường, Tiểu Bách Ế nằm ở trên giường, kêu to 'Cứu ta'. Tiếp đó hắn bỗng nhiên thức tỉnh.

 

Dường như tất cả những điều trải qua lúc trước đều là nằm mơ.

 

Tiểu Bách Ế sợ hãi đến mức toàn thân buốt lạnh. Hắn nhẹ nhàng từ trên giường leo xuống.

 

Theo tia sáng yếu ớt, Tiểu Bách Ế đi tới cửa.

 

Hắn thấy được một gian phòng khác. Đây là một linh đường.

 

Bên trong linh đường có một cái quan tài. Lúc này bên cạnh quan tài có một nam tử đang ngồi. Người đó chính là Bách Nghiệp.

 

Bên cạnh Bách Nghiệp là mỗi vò rượu.

 

Mắt Bách Nghiệp đỏ ngàu. Hắn vừa đốt tiền vàng trong chậu bên cạnh, vừa uống rượu. Tóc tai hắn bù xù, dáng vẻ cực kỳ chán chường.

 

Tiểu Bách Ế hiếu kỳ đi tới.

 

- Phụ thân?

 

Tiểu Bách Ế gọi.

 

Bách Nghiệp uống một hớp rượu, đốt tiền mã nói:

 

- Lại gặp ác mộng sao?

 

- Vâng, con nằm mơ thấy nước lũ cuốn đi!

 

Tiểu Bách Ế nói.

 

Có thể bởi vì hắn mới sáu tuổi, căn bản không rõ ý nghĩa của linh đường lúc này. Hắn chỉ nhìn thấy được phụ thân đang ở bên cạnh, liền cảm thấy vui vẻ.

 

- Trời còn chưa sáng, đi ngủ lại đi!

 

Bách Nghiệp vẫn uống rượu nói.

 

- Nhưng, phụ thân, ta sợ...!

 

Tiểu Bách Ế có chút ủy khuất nói.

 

- Ngủ đi!

 

Bách Nghiệp lại quát lớn nói.

 

Tiểu Bách Ế cảm thấy oan ức, chạy ra khỏi linh đường.

 

Ào!

 

Thế giới trong mộng lại đứt đoạn. Tiểu Bách Ế trở lại trong dòng sông lớn lúc trước.

 

- A, cứu ta, cứu ta, phụ thân, gia gia!

 

Tiểu Bách Ế kêu lên.

 

Nhưng cũng may Tiểu Bách Ế nắm lấy được một cành cây. Rốt cuộc hắn đã bò được lên bờ.

 

Trong lúc nhất thời, toàn thân Tiểu Bách Ế ướt nhẹp.

 

Bỗng nhiên, người mặc áo bào đen lại xuất hiện.

 

- Tiểu Bách Ế, ta tìm ngươi nửa ngày, hóa ra ngươi ở nơi này! Đi, ta dẫn ngươi đi gặp phụ thân ngươi!

 

Người mặc áo bào đen lại nói.

 

- Ta không đi theo ngươi. Ngươi gạt ta, hại ta bị nước lũ cuốn đi!

 

Tiểu Bách Ế nhất thời không tín nhiệm nói.

 

- Lừa ngươi? Tiểu Bách Ế, đi, ta dẫn ngươi đi gặp phụ thân ngươi!

 

Giọng nói của người mặc áo bào đen trở nên lạnh lùng.

 

- Ta không muốn!

 

Tiểu Bách Ế lui lại.

 

- Đi theo ta, nhất định phải đi!

 

Người mặc áo bào đen nói đầy lạnh lùng, đồng thời chộp về phía Tiểu Bách Ế.

 

- Không, ta không muốn!

 

Tiểu Bách Ế cả kinh kêu lên.

 

Tiếp theo, Tiểu Bách Ế liền nhanh chóng chạy trốn. Người mặc áo bào đen liền đuổi theo phía sau.

 

- Tiểu Bách Ế, ngươi không có chỗ nào có thể trốn đâu. Đi theo ta, nói cho ta biết giấu ở chỗ nào! Để ta mang chúng đi.

 

Người mặc áo bào đen theo ở đuổi theo phía sau.

 

- Bại hoại. Ngươi là tên trứng thối. Gia gia, phụ thân, cứu ta!

 

Tiểu Bách Ế ở phía trước sợ hãi chạy.

 

- Chạy đi đâu?

 

Người mặc áo bào đen theo sát không dừng.

 

Hắn vẫn chạy. Chợt Tiểu Bách Ế thấy phía xa có một cung điện khổng lồ. Phía trên cung điện có ghi Triều Thiên Điện.

 

Lý Tư đứng ở cửa đại điện, xung quanh có vô số thị vệ. Hắn chợt nhìn thấy Tiểu Bách Ế chạy tới.

 

- Bắt lại cho ta!

 

Lý Tư quát to.

 

- A!

 

Tiểu Bách Ế cả kinh kêu lên.

 

Nhất thời, rất nhiều thị vệ nắm lấy Tiểu Bách Ế. Tiểu Bách Ế nhất thời sợ hãi không thể di chuyển được.

 

- Đừng bắt ta, đừng bắt ta!

 

Tiểu Bách Ế gào khóc.

 

- Dẫn đi gặp Thiên Đế Đại Tần!

 

Lý Tư trầm giọng nói.

 

- Vâng!

 

Thị vệ rống to một tiếng, áp giải Tiểu Bách Ế sáu tuổi tiến vào Triều Thiên Điện.

 

Bên trong Triều Thiên Điện, văn võ bá quan đứng hai bên. Lã Bất Vi, Bạch Khởi, Trương Nghi, Vương Tiễn, Mông Điềm, Mông Nghị cùng vô số thần tử Đại Tần, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Bách Ế bị áp giải vào đại điện. Sắc mặt mỗi người đều lạnh như băng, không hề thương hại.

 

- Buông ta ra. Các ngươi là ai, buông ta ra!

 

Tiểu Bách Ế sợ sệt kêu lên.

 

Lúc này ở phía bên trên long ỷ, một đế vương đang ngồi.

 

Dáng dấp Đế vương lại là Quỷ Cốc Tử!

 

- Ha ha ha ha ha ha!

 

Quỷ Cốc Tử cười to lên.

 

- Ha ha ha ha ha ha!

 

Quần thần cười to lên.

 

Văn võ trong triều đều quay về phía tiểu Bách Ế cười to. Sắc mặt mọi người đều khó coi cười to nhìn Tiểu Bách Ế.

 

Thân hình Tiểu Bách Ế có chút co rúm lại, có chút sợ sệt nhìn vô số thân ảnh trong đại điện. Dường như mỗi người tiến đến trước mặt mình cười to vậy.

 

Tiểu Bách Ế sợ hãi.

 

- Đế vương, cảm giác thiên hạ mình ta vô địch này thật sự rất tốt!

 

Quỷ Cốc Tử phất long bào một cái hưng phấn nói.

 

- Có phải hay không?

 

Quỷ Cốc Tử quay về phía quần thần quát to một tiếng.

 

- Vâng, Thiên Đế!

 

Tất cả thần tử quay về phía Quỷ Cốc Tử cung kính bái lạy nói.

 

- Ha ha ha ha. Tiểu Bách Ế, ngươi xem một chút đi. Ngày hôm nay ta đã chuẩn bị cho ngươi một tiết mục!

 

Quỷ Cốc Tử cười lạnh nói.

 

Nói xong, một đám thị vệ kéo một nam tử đi vào đại điện.

 

Dáng dấp của nam tử chính là Diêm Xuyên, cũng chính là dáng vẻ của Bách Ế sau khi trưởng thành. Toàn thân Diêm Xuyên mặc hắc long bào, đế vương uy nghi. Chỉ có điều lúc này, ánh mắt Diêm Xuyên dại ra, không hề có thần thái.

 

- Hắn... hắn là ai vậy?

 

Hình như Tiểu Bách Ế có cảm giác, kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên.

 

- Hắn là ai vậy? Hắn chính là ngươi. Đương nhiên, là ngươi sau này!

 

Quỷ Cốc Tử nhe răng cười nói.

 

- Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì?

 

Tiểu Bách Ế dường như tiên đoán được sắp xảy ra chuyện đáng sợ.

 

- Để cho ta xem thử, trong đầu của hắn rốt cuộc có những gì? Tiểu Bách Ế, ngươi cũng xem cùng đi? Ha ha ha ha!

 

Quỷ Cốc Tử cười lớn.

 

Một đám thị vệ đặt Diêm Xuyên ở bên trên long ỷ, nằm ngang, đầu quay ra ngoài.

 

Quỷ Cốc Tử dùng tay nắm lấy cái đầu của Diêm Xuyên. Dưới một trảo của hắn, phía bên trên đầu Diêm Xuyên đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng lớn.

 

- A!

 

Tiểu Bách Ế sợ hãi bịt mắt.

 

- Không phải sợ. Đây chỉ là mộng!

 

Quỷ Cốc Tử nhe răng cười nói.

 

Tiếp theo, hắn đưa tay vào trong não Diêm Xuyên lục lọi một hồi, lấy ra một trang giấy.

 

- Mười sáu tháng giêng năm Bính Dần, lên núi săn thú, bắn Thiên Lang, chợt thấy một đám con cháu Thiên Lang gào khóc đòi ăn, không đành lòng giết chết, thả Thiên Lang!

 

Quỷ Cốc Tử đọc.

 

- Ha ha ha ha ha, đây là Doanh cực kỳ tàn khốc sao? Đây là Bách Ế lãnh huyết sao? Lại nhân từ phóng sinh sao? Ha ha ha, đúng là nực cười!

 

Quỷ Cốc Tử cười to lên.

 

- Ha ha ha ha!

 

Văn võ trong triều cười to.

 

- Nào, xem tiếp một chút, còn có cái gì nữa?

 

Quỷ Cốc Tử cười lại tìm tòi.

 

- Không cần!

 

Tiểu Bách Ế lo lắng kêu.

 

Tiểu Bách Ế giãy dụa kêu lên.

 

Nhưng văn võ toàn triều lại không có người nào nghe Tiểu Bách Ế nói. Mỗi người vẫn đang cười một cách càn rỡ.

 

Quỷ Cốc Tử lại lấy từ trong đầu Diêm Xuyên ra một trang giấy.

 

- Chơi trốn tìm trong rừng, bắt được con thỏ nhỏ. Ha ha ha ha, bắt được con thỏ nhỏ? Ha ha ha!

 

Quỷ Cốc Tử cười lớn.

back top