Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 107: Hư không cự chưởng


“Trưởng thành như vậy, còn hóa trang như mông khỉ, thật quá dọa người.” Nhìn yêu nhân kia, Kim Phi Dao dùng bàn chân cũng đoán được người này tám phần là một tên nam sủng, bộ dạng kia so với Hùng Thiên Khôn đúng là cứt ngâm.

Yêu nhân đi chậm rì rì, đối với việc đến đây thu người là rất không tình nguyện. Cái này cũng có thể lý giải, đây là tới đón nam sủng, chính là cướp miếng ăn của bản thân, không chỉ là địa vị mà còn là vì tình cảm, đều khiến người ta không thể chấp nhận được.

Nhưng có người lại không nghĩ như vậy, tên tu sĩ đi theo phía sau kia luôn muốn giục hắn đi nhanh nhanh chút, nếu chậm thì có thể bị Nguyên Dương tiên giả ăn mất. Nhưng dù người ta là yêu nhân đáng ghê tởm thì cũng là tu vi Kết Đan kỳ, hắn chỉ giận mà không dám nói gì, đi theo phía sau, trong lòng đã ân cần hỏi thăm tổ tông nhà hắn mấy trăm lần.

Tình huống bên Kim Phi Dao còn tốt chút, Nguyên Dương tiên giả có muốn ăn thịt người cũng sẽ chọn người có tu vi cao, sức sống mạnh trước. Hùng Thiên Khôn yếu ớt như sắp chết, tự nhiên sẽ bị xếp hàng cuối cùng.

Yêu nhân vẫn cố tình kéo dài thời gian, mà tu sĩ bên này vẫn là hai gã một lần biến mất. Kim Phi Dao hôm qua nói tặng Hùng Thiên Khôn cho người ta làm nam sủng là để có thể cho hắn ăn đan dược, không để hắn chết. Nếu thật sự bị mang đi làm nam sủng cho người có tu vi cao hơn thì cướp người ở đầu giường còn khó hơn là cướp trên bàn cơm.

Nàng vẫn luôn chờ cơ hội tóm được Hùng Thiên Khôn rồi tìm cách bỏ chạy trước khi mọi người kịp xuất thủ.

Trong khi mọi người còn đang lẳng lặng xem Nguyên Dương tiên giả ăn người thì trong đám tu sĩ Nam Sơn giới đột nhiên có người đứng lên, không đợi mọi người phản ứng lại đã xuất thủ, toàn thân hắn trương lên, bùm một tiếng tự bạo. Máu tươi mang theo linh lực bắn ra bốn phía, tạc tử mấy chục tu sĩ Nam Sơn giới chung quanh, mà những tu sĩ Tiêu Thái giới đứng bốn phía cũng bị bắn tung tóe một thân huyết nhục.



Không đợi bọn họ lau máu trên mặt, một đám pháp thuật loạn thất bát tao đột nhiên đổ ập tới, tất cả đều là viêm hỏa thuật, băng tiễn thuật, còn cả phong quyển thuật, đánh cho mọi người trở tay không kịp. Trong đầu tu sĩ Tiêu Thái giới lúc này chỉ có một ý niệm: tu sĩ Nam Sơn giới phản công.

Những pháp thuật này đều là linh phù do Kim Phi Dao ném ra, tên tu sĩ kia tự bạo đã cho nàng cơ hội. Ném linh phù xong, thựa dịp hoàn cảnh hỗn loạn, nàng nhảy vào trong đám tu sĩ Nam Sơn giới, kéo Hùng Thiên Khôn ra, nhấc lên vai, không kịp xuất ra phi thảm, cứ thế phá không mà chạy.

Mà những tu sĩ Nam Sơn giới khác cũng liều mạng, có thể trốn thì trốn, không trốn được thì không màng tính mạng đánh tới tu sĩ Tiêu Thái giới, kể cả không thể giết được mấy người cũng muốn cắn bọn họ mấy miếng, chết cũng không thể dâng mình cho tên kia bổ sung linh lực. Hiện trường hỗn loạn vô cùng, tu sĩ Nam Sơn giới không đánh thì cắn, hoàn toàn không có chiêu thức, nhất thời làm cho tu sĩ Tiêu Thái giới luống cuống tay chân. Những tu sĩ còn linh lực, thân thể khỏe mạnh cũng như ong vỡ tổ chạy thoát ra ngoài, dù sao cũng không có ai nguyện ý bị người ăn mất.

“Dám cướp thức ăn trước mặt Nguyên Dương ta, lá gan không nhỏ.” Đám hỗn loạn nho nhỏ này trước mặt tu sĩ Nguyên Anh Nguyên Dương tiên giả căn bản không có tác dụng, trăm tờ linh phù mà Kim Phi Dao ném ra trong mắt hắn cũng chẳng khác gì một cái yên hoa. Thấy Kim Phi Dao khiêng một tên tu sĩ ngất xỉu nhảy vào không trung, phía sau còn có hai, ba mươi tên tu sĩ Nam Sơn giới đang xuất ra pháp bảo bản mạng phá không mà đi, hắn cười lạnh một tiếng.

Nguyên Dương tiên giả đứng dậy, nói với đám tu sĩ đang xông lên định đuổi bắt: “Các ngươi lui ra phía sau, không cần phải nhiều người lên như vậy. Hãy đi dẹp yên đống đồ ăn kia đi, tranh cãi ầm ĩ ảnh hưởng khẩu vị của ta.”

Sau đó, hắn vươn tay, tung một trảo hướng tới đám tu sĩ đang chạy trốn bốn phía. Trên không trung lập tức xuất hiện một bàn tay màu vàng to tới mấy trượng, đảo qua không trung liền bắt lại toàn bộ những tu sĩ đã chạy đi. Kim Phi Dao cũng không thoát, bị nhốt trong bàn tay hư không cùng với Hùng Thiên Khôn trên vai. Cách nàng không xa là Ức Chi, khi nãy nàng vừa mới lấy phi toa định nhân lúc loạn mà chạy trốn, cũng bị bàn tay hư không bắt lấy, sốt ruột vạn phần liều mạng giãy dụa.

Hư không chưởng này là pháp thuật của Nguyên Dương tiên giả Nguyên Anh kỳ, người Trúc Cơ kỳ như bọn họ căn bản không có cách đào thoát, lại càng không nói tới Ức Chi mới Luyện Khí kỳ. Cho dù là có pháp bảo bảo mệnh Lữ nương nương đưa cho thì lúc này cũng không có tác dụng gì.


Hư không chưởng nhanh chóng nắm các nàng lại, một lần nữa kéo trở về Dung Thiên thạch, tu sĩ Tiêu Thái giới đều đứng tại chỗ, nhìn bọn họ đầy chê cười. Đám tu sĩ Nam Sơn giới không có khả năng chạy trốn đã toàn bộ bị đốn ngã, chỉ cờ Nguyên Dương tiên giả bắt nốt đàn người chạy trốn kia về.

Mà trong số những người này, có ba người là lòng như lửa đốt, nhìn chằm chằm Kim Phi Dao trong hư không chưởng, hận nghiến răng. Đó đương nhiên chính là Triệu An và Lý đạo hữu, còn có tên thủ vệ mà Kim Phi Dao kết phường muốn dâng mĩ nam. Nhất là Triệu An, Kim Phi Dao là do hắn mang vào, hiện tại lại biến thành tu sĩ Nam Sơn giới, loại sai lầm dẫn địch vào nhà này hắn cũng phạm phải, sau này nếu hỏi đến trách nhiệm thì kết cục khẳng định phi thường không tốt.

Kim Phi Dao liều mạng dùng sức vuốt túi trữ vật đựng Cảnh Thiên huyễn bồn, muốn lấy Cảnh Thiên huyễn bồn ra, thứ này tuy không gian lớn nhưng điều phiền toái chính là phải cầm trong tay mới có thể cho các thứ vào trong chứ cứ để trong túi trữ vật thì không thể được. Mất rất nhiều sức nàng mới lấy được Cảnh Thiên huyễn bồn ra, sau đó chú linh lực vào, ném Hùng Thiên Khôn vào trong đó. Hành động của nàng khiến cho Ức Chi chú ý, trong mắt nàng tràn đầy nghi hoặc, lại mang theo chút chờ đợi, nhìn nữ tu sĩ dám một mình tiến tới cứu người này.

Kim Phi Dao không chú ý tới ánh mắt nàng, không nói tới việc hai người không quá quen thân, kể cả nàng muốn để Ức Chi vào trong Cảnh Thiên huyễn bồn cũng là việc không thể. Tuy hai người khá gần nhưng cũng cách nhau tới bốn năm thước, cầm Cảnh Thiên huyễn bồn từ trong túi trữ vật ra đã khó, lại càng không thể kéo nàng tới trong tay tu sĩ Nguyên Anh được.

Áp lực trong hư không chưởng quá lớn, động đậy ngón tay cũng khó khăn, cũng may Kim Phi Dao có thân thể cường hãn, nếu không thì không thể lấy Cảnh Thiên huyễn bồn ra được. Ném Hùng Thiên Khôn vào trong Cảnh Thiên huyễn bồn, nàng không có hơi sức nói một tiếng với Mập Mạp và Đại Nữu, cắn răng dùng sức thả lại Cảnh Thiên huyễn bồn vào túi trữ vật.

Chỉ hai động tác này đã khiến nàng tiêu phí không ít thời gian, hư không chưởng cũng đã đi đến phía trên Dung Thiên thạch, càng thêm không thể trốn thoát.


Hỗn loạn vừa rồi cũng kinh động người của Hư Thanh các, vốn ba người Hư Thanh các còn đứng trên đầu phi thiên thuyền nhìn xem, nhưng hành vi của Nguyên Dương tiên giả quả thực là quá mức khó coi, ba người đều quay đầu trở lại phi thiên thuyền, dù sao trước kia cũng là người Nam Sơn giới, thực sự không muốn nhìn một màn này.

Sau lại nghe thấy động tĩnh bên ngoài, có người dám cứu người, còn chạy thoát không ít tu sĩ. Người Hư Thanh các không biết mang tâm tình gì, lại chạy ra đầu phi thiên thuyền xem xét tình huống, cũng hạ quyết tâm không nhúng tay vào chuyện này.

Thấy bọn họ đào tẩu lại bị bắt về, trong lòng người Hư Thanh các không rõ là tư vị gì, lắc đầu xoay người chuẩn bị trở về phi thiên thuyền, những tu sĩ Nam Sơn giới này đã vô lực chạy trốn rồi.

Bạch Giản Trúc cũng trong số đó, sự việc lần này bọn họ hoàn toàn nghe theo lệnh sư môn, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ sư môn giao cho là được. Tuy trong lòng có điểm không rõ nhưng vẫn hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ, không biết đã có tu sĩ Nam Sơn giới chết trên tay bọn họ rồi, trong đó có rất nhiều tu sĩ quen biết. Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Bạch Giản Trúc vẫn hy vọng những người này có thể đào tẩu, thấy bọn họ vừa mới bay ra đã bị bắt lại, hắn cau mày định trở lại thuyền, không muốn nhìn chuyện sắp xảy ra.

Đột nhiên, Bạch Giản Trúc đứng lại, hắn thấy được một hình ảnh quen thuộc, biểu cảm trên mặt là vừa mừng vừa sợ.

Hư không chưởng đã sắp tiếp cận Dung Thiên thạch, bên trong đột nhiên dấy lên một ngọn hỏa diễm màu lam, hỏa diễm này Bạch Giản Trúc đã quen thuộc đến cực điểm, đúng là Minh hỏa của Kim Phi Dao. Hắn biết Kim Phi Dao có tiến vào Dung Thiên thạch, lúc nào cũng vô tình cố ý tìm nàng, ân oán giữa hai người còn chưa tính xong mà. Nhưng mãi cho đến lúc thu thập tàn cục cũng không phát hiện ra Kim Phi Dao, hắn đoán là nàng đã bị người khác giết, bởi tu sĩ có thói quen giết người xong sẽ hủy thi diệt tích cho nên thi thể cũng không có.

Không thể tưởng được nàng lại xuất hiện ở nơi này. Kim Phi Dao lúc ở bí cảnh Lạc Tiên đã nhiều lần đổi dung nên lần này Bạch Giản Trúc cũng không thấy lạ. Điều khiến Bạch Giản Trúc cảm thấy kỳ quái là, dựa vào hiểu biết của hắn với người này, nàng lại đổi dung đi cứu người, quả thực chính là kỳ tích.

“Chẳng lẽ tu tiên giới sắp phát sinh thiên hàng đại tai gì? Ngay cả người như thế cũng làm chuyện tốt, triệu chứng xấu nha.” Hắn thấp giọng lầu bầu.



Nhìn Minh hỏa trong hư không chưởng, Bạch Giản Trúc nhíu mày. Uy lực Minh hỏa của Kim Phi Dao hắn cũng biết, tuy trong đám tu sĩ cùng tu vi thì uy lực đó là vô cùng cường đại, nhưng để đối kháng với pháp thuật của tu sĩ Nguyên Anh thì quả thực chính là lấy trứng chọi đá, căn bản không thể thành công.

Không thể tự tay giết Kim Phi Dao, chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng bị tiên giả biến thái kia ăn luôn, Bạch Giản Trúc cảm thấy trong lòng vô cùng phiền chán. Người duy nhất trong thế gian có cừu oán với hắn chính là cô gái này, hiện tại cũng không thể thoát được cái chết, thật sự khiến người ta không thoải mái.

Kim Phi Dao làm sao không biết chênh lệch lớn giữa mình và tu sĩ Nguyên Anh, muốn hủy diệt hư không chưởng của hắn hoàn toàn là mơ mộng hão huyền. Tuy nhiên, nàng cũng không phải muốn giết người, chỉ muốn chui qua mà chạy đi thôi, dù sao cũng không thể chờ chết như vậy được.

Nàng để Hùng Thiên Khôn vào trong Cảnh Thiên huyễn bồn xong, trong lúc chờ pháp thuật Minh hỏa độn khởi động, nàng cảm giác hư không trả đột nhiên dùng sức, chỉ là một cái sờ nhẹ nhàng mà những tu sĩ bên trong đều phun máu tươi, có vài người còn hôn mê. Kim Phi Dao cũng không ngoại lệ, phun một ngụm máu tươi ra, thần thức nhất loạn, thiếu chút nữa thì làm gián đoạn Minh hỏa độn.

Cắn răng chống đỡ, toàn thân Kim Phi Dao hóa thành Minh hỏa, thiêu đốt hư không chưởng bên người.

“Hả?” Nguyên Dương tiên giả nhẹ kêu lên, hỏa diễm màu lam này uy lực không nhỏ nha, chỉ là quá ngây thơ rồi, một tiểu oa nhi Trúc Cơ kỳ mà lại muốn dựa vào loại hỏa kỳ quái này hủy diệt hư không chưởng của ta chạy đi, thật sự là quá ngây thơ. Phải cho ngươi nếm thử hậu quả của việc tự đại, hỏa diễm màu lam này cũng giao ra đây đi.

Trong lòng Nguyên Dương tiên giả vừa động, trên tay hơi dùng lực, kim quang trên hư không chưởng đại phóng, Kim Phi Dao cảm thấy giống như có một ngọn núi đè lên, xương cốt toàn thân giống như bị dập nát.

“Aaaaaaaa” nàng không chịu nổi lực lượng này, hét lên, Minh hỏa trên người lập tức khuếch đại gấp đôi, những sợi Minh hỏa màu đen như sợi tóc đột nhiên tụ tập lại, tụ thành một mũi nhọn ở phía trước. Hắc minh phá ra một cái lỗ lớn trên hư không chưởng, Kim Phi Dao lúc này đã toàn thân Minh hỏa lền vọt qua cái lỗ này, vèo một cái phi vào không trung, phi độn mà đi.


back top