“Địa cấp giới chiến loạn không ngừng, ranh giới vốn có ở địa giới hoàn toàn
hỗn loạn, hiện tại đã chia làm mười mấy thế lực. Đúng là đủ loạn, a, vậy mà còn có Sát bảng. Mập Mạp, ngươi tới xem, Hùng ca rất có tiếng trên
bảng nhé, đã chém giết sáu trăm bảy mươi hai người. Ngươi có thấy người
linh cấp giới có nhàn quá không, ngay cả việc giết bao nhiêu người cũng
điều tra ra.” Kim Phi Dao ngồi trên cỏ, bên người bày toàn bộ Thế Đạo
Kinh của mười năm.
Đừng thấy Kim Phi Dao đã ở Vạn Tiên Thủy thành mười năm mà lầm, kỳ thực không khác mấy so với lúc mới đến, Mập Mạp và
Đại Nữu còn quen thuộc Vạn Tiên Thủy thành hơn nàng, vì thế nàng mới lật xem Thế Đạo Kinh mấy năm nay để gia tăng một ít thường thức.
Uống một ngụm trà, nàng lại cầm một tờ Thế Đạo Kinh, nhìn thấy đại bộ phận
diện tích của nó viết về việc Trúc Hư Vô của Đông Ngọc Hoàng phái sau
khi du lịch sáu trăm năm, tiến giai đến Nguyên Anh kỳ, năm kia đã dắt đệ tử thu bên ngoài trở về, Đông Ngọc Hoàng phái đặc biệt mở tiệc rượu ba
ngày chiêu đãi cao tầng các phái.
“Trúc Hư Vô, tên người này cũng có chữ Trúc. Thế mà lại có người du lịch sáu trăm năm mới về, mà cũng
phải là đại phái cỡ này chứ nếu là môn phái nhỏ thì khi đám người này
trở về, chỉ sợ ngay cả hài cốt môn phái cũng không tìm thấy.” Kim Phi
Dao cảm thán nói, những tu sĩ cao giai thật là lợi hại, đi ra ngoài tùy
tiện chơi một chuyến cũng mấy trăm năm.
Nghĩ nghĩ, nàng còn nói
thêm: “Lát nữa phải ra ngoài một chút, trước tiên đặt cược cho Hùng ca,
nhìn dáng vẻ xuân phong đắc ý hiện tại của hắn thì chắc là vài thập niên nữa vẫn còn sống thoải mái.”
Vài năm nay chuyện chiến sự ở địa
cấp giới càng ngày càng ác liệt, Vạn Tiên Thủy thành cũng mở ván bài cho địa cấp giới, những người trên Sát bảng đều có không ít người đặt tiền. Chỉ cần trong thời gian đặt tiền cược mà bọn họ không chết, mỗi năm sẽ
tổng kết tiền cược một lần. Chỉ là thời gian có hơi dài, tuy nhiên những tu sĩ này cũng sống lâu, vẫn còn đợi được.
“Ộp.” Mập Mạp ngồi một bên nhặt lên một tờ Thế Đạo Kinh lên xem. Xem xong, nó thuận tay ném cho Kim Phi Dao.
“Cái gì vậy? Không được tùy tiện ném như thế.” Kim Phi Dao nói nó vài câu rồi nhặt tờ giấy lên.
Trên giấy viết ba chữ “Phẩm Mộng các” rất to, bên dưới liệt kê chi chít các
thứ, Kim Phi Dao thuận tay cầm lên nhìn vài lần. “Vũ Bụi thảo ngàn năm,
hai khối Lôi Hắc thạch, một phần dưỡng hồn danh ngạch, hai kiện giới tử
cảnh vực. Hử? Giới tử cảnh vực?”
“Đây là cái gì? Vậy mà lại có
giới tử cảnh vực.” Kim Phi Dao giật mình, cẩn thận nhìn chằm chằm vào tờ giấy, “Hóa ra là Phẩm Mộng các mở hội đấu giá, đây là danh sách hàng
hóa sắp đưa ra đấu giá. Không biết khi nào thì bắt đầu? A, tối hôm nay.”
“Giờ đã chạng vạng rồi. Mập Mạp, chúng ta đi mau, nhất định phải tới xem hội đấu giá này. Đúng rồi, cửa hàng này ở đâu?” Kim Phi Dao vội vàng chạy
đến khu để phù âm điểu, lôi phù âm điểu vừa mới ăn no đang định nghỉ
ngơi ra.
Để phù âm điểu đi gọi Tiểu Mang lại dẫn đường, nàng nhảy vào Cảnh Thiên huyễn bồn, ra sức nhét linh thạch vào trong Cảnh Thiên
huyễn bồn. Nhìn đống linh thạch, Kim Phi Dao đột nhiên nhớ ra mình định
nuôi vài con kiến Giáp Tinh, từ lúc tới Vạn Tiên Thủy thành cũng chưa
từng đi tìm.
Thời gian mười năm cứ thế bị lãng phí, tất cả đều do ba người Phan gia kia làm hại. Đã lãng phí bao nhiêu linh thạch a! Cũng may là Đại Nữu chăm chỉ thích sạch sẽ cho nên bao nhiêu cát Mập Mạp
thải ra trên đảo nó đều thu hết lại. Có điều, từ sau khi tiến vào cấp
bốn đến giờ thì Mập Mạp toàn thải ra đá nhỏ chứ không phải là cát.
Có lẽ sau khi kiến Giáp Tinh ăn vào thì sẽ làm ra linh thạch trung phẩm.
Kim Phi Dao đang ảo tưởng, chợt nghe tiếng Mập Mạp gọi nàng, Tiểu Mang
đã tới.
Sợ không đủ tiền, Kim Phi Dao mang cả Cảnh Thiên huyễn
bồn theo, vốn định đi một mình, ai ngờ Mập Mạp lại đi theo, hơn nữa còn
ngồi lên thuyền trước cả nàng. Nhìn sang Đại Nữu, vẻ mặt nó đầy mờ mịt,
còn có Niệm Khê chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt kia, nàng đành phải mang
theo cả hai đứa.
Không có Mập Mạp coi chừng đảo, Kim Phi Dao
không dám để Niệm Khê và Đại Nữu ở một mình trên đó, nếu những tên ăn
chơi trác táng kia chạy tới, mạnh mẽ phá trận cướp người thì phiền toái.
Thuyền của Tiểu Mang hiện giờ là mười cá kéo, kể cả gấp đôi nhân sổ cũng có
thể ngồi thoải mái. Không biết là do nghĩ đến dáng người của Mập Mạp hay là vì chuyên môn chở hàng giúp nàng mà ghế trong thuyền cũng không
nhiều, không gian trống khá lớn.
Phẩm Mộng các rất nổi danh ở Vạn Tiên Thủy thành, Tiểu Mang tự nhiên ngựa quen đường cũ điều khiển
thuyền cá vàng tới hướng Phẩm Mộng các, lại nhiệt tâm nói: “Tiên sư,
Phẩm Mộng các này là phòng bán đấu giá lớn nhất ở Vạn Tiên Thủy thành,
không có thứ gì trong đó không phải là vật phẩm quý giá, ngay cả vào cửa cũng phải nộp phí.”
“Chỉ cần mua được thứ mình muốn thì giao nộp chút phí vào cửa cũng không có gì, như vậy còn ngăn được vài người rảnh rỗi ở ngoài.” Kim Phi Dao chưa từng tới hội đấu giá bao giờ, tuy trước
kia ở thành Lạc Tiên cũng có đấu giá nhưng nàng đầu tiên là quá nghèo
không thể đi, sau này là không có thời gian để đi. Rõ ràng còn chưa từng đi mà cảm thấy việc thu phí vào cửa như chuyện đương nhiên phải thế
vậy.
Tiểu Mang rốt cục vẫn chỉ là một phàm nhân, luôn cảm thấy
thật hâm mộ các tu sĩ, tự đáy lòng cảm nhận tu sĩ đều là những người vừa giàu có vừa học thức, khiến người ta phải kính nể.
Tốc độ của
thuyền rất nhanh, trước khi trời tối đã tới Phẩm Mộng các. Nàng tìm được vị trí của Phẩm Mộng các trên bản đồ từ trước nhưng lúc tới nơi nàng
vẫn phải kinh thán.
Phẩm Mộng các không làm trên đảo mà là trực
tiếp xây dựng trên hồ nước, một tòa tiểu lâu hai tầng tinh xảo xinh đẹp. Bốn phía tiểu lâu là bình đài khoảng một trượng, vươn ra rất nhiều bến
tàu nhỏ để các tu sĩ tới tham gia đấu giá neo thuyền.
Nói là tiểu lâu, kỳ thực thoạt nhìn tựa như một cái đình được che đi một nửa, từ
các bình phong chạm rỗng hình hoa lọt ra ánh đèn vàng ấm áp. Biển hiệu
Phẩm Mộng các được điêu khắc từ Nguyệt Quang thạch, có đủ bốn khối treo
trên lầu hai, đang tự mình phát ra ánh sáng, giống như làm tiêu cho
khách nhân không bị lạc đường.
Kim Phi Dao không biết bình thường có bao nhiêu tu sĩ đến hội đấu giá, chỉ thấy các bến tàu giờ đã neo
không ít thuyền cá vàng và thuyền hoa nhỏ. Tiểu Mang dừng thuyền, lập
tức có một nữ tu sĩ Luyện Khí kỳ đi ra đón, tươi cười nói: “Hoan nghênh
tiên sư, xin hỏi ngài có ngân bài chỗ ngồi không?”
“Ngân bài chỗ ngồi? Đó là cái gì?” Kim Phi Dao hỏi.
Nữ tử mỉm cười, “Đây là lần đầu tiên tiên sư tới Phẩm Mộng các đúng không?”
“Đúng thế, ta hôm nay là mộ danh mà đến.” Kim Phi Dao thành thật trả lời, dù
sao đây cũng không phải là chuyện gì dọa người, không cần phải giả bộ.
“Vậy ta giới thiệu với tiên sư một chút về Phẩm Mộng các, mời đi bên này.”
Nữ tử cũng không coi thường nàng mà lễ phép đưa đoàn người Kim Phi Dao
vào trog tiểu lâu.
Vốn tưởng rằng tiểu lâu là cửa vào, hẳn là có
rất nhiều người, nhưng đến khi đi vào Kim Phi Dao mới phát hiện trong
lâu không có bất kỳ khách nhân nào, chỉ có mấy nữ phục vụ Luyện Khí kỳ
đang đứng. Mà nguyên nhân không có khách chính là vì ở giữa tiểu lâu có
một truyền tống trận vẫn luôn lóe lên bạch quang, không ngừng truyền
tống khách nhân đi.
Hiện tại trong tiểu lâu chỉ có nhóm các nàng, nữ phục vụ đưa Kim Phi Dao tới ghế ngồi, sau đó bắt đầu giới thiệu.
“Tiên sư, nơi này của chúng ta có phát phổ bài chỗ ngồi, mỗi người một trung
phẩm linh thạch. Còn ngân bài chỗ ngồi là dành cho khách quý của chúng
ta, thu phí hai trăm linh thạch trung phẩm một năm. Còn vị trí kim bài
chỉ cung cấp cho các tiền bối Nguyên Anh trở lên sử dụng, cũng không thu phí.”
Thế mà lại thu linh thạch trung phẩm. Kim Phi Dao thật
muốn lấy linh thạch hạ phẩm ra ném lên khuôn mặt đang tươi cười của nàng ta, hai trăm khối linh thạch trung phẩm, cướp người à? Đây là địa
phương quỷ quái gì vậy, không thể dùng linh thạch hạ phẩm sao? Ta có một thân linh thạch hạ phẩm ở đây còn biến thành kẻ nghèo hèn.
“Phổ bài chỗ ngồi là được rồi, cái khác không hưởng thụ nổi.” Kim Phi Dao đưa một khối linh thạch trung phẩm ra.
Nữ phục vụ không nhận lấy linh thạch mà lễ phép nói: “Tiên sư, các ngươi là bốn người…”
“Bốn?” Kim Phi Dao nhìn sang bên cạnh, chỉ vào bọn Mập Mạp nói: “Các ngươi
không nói đạo lý, linh thú cũng muốn tính linh thạch?”
“Tiên sư hiểu lầm rồi, không phải ý này.” Nữ hầu giả vẫn mỉm cười như trước, tựa hồ cảnh này nàng đã gặp nhiều lắm rồi.
Nàng ta chỉ tay vào cái ghế dựa bên cạnh Kim Phi Dao, nói: “Tiên sư, chỗ
ngồi phổ bài chỉ bé như vậy, linh thú của ngươi quá lớn, sẽ chắn người
khác. Nếu ngươi thu bọn nó vào túi linh thú thì sẽ không ảnh hưởng đến
người khác, không cần giao linh thạch.”
“Được rồi, hai ngươi tiến vào túi linh thú.” Kim Phi Dao cầm túi linh thú khoa tay múa chân nói
vói Mập Mạp và Đại Nữu. Nàng không dám để Niệm Khê vào trong túi linh
thú. Nàng không biết linh thú hình người thế này ở linh cấp giới có quý
hiếm hay không, nhưng dù sao việc không có ai phát hiện ra chuyện nàng
không phải là người cũng là sự thật.
Niệm Khê vẫn đứng ở bên
ngoài thì Mập Mạp làm sao có thể tiến vào túi linh thú, Đại Nữu bình
thường nếu không có Mập Mạp thì sẽ nghe Kim Phi Dao, còn có Mập Mạp thì
sẽ nghe Mập Mạp, cho nên lúc này cũng ngại ngùng đứng ở kia, không chịu
đi vào.
Thấy chúng nó không tự giác trở về, Kim Phi Dao đành phải hung hăng mắng: “Còn thất thần làm gì, toàn bộ biến nhỏ cho ta, kể cả
nộp phí thì chỗ ngồi cũng không đủ nhét nửa mông các ngươi.” Sau đó nàng quay đầu nhìn nữ hầu giả, “Chúng nó ngồi trên người ta sẽ không ảnh
hướng tới người khác chứ?”
“Việc này, nếu không ảnh hưởng đến
người khác thì không cần giao linh thạch, vậy tổng cộng là hai vị.” nữ
hầu giả thấy Mập Mạp và Đại Nữu biến nhỏ thì đành phải chỉ thu linh
thạch của Kim Phi Dao và Niệm Khê.
Kim Phi Dao miễn cưỡng lấy ra
thêm một khối linh thạch trung phẩm, trong lòng mắng Hoa Khê trăm ngàn
lần, đợi đến lúc tìm được hắn, nàng nhất định phải bắt hắn trả lại toàn
bộ tiêu phí nàng dùng cho Niệm Khê.
Mập Mạp và Đại Nữu thu nhỏ
lại gần hai thước, bật nhảy theo Kim Phi Dao và Niệm Khê dưới cái nhìn
chăm chú của hơn mười người phục vụ, đứng vào trong truyền tống trận,
cùng nhau truyền tống đến phòng đấu giá.
“Thật là, người nơi này
thật quá sang, một gian phòng như vậy, là con người làm ra sao?” Kim Phi Dao kéo Niệm Khê ra khỏi truyền tống trận, nhìn phòng đấu giá trước
mắt, nhịn không được mắng to.
hỗn loạn, hiện tại đã chia làm mười mấy thế lực. Đúng là đủ loạn, a, vậy mà còn có Sát bảng. Mập Mạp, ngươi tới xem, Hùng ca rất có tiếng trên
bảng nhé, đã chém giết sáu trăm bảy mươi hai người. Ngươi có thấy người
linh cấp giới có nhàn quá không, ngay cả việc giết bao nhiêu người cũng
điều tra ra.” Kim Phi Dao ngồi trên cỏ, bên người bày toàn bộ Thế Đạo
Kinh của mười năm.
Đừng thấy Kim Phi Dao đã ở Vạn Tiên Thủy thành mười năm mà lầm, kỳ thực không khác mấy so với lúc mới đến, Mập Mạp và
Đại Nữu còn quen thuộc Vạn Tiên Thủy thành hơn nàng, vì thế nàng mới lật xem Thế Đạo Kinh mấy năm nay để gia tăng một ít thường thức.
Uống một ngụm trà, nàng lại cầm một tờ Thế Đạo Kinh, nhìn thấy đại bộ phận
diện tích của nó viết về việc Trúc Hư Vô của Đông Ngọc Hoàng phái sau
khi du lịch sáu trăm năm, tiến giai đến Nguyên Anh kỳ, năm kia đã dắt đệ tử thu bên ngoài trở về, Đông Ngọc Hoàng phái đặc biệt mở tiệc rượu ba
ngày chiêu đãi cao tầng các phái.
“Trúc Hư Vô, tên người này cũng có chữ Trúc. Thế mà lại có người du lịch sáu trăm năm mới về, mà cũng
phải là đại phái cỡ này chứ nếu là môn phái nhỏ thì khi đám người này
trở về, chỉ sợ ngay cả hài cốt môn phái cũng không tìm thấy.” Kim Phi
Dao cảm thán nói, những tu sĩ cao giai thật là lợi hại, đi ra ngoài tùy
tiện chơi một chuyến cũng mấy trăm năm.
Nghĩ nghĩ, nàng còn nói
thêm: “Lát nữa phải ra ngoài một chút, trước tiên đặt cược cho Hùng ca,
nhìn dáng vẻ xuân phong đắc ý hiện tại của hắn thì chắc là vài thập niên nữa vẫn còn sống thoải mái.”
Vài năm nay chuyện chiến sự ở địa
cấp giới càng ngày càng ác liệt, Vạn Tiên Thủy thành cũng mở ván bài cho địa cấp giới, những người trên Sát bảng đều có không ít người đặt tiền. Chỉ cần trong thời gian đặt tiền cược mà bọn họ không chết, mỗi năm sẽ
tổng kết tiền cược một lần. Chỉ là thời gian có hơi dài, tuy nhiên những tu sĩ này cũng sống lâu, vẫn còn đợi được.
“Ộp.” Mập Mạp ngồi một bên nhặt lên một tờ Thế Đạo Kinh lên xem. Xem xong, nó thuận tay ném cho Kim Phi Dao.
“Cái gì vậy? Không được tùy tiện ném như thế.” Kim Phi Dao nói nó vài câu rồi nhặt tờ giấy lên.
Trên giấy viết ba chữ “Phẩm Mộng các” rất to, bên dưới liệt kê chi chít các
thứ, Kim Phi Dao thuận tay cầm lên nhìn vài lần. “Vũ Bụi thảo ngàn năm,
hai khối Lôi Hắc thạch, một phần dưỡng hồn danh ngạch, hai kiện giới tử
cảnh vực. Hử? Giới tử cảnh vực?”
“Đây là cái gì? Vậy mà lại có
giới tử cảnh vực.” Kim Phi Dao giật mình, cẩn thận nhìn chằm chằm vào tờ giấy, “Hóa ra là Phẩm Mộng các mở hội đấu giá, đây là danh sách hàng
hóa sắp đưa ra đấu giá. Không biết khi nào thì bắt đầu? A, tối hôm nay.”
“Giờ đã chạng vạng rồi. Mập Mạp, chúng ta đi mau, nhất định phải tới xem hội đấu giá này. Đúng rồi, cửa hàng này ở đâu?” Kim Phi Dao vội vàng chạy
đến khu để phù âm điểu, lôi phù âm điểu vừa mới ăn no đang định nghỉ
ngơi ra.
Để phù âm điểu đi gọi Tiểu Mang lại dẫn đường, nàng nhảy vào Cảnh Thiên huyễn bồn, ra sức nhét linh thạch vào trong Cảnh Thiên
huyễn bồn. Nhìn đống linh thạch, Kim Phi Dao đột nhiên nhớ ra mình định
nuôi vài con kiến Giáp Tinh, từ lúc tới Vạn Tiên Thủy thành cũng chưa
từng đi tìm.
Thời gian mười năm cứ thế bị lãng phí, tất cả đều do ba người Phan gia kia làm hại. Đã lãng phí bao nhiêu linh thạch a! Cũng may là Đại Nữu chăm chỉ thích sạch sẽ cho nên bao nhiêu cát Mập Mạp
thải ra trên đảo nó đều thu hết lại. Có điều, từ sau khi tiến vào cấp
bốn đến giờ thì Mập Mạp toàn thải ra đá nhỏ chứ không phải là cát.
Có lẽ sau khi kiến Giáp Tinh ăn vào thì sẽ làm ra linh thạch trung phẩm.
Kim Phi Dao đang ảo tưởng, chợt nghe tiếng Mập Mạp gọi nàng, Tiểu Mang
đã tới.
Sợ không đủ tiền, Kim Phi Dao mang cả Cảnh Thiên huyễn
bồn theo, vốn định đi một mình, ai ngờ Mập Mạp lại đi theo, hơn nữa còn
ngồi lên thuyền trước cả nàng. Nhìn sang Đại Nữu, vẻ mặt nó đầy mờ mịt,
còn có Niệm Khê chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt kia, nàng đành phải mang
theo cả hai đứa.
Không có Mập Mạp coi chừng đảo, Kim Phi Dao
không dám để Niệm Khê và Đại Nữu ở một mình trên đó, nếu những tên ăn
chơi trác táng kia chạy tới, mạnh mẽ phá trận cướp người thì phiền toái.
Thuyền của Tiểu Mang hiện giờ là mười cá kéo, kể cả gấp đôi nhân sổ cũng có
thể ngồi thoải mái. Không biết là do nghĩ đến dáng người của Mập Mạp hay là vì chuyên môn chở hàng giúp nàng mà ghế trong thuyền cũng không
nhiều, không gian trống khá lớn.
Phẩm Mộng các rất nổi danh ở Vạn Tiên Thủy thành, Tiểu Mang tự nhiên ngựa quen đường cũ điều khiển
thuyền cá vàng tới hướng Phẩm Mộng các, lại nhiệt tâm nói: “Tiên sư,
Phẩm Mộng các này là phòng bán đấu giá lớn nhất ở Vạn Tiên Thủy thành,
không có thứ gì trong đó không phải là vật phẩm quý giá, ngay cả vào cửa cũng phải nộp phí.”
“Chỉ cần mua được thứ mình muốn thì giao nộp chút phí vào cửa cũng không có gì, như vậy còn ngăn được vài người rảnh rỗi ở ngoài.” Kim Phi Dao chưa từng tới hội đấu giá bao giờ, tuy trước
kia ở thành Lạc Tiên cũng có đấu giá nhưng nàng đầu tiên là quá nghèo
không thể đi, sau này là không có thời gian để đi. Rõ ràng còn chưa từng đi mà cảm thấy việc thu phí vào cửa như chuyện đương nhiên phải thế
vậy.
Tiểu Mang rốt cục vẫn chỉ là một phàm nhân, luôn cảm thấy
thật hâm mộ các tu sĩ, tự đáy lòng cảm nhận tu sĩ đều là những người vừa giàu có vừa học thức, khiến người ta phải kính nể.
Tốc độ của
thuyền rất nhanh, trước khi trời tối đã tới Phẩm Mộng các. Nàng tìm được vị trí của Phẩm Mộng các trên bản đồ từ trước nhưng lúc tới nơi nàng
vẫn phải kinh thán.
Phẩm Mộng các không làm trên đảo mà là trực
tiếp xây dựng trên hồ nước, một tòa tiểu lâu hai tầng tinh xảo xinh đẹp. Bốn phía tiểu lâu là bình đài khoảng một trượng, vươn ra rất nhiều bến
tàu nhỏ để các tu sĩ tới tham gia đấu giá neo thuyền.
Nói là tiểu lâu, kỳ thực thoạt nhìn tựa như một cái đình được che đi một nửa, từ
các bình phong chạm rỗng hình hoa lọt ra ánh đèn vàng ấm áp. Biển hiệu
Phẩm Mộng các được điêu khắc từ Nguyệt Quang thạch, có đủ bốn khối treo
trên lầu hai, đang tự mình phát ra ánh sáng, giống như làm tiêu cho
khách nhân không bị lạc đường.
Kim Phi Dao không biết bình thường có bao nhiêu tu sĩ đến hội đấu giá, chỉ thấy các bến tàu giờ đã neo
không ít thuyền cá vàng và thuyền hoa nhỏ. Tiểu Mang dừng thuyền, lập
tức có một nữ tu sĩ Luyện Khí kỳ đi ra đón, tươi cười nói: “Hoan nghênh
tiên sư, xin hỏi ngài có ngân bài chỗ ngồi không?”
“Ngân bài chỗ ngồi? Đó là cái gì?” Kim Phi Dao hỏi.
Nữ tử mỉm cười, “Đây là lần đầu tiên tiên sư tới Phẩm Mộng các đúng không?”
“Đúng thế, ta hôm nay là mộ danh mà đến.” Kim Phi Dao thành thật trả lời, dù
sao đây cũng không phải là chuyện gì dọa người, không cần phải giả bộ.
“Vậy ta giới thiệu với tiên sư một chút về Phẩm Mộng các, mời đi bên này.”
Nữ tử cũng không coi thường nàng mà lễ phép đưa đoàn người Kim Phi Dao
vào trog tiểu lâu.
Vốn tưởng rằng tiểu lâu là cửa vào, hẳn là có
rất nhiều người, nhưng đến khi đi vào Kim Phi Dao mới phát hiện trong
lâu không có bất kỳ khách nhân nào, chỉ có mấy nữ phục vụ Luyện Khí kỳ
đang đứng. Mà nguyên nhân không có khách chính là vì ở giữa tiểu lâu có
một truyền tống trận vẫn luôn lóe lên bạch quang, không ngừng truyền
tống khách nhân đi.
Hiện tại trong tiểu lâu chỉ có nhóm các nàng, nữ phục vụ đưa Kim Phi Dao tới ghế ngồi, sau đó bắt đầu giới thiệu.
“Tiên sư, nơi này của chúng ta có phát phổ bài chỗ ngồi, mỗi người một trung
phẩm linh thạch. Còn ngân bài chỗ ngồi là dành cho khách quý của chúng
ta, thu phí hai trăm linh thạch trung phẩm một năm. Còn vị trí kim bài
chỉ cung cấp cho các tiền bối Nguyên Anh trở lên sử dụng, cũng không thu phí.”
Thế mà lại thu linh thạch trung phẩm. Kim Phi Dao thật
muốn lấy linh thạch hạ phẩm ra ném lên khuôn mặt đang tươi cười của nàng ta, hai trăm khối linh thạch trung phẩm, cướp người à? Đây là địa
phương quỷ quái gì vậy, không thể dùng linh thạch hạ phẩm sao? Ta có một thân linh thạch hạ phẩm ở đây còn biến thành kẻ nghèo hèn.
“Phổ bài chỗ ngồi là được rồi, cái khác không hưởng thụ nổi.” Kim Phi Dao đưa một khối linh thạch trung phẩm ra.
Nữ phục vụ không nhận lấy linh thạch mà lễ phép nói: “Tiên sư, các ngươi là bốn người…”
“Bốn?” Kim Phi Dao nhìn sang bên cạnh, chỉ vào bọn Mập Mạp nói: “Các ngươi
không nói đạo lý, linh thú cũng muốn tính linh thạch?”
“Tiên sư hiểu lầm rồi, không phải ý này.” Nữ hầu giả vẫn mỉm cười như trước, tựa hồ cảnh này nàng đã gặp nhiều lắm rồi.
Nàng ta chỉ tay vào cái ghế dựa bên cạnh Kim Phi Dao, nói: “Tiên sư, chỗ
ngồi phổ bài chỉ bé như vậy, linh thú của ngươi quá lớn, sẽ chắn người
khác. Nếu ngươi thu bọn nó vào túi linh thú thì sẽ không ảnh hưởng đến
người khác, không cần giao linh thạch.”
“Được rồi, hai ngươi tiến vào túi linh thú.” Kim Phi Dao cầm túi linh thú khoa tay múa chân nói
vói Mập Mạp và Đại Nữu. Nàng không dám để Niệm Khê vào trong túi linh
thú. Nàng không biết linh thú hình người thế này ở linh cấp giới có quý
hiếm hay không, nhưng dù sao việc không có ai phát hiện ra chuyện nàng
không phải là người cũng là sự thật.
Niệm Khê vẫn đứng ở bên
ngoài thì Mập Mạp làm sao có thể tiến vào túi linh thú, Đại Nữu bình
thường nếu không có Mập Mạp thì sẽ nghe Kim Phi Dao, còn có Mập Mạp thì
sẽ nghe Mập Mạp, cho nên lúc này cũng ngại ngùng đứng ở kia, không chịu
đi vào.
Thấy chúng nó không tự giác trở về, Kim Phi Dao đành phải hung hăng mắng: “Còn thất thần làm gì, toàn bộ biến nhỏ cho ta, kể cả
nộp phí thì chỗ ngồi cũng không đủ nhét nửa mông các ngươi.” Sau đó nàng quay đầu nhìn nữ hầu giả, “Chúng nó ngồi trên người ta sẽ không ảnh
hướng tới người khác chứ?”
“Việc này, nếu không ảnh hưởng đến
người khác thì không cần giao linh thạch, vậy tổng cộng là hai vị.” nữ
hầu giả thấy Mập Mạp và Đại Nữu biến nhỏ thì đành phải chỉ thu linh
thạch của Kim Phi Dao và Niệm Khê.
Kim Phi Dao miễn cưỡng lấy ra
thêm một khối linh thạch trung phẩm, trong lòng mắng Hoa Khê trăm ngàn
lần, đợi đến lúc tìm được hắn, nàng nhất định phải bắt hắn trả lại toàn
bộ tiêu phí nàng dùng cho Niệm Khê.
Mập Mạp và Đại Nữu thu nhỏ
lại gần hai thước, bật nhảy theo Kim Phi Dao và Niệm Khê dưới cái nhìn
chăm chú của hơn mười người phục vụ, đứng vào trong truyền tống trận,
cùng nhau truyền tống đến phòng đấu giá.
“Thật là, người nơi này
thật quá sang, một gian phòng như vậy, là con người làm ra sao?” Kim Phi Dao kéo Niệm Khê ra khỏi truyền tống trận, nhìn phòng đấu giá trước
mắt, nhịn không được mắng to.