Kim Phi Dao cũng mang theo Mập Mạp đi ra theo truyền tống trận. Ngồi lên
thuyền cá vàng, nàng cúi đầu tiêu hóa những thứ nhìn thấy hôm nay.
“Tiên sư, bây giờ chúng ta quay lại Tiểu Thập đảo sao?” Tiểu Mang ngồi ở đầu thuyền, quay đầu hỏi.
“Không, chúng ta đi Thượng Tiên đảo.” Kim Phi Dao ngẩng đầu nói.
“Thượng Tiên đảo?” Tiểu Mang có chút nghi hoặc nhưng lại không dám hỏi nhiều,
vội vàng cho cá kéo thuyền hướng đến Thượng Tiên đảo.
Lên đến
Thượng Tiên đảo, Kim Phi Dao hướng thẳng tới cửa hàng của Thế Đạo Kinh.
Thế Đạo Kinh có một cửa hàng trên Thượng Tiên đảo, chỉ cần tùy tiện hỏi
thăm một người nào đó là có thể dễ dàng tìm được.
Đây là một gian hàng không lớn lắm, nằm trên một ngõ nhỏ, tuy đêm đã khuya nhưng dạ
quang thạch vẫn soi rọi trước cửa. Cánh cửa chỉ mở có một nửa, rất im
ắng, không có một bóng người.
Kim Phi Dao tiến vào, bên trong
phòng chỉ có một ngọn đèn dạ quang màu vàng đặt ngay trên cái bàn lớn ở
giữa phòng. Trên bàn còn có đầy các loại ngọc phù và chồng chất các loại giấy tờ, tất cả đều là tình báo từ các nơi gửi tới.
Phía sau bàn có tiếng soàn soạt, tựa như có người đang viết gì đó, nhưng người bị
các thứ trên bàn che đi, lại vì ánh sáng của dạ quang thạch quá yếu nên
không thấy rõ lắm.
“Có ai không?” Kim Phi Dao đứng trước bàn hỏi.
Người sau bàn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thuận miệng nói: “Đính kinh thì
cứ tùy tiện tìm một tờ giấy trên bàn rồi ghi lại tên và nơi ở, sau đó
đặt linh thạch là được.”
“Ta đã đặt Thế Đạo Kinh rồi, ta đang
muốn ủy thác các ngươi tìm hiểu về một người.” Kim Phi Dao đến gần bàn,
nghển cổ nhìn qua đống giấy. Sau bàn có một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tuổi trung
niên đang vùi đầu viết gì đó.
Dưới ánh sáng dạ quang thạch, linh
bút trong tay hắn tựa như có sinh mệnh, nhanh chóng vũ động. Từng đạo
tàn ảnh qua đi, một loạt chữ liền xuất hiện trên giấy, tốc độ viết phi
thường nhanh.
Người tu sĩ này viết kín tờ giấy mới ngừng bút,
ngẩng đầu hỏi: “Đạo hữu muốn tìm người nào? Chúng ta thu phí dựa theo độ khó khăn khi tìm người, trước tiên ngươi cứ nói xem người ngươi muốn
tìm là ai đã.”
“Ta muốn các ngươi tìm giúp một người tên Hoa Khê, hắn là người của Quỷ Mị sơn trang, bởi hắn có một con dưỡng hồn thú. Ta muốn biết thân phận và các sự việc liên quan đến hắn, nếu có thể tìm
được tung tích hiện tại của hắn là tốt nhất.” Kim Phi Dao nói.
Tu sĩ trung niên rút ra một quyển sách nhỏ trong đống giấy tờ chồng chất
trên bàn, mở ra xem rồi nói: “Quỷ Mị sơn trang, chuyện này không dễ làm, bọn họ luôn không chịu tiếp xúc với ngoại nhân, tư liệu của chúng ta về họ cũng không nhiều, ngươi đợi chút để ta nhìn xem.”
Kim Phi Dao liền đứng mọt bên lẳng lặng chờ hắn lật sách. Một lát sau, tu sĩ trung
niên đọc xong cả quyển sách mới ngẩng đầu lên: “Tình báo hiện tại không
có người tên Hoa Khê, tuy nhiên chúng ta có thể tra giúp ngươi. Trước
tiên hãy đặt cọc hai vạn linh thạch hạ phẩm, tra xong thân phận lại giao tiếp ba vạn linh thạch hạ phẩm, nếu tìm được nơi ở của hắn thì ngươi
giao tám vạn linh thạch.”
“Không thành vấn đề, lúc nào có kết quả thì phiền ngươi thông báo tới Tiểu Thập đảo một tiếng.” Kim Phi Dao đưa cho hắn một tiểu hà bao chứa hai vạn linh thạch hạ phẩm.
Xong
xuôi chuyện này, Kim Phi Dao ra khỏi cửa hàng Thế Đạo Kinh, nhìn Niệm
Khê bên cạnh mà thở dài, thật là phiền toái chết người.
Dù sao
cũng đã tới Thượng Tiên đảo, nàng liền tiện đường đi tới thị trường tự
do xem sao. Nửa đêm đúng là thời điểm nóng nhất của chợ, trên con đường
nhỏ trong đám cây cối đã bày đầy hàng quán, bọn họ đều tự mang dạ quang
thạch chiếu sáng, dọc đường đi lốm đốm rất nhiều điểm sáng, phi thường
náo nhiệt.
Hàng hóa trên các hàng quán đầy đủ từ Luyện Khí kỳ tới Kết Đan kỳ, nhưng chủ yếu vẫn là Trúc Cơ kỳ. Nhiều nhất chính là yêu
đan, toàn bộ chỉ thu linh thạch trung phẩm, người mua lại không ít.
Yêu đan có tác dụng rất lớn, đan dược ngoài tam phẩm cần cho thêm yêu đan
vào, tuy không nhất định phải thêm nhưng nếu có thì dược hiệu chắc chắn
sẽ cao hơn một tầng. Mà yêu đan cũng có thể đề cao công hiệu khi trúc
khí, ngay cả vài loại linh thú đan cấp cao cũng phải trộn thêm yêu đan
vào.
Đây chính là một nhu yếu phẩm được sử dụng rộng khắp, đi bộ
một vòng, Kim Phi Dao chợt nghĩ ra một chuyện. Nàng muốn luyện bản mạng
pháp bảo, tự nhiên phải luyện tập trúc khí trước, những thứ luyện ra
nàng cũng không dùng hết, chắc chắn sẽ tới đây bán với giá rẻ, vừa có
thể kiếm lại chút vốn vừa hiểu được giá cả thị trường, gặp thứ tốt còn
có thể thu mua.
Kim Phi Dao đã từng mua một cuốn sách dạy tự học
trúc khí hồi còn ở thành Lạc Tiên. Hiện tại tới linh cấp giới, không
biết trình độ ở đây có cao hơn chút nào không, nàng liền đi mua thêm một quyển. Xem một hồi, nội dung bên trong cũng không khác nhau lắm, chỉ
hơn ở chỗ nhập thêm yêu đan.
Mấy cuốn sách giới thiệu về các loại yêu thú, linh thảo, và tình huống địa vực nàng đều mua một ít. Nếu
không thâm nhập tìm hiểu về nơi này, biến đám yêu thú dữ tợn thành những tiểu động vật dịu ngoan thì chính là đi tìm chết.
Lúc đi ngang
quan tiệm đan dược, Kim Phi Dao đột nhiên nghĩ tới chuyện mua định nhan
đan để ăn, nếu không lúc già rồi có muốn trẻ lại cũng không được. Ở địa
cấp giới, định nhan đan là thứ để bán trong các phòng đấu giá, còn ở đây thì có thể mua ngay trong các cửa hàng đan dược, tuy nhiên giá cũng
không thấp.
Kim Phi Dao không rõ, nàng có nhiều linh thạch hạ
phẩm như vậy, cơ hồ tiêu sài thế nào cũng không hết, vì sao khi mua bất
kỳ thứ gì ở đây cũng vẫn bị kinh hãi, tâm tình vạn phần không muốn.
Tay cầm cái hộp ngọc nhỏ đựng hai viên Định Nhan đan, nàng tự dưng nhìn
sang Niệm Khê vài lần, tự hận bản thân ngốc nghếch. Một viên Định Nhan
đan mất hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm, cho Niệm Khê ăn có phải là quá
lãng phí rồi không? Nhưng vừa nghĩ đến chuyện sau này phải đối mặt với
một khuôn mặt già nua là nàng lại cắn môi, bức bản thân cảm thấy làm như vậy là có lời.
Ngồi thuyền cá vàng trở lại Tiểu Thập đảo, Kim
Phi Dao đưa một viên Định Nhan đan cho Niệm Khê, tự mình cũng ăn một
viên rồi bắt đầu quá trình luyện tập trúc khí buồn tẻ vô vị.
“Có lầm không vậy? Tại sao đám tài liệu lại bị cháy đen?”
“Tất cả những điều viết trong sách đều sai bét, mấy kẻ lừa đảo kia viết sách giả lừa người a.”
“Ông trời ơi, chẳng lẽ ta không có bất luận thiên phú gì về chế phù, luyện
đan và trúc khí sao? Toàn bộ phải dùng linh thạch mua hay sao? Hiện tại
chỉ còn trận pháp là ta còn chưa thử, có khi nào ngươi cũng không để ta
có chút thiên phú nào trên phương diện bày trận không?”
Từ lúc
Kim Phi Dao bắt đầu trúc khí, trên Tiểu Thập đảo thường xuyên nghe được
tiếng gào của nàng, trong chân hỏa Trúc Cơ của nàng xen lẫn cả Minh hỏa
nên những chỉ điểm cho các sơ học giả trúc khí nàng hoàn toàn không dùng được.
Tài liệu hỏng đã chất thành núi ở cạnh đảo, thế mà lại làm diện tích Tiểu Thập đảo to ra không ít. Kim Phi Dao chỉ luyện mấy món
pháp khí hạ phẩm thấp kém mà tỷ lệ giữa chi phí và thành quả hơn nhau
mấy trăm tới một nghìn lần. Nếu nàng có sư môn thì chắc chắn đã sớm bị
trục xuất, kẻ phá sản thế này thì không môn phái nào chịu được.
“Hừ, với người giàu có như ta thì chút tiêu phí đó vẫn có thể chịu được.
Những danh gia trúc khí kia chắc chắn cũng ném tài liệu thành núi như
thế này, chỉ có những người có thiên phú mới khác thôi.” Kim Phi Dao
đứng bên cạnh núi phế liệu, tự lừa mình dối người mà giải thích với
mình.
Đúng lúc này, Mập Mạp và Đại Nữu lại ôm không ít phế liệu
đi tới, ném hết xuống bên cạnh, cảnh đó như đánh một cái tát vào mặt
nàng vậy. Mập Mạp lé mắt nhìn nàng một cái rồi cùng Đại Nữu rời đi, còn
có không ít phế vật trong phòng luyện đan được Kim Phi Dao dùng để trúc
khí còn chưa được mang ra.
Kim Phi Dao thẹn quá hóa giận, đá mấy
đá vào đống phế liệu, không cẩn thận một cái, đống phế liệu liền rào rào sụp xuống nước, nàng cũng bị ngã vào đống rác lăn xuống.
Ngay
sau đó nàng liền ngoi lên, nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai phát
hiện ra mình mới vội vã chạy về. Nàng đường đường là một tu sĩ Trúc Cơ
kỳ mà lại để người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật này thì về sau làm
sao còn mặt mũi xuất môn.
So sánh với trúc khí, tốc độ tu luyện
của Kim Phi Dao khá khả quan, đã luyện chế thành công Thần Cơ thủy chất
lượng tốt, loại nước uống vào liền biến thành tráng hán đã trở thành dĩ
vãng.
Nhuận Ngọc hoàn dành cho tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ nàng chỉ cần
ra cửa là mua liền mấy chục bình về. Tất cả thời gian Kim Phi Dao đều
dành cho trúc khí, tạm thời không có thời gian luyện đan. Nàng chỉ hận
không có thuật phân thân, nếu không phải vì để sớm luyện ra pháp bảo bản mạng thì nàng muốn đi luyện đan hơn.
Những thứ luyện đan nàng
còn có thể ăn, những linh dược đê giai không có hiệu quả cũng có thể ném cho Mập Mạp và Đại Nữu ăn, còn có năm con kiến Giáp Tinh nàng mới mua
về cũng có thể tiêu hóa những đan dược đó, chỉ cần ăn vào không chết, có thể tiến giai chính là chuyện tốt.
Để phòng ngừa năm con kiến
này lại làm ra kiến chúa, Kim Phi Dao liền mua ngọc thạch về làm một cái sàn làm nơi nuôi kiến. Không có bùn đất, để xem bọn nó làm sao đào hang nuôi trứng.
Thời gian cứ thế trôi, năm năm sau Kim Phi Dao đã
trở thành nhân vật có chút danh tiếng trong thị trường tự do trên Thượng Tiên đảo. Nàng cố định mỗi tháng một lần đến đó, mỗi lần nàng đến đều
có tu sĩ sớm đợi ở đó, chiếm chỗ cho nàng.
Đám pháp khí nàng tốn
mấy trăm linh thạch làm ra đều bán đi với giá mấy chục hoặc mấy khối
linh thạch, không cần kiếm tiền, chỉ cầu tốc bán, đã tạo phúc cho không
ít tu sĩ đê giai nghèo khổ. Nàng đồng thời cũng trở thành đại gia coi
tiền như rác trong suy đoán của nhiều người. Họ đoán Kim Phi Dao là con
gái một trong một đại gia tộc nào đó cho nên mới có thể để nàng tùy ý
phá gia như thế.
Tuy Kim Phi Dao bán hàng rất chạy nhưng giá bán lại không đủ vốn cho nên những tu sĩ cùng bày hàng đều không ghen tỵ với nàng.
Có ghen tỵ cũng chỉ tỵ với thân phận của nàng, có nhiều linh thạch để phung phí như vậy.
Về phần Thế Đạo Kinh thì Kim Phi Dao vạn phần không ngờ tới, chỉ có việc
tra ra một Hoa Khê thôi mà mất vài năm rồi vẫn chưa từng có hồi âm. Rõ
ràng nàng đã nói Hoa Khê có thể là người của Quỷ Mị sơn trang rồi mà bọn họ còn kéo dài như vậy. Nàng cũng đã tới tận nơi hỏi thăm vài lần nhưng lần nào cũng nói là đang tra, hiệu suất thật là quá kém.
Kim Phi Dao thực muốn đòi lại tiền đặt cọc, không cần tra nữa. Nàng rất hoài
nghi, với tốc độ làm việc như vậy của Thế Đạo Kinh thì những nội dung mà ngày thường nàng đọc liệu có phải là do đám người đêm đêm ngồi dưới ánh đèn dạ quang thạch viết bừa ra không.
Ngay lúc nàng có ý nghĩ
này, đột nhiên lại thu được phù âm điểu truyền lời từ Thế Đạo Kinh,
người đi điều tra đã trở về, đã tìm được người tên Hoa Khê kia.
Kim Phi Dao lập tức nhảy lên, gọi thuyền cá vàng của Tiểu Mang tới rồi vội vã đến Thượng Tiên đảo.
thuyền cá vàng, nàng cúi đầu tiêu hóa những thứ nhìn thấy hôm nay.
“Tiên sư, bây giờ chúng ta quay lại Tiểu Thập đảo sao?” Tiểu Mang ngồi ở đầu thuyền, quay đầu hỏi.
“Không, chúng ta đi Thượng Tiên đảo.” Kim Phi Dao ngẩng đầu nói.
“Thượng Tiên đảo?” Tiểu Mang có chút nghi hoặc nhưng lại không dám hỏi nhiều,
vội vàng cho cá kéo thuyền hướng đến Thượng Tiên đảo.
Lên đến
Thượng Tiên đảo, Kim Phi Dao hướng thẳng tới cửa hàng của Thế Đạo Kinh.
Thế Đạo Kinh có một cửa hàng trên Thượng Tiên đảo, chỉ cần tùy tiện hỏi
thăm một người nào đó là có thể dễ dàng tìm được.
Đây là một gian hàng không lớn lắm, nằm trên một ngõ nhỏ, tuy đêm đã khuya nhưng dạ
quang thạch vẫn soi rọi trước cửa. Cánh cửa chỉ mở có một nửa, rất im
ắng, không có một bóng người.
Kim Phi Dao tiến vào, bên trong
phòng chỉ có một ngọn đèn dạ quang màu vàng đặt ngay trên cái bàn lớn ở
giữa phòng. Trên bàn còn có đầy các loại ngọc phù và chồng chất các loại giấy tờ, tất cả đều là tình báo từ các nơi gửi tới.
Phía sau bàn có tiếng soàn soạt, tựa như có người đang viết gì đó, nhưng người bị
các thứ trên bàn che đi, lại vì ánh sáng của dạ quang thạch quá yếu nên
không thấy rõ lắm.
“Có ai không?” Kim Phi Dao đứng trước bàn hỏi.
Người sau bàn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thuận miệng nói: “Đính kinh thì
cứ tùy tiện tìm một tờ giấy trên bàn rồi ghi lại tên và nơi ở, sau đó
đặt linh thạch là được.”
“Ta đã đặt Thế Đạo Kinh rồi, ta đang
muốn ủy thác các ngươi tìm hiểu về một người.” Kim Phi Dao đến gần bàn,
nghển cổ nhìn qua đống giấy. Sau bàn có một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tuổi trung
niên đang vùi đầu viết gì đó.
Dưới ánh sáng dạ quang thạch, linh
bút trong tay hắn tựa như có sinh mệnh, nhanh chóng vũ động. Từng đạo
tàn ảnh qua đi, một loạt chữ liền xuất hiện trên giấy, tốc độ viết phi
thường nhanh.
Người tu sĩ này viết kín tờ giấy mới ngừng bút,
ngẩng đầu hỏi: “Đạo hữu muốn tìm người nào? Chúng ta thu phí dựa theo độ khó khăn khi tìm người, trước tiên ngươi cứ nói xem người ngươi muốn
tìm là ai đã.”
“Ta muốn các ngươi tìm giúp một người tên Hoa Khê, hắn là người của Quỷ Mị sơn trang, bởi hắn có một con dưỡng hồn thú. Ta muốn biết thân phận và các sự việc liên quan đến hắn, nếu có thể tìm
được tung tích hiện tại của hắn là tốt nhất.” Kim Phi Dao nói.
Tu sĩ trung niên rút ra một quyển sách nhỏ trong đống giấy tờ chồng chất
trên bàn, mở ra xem rồi nói: “Quỷ Mị sơn trang, chuyện này không dễ làm, bọn họ luôn không chịu tiếp xúc với ngoại nhân, tư liệu của chúng ta về họ cũng không nhiều, ngươi đợi chút để ta nhìn xem.”
Kim Phi Dao liền đứng mọt bên lẳng lặng chờ hắn lật sách. Một lát sau, tu sĩ trung
niên đọc xong cả quyển sách mới ngẩng đầu lên: “Tình báo hiện tại không
có người tên Hoa Khê, tuy nhiên chúng ta có thể tra giúp ngươi. Trước
tiên hãy đặt cọc hai vạn linh thạch hạ phẩm, tra xong thân phận lại giao tiếp ba vạn linh thạch hạ phẩm, nếu tìm được nơi ở của hắn thì ngươi
giao tám vạn linh thạch.”
“Không thành vấn đề, lúc nào có kết quả thì phiền ngươi thông báo tới Tiểu Thập đảo một tiếng.” Kim Phi Dao đưa cho hắn một tiểu hà bao chứa hai vạn linh thạch hạ phẩm.
Xong
xuôi chuyện này, Kim Phi Dao ra khỏi cửa hàng Thế Đạo Kinh, nhìn Niệm
Khê bên cạnh mà thở dài, thật là phiền toái chết người.
Dù sao
cũng đã tới Thượng Tiên đảo, nàng liền tiện đường đi tới thị trường tự
do xem sao. Nửa đêm đúng là thời điểm nóng nhất của chợ, trên con đường
nhỏ trong đám cây cối đã bày đầy hàng quán, bọn họ đều tự mang dạ quang
thạch chiếu sáng, dọc đường đi lốm đốm rất nhiều điểm sáng, phi thường
náo nhiệt.
Hàng hóa trên các hàng quán đầy đủ từ Luyện Khí kỳ tới Kết Đan kỳ, nhưng chủ yếu vẫn là Trúc Cơ kỳ. Nhiều nhất chính là yêu
đan, toàn bộ chỉ thu linh thạch trung phẩm, người mua lại không ít.
Yêu đan có tác dụng rất lớn, đan dược ngoài tam phẩm cần cho thêm yêu đan
vào, tuy không nhất định phải thêm nhưng nếu có thì dược hiệu chắc chắn
sẽ cao hơn một tầng. Mà yêu đan cũng có thể đề cao công hiệu khi trúc
khí, ngay cả vài loại linh thú đan cấp cao cũng phải trộn thêm yêu đan
vào.
Đây chính là một nhu yếu phẩm được sử dụng rộng khắp, đi bộ
một vòng, Kim Phi Dao chợt nghĩ ra một chuyện. Nàng muốn luyện bản mạng
pháp bảo, tự nhiên phải luyện tập trúc khí trước, những thứ luyện ra
nàng cũng không dùng hết, chắc chắn sẽ tới đây bán với giá rẻ, vừa có
thể kiếm lại chút vốn vừa hiểu được giá cả thị trường, gặp thứ tốt còn
có thể thu mua.
Kim Phi Dao đã từng mua một cuốn sách dạy tự học
trúc khí hồi còn ở thành Lạc Tiên. Hiện tại tới linh cấp giới, không
biết trình độ ở đây có cao hơn chút nào không, nàng liền đi mua thêm một quyển. Xem một hồi, nội dung bên trong cũng không khác nhau lắm, chỉ
hơn ở chỗ nhập thêm yêu đan.
Mấy cuốn sách giới thiệu về các loại yêu thú, linh thảo, và tình huống địa vực nàng đều mua một ít. Nếu
không thâm nhập tìm hiểu về nơi này, biến đám yêu thú dữ tợn thành những tiểu động vật dịu ngoan thì chính là đi tìm chết.
Lúc đi ngang
quan tiệm đan dược, Kim Phi Dao đột nhiên nghĩ tới chuyện mua định nhan
đan để ăn, nếu không lúc già rồi có muốn trẻ lại cũng không được. Ở địa
cấp giới, định nhan đan là thứ để bán trong các phòng đấu giá, còn ở đây thì có thể mua ngay trong các cửa hàng đan dược, tuy nhiên giá cũng
không thấp.
Kim Phi Dao không rõ, nàng có nhiều linh thạch hạ
phẩm như vậy, cơ hồ tiêu sài thế nào cũng không hết, vì sao khi mua bất
kỳ thứ gì ở đây cũng vẫn bị kinh hãi, tâm tình vạn phần không muốn.
Tay cầm cái hộp ngọc nhỏ đựng hai viên Định Nhan đan, nàng tự dưng nhìn
sang Niệm Khê vài lần, tự hận bản thân ngốc nghếch. Một viên Định Nhan
đan mất hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm, cho Niệm Khê ăn có phải là quá
lãng phí rồi không? Nhưng vừa nghĩ đến chuyện sau này phải đối mặt với
một khuôn mặt già nua là nàng lại cắn môi, bức bản thân cảm thấy làm như vậy là có lời.
Ngồi thuyền cá vàng trở lại Tiểu Thập đảo, Kim
Phi Dao đưa một viên Định Nhan đan cho Niệm Khê, tự mình cũng ăn một
viên rồi bắt đầu quá trình luyện tập trúc khí buồn tẻ vô vị.
“Có lầm không vậy? Tại sao đám tài liệu lại bị cháy đen?”
“Tất cả những điều viết trong sách đều sai bét, mấy kẻ lừa đảo kia viết sách giả lừa người a.”
“Ông trời ơi, chẳng lẽ ta không có bất luận thiên phú gì về chế phù, luyện
đan và trúc khí sao? Toàn bộ phải dùng linh thạch mua hay sao? Hiện tại
chỉ còn trận pháp là ta còn chưa thử, có khi nào ngươi cũng không để ta
có chút thiên phú nào trên phương diện bày trận không?”
Từ lúc
Kim Phi Dao bắt đầu trúc khí, trên Tiểu Thập đảo thường xuyên nghe được
tiếng gào của nàng, trong chân hỏa Trúc Cơ của nàng xen lẫn cả Minh hỏa
nên những chỉ điểm cho các sơ học giả trúc khí nàng hoàn toàn không dùng được.
Tài liệu hỏng đã chất thành núi ở cạnh đảo, thế mà lại làm diện tích Tiểu Thập đảo to ra không ít. Kim Phi Dao chỉ luyện mấy món
pháp khí hạ phẩm thấp kém mà tỷ lệ giữa chi phí và thành quả hơn nhau
mấy trăm tới một nghìn lần. Nếu nàng có sư môn thì chắc chắn đã sớm bị
trục xuất, kẻ phá sản thế này thì không môn phái nào chịu được.
“Hừ, với người giàu có như ta thì chút tiêu phí đó vẫn có thể chịu được.
Những danh gia trúc khí kia chắc chắn cũng ném tài liệu thành núi như
thế này, chỉ có những người có thiên phú mới khác thôi.” Kim Phi Dao
đứng bên cạnh núi phế liệu, tự lừa mình dối người mà giải thích với
mình.
Đúng lúc này, Mập Mạp và Đại Nữu lại ôm không ít phế liệu
đi tới, ném hết xuống bên cạnh, cảnh đó như đánh một cái tát vào mặt
nàng vậy. Mập Mạp lé mắt nhìn nàng một cái rồi cùng Đại Nữu rời đi, còn
có không ít phế vật trong phòng luyện đan được Kim Phi Dao dùng để trúc
khí còn chưa được mang ra.
Kim Phi Dao thẹn quá hóa giận, đá mấy
đá vào đống phế liệu, không cẩn thận một cái, đống phế liệu liền rào rào sụp xuống nước, nàng cũng bị ngã vào đống rác lăn xuống.
Ngay
sau đó nàng liền ngoi lên, nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai phát
hiện ra mình mới vội vã chạy về. Nàng đường đường là một tu sĩ Trúc Cơ
kỳ mà lại để người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật này thì về sau làm
sao còn mặt mũi xuất môn.
So sánh với trúc khí, tốc độ tu luyện
của Kim Phi Dao khá khả quan, đã luyện chế thành công Thần Cơ thủy chất
lượng tốt, loại nước uống vào liền biến thành tráng hán đã trở thành dĩ
vãng.
Nhuận Ngọc hoàn dành cho tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ nàng chỉ cần
ra cửa là mua liền mấy chục bình về. Tất cả thời gian Kim Phi Dao đều
dành cho trúc khí, tạm thời không có thời gian luyện đan. Nàng chỉ hận
không có thuật phân thân, nếu không phải vì để sớm luyện ra pháp bảo bản mạng thì nàng muốn đi luyện đan hơn.
Những thứ luyện đan nàng
còn có thể ăn, những linh dược đê giai không có hiệu quả cũng có thể ném cho Mập Mạp và Đại Nữu ăn, còn có năm con kiến Giáp Tinh nàng mới mua
về cũng có thể tiêu hóa những đan dược đó, chỉ cần ăn vào không chết, có thể tiến giai chính là chuyện tốt.
Để phòng ngừa năm con kiến
này lại làm ra kiến chúa, Kim Phi Dao liền mua ngọc thạch về làm một cái sàn làm nơi nuôi kiến. Không có bùn đất, để xem bọn nó làm sao đào hang nuôi trứng.
Thời gian cứ thế trôi, năm năm sau Kim Phi Dao đã
trở thành nhân vật có chút danh tiếng trong thị trường tự do trên Thượng Tiên đảo. Nàng cố định mỗi tháng một lần đến đó, mỗi lần nàng đến đều
có tu sĩ sớm đợi ở đó, chiếm chỗ cho nàng.
Đám pháp khí nàng tốn
mấy trăm linh thạch làm ra đều bán đi với giá mấy chục hoặc mấy khối
linh thạch, không cần kiếm tiền, chỉ cầu tốc bán, đã tạo phúc cho không
ít tu sĩ đê giai nghèo khổ. Nàng đồng thời cũng trở thành đại gia coi
tiền như rác trong suy đoán của nhiều người. Họ đoán Kim Phi Dao là con
gái một trong một đại gia tộc nào đó cho nên mới có thể để nàng tùy ý
phá gia như thế.
Tuy Kim Phi Dao bán hàng rất chạy nhưng giá bán lại không đủ vốn cho nên những tu sĩ cùng bày hàng đều không ghen tỵ với nàng.
Có ghen tỵ cũng chỉ tỵ với thân phận của nàng, có nhiều linh thạch để phung phí như vậy.
Về phần Thế Đạo Kinh thì Kim Phi Dao vạn phần không ngờ tới, chỉ có việc
tra ra một Hoa Khê thôi mà mất vài năm rồi vẫn chưa từng có hồi âm. Rõ
ràng nàng đã nói Hoa Khê có thể là người của Quỷ Mị sơn trang rồi mà bọn họ còn kéo dài như vậy. Nàng cũng đã tới tận nơi hỏi thăm vài lần nhưng lần nào cũng nói là đang tra, hiệu suất thật là quá kém.
Kim Phi Dao thực muốn đòi lại tiền đặt cọc, không cần tra nữa. Nàng rất hoài
nghi, với tốc độ làm việc như vậy của Thế Đạo Kinh thì những nội dung mà ngày thường nàng đọc liệu có phải là do đám người đêm đêm ngồi dưới ánh đèn dạ quang thạch viết bừa ra không.
Ngay lúc nàng có ý nghĩ
này, đột nhiên lại thu được phù âm điểu truyền lời từ Thế Đạo Kinh,
người đi điều tra đã trở về, đã tìm được người tên Hoa Khê kia.
Kim Phi Dao lập tức nhảy lên, gọi thuyền cá vàng của Tiểu Mang tới rồi vội vã đến Thượng Tiên đảo.