Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 160: Tụ tập


Ngay lúc Kim Phi Dao
còn đang ngẩn người thì Kim Phi Dương và hai gã mặc hắc bào kia đã tiến
vào trong thành, nàng vội vã đuổi theo nhưng vào đến thành thì không
thấy bóng dáng của bọn họ đâu nữa.

Kim Phi Dao cũng không có ý
định tiến lên chào hỏi nhận thân, nàng chỉ hiếu kỳ muốn biết xem Kim Phi Dương làm thế nào mà đến được Bắc Thần Linh giới. Hơn nữa, nếu nàng
không nhìn lầm thì trên người Kim Phi Dương có khí tức của Trúc Cơ hậu
kỳ, đây chính là nguyên nhân chính để nàng đuổi theo.

Tuy ở Bắc
Thần Linh giới người có ngụy linh căn cũng có thể tu luyện nhưng chỉ
trong thời gian ngắn như vậy mà tu vi của hắn còn tiến giai nhanh hơn cả mình thì Kim Phi Dao nghĩ thế nào cũng không giải thích được.

Làm gì có tu sĩ cao giai nào lại đi thu một tên ngụy linh căn làm đệ tử rồi hao phí đại giới để tăng tu vi của hắn? Nếu có nhiều thời gian rảnh như vậy thì cứ việc tùy tiện thu một người có địa linh căn, hiệu quả còn
cao hơn nhiều.

“Chẳng lẽ thật ra hắn không phải là ngụy linh căn
mà là một linh căn dị thường nào đó bị che lấp đi? Vậy nên người địa cấp giới xem mới không hiểu, mới để hắn bị mai một. Có lẽ có tu sĩ linh cấp giới nào đó gặp được hắn ở thành Lạc Tiên, thấy tiểu tử này là một
thiên tài cho nên mới đưa hắn đi?” Kim Phi Dao nghĩ tới nghĩ lui, vẫn
quyết định phải tìm được Kim Phi Dương để xem xem rốt cục là chuyện gì
xảy ra.

Nàng thu cây quạt lại, bắt đầu tìm kiếm trong thành.

Thành Bát Thông vẫn còn lưu giữ hơi thở của Ma tộc. Khác với ở các nơi khác,
tất cả phòng ốc đều được làm từ những tảng đá lớn chồng lên nhau, vuông
vức. Mái nhà cũng làm từ đá thành một mặt phẳng, bên trên còn chăng dây
thừng làm dây phơi, trên các dây phơi giờ ngoài các loại chăn đệm đủ màu sắc còn có một ít cá khô và lạp xườn.

Các ô cửa sổ đều có những
tấm vải dệt màu sắc rực rỡ vắt ra ngoài. Trang phục cũng không khác địa
phương khác nhiều lắm, chỉ là màu sắc đậm hơn và sặc sỡ hơn một chút,


hoa văn dạng sợi và ô vuông cũng nhiều hơn một chút.

Kim Phi Dao
tìm kiếm khắp phố lớn ngõ nhỏ vẫn không phát hiện ra Kim Phi Dương. Vừa
mới nhập thành, trừ phi là lập tức rời đi, nếu không thể nào cũng phải
tìm khách điếm để ở, kể cả không cần ngủ thì thân là tu sĩ cũng không
thể ngồi xổm ở đầu đường giống như ăn mày được.

Nhưng bọn họ ở đâu mới được? Kim Phi Dao đập đập cây quạt vào bàn tay, chầm chậm suy tư.

Đúng rồi, trông bộ dạng bọn hắn vội vàng, lại mặc hắc bào, bộ dáng lén lút,
chắc chắn là làm việc mờ ám. Nếu là ta… để không làm người khác chú ý
thì hẳn là nên tìm khách điếm nhỏ ở một chỗ tương đối hẻo lánh.

Kim Phi Dao nắm chặt cây quạt, vừa quyết đinh tới những khách điếm trong
các ngõ nhỏ để tìm thì thấy trước cửa một khách điếm lớn người ngựa như
nước cách đó không xa xuất hiện ba người mặc hắc bào. Bọn họ đi tới cửa
khách điếm, cố ý vô tình quan sát bốn phía rồi mới bước vào khách điếm.

“Khéo như vậy…” Kim Phi Dao chẹp miệng, những người này thật là, sao lại
không làm việc theo lẽ thường thế chứ, vậy mà lại tìm một khách điếm lớn như thế, đông khách như thế. Tuy nhiên cũng may, người ăn mặc đầy khí
chất như ta mà lại ở trong khách điếm vừa nhỏ vừa bẩn thì sẽ quá nổi
bật, bất lợi cho việc giám thị bọn họ.

Kim Phi Dao đi tới trước cửa khách điểm, ngẩng đầu nhìn lên biển hiệu, là khách điếm Bát Thông.

Một tòa nhà đá cao sáu tầng, ở mặt tiền có năm mươi khung cửa sổ, phía trên mỗi ô cửa lại có mái nhỏ hơi nhô ra, thả xuống những chiếc rèm bằng vải dệt màu sắc sặc sỡ, mỗi khi gió thổi qua lại phất phơ lay động.

Lúc này Kim Phi Dao mới phát hiện, gió ở thành Bát Thông này đúng là lớn,
lúc nào cũng thổi vù vù. Bảo sao người nơi này đều thích dùng vải dệt
với màu sắc rực rỡ làm rèm cửa, nếu tất cả đều một màu thì khi tung bay
trong gió trông từ xa cứ như là tất cả các cửa sổ đều treo tã lót.


Khách điếm Bát Thông người đến người đi, đại bộ phận là tu sĩ, số ít còn lại
là những đệ tử nhà giàu muốn lây dính chút tiên khí.

Kim Phi Dao
phe phẩy cây quạt bước qua cánh cửa cao cao kia, tiến vào trong tiệm.
Khách điếm Bát Thông cũng giống các khách điếm khác, khách ở lầu trên,
lầu một là nơi tiếp khách và ăn uống, còn hậu viện có phòng chứa ngựa.

“Tiểu nhị, cho ta một gian phòng thượng hạng.” Kim Phi Dao nói với tiểu nhị
phàm nhân đang tươi cười tiếp đón, sau đó đưa mắt nhìn vào trong sảnh,
sắc mặt lập tức thay đổi.

Trong sảnh bảy đầy những cái bàn đá có
trải khăn, phía dưới bàn đá là một cái thảm tinh xảo rực rỡ. Ở đây không có ghế, chỉ có những cái đệm dày đặt ngay trên mặt thảm, người đến ăn
cơm đều ngồi xuống thảm đó.

Lúc này đúng giờ ăn cơm, đã có khá
nhiều người ngồi ở các bàn, cả ba người Kim Phi Dương cũng đang an vị
trong một góc phòng, trên bàn chỉ có nước trà, thức ăn còn chưa được
mang lên, ngọc bài phòng ở được bày lên đó.

Mà làm sắc mặt Kim Phi Dao đại biến không phải là ba người Kim Phi Dương mà là người ở một bàn khác.

Bàn đó ở chính giữa phòng, chỉ có hai người ngồi, trên bàn bày đầy rượu và
thức ăn nhưng lại không thấy ai động đũa. Bọn họ chỉ cần thanh trúc trên tay, không ngừng ngắm nghía, tựa hồ đang chờ ai đó. Không phải là người mù mà lúc nào cũng cầm gậy trúc không rời, ngoài người Hư Thanh các thì còn có thể là ai?

Không ngờ lại gặp được nhiều người quen như
thế. Một trong hai người Hư Thanh các kia chính là người đã bán Thập nhị yêu linh trận cho nàng, Phong Vân Trúc, người còn lại thì Kim Phi Dao
không biết tính danh, cũng không nhớ đã từng gặp chưa, dù sao ăn mặc
giống nhau lại cầm gậy trúc, chắc chắn là người Hư Thanh các.


Tuy nhiên, điều khiến Kim Phi Dao vui mừng là Bạch Giản Trúc không có trong số đó. Tên kia như bị điên vậy, dù nàng đã ngụy trang rất tốt nhưng ai
biết được liệu có bị hắn nhận ra không.

Tiểu nhị không biết tại
sao vị tu sĩ này lại đột nhiên biến sắc mặt, hắn còn chưa nói phòng
thượng hạng còn hay hết mà, chẳng lẽ gặp kẻ thù? Không thể để bọn họ
đánh nhau trong này được, không thể để bọn họ làm sập nhà, hắn vội vàng
cười hỏi: “Tiên sư, có phải chúng ta phục vụ có gì không chu toàn hay
không?”

“Không, không có gì, ngươi mau đi dọn phòng cho ta. Đúng
rồi, ba tên mặc đồ đen kia trông thật dữ tợn, không giống người tốt, ta
không muốn ở cùng tầng với bọn họ. Còn có hai tên cứ cầm gậy trúc đùa
nghịch kia nữa, bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi gậy trúc như tiểu hài tử, tốt nhất cũng không để phòng ta ở gần bọn họ.” Kim Phi Dao xoay người
đi, không nhìn hai bàn kia nữa, sau đó nói khẽ với tiểu nhị.

Tiểu nhị ngẩn người, vị tu sĩ này thật là nhiều điều kiện, phải làm sao đây?

Nhìn vẻ mặt của tiểu nhị, Kim Phi Dao lập tức hiểu ra, nhẹ búng ngón tay, ba khối linh thạch hạ phẩm liền bắn vào tay áo hắn. Vẻ mặt tiểu nhị lập
tức trở nên nhiệt tình, vội vàng hạ giọng nói: “Tiên sư yên tâm, ta sẽ
đi an bày phòng cho ngài, cam đoan không cùng tầng với bọn họ.”

“Vậy sao? Bọn họ ở tầng mấy? Ngươi không gạt ta chứ?” Kim Phi Dao mở quạt đánh phạch, có chút hoài nghi nhìn hắn.

Tiểu nhị lập tức lấy lòng nói: “Tiên sư nói đùa, ta sao dám lừa ngài? Ba
người mặc đồ đen kia vừa mới đặt phòng ở tầng năm, còn hai vị chơi gậy
trúc thì đặt phòng tốt nhất, bọn họ có bốn người tất cả, sẽ ở một phòng
lớn trên tầng sáu. Tiên sư nên ở lầu ba hoặc lầu bốn, tuy phòng không
tốt bằng ở những tầng trên nhưng cách khá xa.”

Người Hư Thanh các lại có tới bốn người, hai gã còn lại là ai? Tên đầu heo Bạch Giản Trúc
không có trong số đó chứ? Kim Phi Dao hơi do dự, không biết có nên đổi
khách điếm khác không, nhưng nàng lại có chút tò mò với việc người của
Hư Thanh các xuất hiện ở Bắc Thần Linh giới.

Nghĩ một lát, Kim
Phi Dao nói: “Sao phòng tốt của các ngươi lại ở hết các tầng trên? Phòng ở tầng ba và bốn rất kém sao? Người có tiền như ta mà lại phải ở tầng
lầu phổ thông sao?”



“Tiên sư, dù sao ta cũng không thể đuổi bọn
họ đi được, ngươi cho ta mười lá gan ta cũng không dám đâu.” Tiểu nhị
rụt cổ cười, trong lòng lại nghĩ sao tu sĩ này lại khó hầu hạ như vậy,
tốt nhất là đừng có ầm ĩ muốn đuổi người, vậy thì thật không ứng phó
được.

Kim Phi Dao lắc lắc cây quạt nói: “Ta sao có thể làm khó dễ ngươi chứ. Như vậy đi, ta cố gắng một chút, cũng ở tầng năm.”

Vừa rồi còn nói người ta không phải là người tốt, hiện tại lại muốn ở cùng
tầng, thật không biết những người này đang nghĩ cái gì. Tiểu nhị oán
thầm trong lòng, trên mặt vẫn tươi cười dẫn nàng tới trước quầy, nói vài tiếng với chưởng quầy rồi lại vội vàng đi tiếp đón những người khác.

Chưởng quầy cũng là tu sĩ, tuy mới có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ nhưng bộ râu dê đã
bạc trắng. Tay trái hắn vun vút gảy bàn tính, tay phải nhanh nhẹn lật
giở quyển sổ bên cạnh, sau đó lại nhanh chóng vẽ một vòng tròn, tiếp
theo lấy một cái ngọc giản đơn sơ bên dưới đưa cho Kim Phi Dao.

“Tiên sư ở phòng số ba tầng năm, ta sẽ gọi người đưa ngươi lên.” Chưởng quầy khoát tay, gọi một tiểu nhị tới.

“Đợi chút, ta muốn dùng cơm trước, lát nữa mới lên lầu.” Kim Phi Dao vội vàng ngăn hắn lại.

Nàng vì theo dõi Kim Phi Dương mà đến, bọn họ còn chưa lên lầu thì nàng lên
làm gì? Hơn nữa, người của Hư Thanh các đã ở đây, cũng nhân tiện quan
sát một chút xem sao. Hiện tại nàng đã là nam tu sĩ, dù Bạch Giản Trúc
có tới thì cũng không có khả năng xông tới lột quần áo nàng ra để chứng
thực.

“Huy Tử, mau bưng đồ ăn lên, vị tiên sư này muốn dùng bữa.” Chưởng quầy nghe xong, lập tức hô lên với một tiểu nhị đang dọn bàn.

“Tới đây!” Tiểu nhị kia lên tiếng, nhanh chóng đưa Kim Phi Dao tới một bàn
cách chỗ của Kim Phi Dương và Phong Vân Trúc không xa lắm.

Vị trí này vừa khéo nhìn rõ bàn Kim Phi Dương, lại đưa lưng về phía người Hư
Thanh các nhưng tiếng nói chuyện lại đủ để truyền vào tai, đúng là một
vị trí tốt. Trong lòng nàng rất vui vẻ, liền thưởng cho tiểu nhị mười
khối linh thạch hạ phẩm khiến tiểu nhị sung sướng, thao thao bất tuyệt
giới thiệu cho nàng các loại đồ ăn trong tiệm.




back top