Cư Đi đường thành Lạc Tiên cơ bản mỗi ngày đều phái người đi thông báo đến
hạn nộp tiền thuê nhà. Sau mười ngày tung bùa truyền âm mà còn không nộp tiền, người của Cư Đi đường sẽ tới đòi nhà.
Không phải là các tu sĩ quỵt nợ mà là đôi khi họ ra ngoài không có ở nhà, hoặc là đang trong thời gian bế quan nên quên mất. Nếu không có người nhắc nhở, chỉ sợ mấy lão yêu quái này đến việc mình bao nhiêu tuổi cũng không nhớ.
Nhóm nghi trượng của Cư Đi đường chân đạp pháp khí đặc chế phi hành trên
không thành Lạc Tiên. Thành Lạc Tiên có cấm chế hạn chế phi hành, chỉ có loại pháp khí do Lạc Tiên điện đặc chế mới không chịu cấm chế khống chế mà ngự không phi hành. Đi tới mỗi căn viện tử thiếu tiền thuê nhà sẽ
ném xuống một truyền âm phù.
Tiểu viện của Kim Phi Dao cũng bị
ném một truyền âm phù. Chiếc bùa truyền âm màu vàng đứng trước cấm chế ở cửa viện không ngừng phát ra tiếng chuông. Cư Đi đường này đúng là chu
đáo, sợ thanh âm khác quá ầm ĩ nên đã chọn riêng ra một thanh âm tương
đối dễ nghe.
Không lâu sau, cửa phòng kẹt một tiếng mở ra, Kim
Phi Dao đầu tóc rối bù bước ra ngoài. Mới hơn nửa năm, nàng cao lên
không ít, thân thể cũng khỏe mạnh hơn rất nhiều, quần áo trên người đã
không còn vừa nữa.
Trong thời gian nàng bế quan không hề có ai
tới đây, nhìn bộ dáng không hiểu gì của nàng thì biết nàng căn bản không để ý là đã đến kỳ nộp tiền thuê nhà.
Bóp nát bùa truyền âm, một
thanh âm nữ nghi trượng của Cư Đi đường ngọt ngào vang lên, nội dung
chính là giục nàng đi giao linh thạch.
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn bầu trời thành Lạc Tiên, nàng đã bế quan lâu vậy rồi, chưa hề ra khỏi
cửa. Vừa rồi lúc nàng mở cửa, cánh cửa vì lâu không được động đến, phát
ra thanh âm thật khó nghe.
Ba tháng trước, nàng đã thành công đạt tới Luyện Khí sơ kỳ tiểu viên mãn, tốn thêm một tháng nữa cộng với một
đống tức khí hoàn, rốt cục nàng cũng đột phá Luyện Khí sơ kỳ, tiến vào
Luyện Khí trung kỳ. Mà hai tháng còn lại được Kim Phi Dao tập trung học
pháp thuật trong thiên địa tịch diệt quyết.
Minh hỏa độn, có thể
biến toàn thân thành hỏa diễm, một tức có thể bay xa trăm trượng, dùng
để chạy trốn thực quá tốt, chỉ là khuyết điểm của nó làm Kim Phi Dao rất không vừa lòng, đó là tiêu hao cực nhiều linh khí. Chỉ cần khởi động
một cái đã làm cho không còn hình người, lấy tu vi Luyện Khí trung kỳ
của nàng thì không thể khống chế được Minh hỏa độn, chỉ cần dùng là hậu
quả sẽ vô cùng phiền lòng.
Cái nàng thích nhất là pháp thuật Minh hỏa tuyết. Pháp thuật này có thể biến Minh hỏa thành những đốm nhỏ như
bông tuyết, trôi nổi quanh người, dùng để phòng ngự thì không thể tốt
hơn. Chỉ cần có người hoặc pháp khí tiếp cận, chạm vào bông tuyết Minh
hỏa là sẽ bị thiêu cháy. Nhưng pháp thuật này cũng có khuyết điểm, đó là chúng không chịu khống chế, chỉ có thể phập phềnh không mục đích bên
người nàng, không hoạt động theo ý nàng. Cũng may là lúc Kim Phi Dao
chạy tới chạy lui thì bông tuyết Minh hỏa cũng sẽ đi theo chứ không ngây ngốc trôi nổi ở một chỗ khiến nàng không thể động đậy.
Có thêm
hai loại pháp thuật này, về sau nàng có thể đi nhận nhiệm vụ khác, nàng
chỉ định săn rết một hoặc hai lần thôi, sau này sẽ không làm nữa.
Lực sát thương của mùi thối của hủ mộc nhĩ thực sự quá lớn, dù sao thì Kim
Phi Dao cũng là nữ hài tử, ai nguyện ý cả ngày ngâm mình trong thứ mùi
hôi thối còn hơn xác chết chứ. Hơn nữa, thời kỳ thành thục của hủ mộc
nhĩ quá ngắn, muốn tìm được cũng không dễ. Nàng chỉ làm việc này một hai lần để kiếm vốn, về sau thì kệ ai thích làm thì làm.
Trong túi
còn hơn bốn trăm linh thạch, Kim Phi Dao đã tính toán, bản thân còn phải pha chế canh linh dược, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút ấy. Hơn nữa, từ sau Luyện Khí trung kỳ, tác dụng của tức khí hoàn không còn
đáng kể nữa, phải dùng tụ khí hoàn mới có thể nâng cao hiệu suất tu
luyện, mà thứ đó thì cũng đắt đỏ.
Canh linh dược trong thiên địa
tịch diệt quyết rất hiệu quả, hơn nữa tiến giai đến Luyện Khí trung kỳ
rồi, thân thể Kim Phi Dao càng ngày càng tốt. Nếu trước kia có thể một
quyền đánh nát một tảng đá dày nửa trượng thì bây giờ có thể dễ dàng
đánh nát tảng đá dày một trượng.
Trước kia, một con thiết rết dài hơn ba mươi khúc nàng phải đánh hai ba mươi quyền mới có thể phá nát
lớp vỏ bụng thì với lực lượng hiện tại, có lẽ không cần đến mười quyền.
Kim Phi Dao tới Cư Đi đường giao nộp tiền thuê nhà một năm rồi lại chuẩn
bị, muốn đi vào Bách Trùng cốc lần nữa. Lúc đi ngang qua quảng trường
Bình An, nàng phát hiện ra bên cạnh quảng trường xuất hiện một cái đài
gỗ, có người đang đứng trên ra sức nói gì đó, xung quanh chiếc bàn có
không ít tu sĩ vây quanh.
Thấy cảnh náo nhiệt đó, mình lại đang
rảnh rỗi không có việc gì làm, Kim Phi Dao liền chen vào, muốn xem người kia đang nói gì. Đến nơi, nàng nhìn thấy phía trên đài có một nữ tu sĩ
Luyện Khí hậu kỳ đang ưỡn ẹo di chuyển cổ động mọi người.
“Các vị đạo hữu, một thân một mình ở tu tiên giới là không thể được, không có
hậu thuẫn thì chỉ cần xuất môn sẽ bị bắt nạt. Nhưng đại môn phái thì
không dễ vào, môn phái nhỏ thì vào cũng vô dụng, còn nếu chen được vào
các đại gia tộc tu tiên thì cũng sẽ phải chịu khổ sở. Không bằng gia
nhập vào một trong năm thế lực Lạc Tiên điện, một liên minh của các tán
tu, Toàn Tiên Môn. Toàn Tiên môn tuyển nhận các đạo hữu tán tu, cung cấp cho các vị chỗ ở miễn phí, rất nhiều phúc lợi mà hạn chế thì cực ít.”
Nói xong một tràng, nàng còn quyến rũ chỉ một ngón tay lên một hòn đảo
nổi, “Mọi người hãy nhìn xem, hoàng kim đảo kim bích huy hoàng kia chính là tổng đàn của Toàn Tiên môn chúng ta, thực quá khí phái, các môn phái khác không thể sánh bằng. Nếu mọi người gia nhập Toàn Tiên môn chúng ta thì hãy đứng sang bên phải, chúng ta đảm bảo sẽ mang đến cho mọi người
nhiều phúc lợi nhất.”
Phía bên phải có bày sẵn rất nhiều bàn gỗ
trạm trổ long phượng hoa lệ, một đám nữ tu sĩ Luyện Khí kỳ xinh đẹp đáng yêu đang ngồi sau bàn tủm tỉm cười nhìn về phía các tu sĩ. Có rất nhiều tán tu đến đó hỏi thăm tin tức, mà các nữ tu sĩ đều nhẹ giọng trả lời
và giảng giải những ưu việt khi gia nhập Toàn Tiên môn.
Hóa ra là kêu gọi gia nhập môn phái. Kim Phi Dao không thấy hứng thú lắm nên chen ra khỏi đám người. Vừa quay người lại thì có một thiếu niên tuấn mỹ
nhét một tờ giấy vào tay, hắn còn cười với nàng, “Xin hãy xem qua, hoan
nghênh gia nhập Toàn Tiên môn.”
Kim Phi Dao ngẩn người, nhìn thấy thiếu niên đã sớm quay người đi rải truyền đơn cho các nữ tu sĩ khác.
Nàng cẩn thận quan sát mới phát hiện Toàn Tiên môn sắp xếp riêng một đội nam tu sĩ anh tuấn đi phát truyền đơn cho nữ tu sĩ và một đội nữ tu sĩ
xinh đep chuyên quấn quít lấy các nam tu sĩ, ra sức thuyết phục họ gia
nhập.
Cả Lạc Tiên thành cũng chỉ có Toàn Tiên môn là như vậy,
tuyển người không quản tư chất, tu vi. Bởi vì họ chính là một liên minh
tán tu, nghe nói bên trong còn có rất nhiều đoàn thể tán tu nhỏ. Tán tu
chênh lệch tuổi tác lớn, tính cách khác biệt cũng nhiều, tính lưu động
rất lớn cho nên họ không ngừng tuyển nhận tán tu mới để bổ sung vào số
lượng các tu sĩ rời đi.
Kim Phi Dao vốn không có hứng thú với môn phái này nọ, nhưng sau khi đọc xong tờ truyền đơn trong tay thì trong
lòng nàng nổi lên ý muốn gia nhập Toàn Tiên môn.
Điều kiện Toàn Tiên môn cung cấp cho các tán tu thật sự quá tốt, ngay cả kẻ luôn muốn độc hành như nàng cũng phải động tâm.
Cung cấp ăn ở không bàn tới, mỗi tháng còn an bày một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đến
dạy học cho các tu sĩ Luyện Khí kỳ, còn tán tu Trúc Cơ kỳ thì hàng năm
có thể được tu sĩ Kết Đan kỳ chỉ điểm một lần. Thế còn chưa hết, chỉ cần gia nhập Toàn Tiên môn thì ở tất cả các sản nghiệp của Toàn Tiên môn ở
Lạc Tiên thành, bất kể là tới mua hay là bán đều có thể giảm hoặc thêm
một thành.
Toàn Tiên môn ở thành Lạc Tiên sở hữu mấy tiệm pháp
khí, tài liệu và một cửa hàng đan dược vô cùng lớn. Hơn nữa còn có thể
nhận nhiệm vụ của Toàn Tiên môn với thù lao cao, mà trong môn lại đông
tu sĩ, mọi người kết hợp đi làm nhiệm vụ cũng sẽ an toàn hơn là tùy tiện tìm người ở bên ngoài.
Thứ hấp dẫn Kim Phi Dao nhất chính là một mục trên truyền đơn đề cập đến việc chỉ cần gia nhập Toàn Tiên môn năm
năm là có thể tham gia đại hội tranh đoạt Trúc Cơ đan được tổ chức mỗi
năm một lần. Mười viên Trúc Cơ đan thưởng cho mười người đứng đầu, hơn
nữa lúc tranh đấu sẽ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ toạn trấn, rất ít xảy ra án
mạng.
Trúc Cơ đan, vì tài liệu khó kiếm cộng với nếu không phải
là luyện đan sư Kết Đan kỳ thì không luyện được cho nên những tán tu
không môn không phái ngoại trừ ngẫu nhiên gặp được một hoặc hai viên
trong buổi đấu giá thì cơ hồ là không có cách nào có được.
Tuy
cũng có người không cần dựa vào Trúc Cơ đan cũng có thể đột phá Luyện
Khí đại viên mãn, trực tiếp Trúc Cơ nhưng đó đều là người có dị linh
căn. Mà người có tư chất tốt như vậy thì làm gì có ai là tán tiên, đã
sớm thành chân truyền đệ tử của các đại môn phái rồi.
Không có
Trúc Cơ đan, tu sĩ bình thường chỉ có thể làm tu sĩ Luyện Khí kỳ, đợi
đến sau trăm tuổi thì hóa thành một nắm đất mà thôi.
Nghĩ vậy,
Kim Phi Dao quyết định tới Bách Trùng cốc kiếm một ít tiền vốn rồi tới
gia nhập Toàn Tiên môn. Dù sao Toàn Tiên môn cũng không hạn chế tán tu,
nếu không thích thì có thể rời đi.
Cất tờ truyền đơn vào túi trữ
vật, nàng liền chuẩn bị hành trang đi Bách Trùng cốc. Kế hoạch của nàng
là ở Bách Trùng cốc hơn nửa năm, kiếm đủ là trở về.
Cho nên túi
trữ vật và bổ linh đan là phải mang đủ, hộp ngọc cũng phải mua một ít,
không chỉ dùng để đựng hủ mộc nhĩ, trong Bách Trùng cốc cũng có một ít
linh thảo khác, nếu may mắn gặp thì sẽ hái về.
Nguồn nước trong
Bách Trùng cốc cũng không an toàn, còn phải mua thêm pháp khí chuyên
đựng nước, may mà thứ này cũng không đắt, hơn mười khối linh thạch là có thể mua được một cái Lan Dạ Hương, nước đựng đầy trong đó thì đừng nói
là uống nửa năm, kể cả để tắm hằng ngày cũng thoải mái.
Lương khô phải có nhiều loại, lần trước nàng chỉ mang theo một ít bánh, ăn mãi
cũng chán. Hơn nữa ích cốc đan lại không ngon, tu sĩ Luyện Khí kỳ ăn
nhiều cũng không tốt. Ngay cả những tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã có thể ích cốc
cũng vẫn ăn uống, chỉ là số lần ăn giảm đi và chất lượng đồ ăn nâng cao
thôi. Vì thế nếu không muốn phải bắt cọp nướng ăn trong Bách Trùng cốc
thì mấy thứ đồ ăn này nhất định phải mang đủ.
Trong túi còn có
hơn bốn trăm khối linh thạch, Kim Phi Dao chuẩn bị thích đáng, quyết tâm nếu không kiếm đủ năm sáu ngàn linh thạch sẽ không trở về.
Sáng sớm hôm sau, nàng đi tới Bách Trùng cốc, bắt đầu tìm kiếm hủ mộc nhĩ để dụ rết ra giết làm giàu.
hạn nộp tiền thuê nhà. Sau mười ngày tung bùa truyền âm mà còn không nộp tiền, người của Cư Đi đường sẽ tới đòi nhà.
Không phải là các tu sĩ quỵt nợ mà là đôi khi họ ra ngoài không có ở nhà, hoặc là đang trong thời gian bế quan nên quên mất. Nếu không có người nhắc nhở, chỉ sợ mấy lão yêu quái này đến việc mình bao nhiêu tuổi cũng không nhớ.
Nhóm nghi trượng của Cư Đi đường chân đạp pháp khí đặc chế phi hành trên
không thành Lạc Tiên. Thành Lạc Tiên có cấm chế hạn chế phi hành, chỉ có loại pháp khí do Lạc Tiên điện đặc chế mới không chịu cấm chế khống chế mà ngự không phi hành. Đi tới mỗi căn viện tử thiếu tiền thuê nhà sẽ
ném xuống một truyền âm phù.
Tiểu viện của Kim Phi Dao cũng bị
ném một truyền âm phù. Chiếc bùa truyền âm màu vàng đứng trước cấm chế ở cửa viện không ngừng phát ra tiếng chuông. Cư Đi đường này đúng là chu
đáo, sợ thanh âm khác quá ầm ĩ nên đã chọn riêng ra một thanh âm tương
đối dễ nghe.
Không lâu sau, cửa phòng kẹt một tiếng mở ra, Kim
Phi Dao đầu tóc rối bù bước ra ngoài. Mới hơn nửa năm, nàng cao lên
không ít, thân thể cũng khỏe mạnh hơn rất nhiều, quần áo trên người đã
không còn vừa nữa.
Trong thời gian nàng bế quan không hề có ai
tới đây, nhìn bộ dáng không hiểu gì của nàng thì biết nàng căn bản không để ý là đã đến kỳ nộp tiền thuê nhà.
Bóp nát bùa truyền âm, một
thanh âm nữ nghi trượng của Cư Đi đường ngọt ngào vang lên, nội dung
chính là giục nàng đi giao linh thạch.
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn bầu trời thành Lạc Tiên, nàng đã bế quan lâu vậy rồi, chưa hề ra khỏi
cửa. Vừa rồi lúc nàng mở cửa, cánh cửa vì lâu không được động đến, phát
ra thanh âm thật khó nghe.
Ba tháng trước, nàng đã thành công đạt tới Luyện Khí sơ kỳ tiểu viên mãn, tốn thêm một tháng nữa cộng với một
đống tức khí hoàn, rốt cục nàng cũng đột phá Luyện Khí sơ kỳ, tiến vào
Luyện Khí trung kỳ. Mà hai tháng còn lại được Kim Phi Dao tập trung học
pháp thuật trong thiên địa tịch diệt quyết.
Minh hỏa độn, có thể
biến toàn thân thành hỏa diễm, một tức có thể bay xa trăm trượng, dùng
để chạy trốn thực quá tốt, chỉ là khuyết điểm của nó làm Kim Phi Dao rất không vừa lòng, đó là tiêu hao cực nhiều linh khí. Chỉ cần khởi động
một cái đã làm cho không còn hình người, lấy tu vi Luyện Khí trung kỳ
của nàng thì không thể khống chế được Minh hỏa độn, chỉ cần dùng là hậu
quả sẽ vô cùng phiền lòng.
Cái nàng thích nhất là pháp thuật Minh hỏa tuyết. Pháp thuật này có thể biến Minh hỏa thành những đốm nhỏ như
bông tuyết, trôi nổi quanh người, dùng để phòng ngự thì không thể tốt
hơn. Chỉ cần có người hoặc pháp khí tiếp cận, chạm vào bông tuyết Minh
hỏa là sẽ bị thiêu cháy. Nhưng pháp thuật này cũng có khuyết điểm, đó là chúng không chịu khống chế, chỉ có thể phập phềnh không mục đích bên
người nàng, không hoạt động theo ý nàng. Cũng may là lúc Kim Phi Dao
chạy tới chạy lui thì bông tuyết Minh hỏa cũng sẽ đi theo chứ không ngây ngốc trôi nổi ở một chỗ khiến nàng không thể động đậy.
Có thêm
hai loại pháp thuật này, về sau nàng có thể đi nhận nhiệm vụ khác, nàng
chỉ định săn rết một hoặc hai lần thôi, sau này sẽ không làm nữa.
Lực sát thương của mùi thối của hủ mộc nhĩ thực sự quá lớn, dù sao thì Kim
Phi Dao cũng là nữ hài tử, ai nguyện ý cả ngày ngâm mình trong thứ mùi
hôi thối còn hơn xác chết chứ. Hơn nữa, thời kỳ thành thục của hủ mộc
nhĩ quá ngắn, muốn tìm được cũng không dễ. Nàng chỉ làm việc này một hai lần để kiếm vốn, về sau thì kệ ai thích làm thì làm.
Trong túi
còn hơn bốn trăm linh thạch, Kim Phi Dao đã tính toán, bản thân còn phải pha chế canh linh dược, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút ấy. Hơn nữa, từ sau Luyện Khí trung kỳ, tác dụng của tức khí hoàn không còn
đáng kể nữa, phải dùng tụ khí hoàn mới có thể nâng cao hiệu suất tu
luyện, mà thứ đó thì cũng đắt đỏ.
Canh linh dược trong thiên địa
tịch diệt quyết rất hiệu quả, hơn nữa tiến giai đến Luyện Khí trung kỳ
rồi, thân thể Kim Phi Dao càng ngày càng tốt. Nếu trước kia có thể một
quyền đánh nát một tảng đá dày nửa trượng thì bây giờ có thể dễ dàng
đánh nát tảng đá dày một trượng.
Trước kia, một con thiết rết dài hơn ba mươi khúc nàng phải đánh hai ba mươi quyền mới có thể phá nát
lớp vỏ bụng thì với lực lượng hiện tại, có lẽ không cần đến mười quyền.
Kim Phi Dao tới Cư Đi đường giao nộp tiền thuê nhà một năm rồi lại chuẩn
bị, muốn đi vào Bách Trùng cốc lần nữa. Lúc đi ngang qua quảng trường
Bình An, nàng phát hiện ra bên cạnh quảng trường xuất hiện một cái đài
gỗ, có người đang đứng trên ra sức nói gì đó, xung quanh chiếc bàn có
không ít tu sĩ vây quanh.
Thấy cảnh náo nhiệt đó, mình lại đang
rảnh rỗi không có việc gì làm, Kim Phi Dao liền chen vào, muốn xem người kia đang nói gì. Đến nơi, nàng nhìn thấy phía trên đài có một nữ tu sĩ
Luyện Khí hậu kỳ đang ưỡn ẹo di chuyển cổ động mọi người.
“Các vị đạo hữu, một thân một mình ở tu tiên giới là không thể được, không có
hậu thuẫn thì chỉ cần xuất môn sẽ bị bắt nạt. Nhưng đại môn phái thì
không dễ vào, môn phái nhỏ thì vào cũng vô dụng, còn nếu chen được vào
các đại gia tộc tu tiên thì cũng sẽ phải chịu khổ sở. Không bằng gia
nhập vào một trong năm thế lực Lạc Tiên điện, một liên minh của các tán
tu, Toàn Tiên Môn. Toàn Tiên môn tuyển nhận các đạo hữu tán tu, cung cấp cho các vị chỗ ở miễn phí, rất nhiều phúc lợi mà hạn chế thì cực ít.”
Nói xong một tràng, nàng còn quyến rũ chỉ một ngón tay lên một hòn đảo
nổi, “Mọi người hãy nhìn xem, hoàng kim đảo kim bích huy hoàng kia chính là tổng đàn của Toàn Tiên môn chúng ta, thực quá khí phái, các môn phái khác không thể sánh bằng. Nếu mọi người gia nhập Toàn Tiên môn chúng ta thì hãy đứng sang bên phải, chúng ta đảm bảo sẽ mang đến cho mọi người
nhiều phúc lợi nhất.”
Phía bên phải có bày sẵn rất nhiều bàn gỗ
trạm trổ long phượng hoa lệ, một đám nữ tu sĩ Luyện Khí kỳ xinh đẹp đáng yêu đang ngồi sau bàn tủm tỉm cười nhìn về phía các tu sĩ. Có rất nhiều tán tu đến đó hỏi thăm tin tức, mà các nữ tu sĩ đều nhẹ giọng trả lời
và giảng giải những ưu việt khi gia nhập Toàn Tiên môn.
Hóa ra là kêu gọi gia nhập môn phái. Kim Phi Dao không thấy hứng thú lắm nên chen ra khỏi đám người. Vừa quay người lại thì có một thiếu niên tuấn mỹ
nhét một tờ giấy vào tay, hắn còn cười với nàng, “Xin hãy xem qua, hoan
nghênh gia nhập Toàn Tiên môn.”
Kim Phi Dao ngẩn người, nhìn thấy thiếu niên đã sớm quay người đi rải truyền đơn cho các nữ tu sĩ khác.
Nàng cẩn thận quan sát mới phát hiện Toàn Tiên môn sắp xếp riêng một đội nam tu sĩ anh tuấn đi phát truyền đơn cho nữ tu sĩ và một đội nữ tu sĩ
xinh đep chuyên quấn quít lấy các nam tu sĩ, ra sức thuyết phục họ gia
nhập.
Cả Lạc Tiên thành cũng chỉ có Toàn Tiên môn là như vậy,
tuyển người không quản tư chất, tu vi. Bởi vì họ chính là một liên minh
tán tu, nghe nói bên trong còn có rất nhiều đoàn thể tán tu nhỏ. Tán tu
chênh lệch tuổi tác lớn, tính cách khác biệt cũng nhiều, tính lưu động
rất lớn cho nên họ không ngừng tuyển nhận tán tu mới để bổ sung vào số
lượng các tu sĩ rời đi.
Kim Phi Dao vốn không có hứng thú với môn phái này nọ, nhưng sau khi đọc xong tờ truyền đơn trong tay thì trong
lòng nàng nổi lên ý muốn gia nhập Toàn Tiên môn.
Điều kiện Toàn Tiên môn cung cấp cho các tán tu thật sự quá tốt, ngay cả kẻ luôn muốn độc hành như nàng cũng phải động tâm.
Cung cấp ăn ở không bàn tới, mỗi tháng còn an bày một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đến
dạy học cho các tu sĩ Luyện Khí kỳ, còn tán tu Trúc Cơ kỳ thì hàng năm
có thể được tu sĩ Kết Đan kỳ chỉ điểm một lần. Thế còn chưa hết, chỉ cần gia nhập Toàn Tiên môn thì ở tất cả các sản nghiệp của Toàn Tiên môn ở
Lạc Tiên thành, bất kể là tới mua hay là bán đều có thể giảm hoặc thêm
một thành.
Toàn Tiên môn ở thành Lạc Tiên sở hữu mấy tiệm pháp
khí, tài liệu và một cửa hàng đan dược vô cùng lớn. Hơn nữa còn có thể
nhận nhiệm vụ của Toàn Tiên môn với thù lao cao, mà trong môn lại đông
tu sĩ, mọi người kết hợp đi làm nhiệm vụ cũng sẽ an toàn hơn là tùy tiện tìm người ở bên ngoài.
Thứ hấp dẫn Kim Phi Dao nhất chính là một mục trên truyền đơn đề cập đến việc chỉ cần gia nhập Toàn Tiên môn năm
năm là có thể tham gia đại hội tranh đoạt Trúc Cơ đan được tổ chức mỗi
năm một lần. Mười viên Trúc Cơ đan thưởng cho mười người đứng đầu, hơn
nữa lúc tranh đấu sẽ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ toạn trấn, rất ít xảy ra án
mạng.
Trúc Cơ đan, vì tài liệu khó kiếm cộng với nếu không phải
là luyện đan sư Kết Đan kỳ thì không luyện được cho nên những tán tu
không môn không phái ngoại trừ ngẫu nhiên gặp được một hoặc hai viên
trong buổi đấu giá thì cơ hồ là không có cách nào có được.
Tuy
cũng có người không cần dựa vào Trúc Cơ đan cũng có thể đột phá Luyện
Khí đại viên mãn, trực tiếp Trúc Cơ nhưng đó đều là người có dị linh
căn. Mà người có tư chất tốt như vậy thì làm gì có ai là tán tiên, đã
sớm thành chân truyền đệ tử của các đại môn phái rồi.
Không có
Trúc Cơ đan, tu sĩ bình thường chỉ có thể làm tu sĩ Luyện Khí kỳ, đợi
đến sau trăm tuổi thì hóa thành một nắm đất mà thôi.
Nghĩ vậy,
Kim Phi Dao quyết định tới Bách Trùng cốc kiếm một ít tiền vốn rồi tới
gia nhập Toàn Tiên môn. Dù sao Toàn Tiên môn cũng không hạn chế tán tu,
nếu không thích thì có thể rời đi.
Cất tờ truyền đơn vào túi trữ
vật, nàng liền chuẩn bị hành trang đi Bách Trùng cốc. Kế hoạch của nàng
là ở Bách Trùng cốc hơn nửa năm, kiếm đủ là trở về.
Cho nên túi
trữ vật và bổ linh đan là phải mang đủ, hộp ngọc cũng phải mua một ít,
không chỉ dùng để đựng hủ mộc nhĩ, trong Bách Trùng cốc cũng có một ít
linh thảo khác, nếu may mắn gặp thì sẽ hái về.
Nguồn nước trong
Bách Trùng cốc cũng không an toàn, còn phải mua thêm pháp khí chuyên
đựng nước, may mà thứ này cũng không đắt, hơn mười khối linh thạch là có thể mua được một cái Lan Dạ Hương, nước đựng đầy trong đó thì đừng nói
là uống nửa năm, kể cả để tắm hằng ngày cũng thoải mái.
Lương khô phải có nhiều loại, lần trước nàng chỉ mang theo một ít bánh, ăn mãi
cũng chán. Hơn nữa ích cốc đan lại không ngon, tu sĩ Luyện Khí kỳ ăn
nhiều cũng không tốt. Ngay cả những tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã có thể ích cốc
cũng vẫn ăn uống, chỉ là số lần ăn giảm đi và chất lượng đồ ăn nâng cao
thôi. Vì thế nếu không muốn phải bắt cọp nướng ăn trong Bách Trùng cốc
thì mấy thứ đồ ăn này nhất định phải mang đủ.
Trong túi còn có
hơn bốn trăm khối linh thạch, Kim Phi Dao chuẩn bị thích đáng, quyết tâm nếu không kiếm đủ năm sáu ngàn linh thạch sẽ không trở về.
Sáng sớm hôm sau, nàng đi tới Bách Trùng cốc, bắt đầu tìm kiếm hủ mộc nhĩ để dụ rết ra giết làm giàu.