Phi thiên miêu đáng yêu, kim nhãn hầu cơ trí khéo léo, còn có thiên sơn
bạch hổ con hung mãnh và sứa trong suốt như thủy tinh. Linh thú muôn màu rực rỡ, Kim Phi Dao nhìn mà chảy nước miếng.
Nàng ngồi xổm trước một cửa hàng đùa với một con phi thiên miêu ngoan ngoãn. Lông trắng như tuyết, bốn chân còn có hoa văn màu đỏ, đôi mắt màu lục ngập nước long
lanh, đáng yêu cực kỳ. Con phi thiên miêu này còn nhỏ, vẫn chưa mọc
cánh, sau khi tiến giai đến cấp hai mới có thể mọc cánh, đến cấp ba là
có thể chở người phi hành.
Hiện tại nó chỉ to bằng một con mèo nhỏ, móng vuốt bé xíu đang không ngừng nghịch nhánh cỏ Kim Phi Dao cầm trên tay.
Ngồi một lúc, trước ánh mắt như muốn giết người của tiểu nhị, Kim Phi Dao
lưu luyến đứng dậy. Nàng thật sự rất thích con phi thiên miêu này, nhưng hai ngàn tám trăm khối linh thạch là một cái giá trên trời, nàng không
thể mua được.
Ủ rũ ném ngọn cỏ xuống, nàng buồn bã đi trên đường. Đột nhiên phát hiện phía trước có một nam nhân rất quen mắt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu.
Nam nhân kia khoảng hai
mươi tuổi, bộ dáng trung hậu thành thật, trông rất đoan chính. Áo dài
vàng nhạt giản dị, hắn đang nói chuyện với hai nữ tu sĩ.
Kim Phi
Dao chậm rãi tới gần ba người, lỗ tai dựng đứng, muốn nghe lén ba người
nói chuyện để xem có thể nhớ ra nam nhân này là ai không.
Một nữ
tu sĩ nhỏ hơn trong hai người mặc váy vàng, mặt mày hớn hở lôi kéo nam
tu sĩ. Nữ tu sĩ còn lại trầm ổn hơn một chút, váy áo trắng muốt thêu
thêm chút hoa văn.
Có lẽ là cảm thấy mặc màu trắng rất có tiên
khí cho nên số nữ tu sĩ chọn đồ trắng rất nhiều. Nhưng chắc là sợ toàn
màu trắng thì giống đám tang nên mặt trên còn thêu hoa với thủ pháp dị
thường phức tạp. Mà Kim Phi Dao hiện tại cũng rất khuôn sáo, diện một bộ váy trắng thêu hoa xanh.
Nữ tu sĩ nhỏ tuổi kia lôi kéo nam tử,
nũng nịu giận dữ, “Hoa sư huynh, ngươi mua cho ta đi. Ta muốn con kim
long mãng này, lần tuyển chọn trong sư môn này ta còn chưa có linh thú
tốt.”
“Lý San sư muội, tuy con kim long mãng này là yêu thú cấp
ba nhưng vẫn còn bé. Ít nhất cũng phải nuôi vài ba năm nữa, mà ba tháng
sau là hội thi đã bắt đầu rồi, căn bản là không kịp nuôi.” Nam tử được
gọi là Hoa sư huynh kia có chút khó xử khuyên giải.
Lý San sư
muội khẽ cau mày, có chút mất hứng, chu cái miệng nhỏ nhắn lên, bỏ tay
Hoa sư huynh ra, “Ta không biết. Sư huynh chỉ tốt với Nguyên Đồng sư tỷ
thôi. Năm ngoái ngươi bắt cho nàng một con ngọc diện đường lang cái, vừa mới đẻ được năm trứng cũng cho nàng hết. hiện giờ chỉ là một con kim
long mãng thôi, giá trị chỉ một ngàn hai trăm khối linh thạch mà ngươi
cũng không chịu mua cho ta.”
“Chỉ một ngàn hai trăm khối linh
thạch! Vậy mà ngươi cũng dám nói. Xem ra chính là coi nam nhân này là
heo giết thịt mà.” Kim Phi Dao lè lưỡi, nhìn nam tu sĩ kia ăn mặc bình
thường thế mà có nhiều linh thạch như vậy để mua linh thú cho nữ nhân.
Đột nhiên, nàng như nhớ ra cái gì đó. Ngọc diện đường lang, cái. Nàng nhảy
dựng lên, vọt tới trước mặt nam tu sĩ kia, “Đúng, trách sao ta cảm thấy
ngươi quen mặt, hóa ra là ngươi. Ngươi làm ta đi tìm thật vất vả nha,
đạo hữu đường lang cái.”
Kim Phi Dao xông tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ khinh bỉ châm chọc, khiêu khích.
Ba người không hiểu gì nhìn Kim Phi Dao đột nhiên xuất hiện, cảm thấy kinh ngạc. Ba người nhìn nhau, đều lắc đầu tỏ vẻ không biết người này.
Tên nữ tu sĩ Lý San kia bất mãn nhìn Kim Phi Dao, “Ngươi là ai? Dám nghe
trộm chúng ta nói chuyện. Ngươi nói ai là đường lang cái?”
“Lý
San sư muội, đừng như vậy, có thể vị đạo hữu này nhận nhầm người.” Nữ tu sĩ mặc bạch y tên Nguyên Đồng kia kéo tay áo Lý San.
Hai nàng
kia không tính đến, nhìn thấy ngay cả nam nhân này cũng tỏ vẻ không biết mình, Kim Phi Dao bốc lửa giận, đùng đùng chỉ vào mặt nam tử mà mắng:
“Ngươi đừng có giả bộ, năm ngoái ngươi bắt con ngọc diện đường lang đáng chết kia, chạy chỗ nào không chạy lại cứ chạy đến chỗ của ta. Hủy con
rết của ta không nói, còn dùng Thần Hành phù chạy trốn, thiếu chút nữa
hại ta mất mạng.”
“Ngọc diện đường lang…” Nam tử nhớ lại một
chút, bừng tỉnh đại ngộ, “Hóa ra là ngươi, ta cũng tìm đạo hữu thật lâu, rốt cục cũng gặp được rồi…”
Nhìn bộ dáng kích động vạn phần của
nam tử, nếu không biết còn tưởng rằng hắn tìm được thân nhân thất lạc
nhiều năm. Ngay cả hai nữ tu sĩ bên cạnh hắn cũng nghi hoặc nhìn hắn,
suy nghĩ xem nữ hài này có phải là người quen của hắn không.
“Ngươi làm trò cái gì, không cần giả vờ, mau đền tiền ta. Con rết kia dài hơn
năm mươi đốt, tính cả đầu là một trăm linh thạch. Sau đó ta cản phía sau ngươi, thiếu chút nữa mất mạng, tính một ngàn linh thạch. Còn bởi vì
ngươi vứt ta lại mà chạy, làm tâm linh nhỏ bé của ta bị tổn thương, cho
nên tổng cộng đền ta hai ngàn linh thạch là được.” Kim Phi Dao vẻ mặt
hung hãn, nhanh chóng tính toán.
Nam tử co rút khóe miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ, xòe tay nói: “Đạo hữu, lúc trước quả thật là vì ta mà ngươi rơi vào nguy hiểm, nhưng hiện tại không phải ngươi rất tốt sao, muốn
nhiều linh thạch như vậy làm sao ta có thể có?”
“Đúng thế, ngươi
ăn cướp à? Hai ngàn khối linh thạch, đền đủ cho ngươi chết mười lần.” Lý San nhảy lên, chỉ vào Kim Phi Dao mắng.
“Lăn sang một bên, ta
không nói chuyện với ngươi, há miệng làm gì.” Kim Phi Dao ghét nhất là
gặp phải nữ nhân như vậy, trước kia trong tộc cũng có mấy người, vừa
nhìn đã thấy ghét.
“Ngươi…” Lý San chưa từng bị người khác mắng như vậy, tức giận chỉ tay vào Kim Phi Dao, nhất thời không nói nên lời.
Kim Phi Dao lạnh lùng nhìn nàng ta, lạnh giọng nói: “Rụt tay lại đi, còn chỉ nữa ta sẽ bẻ gãy ngón tay ngươi.”
“Đạo hữu, ở đây đông người, không tiện nói chuyện, chúng ta đến trà lâu phía trước rồi nói.” Nhìn thấy hai người giương cung bạt kiếm, nam tử vội
vàng kéo Lý San ra, giao nàng cho Nguyên Đồng phía sau, giao đãi vài
câu, bảo Nguyên Đồng lôi Lý San đang không ngừng ầm ĩ kéo đi.
Kim Phi Dao cũng muốn nhìn xem người này định vờ vịt cái gì, liền đi theo
hắn vào một trà lâu. Nam tử gọi trà gọi điểm tâm, lại ân cần rót cho
nàng. Sau đó hắn ngượng ngùng nói: “Đạo hữu, việc năm ngoái… thật xin
lỗi. Đúng rồi, ta là đệ tử Thanh Thú môn, tên là Hoa Khê. Xin hỏi đạo
hữu tên gì?”
“Kim Phi Dao, hiện ở Toàn Tiên môn. Vừa rồi ngươi
nói ngươi là đệ tử Cầm Thú môn? Làm sao có thể có môn phái như vậy, lại
đi gọi mình là cầm thú, chẳng lẽ ngày đó ngươi bỏ mặc ta là tuân theo
giáo điều môn quy?” Kim Phi Dao chấn động, phái này cũng quá biến thái,
chẳng lẽ là tà ma oai giáo.
Hoa Khê suýt thì phun nước trà trong
miệng ra, đây là lần đầu tiên hắn gặp một tu sĩ đọc nhầm tên môn phái
của hắn như vậy. Cho dù có một vài tu sĩ có lén lút nói như vậy nhưng
chưa từng có ai nói thẳng mặt hắn, không để cho hắn chút mặt mũi nào thế này.
“Kim đạo hữu, ngươi hiểu lầm rồi. Là Thanh Thú môn, không
phải Cầm Thú môn. Thần thú trấn phái của chúng ta là Thanh Lân long, cho nên khi sư tổ khai sơn lập phái liền lấy tên nó làm tên phái, gọi Thanh Thú môn.” Hoa Khê cười cười, giải thích. Đây là chuyện quan hệ đến danh dự môn phái, không giải thích không được.
Nghe thấy Thanh Lân
long, hai mắt Kim Phi Dao sáng ngời, “Được rồi, ngươi cho ta mười cái
vảy Thanh Lân long, linh thạch ngươi nợ ta sẽ xí xóa.”
“Khó mà
làm được, vảy của thần thú trấn phái sao có thể đưa cho người ngoài, hơn nữa mỗi lần bóc ra đều bị thu về, ta tìm đâu ra cho ngươi.” Hoa Khê lắc đầu, sống chết không chịu đáp ứng.
“Vậy được, ta lui một bước, ngươi trả hai ngàn linh thạch cho ta.”
Hoa Khê xòe tay ra, lắc lắc ống tay áo, “Kim đạo hữu, ngươi cảm thấy ta giống người có hai ngàn linh thạch sao?”
“Đừng có giả bộ nghèo túng, vừa rồi rõ ràng ngươi bỏ một ngàn hai trăm linh
thạch mua linh thú cho sư muội ngươi, giờ lại giả vờ túng thiếu. Hơn
nữa, nghe các ngươi nói chuyện thì năm ngoái ngươi bắt ngọc diện đường
lang cũng là để cho nữ nhân, chắc chắn ngươi là người hào phóng, cho nên thôi đi…” Kim Phi Dao nhẹ nhàng uống ngụm trà, mị cười nhìn hắn.
Nếu người này không bồi thường tổn thất cho nàng, do cùng tu vi, Kim Phi
Dao không ngại lén tìm hắn gây chuyện. Vừa vặn bên cạnh hắn lại có nữ
nhân đáng ghét, nhìn tính cách kia thì biết bình thường chắc chắn được
nuông chiều, trên người không thiếu thứ tốt.
Kim Phi Dao cũng
không sợ hắn chạy, chỉ cần là một môn phái trong thành Lạc Tiên thì đều
được ghi trên bản đồ. Nếu ở trong thành, cùng lắm thì canh giữ ở cửa,
còn ra ngoài thì bám theo, tới ngoài thành thì giết chết. Nếu gặp ở bên
ngoài thì càng tiện, chỉ cần không có người khác, ở đâu cũng động thủ
được.
Nhìn bộ dáng tựa tiếu phi tiếu của Kim Phi Dao, Hoa Khê cũng hơi băn khoăn.
Toàn bộ Toàn Tiên môn là tán tiên, kẻ nào không phải là người tâm ngoan thủ
lạt? Nếu hắn sử dụng ám chiêu sau lưng ngươi thì ngươi không thể nào
biết được. Cũng muốn đền tiền cho nàng, bình thường hắn coi tiền như cặn bã, muốn thì có thể đưa.
Nhưng hiện tại… lại rất phiền phức.
“Sao? Ngươi không muốn đền bù tổn thất cho ta?” Kim Phi Dao nuốt một miếng điểm tâm, liếm liếm ngón tay hỏi.
Hoa Khê nghĩ nghĩ, đành thành thật nói: “Kim đạo hữu, không phải là ta
không bồi thường ngươi mà là hiện giờ trên người ta không có linh thạch. Năm nay ta mua tới mười ba con linh thú cho các sư tỷ sư muội trong môn phái, con nào cũng là linh thú cấp hai cấp ba, tiêu hết tài sản mất
rồi. Giờ ta chỉ còn vài khối linh thạch, nếu ngươi muốn thì cầm tạm
trước đã.”
“Cha ngươi là chưởng môn của Thanh Thú môn hả?” Kim Phi Dao chớp mắt, tò mò hỏi.
Hoa Khê lắc đầu, khó hiểu hỏi: “Ta chỉ là một đệ tử nội môn bình thường,
không có trưởng bối nắm chức cao trong môn, sao Kim đạo hữu lại hỏi
vậy?”
“Nếu cha ngươi không phải là chưởng môn, ngươi là tu sĩ
loại gì mà lại có hành vi phá sản như vậy chứ? Lại cầm cố tài sản đi mua linh thú chỉ vì lấy lòng nữ đệ tử nội môn, mà lại không phải là một
người, là rất nhiều người.” Kim Phi Dao nhìn hắn, không biết là nên cười hay nên đánh hắn.
Hoa Khê không ngờ Kim Phi Dao lại nói như vậy, có chút không vừa ý, hắn phản bác: “Mẹ ta từng nói, nữ nhân là để
thương yêu. Các sư tỷ sư muội xin ta giúp, ta chỉ giúp chút việc nhỏ đó, có gì là không đúng?”
Nghe xong lời này, đến phiên Kim Phi Dao
mất hứng. Nàng đặt phịch ly trà trong tay xuống bàn, lạnh mặt hỏi: “Ý
của ngươi là ta không phải nữ nhân? Cho nên ngươi mới dẫn yêu thú tới
hại ta, rồi bỏ ta lại chạy thoát một mình?”
bạch hổ con hung mãnh và sứa trong suốt như thủy tinh. Linh thú muôn màu rực rỡ, Kim Phi Dao nhìn mà chảy nước miếng.
Nàng ngồi xổm trước một cửa hàng đùa với một con phi thiên miêu ngoan ngoãn. Lông trắng như tuyết, bốn chân còn có hoa văn màu đỏ, đôi mắt màu lục ngập nước long
lanh, đáng yêu cực kỳ. Con phi thiên miêu này còn nhỏ, vẫn chưa mọc
cánh, sau khi tiến giai đến cấp hai mới có thể mọc cánh, đến cấp ba là
có thể chở người phi hành.
Hiện tại nó chỉ to bằng một con mèo nhỏ, móng vuốt bé xíu đang không ngừng nghịch nhánh cỏ Kim Phi Dao cầm trên tay.
Ngồi một lúc, trước ánh mắt như muốn giết người của tiểu nhị, Kim Phi Dao
lưu luyến đứng dậy. Nàng thật sự rất thích con phi thiên miêu này, nhưng hai ngàn tám trăm khối linh thạch là một cái giá trên trời, nàng không
thể mua được.
Ủ rũ ném ngọn cỏ xuống, nàng buồn bã đi trên đường. Đột nhiên phát hiện phía trước có một nam nhân rất quen mắt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu.
Nam nhân kia khoảng hai
mươi tuổi, bộ dáng trung hậu thành thật, trông rất đoan chính. Áo dài
vàng nhạt giản dị, hắn đang nói chuyện với hai nữ tu sĩ.
Kim Phi
Dao chậm rãi tới gần ba người, lỗ tai dựng đứng, muốn nghe lén ba người
nói chuyện để xem có thể nhớ ra nam nhân này là ai không.
Một nữ
tu sĩ nhỏ hơn trong hai người mặc váy vàng, mặt mày hớn hở lôi kéo nam
tu sĩ. Nữ tu sĩ còn lại trầm ổn hơn một chút, váy áo trắng muốt thêu
thêm chút hoa văn.
Có lẽ là cảm thấy mặc màu trắng rất có tiên
khí cho nên số nữ tu sĩ chọn đồ trắng rất nhiều. Nhưng chắc là sợ toàn
màu trắng thì giống đám tang nên mặt trên còn thêu hoa với thủ pháp dị
thường phức tạp. Mà Kim Phi Dao hiện tại cũng rất khuôn sáo, diện một bộ váy trắng thêu hoa xanh.
Nữ tu sĩ nhỏ tuổi kia lôi kéo nam tử,
nũng nịu giận dữ, “Hoa sư huynh, ngươi mua cho ta đi. Ta muốn con kim
long mãng này, lần tuyển chọn trong sư môn này ta còn chưa có linh thú
tốt.”
“Lý San sư muội, tuy con kim long mãng này là yêu thú cấp
ba nhưng vẫn còn bé. Ít nhất cũng phải nuôi vài ba năm nữa, mà ba tháng
sau là hội thi đã bắt đầu rồi, căn bản là không kịp nuôi.” Nam tử được
gọi là Hoa sư huynh kia có chút khó xử khuyên giải.
Lý San sư
muội khẽ cau mày, có chút mất hứng, chu cái miệng nhỏ nhắn lên, bỏ tay
Hoa sư huynh ra, “Ta không biết. Sư huynh chỉ tốt với Nguyên Đồng sư tỷ
thôi. Năm ngoái ngươi bắt cho nàng một con ngọc diện đường lang cái, vừa mới đẻ được năm trứng cũng cho nàng hết. hiện giờ chỉ là một con kim
long mãng thôi, giá trị chỉ một ngàn hai trăm khối linh thạch mà ngươi
cũng không chịu mua cho ta.”
“Chỉ một ngàn hai trăm khối linh
thạch! Vậy mà ngươi cũng dám nói. Xem ra chính là coi nam nhân này là
heo giết thịt mà.” Kim Phi Dao lè lưỡi, nhìn nam tu sĩ kia ăn mặc bình
thường thế mà có nhiều linh thạch như vậy để mua linh thú cho nữ nhân.
Đột nhiên, nàng như nhớ ra cái gì đó. Ngọc diện đường lang, cái. Nàng nhảy
dựng lên, vọt tới trước mặt nam tu sĩ kia, “Đúng, trách sao ta cảm thấy
ngươi quen mặt, hóa ra là ngươi. Ngươi làm ta đi tìm thật vất vả nha,
đạo hữu đường lang cái.”
Kim Phi Dao xông tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ khinh bỉ châm chọc, khiêu khích.
Ba người không hiểu gì nhìn Kim Phi Dao đột nhiên xuất hiện, cảm thấy kinh ngạc. Ba người nhìn nhau, đều lắc đầu tỏ vẻ không biết người này.
Tên nữ tu sĩ Lý San kia bất mãn nhìn Kim Phi Dao, “Ngươi là ai? Dám nghe
trộm chúng ta nói chuyện. Ngươi nói ai là đường lang cái?”
“Lý
San sư muội, đừng như vậy, có thể vị đạo hữu này nhận nhầm người.” Nữ tu sĩ mặc bạch y tên Nguyên Đồng kia kéo tay áo Lý San.
Hai nàng
kia không tính đến, nhìn thấy ngay cả nam nhân này cũng tỏ vẻ không biết mình, Kim Phi Dao bốc lửa giận, đùng đùng chỉ vào mặt nam tử mà mắng:
“Ngươi đừng có giả bộ, năm ngoái ngươi bắt con ngọc diện đường lang đáng chết kia, chạy chỗ nào không chạy lại cứ chạy đến chỗ của ta. Hủy con
rết của ta không nói, còn dùng Thần Hành phù chạy trốn, thiếu chút nữa
hại ta mất mạng.”
“Ngọc diện đường lang…” Nam tử nhớ lại một
chút, bừng tỉnh đại ngộ, “Hóa ra là ngươi, ta cũng tìm đạo hữu thật lâu, rốt cục cũng gặp được rồi…”
Nhìn bộ dáng kích động vạn phần của
nam tử, nếu không biết còn tưởng rằng hắn tìm được thân nhân thất lạc
nhiều năm. Ngay cả hai nữ tu sĩ bên cạnh hắn cũng nghi hoặc nhìn hắn,
suy nghĩ xem nữ hài này có phải là người quen của hắn không.
“Ngươi làm trò cái gì, không cần giả vờ, mau đền tiền ta. Con rết kia dài hơn
năm mươi đốt, tính cả đầu là một trăm linh thạch. Sau đó ta cản phía sau ngươi, thiếu chút nữa mất mạng, tính một ngàn linh thạch. Còn bởi vì
ngươi vứt ta lại mà chạy, làm tâm linh nhỏ bé của ta bị tổn thương, cho
nên tổng cộng đền ta hai ngàn linh thạch là được.” Kim Phi Dao vẻ mặt
hung hãn, nhanh chóng tính toán.
Nam tử co rút khóe miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ, xòe tay nói: “Đạo hữu, lúc trước quả thật là vì ta mà ngươi rơi vào nguy hiểm, nhưng hiện tại không phải ngươi rất tốt sao, muốn
nhiều linh thạch như vậy làm sao ta có thể có?”
“Đúng thế, ngươi
ăn cướp à? Hai ngàn khối linh thạch, đền đủ cho ngươi chết mười lần.” Lý San nhảy lên, chỉ vào Kim Phi Dao mắng.
“Lăn sang một bên, ta
không nói chuyện với ngươi, há miệng làm gì.” Kim Phi Dao ghét nhất là
gặp phải nữ nhân như vậy, trước kia trong tộc cũng có mấy người, vừa
nhìn đã thấy ghét.
“Ngươi…” Lý San chưa từng bị người khác mắng như vậy, tức giận chỉ tay vào Kim Phi Dao, nhất thời không nói nên lời.
Kim Phi Dao lạnh lùng nhìn nàng ta, lạnh giọng nói: “Rụt tay lại đi, còn chỉ nữa ta sẽ bẻ gãy ngón tay ngươi.”
“Đạo hữu, ở đây đông người, không tiện nói chuyện, chúng ta đến trà lâu phía trước rồi nói.” Nhìn thấy hai người giương cung bạt kiếm, nam tử vội
vàng kéo Lý San ra, giao nàng cho Nguyên Đồng phía sau, giao đãi vài
câu, bảo Nguyên Đồng lôi Lý San đang không ngừng ầm ĩ kéo đi.
Kim Phi Dao cũng muốn nhìn xem người này định vờ vịt cái gì, liền đi theo
hắn vào một trà lâu. Nam tử gọi trà gọi điểm tâm, lại ân cần rót cho
nàng. Sau đó hắn ngượng ngùng nói: “Đạo hữu, việc năm ngoái… thật xin
lỗi. Đúng rồi, ta là đệ tử Thanh Thú môn, tên là Hoa Khê. Xin hỏi đạo
hữu tên gì?”
“Kim Phi Dao, hiện ở Toàn Tiên môn. Vừa rồi ngươi
nói ngươi là đệ tử Cầm Thú môn? Làm sao có thể có môn phái như vậy, lại
đi gọi mình là cầm thú, chẳng lẽ ngày đó ngươi bỏ mặc ta là tuân theo
giáo điều môn quy?” Kim Phi Dao chấn động, phái này cũng quá biến thái,
chẳng lẽ là tà ma oai giáo.
Hoa Khê suýt thì phun nước trà trong
miệng ra, đây là lần đầu tiên hắn gặp một tu sĩ đọc nhầm tên môn phái
của hắn như vậy. Cho dù có một vài tu sĩ có lén lút nói như vậy nhưng
chưa từng có ai nói thẳng mặt hắn, không để cho hắn chút mặt mũi nào thế này.
“Kim đạo hữu, ngươi hiểu lầm rồi. Là Thanh Thú môn, không
phải Cầm Thú môn. Thần thú trấn phái của chúng ta là Thanh Lân long, cho nên khi sư tổ khai sơn lập phái liền lấy tên nó làm tên phái, gọi Thanh Thú môn.” Hoa Khê cười cười, giải thích. Đây là chuyện quan hệ đến danh dự môn phái, không giải thích không được.
Nghe thấy Thanh Lân
long, hai mắt Kim Phi Dao sáng ngời, “Được rồi, ngươi cho ta mười cái
vảy Thanh Lân long, linh thạch ngươi nợ ta sẽ xí xóa.”
“Khó mà
làm được, vảy của thần thú trấn phái sao có thể đưa cho người ngoài, hơn nữa mỗi lần bóc ra đều bị thu về, ta tìm đâu ra cho ngươi.” Hoa Khê lắc đầu, sống chết không chịu đáp ứng.
“Vậy được, ta lui một bước, ngươi trả hai ngàn linh thạch cho ta.”
Hoa Khê xòe tay ra, lắc lắc ống tay áo, “Kim đạo hữu, ngươi cảm thấy ta giống người có hai ngàn linh thạch sao?”
“Đừng có giả bộ nghèo túng, vừa rồi rõ ràng ngươi bỏ một ngàn hai trăm linh
thạch mua linh thú cho sư muội ngươi, giờ lại giả vờ túng thiếu. Hơn
nữa, nghe các ngươi nói chuyện thì năm ngoái ngươi bắt ngọc diện đường
lang cũng là để cho nữ nhân, chắc chắn ngươi là người hào phóng, cho nên thôi đi…” Kim Phi Dao nhẹ nhàng uống ngụm trà, mị cười nhìn hắn.
Nếu người này không bồi thường tổn thất cho nàng, do cùng tu vi, Kim Phi
Dao không ngại lén tìm hắn gây chuyện. Vừa vặn bên cạnh hắn lại có nữ
nhân đáng ghét, nhìn tính cách kia thì biết bình thường chắc chắn được
nuông chiều, trên người không thiếu thứ tốt.
Kim Phi Dao cũng
không sợ hắn chạy, chỉ cần là một môn phái trong thành Lạc Tiên thì đều
được ghi trên bản đồ. Nếu ở trong thành, cùng lắm thì canh giữ ở cửa,
còn ra ngoài thì bám theo, tới ngoài thành thì giết chết. Nếu gặp ở bên
ngoài thì càng tiện, chỉ cần không có người khác, ở đâu cũng động thủ
được.
Nhìn bộ dáng tựa tiếu phi tiếu của Kim Phi Dao, Hoa Khê cũng hơi băn khoăn.
Toàn bộ Toàn Tiên môn là tán tiên, kẻ nào không phải là người tâm ngoan thủ
lạt? Nếu hắn sử dụng ám chiêu sau lưng ngươi thì ngươi không thể nào
biết được. Cũng muốn đền tiền cho nàng, bình thường hắn coi tiền như cặn bã, muốn thì có thể đưa.
Nhưng hiện tại… lại rất phiền phức.
“Sao? Ngươi không muốn đền bù tổn thất cho ta?” Kim Phi Dao nuốt một miếng điểm tâm, liếm liếm ngón tay hỏi.
Hoa Khê nghĩ nghĩ, đành thành thật nói: “Kim đạo hữu, không phải là ta
không bồi thường ngươi mà là hiện giờ trên người ta không có linh thạch. Năm nay ta mua tới mười ba con linh thú cho các sư tỷ sư muội trong môn phái, con nào cũng là linh thú cấp hai cấp ba, tiêu hết tài sản mất
rồi. Giờ ta chỉ còn vài khối linh thạch, nếu ngươi muốn thì cầm tạm
trước đã.”
“Cha ngươi là chưởng môn của Thanh Thú môn hả?” Kim Phi Dao chớp mắt, tò mò hỏi.
Hoa Khê lắc đầu, khó hiểu hỏi: “Ta chỉ là một đệ tử nội môn bình thường,
không có trưởng bối nắm chức cao trong môn, sao Kim đạo hữu lại hỏi
vậy?”
“Nếu cha ngươi không phải là chưởng môn, ngươi là tu sĩ
loại gì mà lại có hành vi phá sản như vậy chứ? Lại cầm cố tài sản đi mua linh thú chỉ vì lấy lòng nữ đệ tử nội môn, mà lại không phải là một
người, là rất nhiều người.” Kim Phi Dao nhìn hắn, không biết là nên cười hay nên đánh hắn.
Hoa Khê không ngờ Kim Phi Dao lại nói như vậy, có chút không vừa ý, hắn phản bác: “Mẹ ta từng nói, nữ nhân là để
thương yêu. Các sư tỷ sư muội xin ta giúp, ta chỉ giúp chút việc nhỏ đó, có gì là không đúng?”
Nghe xong lời này, đến phiên Kim Phi Dao
mất hứng. Nàng đặt phịch ly trà trong tay xuống bàn, lạnh mặt hỏi: “Ý
của ngươi là ta không phải nữ nhân? Cho nên ngươi mới dẫn yêu thú tới
hại ta, rồi bỏ ta lại chạy thoát một mình?”