Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 234: Đàm mua bán

Edit: Ladybjrd

Yêu đan nho là dị biến của yêu đan cấp bảy, nó vốn là từ một yêu đan phân ra thành những viên nhỏ như quả nho, xếp liền nhau thành một chuỗi. Lúc luyện đan mà cho yêu đan nho vào thì có thể phân nó thành mấy phần mà sử dụng. Không giống yêu đan bình thường lúc luyện đan phải tách ra nhưng tách ra rồi thì chỉ dùng được một phần, những phần còn lại không thể dùng nữa.

Hơn nữa, trong một vạn yêu thú cấp bảy thì cùng lắm chỉ có một, hai yêu đan là có hình dạng như vậy, giá trị tự nhiên cao hơn so với yêu đan cấp bảy bình thường rất nhiều.

Mà Kim Phi Dao mở miệng là đòi mười chuỗi, không cần nói là không có, mà dù có có thì Đông Ngọc Hoàng phái cũng không thể đem ra.

Từ Thương chân nhân liếc mắt sang Lạc Phàm chân nhân, truyền âm qua, Lạc Phàm chân nhân nói: “Tiểu sư muội, mười chuỗi yêu đan nho là quá nhiều. Ngươi muốn nhiều yêu đan như vậy làm gì? Chỉ có lúc tu sĩ Nguyên Anh luyện đan mới cần dùng đến yêu đan nho, ngươi lấy cũng không có tác dụng.”

Vẻ mặt Kim Phi Dao thẳng thắn thành khẩn: “Ta dùng để ăn chứ không phải để luyện chế đan dược.”

Lạc Phàm chân nhân hết chỗ nói nổi, lời nói dối kiểu này mà nàng cũng có thể nói ra được, lại nói rất chính nghĩa khiến mọi người không biết phải đáp lại ra sao. Cuối cùng đành phải thương lượng: “Chúng ta không có nhiều như vậy, hay là cho ngươi mười viên yêu đan cấp sáu phổ thông, thế nào?”

Yêu đan cấp sáu bình thường đều to bằng hạt đào, có vài yêu thú hình thế lớn còn có thể kết yêu đan to bằng nắm tay. Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, hạt đào thì còn có thể ngậm trong miệng chậm rãi hấp thu chứ bằng nắm tay thì biết ăn thế nào? Mười yêu đan nho thì có vẻ hơi giá trị, chỉ sợ bọn người kia tiếc của.

Vì thế nàng nói: “Như vậy đi, năm chuỗi yêu đan nho, năm mươi yêu đan cấp sáu to bằng hạt đào.”

Lạc Phàm chân nhân hít một ngụm khí lạnh: “Năm mươi viên yêu đan cấp sáu là quá nhiều, có thể cho ngươi mười lăm viên, yêu đan nho thì không được, ngay cả ta còn không có.”



“Bốn chuỗi nho yêu đan, năm mươi viên yêu đan cấp sáu.” Kim Phi Dao bất đắc dĩ, đành phải lùi một bước.

“Ba mươi viên yêu đan cấp sáu, nho yêu đan thật sự không có.” Lạc Phàm chân nhân cũng không chịu thua, chỉ chịu nhượng bộ khoản yêu đan cấp sáu.”

“Năm mươi viên, ba nho yêu đan.”

“Ba mươi lăm viên, nho không có.”

“Đừng như vậy mà sư tỷ, ta nhường một bước cuối cùng, hai nho, năm mươi viên cấp sáu.”

“Không được ”

“Sư tỷ, ngươi thương ta một chút đi.”

“Ngươi có gọi sư tỷ cũng không có, yêu đan nho không có là không có. Bốn mươi viên yêu đan cấp sáu, muốn hay không là tùy ngươi.” Lạc Phàm chân nhân tức giận, sống đến tận bây giờ nàng vẫn chưa từng cò kè mặc cả với người khác như tiểu thương thế này, quả thực là tức chết.

“Một chuỗi nho yêu đan, năm mươi yêu đan cấp sáu, nếu không được thì các ngươi tự tìm người đi. Dù sao ta cũng thích Đông Ngọc Hoàng phái, còn chưa muốn đi.” Kim Phi Dao khoanh tay, dựa người vào lưng ghế, không nói gì nữa.


“Hừ!” Lạc Phàm chân nhân vỗ tay ghế, nổi giận đùng đùng đứng lên, lại nhìn thấy Từ Thương chân nhân lắc lắc đầu, chỉ đành nuốt cơn tức này lại, ngồi phịch xuống.

Từ Thương chân nhân kìm ném một bụng bất mãn, chỉ cần có thể đuổi nàng đi khỏi Đông Ngọc Hoàng phái, nho yêu đan thì nho yêu đan, dù sao cũng quý hơn yêu đan cấp bảy bình thường một, hai lần, còn chưa tới mức cắt da cắt thịt. “Được rồi, một chuỗi nho yêu đan, năm mươi viên yêu đan cấp sáu. Nhưng ngươi phải lập tức lên đường, chuyện này không thể trì hoãn được.”

Kim Phi Dao cười híp mắt, vỗ ngực cam đoan: “Các ngươi yên tâm, ta cầm các thứ sẽ lập tức đi dọn đồ đạc, sáng mai là có thể đi. Chỉ là phiền toái ngươi lúc chọn nho yêu đan thì chọn chuỗi to to một chút, tốt nhất là loại có hai, ba mươi viên ý. Còn yêu đan cấp sáu thì ta chỉ cần to bằng hạt đào, thật ra càng nhỏ càng tốt, to hơn hạt đào thì ta không lấy.”

“… Ngươi cứ đi thu dọn đồ đạc trước đi, ngày mai xuất phát sẽ đưa đồ cho ngươi.” Từ Thương chân nhân trợn mắt, nghiêm khắc nói.

Kim Phi Dao sờ sờ mũi, đáp một tiếng rồi chạy vù ra khỏi Tiêu Thiên điện.

“Nếu không phải nể mặt Trúc sư đệ thì ta đã sớm một chưởng đánh chết nàng.” Kim Phi Dao đi rồi, Lạc Phàm chân nhân tức giận nói.

“Được rồi, so đo với một tiểu hài tử Kết Đan kỳ làm gì, chúng ta là danh môn chính phái, chỉ làm những việc quang minh lỗi lạc, đánh chết nàng cũng chỉ đem lại phiền não cho bản thân thôi.” Từ Thương chân nhân đã bình tĩnh lại, hắn dù sao cũng là chưởng môn một phái, đã từng xử lý không biết bao nhiêu chuyện khó giải quyết, nếu vướng bận chút việc nhỏ này trong lòng thì làm sao có được thanh danh một chưởng môn tốt chứ.

Nghe hắn nói xong, Lạc Phàm chân nhân nhỏ giọng nói: “Trúc sư đệ tới địa cấp giới làm ra chuyện như vậy cũng không phải là quang minh lỗi lạc gì.”

“Ngươi thì biết gì!” Từ Thương chân nhân lúc này đã thật sự nổi giận, mắng: “Hắn làm như vậy là có nguyên nhân, thực là không biết đầu óc ngươi nghĩ được chuyện gì. Ma tộc đã khống chế cao tầng nhiều môn phái ở địa cấp giới thế nhưng lại ẩn mình trên trăm năm, những ma nhân khoác áo tu sĩ Nhân tộc kia chính là muốn biến địa cấp giới thành hậu hoa viên của bọn họ.”


“Trận chiến loạn này đã phá hủy kế hoạch của bọn họ, rất nhiều tu sĩ bị ma nhân khống chế đã chết trên chiến trường. Lúc trước linh cấp giới còn phải phái không ít tu sĩ xuống đó mới làm tan rã triệt để âm mưu của Ma tộc. Nếu không phải nhờ có Trúc sư đệ của ngươi thì làm sao chúng ta có thể khống chế được địa bàn của sáu địa giới? Tuy ở đó không giàu có bằng linh cấp giới nhưng dù sao cũng là địa bàn của mình, tốt hơn nhiều so với một đỉnh núi ở linh cấp giới này nhiều.” Từ Thương chân nhân trừng nàng vài lần.

Do chiếm được địa bàn của sáu địa giới cho nên Đông Ngọc Hoàng phái đã thành lập được thế lực ở địa cấp giới. Tên tu sĩ Nguyên Anh Hùng Thiên Khôn kia cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, dưới sự ủng hộ của ba mươi bảy môn phái của bọn họ đã chiếm được một phần ba địa bàn địa cấp giới. Từ Thương chân nhân khá hài lòng với kết quả này, người mà các môn phái khác chọn ra cũng chiếm được địa bàn dù to nhỏ khác nhau, chỉ cần không công kích nhau, đợi lúc thời cuộc ổn định thì những địa bàn chiếm được cũng có thể thành cố định.

Trúc Hư Vô lập được công lao như vậy cũng là một nguyên nhân khiến cho Từ Thương chân nhân vài phần kính trọng và phá lệ chiếu cố bên cạnh nguyên nhân thực lực mạnh mẽ.

Lạc Phàm chân nhân bị mắng, tự biết đã nói sai rồi, chỉ có thể im lặng.

Mà Kim Phi Dao thì rời khỏi Tiêu Thiên điện liền vui sướng trở về Hư Thanh điện, chạy đi tìm Trúc Vô.

Trúc Vô nghe xong nhất thời nói không ra lời. Tiêu Thiên điện lại qua mặt bọn họ, dùng cách này để đuổi nàng đi, thần cấp giới kia cũng không phải nơi tốt lành gì. Nhìn bộ dáng cao hứng phấn chấn của nàng, chỉ sợ là không hề biết chút gì về tình hình ở thần cấp giới rồi.

“Ta cảm thấy ngươi vẫn nên từ chối chuyện này đi, bọn họ là cố ý nhân lúc sư phụ không có ở đây để đuổi ngươi đi.” Trúc Vô nhắc nhở.

Kim Phi Dao vừa lục túi càn khôn vừa nói: “Ta biết bọn họ cố ý. Đi thần cấp giới chỉ sợ không dễ trở về, vé tàu của Vạn Tiên Thủy thành trong nhất thời chắc chắn ta không thể mua nổi.”

“Vậy mà ngươi còn đồng ý?” Trúc Vô khó hiểu hỏi.

“Thật ra ta đã định rời đi rồi. Ta ở đây quấy rầy các ngươi đã lâu, khiến cho các ngươi gà bay chó sủa, lại ăn nhiều linh thú như vậy, sau này nếu để người khác tìm được chứng cứ thì phiền hà to, thế nên ta đương nhiên phải thừa dịp chạy lấy người.” Kim Phi Dao cười cười.

Trúc Vô vô ý thức thốt ra: “Hóa ra ngươi có biết mình làm ra chuyện tốt gì nha!” lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền ý thức được đã nói hơi quá đáng, nghe cứ như bản thân cảm thấy nàng rất phiền vậy.



Kim Phi Dao cũng không để ý, vui vẻ cười nói: “Ta cũng đâu phải kẻ ngốc, đương nhiên ta biết mình đã đem đến bao nhiêu phiền toái cho các ngươi. Nếu như bị phát hiện ra kẻ ăn linh thú là ta thì kể cả ta không phải là người của Hư Thanh điện cũng sẽ vì ta là do Trúc ca mang về mà liên lụy đến các ngươi. Hơn nữa, ta ăn quá nhiều, nếu tiếp tục ở đây thì e rằng sẽ phát sinh ra chuyện càng đáng sợ hơn.”

“Ngươi rõ ràng là biết hết mà còn trộm linh thú để ăn.” Trúc Vô quả thực không biết nói gì, từ đầu tới đuôi nàng đều biết việc mình làm có bao nhiêu phiền toái mà vẫn làm.

“Ta cũng không có cách nào, ta nhất định phải ăn thứ gì đó. Tuy nhiên, hiện tại thì không cần nữa rồi, ta đã tìm được cái khác để ăn. Vì nghĩ cho các ngươi, ta vẫn nên rời đi thì hơn.” Kim Phi Dao rốt cục cũng tìm được thứ cần tìm trong túi càn khôn, ném hết xuống đất.

Trúc Vô nhìn xuống, thấy nàng lấy ra một đống đồ ăn, nhưng thứ nào trông cũng rất kỳ quái, hình thể rất to, không giống với hoa quả bình thường.

“Ngươi nói đổi thứ ăn, chính là mấy thứ này?” Nhìn đống quả khổng lồ chất thành núi nhỏ kia, Trúc Vô kinh ngạc hỏi.

“Không phải, không phải!” Kim Phi Dao khoát tay, hé miệng để Trúc Vô nhìn thoáng qua, “Hiện tại ăn cái khác, ngươi xem, chính là cái này.”

Trúc Vô thấy trong miệng nàng ngậm một viên yêu đan bằng long nhãn đã bị nước miếng bào mòn cho lòe lòe tỏa sáng. Hắn đã quen với những việc không thể giải thích nổi như thế này, chỉ có thể không nói gì mà nhìn Kim Phi Dao đảo viên yêu đan trong miệng như một viên đường.

“Tất cả những thứ này đều là đồ trân quý, ta tiếc rẻ nên chưa ăn tới. Sư huynh chắc chưa từng thấy hoa quả lớn như vậy đi, đây là lấy ở chỗ của tu sĩ Hóa Thần kỳ đấy, ở chỗ khác không có đâu. Ta quấy rầy các ngươi đã lâu, còn thiếu chút nữa là ăn luôn các ngươi, cảm thấy thật ngượng ngùng, vì thế ta đem thứ ta thích nhất tặng cho các ngươi. Ngươi đừng coi khinh chỗ hoa quả này, lúc trước Trúc ca phải dùng hai khối linh thạch thượng phẩm mới đổi được hai quả đấy. Ngươi cũng không nên mời người khác ăn một cách bừa bãi, để lại một ít cho Trúc ca, số còn lại thì đưa cho các sư huynh Hư Thanh điện ăn.” Kim Phi Dao chỉ vào mười mấy trái cây dưới đất mà nói, chỉ sợ Trúc Vô không biết hàng mà tùy tiện cho người khác ăn.

Trúc Vô nhìn đám trái cây to gần bằng đầu người kia, tuy có to thật nhưng đem linh thạch thượng phẩm ra đổi thì cũng chỉ có sư phụ mới làm được. Đúng là bại gia tử, may mà khố phòng của Hư Thanh điện là do ta và sư huynh quản lý, nếu không chỉ sợ ngay cả quần áo cấp cho đệ tử thay ra lúc tắm cũng không có.

Suy nghĩ này của hắn mà để tu sĩ khác nghe được thì chắc chắn sẽ hộc máu vì tức giận.

Quần áo mà các đệ tử Hư Thanh điện mặc đều là pháp bảo, ngay cả các tu sĩ Trúc Cơ mặc cũng là pháp bảo, còn các đệ tử Luyện Khí kỳ mới nhập môn tuy là pháp khí thượng phẩm nhưng trên người cũng có dự bị một hai thứ là pháp bảo, khiến cho các đệ tử của điện khác hâm mộ không thôi, còn truyền tai nhau rằng Hư Thanh điện là Tài Bảo điện.




back top