Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 241: Vô tình chi nhân


Edit: Ladybjrd

“Cái gì cũng được?” Kim Phi Dao tò mò hỏi.

Hùng Thiên Khôn nghiêm cẩn gật đầu, “Đúng vậy, kể cả thứ mà muội cảm thấy không ai biết cũng có thể hỏi.”

“Huynh biết nhều thứ như vậy sao?” Kim Phi Dao có chút nghi hoặc, pháp quyết không phải là thứ vừa nhìn là hiểu, pháp quyết có thể mua được trên thị trường lại chỉ là những thứ mà thường nhân đều biết, còn thứ tốt đều bị các môn phái hoặc cá nhân sở hữu giấu đi, không tùy tiện truyền ra ngoài.

“Muội chỉ cần hỏi, ta có thể giúp muội tìm câu trả lời là được.” Hùng Thiên Khôn không muốn giải thích nhiều về chuyện này, chỉ khẳng định lại lần nữa.

“Được, vậy huynh để ta nghĩ đã.” Kim Phi Dao bắt đầu suy nghĩ, chuyện Kim đan của mình nàng không muốn nói ra ngoài. Không biết xuất phát từ tâm lý gì nhưng nàng không muốn nói về nó với bất kỳ ai, lúc nào trong lòng nàng cũng có cảm giác muốn nói mà nói không nên lời. Còn pháp quyết thì nàng cũng không biết phải hỏi cái gì.

Đột nhiên, Kim Phi Dao nhớ lại đám rối gỗ bị nàng dùng làm củi nướng thịt, nếu có thể nghiên cứu thông suốt đám rối đó thì có thể để chúng chăm sóc linh thảo trong tiểu đảo nổi. Mấy mẫu đất kia vốn đã không rộng rãi gì, chút linh thảo vừa gieo, không có ai chăm sóc, cỏ đã mọc cao hơn cả người. Còn con kiến Giáp Tinh kia vẫn chỉ kéo linh thạch hạ phẩm, không biết có phải do không được chăm sóc tốt hay không.

“Lúc trước, trong một lần tình cờ ta đã nhặt được một phần của thuật điều khiển rối, nhưng lại không biết có phải có sai lầm gì không mà ta không thể làm chúng tự hành động được. Kể cả dùng thần thức khống chế cũng phải dùng chân thân của ta, như vậy là bản thân ta căn bản không thể làm được việc gì khác, hiện tại nó đã trở thành phế vật rồi. Nếu có thể, huynh cho ta một phần thuật con rối đi.” Kim Phi Dao lấy thuật con rối lần trước lấy được ra cho Hùng Thiên Khôn xem.

Hùng Thiên Khôn cầm lên xem, lẳng lặng nhìn hồi lâu, tựa hồ đang cẩn thận nghiên cứu nội dung bên trong. Thật ra, Kim Phi Dao nhìn ra được hắn tám phần là đang nói chuyện với ai đó, con mắt nhìn chằm chằm vào ngọc giản không hề chớp lấy một lần.

Một lát sau, Hùng Thiên Khôn lấy một chiếc ngọc giản trống, bắt đầu dùng thần thức viết cái gì đó.



Kim Phi Dao tò mò đánh giá hắn, nàng tin tưởng chắc chắn trên người Hùng ca có cái gì đó.

Rất nhanh, chỉ trong chốc lát Hùng Thiên Khôn đã viết xong, sau đó đưa cho Kim Phi Dao: “Phi Dao, phần thuật con rối của muội hẳn là do người có chút tu vi tự nghiên cứu ra, rất nhiều chỗ đều có giải thích, nhưng không phải là chính hắn thì sợ rằng không dễ đoán được. Chỗ ta có một phần con rối thuật, cam đoan tốt hơn nhiều phần của người kia, hơn nữa lúc sử dụng cũng dễ, trực tiếp giải quyết vấn đề thần thức không thể phân ra khống chế của muội.”

“Lợi hại vậy sao?” Kim Phi Dao cầm ngọc giản, nửa tin nửa ngờ rót thần thức vào, nhất thời ngây người.

Vấn đề phân thần thần thức vẫn luôn quấy nhiễu nàng đã được phá giải dễ dàng. Hơn nữa, con rối ghi trong này đều rất giống con người, đặc biệt là mỹ nhân và đồng tử, giống hệt như người thật.

Tài liệu luyện chế cũng được liệt kê đầy đủ, trình tự luyện chế và thủ pháp, hỏa hậu cũng rất rõ ràng, chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì đều có thể tự luyện ra được.

Kim Phi Dao vui vẻ cực kỳ, cất ngọc giản đi, cười nói: “Cám ơn Hùng ca, huynh đúng là cái gì cũng biết, chúng ta đi ra ngoài thôi.”

Hai người ra khỏi Cảnh Thiên huyễn bồn, thấy Nhâm Ngạn vẫn đang hôn mê như trước trong Thập Nhị Yêu Linh trận, Mập Mạp và Đại Nữu ngồi gần đó như hai tảng đá, đầu ngửa lên trời không biết đang nghĩ cái gì. Từ lúc Kim Phi Dao ăn yêu đan tới nay, chất lượng đồ ăn của hai chúng nó giảm đi nhanh chóng, lúc này không biết có phải đang hoài niệm những ngày tháng trước kia hay không.

Ngọn núi này cách Kỳ Thiên các hai ngày ngự khí, mà thời gian thuyền xuất phát là năm ngày sau, Kim Phi Dao liền kéo Hùng Thiên Khôn ở lại đây hàn huyên thêm vài ngày.

Do Hùng Thiên Khôn cũng vừa vặn định tới Kỳ Thiên các đòi nợ, sau đó là Đông Ngọc Hoàng phái, cho nên chờ Kim Phi Dao cùng đi luôn. Kim Phi Dao liền đề nghị Hùng Thiên Khôn tới Đông Ngọc Hoàng phái thì tiện đường mang luôn Nhâm Ngạn về, người này đã hoàn toàn mê mẩn Hùng Thiên Khôn, có thể mượn quan hệ của hắn để Từ Thương chân nhân đài thọ nhiều nhiều một chút.

Hơn nữa, Kim Phi Dao còn cố ý dặn dò Hùng Thiên Khôn, nhất định không được nói là quen mình, nếu không có khả năng là Từ Thương chân nhân sẽ không trả nợ, mà sau này cũng không cho linh thạch nữa.


Hùng Thiên Khôn không hiểu, hỏi lại thì Kim Phi Dao phải né tránh nói là mình ăn không mấy bữa cơm, bọn họ cảm thấy nàng ăn quá nhiều nên muốn đòi tiền cơm.

Nghe thấy một môn phái lớn như vậy cho một nữ hài đáng yêu ăn mấy bữa cơm mà còn muốn thu linh thạch, Hùng Thiên Khôn cau mày, cảm thấy thật khó hiểu, chẳng lẽ các đại môn phái đều tiết kiệm linh thạch như vậy?

Điều khiến Kim Phi Dao cảm thấy lạ là Hùng Thiên Khôn chỉ hỏi nàng hai lần xem có muốn kết thúc cuộc sống lưu lạc này, cùng hắn trở về địa cấp giới hay không, sau khi nàng từ chối thì không dây dưa nữa.

Hùng Thiên Khôn cười cười, lạnh nhạt nói: “Nếu muội không muốn đi mà ta ép buộc muội, không những làm muội không vui mà muội còn có thể hận ta. Có một số người nhất định phải phiêu bạt bên ngoài, nếu ngươi đem nhốt nàng ở một chỗ, nàng sẽ chết. Tuy rằng ta rất muốn cùng muội đi khắp thiên hạ nhưng lại không được. Ta còn có môn phái, còn có mấy ngàn đệ tử, thân là một nam nhân, ta phải gánh trách nhiệm của mình, không thể tùy tâm sở dục được.”

Không thể tưởng tượng Hùng Thiên Khôn lại có thể nói ra lời nói này, thật không biết trăm năm qua hắn đã trải qua bao nhiêu chuyện mới có thể khiến tâm tính thay đổi hoàn toàn như thế, rất có khí độ của người đứng đầu một phái.

“Ta vẫn luôn rất hâm mộ muội. Muội không lo lắng về bất luận chuyện gì, cũng không hoài niệm bất luận kẻ nào. Ta nghĩ, trong thời gian trăm năm này, hẳn là muội chưa từng nhớ tới ta. Không cần biết là tốt hay là xấu, đều sẽ không lưu lại chút ấn ký nào trong lòng muội. Muội chính là người vô tình như thế. Đã từng có người nào, hay chuyện gì, vướng bận trong lòng muội chưa?” Hùng Thiên Khôn dịu dàng nhìn Kim Phi Dao, khẽ nói.

Lúc này, trong núi nổi lên một trận gió, cuốn lá khô bay xào xạc.

Kim Phi Dao lẳng lặng nhìn hắn, đứng đắn và yên tĩnh ngoài dự đoán của mọi người, hồi lâu sau nàng nói: “Không có!”

“Quả nhiên, muội chính là người vô tình như thế cho nên mới có thể tự do tự tại như vậy, không chịu bất luận ảnh hưởng gì của tình cảm.” Hùng Thiên Khôn cười khẽ.


Kim Phi Dao xoa xoa mũi, nói: “Ta luôn coi huynh là bằng hữu, bằng hữu tốt.”

“Ta biết.” Hùng Thiên Khôn cười cười, tạm dừng một lát rồi nói: “Để lại cho ta một hồn đăng đi. Ta không giống muội, không thể vô khiên vô quải tiêu dao tứ phương. Ta có nhược điểm, ta muốn biết muội có bình an hay không. Nếu muội chết thì ta sẽ tạo hình ngọn núi kia thành bộ dáng của muội, lại đặt tên cho nó là Vô Tâm phong. Thế nào?”

“Không thành vấn đề, nhưng ta có yêu cầu, huynh điêu khắc chút đồ ăn trên tay ta.” Kim Phi Dao cười.

“Vậy thì khắc bánh bao thịt đi, trông khá đẹp.” Hùng Thiên Khôn nghiêm trang gật đầu.

“Ta cảm thấy khắc hoa thì đẹp hơn, bánh bao thịt quá…” Không biết Nhâm Ngạn tỉnh lại từ lúc nào, nghe được đoạn đối thoại của hai người, không nhịn được nói xen vào.

Hùng Thiên Khôn vươn tay đánh hắn một cái choáng váng, lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến ngươi, còn nói nhiều ta sẽ giết ngươi.”

Kim Phi Dao cười hắc hắc, “Thật ra tính tình của huynh cũng không hiền hòa đâu.”

Hai người không nói gì, chỉ đứng đối diện mà cười.

Năm ngày sau, Hùng Thiên Khôn và Kim Phi Dao đi tới chân núi nơi Kỳ Thiên các tọa lạc, Nhâm Ngạn vẫn như cái bánh chưng bị ném trên phi thảm.

Lăng Thương sơn cao ngất trong mây, phía trên thạch bích xảo đoạt thiên công tạo ra những đình đài lầu các, toàn bộ Kỳ Thiên các đều được điêu khắc thành. Thiên giai bằng phẳng, tay vịn trạm trổ long phượng, những tiểu đình hoáng mát tinh xảo vươn ra ra khỏi vách đá, lụa mỏng treo bốn phía lấp ló trong tán cây.

Cả tòa Lăng Thương sơn là một tòa cung điện, thiên giai này kéo dài vào tận trong lòng núi, nói vậy bên trong núi còn có động thiên khác.

Sau khi đẩy Nhâm Ngạn ra phía trước đệ tử gác cổng giải thích một hồi, lại giao tín vật của Từ Thương chân nhân ra xong, đệ tử kia mới chỉ vào một chiếc phi thiên thuyền dài chín mươi chín trượng trên đỉnh núi, nói: “Sao đạo hữu lại đến muộn như thế, thuyền sắp khởi hành rồi.”



“A!” Kim Phi Dao sửng sốt, lập tức khôi phục tinh thần, hóa ra không phải đi đường biển mà là đường hàng không. Nghe nói là ngồi thuyền, nàng còn tưởng là ngồi thuyền đi đường biển đến thần cấp giới.

“Hùng ca, ta đi trước, người này giao cho huynh, huynh đưa hắn về Đông Ngọc Hoàng phái đi. Sau này nếu ta không tự sống được nữa thì sẽ đến tìm huynh.” Kim Phi Dao vội vã nói một tiếng với Hùng Thiên Khôn, lập tức kéo đệ tử kia lên phi thảm, phóng lên đỉnh núi.

Nàng cũng không dám tự bay lên đỉnh núi, nếu không có đệ tử Kỳ Thiên các dẫn đường, mình bị nhận định là người xấu xâm nhập, bị vài cái pháp thuật đánh xuống thì phiền toái.

Nhìn bộ dáng vội vã của nàng, Hùng Thiên Khôn bất đắc dĩ lắc đầu, đã sớm bảo nàng đi trước một ngày lại cứ không nghe, nhất định kéo dài đến bây giờ, nếu không cản được thuyền thì không biết nàng phải làm sao.

“Hai vị, mời theo ta, Từ nghi trượng sư thúc sẽ đưa hai vị tới gặp chưởng môn.” Một đệ tử gác cổng khác cung kính nói, hắn không dám ngẩng đầu lên, tu sĩ Nguyên Anh trước mắt thật quá đẹp, đẹp đến mức tựa hồ chỉ cần liếc mắt một cái là bị trúng độc.

Hùng Thiên Khôn gật đầu: “Đi thôi.”

Đệ tử kia nhanh chóng cõng Nhâm Ngạn, kẻ dọc đường đi luôn bị đánh lại hoàn toàn không nhớ gì, dè dặt cẩn trọng đưa Hùng Thiên Khôn lên thiên giai, tiến nhập vào một sơn động rất lớn trong Lăng Thương sơn.

Còn Kim Phi Dao thì kéo tên đệ tử gác cổng kia vội vàng phóng hướng đỉnh núi khiến không ít đệ tử Kỳ Thiên các chạy ra ngoài nhìn, không hiểu là ai mà lại không hiểu quy củ, bay loạn trong phái như thế.

Kim Phi Dao lên đến đỉnh núi liền nhìn thấy cửa khoang phi thiên thuyền vẫn đang mở nhưng lại chỉ có ba gã trưởng lão Nguyên Anh kỳ đứng ở trước thuyền, không hề có bóng dáng một tu sĩ Kết Đan nào.

“Đợi ta với, còn có người chưa lên thuyền, ta là Đông Ngọc Hoàng phái phái tới.” Kim Phi Dao thấy cảnh đó thì biết tất cả mọi người đã lên thuyền, thuyền sắp khởi hành, vì thế liền quát to lên.

Kim Phi Dao vọt tới trước thuyền thì dừng lại, thấy ba gã tu sĩ Nguyên Anh đồng loạt quay lại nhìn, nàng liền kéo tên đệ tử gác cổng ra, “Ngươi mau nói đi.”




back top