Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 249: Xác đi xác đến

“Ta đã nói rồi, vừa rồi vạn phần khẩn cấp, độc xà kia cứ muốn tiến tới chỗ ngươi, vì bảo vệ trong sạch cho ngươi nên ta mới ra tay đánh ngươi.” Kim Phi Dao vẻ mặt nghiêm túc nói với Hải Lam Âm đang ngồi khóc sướt mướt dưới đất.

Hải Lam Âm vuốt bên mặt bị sưng, vừa khóc vừa nói: “Ngươi đừng hòng gạt ta, ta cũng không phải ngốc tử, ngươi rõ ràng là cố ý đánh ta. Ta sẽ nói cho cha ta, cả sư huynh nữa, là ngươi đã đánh gãy răng ta.”

Kim Phi Dao thở dài, không thể không nề hà nói: “Vậy thì không còn cách nào khác, ta cũng sẽ nói cho sư huynh ngươi biết ngươi đã nhìn thấy gốc rễ của nam nhân khác, đã không còn là nữ nhân thuần khiết nữa, lại còn khen ngợi thứ kia của hắn vừa dài vừa to.”

“Ngươi dám?” Hải Lam Âm trừng lớn mắt, kéo cổ áo Kim Phi Dao, nhìn chằm chằm nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.

Kim Phi Dao không cam yếu thế, nhìn thẳng vào mắt nàng, “Ngươi cũng không nên ép ta, ta nói đều là sự thật, lúc đó là chính miệng ngươi kêu lên như thế. A, rất to, rất dài.” Câu cuối cùng Kim Phi Dao còn nhại lại giọng Hải Lam Âm lúc đó.

“Ngươi!” Hải Lam Âm vừa thẹn vừa giận, càng tức vì ba cái răng gãy cùng với quai hàm sưng phù như bánh bao.

Nhìn mặt nàng, Kim Phi Dao cố nhịn cười, ra vẻ nghiêm trang nói: “Răng ngươi thì ta sẽ dùng ngọc cốt luyện giúp ngươi ba cái, cam đoan là gắn vào sư huynh ngươi không thể nhận ra. Mà chuyện ngươi nhìn độc xà ta cũng sẽ lập tức quên. Đúng rồi, độc xà gì? Chúng ta gặp phải độc xà sao?”

Hải Lam Âm buông tay, cắn môi, âm u bất định ngồi xuống. Kể cả là đại tiểu thư, thân thế thế nào thì vẫn phải hiểu một số chuyện thôi, Kim Phi Dao âm thầm cười nói.

Suy nghĩ một hồi, Hải Lam Âm mới ngẩng đầu, thần sắc kiên nghị nói: “Nếu ngươi nói ra, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Ta đã sớm quên mất rồi. Nếu nói chuyện ngươi nợ ta Kim Triền ti thì ta còn nhớ nhất thanh nhị sở đây.” Rốt cục cũng giải quyết xong, Kim Phi Dao thật vui vẻ cười nói.



“Vậy khi nào chúng ta sẽ đi? Ta muốn sớm rời khỏi cái nơi quỷ quái này.” Hải Lam Âm nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt bầm tím của mình, nói.

Kim Phi Dao dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, sau đó dường như không có việc gì vặn lưng, “Bây giờ còn chưa được, Độc Nhãn Cự Nhân kia vẫn đang tìm chúng ta. Chờ bọn hắn đi rồi mới được.”

“Nhưng ta thật sự không muốn đợi ở đây, ngươi không có pháp bảo nào tốt tốt sao?” Hải Lam Âm ngẩng đầu nhìn cái mai rùa rộng hơn hai trượng, lối ra còn trát bùn, sắc mặt rât khó coi.

Kim Phi Dao nhe răng cười, lười biếng nói: “Ngươi thì biết gì, có thể tìm được cái mai rùa này là tốt rồi. Lúc trước ta còn ở trong một cái vỏ ốc sên rộng ba bước cơ. Cái này không gian lớn, làm một phòng riêng cho ngươi còn được, nếu là vỏ ốc sên thì ngươi còn phải ngồi sát vào ta kia.”

“Vỏ ốc sên? Chẳng lẽ ngươi không có bất cứ thứ gì khác, cả ngày tránh trong xác yêu thú? Hơn nữa, nơi này không có giường, không có nơi tắm rửa, ngay cả cái gối cũng không có, ngươi bảo ta làm sao mà ngủ? Mà bên ngoài còn có hơn mười Độc Nhãn Cự Nhân, hoàn cảnh này cũng quá ác liệt.” Hải Lam Âm thống khổ vạn phần ghé người vào mai rùa, ai oán kể lể.

“Không phải là hơn mười Độc Nhãn Cự Nhân mà là ba mươi, nhiều gấp đôi.” Kim Phi Dao cười hì hì sửa lại.

“A, ngươi muốn tức chết ta a, quá đáng giận!” Hải Lam Âm cảm thấy tâm đều phải nát, sao nàng lại phải ở cùng người như vậy chứ, vì sao sư huynh không tới cứu ta?

“Kim đạo hữu, ngươi nghĩ cách đi.”

“Không phải ta đã nói là chờ bọn hắn đi rồi chúng ta mới có thể ra ngoài sao? Ta đã nghĩ rồi, những yêu thú này dù có linh mẫn thế nào, chỉ cần chúng ta không loạn dùng thần thức thì chúng sẽ không phát hiện ra. Hiện tại chắc chắn bọn chúng cho rằng đây chỉ là một cái mai rùa dính đầy bùn, căn bản sẽ không liếc mắt nhìn thêm một cái.” Kim Phi Dao cũng muốn làm cho đại tiểu thư này yên tĩnh lại, tuy rằng hai người nói chuyện thì thầm nhưng cứ khóc lóc suốt cũng rất đáng ghét.


Hải Lam Âm căn bản không nghe gì về cái mai rùa cả, mà mang khẩu khí ai oán, tội nghiệp nói: “Ta muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng mai rùa quá cứng khiến cho toàn thân ta không được thoải mái, đau nhức không thôi. Ngươi tìm cái gì làm đệm cho ta đi, nếu có lá trà thượng phẩm thì phiền ngươi pha cho ta một ấm luôn.”

“Ta nhìn thấy ngươi là thấy ngứa ngáy muốn đánh.” Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, nhìn Hải Lam Âm đang nửa ngồi nửa nằm trong mai rùa mà cười.

“Những ngày này không có cách nào khác sao?” Hải Lam Âm hừ một tiếng, quay đầu đi không để ý đến nàng nữa.

Kim Phi Dao có chút tò mò hỏi: “Ta thấy sinh hoạt của ngươi cũng không tệ, xuất môn hẳn là sẽ mang theo mấy thứ này, sao không tự lấy ra dùng mà cứ tìm ta đòi hỏi là sao?”

Hải Lam Âm tức giận liếc Kim Phi Dao một cái, biểu cảm khinh bỉ, “Ngươi đang nói cái gì, những thứ đó đều là thị nữ bên người mang cho ta, nhưng lúc trước nàng đã bị sét đánh chết ngay trước mặt ta, giờ ta không có cái gì cả, may mà lúc đó ta cầm dẫn lôi ô, lúc đó vốn chỉ để làm dáng, ai ngờ thật được dùng để cản lôi.”

“Ngươi bình thường đều không cầm cái gì bên người? Ô dẫn lôi…” Kim Phi Dao đột nhiên nghĩ đến một việc, cảm thấy không có khả năng nhưng quay sang nhìn bộ dáng Hải Lam Âm thì lại cảm thấy chuyện này rất có khả năng.

Vì thế Kim Phi Dao tà tà liếc nàng, hỏi: “Dẫn lôi ô dó có thần thông gì?”

Hải Lam Âm ngẩng đầu, đắc ý nói: “Thần thông rất lớn, có thể hấp thu lôi điện, trữ lại trong ô, lúc đối địch có thể toàn lực thả ra. Phải biết rằng pháp bảo có thể tự sinh ra lôi điện trên đời này cũng không nhiều, chỉ một thứ có thể hấp thu lôi điện đã khiến người người náo loạn rồi.”

Nói xong, Hải Lam Âm thấy biểu cảm của Kim Phi Dao tựa hồ là lạ, còn có chút chần chừ.


Đột nhiên, nàng mở to mắt, nghĩ tới một chuyện đáng sợ, nhưng ngay lập tức nàng đảo mắt, cười nói với Kim Phi Dao: “Điều đó là không thể, dẫn lôi ô chỉ hút lôi điện vào thôi. Lần này thuyền bị sét đánh căn bản không liên quan gì đến ta. Thật ra, nghĩ kỹ lại thì cái xác rùa này tuy cứng nhưng rất mát mẻ, ta trước hết nằm tạm một lát, lúc nào đi được thì ngươi đánh thức ta.”

Không phải là ngốc tử, hơn hẳn ngốc tử, người hầu của nàng đúng là bị chết oan uổng, Kim Phi Dao nhìn lưng nàng, lắc đầu.

Độc Nhãn Cự Nhân tìm nửa ngày trong rừng, bắn bạch quang đến mức suýt mù cả mắt cũng không phát hiện tung tích hai người Kim Phi Dao. Những thứ như mai rùa tùy tiện rơi trong bụi cỏ cũng không khiến cho chúng nó chú ý. Kể cả trông giống người thì cũng vẫn là yêu thú, mở thần trí cũng không lợi hại lắm.

Cũng có một Độc Nhãn Cự Nhân phát hiện ra cái mai rùa này, vươn gậy gỗ giữ nó, dùng bạch quang quét qua, phát hiện đây chỉ là một cái mai rùa đầy bùn, vì thế nó giơ chân, tức giận đá bay mai rùa đi.

Hai người quay cuồng trong mai rùa, lúc đáp xuống, Hải Lam Âm ôm quai hàm tức giận nói: “Ta dù chết cũng không trốn ở chỗ này nữa, ta muốn đi ra ngoài, con rùa này mới chết không lâu, bên trong thối chết người.”

Nàng vừa nói xong liền cảm thấy đầu bị đánh một cái, hoa mắt choáng váng ngã xuống.

Thấy nàng ngất đi, Kim Phi Dao cất tiếng khen Mập Mạp: “Mập Mạp, làm tốt lắm. Về sau chỉ cần nàng nói lời vô nghĩa, ngươi liền đánh lén nàng.”

Kim Phi Dao cũng không thả Mập Mạp và Đại Nữu ra trước mặt Hải Lam Âm cho nên vào lúc nàng bắt đầu vô nghĩa sẽ lặng lẽ ném Mập Mạp ra phía sau Hải Lam Âm, đánh nàng hôn mê. Làm như vậy thật tiện, thế giới rốt cục có thể thanh tĩnh một lát.

Dựa vào biện pháp này, Kim Phi Dao thuận lợi đẩy mai rùa đi về hướng tây, dọc đường không bị yêu thú đá bay thì bị cây mây quấn phải, có lần còn bị một con ưng nhìn thấy, tưởng rằng là một con rùa sống, trực tiếp dùng móng quắp lên tán cây.

Nếu không phải đúng lúc đó có một con ưng khác bay tới tranh thức ăn, thừa dịp hai chúng nó đánh nhau, Kim Phi Dao điều khiển mai rùa rơi xuống thì hiện tại đã sớm trở thành thịt rùa trong bụng ưng rồi.

Hải Lam Âm cũng càng ngày càng nghe lời hơn, không càn quấy cũng không loạn muốn này nọ. Thỉnh thoảng đề nghị việc gì đó mà Kim Phi Dao có thể thuận tay làm, Kim Phi Dao cũng thỏa mãn yêu cầu của nàng.



Nàng dựa vào bồ đoàn của Kim Phi Dao, dưới thân là da thú cứng rắn, trên người cũng khoác một bộ da thú chưa được gia công, đầy mùi máu tươi. Trong mai rùa không có ánh sáng, những ngày sống dưới ánh sáng dạ quang thạch đã khiến ánh mắt Hải Lam Âm hơi dại ra.

Thật ra Kim Phi Dao rất hoài nghi, không biết có phải vì suốt ngày đánh vào đầu nàng nên đã làm nàng choáng váng không.

“Kim đạo hữu, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa mới đến Tam Chi thành? Có thật là vì yêu thú bên ngoài đá mai rùa nên ta mới choáng váng không? Sao ta cứ cảm thấy trong cái mai rùa này không chỉ có hai ta, cứ như có cái gì đó xuất hiện ở phía sau ta, đánh ta choáng váng vậy.” đột nhiên, Hải Lam Âm chậm rãi nói.

Kim Phi Dao tỏ vẻ thân thiết vỗ vỗ nàng, “Ngươi không cần đa tâm, mấy ngày nay không phải là không ngất xỉu sao, xem ra là đã ít gặp yêu thú rồi. Ta tin không lâu nữa là chúng ta có thể ra ngoài, nếu ngươi nhàn rỗi không có việc gì thì ngồi xuống tu luyện một chút, có khả năng ngày mai chúng ta được ra ngoài rồi.”

Hải Lam Âm ôm chân, tựa cằm lên đầu gối, vô lực nói; “Ngươi đừng gạt ta, ta đã ở trong cái mai rùa này gần một năm rồi. Nếu có thể ra ngoài thì đã sớm đi ra. Ngươi xem, trên lớp bùn phía trên mai rùa đã mọc cỏ rồi, lại còn có cả nấm nữa. Ta cảm thấy ta cũng sắp mốc meo rồi, cái mai rùa này chính là chỗ chôn thân của ta.”

“Đừng náo loạn, rùa đương nhiên là đi chậm. Tuy ngoại vân Thần giới rộng nhưng cũng có biên giới, chỉ cần đi vào ngoại Thần giới là chúng ta không cần tiếp tục ở trong mai rùa nữa. Không phải ngươi nói ở ngoại thần giới có không ít tu sĩ, hơn nữa yêu thú cấp tám, cấp chín cũng ít hơn ở ngoại vân Thần giới sao? Ngươi lên tinh thần đi, hãy nghĩ đến sư huynh ngươi ấy.”

“Sư huynh mới không cần một nữ nhân mốc meo đâu.” Hải Lam Âm ủ rũ cúi đầu, căn bản không thể lên được chút tinh thần nào.

Kim Phi Dao cũng không an ủi nữa, lại dán mắt lên mai rùa, nhìn xuyên qua cái lỗ nhỏ quan sát bên ngoài, sau đó tiếp tục dùng Thông Thiên Như Ý đẩy mai rùa đi từ bên trong. Đột nhiên, nàng lầm bầm nói: “Lạ thật, sao lại không thấy cây cối, phía trước lại có một cái đảo nổi rất lớn vậy?”

“Tránh ra, để ta nhìn xem.” Hải Lam Âm vốn đang phờ phạc ỉu xìu vụt đứng lên, dùng hết sức bình sinh đẩy Kim Phi Dao ra, dán mắt vào cái lỗ nhỏ.

Kim Phi Dao lăng lăng nhìn nàng, thấy Hải Lam Âm cười ha ha như kẻ điên, “Ha ha ha ha, rốt cục cũng tới ngoại Thần giới, ta có thể về nhà, ta có thể gặp sư huynh, đời này ta sẽ không nhìn sinh vật loại rùa nữa.”

Không biết chưởng môn Đạo Đài sơn và sư phụ giáo dưỡng của nàng mà nhìn thấy bộ dáng điên dại của nàng lúc này có cảm thấy gần trăm năm dạy dỗ thục nữ cho nàng đã mất hết trong một lần cho nàng xuất môn du ngoạn hay không? Kim Phi Dao ngồi trong mai rùa, rất không phúc hậu nghĩ.




back top