Edit: Ladybjrd
“Phi, chẳng lẽ ngươi nghĩ ngươi miệng rộng thì có thể ăn ta hay sao? Hừ, quá coi thường ta rồi.” Kim Phi Dao đứng trong nhà tranh, hung hăng mắng.
Mắng xong, nàng đưa tay lên nhìn, rốt cục chân thú đã biến thành tay người.
Trong lòng Kim Phi Dao trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Vài chục năm rồi, rốt cục cũng có thể đứng lên mà đi, không cần ngoáy đuôi nữa. Nói thật, lúc trời nóng thì một thân lông lá kia rất khó chịu, tuy mùa đông thì ấm nhưng lúc tắm lại rất phiền toái.
Nàng vạn phần vất vả mới ăn được Thao Thiết. Kim Phi Dao cũng tự hiểu, đó không phải hoàn toàn nhờ vào lực lượng của mình. Lúc nàng và Thao Thiết dây dưa với nhau, ngươi cắn ta một miếng, ta đớp ngươi một ngụm, trên bầu trời thức hải đột nhiên xuất hiện một pháp trận có hoa văn phức tạp.
Kim Phi Dao cũng không biết pháp trận này từ đâu ra, nhưng nó đã tự động gắn Thao Thiết vào, trong khi đó nàng cũng không tự chủ bắt đầu niệm một đoạn pháp chú. Pháp chú này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, quen thuộc nhưng lại chưa từng học bao giờ.
Pháp chú niệm xong, thân hình Thao Thiết bị thu nhỏ lại, dần dần chỉ bé bằng một bàn tay, cuối cùng tự động bay vào miệng Kim Phi Dao.
Nuốt Thao Thiết xong, Kim Phi Dao cảm thấy thức hải đột nhiên khuếch đại gấp bội, nước biển màu đen khô kiệt, bầu trời sáng ngời biến mất, toàn bộ thức hải biến thành một bầu trời sao.
Trên bầu trời đêm, vô vàn vì sao lấp lánh sáng, thần thức của nàng đang bay trên bầu trời. Sau đó, sao trên trời hội tụ lại với nhau, hình thành một Nguyên Anh ở ngay phía trước thần thức của Kim Phi Dao.
To bằng khoảng một đứa trẻ một tuổi, bộ dáng giống hệt Kim Phi Dao, chỉ là trên đầu có một cặp sừng cong cong, bên người là Thông Thiên Như Ý mang theo tơ vàng và đỏ đang không ngừng biến ảo các loại hình dạng. Kim Phi Dao cẩn thận quan sát Nguyên Anh đang nhắm nghiền mắt kia, phát hiện cặp sừng của nó giống hệt với cặp sừng đã bị Lang ma đầu cắt mất, đó hẳn là sừng của Thao Thiết.
Cặp sừng bị cắt kia đã bắt đầu mọc lại từ hai mươi mấy năm trước, Nguyên Anh hiện tại cũng có sừng nhưng bộ dáng lại hình người, nói vậy thì đây là Nguyên Anh sau khi cắn nuốt Thao Thiết rồi.
Kim Phi Dao cảm thấy tâm tình rất tốt, đẩy cửa nhà tranh đi ra, vừa bước ra ngoài đã có một vật rơi trúng đầu.
Nguyên Anh kỳ, ta vừa mới tiến nhập Nguyên Anh kỳ mà đã có thứ gì rơi vào đầu rồi, thật sự quá không nể mặt. Kim Phi Dao nổi trận lôi đình, duỗi tay bắt cái thứ trên đầu xuống, vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người.
Trên tay Kim Phi Dao là một con ếch nhỏ màu trắng, rất trắng, hơn nữa trên đầu còn có viên châu, nó đang chớp đôi mắt to nhìn nàng.
“Ộp, ộp ộp.” tiếng ếch kêu ngày càng nhiều, một con Thái Tử thú nho nhỏ chạy lại. Sau một lát, trên đầu, trên người và cả dưới chân Kim Phi Dao toàn là những con ếch nhỏ màu trắng.
Kim Phi Dao phóng mắt nhìn ra, thấy toàn bộ tiểu đảo nổi kín đặc những tiểu Thái Tử thú. Hơn nữa, vừa đảo mắt qua nàng đã phát hiện số lượng không đúng, đây căn bản đâu phải là sáu mươi hai con mà ít nhất cũng trên trăm con.
“Mập Mạp, Đại Nữu, hai ngươi mau lăn ra đây cho ta.” Kim Phi Dao nổi giận gầm lên một tiếng khiến cho đám tiểu Thái Tử thú sợ tới mức vội vàng nhảy ra khỏi người nàng, lẻn vào trong dược điền vào ao nước.
Mập Mạp chạy ra khỏi gốc cây sau nhà, vẻ mặt buồn ngủ, vừa nhìn là biết nó lại đang lười biếng nằm ngủ. Đại Nữu thì cõng một đám Thái Tử thú xuất hiện, nó chớp chớp đôi mắt, vô tội nhìn Kim Phi Dao, không rõ Kim Phi Dao vừa xuất quan đã rống cái gì.
Nhìn chằm chằm vào cái bụng to của Đại Nữu, Kim Phi Dao nghi hoặc, chẳng lẽ nó lại mang thai? Có lẽ là sinh nhiều quá nên béo? Do dự một chút, nàng đảo thần thức qua bụng Đại Nữu, nhất thời tức giận tận trời.
“Mập Mạp!” Kim Phi Dao quay đầu liền đánh về phía Mập Mạp, hành hung một trận, vừa đánh vừa mắng: “Ngươi muốn hại chết ta hả? Sinh nhiều như vậy ta làm sao mà nuôi? Hai đứa các ngươi dù sao cũng không có huyết khế, hãy mang theo con của các ngươi cút ra ngoài hết cho ta.”
Lần này, Kim Phi Dao thật sự phát hỏa, trong bụng Đại Nữu lại là một bọc trứng, hiện tại tiểu đảo nổi đã biến thành đảo ếch rồi. Nếu tất cả số này trưởng thành thì không biến nàng thành ăn xin mới là lạ.
Đại Nữu sửng sốt một cái, sau đó chạy vội lên, nước mắt chảy xuống, nắm tay Kim Phi Dao, kêu ộp ộp không ngừng.
Đúng lúc này, một lá bùa Truyền Âm bay vào, không ngừng chớp động trong tiểu đảo nổi.
“Hử?” Kim Phi Dao ngạc nhiên, không có bất luận kẻ nào biết nàng ở đây, là ai phát bùa Truyền Âm?
Thu lại cái chân đang đạp trên bụng Mập Mạp, Kim Phi Dao túm lấy bùa Truyền Âm, bóp nát, liền nghe thấy thanh âm của một lão nhân.
“Đạo hữu, ta là Ngô Ba, trưởng lão Thiên Địa môn, nhận mệnh chưởng môn tới bàn chút chuyện với đạo hữu. Trước tiên, xin chúc mừng đạo hữu tiến giai Nguyên Anh, nhìn dị tượng của đạo hữu thật sự là kinh thiên động địa, đầy khí thế vương giả. Không gặp mặt đạo hữu cũng có thể tưởng tượng được tư thế oai hùng của đạo hữu, liệu ta có thể gặp mặt đạo hữu một chút, nói vài chuyện đôi bên cùng có lợi…”
Ngô Ba dong dài nửa ngày trong bùa Truyền Âm, Kim Phi Dao cảm thấy câu vương giả kia dùng để vuốt mông ngựa đúng là hay, bất kể là ai cũng có thể dùng được.
“Chẳng lẽ ta tiến giai Nguyên Anh gây ra động tĩnh quá lớn, đã kinh động người Thiên Địa môn? Không biết bọn người kia muốn biết chuyện gì, có lẽ bọn họ cho ta là tán tu phổ thông, muốn ta gia nhập Thiên Địa môn sao?” Mang theo một đầu mờ mịt, Kim Phi Dao định mở cấm chế cho lão nhân tên Ngô Ba tiến vào.
“Ộp, ộp ộp!” Đại Nữu đang đỡ Mập Mạp bị đánh cho bầm dập mặt mũi, khiếp đảm hô lên mấy tiếng với Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao cúi đầu, phát hiện nàng đang không mặc gì, mông trần đứng ở tiểu đảo nổi. Nếu cứ thế mở cấm chế ra cho Ngô Ba tiến vào, chỉ sợ lập tức sẽ trở thành tên biến thái thải dương bổ âm mất.
“Thiếu chút nữa thì quên là Thao Thiết không mặc quần áo.” Kim Phi Dao vỗ đầu, nhớ ra việc nàng sau khi tiến vào Nguyên Anh thì chưa từng lấy quần áo ra mặc, vài chục năm trong thú hình khiến nàng không mặc quần áo cũng không có cảm giác gì.
Vội vàng quay vào nhà tranh lấy quần áo trong túi càn khôn ra mặc, Kim Phi Dao đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện không có tí lưng hay mông nào lộ ra ngoài mới phóng tâm mở cấm chế của Thập Nhị Yêu Linh trận.
Ngô Ba đang sốt ruột chờ bên ngoài thì thấy sương trắng đột nhiên quay cuồng, lộ ra một con đường. Mà hồ nước độc thoạt nhìn rất rộng kia lúc này đã lộ ra, lại chỉ rộng khoảng hai trượng, căn bản không phải như trong lời đồn là trải khắp sơn cốc.
Hắn không dùng pháp bảo hay linh thú, trực tiếp đạp lên một đoàn bạch quang bay vào. Vừa vào trong đã thấy một cái giới tử cảnh vực đặt trong sơn cốc, bốn phía đều là sương trắng. Mà trên hòn đảo nhỏ giới tử cảnh vực có một nữ tu sĩ ăn mặc mộc mạc đang đứng, quả thật là tu vi Nguyên Anh kỳ.
Bộ đồ nàng mặc phẩm giai rất kém, chỉ là pháp khí hạ phẩm, tóc tai lại bù xù. Thấy vậy, tim Ngô Ba nhảy lên đánh thịch, loại người ăn mặc như thế này đều hỉ nộ vô thường, không dễ tiếp xúc.
Nếu là tu sĩ ăn mặc bình thường thì tâm tính cũng sẽ bình thường một ít, lúc nói chuyện sẽ dễ dàng hơn vì dù sao thì phương thức tư duy cũng không khác biệt lắm.
Kim Phi Dao không ngờ vì bản thân lâu lắm không chải đầu, lúc này biến thành người cũng không nhớ ra phải chải lại tóc, cứ thế bị quy vào hàng ngũ những tu sĩ quái dị. Quần áo thì nàng có chút oan uổng, tuy bộ đồ nàng mặc chắc chắn không phải kiểu dáng kỳ quái gì nhưng lại chỉ là pháp khí hạ phẩm. Quần áo tốt của nàng đều bị hủy cả rồi, đây chính là một bộ mà nàng đã rảnh rỗi luyện ra lúc mới tới Vạn Tiên Thủy thành.
Nhìn lão nhân bên ngoài tiểu đảo nổi, Kim Phi Dao ngẩng đầu dùng thần thức quét qua hắn một cái. Cảm giác này thật không tệ, bảo sao các tu sĩ cao giai đều thích dùng thần thức quét người.
“Tại hạ Ngô Ba.” Ngô Ba chắp tay với Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao cũng chắp tay: “Kim Phi Dao!”
Nàng không sợ nói ra tên thật, chỉ cần đến Nguyên Anh kỳ thì Thao Thiết sẽ không thể đi ra nữa. Ngoài các tà tu chuyên cắn nuốt Nguyên Anh ra thì nàng hiện tại đã không còn tác dụng gì với tu sĩ nào khác nữa, nhưng nếu tính đến chuyện cắn nuốt Nguyên Anh thì có ai so được với nàng?
Về chuyện này thì nàng rất tự tin, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ sẽ không có khả năng đánh thắng nàng, trung kỳ, hậu kỳ cũng không nhất định có thể đánh chết nàng. Chỉ cần không gặp phải tu sĩ Luyện Hư kỳ, nàng có thể nghênh ngang đi lại, nếu không thế thì cũng sẽ không có nhiều người Ma tộc muốn có được Thao Thiết đến thế.
“Hóa ra là Kim đạo hữu, hạnh ngộ!” Ngô Ba có chút kinh ngạc sự to gan của nàng, dám nói ra tên thật. Nghĩ lại thì người ta ăn bao nhiêu người, lá gan tự nhiên to hơn người bình thường, nếu ngay cả tên cũng không dám nói thật thì làm sao có thể thành Thao Thiết?
Để Ngô Ba tiến vào tiểu đảo nổi, Kim Phi Dao nhìn chung quanh, ngay cả một chỗ mời khách ngồi cũng không có, đành phải xấu hổ nói: “Nơi này của ta quá đơn sơ, chỉ có thể mời Ngô đạo hữu ngồi trên chiếu, khiến ngươi chê cười rồi.”
“Kim đạo hữu quá khiêm tốn rồi, người tu tiên không cần những việc ngoại thân này, ngồi trên chiếu càng có thể tiếp cận thiên địa.” Ngô Ba là tới mời người ta rời đi, tự nhiên phải theo thói quen của người ta, được Kim Phi Dao mời liền ngồi xếp bằng xuống trước nhà tranh.
Hắn liếc mắt nhìn vào trong nhà, trống rỗng không có đồ đạc gì, một gian khác thì phủ kín những cái rổ có đệm mềm, thật không biết có phải là cho người ở hay không, vẫn nên ngồi ngoài thì hơn, ít nhất còn có không khí tươi mát.
“Ngươi không ghét bỏ là được rồi. Tiểu Hồng, dâng trà.” Kim Phi Dao ngồi xuống đối diện hắn, gọi tiểu Hồng.
Ngô Ba nhìn thấy một nữ tử giống như người nhưng lại không phải người lặng lẽ đi tới, đốt lửa đun nước ngay trên cái bếp lò ngoài phòng. Thế này cũng thật quá nguyên thủy rồi, ngay cả lửa cũng phải nhóm, xem ra nếu hắn không tới thì người này ngay cả trà cũng không uống.
“Không biết Ngô đạo hữu vì bản thân mà đến hay là vì Thiên Địa môn mà đến?” Kim Phi Dao cười tủm tỉm hỏi.
“Ta là vì…” Ngô Ba còn chưa nói xong, một con ếch màu trắng liền nhảy lên người hắn, sau đó lại từng con từng con chạy tới, chỉ một lát sau đã ngồi kín người hắn.
“Phi, chẳng lẽ ngươi nghĩ ngươi miệng rộng thì có thể ăn ta hay sao? Hừ, quá coi thường ta rồi.” Kim Phi Dao đứng trong nhà tranh, hung hăng mắng.
Mắng xong, nàng đưa tay lên nhìn, rốt cục chân thú đã biến thành tay người.
Trong lòng Kim Phi Dao trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Vài chục năm rồi, rốt cục cũng có thể đứng lên mà đi, không cần ngoáy đuôi nữa. Nói thật, lúc trời nóng thì một thân lông lá kia rất khó chịu, tuy mùa đông thì ấm nhưng lúc tắm lại rất phiền toái.
Nàng vạn phần vất vả mới ăn được Thao Thiết. Kim Phi Dao cũng tự hiểu, đó không phải hoàn toàn nhờ vào lực lượng của mình. Lúc nàng và Thao Thiết dây dưa với nhau, ngươi cắn ta một miếng, ta đớp ngươi một ngụm, trên bầu trời thức hải đột nhiên xuất hiện một pháp trận có hoa văn phức tạp.
Kim Phi Dao cũng không biết pháp trận này từ đâu ra, nhưng nó đã tự động gắn Thao Thiết vào, trong khi đó nàng cũng không tự chủ bắt đầu niệm một đoạn pháp chú. Pháp chú này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, quen thuộc nhưng lại chưa từng học bao giờ.
Pháp chú niệm xong, thân hình Thao Thiết bị thu nhỏ lại, dần dần chỉ bé bằng một bàn tay, cuối cùng tự động bay vào miệng Kim Phi Dao.
Nuốt Thao Thiết xong, Kim Phi Dao cảm thấy thức hải đột nhiên khuếch đại gấp bội, nước biển màu đen khô kiệt, bầu trời sáng ngời biến mất, toàn bộ thức hải biến thành một bầu trời sao.
Trên bầu trời đêm, vô vàn vì sao lấp lánh sáng, thần thức của nàng đang bay trên bầu trời. Sau đó, sao trên trời hội tụ lại với nhau, hình thành một Nguyên Anh ở ngay phía trước thần thức của Kim Phi Dao.
To bằng khoảng một đứa trẻ một tuổi, bộ dáng giống hệt Kim Phi Dao, chỉ là trên đầu có một cặp sừng cong cong, bên người là Thông Thiên Như Ý mang theo tơ vàng và đỏ đang không ngừng biến ảo các loại hình dạng. Kim Phi Dao cẩn thận quan sát Nguyên Anh đang nhắm nghiền mắt kia, phát hiện cặp sừng của nó giống hệt với cặp sừng đã bị Lang ma đầu cắt mất, đó hẳn là sừng của Thao Thiết.
Cặp sừng bị cắt kia đã bắt đầu mọc lại từ hai mươi mấy năm trước, Nguyên Anh hiện tại cũng có sừng nhưng bộ dáng lại hình người, nói vậy thì đây là Nguyên Anh sau khi cắn nuốt Thao Thiết rồi.
Kim Phi Dao cảm thấy tâm tình rất tốt, đẩy cửa nhà tranh đi ra, vừa bước ra ngoài đã có một vật rơi trúng đầu.
Nguyên Anh kỳ, ta vừa mới tiến nhập Nguyên Anh kỳ mà đã có thứ gì rơi vào đầu rồi, thật sự quá không nể mặt. Kim Phi Dao nổi trận lôi đình, duỗi tay bắt cái thứ trên đầu xuống, vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người.
Trên tay Kim Phi Dao là một con ếch nhỏ màu trắng, rất trắng, hơn nữa trên đầu còn có viên châu, nó đang chớp đôi mắt to nhìn nàng.
“Ộp, ộp ộp.” tiếng ếch kêu ngày càng nhiều, một con Thái Tử thú nho nhỏ chạy lại. Sau một lát, trên đầu, trên người và cả dưới chân Kim Phi Dao toàn là những con ếch nhỏ màu trắng.
Kim Phi Dao phóng mắt nhìn ra, thấy toàn bộ tiểu đảo nổi kín đặc những tiểu Thái Tử thú. Hơn nữa, vừa đảo mắt qua nàng đã phát hiện số lượng không đúng, đây căn bản đâu phải là sáu mươi hai con mà ít nhất cũng trên trăm con.
“Mập Mạp, Đại Nữu, hai ngươi mau lăn ra đây cho ta.” Kim Phi Dao nổi giận gầm lên một tiếng khiến cho đám tiểu Thái Tử thú sợ tới mức vội vàng nhảy ra khỏi người nàng, lẻn vào trong dược điền vào ao nước.
Mập Mạp chạy ra khỏi gốc cây sau nhà, vẻ mặt buồn ngủ, vừa nhìn là biết nó lại đang lười biếng nằm ngủ. Đại Nữu thì cõng một đám Thái Tử thú xuất hiện, nó chớp chớp đôi mắt, vô tội nhìn Kim Phi Dao, không rõ Kim Phi Dao vừa xuất quan đã rống cái gì.
Nhìn chằm chằm vào cái bụng to của Đại Nữu, Kim Phi Dao nghi hoặc, chẳng lẽ nó lại mang thai? Có lẽ là sinh nhiều quá nên béo? Do dự một chút, nàng đảo thần thức qua bụng Đại Nữu, nhất thời tức giận tận trời.
“Mập Mạp!” Kim Phi Dao quay đầu liền đánh về phía Mập Mạp, hành hung một trận, vừa đánh vừa mắng: “Ngươi muốn hại chết ta hả? Sinh nhiều như vậy ta làm sao mà nuôi? Hai đứa các ngươi dù sao cũng không có huyết khế, hãy mang theo con của các ngươi cút ra ngoài hết cho ta.”
Lần này, Kim Phi Dao thật sự phát hỏa, trong bụng Đại Nữu lại là một bọc trứng, hiện tại tiểu đảo nổi đã biến thành đảo ếch rồi. Nếu tất cả số này trưởng thành thì không biến nàng thành ăn xin mới là lạ.
Đại Nữu sửng sốt một cái, sau đó chạy vội lên, nước mắt chảy xuống, nắm tay Kim Phi Dao, kêu ộp ộp không ngừng.
Đúng lúc này, một lá bùa Truyền Âm bay vào, không ngừng chớp động trong tiểu đảo nổi.
“Hử?” Kim Phi Dao ngạc nhiên, không có bất luận kẻ nào biết nàng ở đây, là ai phát bùa Truyền Âm?
Thu lại cái chân đang đạp trên bụng Mập Mạp, Kim Phi Dao túm lấy bùa Truyền Âm, bóp nát, liền nghe thấy thanh âm của một lão nhân.
“Đạo hữu, ta là Ngô Ba, trưởng lão Thiên Địa môn, nhận mệnh chưởng môn tới bàn chút chuyện với đạo hữu. Trước tiên, xin chúc mừng đạo hữu tiến giai Nguyên Anh, nhìn dị tượng của đạo hữu thật sự là kinh thiên động địa, đầy khí thế vương giả. Không gặp mặt đạo hữu cũng có thể tưởng tượng được tư thế oai hùng của đạo hữu, liệu ta có thể gặp mặt đạo hữu một chút, nói vài chuyện đôi bên cùng có lợi…”
Ngô Ba dong dài nửa ngày trong bùa Truyền Âm, Kim Phi Dao cảm thấy câu vương giả kia dùng để vuốt mông ngựa đúng là hay, bất kể là ai cũng có thể dùng được.
“Chẳng lẽ ta tiến giai Nguyên Anh gây ra động tĩnh quá lớn, đã kinh động người Thiên Địa môn? Không biết bọn người kia muốn biết chuyện gì, có lẽ bọn họ cho ta là tán tu phổ thông, muốn ta gia nhập Thiên Địa môn sao?” Mang theo một đầu mờ mịt, Kim Phi Dao định mở cấm chế cho lão nhân tên Ngô Ba tiến vào.
“Ộp, ộp ộp!” Đại Nữu đang đỡ Mập Mạp bị đánh cho bầm dập mặt mũi, khiếp đảm hô lên mấy tiếng với Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao cúi đầu, phát hiện nàng đang không mặc gì, mông trần đứng ở tiểu đảo nổi. Nếu cứ thế mở cấm chế ra cho Ngô Ba tiến vào, chỉ sợ lập tức sẽ trở thành tên biến thái thải dương bổ âm mất.
“Thiếu chút nữa thì quên là Thao Thiết không mặc quần áo.” Kim Phi Dao vỗ đầu, nhớ ra việc nàng sau khi tiến vào Nguyên Anh thì chưa từng lấy quần áo ra mặc, vài chục năm trong thú hình khiến nàng không mặc quần áo cũng không có cảm giác gì.
Vội vàng quay vào nhà tranh lấy quần áo trong túi càn khôn ra mặc, Kim Phi Dao đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện không có tí lưng hay mông nào lộ ra ngoài mới phóng tâm mở cấm chế của Thập Nhị Yêu Linh trận.
Ngô Ba đang sốt ruột chờ bên ngoài thì thấy sương trắng đột nhiên quay cuồng, lộ ra một con đường. Mà hồ nước độc thoạt nhìn rất rộng kia lúc này đã lộ ra, lại chỉ rộng khoảng hai trượng, căn bản không phải như trong lời đồn là trải khắp sơn cốc.
Hắn không dùng pháp bảo hay linh thú, trực tiếp đạp lên một đoàn bạch quang bay vào. Vừa vào trong đã thấy một cái giới tử cảnh vực đặt trong sơn cốc, bốn phía đều là sương trắng. Mà trên hòn đảo nhỏ giới tử cảnh vực có một nữ tu sĩ ăn mặc mộc mạc đang đứng, quả thật là tu vi Nguyên Anh kỳ.
Bộ đồ nàng mặc phẩm giai rất kém, chỉ là pháp khí hạ phẩm, tóc tai lại bù xù. Thấy vậy, tim Ngô Ba nhảy lên đánh thịch, loại người ăn mặc như thế này đều hỉ nộ vô thường, không dễ tiếp xúc.
Nếu là tu sĩ ăn mặc bình thường thì tâm tính cũng sẽ bình thường một ít, lúc nói chuyện sẽ dễ dàng hơn vì dù sao thì phương thức tư duy cũng không khác biệt lắm.
Kim Phi Dao không ngờ vì bản thân lâu lắm không chải đầu, lúc này biến thành người cũng không nhớ ra phải chải lại tóc, cứ thế bị quy vào hàng ngũ những tu sĩ quái dị. Quần áo thì nàng có chút oan uổng, tuy bộ đồ nàng mặc chắc chắn không phải kiểu dáng kỳ quái gì nhưng lại chỉ là pháp khí hạ phẩm. Quần áo tốt của nàng đều bị hủy cả rồi, đây chính là một bộ mà nàng đã rảnh rỗi luyện ra lúc mới tới Vạn Tiên Thủy thành.
Nhìn lão nhân bên ngoài tiểu đảo nổi, Kim Phi Dao ngẩng đầu dùng thần thức quét qua hắn một cái. Cảm giác này thật không tệ, bảo sao các tu sĩ cao giai đều thích dùng thần thức quét người.
“Tại hạ Ngô Ba.” Ngô Ba chắp tay với Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao cũng chắp tay: “Kim Phi Dao!”
Nàng không sợ nói ra tên thật, chỉ cần đến Nguyên Anh kỳ thì Thao Thiết sẽ không thể đi ra nữa. Ngoài các tà tu chuyên cắn nuốt Nguyên Anh ra thì nàng hiện tại đã không còn tác dụng gì với tu sĩ nào khác nữa, nhưng nếu tính đến chuyện cắn nuốt Nguyên Anh thì có ai so được với nàng?
Về chuyện này thì nàng rất tự tin, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ sẽ không có khả năng đánh thắng nàng, trung kỳ, hậu kỳ cũng không nhất định có thể đánh chết nàng. Chỉ cần không gặp phải tu sĩ Luyện Hư kỳ, nàng có thể nghênh ngang đi lại, nếu không thế thì cũng sẽ không có nhiều người Ma tộc muốn có được Thao Thiết đến thế.
“Hóa ra là Kim đạo hữu, hạnh ngộ!” Ngô Ba có chút kinh ngạc sự to gan của nàng, dám nói ra tên thật. Nghĩ lại thì người ta ăn bao nhiêu người, lá gan tự nhiên to hơn người bình thường, nếu ngay cả tên cũng không dám nói thật thì làm sao có thể thành Thao Thiết?
Để Ngô Ba tiến vào tiểu đảo nổi, Kim Phi Dao nhìn chung quanh, ngay cả một chỗ mời khách ngồi cũng không có, đành phải xấu hổ nói: “Nơi này của ta quá đơn sơ, chỉ có thể mời Ngô đạo hữu ngồi trên chiếu, khiến ngươi chê cười rồi.”
“Kim đạo hữu quá khiêm tốn rồi, người tu tiên không cần những việc ngoại thân này, ngồi trên chiếu càng có thể tiếp cận thiên địa.” Ngô Ba là tới mời người ta rời đi, tự nhiên phải theo thói quen của người ta, được Kim Phi Dao mời liền ngồi xếp bằng xuống trước nhà tranh.
Hắn liếc mắt nhìn vào trong nhà, trống rỗng không có đồ đạc gì, một gian khác thì phủ kín những cái rổ có đệm mềm, thật không biết có phải là cho người ở hay không, vẫn nên ngồi ngoài thì hơn, ít nhất còn có không khí tươi mát.
“Ngươi không ghét bỏ là được rồi. Tiểu Hồng, dâng trà.” Kim Phi Dao ngồi xuống đối diện hắn, gọi tiểu Hồng.
Ngô Ba nhìn thấy một nữ tử giống như người nhưng lại không phải người lặng lẽ đi tới, đốt lửa đun nước ngay trên cái bếp lò ngoài phòng. Thế này cũng thật quá nguyên thủy rồi, ngay cả lửa cũng phải nhóm, xem ra nếu hắn không tới thì người này ngay cả trà cũng không uống.
“Không biết Ngô đạo hữu vì bản thân mà đến hay là vì Thiên Địa môn mà đến?” Kim Phi Dao cười tủm tỉm hỏi.
“Ta là vì…” Ngô Ba còn chưa nói xong, một con ếch màu trắng liền nhảy lên người hắn, sau đó lại từng con từng con chạy tới, chỉ một lát sau đã ngồi kín người hắn.