Edit: Ladybjrd
Mang theo một bụng hoài nghi, Kim Phi Dao đi theo Nhâm Hiên Chi tới Trụy Thiên thành. Nhìn thành trấn trong ốc đảo giữa sa mạc phía trước, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng không gạt người.
Nhâm Hiên Chi vốn ở trong Trụy Thiên thành, đương nhiên không cần phải lừa Kim Phi Dao.
Nhìn vào tòa thành Trụy Thiên, Kim Phi Dao có chút kinh thán, không biết là ai làm mà bút tích lớn như vậy.
Toàn bộ Trụy Thiên thành được làm bằng thủy tinh từ cát luyện thành, vách tường, mái nhà, ngay cả cửa cũng bằng thủy tinh, dưới ánh mặt trời lấp lóa quang mang chói mắt.
Nói Trụy Thiên thành nằm trên ốc đảo còn không bằng nói bản thân nó chính là ốc đảo. Bên ngoài bức tường thủy tinh kia chính là sa mạc mờ mịt, mà nhìn qua những tán cây cao lớn ở đầu tường thì có thể thấy trong thành có nước, có thực vật.
“Trụy Thiên thành này do ai làm ra vậy? Dùng thủy tinh tạo thành, cũng quá nhàn rỗi, phải mất bao nhiêu thời gian chứ?” Kim Phi Dao bay gần Trụy Thiên thành, ngừng lại ở cửa thành, ngẩng đầu nhìn cửa thành cao cao, mắt không ngừng bị thủy tinh phản chiếu ánh sáng làm lóa.
“Rất dễ, dùng gió xếp cát thành hình dáng mình muốn, sau đó phóng hỏa đốt là xong.” Nhâm Hiên Chi ở bên cạnh tiếp lời.
Kim Phi Dao trợn mắt nhìn hắn, hỏi: “Nói đơn giản nhỉ, nghe khẩu khí của ngươi, chẳng lẽ là ngươi làm?”
Nhâm Hiên Chi không hề khách khí gật đầu: “Đương nhiên là ta làm, trên đời này làm gì có ai dùng gió giỏi bằng ta.”
“Ngươi đừng có lừa ta.” Kim Phi Dao không muốn nghe hắn nói bậy nữa, người như hắn vừa nhìn là biết sẽ không làm loại chuyện này, hơn nữa người này hay nói lung tung, không nên tin.
Đi trên con đường bóng loáng như gương, Kim Phi Dao có chút không quen, quá trơn, quá sáng! Còn chưa đi được vài bước, nàng nghe thấy Nhâm Hiên Chi nói: “Ngươi mặc váy quá dài, đây là sa mạc, nữ tu sĩ đa phần đều ngại nóng mà mặc váy ngắn. Chỉ cần đi lên đường là có thể chiếu rõ phong cảnh dưới váy.”
Kim Phi Dao đứng khựng lại, nhìn xuống sàn kính, trên mặt sàn đủ màu đủ dạng có thể phản chiếu bóng người, tuy nhiên do quá nhiều màu sắc, góc độ mà cũng không thể nhìn quá rõ. Nếu không thế thì nữ tu sĩ đâu phải kẻ ngốc, vì không nhìn rõ nên mới mặc váy ngắn.
Nhưng Nhâm Hiên Chi lại không phụ sự mong đợi của mọi người, giải thích: “Đừng nhìn sàn kính này quá lóa mà coi thường, đối với thị lực của ta mà nói thì nó rõ ràng giống như thủy huyễn kính vậy. Tuy nhiên, nữ tu sĩ quá ít, ta tốn bao nhiêu công sức làm cho Trụy Thiên thành xinh đẹp như thế nhưng số nữ tu sĩ cũng chỉ nhiều hơn hai tòa thành kia một ít. Vì sao nữ tu sĩ tà tu lại ít như vậy chứ?”
Nhìn bộ dáng cáu giận của Nhâm Hiên Chi, Kim Phi Dao rốt cục tin tưởng tòa Trụy Thiên thành này là do hắn làm. Cố ý biến toàn bộ tòa thành và sàn thành gương chỉ để nếu tu sĩ không mặc quần thì hắn có thể lén nhìn.
Có lẽ lúc tắm rửa trong phòng kính, bộ dáng không mặc đồ cũng sẽ bị người này nhìn sạch sẽ. Rốt cục phải thích nữ sắc đến thế nào mới có khả năng làm ra loại chuyện này chứ?
“Cùng Kỳ là dâm thú sao?” Kim Phi Dao rốt cục không nhịn được hỏi.
“Làm sao có thể? Ta thích sắc đẹp, đó là thiên tính. Phương pháp thải âm là ta vô ý tìm được trong di vật của một vị tiền bối đã qua đời. Đây chính là bảo vật mà ông trời cho ta, để ta có thể mặc sức hưởng thụ việc tốt đẹp nhất nhân gian.” Nhâm Hiên Chi tao nhã nhìn Kim Phi Dao, giống như đang nói một chuyện rất đứng đắn.
Kim Phi Dao vội vàng bịt tai, không muốn nghe dâm từ diễm ngữ của người này nữa. Nàng quay sang nhìn cảnh tượng chung quanh, không nhìn tên dâm tặc bên cạnh nữa.
Trụy Thiên thành được luyện chế từ cát cho nên không có đất đai để thực vật sinh trưởng, nhưng trong thành lại không thể chỉ có mỗi kính với kính, gương với gương được. Nếu không suy xét đến chuyện Nhâm Hiên Chi là dâm tặc thì sự sáng tạo và khiếu thẩm mỹ của hắn cũng xứng là thiên tài.
Trên mái của tất cả phòng ốc hắn đều để ra một chỗ để trồng hoa cỏ, ven đường cũng có những bồn hoa cao bằng một người, rộng bằng hai người. Cứ đi mười bước thì trên lề đường lại có một cây Bạch Lộ Dương, tán cây to lớn xòe rộng che ánh nắng mặt trời nóng rát.
Trên nóc nhà và mái vòm cửa sổ đều trồng hoa đủ loại màu sắc đỏ, vàng, tím… Không có ai trồng linh thảo ở những chỗ này, chắc chắn là chưa kịp mọc ra đã bị ăn trộm mất.
Trong thành cũng có pháp trận cấm chế, pháp trận che chắn, giữ bão cát tro bụi ở ngoài thành, tất cả đường đi trong Trụy Thiên thành rất sạch sẽ, giống như vừa được lau rửa xong.
“Trụy Thiên thành thật xinh đẹp khiến người ta không thể tưởng tượng được là do một tay tà tu dâm tặc tạo ra.” Kim Phi Dao vẫn phải tán thưởng, tòa thành trấn này thực sự xinh đẹp vô cùng, hoàn toàn được làm ra cho nữ nhân mà.
“Ngươi không cần phải nói mãi từ “dâm” kia, thanh danh của ta ở Trụy Thiên thành rất tốt.” Nhâm Hiên Chi nghiêm trang nói.
Kim Phi Dao nhún vai trả lời: “Nếu không mang theo chữ “dâm” thì thực sự không thể biểu đạt được sự khiếp sợ của ta đối với những mặt tương phản to lớn của ngươi.”
Hai người đi vào phố chính, người trên đường đông hơn. Trên con đường rộng đến ba trượng đều là tà tu lui tới. Nhân số còn ít hơn cả trong tưởng tượng của Kim Phi Dao, Trụy Thiên thành thực có chút quạnh quẽ. Nhưng Nhâm Hiên Chi lại không nói cho nàng biết, vì đại bộ phận công pháp của tà tu đều thích âm lãnh cho nên thường thì buổi tối mới có đông người, ban ngày đều ở trong nhà.
Mà người đi trên đường quả nhiên giống với tưởng tượng của Kim Phi Dao, cương thi đầy đất, hồn tu không bằng cẩu. Trên đường một nửa người sống một nửa người chết, bên kia có bảy tám tu sĩ không biết thuộc tà phái gì, phía sau mỗi người đeo một cái quan tài, trên mặt cũng đầy thi khí, vành mắt thâm đen.
Trước cửa một cửa hàng bán pháp khí ra vào nườm nượp những tu sĩ yêu diễm, ăn mặc mát mẻ đến độ sắp phơi cả ngực ra, tám phần là tu mị thuật, chuyên môn hái dương bổ âm.
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn biển hiệu của cửa hàng, thấy trên đó viết ba chữ to: Dâm Khí Đường. Quả nhiên khí phách, có nhiều mị tu lui tới như vậy, chẳng lẽ pháp bảo pháp khí bên trong đều là những đồ để quyến rũ nam nhân?
Nàng và Nhâm Hiên Chi vừa mới đi qua liền cảm thấy các nữ tu sĩ trước mắt người người biến thành tuyệt thế mỹ nhân, phong tình vạn chủng, thân mình giống như quỷ mị nhẹ nhàng đi lại. Nhâm Hiên Chi vẻ mặt chính nhân quân tử bị các nữ tu sĩ xông tới, hắn thì mặt đầy xấu hổ, chân tay luống cuống muốn thoát khỏi những mị tu kia.
Kim Phi Dao rất là khiếp sợ, Nhâm Hiên Chi giả vờ thật sự quá giống, nếu trước đó không tận mắt nhìn thấy hắn hút khô một nữ tu sĩ, nàng còn tưởng rằng đây là Bạch Giản Trúc thứ hai. Thần thái và động tác kia thật giống như đúc, rõ ràng là một tu sĩ ngây thơ chỉ biết tu luyện.
Nhìn hắn tỏ vẻ bối rối bị đám mị tu ấn đầu, đẩy tới đẩy lui trên ngực các nàng, Kim Phi Dao thật muốn nhắm mắt lại, người này ngụy trang còn lợi hại hơn lúc nàng giả hồn nhiên mấy lần.
Dễ dàng thoát khỏi đám mị tu kia, Kim Phi Dao nhìn sang Nhâm Hiên Chi đang trưng vẻ ngoài lạnh nhạt hỏi: “Vừa rồi nhiều nữ tu sĩ quyến rũ ngươi như vậy, vì sao ngươi không đưa về hút sạch đi?”
Nhâm Hiên Chi kinh ngạc nhìn Kim Phi Dao, “Nếu ta hút các nàng thì những nữ tà tu chuyên hấp dương khí của nam nhân sẽ bị ít đi vài người. Nhân số vốn đã không nhiều rồi, ta lại còn họa hại các nàng nữa thì sẽ bị bớt đi bao nhiêu cơ hội làm chuyện xấu chứ. Ta làm người có nguyên tắc, không phải loại người nào cũng ra tay.”
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có một tu sĩ Luyện Khí kỳ đi tới. Hắn dè dặt cẩn trọng đứng ở vệ đường, cung kính chắp tay hành lễ với Nhâm Hiên Chi: “Bái kiến Nhâm thành chủ, ta là hồn tu mới vào thành, đã đợi thành chủ mấy ngày rồi.”
“Mới tới sao? Tu vi của ngươi mới Luyện Khí sơ kỳ, hẳn là vừa bắt đầu tu hành.” Nhâm Hiên Chi dừng bước, vẻ mặt hòa ái hỏi.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ kia cúi đầu nói: “Hồi thành chủ, ta quả thật vừa mới bắt đầu tu luyện.”
“Như vậy, ngươi hãy cầm ngọc bài này tới Thiện Phát đường lĩnh một quyển công pháp và một trăm sinh hồn cùng hai trăm khối linh thạch hạ phẩm. Hắc Hồn Phiên là pháp khí trung phẩm, ngươi cũng lấy một cái đi, luyện sinh hồn vào đó rồi đem ra chế trụ tu sĩ Luyện Khí kỳ chính phái chắc chắn không có vấn đề. Nếu ngươi có thể nghĩ được cách bắt hồn phách tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ thu vào trong Hắc Hồn Phiên thì ngay cả tu sĩ Luyện Khí trung kỳ cũng khó trốn được.” Nhâm Hiên Chi lấy một cái ngọc bài, ném cho tên tu sĩ kia.
Kim Phi Dao trợn mắt há mồm nhìn một màn này, nhìn tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ kia ngàn tạ vạn tạ rồi quay người rời đi. Đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ, giá trị của những thứ mà Nhâm Hiên Chi đưa ra là không cần phải bàn cãi.
Đây chính là một đại ân đối với một tu sĩ mới vào thành, giúp người này có được bước khởi đầu tốt, còn tốt hơn các đệ tử chính phái. Nơi này là Trụy Thiên thành, thế mà lại có thể xuất hiện loại chuyện tốt không thể xảy ra ở chính phái như vậy. Mà đây chỉ là tùy tiện gặp một người trên đường, nếu như là người quen thì còn giúp đến mức độ nào nữa?
Nhâm Hiên Chi cũng nhìn theo tu sĩ kia, vui mừng cười nói: “Cứ như vậy, trên đời lại có thêm một tà tu, lại có thể tai họa người tốt!”
Trong lòng ngươi đen tối đến mức nào vậy? Ta hoàn toàn không hiểu nổi ngươi. Ngươi chuyên trợ giúp tà tu chỉ là để tà tu trên đời nhiều một chút, họa hại muôn dân nhiều một chút sao? Ngươi dù sao cũng sinh ra từ danh môn chính phái, hơn nữa theo như ngươi nói thì bây giờ môn phái vẫn còn đang đợi ngươi, hành vi của ngươi quá kỳ quái, sao lại có người xấu thành như vậy chứ?” Kim Phi Dao nhìn hắn, cảm thấy người này quá khó hiểu.
Nhâm Hiên Chi cười cười với Kim Phi Dao: “Sức lực của một người rất nhỏ, thêm vài tà tu thì dù tu vi có thấp, bọn họ cũng sẽ làm thêm được vài chuyện thương thiên hại lý. Tích tiểu thành đại, ta chỉ là nhấc tay chi lao, đẩy bọn họ một cái thôi.”
Kim Phi Dao vốn là người ích kỷ, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện lôi kéo ai đó hay tặng không pháp bảo pháp khí linh thạch gì cho người khác tu luyện. Nhâm Hiên Chi này lại chỉ để trên đời có thêm một người xấu mà đưa linh thạch, pháp khí và sinh hồn cho người khác, cái này coi như là giúp người làm niềm vui hay là trợ Trụ vi ngược đây?
Nhìn theo góc độ của tà tu, Nhâm Hiên Chi hẳn là xem như người tốt, vừa xây thành thị lại tặng đồ miễn phí. Nhưng nhìn theo góc độ của chính phái thì người này chính là gia hỏa xấu xa từ đầu đến chân.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi Dao gặp người như vậy, ngay cả người không chịu để tâm như nàng cũng cảm thấy rối rắm.
Mang theo một bụng hoài nghi, Kim Phi Dao đi theo Nhâm Hiên Chi tới Trụy Thiên thành. Nhìn thành trấn trong ốc đảo giữa sa mạc phía trước, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng không gạt người.
Nhâm Hiên Chi vốn ở trong Trụy Thiên thành, đương nhiên không cần phải lừa Kim Phi Dao.
Nhìn vào tòa thành Trụy Thiên, Kim Phi Dao có chút kinh thán, không biết là ai làm mà bút tích lớn như vậy.
Toàn bộ Trụy Thiên thành được làm bằng thủy tinh từ cát luyện thành, vách tường, mái nhà, ngay cả cửa cũng bằng thủy tinh, dưới ánh mặt trời lấp lóa quang mang chói mắt.
Nói Trụy Thiên thành nằm trên ốc đảo còn không bằng nói bản thân nó chính là ốc đảo. Bên ngoài bức tường thủy tinh kia chính là sa mạc mờ mịt, mà nhìn qua những tán cây cao lớn ở đầu tường thì có thể thấy trong thành có nước, có thực vật.
“Trụy Thiên thành này do ai làm ra vậy? Dùng thủy tinh tạo thành, cũng quá nhàn rỗi, phải mất bao nhiêu thời gian chứ?” Kim Phi Dao bay gần Trụy Thiên thành, ngừng lại ở cửa thành, ngẩng đầu nhìn cửa thành cao cao, mắt không ngừng bị thủy tinh phản chiếu ánh sáng làm lóa.
“Rất dễ, dùng gió xếp cát thành hình dáng mình muốn, sau đó phóng hỏa đốt là xong.” Nhâm Hiên Chi ở bên cạnh tiếp lời.
Kim Phi Dao trợn mắt nhìn hắn, hỏi: “Nói đơn giản nhỉ, nghe khẩu khí của ngươi, chẳng lẽ là ngươi làm?”
Nhâm Hiên Chi không hề khách khí gật đầu: “Đương nhiên là ta làm, trên đời này làm gì có ai dùng gió giỏi bằng ta.”
“Ngươi đừng có lừa ta.” Kim Phi Dao không muốn nghe hắn nói bậy nữa, người như hắn vừa nhìn là biết sẽ không làm loại chuyện này, hơn nữa người này hay nói lung tung, không nên tin.
Đi trên con đường bóng loáng như gương, Kim Phi Dao có chút không quen, quá trơn, quá sáng! Còn chưa đi được vài bước, nàng nghe thấy Nhâm Hiên Chi nói: “Ngươi mặc váy quá dài, đây là sa mạc, nữ tu sĩ đa phần đều ngại nóng mà mặc váy ngắn. Chỉ cần đi lên đường là có thể chiếu rõ phong cảnh dưới váy.”
Kim Phi Dao đứng khựng lại, nhìn xuống sàn kính, trên mặt sàn đủ màu đủ dạng có thể phản chiếu bóng người, tuy nhiên do quá nhiều màu sắc, góc độ mà cũng không thể nhìn quá rõ. Nếu không thế thì nữ tu sĩ đâu phải kẻ ngốc, vì không nhìn rõ nên mới mặc váy ngắn.
Nhưng Nhâm Hiên Chi lại không phụ sự mong đợi của mọi người, giải thích: “Đừng nhìn sàn kính này quá lóa mà coi thường, đối với thị lực của ta mà nói thì nó rõ ràng giống như thủy huyễn kính vậy. Tuy nhiên, nữ tu sĩ quá ít, ta tốn bao nhiêu công sức làm cho Trụy Thiên thành xinh đẹp như thế nhưng số nữ tu sĩ cũng chỉ nhiều hơn hai tòa thành kia một ít. Vì sao nữ tu sĩ tà tu lại ít như vậy chứ?”
Nhìn bộ dáng cáu giận của Nhâm Hiên Chi, Kim Phi Dao rốt cục tin tưởng tòa Trụy Thiên thành này là do hắn làm. Cố ý biến toàn bộ tòa thành và sàn thành gương chỉ để nếu tu sĩ không mặc quần thì hắn có thể lén nhìn.
Có lẽ lúc tắm rửa trong phòng kính, bộ dáng không mặc đồ cũng sẽ bị người này nhìn sạch sẽ. Rốt cục phải thích nữ sắc đến thế nào mới có khả năng làm ra loại chuyện này chứ?
“Cùng Kỳ là dâm thú sao?” Kim Phi Dao rốt cục không nhịn được hỏi.
“Làm sao có thể? Ta thích sắc đẹp, đó là thiên tính. Phương pháp thải âm là ta vô ý tìm được trong di vật của một vị tiền bối đã qua đời. Đây chính là bảo vật mà ông trời cho ta, để ta có thể mặc sức hưởng thụ việc tốt đẹp nhất nhân gian.” Nhâm Hiên Chi tao nhã nhìn Kim Phi Dao, giống như đang nói một chuyện rất đứng đắn.
Kim Phi Dao vội vàng bịt tai, không muốn nghe dâm từ diễm ngữ của người này nữa. Nàng quay sang nhìn cảnh tượng chung quanh, không nhìn tên dâm tặc bên cạnh nữa.
Trụy Thiên thành được luyện chế từ cát cho nên không có đất đai để thực vật sinh trưởng, nhưng trong thành lại không thể chỉ có mỗi kính với kính, gương với gương được. Nếu không suy xét đến chuyện Nhâm Hiên Chi là dâm tặc thì sự sáng tạo và khiếu thẩm mỹ của hắn cũng xứng là thiên tài.
Trên mái của tất cả phòng ốc hắn đều để ra một chỗ để trồng hoa cỏ, ven đường cũng có những bồn hoa cao bằng một người, rộng bằng hai người. Cứ đi mười bước thì trên lề đường lại có một cây Bạch Lộ Dương, tán cây to lớn xòe rộng che ánh nắng mặt trời nóng rát.
Trên nóc nhà và mái vòm cửa sổ đều trồng hoa đủ loại màu sắc đỏ, vàng, tím… Không có ai trồng linh thảo ở những chỗ này, chắc chắn là chưa kịp mọc ra đã bị ăn trộm mất.
Trong thành cũng có pháp trận cấm chế, pháp trận che chắn, giữ bão cát tro bụi ở ngoài thành, tất cả đường đi trong Trụy Thiên thành rất sạch sẽ, giống như vừa được lau rửa xong.
“Trụy Thiên thành thật xinh đẹp khiến người ta không thể tưởng tượng được là do một tay tà tu dâm tặc tạo ra.” Kim Phi Dao vẫn phải tán thưởng, tòa thành trấn này thực sự xinh đẹp vô cùng, hoàn toàn được làm ra cho nữ nhân mà.
“Ngươi không cần phải nói mãi từ “dâm” kia, thanh danh của ta ở Trụy Thiên thành rất tốt.” Nhâm Hiên Chi nghiêm trang nói.
Kim Phi Dao nhún vai trả lời: “Nếu không mang theo chữ “dâm” thì thực sự không thể biểu đạt được sự khiếp sợ của ta đối với những mặt tương phản to lớn của ngươi.”
Hai người đi vào phố chính, người trên đường đông hơn. Trên con đường rộng đến ba trượng đều là tà tu lui tới. Nhân số còn ít hơn cả trong tưởng tượng của Kim Phi Dao, Trụy Thiên thành thực có chút quạnh quẽ. Nhưng Nhâm Hiên Chi lại không nói cho nàng biết, vì đại bộ phận công pháp của tà tu đều thích âm lãnh cho nên thường thì buổi tối mới có đông người, ban ngày đều ở trong nhà.
Mà người đi trên đường quả nhiên giống với tưởng tượng của Kim Phi Dao, cương thi đầy đất, hồn tu không bằng cẩu. Trên đường một nửa người sống một nửa người chết, bên kia có bảy tám tu sĩ không biết thuộc tà phái gì, phía sau mỗi người đeo một cái quan tài, trên mặt cũng đầy thi khí, vành mắt thâm đen.
Trước cửa một cửa hàng bán pháp khí ra vào nườm nượp những tu sĩ yêu diễm, ăn mặc mát mẻ đến độ sắp phơi cả ngực ra, tám phần là tu mị thuật, chuyên môn hái dương bổ âm.
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn biển hiệu của cửa hàng, thấy trên đó viết ba chữ to: Dâm Khí Đường. Quả nhiên khí phách, có nhiều mị tu lui tới như vậy, chẳng lẽ pháp bảo pháp khí bên trong đều là những đồ để quyến rũ nam nhân?
Nàng và Nhâm Hiên Chi vừa mới đi qua liền cảm thấy các nữ tu sĩ trước mắt người người biến thành tuyệt thế mỹ nhân, phong tình vạn chủng, thân mình giống như quỷ mị nhẹ nhàng đi lại. Nhâm Hiên Chi vẻ mặt chính nhân quân tử bị các nữ tu sĩ xông tới, hắn thì mặt đầy xấu hổ, chân tay luống cuống muốn thoát khỏi những mị tu kia.
Kim Phi Dao rất là khiếp sợ, Nhâm Hiên Chi giả vờ thật sự quá giống, nếu trước đó không tận mắt nhìn thấy hắn hút khô một nữ tu sĩ, nàng còn tưởng rằng đây là Bạch Giản Trúc thứ hai. Thần thái và động tác kia thật giống như đúc, rõ ràng là một tu sĩ ngây thơ chỉ biết tu luyện.
Nhìn hắn tỏ vẻ bối rối bị đám mị tu ấn đầu, đẩy tới đẩy lui trên ngực các nàng, Kim Phi Dao thật muốn nhắm mắt lại, người này ngụy trang còn lợi hại hơn lúc nàng giả hồn nhiên mấy lần.
Dễ dàng thoát khỏi đám mị tu kia, Kim Phi Dao nhìn sang Nhâm Hiên Chi đang trưng vẻ ngoài lạnh nhạt hỏi: “Vừa rồi nhiều nữ tu sĩ quyến rũ ngươi như vậy, vì sao ngươi không đưa về hút sạch đi?”
Nhâm Hiên Chi kinh ngạc nhìn Kim Phi Dao, “Nếu ta hút các nàng thì những nữ tà tu chuyên hấp dương khí của nam nhân sẽ bị ít đi vài người. Nhân số vốn đã không nhiều rồi, ta lại còn họa hại các nàng nữa thì sẽ bị bớt đi bao nhiêu cơ hội làm chuyện xấu chứ. Ta làm người có nguyên tắc, không phải loại người nào cũng ra tay.”
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có một tu sĩ Luyện Khí kỳ đi tới. Hắn dè dặt cẩn trọng đứng ở vệ đường, cung kính chắp tay hành lễ với Nhâm Hiên Chi: “Bái kiến Nhâm thành chủ, ta là hồn tu mới vào thành, đã đợi thành chủ mấy ngày rồi.”
“Mới tới sao? Tu vi của ngươi mới Luyện Khí sơ kỳ, hẳn là vừa bắt đầu tu hành.” Nhâm Hiên Chi dừng bước, vẻ mặt hòa ái hỏi.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ kia cúi đầu nói: “Hồi thành chủ, ta quả thật vừa mới bắt đầu tu luyện.”
“Như vậy, ngươi hãy cầm ngọc bài này tới Thiện Phát đường lĩnh một quyển công pháp và một trăm sinh hồn cùng hai trăm khối linh thạch hạ phẩm. Hắc Hồn Phiên là pháp khí trung phẩm, ngươi cũng lấy một cái đi, luyện sinh hồn vào đó rồi đem ra chế trụ tu sĩ Luyện Khí kỳ chính phái chắc chắn không có vấn đề. Nếu ngươi có thể nghĩ được cách bắt hồn phách tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ thu vào trong Hắc Hồn Phiên thì ngay cả tu sĩ Luyện Khí trung kỳ cũng khó trốn được.” Nhâm Hiên Chi lấy một cái ngọc bài, ném cho tên tu sĩ kia.
Kim Phi Dao trợn mắt há mồm nhìn một màn này, nhìn tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ kia ngàn tạ vạn tạ rồi quay người rời đi. Đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ, giá trị của những thứ mà Nhâm Hiên Chi đưa ra là không cần phải bàn cãi.
Đây chính là một đại ân đối với một tu sĩ mới vào thành, giúp người này có được bước khởi đầu tốt, còn tốt hơn các đệ tử chính phái. Nơi này là Trụy Thiên thành, thế mà lại có thể xuất hiện loại chuyện tốt không thể xảy ra ở chính phái như vậy. Mà đây chỉ là tùy tiện gặp một người trên đường, nếu như là người quen thì còn giúp đến mức độ nào nữa?
Nhâm Hiên Chi cũng nhìn theo tu sĩ kia, vui mừng cười nói: “Cứ như vậy, trên đời lại có thêm một tà tu, lại có thể tai họa người tốt!”
Trong lòng ngươi đen tối đến mức nào vậy? Ta hoàn toàn không hiểu nổi ngươi. Ngươi chuyên trợ giúp tà tu chỉ là để tà tu trên đời nhiều một chút, họa hại muôn dân nhiều một chút sao? Ngươi dù sao cũng sinh ra từ danh môn chính phái, hơn nữa theo như ngươi nói thì bây giờ môn phái vẫn còn đang đợi ngươi, hành vi của ngươi quá kỳ quái, sao lại có người xấu thành như vậy chứ?” Kim Phi Dao nhìn hắn, cảm thấy người này quá khó hiểu.
Nhâm Hiên Chi cười cười với Kim Phi Dao: “Sức lực của một người rất nhỏ, thêm vài tà tu thì dù tu vi có thấp, bọn họ cũng sẽ làm thêm được vài chuyện thương thiên hại lý. Tích tiểu thành đại, ta chỉ là nhấc tay chi lao, đẩy bọn họ một cái thôi.”
Kim Phi Dao vốn là người ích kỷ, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện lôi kéo ai đó hay tặng không pháp bảo pháp khí linh thạch gì cho người khác tu luyện. Nhâm Hiên Chi này lại chỉ để trên đời có thêm một người xấu mà đưa linh thạch, pháp khí và sinh hồn cho người khác, cái này coi như là giúp người làm niềm vui hay là trợ Trụ vi ngược đây?
Nhìn theo góc độ của tà tu, Nhâm Hiên Chi hẳn là xem như người tốt, vừa xây thành thị lại tặng đồ miễn phí. Nhưng nhìn theo góc độ của chính phái thì người này chính là gia hỏa xấu xa từ đầu đến chân.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi Dao gặp người như vậy, ngay cả người không chịu để tâm như nàng cũng cảm thấy rối rắm.