Ở Thiên Đế Linh giới, chỉ cần nơi nào có chiến trường là sẽ xuất hiện hai bóng dáng, một nam một nữ. Nữ đứng giữa đám xác chết mà ăn đủ thứ kỳ
lạ, nam thì cầm ô trắng, vẻ mặt ôn hòa, tiếng chuông trong trẻo không
ngừng vang lên các loại khúc chiêu hồn.
Có mấy lần hai người còn
canh giữ ở trên đỉnh núi, đứng xa xa nhìn chiến trường đang chém giết,
chỉ chờ người chết chiến tàn là sẽ đi tới thu hồn.
Kiểu xuất hiện như xem diễn này, với tu vi Nguyên Anh trung kỳ của Kim Phi Dao, lúc
đầu còn làm cho hai bên khó hiểu, cho rằng đây là cứu binh của đối
phương, đều rụt rè sợ hãi. Sau một thời gian dài thì hai bên đều hiểu
ra, hai người này căn bản chỉ tới để xem diễn.
Có lần Kim Phi Dao còn gặp Quỷ vương, tên kia thấy nàng thì xanh mét mặt mày, chạy như
điên xông lại phía nàng, không biết định làm gì. Nhưng Kim Phi Dao cũng
không cho hắn cơ hội, kéo Ân Nguyệt bỏ chạy, Quỷ vương không còn cách
nào, lại không thể bỏ những ma nhân còn đang chém giết kia lại mà đuổi
theo nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Phi Dao vui vui vẻ vẻ chạy trốn
dưới mí mắt mình.
“Ân đạo hữu này, ngươi còn muốn làm bao lâu
nữa, ta theo ngươi đi khắp Thiên Đế Linh giới đã hai năm nay rồi.” Kim
Phi Dao đứng trên một sơn đạo, bất mãn hỏi.
Trong hai năm này,
nàng đi theo Ân Nguyệt khắp nơi, nơi nào có người chết là nơi đó có bóng dáng bọn họ. Có đôi khi Kim Phi Dao cảm thấy nếu nàng tìm Phá Lãng quy
thì có khi đã sớm tới Du Vân Linh giới rồi.
Ân Nguyệt cầm ô nhìn nàng, rõ ràng đi chơi rất vui lại còn nói là kéo dài thời gian.
“Nghe nói trong biệt viện của Tọa thân vương phía trước có một gốc Lạc Hà
hoa, nếu phơi cánh hoa rồi pha uống thì ngoài công dụng dưỡng sinh
dưỡng nhan ra, mùi thơm của nó còn có thể lưu lại tới ba ngày mà không
tiêu tan.” Ân Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, trên đó có một khu nhà lớn nấp sau tán cây rừng.
Kim Phi Dao hừ một tiếng, “Hoa với trà cái gì, ta không có hứng thú với thứ đó. Nếu ngươi muốn hái thì tự động thủ đi. Vì mấy cánh hoa liền muốn giết người, loại chuyện này ta không
làm được.”
Ân Nguyệt cười cười nhìn nàng, “Không biết là ai, vì mấy con heo Hoa Ban mà giết gần trăm người.”
“Thịt và hoa làm sao có thể đánh đồng, kể cả cầm lên chợ bán chắc chắn thịt
heo sẽ bán đắt hơn.” Kim Phi Dao không phục, phản bác.
“Hoa Lạc
Hà một bông hai, ba mươi linh thạch thượng phẩm, heo Hoa Ban một con
nặng trăm cân cũng chỉ một trăm linh thạch trung phẩm. Giá cả ở Du Vân
Linh giới là chuẩn nhất, cho nên thịt không đáng giá bằng hoa.” Ân
Nguyệt cười tủm tỉm nói.
“Thực phiền!” Kim Phi Dao lại hừ một
tiếng, Ân Nguyệt này cả ngày chỉ nói chuyện linh thạch, cũng không biết
là nghèo đến mức nào mà lại có thể ái tài đến nước này. Ngoài thu hồn
phách, hắn cơ hồ lấy sạch sẽ tất cả các thứ có thể bán lấy linh thạch ở
Thiên Đế Linh giới. Tính toán chi li đến nỗi không để lãng phí bất kỳ
thứ gì, chỉ thiếu nước đào ba tấc đất của Thiên Đế Linh giới mang đi nữa thôi.
Kim Phi Dao thì ngược lại, ngoài phá hủy hoặc ăn luôn,
những thứ không đặc biệt quý trọng thì nàng cũng không nghĩ đến chuyện
mang đi bán. Mỗi lần nhìn Ân Nguyệt mang thứ gì đó về để bán, nàng lại
nói vì hắn mở cửa hàng, xử lý mấy thứ này tiện hơn, còn mình không có
cửa hàng, bán mấy thứ này quá phiền toái để giải thích nguyên nhân vì
sao mình lại lãng phí như vậy.
“Đợi phơi khô rồi ta sẽ mời ngươi
một ấm.” Ân Nguyệt tuy tham tài nhưng lại hào phóng ngoài ý muốn, dọc
đường đi cho Kim Phi Dao ăn không ít thứ ngạc nhiên cổ quái.
Nghe thấy có sẵn đồ ăn, Kim Phi Dao ha ha cười, ném hết bất mãn đi, vui vẻ đi theo hắn lên núi.
Mấy năm hỗn chiến khiến cho Nhân tộc ở Thiên Đế Linh giới lúc nào cũng khẩn trương. Thấy có người lên sơn đạo liền sợ tới mức đóng chặt cổng lớn,
thị vệ trong phủ chạy hết ra ngoài, khẩn trương nhìn hai người đang đi
lên theo từng bậc thang đá.
Kim Phi Dao đi bên cạnh Ân Nguyệt, đã có thể nhìn thấy cửa lớn phía xa, còn có mấy chục tên thị vệ phía
trước. Đột nhiên, Mập Mạp kêu một tiếng, Kim Phi Dao liền nhảy ra phía
sau, trực tiếp rớt xuống mấy trăm bậc thềm.
“Tên hỗn đản này,
không báo trước một tiếng được sao, thiếu chút nữa thì tiêu rồi.” Nàng
sợ hãi hô một tiếng rồi nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn bóng lưng Ân
Nguyệt.
Ân Nguyệt không làm gì cả, chỉ cầm bạch ô như trước, chậm rãi đi đến gần tòa nhà.
“Đây là biệt viện của Phúc thân vương, các ngươi hãy mau mau rời đi!” thị vệ lớn tiếng quát lên. Thân vương vì tránh né chiến loạn mà chạy tới biệt
viện ở nơi thâm sơn này, không ngờ lại có người không rõ thân phận tiến
đến, thật sự quá khả nghi.
Đúng lúc này, cái chuông trên tay Ân
Nguyệt đột nhiên vang lên, mấy thị vệ liền ngã xuống đất. Cẩn thận nhìn
lại thì phát hiện bọn họ đã xanh mét mặt mày, ngũ quan đổ máu, khí tuyệt bỏ mình. Hắn cứ như vậy đứng ngoài phủ, hơi nghiêng ô đi nhìn lên trời, sau đó thì thào: “Mặt trời vẫn gắt như vậy, thực nóng.”
Đứng một lúc, hắn quay đầu hô to: “Đi tới đi, xong rồi.”
“Mập Mạp, đã đi qua được chưa?” Kim Phi Dao lo lắng hỏi lại Mập Mạp trong
túi, Mập Mạp nhìn chung quanh, sau đó ngửi ngửi rồi lên tiếng trả lời.
Được nó xác nhận xong Kim Phi Dao mới phóng tâm đi tới.
Kim Phi
Dao đẩy cổng, thấy bên trong có khá nhiều người nằm dưới đất, ngoài cùng là thị vệ, ở giữa là các nữ quyến và một vài thiếu gia, không có ngoại
lệ, tất cả bọn họ đều ngũ khiếu đổ máu mà chết
Cảnh tượng này
nàng đã nhìn thấy vài lần, nhưng bất kể là thấy mấy lần, Kim Phi Dao vẫn cảm thấy tim đập nhanh. Ân Nguyệt giết người luôn lặng yên không một
tiếng động, làm cho người ta bất tri bất giác chết đi, lần nào cũng giết mấy trăm đến một ngàn người trong chốc lát mà tay còn chưa nâng lên một cái, chỉ có đứng kia cũng có thể giết chết toàn bộ người chung quanh.
“Độc thật là lợi hại…” nếu không phải Mập Mạp thân mang độc, rất mẫn cảm với độc thì Kim Phi Dao căn bản không dám đi cùng Ân Nguyệt, sợ rằng mình
chết thế nào cũng không biết.
Những tu sĩ gặp phải trước kia rất
ít có người dùng độc, thỉnh thoảng có dùng cũng là những thứ độc rất
thấp kém, chỉ cần thả ra là sẽ khói bụi đầy trời, mùi thối lan tỏa, hơn
nữa dù có trúng độc cũng chỉ uống thuốc giải là có thể tiêu trừ. Không
giống như Ân Nguyệt, vô sắc vô vị liền xử lý người ta, chi cần trúng độc thì ngay cả thời gian ăn giải dược cũng không có.
Đáng sợ hơn
là, hắn chưa từng dùng đến linh khí, cũng không coi là chân chính xuất
thủ. Dưới gương mặt lúc nào cũng ôn hòa kia rốt cục cất giấu tâm địa gì? Không quản già, trẻ, trai, giá, hắn đều ra tay chưa từng do dự.
Mỗi lần xuất thủ là không tha dù chỉ một vật còn sống, giết cực sạch sẽ.
“Hoa Lạc Hà trời sinh thích nước, hẳn là ở chỗ có ao hồ, chúng ta đi ra phía sau tìm xem. Đúng rồi, không phải mũi của Kim đạo hữu rất thính sao,
phiền ngươi ngửi thử xem chỗ nào có mùi hoa.” Ân Nguyệt ngẩng đầu nhìn
lên núi, địa thế này thoạt nhìn giống như không có hồ, có lẽ là ở ngay
trong trạch này.
“Ta cũng không phải chó!” Kim Phi Dao bất mãn
lên tiếng nhưng vẫn chun mũi ngửi, quả nhiên ngửi thấy mùi hoa nhàn
nhạt. Đối với loại mùi này, nàng không có chút hứng thú nào, đồ chay thì nàng cũng chỉ thích ăn quả, các thứ khác căn bản không hợp khẩu vị.
“Bên này!” Kim Phi Dao ngửi mùi hoa, dẫn Ân Nguyệt đến hậu viện, dọc đường
đi không chỗ nào không có thi thể của các nha hoàn và hạ nhân. Chuông
thu hồn trên tay Ân Nguyệt không ngừng vang lên, lại thu được không ít
hồn phách.
Đi tới hậu viện, một dòng suối xuất hiện trước mắt,
bên cạnh có một cây cổ thụ cao bằng ba người, trên cây có trăm đóa hoa
màu trắng đang nở, tỏa ra mùi hương thanh nhã.
Vuốt cằm, Kim Phi Dao không hứng thú nhìn cái cây xinh đẹp này, chạy xa như thế chỉ vì cái này!
Ân Nguyệt thì lấy ra một tấm hắc sa, ném tới chỗ cây Lạc Hà. Hắc sa phóng
lớn, bao bọc toàn bộ cây Lạc Hà, sau đó Hắc Sa rơi xuống, những đóa hoa
trên cây liền biến mất, mà hắc sa đã quay lại tay hắn, công cuộc cướp đồ đã kết thúc.
Thật tốt…
Kim Phi Dao có chút hâm mộ nhìn
tấm hắc sa kia, nàng vẫn chưa biết đây là cái gì, chỉ biết lúc nào gặp
phải thứ không tiện mang đi thì Ân Nguyệt sẽ ném tấm hắc sa này ra, vậy
là có thể mang hết các thứ đi, không cần phải tự mình động tay vào.
“Đi thôi, còn một nơi cần đến. Nơi đó có khoai lang rất ngon, chỉ cần nấu
lên là đã ngọt đến mức khiến cho ngươi nuốt cả lưỡi vào.” Ân Nguyệt thu
hồi hắc sa, cười nói.
“Lại dáng vẻ này, có phải là ngươi lại định giết chết một đám người chỉ vì mấy củ khoai lang này? Ngươi ngoài mấy
thứ lạnh lẽo kia ra thì ngươi có ăn gì đâu, làm sao phải nhiệt tâm đi
giết người cướp của như vậy? Lần trước chỉ vì một mẫu cải trắng Thủy
Nguyệt gì đó mà ngươi độc chết toàn bộ trên vạn người trong thành trấn.
Không phải là ngươi lấy cớ đi tìm mĩ vị, mang theo ta đi chung quanh
giết người lấy hồn phách đấy chứ?” Kim Phi Dao có chút bất mãn nói.
Tuy Ân Nguyệt đã từng nói, có rất nhiều tu sĩ thích hưởng thụ, mấy thứ này
có thể bán giá rất cao, nhưng như thế này nàng vẫn thấy quá khoa trượng. Có linh khí thì không nói tới, thứ không có linh khí, chỉ có hương vị
ngon cũng muốn mang đi, làm sao có nhiều tu sĩ cao giai muốn ăn như vậy? Nàng đi nhiều Linh giới như vậy cũng chỉ thấy hoàng tộc ở Thiên Đế Linh giới này là rõ ràng một thân tu vi vẫn một ngày ba bữa đều đặn.
Ân Nguyệt cười cười, “Đây là lần cuối cùng, Thiên Đế Linh giới đã không
còn thứ gì hay nữa, chúng ta lấy khoai lang xong sẽ rời khỏi đây, đi Du
Vân Linh giới.”
“Đương nhiên không còn thứ gì tốt nữa, ngay cả
khoai lang cũng đã cướp đi rồi, loại địa phương này còn có cái gì có thể đưa ra nữa.” Kim Phi Dao cảm thấy, mặc kệ trận chiến này là Quỷ vương
dẫn dắt Ma tộc giành chiến thắng hay là Nhân tộc trấn áp thành công,
Thiên Đế Linh giới đã không còn gì nữa rồi.
Những thứ mà chỉ có ở Thiên Đế Linh giới cơ bản đều nằm trong tay Ân Nguyệt, có vài thứ kể cả tặng không cho Kim Phi Dao nàng cũng ngại chiếm diện tích. Thực bội
phục tên Ân Nguyệt này, rốt cục hắn có giới tử cảnh vực lớn đến mức nào
chứ, với những thứ hắn thu hồi, có lẽ giới tử cảnh vực rộng trăm mẫu
cũng không đủ dùng.
Ân Nguyệt coi như thủ tín, lấy đi món đặc sản cuối cùng của Thiên Đế Linh giới xong, hắn rốt cục chịu rời khỏi nơi này.
Đợi hai năm mới đợi được hôm nay, Kim Phi Dao thật sự cảm thán vạn phần,
vừa định nói vài câu sầu não cho hai năm bôn ba của mình thì thấy Mập
Mạp đứng một bên nhìn mình chằm chằm tựa hồ đang chờ đợi, chỉ cần nàng
mở miệng là nó lập tức sẽ đáp lời vậy.
Nhìn nó một hồi, Kim Phi Dao nuốt lời bên miệng xuống, nhún nhún vai, hừ lạnh một tiếng.
Mập Mạp muốn nói gì thì nàng đã đoán được, chắc chắn là bảo nàng dọc đường
đi cùng Ân Nguyệt ăn không ít thứ tốt, cả ngày chơi bởi vui vẻ muốn
chết, đã sớm quên chuyện muốn đi Du Vân Linh giới rồi.
Đối với loại phỉ bang này, Kim Phi Dao sẽ không để trong lòng, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ cười cho qua.
lạ, nam thì cầm ô trắng, vẻ mặt ôn hòa, tiếng chuông trong trẻo không
ngừng vang lên các loại khúc chiêu hồn.
Có mấy lần hai người còn
canh giữ ở trên đỉnh núi, đứng xa xa nhìn chiến trường đang chém giết,
chỉ chờ người chết chiến tàn là sẽ đi tới thu hồn.
Kiểu xuất hiện như xem diễn này, với tu vi Nguyên Anh trung kỳ của Kim Phi Dao, lúc
đầu còn làm cho hai bên khó hiểu, cho rằng đây là cứu binh của đối
phương, đều rụt rè sợ hãi. Sau một thời gian dài thì hai bên đều hiểu
ra, hai người này căn bản chỉ tới để xem diễn.
Có lần Kim Phi Dao còn gặp Quỷ vương, tên kia thấy nàng thì xanh mét mặt mày, chạy như
điên xông lại phía nàng, không biết định làm gì. Nhưng Kim Phi Dao cũng
không cho hắn cơ hội, kéo Ân Nguyệt bỏ chạy, Quỷ vương không còn cách
nào, lại không thể bỏ những ma nhân còn đang chém giết kia lại mà đuổi
theo nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Phi Dao vui vui vẻ vẻ chạy trốn
dưới mí mắt mình.
“Ân đạo hữu này, ngươi còn muốn làm bao lâu
nữa, ta theo ngươi đi khắp Thiên Đế Linh giới đã hai năm nay rồi.” Kim
Phi Dao đứng trên một sơn đạo, bất mãn hỏi.
Trong hai năm này,
nàng đi theo Ân Nguyệt khắp nơi, nơi nào có người chết là nơi đó có bóng dáng bọn họ. Có đôi khi Kim Phi Dao cảm thấy nếu nàng tìm Phá Lãng quy
thì có khi đã sớm tới Du Vân Linh giới rồi.
Ân Nguyệt cầm ô nhìn nàng, rõ ràng đi chơi rất vui lại còn nói là kéo dài thời gian.
“Nghe nói trong biệt viện của Tọa thân vương phía trước có một gốc Lạc Hà
hoa, nếu phơi cánh hoa rồi pha uống thì ngoài công dụng dưỡng sinh
dưỡng nhan ra, mùi thơm của nó còn có thể lưu lại tới ba ngày mà không
tiêu tan.” Ân Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, trên đó có một khu nhà lớn nấp sau tán cây rừng.
Kim Phi Dao hừ một tiếng, “Hoa với trà cái gì, ta không có hứng thú với thứ đó. Nếu ngươi muốn hái thì tự động thủ đi. Vì mấy cánh hoa liền muốn giết người, loại chuyện này ta không
làm được.”
Ân Nguyệt cười cười nhìn nàng, “Không biết là ai, vì mấy con heo Hoa Ban mà giết gần trăm người.”
“Thịt và hoa làm sao có thể đánh đồng, kể cả cầm lên chợ bán chắc chắn thịt
heo sẽ bán đắt hơn.” Kim Phi Dao không phục, phản bác.
“Hoa Lạc
Hà một bông hai, ba mươi linh thạch thượng phẩm, heo Hoa Ban một con
nặng trăm cân cũng chỉ một trăm linh thạch trung phẩm. Giá cả ở Du Vân
Linh giới là chuẩn nhất, cho nên thịt không đáng giá bằng hoa.” Ân
Nguyệt cười tủm tỉm nói.
“Thực phiền!” Kim Phi Dao lại hừ một
tiếng, Ân Nguyệt này cả ngày chỉ nói chuyện linh thạch, cũng không biết
là nghèo đến mức nào mà lại có thể ái tài đến nước này. Ngoài thu hồn
phách, hắn cơ hồ lấy sạch sẽ tất cả các thứ có thể bán lấy linh thạch ở
Thiên Đế Linh giới. Tính toán chi li đến nỗi không để lãng phí bất kỳ
thứ gì, chỉ thiếu nước đào ba tấc đất của Thiên Đế Linh giới mang đi nữa thôi.
Kim Phi Dao thì ngược lại, ngoài phá hủy hoặc ăn luôn,
những thứ không đặc biệt quý trọng thì nàng cũng không nghĩ đến chuyện
mang đi bán. Mỗi lần nhìn Ân Nguyệt mang thứ gì đó về để bán, nàng lại
nói vì hắn mở cửa hàng, xử lý mấy thứ này tiện hơn, còn mình không có
cửa hàng, bán mấy thứ này quá phiền toái để giải thích nguyên nhân vì
sao mình lại lãng phí như vậy.
“Đợi phơi khô rồi ta sẽ mời ngươi
một ấm.” Ân Nguyệt tuy tham tài nhưng lại hào phóng ngoài ý muốn, dọc
đường đi cho Kim Phi Dao ăn không ít thứ ngạc nhiên cổ quái.
Nghe thấy có sẵn đồ ăn, Kim Phi Dao ha ha cười, ném hết bất mãn đi, vui vẻ đi theo hắn lên núi.
Mấy năm hỗn chiến khiến cho Nhân tộc ở Thiên Đế Linh giới lúc nào cũng khẩn trương. Thấy có người lên sơn đạo liền sợ tới mức đóng chặt cổng lớn,
thị vệ trong phủ chạy hết ra ngoài, khẩn trương nhìn hai người đang đi
lên theo từng bậc thang đá.
Kim Phi Dao đi bên cạnh Ân Nguyệt, đã có thể nhìn thấy cửa lớn phía xa, còn có mấy chục tên thị vệ phía
trước. Đột nhiên, Mập Mạp kêu một tiếng, Kim Phi Dao liền nhảy ra phía
sau, trực tiếp rớt xuống mấy trăm bậc thềm.
“Tên hỗn đản này,
không báo trước một tiếng được sao, thiếu chút nữa thì tiêu rồi.” Nàng
sợ hãi hô một tiếng rồi nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn bóng lưng Ân
Nguyệt.
Ân Nguyệt không làm gì cả, chỉ cầm bạch ô như trước, chậm rãi đi đến gần tòa nhà.
“Đây là biệt viện của Phúc thân vương, các ngươi hãy mau mau rời đi!” thị vệ lớn tiếng quát lên. Thân vương vì tránh né chiến loạn mà chạy tới biệt
viện ở nơi thâm sơn này, không ngờ lại có người không rõ thân phận tiến
đến, thật sự quá khả nghi.
Đúng lúc này, cái chuông trên tay Ân
Nguyệt đột nhiên vang lên, mấy thị vệ liền ngã xuống đất. Cẩn thận nhìn
lại thì phát hiện bọn họ đã xanh mét mặt mày, ngũ quan đổ máu, khí tuyệt bỏ mình. Hắn cứ như vậy đứng ngoài phủ, hơi nghiêng ô đi nhìn lên trời, sau đó thì thào: “Mặt trời vẫn gắt như vậy, thực nóng.”
Đứng một lúc, hắn quay đầu hô to: “Đi tới đi, xong rồi.”
“Mập Mạp, đã đi qua được chưa?” Kim Phi Dao lo lắng hỏi lại Mập Mạp trong
túi, Mập Mạp nhìn chung quanh, sau đó ngửi ngửi rồi lên tiếng trả lời.
Được nó xác nhận xong Kim Phi Dao mới phóng tâm đi tới.
Kim Phi
Dao đẩy cổng, thấy bên trong có khá nhiều người nằm dưới đất, ngoài cùng là thị vệ, ở giữa là các nữ quyến và một vài thiếu gia, không có ngoại
lệ, tất cả bọn họ đều ngũ khiếu đổ máu mà chết
Cảnh tượng này
nàng đã nhìn thấy vài lần, nhưng bất kể là thấy mấy lần, Kim Phi Dao vẫn cảm thấy tim đập nhanh. Ân Nguyệt giết người luôn lặng yên không một
tiếng động, làm cho người ta bất tri bất giác chết đi, lần nào cũng giết mấy trăm đến một ngàn người trong chốc lát mà tay còn chưa nâng lên một cái, chỉ có đứng kia cũng có thể giết chết toàn bộ người chung quanh.
“Độc thật là lợi hại…” nếu không phải Mập Mạp thân mang độc, rất mẫn cảm với độc thì Kim Phi Dao căn bản không dám đi cùng Ân Nguyệt, sợ rằng mình
chết thế nào cũng không biết.
Những tu sĩ gặp phải trước kia rất
ít có người dùng độc, thỉnh thoảng có dùng cũng là những thứ độc rất
thấp kém, chỉ cần thả ra là sẽ khói bụi đầy trời, mùi thối lan tỏa, hơn
nữa dù có trúng độc cũng chỉ uống thuốc giải là có thể tiêu trừ. Không
giống như Ân Nguyệt, vô sắc vô vị liền xử lý người ta, chi cần trúng độc thì ngay cả thời gian ăn giải dược cũng không có.
Đáng sợ hơn
là, hắn chưa từng dùng đến linh khí, cũng không coi là chân chính xuất
thủ. Dưới gương mặt lúc nào cũng ôn hòa kia rốt cục cất giấu tâm địa gì? Không quản già, trẻ, trai, giá, hắn đều ra tay chưa từng do dự.
Mỗi lần xuất thủ là không tha dù chỉ một vật còn sống, giết cực sạch sẽ.
“Hoa Lạc Hà trời sinh thích nước, hẳn là ở chỗ có ao hồ, chúng ta đi ra phía sau tìm xem. Đúng rồi, không phải mũi của Kim đạo hữu rất thính sao,
phiền ngươi ngửi thử xem chỗ nào có mùi hoa.” Ân Nguyệt ngẩng đầu nhìn
lên núi, địa thế này thoạt nhìn giống như không có hồ, có lẽ là ở ngay
trong trạch này.
“Ta cũng không phải chó!” Kim Phi Dao bất mãn
lên tiếng nhưng vẫn chun mũi ngửi, quả nhiên ngửi thấy mùi hoa nhàn
nhạt. Đối với loại mùi này, nàng không có chút hứng thú nào, đồ chay thì nàng cũng chỉ thích ăn quả, các thứ khác căn bản không hợp khẩu vị.
“Bên này!” Kim Phi Dao ngửi mùi hoa, dẫn Ân Nguyệt đến hậu viện, dọc đường
đi không chỗ nào không có thi thể của các nha hoàn và hạ nhân. Chuông
thu hồn trên tay Ân Nguyệt không ngừng vang lên, lại thu được không ít
hồn phách.
Đi tới hậu viện, một dòng suối xuất hiện trước mắt,
bên cạnh có một cây cổ thụ cao bằng ba người, trên cây có trăm đóa hoa
màu trắng đang nở, tỏa ra mùi hương thanh nhã.
Vuốt cằm, Kim Phi Dao không hứng thú nhìn cái cây xinh đẹp này, chạy xa như thế chỉ vì cái này!
Ân Nguyệt thì lấy ra một tấm hắc sa, ném tới chỗ cây Lạc Hà. Hắc sa phóng
lớn, bao bọc toàn bộ cây Lạc Hà, sau đó Hắc Sa rơi xuống, những đóa hoa
trên cây liền biến mất, mà hắc sa đã quay lại tay hắn, công cuộc cướp đồ đã kết thúc.
Thật tốt…
Kim Phi Dao có chút hâm mộ nhìn
tấm hắc sa kia, nàng vẫn chưa biết đây là cái gì, chỉ biết lúc nào gặp
phải thứ không tiện mang đi thì Ân Nguyệt sẽ ném tấm hắc sa này ra, vậy
là có thể mang hết các thứ đi, không cần phải tự mình động tay vào.
“Đi thôi, còn một nơi cần đến. Nơi đó có khoai lang rất ngon, chỉ cần nấu
lên là đã ngọt đến mức khiến cho ngươi nuốt cả lưỡi vào.” Ân Nguyệt thu
hồi hắc sa, cười nói.
“Lại dáng vẻ này, có phải là ngươi lại định giết chết một đám người chỉ vì mấy củ khoai lang này? Ngươi ngoài mấy
thứ lạnh lẽo kia ra thì ngươi có ăn gì đâu, làm sao phải nhiệt tâm đi
giết người cướp của như vậy? Lần trước chỉ vì một mẫu cải trắng Thủy
Nguyệt gì đó mà ngươi độc chết toàn bộ trên vạn người trong thành trấn.
Không phải là ngươi lấy cớ đi tìm mĩ vị, mang theo ta đi chung quanh
giết người lấy hồn phách đấy chứ?” Kim Phi Dao có chút bất mãn nói.
Tuy Ân Nguyệt đã từng nói, có rất nhiều tu sĩ thích hưởng thụ, mấy thứ này
có thể bán giá rất cao, nhưng như thế này nàng vẫn thấy quá khoa trượng. Có linh khí thì không nói tới, thứ không có linh khí, chỉ có hương vị
ngon cũng muốn mang đi, làm sao có nhiều tu sĩ cao giai muốn ăn như vậy? Nàng đi nhiều Linh giới như vậy cũng chỉ thấy hoàng tộc ở Thiên Đế Linh giới này là rõ ràng một thân tu vi vẫn một ngày ba bữa đều đặn.
Ân Nguyệt cười cười, “Đây là lần cuối cùng, Thiên Đế Linh giới đã không
còn thứ gì hay nữa, chúng ta lấy khoai lang xong sẽ rời khỏi đây, đi Du
Vân Linh giới.”
“Đương nhiên không còn thứ gì tốt nữa, ngay cả
khoai lang cũng đã cướp đi rồi, loại địa phương này còn có cái gì có thể đưa ra nữa.” Kim Phi Dao cảm thấy, mặc kệ trận chiến này là Quỷ vương
dẫn dắt Ma tộc giành chiến thắng hay là Nhân tộc trấn áp thành công,
Thiên Đế Linh giới đã không còn gì nữa rồi.
Những thứ mà chỉ có ở Thiên Đế Linh giới cơ bản đều nằm trong tay Ân Nguyệt, có vài thứ kể cả tặng không cho Kim Phi Dao nàng cũng ngại chiếm diện tích. Thực bội
phục tên Ân Nguyệt này, rốt cục hắn có giới tử cảnh vực lớn đến mức nào
chứ, với những thứ hắn thu hồi, có lẽ giới tử cảnh vực rộng trăm mẫu
cũng không đủ dùng.
Ân Nguyệt coi như thủ tín, lấy đi món đặc sản cuối cùng của Thiên Đế Linh giới xong, hắn rốt cục chịu rời khỏi nơi này.
Đợi hai năm mới đợi được hôm nay, Kim Phi Dao thật sự cảm thán vạn phần,
vừa định nói vài câu sầu não cho hai năm bôn ba của mình thì thấy Mập
Mạp đứng một bên nhìn mình chằm chằm tựa hồ đang chờ đợi, chỉ cần nàng
mở miệng là nó lập tức sẽ đáp lời vậy.
Nhìn nó một hồi, Kim Phi Dao nuốt lời bên miệng xuống, nhún nhún vai, hừ lạnh một tiếng.
Mập Mạp muốn nói gì thì nàng đã đoán được, chắc chắn là bảo nàng dọc đường
đi cùng Ân Nguyệt ăn không ít thứ tốt, cả ngày chơi bởi vui vẻ muốn
chết, đã sớm quên chuyện muốn đi Du Vân Linh giới rồi.
Đối với loại phỉ bang này, Kim Phi Dao sẽ không để trong lòng, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ cười cho qua.