Lại chờ thêm một lát, có thêm bảy tên Luyện Khí trung kỳ và hậu kỳ tới,
tổng số đạt tới mười bốn người, ngồi kín cả ba bàn của quán. Có nhiều
người đi qua thấy quán này đông như vậy thì cho rằng làm ăn rất tốt,
cũng tới góp vui, đứng bên cạnh chờ đến lượt ăn mì khiến cho đôi vợ
chồng già luống cuống tay chân.
Nhìn thấy tu sĩ càng ngày càng
đông, Tiền Phong có chút bất đắc dĩ, hắn chọn một quán nhỏ như thế này
là không muốn để người khác để ý, nhưng không ngờ những người qua đường
kia lại chen chúc tới, không có chỗ thì ngồi ở lề đường chờ được ăn mì.
Không kịp bàn bạc gì, hắn đành phải đưa mọi người rời đi trước.
Kim Phi Dao cũng rất kinh ngạc, sao tự nhiên lại có nhiều người tới quán
như vậy, nàng lấy linh thạch ra thanh toán rồi đứng dậy đi theo mọi
người.
Ty nhiên nàng cũng thừa dịp đang nhiều người ầm ĩ, vội
vàng kéo Liễu Khinh Ba ra nhỏ giọng thì thầm. Ba người các nàng là người của Toàn Tiên môn, nếu gặp nguy hiểm thì ba người cùng hành động vẫn
tốt hơn, đáng tin hơn là những người không quen biết kia.
Nhưng
đó cũng chỉ là suy đoán nàng, không có chứng cứ, Liễu Khinh Ba nghe xong chỉ gật đầu, nói phải cẩn thận. Còn Kim Phi Dao cũng hy vọng chỉ là
mình đa nghi, có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ là tốt nhất.
Do sợ địa điểm của linh thảo bị tiết lộ ra ngoài nên Tiền Phong không nói
cho mọi người biết phải đi đâu. Đây cũng là việc bình thường của tu sĩ,
thường thường khi cần gọi người giúp đỡ nghĩa là có lợi ích lớn, nếu báo trước thì sẽ dễ dàng bị người khác đi trước cướp mất.
Mọi người
không dám hỏi nhiều, cứ như vậy đi theo Tiền Phong tới truyền tống trận, dù sao người ta cũng là tiền bối Trúc Cơ kỳ, với sự áp chế của thực
lực, tu sĩ Luyện Khí kỳ thường không dám giao tiếp với tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Trong số bảy người tới sau có một gã tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ khoảng gần
bốn mươi tuổi đi tới chỗ các nàng.
Hắn cười ha hả, nói: “Hai vị đạo hữu thật can đảm, không sợ con yêu thú ăn thịt người kia, giờ còn dám ra khỏi thành.”
Hắn không thèm chào hỏi, cứ thế mị mị đi tới gần khiến Liễu Khinh Ba bất
mãn. Nàng lạnh nhạt lên tiếng: “Chỉ là một con yêu thú thôi, có gì đáng
sợ đâu, đạo hữu đã chuyện bé xé ra to rồi.”
Người kia không nhìn
sắc mặt nàng, cứ ở cạnh hi hi ha ha cười nói: “Hai người yên tâm, lát
nữa nếu gặp phải yêu thú ăn thịt người kia thì ta sẽ bảo vệ các ngươi.
Những nữ tu sĩ xinh đẹp như các ngươi không nên đến những nơi nguy hiểm
như vậy, trong thành có rất nhiều chỗ có thể giúp các ngươi kiếm được
nhiều tiền, không biết hai ngươi có hứng thú không, ta có thể giới thiệu cho các ngươi công việc có thể dễ dàng kiếm ra tiền.”
“Cút!” Liễu Khinh Ba nghe xong lời hắn nói, đột nhiên giận dữ, mắng.
Người này không đạt được mục đích, lại bị ăn mắng thì thẹn quá hóa giận, hung tợn mắng: “Giả vờ giả vịt cái gì, đồ đàn bà thối, ai biết sau lưng có
lén lút làm việc đó không.”
“Ngươi nói lại lần nữa xem!” Liễu Khinh Ba dừng bước, trợn mắt nhìn hắn.
Kim Phi Dao nhìn bọn họ, cảm thấy ngạc nhiên, chuyện này có gì mà phải ồn
ào như vậy. Tuy người này bất lịch sự, nói năng khinh bạc, kể cả phạm
phải sai lầm gì thì đâu có chỗ nào xúc phạm Liễu Khinh Ba chứ? Những
người khác cũng vì biến cố này mà ngừng bước.
Tiền Phong là người ra nhiệm vụ, nhìn thấy tình cảnh như vậy thì rất không vui, còn chưa
tới huyệt động đã bắt đầu tranh cãi, liền giận dữ mắng: “Hai người các
ngươi làm gì vậy? Nếu làm ảnh hưởng đến việc lần này thì ta sẽ rút
nguyên thần của hai ngươi.”
Liễu Khinh Ba và nam tử kia bị Tiền
Phong dọa, miễn cưỡng ngậm miệng, Liễu Khinh Ba bất mãn bĩu môi, nhìn
một cái là biết nàng rất không cam lòng.
“Nữ nhân đúng là phiền toái, đồ vô dụng thì không đi cũng được.” Tiền Phong ném lại những lời này rồi quay đầu dẫn mọi người đi.
Kim Phi Dao bị câu này của hắn mắng cũng có chút tức giận, nữ nhân thì sao, chỉ là một tên Trúc Cơ sơ kỳ thôi mà đã cuồng vọng như vậy. Hiện tại
nàng thực không muốn đi, vốn đã không an tâm giờ lại bị người ta xem
thường. Vì thế nàng nhìn sang Liễu Khinh Ba, thấy nàng tức giận trắng
bệch mặt, cắn môi tức giận, bất bình nhìn bọn họ.
“Liễu đạo hữu,
nếu không muốn đi thì không cần đi nữa, vứt hết lũ đàn ông này cho bọn
nhện mắt quỷ kia ăn đi.” Nàng sợ Liễu Khinh Ba vì mình mà không dám nói
không đi nên chủ động nói ra.
Liễu Khinh Ba liền không phục nói:
“Đi, sao mà không đi? Không đi không phải là nhận chúng ta vô dụng sao?
Ta muốn cho bọn chúng nhìn xem, chúng ta không kém hơn bọn họ chút nào.
Hơn nữa, một ngàn khối linh thạch ta còn cần, không đi thực lãng phí.”
“Vậy thì tùy, ngươi nói đi thì đi, nhưng sao vừa rồi ngươi lại tức giận như
vậy?” Kim Phi Dao không ngờ nàng ta thật là có cốt khí, bị tiền bối Trúc Cơ mắng như vậy mà cũng không khiếp đảm.
“Hừ, việc thoải mái mà
tên kia nói chính là bảo chúng ta đi hầu người khác song tu. Người như
vậy, chuyên dựa vào người khác để tu luyện, ta chỉ mắng vẫn còn may cho
hắn.” Liễu Khinh Ba hung tợn mắng.
Hóa ra là như vậy, Kim Phi Dao nghe xong cũng tức giận, hướng về phía bóng lưng người nọ xì một tiếng khinh miệt.
Còn Đinh Thiên Thành thì từ đầu đến giờ vẫn không hé răng, chỉ lẳng lặng đi theo hai nàng. Không phát biểu ý kiến, cũng không ra mặt giúp đỡ, giống như mọi người không liên quan gì vậy. Kim Phi Dao tự dưng liếc nhìn hắn mấy lần, thực không hiểu mối quan hệ giữa hắn và Liễu Khinh Ba.
Liễu Khinh Ba nói nhất định phải đi, ba người liền mau chóng đuổi theo bọn
Tiền Phong. Tiền Phong cũng không đuổi các nàng đi, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
Dọc đường đi không ai nói chuyện, mọi người yên lặng
truyền tống từ thành Lạc Tiên tới Hoàng Bùn Than. Hoàng Bùn Than là một
dải than nhão màu vàng cực lớn, từ xa nhìn lại giống như không có điểm
dừng. Trên bùn nhão đầy những hố nước đủ kích cỡ, có vài nơi còn có bong bóng sủi lên.
Ở rìa của đầm lầy không thiếu phàm nhân của thành
Lạc Tiên tới khai thác than, than ở đầm này chính là nhiên liệu tốt nhất cho các tửu lâu và gia đình. Bọn họ chỉ dám lấy than ở ven rìa, còn vào sâu trong đầm sẽ gặp phải những con trai bùn vĩ đại. Những con trai này có hàm răng sắc bén, thường ẩn náu trong bùn nhão, nuốt lấy người.
Vào sâu hơn nữa sẽ có vô số giun dài bảy, tám trượng. Tuy chúng không chủ
động tấn công con người nhưng lại thường di động trong đầm lầy, thường
xuyên xảy ra chuyện ăn nhầm người lẫn với bùn, mà những người đó lúc ra
khỏi bụng giun thì đã thành một phần của bùn than rồi. Càng không cần
nói đến cua bùn cao tới hai tầng lầu với hai chiếc càng sắc bén sẵn sàng chém đứt người như chém sợi cỏ, hơn nữa nó lại đặc biệt thích ăn thịt
người.
Kim Phi Dao luôn luôn nghĩ, bởi vì con người không có
lông, bình thường lại luôn tắm rửa sạch sẽ trắng trẻo, chắc chắn là ăn
vào vừa mềm vừa ngọt, hẳn là rất ngon, cho nên mới có thật nhiều yêu thú thích ăn.
Tiền Phong và hai gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia vừa đến
Hoàng Bùn Than thì lấy pháp khí ra bay lên, vì phải để ý nhóm Luyện Khí
kỳ Kim Phi Dao mà chỉ bay cách mặt đất chừng năm, sáu trượng.
Kim Phi Dao đứng trong lớp bùn cao đến đầu gối nhìn ba gã tiền bối sạch sẽ
trong không trung, lại nhìn về Liễu Khinh Ba và những tu sĩ Luyện Khí
hậu kỳ khác ở phía trước đang dùng đạp không thuật lướt trên mặt bùn,
thỉnh thoảng chỉ cần điểm chân một cái là có thể bay ra xa mấy trượng,
thật thoải mái tự nhiên, trong lòng nàng nảy lên cảm giác bi thương.
Luyện Khí trung kỳ như nàng chỉ có năm người, có một người vô cùng ngốc, thấy người khác tiến cả người vào bùn nhão thì tung ra thanh linh mã, ngay
sau đó, bốn chân cực dài của thanh linh mã đã bị hãm sâu vào trong bùn,
không thể động đậy.
Bốn người đứng trong bùn nhìn tên thanh niên
áo lam ngồi trên lưng ngựa, mặt mũi đỏ bừng đang luôn mồm thúc giục con
ngựa, rốt cục thanh linh mã nhấc chân nhảy dựng lên, phụp một tiếng lại
rơi xuống bùn cách đó nửa trượng. Do nó nhảy lên rồi hạ xuống quá mạnh,
bốn người bên cạnh liền bị bắn tung tóe bùn lên khắp người.
Kim
Phi Dao không nói gì mà nhìn hắn, run rẩy gạt bùn trên người, nàng xoay
người lấy trong bùn ra một viên đá nhỏ, sau đó nhắm ngay phía đuôi ngựa
mà bắn. Lực đạo của nàng không nhỏ, hòn đá bay đi như tên bắn, phụp một
cái liền chui vào mông ngựa.
“Hí!”
Thanh linh mã hí một tiếng dài, bốn vó tung lên, tạo ra một con đường giữa bùn nhão, mang theo chủ nhân chạy đi như điên.
Kim Phi Dao vỗ vỗ tay, nhếch miệng cười với ba người đang sững sờ nhìn nàng rồi tụ tập linh lực vào hai chân, ngăn cách bùn nhão ra, linh lực dưới
bàn chân nhô ra phía trước một đoạn, hai chân đạp trên một tấm ván gỗ,
hai tay cầm một cây gậy, lúc muốn di động thì đẩy cây để trượt trên bùn.
Nàng dồn linh lực dưới chân, mượn lực của linh lực để nổi lên mặt bùn. Sau
đó dùng sức đẩy một cái, cả người liền trượt lên phía trước. Ba người
kia nhìn thấy vậy thì cũng bắt chước theo nàng, một trước một sau đuổi
theo bọn Tiền Phong.
“Tránh ra, đừng có chặn đường ta.” Kim Phi
Dao tung một chưởng vào một con cua vừa lao ra từ bùn, con cua nhìn cứng rắn hung mãnh bị một chưởng Minh hỏa đánh ngã, rồi lập tức bị thiêu
sạch sẽ, còn Kim Phi Dao thì đã trượt đi rất xa, có thể thấy xa xa mơ hồ bóng dáng của sơn mạch liên miên không ngừng.
Dọc đường đi, Kim
Phi Dao dễ dàng giết đám yêu thú nhảy ra từ đầm lầy định ăn thịt nàng,
nhìn những yêu thú đó bị cháy đến cặn bã cũng không còn, nàng có chút
buồn lòng. Minh hỏa khi đố phó với yêu thú cấp thấp hoặc cùng cấp với
nàng thì rất lợi hại, hơn nữa luôn luôn thiêu đốt sạch cả tro cốt.
Thời gian trôi qua, nàng căn bản không sao lấy được bất cứ tài liệu nào từ
xác yêu thú, thu hoạch đại giảm. Hiện tại nàng có đi giết thiết rết cũng vô dụng, sau khi tiến giai tới Luyện Khí trung kỳ thì thiết rết không
thể chịu nổi một kích của nàng.
Không ngờ là uy lực pháp thuật
quá lớn cũng là một việc phiền não. Chẳng lẽ nàng phải làm cái việc đi
ra ngoài giết tu sĩ rồi cướp túi trữ vật?
Kim Phi Dao có chút
động tâm, liếm liếm môi, đây là cách kiếm tiền nhanh hơn nhiều so với
giết yêu thú. Một nữ tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, với thân phận đó thì thực không thể khiến ai cảnh giác.
Mải suy nghĩ, nàng đã đi tới bờ đầm lầy, mấy người Liễu Khinh Ba đã sớm tới, đang đứng đợi.
Phía trước đột nhiên hiện ra một con trai, nàng bay lên, một cước đá văng
con trai khiến nó xoay tròn văng vào bờ, bịch một tiếng lún sâu vào nền
đất.
Kim Phi Dao ổn ổn nhảy lên bờ, liếc mắt một cái liền nhìn
thấy tu sĩ áo lam cưỡi ngựa vừa rồi, cả người hắn toàn là bùn, chỉ có
hai mắt lộ ra ngoài. Còn thanh linh mã kia thì cũng toàn thân bùn đất,
cứ một lát lại lắc lắc vẩy vẩy đánh văng bùn ra.
tổng số đạt tới mười bốn người, ngồi kín cả ba bàn của quán. Có nhiều
người đi qua thấy quán này đông như vậy thì cho rằng làm ăn rất tốt,
cũng tới góp vui, đứng bên cạnh chờ đến lượt ăn mì khiến cho đôi vợ
chồng già luống cuống tay chân.
Nhìn thấy tu sĩ càng ngày càng
đông, Tiền Phong có chút bất đắc dĩ, hắn chọn một quán nhỏ như thế này
là không muốn để người khác để ý, nhưng không ngờ những người qua đường
kia lại chen chúc tới, không có chỗ thì ngồi ở lề đường chờ được ăn mì.
Không kịp bàn bạc gì, hắn đành phải đưa mọi người rời đi trước.
Kim Phi Dao cũng rất kinh ngạc, sao tự nhiên lại có nhiều người tới quán
như vậy, nàng lấy linh thạch ra thanh toán rồi đứng dậy đi theo mọi
người.
Ty nhiên nàng cũng thừa dịp đang nhiều người ầm ĩ, vội
vàng kéo Liễu Khinh Ba ra nhỏ giọng thì thầm. Ba người các nàng là người của Toàn Tiên môn, nếu gặp nguy hiểm thì ba người cùng hành động vẫn
tốt hơn, đáng tin hơn là những người không quen biết kia.
Nhưng
đó cũng chỉ là suy đoán nàng, không có chứng cứ, Liễu Khinh Ba nghe xong chỉ gật đầu, nói phải cẩn thận. Còn Kim Phi Dao cũng hy vọng chỉ là
mình đa nghi, có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ là tốt nhất.
Do sợ địa điểm của linh thảo bị tiết lộ ra ngoài nên Tiền Phong không nói
cho mọi người biết phải đi đâu. Đây cũng là việc bình thường của tu sĩ,
thường thường khi cần gọi người giúp đỡ nghĩa là có lợi ích lớn, nếu báo trước thì sẽ dễ dàng bị người khác đi trước cướp mất.
Mọi người
không dám hỏi nhiều, cứ như vậy đi theo Tiền Phong tới truyền tống trận, dù sao người ta cũng là tiền bối Trúc Cơ kỳ, với sự áp chế của thực
lực, tu sĩ Luyện Khí kỳ thường không dám giao tiếp với tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Trong số bảy người tới sau có một gã tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ khoảng gần
bốn mươi tuổi đi tới chỗ các nàng.
Hắn cười ha hả, nói: “Hai vị đạo hữu thật can đảm, không sợ con yêu thú ăn thịt người kia, giờ còn dám ra khỏi thành.”
Hắn không thèm chào hỏi, cứ thế mị mị đi tới gần khiến Liễu Khinh Ba bất
mãn. Nàng lạnh nhạt lên tiếng: “Chỉ là một con yêu thú thôi, có gì đáng
sợ đâu, đạo hữu đã chuyện bé xé ra to rồi.”
Người kia không nhìn
sắc mặt nàng, cứ ở cạnh hi hi ha ha cười nói: “Hai người yên tâm, lát
nữa nếu gặp phải yêu thú ăn thịt người kia thì ta sẽ bảo vệ các ngươi.
Những nữ tu sĩ xinh đẹp như các ngươi không nên đến những nơi nguy hiểm
như vậy, trong thành có rất nhiều chỗ có thể giúp các ngươi kiếm được
nhiều tiền, không biết hai ngươi có hứng thú không, ta có thể giới thiệu cho các ngươi công việc có thể dễ dàng kiếm ra tiền.”
“Cút!” Liễu Khinh Ba nghe xong lời hắn nói, đột nhiên giận dữ, mắng.
Người này không đạt được mục đích, lại bị ăn mắng thì thẹn quá hóa giận, hung tợn mắng: “Giả vờ giả vịt cái gì, đồ đàn bà thối, ai biết sau lưng có
lén lút làm việc đó không.”
“Ngươi nói lại lần nữa xem!” Liễu Khinh Ba dừng bước, trợn mắt nhìn hắn.
Kim Phi Dao nhìn bọn họ, cảm thấy ngạc nhiên, chuyện này có gì mà phải ồn
ào như vậy. Tuy người này bất lịch sự, nói năng khinh bạc, kể cả phạm
phải sai lầm gì thì đâu có chỗ nào xúc phạm Liễu Khinh Ba chứ? Những
người khác cũng vì biến cố này mà ngừng bước.
Tiền Phong là người ra nhiệm vụ, nhìn thấy tình cảnh như vậy thì rất không vui, còn chưa
tới huyệt động đã bắt đầu tranh cãi, liền giận dữ mắng: “Hai người các
ngươi làm gì vậy? Nếu làm ảnh hưởng đến việc lần này thì ta sẽ rút
nguyên thần của hai ngươi.”
Liễu Khinh Ba và nam tử kia bị Tiền
Phong dọa, miễn cưỡng ngậm miệng, Liễu Khinh Ba bất mãn bĩu môi, nhìn
một cái là biết nàng rất không cam lòng.
“Nữ nhân đúng là phiền toái, đồ vô dụng thì không đi cũng được.” Tiền Phong ném lại những lời này rồi quay đầu dẫn mọi người đi.
Kim Phi Dao bị câu này của hắn mắng cũng có chút tức giận, nữ nhân thì sao, chỉ là một tên Trúc Cơ sơ kỳ thôi mà đã cuồng vọng như vậy. Hiện tại
nàng thực không muốn đi, vốn đã không an tâm giờ lại bị người ta xem
thường. Vì thế nàng nhìn sang Liễu Khinh Ba, thấy nàng tức giận trắng
bệch mặt, cắn môi tức giận, bất bình nhìn bọn họ.
“Liễu đạo hữu,
nếu không muốn đi thì không cần đi nữa, vứt hết lũ đàn ông này cho bọn
nhện mắt quỷ kia ăn đi.” Nàng sợ Liễu Khinh Ba vì mình mà không dám nói
không đi nên chủ động nói ra.
Liễu Khinh Ba liền không phục nói:
“Đi, sao mà không đi? Không đi không phải là nhận chúng ta vô dụng sao?
Ta muốn cho bọn chúng nhìn xem, chúng ta không kém hơn bọn họ chút nào.
Hơn nữa, một ngàn khối linh thạch ta còn cần, không đi thực lãng phí.”
“Vậy thì tùy, ngươi nói đi thì đi, nhưng sao vừa rồi ngươi lại tức giận như
vậy?” Kim Phi Dao không ngờ nàng ta thật là có cốt khí, bị tiền bối Trúc Cơ mắng như vậy mà cũng không khiếp đảm.
“Hừ, việc thoải mái mà
tên kia nói chính là bảo chúng ta đi hầu người khác song tu. Người như
vậy, chuyên dựa vào người khác để tu luyện, ta chỉ mắng vẫn còn may cho
hắn.” Liễu Khinh Ba hung tợn mắng.
Hóa ra là như vậy, Kim Phi Dao nghe xong cũng tức giận, hướng về phía bóng lưng người nọ xì một tiếng khinh miệt.
Còn Đinh Thiên Thành thì từ đầu đến giờ vẫn không hé răng, chỉ lẳng lặng đi theo hai nàng. Không phát biểu ý kiến, cũng không ra mặt giúp đỡ, giống như mọi người không liên quan gì vậy. Kim Phi Dao tự dưng liếc nhìn hắn mấy lần, thực không hiểu mối quan hệ giữa hắn và Liễu Khinh Ba.
Liễu Khinh Ba nói nhất định phải đi, ba người liền mau chóng đuổi theo bọn
Tiền Phong. Tiền Phong cũng không đuổi các nàng đi, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
Dọc đường đi không ai nói chuyện, mọi người yên lặng
truyền tống từ thành Lạc Tiên tới Hoàng Bùn Than. Hoàng Bùn Than là một
dải than nhão màu vàng cực lớn, từ xa nhìn lại giống như không có điểm
dừng. Trên bùn nhão đầy những hố nước đủ kích cỡ, có vài nơi còn có bong bóng sủi lên.
Ở rìa của đầm lầy không thiếu phàm nhân của thành
Lạc Tiên tới khai thác than, than ở đầm này chính là nhiên liệu tốt nhất cho các tửu lâu và gia đình. Bọn họ chỉ dám lấy than ở ven rìa, còn vào sâu trong đầm sẽ gặp phải những con trai bùn vĩ đại. Những con trai này có hàm răng sắc bén, thường ẩn náu trong bùn nhão, nuốt lấy người.
Vào sâu hơn nữa sẽ có vô số giun dài bảy, tám trượng. Tuy chúng không chủ
động tấn công con người nhưng lại thường di động trong đầm lầy, thường
xuyên xảy ra chuyện ăn nhầm người lẫn với bùn, mà những người đó lúc ra
khỏi bụng giun thì đã thành một phần của bùn than rồi. Càng không cần
nói đến cua bùn cao tới hai tầng lầu với hai chiếc càng sắc bén sẵn sàng chém đứt người như chém sợi cỏ, hơn nữa nó lại đặc biệt thích ăn thịt
người.
Kim Phi Dao luôn luôn nghĩ, bởi vì con người không có
lông, bình thường lại luôn tắm rửa sạch sẽ trắng trẻo, chắc chắn là ăn
vào vừa mềm vừa ngọt, hẳn là rất ngon, cho nên mới có thật nhiều yêu thú thích ăn.
Tiền Phong và hai gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia vừa đến
Hoàng Bùn Than thì lấy pháp khí ra bay lên, vì phải để ý nhóm Luyện Khí
kỳ Kim Phi Dao mà chỉ bay cách mặt đất chừng năm, sáu trượng.
Kim Phi Dao đứng trong lớp bùn cao đến đầu gối nhìn ba gã tiền bối sạch sẽ
trong không trung, lại nhìn về Liễu Khinh Ba và những tu sĩ Luyện Khí
hậu kỳ khác ở phía trước đang dùng đạp không thuật lướt trên mặt bùn,
thỉnh thoảng chỉ cần điểm chân một cái là có thể bay ra xa mấy trượng,
thật thoải mái tự nhiên, trong lòng nàng nảy lên cảm giác bi thương.
Luyện Khí trung kỳ như nàng chỉ có năm người, có một người vô cùng ngốc, thấy người khác tiến cả người vào bùn nhão thì tung ra thanh linh mã, ngay
sau đó, bốn chân cực dài của thanh linh mã đã bị hãm sâu vào trong bùn,
không thể động đậy.
Bốn người đứng trong bùn nhìn tên thanh niên
áo lam ngồi trên lưng ngựa, mặt mũi đỏ bừng đang luôn mồm thúc giục con
ngựa, rốt cục thanh linh mã nhấc chân nhảy dựng lên, phụp một tiếng lại
rơi xuống bùn cách đó nửa trượng. Do nó nhảy lên rồi hạ xuống quá mạnh,
bốn người bên cạnh liền bị bắn tung tóe bùn lên khắp người.
Kim
Phi Dao không nói gì mà nhìn hắn, run rẩy gạt bùn trên người, nàng xoay
người lấy trong bùn ra một viên đá nhỏ, sau đó nhắm ngay phía đuôi ngựa
mà bắn. Lực đạo của nàng không nhỏ, hòn đá bay đi như tên bắn, phụp một
cái liền chui vào mông ngựa.
“Hí!”
Thanh linh mã hí một tiếng dài, bốn vó tung lên, tạo ra một con đường giữa bùn nhão, mang theo chủ nhân chạy đi như điên.
Kim Phi Dao vỗ vỗ tay, nhếch miệng cười với ba người đang sững sờ nhìn nàng rồi tụ tập linh lực vào hai chân, ngăn cách bùn nhão ra, linh lực dưới
bàn chân nhô ra phía trước một đoạn, hai chân đạp trên một tấm ván gỗ,
hai tay cầm một cây gậy, lúc muốn di động thì đẩy cây để trượt trên bùn.
Nàng dồn linh lực dưới chân, mượn lực của linh lực để nổi lên mặt bùn. Sau
đó dùng sức đẩy một cái, cả người liền trượt lên phía trước. Ba người
kia nhìn thấy vậy thì cũng bắt chước theo nàng, một trước một sau đuổi
theo bọn Tiền Phong.
“Tránh ra, đừng có chặn đường ta.” Kim Phi
Dao tung một chưởng vào một con cua vừa lao ra từ bùn, con cua nhìn cứng rắn hung mãnh bị một chưởng Minh hỏa đánh ngã, rồi lập tức bị thiêu
sạch sẽ, còn Kim Phi Dao thì đã trượt đi rất xa, có thể thấy xa xa mơ hồ bóng dáng của sơn mạch liên miên không ngừng.
Dọc đường đi, Kim
Phi Dao dễ dàng giết đám yêu thú nhảy ra từ đầm lầy định ăn thịt nàng,
nhìn những yêu thú đó bị cháy đến cặn bã cũng không còn, nàng có chút
buồn lòng. Minh hỏa khi đố phó với yêu thú cấp thấp hoặc cùng cấp với
nàng thì rất lợi hại, hơn nữa luôn luôn thiêu đốt sạch cả tro cốt.
Thời gian trôi qua, nàng căn bản không sao lấy được bất cứ tài liệu nào từ
xác yêu thú, thu hoạch đại giảm. Hiện tại nàng có đi giết thiết rết cũng vô dụng, sau khi tiến giai tới Luyện Khí trung kỳ thì thiết rết không
thể chịu nổi một kích của nàng.
Không ngờ là uy lực pháp thuật
quá lớn cũng là một việc phiền não. Chẳng lẽ nàng phải làm cái việc đi
ra ngoài giết tu sĩ rồi cướp túi trữ vật?
Kim Phi Dao có chút
động tâm, liếm liếm môi, đây là cách kiếm tiền nhanh hơn nhiều so với
giết yêu thú. Một nữ tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, với thân phận đó thì thực không thể khiến ai cảnh giác.
Mải suy nghĩ, nàng đã đi tới bờ đầm lầy, mấy người Liễu Khinh Ba đã sớm tới, đang đứng đợi.
Phía trước đột nhiên hiện ra một con trai, nàng bay lên, một cước đá văng
con trai khiến nó xoay tròn văng vào bờ, bịch một tiếng lún sâu vào nền
đất.
Kim Phi Dao ổn ổn nhảy lên bờ, liếc mắt một cái liền nhìn
thấy tu sĩ áo lam cưỡi ngựa vừa rồi, cả người hắn toàn là bùn, chỉ có
hai mắt lộ ra ngoài. Còn thanh linh mã kia thì cũng toàn thân bùn đất,
cứ một lát lại lắc lắc vẩy vẩy đánh văng bùn ra.