Nhâm Hiên Chi làm việc cũng rất tích cực, chỉ mất hơn một tháng là năm địa
hỏa lô cực lớn đã được đặt vào hố địa hỏa. Ở giữa bị chặn, đã có chút
địa hỏa thoát ra khỏi bếp lò, tỏa ra rất nhiều đài luyện chế nhỏ bốn
phía. Không biết có phải Nhâm Hiên Chi cố ý hay không mà những đài luyện chế kia nằm sát sạt nhau, có vẻ rất chật chội.
Hắn cố ý làm như vậy, không phải ngươi muốn nhiều hay sao, ta liền làm nhiều cho ngươi, để xem ngươi chen chúc thành dạng gì.
Đến lúc Kim Phi Dao tới xem xét lại không hề có ý kiến phản đối, ngược lại
lại có vẻ rất vừa lòng, “Nhâm huynh, ngươi thật sự là nhân tài, lại làm
theo đúng kích cỡ cần thiết cho Địa tộc. Đài luyện chế nhỏ hẹp này nếu
để tu sĩ tộc khác tới dùng cũng sẽ không cảm thấy tiện lợi, đây cũng coi như một cách tự bảo vệ.”
Nhâm Hiên Chi khẽ cắn môi, quá sơ suất, chỉ nghĩ đến mình nàng mà quên mất cái này không phải để cho Kim Phi
Dao mà là để Địa tộc dùng.
“Nhâm huynh này, ngươi định khi nào
thì trở về? Hạt giống ngươi nói còn chưa có mà.” Kim Phi Dao thử một
cái, chỉ cần kéo một cái nắm bằng đầu con chuột ở trên đài là sẽ có địa
hỏa phun ra, rất thích hợp để luyện chế khoáng thạch.
“Địa hỏa lô đã xong, lúc nào ta cũng có thể đi. Ngươi có nên giao trước một nửa
thánh đan không? Nếu phải về doanh địa của hai tộc Nhân – Ma thì ta muốn mang Hoa Uyển Ti đi cùng.” Nhâm Hiên Chi nói.
“Mang nàng đi làm gì?” Kim Phi Dao trợn mắt nhìn hắn, không phải là muốn bắt Hoa Uyển Ti chạy trốn đấy chứ?
Nhâm Hiên Chi mặt lạnh nói: “Đưa nàng đi đương nhiên là muốn đổi thêm được
nhiều hạt giống về. Lúc ta trở về chắc chắn phải tới sư môn trước để bẩm báo chuyện mất tích, việc đổi hạt giống sẽ phải có người đi làm, nếu
không, một nhân vật nổi danh như ta mà lại vào mấy quán nhỏ mua hạt thì
không phải càng dễ thấy sao?”
“Ngươi làm trò. Như ngươi nói,
người như nàng, lại còn bộ quần áo trên người kia lại tới quán nhỏ thu
mua hạt giống bình thường sao? Đám tu sĩ Luyện Khí bán hạt giống nhìn
thấy nàng sợ là đều bị dọa. Hơn nữa, không đủ nửa canh giờ chắc chán sẽ
có vô số môn phái đến mời nàng gia nhập, hoàn toàn nổi bật hơn ngươi đi
làm.” Kim Phi Dao chỉ vào Hoa Uyển Ti đang đứng bên cạnh, tức giận bất
bình nói.
Trong thời gian hơn một năm này, Nhâm Hiên Chi cũng đã
biết một điều, hóa ra Tiểu Uyển, Niệm Khê, Hoa phu nhân và Hoa Uyển Ti
thật ra chính là một người, chỉ là nhân cách khác nhau thôi chứ thân thể chỉ có một. Sau khi biết chân tướng, hắn chỉ có một ý nghĩ, muốn Hoa
Uyển Ti làm song tu bạn lữ của mình.
Cứ ngẫm kỹ mà xem, một nữ
nhân cực mỹ, khi thì lãnh diễm, khi thì bé bỏng đáng yêu, lúc lại ôn nhu săn sóc, lại có khí chất chín chắn, một bảo vật như vậy thì biết đi đâu mà tìm? Hoàn toàn là đốt đèn lồng cũng ko tìm được.
Lúc này Nhâm Hiên Chi không cảm thấy mình yêu Hoa Uyển Ti, chỉ là thấy rất hứng thú
với nàng, muốn nàng ở cùng với mình. Sau khi biết đây là bốn người hợp
nhất, hắn cũng có thể lý giải chuyện không thấy thứ mùi độc hữu của nữ
nhân trên người các nàng. Vì khác với người khác, có tận bốn hồn phách
cho nên hương vị thân thể cũng khác.
Nhâm Hiên Chi liếc nhìn Kim
Phi Dao một cái rồi chuyển mắt sang Hoa Uyển Ti, trong mắt tràn đầy vẻ
ôn nhu săn sóc, “Tiểu Ti, ngươi có muốn đi tới doanh địa Nhân tộc nhìn
ngắm không? Nơi đó là chủ thành của Trọng Thô Linh giới, rất lớn. Trên
đất cũng được xây dựng nhà ở, cả ngày chui đầu dưới đất rất chán, ta đưa ngươi ra ngoài giải sầu.”
Không đợi Hoa Uyển Ti đáp lời, Kim Phi Dao liền hừ một tiếng, “Có gì đẹp mà xem, còn không phải là một đám cỏ khô?”
“Ngươi đừng có làm ảnh hưởng tới chúng ta được không? Không phải là ngươi yêu
ta cho nên cứ đứng giữa chúng ta, không muốn để ta và Tiểu Ti ở cùng
nhau đó chứ.” Nhâm Hiên Chi liếc nhìn Kim Phi Dao, cười quái dị.
“… Ta là suy nghĩ cho ngươi, có được không hả?” thật là lòng tốt không
được đền đáp, Kim Phi Dao hừ lạnh một tiếng, nếu không phải sợ hắn sau
này sẽ thẹn quá hóa giận thì nàng cũng không muốn quản nhàn sự này. Đã
không muốn nhận lòng tốt của nàng thì nàng sẽ không quản bọn họ nữa.
Cuối cùng, sau một hồi nói tới nói lui, kết quả là cả ba người cùng đi doanh địa Nhân tộc.
Kim Phi Dao giao thịt thú đủ cho một tháng cho Ức Thổ, bảo hắn cũng đừng
chỉ ngồi ăn không mà hãy cho mấy đứa con Kết Đan kỳ ra ngoài biển săn
mồi về, kể cả không săn được động vật biển thì nhặt chút thịt trai sò
cũng có thể chống đỡ vài ngày, không được để cho đã Kết Đan kỳ mà vẫn
giống như tiểu hài tử, không biết làm gì.
Chuyện ruộng vườn có
thể tạm thời dừng lại, tu sĩ Luyện Khí có thể bắt đầu luyện khoáng
thạch. Sắp xếp ổn thỏa mọi việc khác, ba người bọn họ liền bay về nơi
Nhân tộc chiếm lĩnh.
Trong hệ thống địa đạo này, ngoài một vài
địa đạo đào riêng cho Kim Phi Dao thì những cái khác đều chỉ cao bằng
nửa người, vừa đủ cho Địa tộc đi qua. Bọn họ muốn tới địa bàn Nhân tộc
thì cũng không thể đi trong những địa đạo này, không chỉ vì nó ẩm thấp
mà chính yếu là không biết đường. Phương hướng thì biết nhưng hệ thống
địa đạo lại chằng chịt như mê cung, nếu đi vào thì thực không biết khi
nào mới tới.
Bởi thế, ba người theo thông đạo ra biển, sau đó
trồi lên, nhìn quanh trái phải, không thấy chung quanh có Yêu tộc liền
lấy pháp bảo phi hành ra bay về phía địa bàn Nhân tộc.
Hoa Uyển
Ti không có pháp bảo, chẳng phải Kim Phi Dao không cho nàng mà là nàng
chướng mắt, dù sao đi đâu cũng đều ngồi phi thảm của Kim Phi Dao, không
cần phải tự mình mang thêm một cái.
Thấy Hoa Uyển Ti ngồi phi
thảm, Nhâm Hiên Chi nhìn chằm chằm hai nàng một lúc rồi cũng không lấy
pháp bảo phi hành ra nữa, mặc kệ ánh mắt xem thường của Kim Phi Dao,
nhất quyết trèo lên phi thảm. Để được ngồi cùng một chỗ với Hoa Uyển Ti, hắn chịu đựng được việc ngồi chung một chỗ với Kim Phi Dao.
Trên Trọng Thổ Linh giới cứ ba ngày lại có trận đánh nhỏ, năm ngày thì đánh
lớn, mặt đất màu đỏ bị đánh cho chi chít các loại hố từ to đến nhỏ. Có
cái hố rộng đến một hai trượng, rất sâu, có thể nhìn thấy ở vách hố
những miệng địa đạo chi chít như tổ ong.
Kim Phi Dao cảm thấy
mình khá may mắn vì nơi xây dựng trấn Thiện Nhân ở gần bờ biển, nơi đó
chỉ diễn ra những trận đánh nhỏ, không có những trận đánh lớn như ở đây. Nếu dịch chuyển vào trong chút nữa thì chỉ sợ sẽ có ngày toàn bộ động
bị những người trên này đánh sụp.
Thực ra đây căn bản không phải
là vận may của nàng mà là trước khi nàng tới đây thì nơi này đã đánh
nhau được ba, bốn năm, Địa tộc dù có ngốc đến đâu cũng biết ở chỗ nào có thể tránh được chiến trường chính, tất cả đều rời xa khỏi đó. Địa tộc
không sợ đất bị đào lên mà là sợ bị công kích cường đại đánh chết.
“A, có rất nhiều khoáng thạch bị những công kích kia đánh thành toái khối,
chiến tranh thật kịch liệt nha.” Sợ bị Nhân tộc hiểu lầm, Kim Phi Dao đã thu sừng lại, lúc này đang ngồi trên thảm nhìn xuống đám hố dưới đất
đang lấp lánh ánh sang của kim chúc, chậc lưỡi nói.
Nhâm Hiên Chi nhíu mày, xem ra trong nửa năm hắn hôn mê và một năm chế tạo địa hỏa lô, chiến tranh đã ác liệt hơn nhiều.
“Ngươi có vẻ rất lo lắng, không thể nào, ngươi đừng làm ta sợ, ta không chịu
được chuyện ngươi vụt một cái biến thành người tốt đâu.” Kim Phi Dao
thấy hắn cau mày, bộ dáng ưu giới ưu dân thì nhịn không được mà kinh hãi nói.
“Ngươi có thể đừng có ở đó khiêu chiến tính nhẫn nại của ta không? Ta còn nhớ lúc mới gặp ngươi còn không đáng giận như vậy, hiện
tại sao lại phiền như thế?” Nhâm Hiên Chi nói.
Kim Phi Dao ha ha
cười, “Ngươi đây là phiền từ tâm sinh, chỉ cần trong lòng vô phiền thì
sẽ thấy ta vẫn giống trước đây. Ta cũng còn nhớ năm đó ngươi đứng trên
mái nhà, một thân tươi mát thanh nhã, tác phong nhanh nhẹn, sao hiện tại lại không có chút lạnh nhạt nào như vậy?”
“Ta hiện tại nhìn thấy ngươi là một bụng tức giận, không tươi mát nổi.” Nhâm Hiên Chi lạnh lùng nói.
“Đừng nha!” Kim Phi Dao nghiêng đầu cười với hắn, “Ngươi phải lạnh nhạt một
chút, năm đó ngươi một đêm hai mươi nữ nhân mà vẫn còn giữ được khí chất đó, hiện tại không thể loạn nha.”
Nghe thấy Kim Phi Dao nhắc tới hai mươi nữ nhân, sắc mặt Nhâm Hiên Chi biến đổi, lập tức liếc mắt nhìn Hoa Uyển Ti.
“Uyển Ti, ngươi biết không, người này rất lợi hại, một đêm có thể thải âm bổ
dương hai mươi nữ tu sĩ.” Kim Phi Dao tiến đến bên cạnh Hoa Uyển Ti, lấy khuỷu tây huých nàng, cười nói: “Ngươi cảm thấy Nhâm huynh thế nào? Lợi hại không?”
Nhâm Hiên Chi cắn chặt răng, tên đại hỗn đản này,
lại cố ý nói loại chuyện này trước mặt Hoa Uyển Ti, không phải là muốn
phá hoại thanh danh của ta đó chứ? Hắn ngồi đó hận Kim Phi Dao nhưng lại không ngẫm lại xem, đó đều là sự thật, hắn thì có thanh danh gì?
Trong lúc Kim Phi Dao chờ đợi nàng nói ra mấy lời tức giận như Nhâm Hiên Chi
đáng chết gì gì đó, Hoa Uyển Ti lại lẳng lặng nói: “Rất tốt, rất lợi
hại.”
“…” Kim Phi Dao há miệng, vẻ mặt hoảng sợ, Hoa Uyển Ti đang nói cái gì vậy?
Nàng lắp bắp nói: “Hắn thải âm bổ dương, cả đêm có thể hái hai mươi người,
hơn nữa chính ta nhìn tận mắt hắn trực tiếp hái một nữ tu sĩ Trúc Cơ
thành thây khô, mà còn là ở ngoài trời, ngươi cũng cảm thấy cái này
tốt?”
“Chẳng qua là Thải Âm Bổ Dương thôi, chỉ là công pháp tu
luyện khác nhau, có gì mà nghiêm trọng?” Hoa Uyển Ti tò mò nhìn Kim Phi
Dao, sao hôm nay người này lại chuyện bé xé ra to như vậy?
Nhâm
Hiên Chi không ngờ một Hoa Uyển Ti chưa bao giờ nói chuyện cùng hắn, chỉ lẳng lặng làm việc của mình, hắn có nói chuyện thì nàng cũng chỉ uhm
qua uhm lại, lại nói ra lời này. Chẳng lẽ nàng cũng có ý với hắn? Việc
này hấp dẫn đây.
Nhưng không ngờ hơn là Hoa Uyển Ti lại tiếp tục
nói: “Lúc trước ta cũng tu luyện Thải Dương Bổ Âm cho nên cảm thấy công
pháp và hành vi của Nhâm đ*o hữu không có gì không đúng. Nhưng thực là
không hiểu nổi vì sao Nhâm đ*o hữu cả đêm chỉ có thể hái hai mươi người, có phải là công pháp có vấn đề gì đó chứ?”
“…” Nhâm Hiên Chi lúc này ngoài sự khiếp sợ ra thì không nói nổi một lời, trong khi đó thì
Hoa Uyển Ti lại tỏ vẻ muốn cùng hắn thảo luận về công pháp, thân thiết
nói: “Nhâm đ*o hữu, nếu có thể thì trao đổi một chút đi, có lẽ sẽ nâng
cao hiệu quả hái âm của ngươi, một đêm năm mươi người cũng không biết
chừng.”
“Để sau đi, để sau hãy nói…” Nhâm Hiên Chi lúc này trăm
mối cảm xúc ngổn ngang, rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Đối phương lại
tu Thải Dương Bổ Âm, nhìn bộ dáng nghiêm trang của nàng thì không giống
như đang đùa giỡn.
Kim Phi Dao cũng giật mình, cẩn thận hồi
tưởng, lúc đó ở Quỷ Mị sơn trang không thấy hái bổ gì nha. Không đúng,
lúc đó đánh nhau như vậy thì ai còn thời gian đi hái bổ chứ.
“Ngươi nói thật?” Kim Phi Dao lăng lăng hỏi.
Hoa Uyển Ti gật đầu cười: “Đương nhiên là thật, vì thế nên ta và Nhâm đ*o
hữu là nhất kiến như cố. Đều là công pháp thải bổ, ai cũng không tốt đẹp hơn ai bao nhiêu, đúng không?”
Câu đúng không này Kim Phi Dao
không biết là nàng nói với chính mình hay là nói với Nhâm Hiên Chi.
Không ngờ Hoa Uyển Ti lại tu công pháp này, Kim Phi Dao nhất thời nghĩ
đến chuyện tạo ra bộ phận còn thiếu kia cho Hoa Uyển Ti, nói không chừng về sau có thể tiến giai Hóa Thần kỳ cũng nên.
hỏa lô cực lớn đã được đặt vào hố địa hỏa. Ở giữa bị chặn, đã có chút
địa hỏa thoát ra khỏi bếp lò, tỏa ra rất nhiều đài luyện chế nhỏ bốn
phía. Không biết có phải Nhâm Hiên Chi cố ý hay không mà những đài luyện chế kia nằm sát sạt nhau, có vẻ rất chật chội.
Hắn cố ý làm như vậy, không phải ngươi muốn nhiều hay sao, ta liền làm nhiều cho ngươi, để xem ngươi chen chúc thành dạng gì.
Đến lúc Kim Phi Dao tới xem xét lại không hề có ý kiến phản đối, ngược lại
lại có vẻ rất vừa lòng, “Nhâm huynh, ngươi thật sự là nhân tài, lại làm
theo đúng kích cỡ cần thiết cho Địa tộc. Đài luyện chế nhỏ hẹp này nếu
để tu sĩ tộc khác tới dùng cũng sẽ không cảm thấy tiện lợi, đây cũng coi như một cách tự bảo vệ.”
Nhâm Hiên Chi khẽ cắn môi, quá sơ suất, chỉ nghĩ đến mình nàng mà quên mất cái này không phải để cho Kim Phi
Dao mà là để Địa tộc dùng.
“Nhâm huynh này, ngươi định khi nào
thì trở về? Hạt giống ngươi nói còn chưa có mà.” Kim Phi Dao thử một
cái, chỉ cần kéo một cái nắm bằng đầu con chuột ở trên đài là sẽ có địa
hỏa phun ra, rất thích hợp để luyện chế khoáng thạch.
“Địa hỏa lô đã xong, lúc nào ta cũng có thể đi. Ngươi có nên giao trước một nửa
thánh đan không? Nếu phải về doanh địa của hai tộc Nhân – Ma thì ta muốn mang Hoa Uyển Ti đi cùng.” Nhâm Hiên Chi nói.
“Mang nàng đi làm gì?” Kim Phi Dao trợn mắt nhìn hắn, không phải là muốn bắt Hoa Uyển Ti chạy trốn đấy chứ?
Nhâm Hiên Chi mặt lạnh nói: “Đưa nàng đi đương nhiên là muốn đổi thêm được
nhiều hạt giống về. Lúc ta trở về chắc chắn phải tới sư môn trước để bẩm báo chuyện mất tích, việc đổi hạt giống sẽ phải có người đi làm, nếu
không, một nhân vật nổi danh như ta mà lại vào mấy quán nhỏ mua hạt thì
không phải càng dễ thấy sao?”
“Ngươi làm trò. Như ngươi nói,
người như nàng, lại còn bộ quần áo trên người kia lại tới quán nhỏ thu
mua hạt giống bình thường sao? Đám tu sĩ Luyện Khí bán hạt giống nhìn
thấy nàng sợ là đều bị dọa. Hơn nữa, không đủ nửa canh giờ chắc chán sẽ
có vô số môn phái đến mời nàng gia nhập, hoàn toàn nổi bật hơn ngươi đi
làm.” Kim Phi Dao chỉ vào Hoa Uyển Ti đang đứng bên cạnh, tức giận bất
bình nói.
Trong thời gian hơn một năm này, Nhâm Hiên Chi cũng đã
biết một điều, hóa ra Tiểu Uyển, Niệm Khê, Hoa phu nhân và Hoa Uyển Ti
thật ra chính là một người, chỉ là nhân cách khác nhau thôi chứ thân thể chỉ có một. Sau khi biết chân tướng, hắn chỉ có một ý nghĩ, muốn Hoa
Uyển Ti làm song tu bạn lữ của mình.
Cứ ngẫm kỹ mà xem, một nữ
nhân cực mỹ, khi thì lãnh diễm, khi thì bé bỏng đáng yêu, lúc lại ôn nhu săn sóc, lại có khí chất chín chắn, một bảo vật như vậy thì biết đi đâu mà tìm? Hoàn toàn là đốt đèn lồng cũng ko tìm được.
Lúc này Nhâm Hiên Chi không cảm thấy mình yêu Hoa Uyển Ti, chỉ là thấy rất hứng thú
với nàng, muốn nàng ở cùng với mình. Sau khi biết đây là bốn người hợp
nhất, hắn cũng có thể lý giải chuyện không thấy thứ mùi độc hữu của nữ
nhân trên người các nàng. Vì khác với người khác, có tận bốn hồn phách
cho nên hương vị thân thể cũng khác.
Nhâm Hiên Chi liếc nhìn Kim
Phi Dao một cái rồi chuyển mắt sang Hoa Uyển Ti, trong mắt tràn đầy vẻ
ôn nhu săn sóc, “Tiểu Ti, ngươi có muốn đi tới doanh địa Nhân tộc nhìn
ngắm không? Nơi đó là chủ thành của Trọng Thô Linh giới, rất lớn. Trên
đất cũng được xây dựng nhà ở, cả ngày chui đầu dưới đất rất chán, ta đưa ngươi ra ngoài giải sầu.”
Không đợi Hoa Uyển Ti đáp lời, Kim Phi Dao liền hừ một tiếng, “Có gì đẹp mà xem, còn không phải là một đám cỏ khô?”
“Ngươi đừng có làm ảnh hưởng tới chúng ta được không? Không phải là ngươi yêu
ta cho nên cứ đứng giữa chúng ta, không muốn để ta và Tiểu Ti ở cùng
nhau đó chứ.” Nhâm Hiên Chi liếc nhìn Kim Phi Dao, cười quái dị.
“… Ta là suy nghĩ cho ngươi, có được không hả?” thật là lòng tốt không
được đền đáp, Kim Phi Dao hừ lạnh một tiếng, nếu không phải sợ hắn sau
này sẽ thẹn quá hóa giận thì nàng cũng không muốn quản nhàn sự này. Đã
không muốn nhận lòng tốt của nàng thì nàng sẽ không quản bọn họ nữa.
Cuối cùng, sau một hồi nói tới nói lui, kết quả là cả ba người cùng đi doanh địa Nhân tộc.
Kim Phi Dao giao thịt thú đủ cho một tháng cho Ức Thổ, bảo hắn cũng đừng
chỉ ngồi ăn không mà hãy cho mấy đứa con Kết Đan kỳ ra ngoài biển săn
mồi về, kể cả không săn được động vật biển thì nhặt chút thịt trai sò
cũng có thể chống đỡ vài ngày, không được để cho đã Kết Đan kỳ mà vẫn
giống như tiểu hài tử, không biết làm gì.
Chuyện ruộng vườn có
thể tạm thời dừng lại, tu sĩ Luyện Khí có thể bắt đầu luyện khoáng
thạch. Sắp xếp ổn thỏa mọi việc khác, ba người bọn họ liền bay về nơi
Nhân tộc chiếm lĩnh.
Trong hệ thống địa đạo này, ngoài một vài
địa đạo đào riêng cho Kim Phi Dao thì những cái khác đều chỉ cao bằng
nửa người, vừa đủ cho Địa tộc đi qua. Bọn họ muốn tới địa bàn Nhân tộc
thì cũng không thể đi trong những địa đạo này, không chỉ vì nó ẩm thấp
mà chính yếu là không biết đường. Phương hướng thì biết nhưng hệ thống
địa đạo lại chằng chịt như mê cung, nếu đi vào thì thực không biết khi
nào mới tới.
Bởi thế, ba người theo thông đạo ra biển, sau đó
trồi lên, nhìn quanh trái phải, không thấy chung quanh có Yêu tộc liền
lấy pháp bảo phi hành ra bay về phía địa bàn Nhân tộc.
Hoa Uyển
Ti không có pháp bảo, chẳng phải Kim Phi Dao không cho nàng mà là nàng
chướng mắt, dù sao đi đâu cũng đều ngồi phi thảm của Kim Phi Dao, không
cần phải tự mình mang thêm một cái.
Thấy Hoa Uyển Ti ngồi phi
thảm, Nhâm Hiên Chi nhìn chằm chằm hai nàng một lúc rồi cũng không lấy
pháp bảo phi hành ra nữa, mặc kệ ánh mắt xem thường của Kim Phi Dao,
nhất quyết trèo lên phi thảm. Để được ngồi cùng một chỗ với Hoa Uyển Ti, hắn chịu đựng được việc ngồi chung một chỗ với Kim Phi Dao.
Trên Trọng Thổ Linh giới cứ ba ngày lại có trận đánh nhỏ, năm ngày thì đánh
lớn, mặt đất màu đỏ bị đánh cho chi chít các loại hố từ to đến nhỏ. Có
cái hố rộng đến một hai trượng, rất sâu, có thể nhìn thấy ở vách hố
những miệng địa đạo chi chít như tổ ong.
Kim Phi Dao cảm thấy
mình khá may mắn vì nơi xây dựng trấn Thiện Nhân ở gần bờ biển, nơi đó
chỉ diễn ra những trận đánh nhỏ, không có những trận đánh lớn như ở đây. Nếu dịch chuyển vào trong chút nữa thì chỉ sợ sẽ có ngày toàn bộ động
bị những người trên này đánh sụp.
Thực ra đây căn bản không phải
là vận may của nàng mà là trước khi nàng tới đây thì nơi này đã đánh
nhau được ba, bốn năm, Địa tộc dù có ngốc đến đâu cũng biết ở chỗ nào có thể tránh được chiến trường chính, tất cả đều rời xa khỏi đó. Địa tộc
không sợ đất bị đào lên mà là sợ bị công kích cường đại đánh chết.
“A, có rất nhiều khoáng thạch bị những công kích kia đánh thành toái khối,
chiến tranh thật kịch liệt nha.” Sợ bị Nhân tộc hiểu lầm, Kim Phi Dao đã thu sừng lại, lúc này đang ngồi trên thảm nhìn xuống đám hố dưới đất
đang lấp lánh ánh sang của kim chúc, chậc lưỡi nói.
Nhâm Hiên Chi nhíu mày, xem ra trong nửa năm hắn hôn mê và một năm chế tạo địa hỏa lô, chiến tranh đã ác liệt hơn nhiều.
“Ngươi có vẻ rất lo lắng, không thể nào, ngươi đừng làm ta sợ, ta không chịu
được chuyện ngươi vụt một cái biến thành người tốt đâu.” Kim Phi Dao
thấy hắn cau mày, bộ dáng ưu giới ưu dân thì nhịn không được mà kinh hãi nói.
“Ngươi có thể đừng có ở đó khiêu chiến tính nhẫn nại của ta không? Ta còn nhớ lúc mới gặp ngươi còn không đáng giận như vậy, hiện
tại sao lại phiền như thế?” Nhâm Hiên Chi nói.
Kim Phi Dao ha ha
cười, “Ngươi đây là phiền từ tâm sinh, chỉ cần trong lòng vô phiền thì
sẽ thấy ta vẫn giống trước đây. Ta cũng còn nhớ năm đó ngươi đứng trên
mái nhà, một thân tươi mát thanh nhã, tác phong nhanh nhẹn, sao hiện tại lại không có chút lạnh nhạt nào như vậy?”
“Ta hiện tại nhìn thấy ngươi là một bụng tức giận, không tươi mát nổi.” Nhâm Hiên Chi lạnh lùng nói.
“Đừng nha!” Kim Phi Dao nghiêng đầu cười với hắn, “Ngươi phải lạnh nhạt một
chút, năm đó ngươi một đêm hai mươi nữ nhân mà vẫn còn giữ được khí chất đó, hiện tại không thể loạn nha.”
Nghe thấy Kim Phi Dao nhắc tới hai mươi nữ nhân, sắc mặt Nhâm Hiên Chi biến đổi, lập tức liếc mắt nhìn Hoa Uyển Ti.
“Uyển Ti, ngươi biết không, người này rất lợi hại, một đêm có thể thải âm bổ
dương hai mươi nữ tu sĩ.” Kim Phi Dao tiến đến bên cạnh Hoa Uyển Ti, lấy khuỷu tây huých nàng, cười nói: “Ngươi cảm thấy Nhâm huynh thế nào? Lợi hại không?”
Nhâm Hiên Chi cắn chặt răng, tên đại hỗn đản này,
lại cố ý nói loại chuyện này trước mặt Hoa Uyển Ti, không phải là muốn
phá hoại thanh danh của ta đó chứ? Hắn ngồi đó hận Kim Phi Dao nhưng lại không ngẫm lại xem, đó đều là sự thật, hắn thì có thanh danh gì?
Trong lúc Kim Phi Dao chờ đợi nàng nói ra mấy lời tức giận như Nhâm Hiên Chi
đáng chết gì gì đó, Hoa Uyển Ti lại lẳng lặng nói: “Rất tốt, rất lợi
hại.”
“…” Kim Phi Dao há miệng, vẻ mặt hoảng sợ, Hoa Uyển Ti đang nói cái gì vậy?
Nàng lắp bắp nói: “Hắn thải âm bổ dương, cả đêm có thể hái hai mươi người,
hơn nữa chính ta nhìn tận mắt hắn trực tiếp hái một nữ tu sĩ Trúc Cơ
thành thây khô, mà còn là ở ngoài trời, ngươi cũng cảm thấy cái này
tốt?”
“Chẳng qua là Thải Âm Bổ Dương thôi, chỉ là công pháp tu
luyện khác nhau, có gì mà nghiêm trọng?” Hoa Uyển Ti tò mò nhìn Kim Phi
Dao, sao hôm nay người này lại chuyện bé xé ra to như vậy?
Nhâm
Hiên Chi không ngờ một Hoa Uyển Ti chưa bao giờ nói chuyện cùng hắn, chỉ lẳng lặng làm việc của mình, hắn có nói chuyện thì nàng cũng chỉ uhm
qua uhm lại, lại nói ra lời này. Chẳng lẽ nàng cũng có ý với hắn? Việc
này hấp dẫn đây.
Nhưng không ngờ hơn là Hoa Uyển Ti lại tiếp tục
nói: “Lúc trước ta cũng tu luyện Thải Dương Bổ Âm cho nên cảm thấy công
pháp và hành vi của Nhâm đ*o hữu không có gì không đúng. Nhưng thực là
không hiểu nổi vì sao Nhâm đ*o hữu cả đêm chỉ có thể hái hai mươi người, có phải là công pháp có vấn đề gì đó chứ?”
“…” Nhâm Hiên Chi lúc này ngoài sự khiếp sợ ra thì không nói nổi một lời, trong khi đó thì
Hoa Uyển Ti lại tỏ vẻ muốn cùng hắn thảo luận về công pháp, thân thiết
nói: “Nhâm đ*o hữu, nếu có thể thì trao đổi một chút đi, có lẽ sẽ nâng
cao hiệu quả hái âm của ngươi, một đêm năm mươi người cũng không biết
chừng.”
“Để sau đi, để sau hãy nói…” Nhâm Hiên Chi lúc này trăm
mối cảm xúc ngổn ngang, rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Đối phương lại
tu Thải Dương Bổ Âm, nhìn bộ dáng nghiêm trang của nàng thì không giống
như đang đùa giỡn.
Kim Phi Dao cũng giật mình, cẩn thận hồi
tưởng, lúc đó ở Quỷ Mị sơn trang không thấy hái bổ gì nha. Không đúng,
lúc đó đánh nhau như vậy thì ai còn thời gian đi hái bổ chứ.
“Ngươi nói thật?” Kim Phi Dao lăng lăng hỏi.
Hoa Uyển Ti gật đầu cười: “Đương nhiên là thật, vì thế nên ta và Nhâm đ*o
hữu là nhất kiến như cố. Đều là công pháp thải bổ, ai cũng không tốt đẹp hơn ai bao nhiêu, đúng không?”
Câu đúng không này Kim Phi Dao
không biết là nàng nói với chính mình hay là nói với Nhâm Hiên Chi.
Không ngờ Hoa Uyển Ti lại tu công pháp này, Kim Phi Dao nhất thời nghĩ
đến chuyện tạo ra bộ phận còn thiếu kia cho Hoa Uyển Ti, nói không chừng về sau có thể tiến giai Hóa Thần kỳ cũng nên.