Phi Thiên vương thì mang theo người rời đi, Yêu tộc phía sau hỏi hắn: “Phi Thiên vương, thật sự tuyển chọn ra năm người ra ngoài truyền tin
sao?”
“Đi đâu? Bên ngoài có Nhân tộc coi chừng, bọn họ đang chờ để giết người đó. Ta chỉ tùy tiện đáp ứng nàng thôi, mọi người đã nhiều
ngày vất vả, mau đi điều dưỡng thân thể, tận lực bảo trì thực lực. Đợi
đến lúc phá trận, nếu có thể đối kháng liền đánh, không thể thì hóa thân chạy trốn, trên phương diện phi hành thì chúng ta không hề chậm hơn đám tu sĩ ngự bảo kia.” Phi Thiên vương lắc đầu nói.
“Vì sao phải như thế?” có người không hiểu hắn định làm gì, rõ ràng trong lời nói không
thấy Phi Thiên vương có ý hoài nghi người họ Kim kia, đã không nghi ngờ
nàng là nội ứng thì cần gì phải lừa nàng?
Thấy bọn họ không nghĩ
ra, Phi Thiên vương liền giải thích: “Không phải lúc nàng mới tới có nói là nàng tới trước tìm hiểu tình hình, những Yêu tộc khác sẽ tới sau hay sao? Yêu tộc có vô số chủng tộc, tộc nào cũng cần giúp đỡ, kể cả nàng
là Giác tộc. Hơn nữa, không nhất định Điểu tộc chúng ta còn có đại tộc
đàn ở đâu đó ngoài kia, chỉ cần có nàng ở đây thì chắc chắn Yêu tộc sẽ
tới.”
“Đúng vậy, chúng ta căn bản không cần phải đi ra ngoài, tử
thủ nơi này là được. Hơn nữa, giữa các Thần giới xa xôi, ở các Thần giới bên cạnh là tộc nhân gì cũng không biết. Nhưng nếu như vậy thì nàng
nhất định đòi đi ra ngoài tìm viện binh là vì sao?” những Yêu tộc khác
nghe vậy thì hiểu ra, chỉ có chú khó hiểu về hành vi của Kim Phi Dao.
Phi Thiên vương cười lạnh, “Còn có thể vì sao? Đương nhiên là sợ chết, hẳn
là nàng có phương pháp chạy trốn gì đó cho nên muốn đào tẩu trước khi
trận bị phá.”
“…” chúng yêu nghe vậy thì có chút mất mát, nếu quả thật là vậy thì cũng quá vô tình.
“Các ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, Yêu tộc trời sinh khác với chúng
ta, bọn họ tiếp xúc nhiều với hai tộc Nhân – Ma, kiểu gì cũng bị lây
nhiễm vài thói xấu, chỉ cần có sự giúp đỡ với chúng ta là được, dù sao
nàng vẫn có chỗ hữu dụng, chỉ sợ chết một chút thì không có gì quan hệ.” Phi Thiên vương giải thích, chúng yêu bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là học
cái xấu của Nhân tộc, bảo sao lại nhát gan như thế. Xem ra Yêu tộc trời
sinh và Yêu tộc vượt qua lôi kiếp đúng là khác nhau, đảm lượng có chênh
lệch.
Nếu Kim Phi Dao nghe thấy lời này của Phi Thiên vương thì
không biết sẽ cười thành bộ dạng gì nữa, vậy mà lại có người tin tưởng
nàng chỉ sợ chết mà thôi. Tuy nhiên, hiện tại nàng muốn cười một chút
cũng không nổi bởi vì nàng không nghĩ ra kế hoạch đào tẩu khác. Đúng lúc này, Mập Mạp dáo dác nhìn trái lại nhìn phải, lén lút lặng lẽ đi tới.
Sau khi nghe nó nói phát hiện ra một thụ động thần bí, Kim Phi Dao liền
mang theo Hoa Uyển Ti và Hải Lam Âm đi theo nó đến trước thụ động đó.
Đây là một thụ động khá lớn, ẩn mình bên trong một đám dây leo, phải gạt
hết đám dây dày đặc dài loằng ngoằng kia ra mới có thể nhìn thấy thụ
động bên dưới. Cửa động vừa một người đi vào, nếu không có Mập Mạp dẫn
đường thì kể cả có phát hiện ra thụ động này cũng có ai muốn chui vào.
Đây là Cô Thụ Thần giới, mặc kệ ngươi ở đâu cũng không rời đi được. Trên
thân cây này còn có vô số hố to nhỏ khác nhau, trong rất nhiều hố còn
chứa nước, điều đó khiến người ta thoạt nhìn không rõ cái thụ động tối
như mực này có gì khác thường.
“Lúc đó ta bất cẩn ngã xuống, phát
hiện bên dưới có đường đi, lại rất sâu. Ta nghĩ mình không thể độc chiếm nên đi báo cho ngươi.” Mập Mạp đứng bên cạnh, chỉ vào thụ động mà nói.
Chắc chắn là do nó sợ hãi, nếu không đã sớm tự đi vào rồi, còn cần đả
thủ là nàng sao!
Kim Phi Dao nhìn chung quanh, đám dây leo giăng
phía sau như chiếc rèm, đúng là nơi ẩn nấp tốt. Dò thần thức vào thụ
động tối như mực, nàng cẩn thận xem xét, cảm thấy bên trong cũng không
có gì nguy hiểm. Vì thế, nàng quay đầu nhìn hai nữ nhân phía sau: “Các
ngươi có vào không? Bên trong có vẻ không hẹp như ở đoạn ngoài này.”
“Đi!” đương nhiên muốn đi, hai người nhanh nhẹn đáp.
Vì thế, Mập Mạp dẫn đầu, Kim Phi Dao theo sau, cuối cùng là hai người Hoa
Uyển Ti, mọi người cùng nhau tiến vào thụ động. Quả nhiên giống như lúc
trước xem xét, thụ động này ngoài bé trong to, tuy tối nhưng rất rộng
rãi.
Lúc này mọi người mới phát hiện dưới chân là bậc thềm, tức là có người đã làm cầu thang trên thân cây, xem ra thụ động này đúng là
khác các thụ động khác.
Kim Phi Dao lấy một viên Dạ Quang thạch để chiếu sáng, ở nơi nhỏ hẹp thế này thì dùng Dạ Quang thạch tốt hơn trân
châu nhiều. Dưới ánh sáng ôn hòa của Dạ Quang thạch theo bậc thềm đi
xuống, không biết đi được bao nhiêu bậc rồi, Kim Phi Dao cảm thấy bản
thân hẳn đã xuống tới dưới rễ cây rồi, lúc này phía trước mới có ánh
sáng, một cổng vòm xuất hiện. Đi vào cổng vòm, bên trong có một căn
phòng không nhỏ, lần này nàng lấy trân châu ra thay Dạ Quang thạch, cả
căn phòng liền sáng bừng lên.
Đảo mắt qua căn phòng, tầm mắt mọi người liền tập trung ở một điểm, không thể rời đi nửa phần.
Bên trong thụ động rộng bốn, năm trượng này có rất nhiều thứ gì đó được bao vây bởi các vòng tròn ánh sáng đang phập phềnh trôi nổi, cẩn thận nhìn
lại, Kim Phi Dao liền phát hiện đó đều pháp bảo cực phẩm, pháp bảo
thượng phẩm, còn có công pháp hoặc các hộp ngọc đựng linh thảo. Mà ở
trên bức tường thụ động đối diện có một khối tinh thạch lục sắc hình lục lăng, cao tầm một người được khảm trong thân cây.
Điều khiến
người ta ngạc nhiên là bên trong tinh thạch có một nữ tử, hai mắt nàng
nhắm nghiền, thoạt nhìn rất giống một tử thi. Tuy ở trong tinh thạch
nhưng vẫn có thể nhìn rõ toàn thân và diện mạo, mái tóc màu lục đã biểu
hiện thân phận Yêu tộc của nàng. Trên trán nàng có hoa văn hình lá cây,
khuôn mặt xinh đẹp, ngoài mái tóc ra thì trông nàng giống hệt Nhân tộc.
“Đây chẳng lẽ là mộ Yêu tộc?” Hoa Uyển Ti đứng cạnh tinh thạch, nhìn vào người bên trong, tò mò nói.
“Mặc kệ có phải hay không, nơi này có rất nhiều thứ tốt, chúng ta phát tài
rồi, lấy hết đi đi.” Kim Phi Dao đang đứng trước một hộp ngọc đựng linh
thảo, miệng nói tay động, thò thẳng tới quang hoàn kia.
Hoa Uyển Ti vội quát; “Không được loạn chạm vào.”
Nhưng đã quá chậm, tay Kim Phi Dao đã sờ lên quang hoàn, đúng lúc sắp chạm
vào linh thảo liền thấy một đường ánh sáng lóe lên, Kim Phi Dao biến mất trong thụ động. Hải Lam Âm phát hoảng, nhịn không được mà kinh hô.
Hoa Uyển Ti nhướng mày, lập tức dùng tia thần thức của Kim Phi Dao trong cơ thể để kiểm tra, cảm giác được nàng chỉ bị truyền tống ra ngoài chứ
hoàn toàn không bị tổn hao gì mới nhẹ nhàng thở ra, “Không sao, nàng bị
truyền tống ra ngoài thôi. Ngươi cũng đừng lộn xộn, xem ra những quang
hoàn này là để bảo vệ vật phẩm bên trong, chỉ cần động vào là sẽ bị
truyền tống ra ngoài. Chúng ta đợi chút, lát nữa nàng sẽ quay lại thôi.”
Vì thế hai người một ếch liền chờ Kim Phi Dao quay lại, trong lúc đợi còn
suy nghĩ xem làm thế nào mới lấy được mấy thứ này. Hải Lam Âm đứng trước một bộ công pháp, thật lâu không thể rời đi, nhìn chằm chằm vào nó, có
vẻ phi thường để bụng.
Một lúc lâu sau, Kim Phi Dao mới xuất hiện ở chỗ cổng vòm, ngoài nàng ra còn có Phi Thiên vương và hai mươi Yêu tộc.
Thấy nàng mang người tới, Hoa Uyển Ti khó hiểu truyền âm, “Ngươi làm gì vậy? Sao lại đưa người tới? Gọi người tới chia chác sao? Ngươi lại học được
tính xấu của Hải Lam Âm, bắt đầu đưa đồ cho người khác à?”
“Ai học thói xấu của nàng ta! Ta là xui xẻo, truyền tống đi ra lại rơi đúng chỗ bọn họ đang thương nghị đại sự, lại còn ở chính giữa nữa. Ngươi nói xem có quá không hay ho không? Nếu ta không nói là bị truyền tống từ nơi
này ra thì bọn họ sẽ tưởng rằng ta cố ý nghe trộm bọn hắn nói chuyện,
không cẩn thận mới bị hiện thân đó.” Kim Phi Dao đầy bụng ủy khuất nói,
nhân sinh chính là như vậy, thật xui xẻo!
Hoa Uyển Ti không biết
nói gì, truyền tống kiểu gì mà lại truyền đúng vào chỗ Yêu tộc, đúng là
khó giải thích thật, “Quên đi, dù sao mấy thứ này cũng không chạm vào
được, vừa chạm liền bị truyền tống ra ngoài. Những Yêu tộc này đến cũng
tốt, biết đâu bọn họ lại có cách phá giải, vậy còn tốt hơn là không lấy
được gì.”
Khóe miệng Kim Phi Dao giật giật, “Ngươi nghĩ dễ dàng
quá, bọn họ vừa mới hóa thành người, lúc trước ngay cả tiếng người còn
không biết nói, ngươi còn trông cậy bọn họ phá giải a!”
Nàng vừa truyền âm xong thì nghe thấy đám người Phi Thiên vương đứng trước tinh thạch kinh hô: “Chân Linh Thụ Mẫu!”
Chân Linh Thụ Mẫu gì vậy? Chẳng lẽ bọn họ thật sự biết cô gái này là ai? Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn đám Yêu tộc, không ngờ lại bị Hoa Uyển Ti nói
trúng rồi. Vì thế, nàng vội đi qua đó, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Chân Linh Thụ Mẫu là cái gì? Các ngươi biết nàng sao?”
Phi Thiên vương lúc này
có chút khẩn trương, những Yêu tộc đi theo hắn cũng vậy, đều có cảm giác tôn thờ với nữ tử trong tinh thạch. Kim Phi Dao thấy vậy thì càng cảm
thấy hứng thú, mau chóng hỏi lại lần nữa, lúc này Phi Thiên vương mới
nói: “Cô Thụ Thần giới được tạo thành từ một thân cây, mà cái cây này
tên là Chân Linh thụ. Ngươi này là chân linh của Chân Linh thụ, cũng
chính là Chân Linh Thụ Mẫu, là thần của Cô Thụ Thần giới, cũng chính là
hình người của Chân Linh thụ.”
“Cây cũng tu luyện thành người?”
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn thụ mẫu trong tinh thạch, không hề cảm thấy
tu vi của nàng, lại hỏi: “Nàng hiện tại coi như đã chết hả?”
“Không biết!” Phi Thiên vương lắc đầu, cũng có chút mê mang nói: “Không biết
bắt đầu từ bao giờ, hình như là từ lúc có thần trí là trong đầu ta đã
biết Chân Linh Thụ Mẫu, giống như là trời sinh vậy, chuyện của nàng hiển hiện trong đầu óc ta, mọi người khác cũng như vậy. Ta chỉ biết nàng vốn là một mầm móng trong thiên địa, phiêu ở đây, sau đó chậm rãi trưởng
thành, chính là cái cây này, sau đó xuất hiện chân linh, bảo vệ yêu thú ở Cô Thụ Thần giới.”
“Cái đó không phải là do ngươi tự ảo tưởng đó
chứ? Vậy nàng như bây giờ rốt cục là do đâu? Bị người giết chết?” Kim
Phi Dao nghe thấy thì càng khó hiểu hơn, đám Yêu tộc mang tâm lý sùng
bái rất nặng, chỉ cần sùng bái liền sẽ kéo quan hệ, có đôi khi lời nói
khiến người ta khó mà phân biệt được rốt cục là do tự nghĩ ra hay sự
thật chính là như thế.
Chúng yêu đồng loạt lắc đầu, đột nhiên Phi
Thiên vương bước lên phía trước, lớn mật dán lên tinh thạch, dùng yêu
khí và hơi thở của con dân Cô Thụ Thần giới cảm thụ nữ tử trong tinh
thạch.
Một lát sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu, kinh hỉ nói: “Chân Linh Thụ Mẫu còn sống, nàng chỉ bị nhốt trong tinh thạch thôi.”
sao?”
“Đi đâu? Bên ngoài có Nhân tộc coi chừng, bọn họ đang chờ để giết người đó. Ta chỉ tùy tiện đáp ứng nàng thôi, mọi người đã nhiều
ngày vất vả, mau đi điều dưỡng thân thể, tận lực bảo trì thực lực. Đợi
đến lúc phá trận, nếu có thể đối kháng liền đánh, không thể thì hóa thân chạy trốn, trên phương diện phi hành thì chúng ta không hề chậm hơn đám tu sĩ ngự bảo kia.” Phi Thiên vương lắc đầu nói.
“Vì sao phải như thế?” có người không hiểu hắn định làm gì, rõ ràng trong lời nói không
thấy Phi Thiên vương có ý hoài nghi người họ Kim kia, đã không nghi ngờ
nàng là nội ứng thì cần gì phải lừa nàng?
Thấy bọn họ không nghĩ
ra, Phi Thiên vương liền giải thích: “Không phải lúc nàng mới tới có nói là nàng tới trước tìm hiểu tình hình, những Yêu tộc khác sẽ tới sau hay sao? Yêu tộc có vô số chủng tộc, tộc nào cũng cần giúp đỡ, kể cả nàng
là Giác tộc. Hơn nữa, không nhất định Điểu tộc chúng ta còn có đại tộc
đàn ở đâu đó ngoài kia, chỉ cần có nàng ở đây thì chắc chắn Yêu tộc sẽ
tới.”
“Đúng vậy, chúng ta căn bản không cần phải đi ra ngoài, tử
thủ nơi này là được. Hơn nữa, giữa các Thần giới xa xôi, ở các Thần giới bên cạnh là tộc nhân gì cũng không biết. Nhưng nếu như vậy thì nàng
nhất định đòi đi ra ngoài tìm viện binh là vì sao?” những Yêu tộc khác
nghe vậy thì hiểu ra, chỉ có chú khó hiểu về hành vi của Kim Phi Dao.
Phi Thiên vương cười lạnh, “Còn có thể vì sao? Đương nhiên là sợ chết, hẳn
là nàng có phương pháp chạy trốn gì đó cho nên muốn đào tẩu trước khi
trận bị phá.”
“…” chúng yêu nghe vậy thì có chút mất mát, nếu quả thật là vậy thì cũng quá vô tình.
“Các ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, Yêu tộc trời sinh khác với chúng
ta, bọn họ tiếp xúc nhiều với hai tộc Nhân – Ma, kiểu gì cũng bị lây
nhiễm vài thói xấu, chỉ cần có sự giúp đỡ với chúng ta là được, dù sao
nàng vẫn có chỗ hữu dụng, chỉ sợ chết một chút thì không có gì quan hệ.” Phi Thiên vương giải thích, chúng yêu bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là học
cái xấu của Nhân tộc, bảo sao lại nhát gan như thế. Xem ra Yêu tộc trời
sinh và Yêu tộc vượt qua lôi kiếp đúng là khác nhau, đảm lượng có chênh
lệch.
Nếu Kim Phi Dao nghe thấy lời này của Phi Thiên vương thì
không biết sẽ cười thành bộ dạng gì nữa, vậy mà lại có người tin tưởng
nàng chỉ sợ chết mà thôi. Tuy nhiên, hiện tại nàng muốn cười một chút
cũng không nổi bởi vì nàng không nghĩ ra kế hoạch đào tẩu khác. Đúng lúc này, Mập Mạp dáo dác nhìn trái lại nhìn phải, lén lút lặng lẽ đi tới.
Sau khi nghe nó nói phát hiện ra một thụ động thần bí, Kim Phi Dao liền
mang theo Hoa Uyển Ti và Hải Lam Âm đi theo nó đến trước thụ động đó.
Đây là một thụ động khá lớn, ẩn mình bên trong một đám dây leo, phải gạt
hết đám dây dày đặc dài loằng ngoằng kia ra mới có thể nhìn thấy thụ
động bên dưới. Cửa động vừa một người đi vào, nếu không có Mập Mạp dẫn
đường thì kể cả có phát hiện ra thụ động này cũng có ai muốn chui vào.
Đây là Cô Thụ Thần giới, mặc kệ ngươi ở đâu cũng không rời đi được. Trên
thân cây này còn có vô số hố to nhỏ khác nhau, trong rất nhiều hố còn
chứa nước, điều đó khiến người ta thoạt nhìn không rõ cái thụ động tối
như mực này có gì khác thường.
“Lúc đó ta bất cẩn ngã xuống, phát
hiện bên dưới có đường đi, lại rất sâu. Ta nghĩ mình không thể độc chiếm nên đi báo cho ngươi.” Mập Mạp đứng bên cạnh, chỉ vào thụ động mà nói.
Chắc chắn là do nó sợ hãi, nếu không đã sớm tự đi vào rồi, còn cần đả
thủ là nàng sao!
Kim Phi Dao nhìn chung quanh, đám dây leo giăng
phía sau như chiếc rèm, đúng là nơi ẩn nấp tốt. Dò thần thức vào thụ
động tối như mực, nàng cẩn thận xem xét, cảm thấy bên trong cũng không
có gì nguy hiểm. Vì thế, nàng quay đầu nhìn hai nữ nhân phía sau: “Các
ngươi có vào không? Bên trong có vẻ không hẹp như ở đoạn ngoài này.”
“Đi!” đương nhiên muốn đi, hai người nhanh nhẹn đáp.
Vì thế, Mập Mạp dẫn đầu, Kim Phi Dao theo sau, cuối cùng là hai người Hoa
Uyển Ti, mọi người cùng nhau tiến vào thụ động. Quả nhiên giống như lúc
trước xem xét, thụ động này ngoài bé trong to, tuy tối nhưng rất rộng
rãi.
Lúc này mọi người mới phát hiện dưới chân là bậc thềm, tức là có người đã làm cầu thang trên thân cây, xem ra thụ động này đúng là
khác các thụ động khác.
Kim Phi Dao lấy một viên Dạ Quang thạch để chiếu sáng, ở nơi nhỏ hẹp thế này thì dùng Dạ Quang thạch tốt hơn trân
châu nhiều. Dưới ánh sáng ôn hòa của Dạ Quang thạch theo bậc thềm đi
xuống, không biết đi được bao nhiêu bậc rồi, Kim Phi Dao cảm thấy bản
thân hẳn đã xuống tới dưới rễ cây rồi, lúc này phía trước mới có ánh
sáng, một cổng vòm xuất hiện. Đi vào cổng vòm, bên trong có một căn
phòng không nhỏ, lần này nàng lấy trân châu ra thay Dạ Quang thạch, cả
căn phòng liền sáng bừng lên.
Đảo mắt qua căn phòng, tầm mắt mọi người liền tập trung ở một điểm, không thể rời đi nửa phần.
Bên trong thụ động rộng bốn, năm trượng này có rất nhiều thứ gì đó được bao vây bởi các vòng tròn ánh sáng đang phập phềnh trôi nổi, cẩn thận nhìn
lại, Kim Phi Dao liền phát hiện đó đều pháp bảo cực phẩm, pháp bảo
thượng phẩm, còn có công pháp hoặc các hộp ngọc đựng linh thảo. Mà ở
trên bức tường thụ động đối diện có một khối tinh thạch lục sắc hình lục lăng, cao tầm một người được khảm trong thân cây.
Điều khiến
người ta ngạc nhiên là bên trong tinh thạch có một nữ tử, hai mắt nàng
nhắm nghiền, thoạt nhìn rất giống một tử thi. Tuy ở trong tinh thạch
nhưng vẫn có thể nhìn rõ toàn thân và diện mạo, mái tóc màu lục đã biểu
hiện thân phận Yêu tộc của nàng. Trên trán nàng có hoa văn hình lá cây,
khuôn mặt xinh đẹp, ngoài mái tóc ra thì trông nàng giống hệt Nhân tộc.
“Đây chẳng lẽ là mộ Yêu tộc?” Hoa Uyển Ti đứng cạnh tinh thạch, nhìn vào người bên trong, tò mò nói.
“Mặc kệ có phải hay không, nơi này có rất nhiều thứ tốt, chúng ta phát tài
rồi, lấy hết đi đi.” Kim Phi Dao đang đứng trước một hộp ngọc đựng linh
thảo, miệng nói tay động, thò thẳng tới quang hoàn kia.
Hoa Uyển Ti vội quát; “Không được loạn chạm vào.”
Nhưng đã quá chậm, tay Kim Phi Dao đã sờ lên quang hoàn, đúng lúc sắp chạm
vào linh thảo liền thấy một đường ánh sáng lóe lên, Kim Phi Dao biến mất trong thụ động. Hải Lam Âm phát hoảng, nhịn không được mà kinh hô.
Hoa Uyển Ti nhướng mày, lập tức dùng tia thần thức của Kim Phi Dao trong cơ thể để kiểm tra, cảm giác được nàng chỉ bị truyền tống ra ngoài chứ
hoàn toàn không bị tổn hao gì mới nhẹ nhàng thở ra, “Không sao, nàng bị
truyền tống ra ngoài thôi. Ngươi cũng đừng lộn xộn, xem ra những quang
hoàn này là để bảo vệ vật phẩm bên trong, chỉ cần động vào là sẽ bị
truyền tống ra ngoài. Chúng ta đợi chút, lát nữa nàng sẽ quay lại thôi.”
Vì thế hai người một ếch liền chờ Kim Phi Dao quay lại, trong lúc đợi còn
suy nghĩ xem làm thế nào mới lấy được mấy thứ này. Hải Lam Âm đứng trước một bộ công pháp, thật lâu không thể rời đi, nhìn chằm chằm vào nó, có
vẻ phi thường để bụng.
Một lúc lâu sau, Kim Phi Dao mới xuất hiện ở chỗ cổng vòm, ngoài nàng ra còn có Phi Thiên vương và hai mươi Yêu tộc.
Thấy nàng mang người tới, Hoa Uyển Ti khó hiểu truyền âm, “Ngươi làm gì vậy? Sao lại đưa người tới? Gọi người tới chia chác sao? Ngươi lại học được
tính xấu của Hải Lam Âm, bắt đầu đưa đồ cho người khác à?”
“Ai học thói xấu của nàng ta! Ta là xui xẻo, truyền tống đi ra lại rơi đúng chỗ bọn họ đang thương nghị đại sự, lại còn ở chính giữa nữa. Ngươi nói xem có quá không hay ho không? Nếu ta không nói là bị truyền tống từ nơi
này ra thì bọn họ sẽ tưởng rằng ta cố ý nghe trộm bọn hắn nói chuyện,
không cẩn thận mới bị hiện thân đó.” Kim Phi Dao đầy bụng ủy khuất nói,
nhân sinh chính là như vậy, thật xui xẻo!
Hoa Uyển Ti không biết
nói gì, truyền tống kiểu gì mà lại truyền đúng vào chỗ Yêu tộc, đúng là
khó giải thích thật, “Quên đi, dù sao mấy thứ này cũng không chạm vào
được, vừa chạm liền bị truyền tống ra ngoài. Những Yêu tộc này đến cũng
tốt, biết đâu bọn họ lại có cách phá giải, vậy còn tốt hơn là không lấy
được gì.”
Khóe miệng Kim Phi Dao giật giật, “Ngươi nghĩ dễ dàng
quá, bọn họ vừa mới hóa thành người, lúc trước ngay cả tiếng người còn
không biết nói, ngươi còn trông cậy bọn họ phá giải a!”
Nàng vừa truyền âm xong thì nghe thấy đám người Phi Thiên vương đứng trước tinh thạch kinh hô: “Chân Linh Thụ Mẫu!”
Chân Linh Thụ Mẫu gì vậy? Chẳng lẽ bọn họ thật sự biết cô gái này là ai? Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn đám Yêu tộc, không ngờ lại bị Hoa Uyển Ti nói
trúng rồi. Vì thế, nàng vội đi qua đó, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Chân Linh Thụ Mẫu là cái gì? Các ngươi biết nàng sao?”
Phi Thiên vương lúc này
có chút khẩn trương, những Yêu tộc đi theo hắn cũng vậy, đều có cảm giác tôn thờ với nữ tử trong tinh thạch. Kim Phi Dao thấy vậy thì càng cảm
thấy hứng thú, mau chóng hỏi lại lần nữa, lúc này Phi Thiên vương mới
nói: “Cô Thụ Thần giới được tạo thành từ một thân cây, mà cái cây này
tên là Chân Linh thụ. Ngươi này là chân linh của Chân Linh thụ, cũng
chính là Chân Linh Thụ Mẫu, là thần của Cô Thụ Thần giới, cũng chính là
hình người của Chân Linh thụ.”
“Cây cũng tu luyện thành người?”
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn thụ mẫu trong tinh thạch, không hề cảm thấy
tu vi của nàng, lại hỏi: “Nàng hiện tại coi như đã chết hả?”
“Không biết!” Phi Thiên vương lắc đầu, cũng có chút mê mang nói: “Không biết
bắt đầu từ bao giờ, hình như là từ lúc có thần trí là trong đầu ta đã
biết Chân Linh Thụ Mẫu, giống như là trời sinh vậy, chuyện của nàng hiển hiện trong đầu óc ta, mọi người khác cũng như vậy. Ta chỉ biết nàng vốn là một mầm móng trong thiên địa, phiêu ở đây, sau đó chậm rãi trưởng
thành, chính là cái cây này, sau đó xuất hiện chân linh, bảo vệ yêu thú ở Cô Thụ Thần giới.”
“Cái đó không phải là do ngươi tự ảo tưởng đó
chứ? Vậy nàng như bây giờ rốt cục là do đâu? Bị người giết chết?” Kim
Phi Dao nghe thấy thì càng khó hiểu hơn, đám Yêu tộc mang tâm lý sùng
bái rất nặng, chỉ cần sùng bái liền sẽ kéo quan hệ, có đôi khi lời nói
khiến người ta khó mà phân biệt được rốt cục là do tự nghĩ ra hay sự
thật chính là như thế.
Chúng yêu đồng loạt lắc đầu, đột nhiên Phi
Thiên vương bước lên phía trước, lớn mật dán lên tinh thạch, dùng yêu
khí và hơi thở của con dân Cô Thụ Thần giới cảm thụ nữ tử trong tinh
thạch.
Một lát sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu, kinh hỉ nói: “Chân Linh Thụ Mẫu còn sống, nàng chỉ bị nhốt trong tinh thạch thôi.”