Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 579: Vô hạn khuếch trương


Người Nhật Nguyệt môn phái đến đi một vòng, ném một ít thi thể lại rồi lại đi, Lục Dã Thần giới phải dựa vào hai trăm người này bảo vệ. Nhưng cứ kéo dài mãi cũng không phải cách, những nơi chiếm được phải có Yêu tộc tới trông coi mới được, nếu không sẽ không được bao lâu, những nơi không có người sẽ bị tán tu tới chiếm đóng, Yêu tộc cùng lắm chỉ có thể canh chừng Lôi tuyền thôi.

Thảo thành đã bị đốt thành cặn bã, còn phải trùng tu thành trấn, nếu không chỉ còn nước lộ thiên nhìn Lôi Ti ngư.

Bọn Văn vương phát ra hơn mười tin, rốt cục đợi được người Yêu tộc. Gần vạn Yêu tộc đều từ Linh cấp giới tới, ngoài hai gã Luyện Hư sơ kỳ và trung kỳ cùng một ít Hóa Thần, Nguyên Anh ra thì đại lượng là Kết Đan kỳ và Trúc Cơ kỳ.

Sửa chữa chế tạo một thành thị không thể chỉ trông vào những nhân sĩ cao giai ngoài giết người ra thì không biết làm gì khác, còn phải có tu sĩ đê giai nữa, sở dĩ chậm chạp không tới là vì dọc đường còn phải hộ tống bọn họ. Ý của tư tế là trước tiên bảo vệ nơi có Lôi Ti ngư, những nơi khác thì sẽ từ từ phái người tới.

Nghĩ lại thì cũng chỉ có thể như vậy, có hai gã Yêu tộc Luyện Hư kỳ canh giữ thì hẳn là đã có thể tạm thời ngăn trở Nhật Nguyệt môn ngóc đầu trở lại. Hiện tại chỉ cần các thế lực Nhân, Ma khác không đến gây sự, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của liền là chuyện tốt.

Hiện tại chủ yếu là phòng ngự cho nên trong số những Yêu tộc đi tới không thiếu người tinh thông phòng ngự và pháp trận, vừa tới Lục Dã Thần giới đã bị phái ra ngoài. Trước tiên, bọn họ bày những pháp trận công kích nhỏ ở ven Lục Dã Thần giới, giấu ở trong núi đá hoặc rừng cây, nếu Nhân tộc tới thì có thể tiến hành công kích tiêu diệt một bộ phận nhân mã.

Mà vây quanh Lôi tuyền, bọn họ mang theo những tài liệu đặc hữu của Yêu tộc, phối hợp với tài liệu ở Lục Dã Thần giới, trước không tu thành mà tu pháp trận. Lần này bọn họ đã hạ vốn gốc, pháp trận làm hoa lệ vô cùng, mỗi bước chân đều dẫm lên pháp trận, Kim Phi Dao nhìn mà có cảm giác tùy thời sẽ bị công kích. Thấy nơi đây làm việc khí thế ngất trời, nàng bỏ ra ngoài liệp sát yêu thú và tìm tài liệu để mình dùng.

Hiện tại mọi người đều vội vàng làm phòng ngự, chỉ có ba người không có việc gì làm là Kim Phi Dao, Mập Mạp và Ân Nguyệt. Ba người đi quanh núi rừng liệp sát yêu thú, ngắt lấy các loại có thể bán lấy linh thạch, thường xuyên đụng phải nhau, lần nào cũng là Kim Phi Dao ôm con mồi theo Mập Mạp bỏ chạy, căn bản không hề giao tiếp với Ân Nguyệt, chỉ sợ hắn đoạt mất thứ đó.



Lần nào Ân Nguyệt cũng chỉ cười cười mà không đuổi theo nàng, nếu hắn tiến lên đuổi theo chỉ sợ sẽ hù chết Kim Phi Dao.

Nhật Nguyệt môn đúng là chưa từ bỏ ý định, mấy tháng sau lại phái người tới. Tuy nhiên, lúc này Yêu tộc đã chuẩn bị khá đầy đủ, lại có ba gã Luyện Hư kỳ ở đây, Nhật Nguyệt môn không chiếm được tiện nghi gì, giằng co mười ngày lại kéo một thân thương thế trở về. Kim Phi Dao cảm thấy việc cứ chuẩn bị một, hai tháng rồi chạy tới, sau đó ép buộc mười ngày lại dẹp đường hồi phủ thực làm người ta hết chỗ nói nổi.

Hơn nữa, không biết có phải vì quý trọng mạng sống hay không mà thời gian đi đường của bọn họ đều lâu hơn bình thường, lộ trình một tháng phải mất hai tháng để đi, có thể kéo dài liền kéo dài, xem ra Nhật Nguyệt môn cũng không đồng lòng a.

Nhìn tình trạng này, lần sau Nhật Nguyệt môn phái người tới ít nhất cũng phải nửa năm nữa, Kim Phi Dao liền quét ánh mắt lên người Ân Nguyệt. Bởi vì đã thành công hấp dẫn một chút tinh lực của Nhật Nguyệt môn, thù lao của nàng đã được Ngân Hổ vương sai Yêu tộc mang tới, đó là linh thạch cực phẩm sáng lấp lánh. Tuy số lượng không nhiều lắm, chỉ có trăm khối nhưng đổi thành linh thạch thượng phẩm hoặc trung phẩm thì đã đủ để khiến cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ mừng như điên rồi.

Kim Phi Dao nhìn thoáng qua số lượng rồi ném vào trong tiểu đảo nổi cho Hoa Uyển Ti. Lần trước để nàng trong túi càn khôn đã bị Hoa Uyển Ti hung hăng mắng một trận, nàng nói chỗ ở quá nhỏ, hơn nữa là bế quan tu luyện, vì sao lại ở trong túi càn khôn? Kim Phi Dao giải thích, nếu muốn tiến giai thì từ túi càn khôn chạy ra sẽ nhanh hơn từ tiểu đảo nổi, ai biết được tiến giai có dị tượng gì không, lỡ làm hỏng tiểu đảo nổi thì sao? Tuy nhiên, vẫn không thể xoay chuyển được nàng, cuối cùng đành phải chuyển qua tiểu đảo nổi.

Hiện tại việc bên ngoài không cần nàng quản, nhanh chóng lấp đầy thần thức, tiến giai Hóa Thần kỳ mới là chính sự. Hoa Uyển Ti không hỏi bên ngoài thế nào, chuyên tâm hấp thu linh khí trong linh thạch, đồng thời còn phải không để Thức Hải vì hấp thu quá nhiều linh khí mà tổn thương, đây cũng là một chuyện tương đối tốn thời gian.

Vì thế, Kim Phi Dao vui tươi hớn hở chạy đi tìm Ân Nguyệt, lại kêu mấy người Văn vương tới, trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, nàng thận trọng nói: “Chúng ta nên đi tấn công Thần giới khác thôi, ta đã xem bản đồ rồi, gần đây nhất là một tiểu Thần giới, hơn nữa ta còn mua được tình báo từ Thế Đạo Kinh, nói nơi đó mặt ngoài là thế lực khác nhưng kỳ thực bên trong chính là thế lực của Nhật Nguyệt môn.”


Rõ ràng là nhìn trong Điểm Sự phù lại nói là bản thân mua.

“Thước Phúc Thần giới? Sao ngươi lại có chủ ý này?” Văn vương có chút không hiểu. Thần giới kia địa bàn không lớn nhưng thổ nhưỡng lại tốt, chủ yếu bị một môn phái linh thực chiếm lĩnh cho nên có trồng rất nhiều linh thước linh sơ. Nghe nói là chuyên môn cung cấp nguyên liệu cho Bách Vị lâu, vì có quan hệ với Bách Vị lâu cho nên kể cả có người muốn đi cướp đất để trồng linh thảo cũng sẽ buông tha.

Mà sở dĩ Thước Phúc Thần giới chỉ trồng đồ ăn, không trồng linh thảo là vì đồ ăn thu hoạch nhanh, cung cấp cho Bách Vị lâu làm đồ ăn, hiệu quả cũng không kém linh thảo luyện chế đan dược. Có một tửu lâu như Bách Vị lâu thì còn cần gì trồng linh thảo nữa, trăm năm mới thu hoạch một lần, đợi đến lúc thu hoạch thì tôn tử đều đã già.

Vì một mảnh linh điền rộng một vạn mẫu mà đi đắc tội Bách Vị lâu, khả năng linh thảo vừa gieo xuống đã bị người nhổ đi, cho nên kể cả đất có tốt, mọi người vẫn nguyện ý dùng giá cao mua giới tử cảnh vực, trồng linh thảo trong đó còn có thể tùy thân mang đi, càng tiện hơn.

Thấy Văn vương không hiểu, Kim Phi Dao cắn cắn ngón tay nói: “Thước Phúc Thần giới nhỏ như vậy, thổ nhưỡng lại vô cùng tốt, chúng ta thuận tiện chiếm lấy nó thôi, còn có thể hấp dẫn thêm lực chú ý của Nhật Nguyệt môn, Yêu tộc cũng có thêm một địa bàn, muỗi dù nhỏ cung là thịt nha.”

“Nhưng cứ loạn chiếm khắp nơi như vậy không phải sẽ phân tán thực lực sao?” có Yêu tộc khác lại hỏi.

“Phân tán cái gì?” Kim Phi Dao nhún vai nói: “Dù sao cũng chỉ là hai trăm người chúng ta, những người khác chẳng qua là tới chiếm tiện nghi có sẵn thôi mà, đi đánh đi giết đều là chúng ta đi làm. Hơn nữa, nếu đánh hạ được Thước Phúc Thần giới thì có thể giảm bớt áp lực cho Lục Dã Thần giới, nếu không Nhật Nguyệt môn cả ngày nhìn chằm chằm nơi này, không đoạt lại được thì trong lòng khó chịu. Không phải có câu sắt nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo sao? Đợi địa bàn bị cướp nhiều thì Nhật Nguyệt môn cũng sẽ quen, không cả ngày nhìn chằm chằm Lục Dã Thần giới nữa.”


“Loại việc này còn có thể quen?” Văn vương kinh hãi nhìn nàng, cách nói này cũng có thể dùng ở đây sao?

Kim Phi Dao chợt nhíu mày, không phục nói: “Ai bảo không thành quen được? Lúc trước Yêu tộc cũng có địa bàn ở Thần cấp giới, cuối cùng bị đuổi xuống Linh cấp giới, về sau còn không thành thói quen?”

“Chuyện này…” Văn vương đột nhiên phát hiện tài ăn nói của Bánh Bao bệ hạ thật quá tốt, cái gì nói ra từ miệng nàng nghe đều hình như rất có đạo lý, nhưng lại làm cho người nghe á khẩu không trả lời được, cộng thêm tâm tình khó chịu, thật sự là tư vị không nói nên lời.

Ân Nguyệt ghé mắt nhìn Kim Phi Dao, hơi hơi cười, cười đến mức làm nàng có chút sợ hãi, đành phải lặng lẽ truyền âm: “Được rồi, đến Thước Phúc Thần giới thì các thứ không thể ăn đều về ngươi, có thể ăn thì về ta, ngươi thấy thế nào?”

“Thước Phúc Thần giới ngoài nhà cửa và bùn đất là không thể ăn được ra thì cơ hồ tất cả mọi thứ đều có thể ăn, đúng chứ hả?” Ân Nguyệt không phải người dễ lừa gạt, cười cười truyền âm lại.

“Sao ngươi lại như vậy chứ, ta chẳng qua chỉ đi kiếm chút rau cỏ và đồ ăn thôi, thứ đó mà ngươi cũng muốn? Chẳng lẽ ngươi còn có thể đoạt Thước Phúc Thần giới, sau đó đem đồ ăn nơi đó bán cho Bách Vị lâu? Thiếu tâm nhãn như vậy sao?” Kim Phi Dao bất mãn bẹt bẹt miệng, chỉ là đồ ăn thôi, vạn mẫu cũng không có bao nhiêu, chỉ là bớt việc hơn so với tự mình trồng thôi, trực tiếp đoạt lấy đi hái là được. Hơn nữa, sau này lại cho Yêu tộc, mặc kệ bọn họ trồng linh thảo hay thực vật, nàng là bệ hạ, dùng một linh thạch hạ phẩm mua trăm cân hẳn là không thành vấn đề.

Để sau này lên Độ Thiên giới có thể sống thoải mái, Kim Phi Dao đã bắt đầu tính toán đào tường Yêu tộc.

Đối với những thứ ở Thước Phúc Thần giới bị Kim Phi Dao và Ân Nguyệt tranh giành làm chiến lợi phẩm, bọn Văn vương đã thành quen, không thèm nghĩ xem những thứ đó thuộc về ai nữa rồi. Dù sao cũng không quản bọn họ ăn hay không, mấy thứ này cũng bị hai người này lấy đi. Yêu tộc chỉ muốn địa bàn, các thứ khác thì sau này từ từ làm ra là được.

Điểm chú ý chính của bọn họ là khuếch trương địa bàn, chỉ là không biết như thế này có làm cho hai tộc Nhân, Ma bất mãn rồi liên thủ với nhau tới đối phó bọn họ hay không. Hiện tại Yêu tộc không thể gặp họa vô đơn chí, đưa tới nhiều địch nhân hơn được.



Đối với băn khoăn của bọn họ, Kim Phi Dao có lý lẽ của mình, nàng phải thừa dịp này kiếm thêm thật nhiều nguyên liệu nấu ăn, về sau có muốn đục nước béo cò cũng không được nữa. Vì thế, nàng đảo mắt, phi thường khẳng định nói: “Các ngươi quá lo lắng rồi, ta cam đoan bọn họ sẽ không liên thủ đối phó chúng ta đâu. Tình huống càng hỗn loạn thì càng có lợi cho chúng ta, không tin thì các ngươi cứ chờ xem. Ta là bệ hạ Yêu tộc, ta còn có thể làm ra chuyện thương hại tới Yêu tộc sao?”

Mấy người Văn vương liếc nhìn nhau, đột nhiên nghĩ ra thời gian gần đây chỉ nhớ nàng là bánh bao mà quên mất thân phận của nàng. Bệ hạ Yêu tộc cũng không phải dễ dàng lên làm như vậy, phù văn còn có thể vẽ lên thân nàng thì còn có gì không thể tin chứ? Mọi người liền đồng ý với đề nghị của nàng, một Thước Phúc Thần giới nho nhỏ, chỉ cần đi qua là có thể chiếm được.

Ân Nguyệt mang theo số yêu thi mới kiếm được ở hai lần giao chiến trước, cộng thêm hai trăm Yêu tộc, tổng cộng là sáu trăm người, chậm rãi xuất phát tới Thước Phúc Thần giới. Phi thường thuận lợi, Thước Phúc Thần giới với hậu trường là Bách Vị lâu không kịp làm gì đã bị Yêu tộc công chiếm.

Kim Phi Dao thu đi vạn mẫu đồ ăn, còn có cả nguyên liệu đã thu hoạch nhưng chưa kịp vận chuyển ra ngoài, chứa đầy mười mấy cái túi càn khôn. Tiểu đảo nổi không cần lấy ra, nàng nhét hết túi càn khôn vào miệng, ực một cái nuốt trọn trước mắt bao người.

Tuy tiểu đảo nổi có thể chứa rất nhiều thứ nhưng lúc lấy ra quá phiền toái, Kim Phi Dao cảm thấy những thứ như nguyên liệu nấu ăn vẫn nên đặt trong túi càn khôn, sau đó cất vào bụng, lúc muốn dùng cứ trực tiếp nhổ ra là được, tiện hơn tiểu đảo nổi rất nhiều.

Yêu tộc hoảng hốt, trong đầu mỗi người đều thoáng qua một ý nghĩ, nguyên liệu bình thường dùng để làm bánh bao không phải đều ở trong bụng nàng chứ? Mặc dù có túi càn khôn nhưng đây vẫn là bụng nha, sao lại có người như thế chứ, thật quá đáng! Mọi người nhất thời quyết định, sau này không bao giờ ăn bánh bao nàng làm nữa, mọi người vẫn nên đi mua Bổ Yêu đan đắt đỏ thì hơn.

Kim Phi Dao không hề cảm thấy làm như vậy có gì không đúng, còn vỗ vỗ bụng nói với chúng yêu: “Nếu các ngươi có gì không cầm được thì giao cho ta đi, ta giúp các ngươi lưu giữ.”

“Không cần!” chúng yêu vội vàng lắc đầu, có chết cũng không thể mang thứ gì cho nàng bảo quản.




back top