Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 582: Bánh bao


“Chưởng môn…” vài vị trưởng lão đồng loạt nhìn về phía Trử Du.

Trử Du sửng sốt một cái, phát hiện mình nói sai, vội vàng sửa lại: “Là tượng Kim Khôn bên hồ Song Luyến, vị tu sĩ này trông giống tượng Kim Khôn như đúc, chẳng lẽ chính là vị sư thúc mà sư phụ vẫn nói tới?”

Mọi người nghĩ nghĩ, rất có khả năng này nha, vì thế Trử Du liền đi lên cung kính hỏi Kim Phi Dao vừa mới bước xuống quảng trường: “Xin hỏi, tiền bối có phải họ Kim, tên Phi Dao?”

“Uh, sao các ngươi biết?” Kim Phi Dao sửng sốt, những người này liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, chẳng lẽ bức tượng Hùng ca điêu khắc lại trông sống động như thế, làm người khác nhìn qua liền không quên được?

Trử Du nghe vậy thì mang theo chúng đệ tử hành lễ: “Không ngờ lại đúng là sư thúc, đệ tử Trử Du cung nghênh sư thúc quang lâm.”

“Không cần khách khí, chỗ các ngươi có người nào giỏi cấm chế không?” Kim Phi Dao khoát tay, không nhiều lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề.

Nàng hóa ra lại tới Kim Khôn môn tìm người bỏ lệnh cấm chế, cũng không sợ kể cả là người giỏi cấm chế cũng không cởi bỏ được cấm chế do Bách Vị lâu thiết hạ, cứ thế đĩnh đạc mang người tới.

Sáu người nhìn nhau, một người trong đó đi ra: “Đệ tử Tưởng Hữu, có hiểu sơ về cấm chế, không biết sư thúc muốn làm cấm chế dạng gì? Đệ tử có thể nhìn xem có giúp được gì không.”

“Vậy thì ngươi đi giúp ta cởi bỏ một cấm chế.” Kim Phi Dao quét mắt liếc hắn, tu vi Nguyên Anh trung kỳ dám đứng ra nói bản thân hiểu sơ về cấm chế, nói vậy thì phải mạnh hơn người bình thường nhiều lắm. Dù sao cũng không có nhiều lựa chọn, cứ chấp nhận đi thôi.



“Dạ, xin hỏi cấm chế của sư thúc ở đâu?” Tưởng Hữu hỏi.

“Chờ chút!” Kim Phi Dao cười cười, sau đó đột nhiên biến thân thành Thao Thiết, không đợi mọi người phục hồi tinh thần đã một ngụm nuốt Tưởng Hữu vào bụng.

Bọn Trử Du kinh hãi hô lên: “Sư đệ!” Các đệ tử phía sau đồng loạt lui ra sau vài bước, hoảng sợ nhìn chằm chằm con cự thú cao gần mười trượng trước mắt.

Sao lại thế này? Đây là bị người ta lừa? Chẳng lẽ là yêu thú tới diệt chúng ta? Nhưng chúng ta không khai chiến với Yêu tộc nha, cũng không hợp tác với Nhật Nguyệt môn, Bắc Thần Linh giới không có quan hệ với Nhật Nguyệt môn nha.

Trử Du kinh hãi, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Bởi vì thông đạo đả thông, việc làm ăn của Thế Đạo Kinh ở Linh cấp giới ngày càng lớn, các loại chuyện đều được viết trên đó, cho nên mấy chuyện trên Thần cấp giới như Nhật Nguyệt môn cũng có nói tới. Việc lần này Nhật Nguyệt môn tấn công Yêu tộc cũng có trên Thế Đạo Kinh. Vì thế, hắn không tự chủ mà cảm thấy Yêu tộc tìm đến muốn giết toàn bộ bọn họ.

“Kêu cái gì mà kêu, ta chỉ để hắn đi nhìn xem phải giải cấm chế như thế nào thôi, trận ở trong bụng của ta.” Thấy bộ dáng hoảng sợ của bọn họ, Kim Phi Dao cảm thấy nếu nàng mở miệng chậm mấy giây thì chỉ sợ những người này sẽ chạy hết.

Nhìn cự thú nói tiếng người, các đệ tử Kim Khôn môn đều há hốc mồm. Sư thúc lại là Yêu tộc? Lại là cự thú? Lại cũng là nữ nhân!

Nghi vấn liên tiếp làm cho bọn họ trợn mắt há mồm đứng đó, mà Kim Phi Dao lại không lập tức khôi phục nhân thân, nàng còn muốn chờ Tưởng Hữu xem xét tình hình Hải Lam Âm nữa, lát nữa còn phải nhổ hắn ra, cứ biến tới biến lui rất phiền toái.


Mập Mạp đứng bên cạnh ôm bụng cười: “Ta đã nói rồi mà, ngươi biến như vậy sẽ hù chết người. Ngươi nhìn xem, bọn họ đã bị ngươi dọa thành dạng gì rồi, tám phần là cho rằng Yêu tộc xâm nhập, ha ha ha, cười chết ta!”

“Cười cái gì mà cười, nếu chỉ có chút gan còm ấy thì còn làm tu sĩ làm gì!” Kim Phi Dao trừng mắt với hắn, phân ra một tia thần thức đi tìm Tưởng Hữu, sau đó hỏi Trử Du: “Hùng ca đâu? Vừa rồi đệ tử ở đại môn nói hắn không ở trong môn phái.”

“Sư phụ tới Thần cấp giới, hành tung không rõ, tuy nhiên có Ninh Thần đăng đặt trong môn phái cho nên tạm thời không có bất kỳ sự tình gì.” Trử Du ngẩng đầu nhìn cự thú trước mặt, có chút không thể tin được, đây rốt cục có phải là vị sư thúc trong miệng sư phụ hay không.

Sư phụ rõ ràng đã nói sư thúc ôn nhu đôn hậu, băng thanh ngọc khiết, phi thường đáng yêu. Hơn nữa, nàng làm người thiện lương, sáng sủa hoạt bát lại hào phóng, nữ tử trên đời không có ai tốt hơn nàng. Tuy phía sau núi có tượng, bọn họ có thể thấy được nàng chẳng phải khuynh quốc khuynh thành nhưng điều đó không có trở ngại gì, tuy nhiên sao sư phụ lại không nói nàng sẽ biến thành cự thú?

Hơn nữa, không nói hai lời liền nuốt chửng sư đệ, rốt cục sư đệ thật sự vẫn còn sống hay đã bị tiêu hóa rồi? Không phải là Yêu tộc cố ý lừa gạt đó chứ…

Trử Du phi thường nghi hoặc nhìn Kim Phi Dao, tâm tư xoay chuyển trăm vòng, tính hết tất cả các khả năng, nhưng Kim Phi Dao nghe nói Hùng Thiên Khôn không ở đây thì cũng không hỏi nhiều, chỉ ngồi ở đó vỗ vỗ một pháp bảo hình trụ cao bằng một người, thoạt nhìn rất nhàn nhã. Không tiếp tục ăn người, điều này làm cho thần kinh khẩn trương của Trử Du hơi tĩnh lại, chỉ cần Tưởng Hữu có thể an toàn đi ra là được.

Một lát sau, Kim Phi Dao đột nhiên ngẩng đầu, miệng phun ra một người. Người nọ được bao bọc trong một bong bóng màu đen, rơi xuống đất xong liền tự hành thối lui, đúng là Tưởng Hữu.

Thấy hắn an toàn đi ra, Trử Du thân thiết hỏi: “Sư đệ, ngươi không sao chứ?”


“Chưởng môn sư huynh, ta không sao! Không ngờ là sư thúc quá lợi hại, phía trong bụng nàng quả thực chính là một cái giới tử cảnh vực, rộng lớn vô cùng.” Tưởng Hữu vừa mới trải qua một chuyện mà người bình thường không được trải qua, lại thấy được cấm chế cao siêu, khiến cho người đặc biệt thích pháp trận, cấm chế như hắn có chút kích động.

“Vậy là tốt rồi!” Trử Du phi thường muốn nói: không phải Yêu tộc là tốt rồi.

“Thế nào? Cấm chế trên người nàng ngươi có mở được không?” Kim Phi Dao hỏi Tưởng Hữu.

Thần sắc Tưởng Hữu có chút kích động đáp: “Bẩm sư thúc, cấm chế trên người nàng phi thường lợi hại nhưng chẳng phải là không giải được. Chỉ là ta phải cân nhắc vài ngày, bảo đảm vạn vô nhất thất, không hư hao thân thể vị tiền bối kia nữa.”

“Ngươi cần mấy ngày?” Kim Phi Dao phải biết thời gian chính xác, nàng còn có việc phải làm, nhất định phải nhanh, chậm thì có thể sẽ đến không công.

“Năm ngày!” Tưởng Hữu nghĩ nghĩ, cho Kim Phi Dao một thời gian.

Kim Phi Dao khôi phục nhân thân, cầm Điểm Sự phù trên tay nhìn nhìn, cuối cùng gật đầu đồng ý, năm ngày hẳn là chờ được. Sau đó, nàng lại nhìn những tiểu bối kia, lấy túi càn khôn ra. Những thứ kiếm được ở Thiên Đỉnh Thần giới tuy đều đã bán nhưng nàng vẫn giữ lại pháp bảo cực phẩm, chủ yếu là lúc đó giá đưa ra quá thấp, nàng muốn mang đi chỗ khác bán đấu giá. Hiện tại đều đã tới, dù thế nào cũng phải có lễ gặp mặt, nếu không thì vị sư thúc này có vẻ quá keo kiệt.

“Ở đây có vài món pháp bảo, các ngươi đừng ghét bỏ, mỗi người chọn một cái đi.” Kim Phi Dao lật tìm, phát hiện chỉ có hai pháp bảo thượng phẩm, lấy ra có vẻ không đủ chia, vì thế lấy ra sáu pháp bảo trung phẩm, ngũ quang thập sắc bay trong không trung để sáu gã trưởng lão tự lựa chọn.

Tuy đã là tu sĩ Nguyên Anh, pháp bảo cấp gì cũng có nhưng có thêm thì ai không muốn? Thêm một cái là sau này thêm một thủ đoạn, thời điểm bảo mệnh rất có ích. Vì thế, sáu người liền cảm tạ Kim Phi Dao, từng người đi lên chọn một pháp bảo hợp tay làm cho những đệ tử Kết Đan phía sau đỏ mắt, hâm mộ lại chờ đợi nhìn Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao hoảng hốt, đã quên còn có nhiều đệ tử như vậy, hơn nữa trong số trưởng lão còn có một gã Kết Đan kỳ sắp bước vào Nguyên Anh kỳ, hắn đã lấy một pháp bảo trung phẩm. Nếu lại không cho các Kết Đan kỳ khác thì tựa hồ không tốt lắm. Khẽ cắn môi, nàng lại lục tìm túi càn khôn trong ánh mắt chờ mong của chúng đệ tử, nhìn xem còn có cái gì.



May mà lúc ở Hà Thạch Thần giới đã kiếm được không ít chiến lợi phẩm, nếu không thì hiện tại đã bị mất mặt. Lục Dã Thần giới thì không tính, ở đó nàng không kiếm được bao nhiêu.

Kết Đan kỳ ít nhất cũng phải đưa pháp bảo hạ phẩm hoặc là linh thảo, cũng không quản giá trị thế nào. Kim Phi Dao cầm vài món pháp bảo hạ phẩm và một ít linh thảo hai, ba trăm năm, một ít tài liệu tốt để luyện khí, đặt hết trong một gói to, sau đó nói với hai mươi sáu đệ tử Kết Đan kỳ: “Ta đến vội vàng, không chuẩn bị lễ gặp mặt gì đó, ở đây có cái gì thì các ngươi tự tới sờ đi. Đụng phải cái gì thì lấy cái đó, coi như là lễ gặp mặt mà sư tổ ta cho các ngươi.”

Các đệ tử Kết Đan kỳ không ngờ sư tổ sẽ làm như vậy, tuy nhiên có đồ là tốt rồi, mặc kệ sờ phải cái gì. Vì thế, từng người đi lên lấy một thứ trong bọc, đồ lấy ra cũng không phải là thứ vứt đi cho nên tâm tình mọi người đều không tệ. Đến đệ tử Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ thì số người đã rất đông. Riêng Trúc Cơ kỳ đã hơn trăm, Luyện Khí kỳ thì càng chi chít, nếu cứ mỗi người một thứ thì Kim Phi Dao chắc chắn sẽ quang mông trở về.

Trử Du đã nhìn ra, nếu để sư thúc tiếp tục đứng ở đây thì chỉ sợ nàng sẽ còn phải tiếp tục tặng đồ. Vì thế liền mở miệng nói: “Sư thúc, bận việc nửa ngày rồi, có muốn vào điện nghỉ ngơi một chút không?”

Kim Phi Dao đang bị ánh mắt nhiệt tình như lửa của mọi người nhìn chằm chằm, tuy biết sư tôn không thể cho bọn hắn thứ gì nhưng mọi người vẫn nhìn nàng chăm chú, chỉ hy vọng có được cơ duyên gặp được ánh mắt của sư tôn, không dám nói làm đệ tử thân truyền, chỉ điểm một cái cũng tốt.

Nhìn bọn họ, Kim Phi Dao liền nhớ tới bản thân trước kia, vì thế liền lắc đầu nói: “Thôi, ta không vào đâu, ta mời mọi người ăn bánh bao nhé. Các điện xếp thành hàng đi, mỗi người một cái, ăn xong lại đến nhận tiếp.”

“Bánh bao?” Trử Du mờ mịt nhìn nàng, tuy bọn họ có lén nói pho tượng sư thúc là pho tượng bánh bao nhưng cũng không nhất thiết phải mời mọi người ăn bánh bao nha. Chẳng lẽ sư thúc đã biết chuyện này cho nên nhắc nhở bọn họ sau này phải chú ý, nhưng gọi là tượng bánh bao cũng không có cách nào, pho tượng kia chính là bộ dáng đó nha.

Thấy vẻ mặt không hiểu của bọn hắn, Mập Mạp bẹt bẹt miệng nói: “Một cái bánh bao gia tăng một năm tu vi, để đệ tử đê giai dùng là tốt nhất. Vừa vặn cần năm ngày mới cởi bỏ được cấm chế, liên nhân dịp này để các đệ tử từ Trúc Cơ kỳ trở xuống xếp hàng nhận bánh bao đi. Một lần một trăm năm mươi cái, toàn lực hấp bánh thì nửa canh giờ được một mẻ, như vậy bình cảnh tu vi có thể đập tan.”

“Còn có loại chuyện tốt này?” mọi người đều nhìn sang Kim Phi Dao, bảo sao pho tượng sau núi lại nhiều bánh bao như vậy, hóa ra sư thúc là bánh bao cường đại, làm bánh bao cũng có thể đề cao tu vi.

Vì thế, toàn bộ đệ tử từ Trúc Cơ trở xuống đều tụ tập ở quảng trường, xếp hàng chờ lĩnh bánh bao từ tay sư tổ sư tôn. Theo từng điện một, đầu tiên là đệ tử Trúc Cơ kỳ, sau đó tới Luyện Khí kỳ, ăn xong lại xếp hàng, một lần nữa lên lĩnh. Toàn bộ Kim Khôn môn lan tràn hương vị bánh bao không thể xua tan.


back top