Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 589: Ngồi xuống


Nương tác dụng của Thái Dương trân châu và thải châu của Mập Mạp, Kim Phi Dao mang theo Hải Lam Âm và Mập Mạp ngồi phi thảm chạy trốn ra ngoài, ngựa không dừng vó trực tiếp bay đi Thần cấp giới. Việc còn lại của nơi này liền giao cho Kim Khôn môn, đã mở đầu tốt như vậy rồi, những việc thừa lại Trử Du hẳn là xử lý tốt.

“May mà ngươi cơ trí, nếu không thì suýt nữa đã bị tiểu đệ tử của Kim Khôn môn nhận ra rồi. Không ngờ động tác của ngươi đến là nhanh, vậy mà lập tức hóa thành Thái Tử thú.” Nhìn Mập Mạp bên cạnh, Kim Phi Dao khen.

Thực ra nàng đã sớm bảo Mập Mạp biến thành Thái Tử thú, chỉ sợ người Kim Khôn môn tới nhìn thấy nhưng hắn luôn cảm thấy mình rất đẹp, biến thành Thái Tử thú thì không hay cho nên cứ không chịu. Ngay lúc bọn Trử Du xông lên hét lớn một tiếng thì Mập Mạp mới nhanh chóng biến thành Thái Tử thú, cũng không biết có bị ai nhìn thấy không.

Tuy lần này thoạt nhìn tựa hồ không có việc gì, nàng vẫn khen trước mắng sau: “Lần sau ngươi chú ý một chút cho ta, loại tình huống này bị người nhận ra thì không hay.”

Mập Mạp chu cái miệng lên tỏ vẻ bất mãn, có gì mà chuyện bé xé ra to chứ, bị nhìn thấy thì diệt khẩu là xong.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Hải Lam Âm ngồi bên cạnh hỏi Kim Phi Dao.

“Thần cấp giới!” Kim Phi Dao thuận miệng đáp.

Tuy đã giết Thụy Mẫn nhưng Hải Lam Âm lại không có chút cảm giác thống khoái nào, không phải báo thù là việc làm người ta sảng khoái sao? Chẳng lẽ phải giết chết Long Hưng mới được? Thụy Mẫn không phải là chủ mưu cho nên mới không có cảm giác thống khoái sau khi báo thù?”

Lúc này nghe nói muốn đi Thần cấp giới, nàng liền đoán là đi tìm Tân Long môn, nhưng Tân Long môn ở Thần cấp giới không giống ở Linh cấp giới, chỉ ba người là có thể diệt được sao? Vì thế, nàng liền hỏi: “Phải đi tìm Tân Long môn sao?”



“Đúng vậy, Tân Long môn ở Thần cấp giới là thủ hạ của Nhật Nguyệt môn, chúng ta đi đã nhiều ngày, nói vậy hẳn là đã có người tới đó. Chúng ta tới thẳng đó nhìn xem, loại đả thủ tự đưa lên cửa như chúng ta chắc chắn người khác phi thường hoan nghênh.” Kim Phi Dao gật đầu nói, để ngừa vạn nhất, nàng còn lấy Điểm Sự phù ra nhìn xem có tin tức gì không.

Nàng không phải là loại người vì chút tình báo liền bỏ tiền tìm Thế Đạo Kinh, bình thường mặc kệ là tin tức gì nàng đều chiếm tiện nghi của Thế Đạo Kinh, có thể xem thì xem, không xem được thì thôi, cùng lắm thì đoán mò, muốn để nàng đào một linh thạch ra mua tình báo đúng là nằm mơ.

Cho nên lúc này vừa thấy, phát hiện vây đánh Tân Long môn không phải Nhân tộc cũng không phải Yêu tộc mà là Ma tộc. Cũng không biết là ai, chỉ nói là Hóa Thần kỳ. Không ngờ lại là Ma tộc, Kim Phi Dao sờ sờ cằm nghĩ, “Thực đáng tiếc là không phải Yêu tộc, không thể đoạt được chiến lợi phẩm rồi. Tuy nhiên, Ma tộc vẫn tốt hơn Nhân tộc, ai biết được trong Nhân tộc có người nào ta từng gây chuyện hay không.”

“Thế nào?” Hải Lam Âm rất quan tâm chuyện của Tân Long môn, nếu không có giúp đỡ thì nàng không diệt được Tân Long môn, nhưng nếu giúp đỡ quá mạnh mẽ thì các nàng còn chưa tới nơi, Tân Long môn đã bị người ta giết sạch rồi, khi đó chắc chắn sẽ cảm thấy trống rỗng trong lòng.

Kim Phi Dao thu hồi Điểm Sự phù, tùy ý nói: “Bị Ma tộc vây quanh, tin tình báo từ ba ngày trước, hẳn là vẫn chưa bị giết. Người Tân Long môn đều mới Hóa Thần kỳ, đối phó với người như vậy thì tam tộc sẽ không điều động tu sĩ Luyện Hư kỳ, chúng ta vẫn còn cơ hội. Tuy nhiên, cần phải tăng tốc, trực tiếp bay tới Bình Minh giới nhìn xem.”

“Như ngươi mong muốn thì tốt rồi.” Hải Lam Âm gật đầu đáp.

Vì thế, Kim Phi Dao liền toàn lực tăng tốc, muốn mau chóng tới Bình Minh Thần giới.

Bình Minh Thần giới tạo thành từ rất nhiều ngọn núi độc lập giữa trời mây, còn có vài ngọn núi nhỏ giống như có thể bay đi, bị những sợi xích to neo lại ở những ngọn núi to. Lúc này đã có rất nhiều độc phong bị Ma tộc chiếm lĩnh, không ít các môn phái không có quan hệ với Nhật Nguyệt môn đã rời khỏi đây, chỉ còn lại duy nhất người của phân đường Nhật Nguyệt môn do Tân Long môn sửa chữa và chế tạo. Bọn họ tử thủ ở đây, không chịu di động nửa bước, vừa thấy liền biết có thứ tốt.

Lúc Kim Phi Dao tới đã là hai mươi ngày sau, thấy Ma tộc tuy đã chiếm rất nhiều nơi ở Bình Minh Thần giới nhưng Tân Long môn vẫn đang sừng sững trên độc phong thì nhẹ nhàng thở ra. Tuy nhiên, sau khi phục hồi tinh thần, nàng lại khinh bỉ nói: “Đám Ma tộc vô dụng này, đã lâu như vậy rồi mà còn chưa tiêu diệt được Tân Long môn. Chỉ là vài tên tu sĩ Hóa Thần kỳ thôi mà cũng kéo dài như vậy, Ma tộc thật sự càng ngày càng kém nha.”


“Ngươi cẩn thận, Lang đại nhân mà nghe được thì sẽ không hay đâu.” Mập Mạp ở bên cạnh có ý tốt nhắc nhở.

Kim Phi Dao nhún vai, không để ý cười nói: “Không thể nào, đối phó với một môn phái nhỏ như Tân Long môn, làm sao Ma tộc có thể phái người có cơ hội lên thần lão vị nhất tới chứ. Mà kể cả hắn có liên quan đến việc lần này thì cũng sẽ ở gần Cơ Toàn sơn, như vậy lúc nghị sự mới tiện chứ.

Nghe xong lời nàng, Mập Mạp thấy cũng có lý, Lang đại nhân tới đây mới là việc lạ.

Ba người trực tiếp bay tới doanh địa Ma tộc, đến cửa đã bị kiểm tra. Kim Phi Dao xuất ra thân phận Yêu tộc, được mang vào gặp đại nhân của nhiệm vụ lần này dưới ánh mắt bán tín bán nghi của Ma nhân.

Đi theo sau Ma nhân đang cảnh giác vạn phần bước vào lều nghị sự, Kim Phi Dao ngẩng đầu vừa thấy, nhất thời ngây ngẩn cả người, sau đó nàng lập tức phục hồi tinh thần, vẻ mặt lạnh nhạt chắp tay với người bên trong: “Ngại quá, đã quấy rầy các vị rồi. Thấy các vị đang nói chính sự, ta trước hết cáo từ một bước, đợi lát nữa lại đến.”

Nói xong, nàng lập tức xoay người định chạy, Mập Mạp bên cạnh lại vẻ mặt nịnh nọt nghênh đón, căn bản không định đi cùng nàng mà là hô lên với người bên trong: “Đại nhân, ta rất nhớ ngươi nha!”

Mập Mạp chạy vào trong, vừa chạy còn vừa truyền âm cho Kim Phi Dao: “Coi như xong, ngươi trốn không thoát đâu, ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không mất mạng.”

“Mập Mạp đáng chết!” Kim Phi Dao thầm mắng một tiếng làm cho Hải Lam Âm bên cạnh không hiểu ra sao.


“Đi lại ngồi xuống!” phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc, ở giữa hai hàng chúng ma, trên cái sạp rộng rãi kia là Lang đại nhân đã lâu không thấy.

Mập Mạp chạy ngay đến, đứng bên cạnh sạp của Lang đại nhân, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ kích động nhìn hắn, biểu cảm nhớ nhung đã lâu.

Xoay người lại, thật khinh bỉ nhìn Mập Mạp một cái, Kim Phi Dao mới không tình nguyện đi vào trong, còn vẫy tay bảo Hải Lam Âm đuổi theo. Trong lòng nàng vẫn không ngừng mắng Mập Mạp, người này rõ ràng đã Hóa Thần trung kỳ rồi mà thấy Lang đại nhân sao vẫn còn chân chó như vậy, chẳng lẽ hồi nhỏ bị kinh hách quá độ, trong lòng có chướng ngại hay sao?

Hải Lam Âm hoàn toàn là đi theo Kim Phi Dao, bảo đi thì đi bảo ngừng thì ngừng, hơn nữa Long Hưng đang ở ngay Tân Long môn đối diện, sắp lần nữa nhìn thấy người này làm tâm tình của nàng có chút không bình thường.

Hai bên đều là ma nhân, Kim Phi Dao nhìn lướt qua, Hồng không có trong số đó, cũng không biết chạy đến chỗ nào lăn lộn rồi. Tuy nhiên, hắn không ở đây cũng tốt, khỏi phải cả ngày nhìn chằm chằm nàng như muốn ăn thịt. Đi đến trước mặt Lang đại nhân, Kim Phi Dao cũng mang biểu cảm nịnh nọt giống hệt Mập Mạp, “Lang đại nhân, từ lần từ biệt trước ta thật nhớ ngươi nha. Không ngờ đối phó một Tân Long môn nho nhỏ mà ngươi lại tự mình đến, thật sự khiến người ta phải kinh ngạc. Những người này bị sao vậy, chẳng lẽ không hiểu thân phận của đại nhân sao, loại việc nhỏ này mà cũng để ngươi đến.”

“Ngồi xuống!” Lang đại nhân quét nàng liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói.

“Ngồi ở đâu?” Kim Phi Dao nhìn bốn phía, hình như trừ bỏ cái sạp này ra thì không còn chỗ nào để ngồi, những Ma nhân bên cạnh đều đứng, trong tay một số người còn cầm ngọc giản truyền tống tin tức, xem ra vừa rồi đang nói chính sự. Không có chỗ ngồi, chẳng lẽ muốn ta ngồi cùng sạp với hắn?

Kim Phi Dao vội khoát tay, ngẩng đầu ưỡn ngực từ chối: “Lang đại nhân, tuy rằng ta là bệ hạ Yêu tộc nhưng ngồi cùng một sạp với ngươi cũng không tốt lắm. Tu vi của ta thấp hơn ngươi, tuy thân phận coi như tôn quý nhưng ta kính trọng ngươi như vậy, ta ngồi bên cạnh là được rồi.” sau đó nàng liền gật đầu cười với Ma nhân bên cạnh, nói muốn một cái ghế dựa, định ngồi ở bên cạnh sạp.

Nhưng Lang đại nhân lại chỉ xuống mặt đất bên cạnh sạp, nghiêm trang nói: “Ngồi ở đây.”

Kim Phi Dao nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, thật là quá đáng, lại dám để nàng ngồi dưới đất, nàng cũng đâu phải thú trông cửa, giờ đã là bệ hạ Yêu tộc rồi, sao có thể làm ra loại chuyện dọa người này chứ, bây giờ đâu phải là trước kia nữa.



Nhưng Mập Mạp lại hoàn toàn không rõ nỗi khổ tâm của chủ nhân, hắn thật tự nhiên an vị trên đất bên sạp, còn vẫy vẫy tay với Kim Phi Dao, thân thiết hô: “Lão nhị, mau tới đây ngồi đi, Lang đại nhân chắc chắn còn có việc muốn nói, ngươi đừng đứng ở đó gây trở ngại nữa.”

Kim Phi Dao chấn động nhìn hắn: “Ngươi gọi ai là lão nhị?”

“Lang đại nhân là lão đại của ta, ngươi đương nhiên là lão nhị, mau mau tới đây đi, nếu không Lang đại nhân sẽ tức giận đấy.” Mập Mạp mặt không đỏ tim không đập mạnh cười cười với nàng.

“Mập Mạp đáng chết!” Kim Phi Dao dùng sức trừng mắt với hắn, đồ gia hỏa không có cốt khí, rốt cục là giống ếch gì mà tính cách lại như vậy chứ, thật quá không có tự tôn của Yêu tộc.

Mắng xong, trong ánh mắt kinh ngạc của Hải Lam Âm, Kim Phi Dao vừa nói thầm vừa chạy đến ngồi xuống mặt đất. Ngồi xuống thì thôi, nàng vẫn còn mang vẻ mặt tức giận bất bình như trước, tay âm thầm cấu Mập Mạp bên cạn. Mập Mạp không ngừng đánh tay nàng, ngăn cản nàng cấu véo, vừa nhìn là biết có vẻ rất thường xuyên làm việc này. Điều này làm cho nàng thật không rõ, nếu không đồng ý thì đừng có đi tới, vừa mắng lại vừa nghe lời rốt cục là thế nào?

Hơn nữa, hiện tại Mập Mạp đã ngồi, Kim Phi Dao cũng ngồi xếp bằng, chỉ riêng mình nàng đứng ở giữa đám Ma nhân, ánh mắt mọi người đổ dồn hết lên người nàng. Trong lều trại yên tĩnh như chết, tất cả mọi người đều nhìn nàng khiến Hải Lam Âm không được tự nhiên, nhưng lại không biết phải làm gì, nàng không biết một Ma nhân nào trong số này. Nhưng Ma nhân cũng không nói chuyện, không hề hỏi nàng là ai, cũng không bảo nàng đi ra ngoài hoặc ngồi xuống, coi nàng như không tồn tại vậy.

Đứng một hồi, Hải Lam Âm thật sự không chịu nổi, mà hơi thở của Ma nhân tóc đen trên sạp quá nặng, uy áp ép tới khiến nàng thở không thông. Cắn răng một cái, nàng cũng cúi đầu không tiếng động chạy đến bên cạnh Kim Phi Dao, ngồi xuống đất.

Cũng không biết có phải Ma nhân chỉ chờ có thế hay không mà nàng vừa mới ngồi xuống, bọn họ liền bắt đầu tiếp tục nghị sự. Ba người Kim Phi Dao tựa như chưa từng xuất hiện, ngoài hai câu ngồi xuống khi nãy thì cái gì cũng không có.

Hải Lam Âm đang định lặng lẽ truyền âm cho Kim Phi Dao, hỏi xem sao lại thế này, vì sao lại để các nàng ngồi ở đây, đây là một loại nhục nhã nha, thì thấy trước mặt xuất hiện một cái bánh bao, Kim Phi Dao đã mở Thập Phục Địa Ngục ra, tự mình ăn một cái còn không tính, lại còn đưa một cái đến bên miệng nàng, nói: “Nghị sự bình thường sẽ rất lâu, ăn bánh bao từ từ chờ đi.”

Mờ mịt nhận bánh bao cắn một miếng, Hải Lam Âm lắc lắc đầu, càng cảm thấy mạc danh kỳ diệu.

back top