Nghĩ Vương Dạ có khả năng sẽ quấn quýt lấy nàng, Kim Phi Dao liền cùng Hoa Uyển Ti và Mập Mạp đi sang bên cạnh, tận lực cách xa hắn một chút. Hiện tại không phải là thời điểm nịnh nọt tu sĩ Hợp Thể kỳ, không thể để hắn có cảm giác bản thân rất thích ở cùng hắn được.
Vương Dạ lúc này đang bận luyện da thú, cũng không nói chuyện này với nàng, dù sao nếu hắn thực sự muốn dùng nàng thì căn bản không cần phải thương lượng.
Kim Phi Dao ngồi bên cạnh xem bản đồ, bắt đầu tìm kiếm xem lát nữa hết bạo lôi vũ nên chạy đi đâu mới tốt. Lộ tuyến hoàn mỹ còn chưa tìm được thì Vương Dạ đã luyện xong quần áo.
Hắn chỉnh tề đi tới, dùng ngón tay vén tóc, tà tà cười nói: “Ngươi định đi đâu?”
“Hả?” Kim Phi Dao vừa ngẩng đầu đã thấy Vương Dạ ăn mặc rất đẹp mắt. Nội sam bên trong áo khoác bên ngoài, còn có bao tay đai lưng đủ cả, ngay cả giày cũng có một đôi. Hơn nữa, không phải là tùy tiện làm một bộ mà bên trên còn có hoa văn tối màu, tựa hồ là dùng linh lực ép da thú xuống rồi làm vậy.
Chất liệu của áo khoác thì Kim Phi Dao vẫn nhận ra là miếng da thú của mình, nhưng còn nội sam mỏng manh mềm mại bên trong thì là gì? Nàng chỉ cho da thú, chưa cho hắn chỉ hoặc tài liệu gì khác nha.
Thấy Kim Phi Dao không nói chuyện mà chỉ nhìn chằm chằm vào quần áo của hắn, Vương Dạ rũ rũ vạt áo, nói: “Lợi dụng phế vật thôi.”
Lợi dụng phế vật? Lúc trước vẫn còn thở dài nhớ lại cuộc sống hạnh phúc trước kia, ôm da thú hoài niệm Liễu Cơ, hiện tại lại nói thẳng là lợi dụng phế vật. Tuy nhiên, nói thật ra thì tay nghề thật sự không tệ, đẹp hơn nàng luyện không chỉ hai, ba lần.
“Ta hỏi ngươi định đi đâu?” Vương Dạ cảm thấy bản thân thật sự là sa đọa, lại đi khoe khoang trúc khí thuật trước mặt tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ, lại còn không phải là thứ tốt tuyệt phẩm gì.
Trạng thái này không thể tiếp tục quá lâu, con người một khi sa đọa sẽ không quay lại được, vì thế hắn liền nói lại câu hỏi cũ.
“Đi đâu ư…” Kim Phi Dao không biết phải trả lời thế nào, nói không có nơi nào để đi thì có lẽ Vương Dạ sẽ đề nghị một nơi để đi, còn nếu không nói như vậy thì hắn sẽ làm sao?
“Uh.” Vương Dạ chau mày ừ một tiếng.
Kim Phi Dao đành phải nói ra: “Ta muốn quay về Thần cấp giới, tiền bối hẳn là không cùng đường với chúng ta?”
“Thần cấp giới?” Vương Dạ nheo mắt nhìn nàng, trong mắt rõ ràng có thể thấy được là hắn không tin. Người muốn trở về Thần cấp giới sao có thể ở trong Thần Nông tộc cả trăm năm? Hơn nữa, nàng còn lấy được không ít thứ từ tay Thụ tộc, ngay cả ngày thường nàng lải nhải không ngừng bên tai hắn cũng không nghe ra nàng muốn trở lại Thần cấp giới.
Tuy hắn ở trong trứng nhưng vẫn có thể nghe thấy chuyện bên ngoài. Trước kia ở trong địa bàn Thụ tộc thì khác, Thụ tộc nói nhỏ, lại sợ hắn hút linh khí cho nên không tới quá gần hắn. Nhưng từ sau khi bị Kim Phi Dao nhặt đi thì người này ba ngày hai lần sẽ đi tới, vuốt vỏ trứng lải nhải nửa ngày, nội dung không có gì khác ngoài việc muốn hắn phải xinh đẹp, đối với nàng thì dịu ngoan trung tâm, đối địch nhân thì hung mãnh, không cho cướp thức ăn, không được đẩy nàng lên phía trước kháng địch, mấy loại việc mà linh thú không bao giờ làm này nàng lại nói đi nói lại không ngừng.
“Đúng vậy, ta trở về Thần cấp giới, tu vi của ta ở đây quá thấp, dễ dàng bị người ta khi dễ. Mọi người đều khi thiện sợ ác, chuyên môn chọn quả hồng mềm để bắt nạt, ta ở đây chính là một cái bánh bao lớn, người người đều có thể tới cắn hai miếng.” Kim Phi Dao nhanh chóng gật đầu, nói hoàn cảnh của mình nghe thật ủy khuất, thuận tiện cũng đặt luôn cả những bất mãn của mình vào lời nói.
“Ngươi nói cũng đúng, ta có thể mở cái khe đi Thần cấp giới cho ngươi, ngươi cứ yên tâm mà đi. Ngươi đã phải về Thần cấp giới thì những thứ lấy được ở Độ Thiên giới mang về cũng vô dụng, đưa cho ta mượn đi.” Vương Dạ cũng không do dự, phi thường tự nhiên nói.
Sắc mặt Kim Phi Dao trở nên rất khó coi, nhìn chằm chằm Vương Dạ nửa ngày không nói ra lời, đây chính là trắng trợn cướp bóc nha!
Sau đó, Vương Dạ ngồi xuống bên cạnh nàng, không chút để ý nói: “Không có chỗ nào đi thì đi theo ta đi. Không phải ngươi cả ngày lải nhải ăn cái gi uống cái gì sao, ta đưa ngươi đi Bách Vị lâu ở Độ Thiên giới nhé.”
“Ngươi mời ta ăn cơm?” Kim Phi Dao nghe vậy thì lập tức nhớ tới thực thần và đại tiểu thư Bách Vị lâu, tuy không biết thực thần có ở Độ Thiên giới hay không nhưng đại tiểu thư Bách Vị lâu thì chắc chắn là có. Nghe thấy Bách Vị lâu, ngay cả Mập Mạp cũng lên tinh thần, sợ Kim Phi Dao không đồng ý, hắn ở bên cạnh dùng ngón tay chọc chọc nàng.
“Không cần chọc!” Kim Phi Dao gạt tay hắn ra, nghiêm cẩn nhìn Vương Dạ. Đồ ăn của Bách Vị lâu ở Độ Thiên giới chắc chắn đắt hơn ở Thần cấp giới, nếu là nàng mời khách thì không đi là tốt nhất.
Vương Dạ cười nói: “Ta còn chưa nghèo đến mức đó, đương nhiên là ta mời ngươi ăn.”
Kim Phi Dao quả thực muốn hỏi hắn xem có phải đã quên vừa rồi còn trần truồng hay không mà bây giờ lại muốn tới Bách Vị lâu mời khách? Vương Dạ này ngay một khối linh thạch hạ phẩm còn không có, mang mệnh đi mời nàng ăn cơm sao?
Đột nhiên, linh quang chợt lóe, nàng có một ý tưởng, có sẵn đả thủ ở đây thì sao lại chỉ nghĩ đến chạy trốn mà không nghĩ cách lợi dụng cho tốt?
Vì thế nàng liền nịnh nọt cười nói: “Tiền bối, trên người ta không có nhiều linh thạch, nếu gặp vài lần bạo lôi vũ thì sẽ không đủ dùng. Không bằng chúng ta vừa đi vừa giết ma thú, kiếm ít linh thạch làm lộ phí đồng thời còn có thể có được tài liệu luyện chế pháp bảo. Ngươi xuất lực khá lớn, chúng ta chia sáu-bốn đi. Ngươi sáu ta bốn, ta có thể giúp ngươi thông khí, ta còn có pháp bảo phi hành rất thoải mái, tu sĩ Hợp Thể kỳ đều thích. Hơn nữa, ta còn có thể làm đồ ăn, ăn vào là bổ sung được linh lực, ngươi vừa mới chữa thương xong, ăn một chút gì bổ bổ cũng tốt.”
Giết ma thú thì nàng không giúp được chút gì, ấy vậy mà dám mở miệng muốn bốn phần, đó chỉ là để Vương Dạ có cơ hội cò kè mặc cả thôi, theo suy nghĩ của nàng, hẳn là có thể chia hai-tám.
Dù sao cũng không cần xuất chút lực nào, chút ưu việt ấy cũng giống như nhặt được, bảo sao Bố Dao lại thích ăn miễn phí của người khác như thế, loại cảm giác này thật không tệ, bản thân cũng có thể làm được.
Trên mặt Vương Dạ luôn mang theo chút ý cười tà tà, nếu không cười như vậy thì trông hắn cũng khá đứng đắn, nhưng chỉ cần đeo nụ cười đó lên là Kim Phi Dao lại có cảm giác hắn đang có ý nghĩ xấu.
“Một-chín, ta vốn không định chia cho ngươi nhưng lại nghĩ nếu như thế sẽ biến thành ta nuôi ngươi, sẽ làm ta nhớ tới những ký ức không muốn nhớ lại.” Vương Dạ nheo mắt lại cười nói.
Không muốn nhớ lại? trong đầu Kim Phi Dao lập tức xuất hiện thân ảnh của ăn không vương Bố Dao, không phải Vương Dạ cũng là thụ hại giả đó chứ? Nàng không có hảo ý hỏi; “Lúc ta vừa tới Độ Thiên giới gặp được một người, hắn nói hắn tên Bố Dao, hình như đã ở rất nhiều nơi. Người nọ thật sự rất xấu, ta nghèo như vậy mà hắn còn lấy hết tất cả các thứ của ta, không biết tiền bối có biết hắn không?”
“Hắn ở đâu?” Vương Dạ nhướng mày hỏi.
“Ở ngay trong trấn Mộng Vân cách đây không xa, tuy nhiên cũng đã qua trăm năm, có lẽ hắn đã sớm đi rồi.” nhìn biểu cảm của Vương Dạ, Kim Phi Dao khẳng định hắn cũng đã ăn mệt từ Bố Dao. Bố Dao lợi hại như thế, trên Độ Thiên giới hẳn là chưa có ai chưa từng bị hắn ăn.
Vương Dạ trầm mặc một hồi, ở Độ Thiên giới làm cho người ta nghe thấy đã sợ mất mật không phải là ma thú, cũng không phải Thần tộc mà chính là tên Bố Dao nhìn như yếu đuối đó. Tên biến thái đó, thật sự là không muốn nhìn thấy hắn chút nào.
“Bạo lôi vũ qua đi chúng ta liền tới trấn nhỏ có Bách Vị lâu.” Vương Dạ không nhìn ánh mắt đầy chờ đợi của ba người Kim Phi Dao, trực tiếp nhảy qua đề tài Bố Dao, loại chuyện dọa người đó hắn không muốn nói ra.
Hiện tại đã có Vương Dạ giết ma thú, đi Bách Vị lâu cũng không sao, chỉ có điều Nhật Nguyệt môn và Bách Vị lâu có quan hệ không sai, Vương Dạ bị đánh thành như vậy mà Bách Vị lâu ở Độ Thiên giới vẫn không có việc gì? Người có trù nghệ thật sự là chiếm tiện nghi, ngay cả họa diệt môn cũng có thể tránh? Kim Phi Dao cảm thấy bản thân cần phải nói vài lời nhưng không làm liên lụy đến bản thân.
“Tiền bối, đã năm trăm năm rồi, liệu Bách Vị lâu có đóng cửa rồi không? Bách Vị lâu ở Thần cấp giới lúc đó đã phân rõ quan hệ với Nhật Nguyệt môn, chẳng lẽ ở Độ Thiên giới lại vẫn còn chờ ngươi?” Kim Phi Dao thật tri kỷ nhắc nhở Vương Dạ, Nhật Nguyệt môn ngã liệu Bách Vị lâu có bị liên lụy không? Dù sao Bách Vị lâu ở Thần cấp giới lúc trước cũng đã phản bội Nhật Nguyệt môn, nếu Bách Vị lâu ở Độ Thiên giới cũng từ bỏ Vương Dạ thì lúc này tới đó còn không phải là chờ người giết?
“Không biết, ta vừa vặn có đồ đặt ở đó, cứ đi nhìn xem sao.” Vương Dạ đột nhiên cười lạnh: “Ngươi yên tâm, nếu ngươi sợ thì lúc nào cũng có thể đi.”
“Chỉ cần để lại túi càn khôn của ta cho ngươi sao?” Kim Phi Dao hỏi lại một cái, sau đó thận trọng nói: “Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ đưa ngươi đi.”
Một thành nha, ngay cả Hoàng Toái ma xà rác rưởi cũng có mười vạn khối linh thạch, ma thú mà tu sĩ Hợp Thể kỳ đánh hạ chắc chắn có không ít linh thạch. Bản thân không cần làm việc cũng có thể kiếm được nhiều linh thạch như vậy, còn có da cốt và thịt thú nữa, làm sao có thể buông tha loại chuyện tốt này?
Tuy nhiên, Kim Phi Dao cũng cảm thấy những nhân vật ở Độ Thiên giới thật là có tố chất, đều trần truồng mà còn đi mượn này nọ, tuy không khác cướp cho lắm nhưng lại không hề động tay giết người. Nếu không, chỉ cần một tát đánh chết mình là tất cả còn không về hắn?
Kỳ thực Kim Phi Dao đã nghĩ sai rồi, tuy giết tu sĩ Luyện Hư kỳ có hơi dọa người nhưng như Vương Dạ bây giờ có giết chết nàng cũng hoàn toàn không có vấn đề gì. Chẳng qua là cảm thấy trên người nàng không có gì đáng giá để cướp mà thôi. Luyện Hư sơ kỳ thì có thể có cái gì? Trăm gốc linh thảo chưa tới năm ngàn năm chỉ có Hợp Thể sơ kỳ mới cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ cần chiếm một chỗ có rừng cây hoàng kim thì ở chỗ Thụ tộc sẽ có rất nhiều linh thảo để hái.
Ngoài chút linh thảo đó thì những thứ tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ sử dụng hoàn toàn là rác, cướp mấy thứ đó có khác gì cướp ăn với chó đâu.
Những thứ mà Kim Phi Dao coi làm bảo lại bị Vương Dạ coi là thức ăn cho chó. Tuy nhiên, cũng coi như nàng may mắn, nếu Vương Dạ nhất thời quật khởi xem xét túi càn khôn của nàng thì sẽ thấy vô số thứ của mình, hơn nữa tất cả đều là hắn đưa cho Liễu Cơ, đến lúc đó chỉ sợ sẽ nổi trận lôi đình, đổ hết mối hận diệt phái năm trăm năm trước lên người Kim Phi Dao.
Chỉ cần nhìn những thứ trong túi càn khôn này thì ngốc tử cũng biết Kim Phi Dao chắc chắn là nhân vật trọng yếu hủy đi Nhật Nguyệt môn, nhiều đồ như vậy sẽ không thể xuất hiện trên hạng người vô danh được.
Vương Dạ lúc này đang bận luyện da thú, cũng không nói chuyện này với nàng, dù sao nếu hắn thực sự muốn dùng nàng thì căn bản không cần phải thương lượng.
Kim Phi Dao ngồi bên cạnh xem bản đồ, bắt đầu tìm kiếm xem lát nữa hết bạo lôi vũ nên chạy đi đâu mới tốt. Lộ tuyến hoàn mỹ còn chưa tìm được thì Vương Dạ đã luyện xong quần áo.
Hắn chỉnh tề đi tới, dùng ngón tay vén tóc, tà tà cười nói: “Ngươi định đi đâu?”
“Hả?” Kim Phi Dao vừa ngẩng đầu đã thấy Vương Dạ ăn mặc rất đẹp mắt. Nội sam bên trong áo khoác bên ngoài, còn có bao tay đai lưng đủ cả, ngay cả giày cũng có một đôi. Hơn nữa, không phải là tùy tiện làm một bộ mà bên trên còn có hoa văn tối màu, tựa hồ là dùng linh lực ép da thú xuống rồi làm vậy.
Chất liệu của áo khoác thì Kim Phi Dao vẫn nhận ra là miếng da thú của mình, nhưng còn nội sam mỏng manh mềm mại bên trong thì là gì? Nàng chỉ cho da thú, chưa cho hắn chỉ hoặc tài liệu gì khác nha.
Thấy Kim Phi Dao không nói chuyện mà chỉ nhìn chằm chằm vào quần áo của hắn, Vương Dạ rũ rũ vạt áo, nói: “Lợi dụng phế vật thôi.”
Lợi dụng phế vật? Lúc trước vẫn còn thở dài nhớ lại cuộc sống hạnh phúc trước kia, ôm da thú hoài niệm Liễu Cơ, hiện tại lại nói thẳng là lợi dụng phế vật. Tuy nhiên, nói thật ra thì tay nghề thật sự không tệ, đẹp hơn nàng luyện không chỉ hai, ba lần.
“Ta hỏi ngươi định đi đâu?” Vương Dạ cảm thấy bản thân thật sự là sa đọa, lại đi khoe khoang trúc khí thuật trước mặt tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ, lại còn không phải là thứ tốt tuyệt phẩm gì.
Trạng thái này không thể tiếp tục quá lâu, con người một khi sa đọa sẽ không quay lại được, vì thế hắn liền nói lại câu hỏi cũ.
“Đi đâu ư…” Kim Phi Dao không biết phải trả lời thế nào, nói không có nơi nào để đi thì có lẽ Vương Dạ sẽ đề nghị một nơi để đi, còn nếu không nói như vậy thì hắn sẽ làm sao?
“Uh.” Vương Dạ chau mày ừ một tiếng.
Kim Phi Dao đành phải nói ra: “Ta muốn quay về Thần cấp giới, tiền bối hẳn là không cùng đường với chúng ta?”
“Thần cấp giới?” Vương Dạ nheo mắt nhìn nàng, trong mắt rõ ràng có thể thấy được là hắn không tin. Người muốn trở về Thần cấp giới sao có thể ở trong Thần Nông tộc cả trăm năm? Hơn nữa, nàng còn lấy được không ít thứ từ tay Thụ tộc, ngay cả ngày thường nàng lải nhải không ngừng bên tai hắn cũng không nghe ra nàng muốn trở lại Thần cấp giới.
Tuy hắn ở trong trứng nhưng vẫn có thể nghe thấy chuyện bên ngoài. Trước kia ở trong địa bàn Thụ tộc thì khác, Thụ tộc nói nhỏ, lại sợ hắn hút linh khí cho nên không tới quá gần hắn. Nhưng từ sau khi bị Kim Phi Dao nhặt đi thì người này ba ngày hai lần sẽ đi tới, vuốt vỏ trứng lải nhải nửa ngày, nội dung không có gì khác ngoài việc muốn hắn phải xinh đẹp, đối với nàng thì dịu ngoan trung tâm, đối địch nhân thì hung mãnh, không cho cướp thức ăn, không được đẩy nàng lên phía trước kháng địch, mấy loại việc mà linh thú không bao giờ làm này nàng lại nói đi nói lại không ngừng.
“Đúng vậy, ta trở về Thần cấp giới, tu vi của ta ở đây quá thấp, dễ dàng bị người ta khi dễ. Mọi người đều khi thiện sợ ác, chuyên môn chọn quả hồng mềm để bắt nạt, ta ở đây chính là một cái bánh bao lớn, người người đều có thể tới cắn hai miếng.” Kim Phi Dao nhanh chóng gật đầu, nói hoàn cảnh của mình nghe thật ủy khuất, thuận tiện cũng đặt luôn cả những bất mãn của mình vào lời nói.
“Ngươi nói cũng đúng, ta có thể mở cái khe đi Thần cấp giới cho ngươi, ngươi cứ yên tâm mà đi. Ngươi đã phải về Thần cấp giới thì những thứ lấy được ở Độ Thiên giới mang về cũng vô dụng, đưa cho ta mượn đi.” Vương Dạ cũng không do dự, phi thường tự nhiên nói.
Sắc mặt Kim Phi Dao trở nên rất khó coi, nhìn chằm chằm Vương Dạ nửa ngày không nói ra lời, đây chính là trắng trợn cướp bóc nha!
Sau đó, Vương Dạ ngồi xuống bên cạnh nàng, không chút để ý nói: “Không có chỗ nào đi thì đi theo ta đi. Không phải ngươi cả ngày lải nhải ăn cái gi uống cái gì sao, ta đưa ngươi đi Bách Vị lâu ở Độ Thiên giới nhé.”
“Ngươi mời ta ăn cơm?” Kim Phi Dao nghe vậy thì lập tức nhớ tới thực thần và đại tiểu thư Bách Vị lâu, tuy không biết thực thần có ở Độ Thiên giới hay không nhưng đại tiểu thư Bách Vị lâu thì chắc chắn là có. Nghe thấy Bách Vị lâu, ngay cả Mập Mạp cũng lên tinh thần, sợ Kim Phi Dao không đồng ý, hắn ở bên cạnh dùng ngón tay chọc chọc nàng.
“Không cần chọc!” Kim Phi Dao gạt tay hắn ra, nghiêm cẩn nhìn Vương Dạ. Đồ ăn của Bách Vị lâu ở Độ Thiên giới chắc chắn đắt hơn ở Thần cấp giới, nếu là nàng mời khách thì không đi là tốt nhất.
Vương Dạ cười nói: “Ta còn chưa nghèo đến mức đó, đương nhiên là ta mời ngươi ăn.”
Kim Phi Dao quả thực muốn hỏi hắn xem có phải đã quên vừa rồi còn trần truồng hay không mà bây giờ lại muốn tới Bách Vị lâu mời khách? Vương Dạ này ngay một khối linh thạch hạ phẩm còn không có, mang mệnh đi mời nàng ăn cơm sao?
Đột nhiên, linh quang chợt lóe, nàng có một ý tưởng, có sẵn đả thủ ở đây thì sao lại chỉ nghĩ đến chạy trốn mà không nghĩ cách lợi dụng cho tốt?
Vì thế nàng liền nịnh nọt cười nói: “Tiền bối, trên người ta không có nhiều linh thạch, nếu gặp vài lần bạo lôi vũ thì sẽ không đủ dùng. Không bằng chúng ta vừa đi vừa giết ma thú, kiếm ít linh thạch làm lộ phí đồng thời còn có thể có được tài liệu luyện chế pháp bảo. Ngươi xuất lực khá lớn, chúng ta chia sáu-bốn đi. Ngươi sáu ta bốn, ta có thể giúp ngươi thông khí, ta còn có pháp bảo phi hành rất thoải mái, tu sĩ Hợp Thể kỳ đều thích. Hơn nữa, ta còn có thể làm đồ ăn, ăn vào là bổ sung được linh lực, ngươi vừa mới chữa thương xong, ăn một chút gì bổ bổ cũng tốt.”
Giết ma thú thì nàng không giúp được chút gì, ấy vậy mà dám mở miệng muốn bốn phần, đó chỉ là để Vương Dạ có cơ hội cò kè mặc cả thôi, theo suy nghĩ của nàng, hẳn là có thể chia hai-tám.
Dù sao cũng không cần xuất chút lực nào, chút ưu việt ấy cũng giống như nhặt được, bảo sao Bố Dao lại thích ăn miễn phí của người khác như thế, loại cảm giác này thật không tệ, bản thân cũng có thể làm được.
Trên mặt Vương Dạ luôn mang theo chút ý cười tà tà, nếu không cười như vậy thì trông hắn cũng khá đứng đắn, nhưng chỉ cần đeo nụ cười đó lên là Kim Phi Dao lại có cảm giác hắn đang có ý nghĩ xấu.
“Một-chín, ta vốn không định chia cho ngươi nhưng lại nghĩ nếu như thế sẽ biến thành ta nuôi ngươi, sẽ làm ta nhớ tới những ký ức không muốn nhớ lại.” Vương Dạ nheo mắt lại cười nói.
Không muốn nhớ lại? trong đầu Kim Phi Dao lập tức xuất hiện thân ảnh của ăn không vương Bố Dao, không phải Vương Dạ cũng là thụ hại giả đó chứ? Nàng không có hảo ý hỏi; “Lúc ta vừa tới Độ Thiên giới gặp được một người, hắn nói hắn tên Bố Dao, hình như đã ở rất nhiều nơi. Người nọ thật sự rất xấu, ta nghèo như vậy mà hắn còn lấy hết tất cả các thứ của ta, không biết tiền bối có biết hắn không?”
“Hắn ở đâu?” Vương Dạ nhướng mày hỏi.
“Ở ngay trong trấn Mộng Vân cách đây không xa, tuy nhiên cũng đã qua trăm năm, có lẽ hắn đã sớm đi rồi.” nhìn biểu cảm của Vương Dạ, Kim Phi Dao khẳng định hắn cũng đã ăn mệt từ Bố Dao. Bố Dao lợi hại như thế, trên Độ Thiên giới hẳn là chưa có ai chưa từng bị hắn ăn.
Vương Dạ trầm mặc một hồi, ở Độ Thiên giới làm cho người ta nghe thấy đã sợ mất mật không phải là ma thú, cũng không phải Thần tộc mà chính là tên Bố Dao nhìn như yếu đuối đó. Tên biến thái đó, thật sự là không muốn nhìn thấy hắn chút nào.
“Bạo lôi vũ qua đi chúng ta liền tới trấn nhỏ có Bách Vị lâu.” Vương Dạ không nhìn ánh mắt đầy chờ đợi của ba người Kim Phi Dao, trực tiếp nhảy qua đề tài Bố Dao, loại chuyện dọa người đó hắn không muốn nói ra.
Hiện tại đã có Vương Dạ giết ma thú, đi Bách Vị lâu cũng không sao, chỉ có điều Nhật Nguyệt môn và Bách Vị lâu có quan hệ không sai, Vương Dạ bị đánh thành như vậy mà Bách Vị lâu ở Độ Thiên giới vẫn không có việc gì? Người có trù nghệ thật sự là chiếm tiện nghi, ngay cả họa diệt môn cũng có thể tránh? Kim Phi Dao cảm thấy bản thân cần phải nói vài lời nhưng không làm liên lụy đến bản thân.
“Tiền bối, đã năm trăm năm rồi, liệu Bách Vị lâu có đóng cửa rồi không? Bách Vị lâu ở Thần cấp giới lúc đó đã phân rõ quan hệ với Nhật Nguyệt môn, chẳng lẽ ở Độ Thiên giới lại vẫn còn chờ ngươi?” Kim Phi Dao thật tri kỷ nhắc nhở Vương Dạ, Nhật Nguyệt môn ngã liệu Bách Vị lâu có bị liên lụy không? Dù sao Bách Vị lâu ở Thần cấp giới lúc trước cũng đã phản bội Nhật Nguyệt môn, nếu Bách Vị lâu ở Độ Thiên giới cũng từ bỏ Vương Dạ thì lúc này tới đó còn không phải là chờ người giết?
“Không biết, ta vừa vặn có đồ đặt ở đó, cứ đi nhìn xem sao.” Vương Dạ đột nhiên cười lạnh: “Ngươi yên tâm, nếu ngươi sợ thì lúc nào cũng có thể đi.”
“Chỉ cần để lại túi càn khôn của ta cho ngươi sao?” Kim Phi Dao hỏi lại một cái, sau đó thận trọng nói: “Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ đưa ngươi đi.”
Một thành nha, ngay cả Hoàng Toái ma xà rác rưởi cũng có mười vạn khối linh thạch, ma thú mà tu sĩ Hợp Thể kỳ đánh hạ chắc chắn có không ít linh thạch. Bản thân không cần làm việc cũng có thể kiếm được nhiều linh thạch như vậy, còn có da cốt và thịt thú nữa, làm sao có thể buông tha loại chuyện tốt này?
Tuy nhiên, Kim Phi Dao cũng cảm thấy những nhân vật ở Độ Thiên giới thật là có tố chất, đều trần truồng mà còn đi mượn này nọ, tuy không khác cướp cho lắm nhưng lại không hề động tay giết người. Nếu không, chỉ cần một tát đánh chết mình là tất cả còn không về hắn?
Kỳ thực Kim Phi Dao đã nghĩ sai rồi, tuy giết tu sĩ Luyện Hư kỳ có hơi dọa người nhưng như Vương Dạ bây giờ có giết chết nàng cũng hoàn toàn không có vấn đề gì. Chẳng qua là cảm thấy trên người nàng không có gì đáng giá để cướp mà thôi. Luyện Hư sơ kỳ thì có thể có cái gì? Trăm gốc linh thảo chưa tới năm ngàn năm chỉ có Hợp Thể sơ kỳ mới cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ cần chiếm một chỗ có rừng cây hoàng kim thì ở chỗ Thụ tộc sẽ có rất nhiều linh thảo để hái.
Ngoài chút linh thảo đó thì những thứ tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ sử dụng hoàn toàn là rác, cướp mấy thứ đó có khác gì cướp ăn với chó đâu.
Những thứ mà Kim Phi Dao coi làm bảo lại bị Vương Dạ coi là thức ăn cho chó. Tuy nhiên, cũng coi như nàng may mắn, nếu Vương Dạ nhất thời quật khởi xem xét túi càn khôn của nàng thì sẽ thấy vô số thứ của mình, hơn nữa tất cả đều là hắn đưa cho Liễu Cơ, đến lúc đó chỉ sợ sẽ nổi trận lôi đình, đổ hết mối hận diệt phái năm trăm năm trước lên người Kim Phi Dao.
Chỉ cần nhìn những thứ trong túi càn khôn này thì ngốc tử cũng biết Kim Phi Dao chắc chắn là nhân vật trọng yếu hủy đi Nhật Nguyệt môn, nhiều đồ như vậy sẽ không thể xuất hiện trên hạng người vô danh được.