Mập Mạp tiến giai Hợp Thể kỳ đầu tiên, trong khi Thái Hạo Diễn còn chưa trở về thì nơi này là do hắn định đoạt. Không biết có phải Thạch Sở cảm thấy nơi này quá thương tâm, nhất thời không tiếp thu được hay không mà như không biết bản thân phải làm gì, chỉ có thể đi bế quan, khổ tu để quên đi.
Cho nên Mập Mạp hiện tại có thể đi ngang trấn Tố Vị, tuy nhiên nhìn lướt xuống dưới thì hắn phát hiện người mà hắn có thể quản chỉ có ba con rối kia, kể cả hắn có uy phong cũng không cảm thấy gì.
Tiểu Uyển thì không cần phải nói, chỉ cần điêu ra mấy thứ đồ chơi là có thể làm nàng vui vẻ cười một ngày. Hoa phu nhân cả ngày hỏi thăm ân cần, kể cả hắn có thành phế vật thì nàng cũng vẫn đối xử tốt với hắn như trước. Mà Niệm Khê… Mập Mạp quay đầu nhìn Niệm Khê đang ngồi ở cửa Bách Vị lâu, nàng vẫn cứ lẳng lặng ngồi ở đó, không biết đang nhìn cái gì, không khác lúc còn ngốc trước kia cho lắm.
Ngoài ba người các nàng thì chỉ còn con rối Thái Hạo Diễn. Thứ đó quá ít nói, mấy lần hắn nói chuyện với nó thì trọng tâm đề tài đều phi thường nghiêm túc, Mập Mạp sợ tới mức không dám đi qua nữa.
Không có mỹ nhân, ngoài bánh bao và tạp nồi thì không có mỹ vị gì khác. Mập Mạp ngẩng đầu nhìn trời, không tiếng động thở dài, kéo bước chân nặng nề đi đến một góc, chôn mình trong đống thú cốt bắt đầu điêu gia cụ.
“Ếch thúc thúc, đưa ta đi ra ngoài xem Thụ tộc được không?”
“Mập nhi, có khách tới Bách Vị lâu nhưng Thạch trù thần còn chưa nấu tạp nồi, ngươi đi tìm hắn được không?”
“Mập Mạp, thủ khúc này ta không biết đàn, hãy dạy ta đi.”
“Ếch thúc thúc!”
“Mập nhi!”
“Mập Mạp!”
“A! Phiền chết ta, mấy thứ này ta căn bản không biết làm!” không ngờ công việc lại nhiều như vậy, Mập Mạp sắp bị ồn đến chết rồi. Ngày thường hắn chỉ cần chơi đùa, điêu một vài thứ, căn bản không phát hiện Bách Vị lâu lại có nhiều chuyện như vậy. Tiểu Uyển muốn gọi hắn đi chơi, Bách Vị lâu chỉ cần có người tới là sẽ có việc cần hắn đi xử lý, mà Niệm Khê lại còn muốn hắn dạy đàn, hắn thì biết đàn cái gì, đánh tảng đá thì may ra!
Mập Mạp chỉ hy vọng Kim Phi Dao và Hoa Uyển Ti mau mau tiến giai đi ra, chứ cứ như thế này thì hắn căn bản không thể đi luyện Bổ Thiên thạch gì đó. Cái túi đựng Bổ Thiên thạch còn chưa mở ra lần nào, phương pháp bổ thiên hắn cũng chưa liếc mắt một cái.
Cứ như vậy qua một năm, cấm chế tầng tám của Bách Vị lâu tán đi, Hoa Uyển Ti đẹp như tiên nữ bay xuống dưới. Nhẹ nhàng vén tóc, nhìn Mập Mạp đang ngẩn người nhìn ra đại môn, nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi lại nhàn hạ rồi, chẳng qua mới một năm thôi, những việc vặt vãnh này lại có thể làm cho ngươi dại ra như thế.”
“Có lầm không vậy? Sao ngươi tiến giai đến Hợp Thể kỳ lại không có chút động tĩnh nào?” Mập Mạp ngẩng đầu, phát hiện Hoa Uyển Ti đã Hợp Thể kỳ, giống như lần trước tiến giai Luyện Hư kỳ, động tĩnh cực kỳ nhỏ, dị tượng còn không có, tiên giai rất tự nhiên.
Đánh giá nàng vài lần, Mập Mạp hắc hắc cười nói: “Lão đại ngu ngốc kia, lại là kẻ tiến giai cuối cùng, tư chất của nàng thật là quá tệ. Ngươi thì thật nhanh, mới một năm đã tiến giai, vừa vặn nhận lại những việc vặt này đi, ta sắp vội chết rồi.”
“Đám rác này để ở chỗ ngươi đi, lúc nào muốn làm đường hoặc thang lầu thì lấy ra dùng.” Hoa Uyển Ti hé miệng cười, lấy túi càn khôn của mình ra đổ sang một bên, một đống đá xám trắng xếp thành núi rơi ra.
“Đây là cái gì? Các ngươi cũng không ra ngoài, đi đâu kiếm nhiều đá như vậy?” Mập Mạp không hiểu nhìn những hòn đá này, đã chồng chất cao bằng hai tầng nhà rồi. Lần trước lão đại đem Bàn Cổ điện về cũng lần không ít đá, đều là màu trắng nhưng những hòn đá này lại lẫn cả sắc xám, không xinh đẹp như vậy.
Hoa Uyển Ti nhẹ nhàng ho một tiếng: “Đây là linh thạch ta dùng hết trong một năm nay, tuy không có linh khí nhưng hình dạng khá lớn, sau này có thể dùng để lát đường. Nếu không lúc cần đến lại phải ra ngoài tìm, rất phiền toái.”
Nhìn núi phế thạch chồng chất, Mập Mạp dừng nửa ngày mới nói: “Ngươi lại dùng hết nhiều linh thạch như vậy, nếu đổi sang những khối linh thạch nhỏ thì là bao nhiêu chứ? Không phải là ngươi phủ linh thạch kín lầu tám rồi ngủ luôn bên trên, ngày đêm không ngừng hấp thu linh khí đó chứ?”
Núi linh thạch này thật sự quá kinh người, kể cả đã không còn linh khí nhưng vẫn có thể nhìn ra số lượng không ít. Mập Mạp rất muốn đổi chúng thành linh thạch bình thường để nhìn xem rốt cục có bao nhiêu. Đây không phải là tu luyện, là nuốt linh thạch nha!
“Cũng không thể cả hai người bế quan lâu dài được, chỉ cần có hai ta là Hợp Thể kỳ thì Kim Phi Dao ở Độ Thiên giới sẽ có bảo đảm hơn. Hơn nữa, nhiều việc vặt vãnh như vậy ngươi làm hết được sao?” Hoa Uyển Ti cười nói.
“Vậy ngươi làm hết đi, ta còn gia cụ chưa làm xong nữa. Nguyệt Dương sắp tới rồi, nếu bọn hắn tới mà không có gia cụ, lại không có cả Bố Dao ở đây, ai biết được có gây phiền toái cho chúng ta hay không.” Mập Mạp nghĩ thấy cũng đúng, Hoa Uyển Ti đi ra thì hắn có thể nhàn hơn.
Hoa Uyển Ti gật đầu; “Nói cũng đúng, ngươi mau luyện xong gia cụ đi còn có việc khác phải làm nữa.”
Mập Mạp còn tưởng rằng hắn có thể thoải mái một chút, sao lại có việc cho hắn làm rồi! “Còn có chuyện gì phải làm? Hiện tại chúng ta không thiếu linh thạch, không cần phải liều mạng làm việc như vậy chứ.”
“Đương nhiên là luyện hết Bổ Thiên thạch, sau đó lúc không có việc gì thì ngươi đi ra ngoài nhặt thêm Bổ Thiên thạch về. Chúng ta phải chuẩn bị, đợi đến khi lão đại tiến giai xuất ra sẽ bắt đầu bổ thiên.” Hoa Uyển Ti nói.
Mập Mạp nhìn nàng đầy không muốn, nghĩ nghĩ rồi nói: “Hiện tại luyện ra cũng không thể lập tức dùng, ta thấy vẫn nên đi nhặt đá về thì hơn. Đợi lão đại xuất ra thì sẽ có rất nhiều Bổ Thiên thạch, đến lúc đó chỉ cần luyện không cần nhặt nữa, như vậy sẽ càng tiện.”
“Ngươi chỉ muốn nhàn hạ thôi, cứ làm như vậy đi.” Hoa Uyển Ti cười cười, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư Mập Mạp.
Có Hoa Uyển Ti ở đây, Bách Vị lâu vốn không nhiều việc lại bị Mập Mạp làm cho loạn thất bát tao cuối cùng cũng về tới đường chính. Cuộc sống hàng ngày lại đâu vào đấy, ngoài Kim Phi Dao đang bế quan thì bọn họ sống rất bình tĩnh.
Lúc này Thái Hạo Diễn đã trở lại, nhìn thấy trấn Tố Vị không khác gì lúc hắn rời đi thì đi tới chỗ con rối thu linh thạch, lại bổ sung thêm những thứ muốn bán rồi trở lại chỗ ở của mình. Hoa Uyển Ti mang theo linh thạch của một trăm năm, kéo Mập Mạp đi gặp hắn.
Hoa Uyển Ti giao linh thạch lên trước, sau đó nói chuyện các nàng muốn bổ thiên ở đây, lại đề nghị làm cấm chế của riêng mình ở bên cạnh. Như vậy sẽ tiện lợi hơn, nếu không các nàng không có nơi nào để đi, chỉ có thể ở lại trong Bách Vị lâu, như vậy sẽ ảnh hưởng đến khách nhân.
“Việc bổ thiên các ngươi cứ tùy ý, tuy nhiên ta sẽ không xuất lực.” Thái Hạo Diễn như không có việc gì nói.
Phục Hy tộc cũng giống các Thần tộc khác, cũng có nơi ở bổ thiên, có chỗ tốt gì tự nhiên là hắn biết. Nơi này lại có người chủ động đi làm chuyện tốt như vậy, hắn đương nhiên ủng hộ bọn họ làm.
“Tiền bối, kế hoạch của chúng ta có hơi lớn, ta nói kỹ cho ngươi nghe một chút.” Hoa Uyển Ti còn chưa nói xong, liền bắt đầu trình bày ý tưởng của các nàng ra. Vì hiện tại không có một vị Thần tộc nào mở địa bàn ra cho tu sĩ tới ở, nếu muốn Thái Hạo Diễn ủng hộ bọn họ thì đương nhiên phải nói cho rõ ràng. Huống chi, ý của Hoa Uyển Ti là muốn cả bốn tộc ủng hộ, cả bốn tộc đều được chia ích lợi từ đây thì chuyện này mới có khả năng hoàn thành.
Chỉ là bây giờ còn chưa hề động công đã đi tìm người tứ tộc về thì không tốt, nàng chỉ nói cùng Thái Hạo Diễn, trước tiên để tu sĩ Đại Thừa kỳ là hắn làm hậu trường mới được.
“Sửa chữa và chế tạo thành thị, các ngươi muốn làm nơi này trở thành nơi tu sĩ tam tộc ở lâu dài, vậy không phải là tìm đối thủ cho ta sao?” Thái Hạo Diễn nhàn nhạt nói.
Hoa Uyển Ti vội giải thích: “Chúng ta nghĩ thế này. Đợi đến khi quy mô lớn một chút thì sẽ tìm người tương đối có uy vọng trong tam tộc tới cùng duy hộ nơi này. Chúng ta chỉ cần chiếm một phần nhỏ là được, chủ sự thì vẫn phải từ các ngươi đứng ra.”
Lấy lùi làm tiến là ý tưởng của Hoa Uyển Ti. Bốn tộc từ lúc đầu không cần phải xuất lực, đương nhiên sẽ nhẹ nhàng đồng ý. Chỉ cần đợi đến lúc có chút thành quả thì mọi người tự nhiên sẽ gia nhập, không có khả năng để mình các nàng xuất lực. Mà về phía Nhân tộc, các nàng đã nghĩ kỹ rồi, phải tìm ác nhân lớn nhất là Bố Dao tới làm chủ sự. Có tên kia ở đây thì các tộc khác sẽ không chiếm được tiện nghi gì.
Yêu tộc thì chỉ có thể tạm thời nghĩ đến Mộng Vân bệ hạ, là vị bệ hạ Đại Thừa kỳ cuối cùng, có quan hệ tốt với Bố Dao, dù nháo thế nào cũng không có khả năng trở mặt. Ma tộc thì không biết, các nàng từ lúc tới đây mới chỉ gặp tu sĩ Ma tộc Hợp Thể kỳ, nghe nói Ma nhân đều thích độc lai độc vãng, không cần giao dịch thì cơ hồ sẽ không xuất hiện. Mà Ma tộc Đại Thừa kỳ thì hiện tại các nàng không có cơ hội gặp, tuy nhiên điều này cũng không ảnh hưởng gì, chỉ cần trời nơi này được vá là Ma tộc tự nhiên sẽ xuất hiện.
“Những cái này đều chỉ là mạnh miệng, các ngươi cứ bổ một khối ra xem đã. Có rất nhiều người nói muốn làm chuyện này nhưng lại vì thời gian quá dài mà từ bỏ, nếu các ngươi thực sự có thể làm ra thì tự nhiên sẽ có người ủng hộ. Địa bàn đã bổ thiên sẽ có người chú ý, đến lúc đó tự nhiên có người tới tìm.” Hiện tại ngay một miếng bằng lỗ kim còn chưa bổ được, nói gì đến chuyện cho thuê, trước tiên cứ làm ra đã rồi nói sau.
Chỉ cần là địa bàn không phải của Thần tộc thì không bao lâu sẽ truyền khắp Độ Thiên giới, căn bản không cần lo lắng vấn đề này.
“Vậy là tiền bối đồng ý? Chúng ta đi chuẩn bị luôn đây, cũng sắp khởi công được rồi.” Hoa Uyển Ti lộ vẻ vui mừng cười nói.
Thái Hạo Diễn khoát tay: “Đi đi, ta sẽ không vung tay múa chân với các ngươi, cũng không ra tay giúp đỡ, để xem các ngươi có thể làm ra cái gì.”
“Dạ!” Hoa Uyển Ti lên tiếng, cùng Mập Mạp lui ra ngoài, trở về Bách Vị lâu. Chính vì thái độ không thích quản sự này của Thái Hạo Diễn nên Hoa Uyển Ti mới chọn hắn làm đối tượng hợp tác, nếu đổi thành người thích nhúng tay thì nàng sẽ không đưa ra ý kiến như vậy, đã không có ưu việt cho mình thì ai thích bổ thiên cứ đi mà bổ.
Thái Hạo Diễn ngồi một mình, nhớ tới mấy tiểu gia hỏa chí khí cao này, nhàn nhạt nở nụ cười. Cầm túi càn khôn vừa được đưa, hắn quét thần thức vào trong, đột nhiên ngây ngẩn cả người. Một lát sau hắn lẩm bẩm: “Đây là đào được di chỉ nhà ai vậy, nhìn không ra là sàn hay vách tường. Xem ra không bao lâu nữa thì có thể trả xong nợ rồi.
Cho nên Mập Mạp hiện tại có thể đi ngang trấn Tố Vị, tuy nhiên nhìn lướt xuống dưới thì hắn phát hiện người mà hắn có thể quản chỉ có ba con rối kia, kể cả hắn có uy phong cũng không cảm thấy gì.
Tiểu Uyển thì không cần phải nói, chỉ cần điêu ra mấy thứ đồ chơi là có thể làm nàng vui vẻ cười một ngày. Hoa phu nhân cả ngày hỏi thăm ân cần, kể cả hắn có thành phế vật thì nàng cũng vẫn đối xử tốt với hắn như trước. Mà Niệm Khê… Mập Mạp quay đầu nhìn Niệm Khê đang ngồi ở cửa Bách Vị lâu, nàng vẫn cứ lẳng lặng ngồi ở đó, không biết đang nhìn cái gì, không khác lúc còn ngốc trước kia cho lắm.
Ngoài ba người các nàng thì chỉ còn con rối Thái Hạo Diễn. Thứ đó quá ít nói, mấy lần hắn nói chuyện với nó thì trọng tâm đề tài đều phi thường nghiêm túc, Mập Mạp sợ tới mức không dám đi qua nữa.
Không có mỹ nhân, ngoài bánh bao và tạp nồi thì không có mỹ vị gì khác. Mập Mạp ngẩng đầu nhìn trời, không tiếng động thở dài, kéo bước chân nặng nề đi đến một góc, chôn mình trong đống thú cốt bắt đầu điêu gia cụ.
“Ếch thúc thúc, đưa ta đi ra ngoài xem Thụ tộc được không?”
“Mập nhi, có khách tới Bách Vị lâu nhưng Thạch trù thần còn chưa nấu tạp nồi, ngươi đi tìm hắn được không?”
“Mập Mạp, thủ khúc này ta không biết đàn, hãy dạy ta đi.”
“Ếch thúc thúc!”
“Mập nhi!”
“Mập Mạp!”
“A! Phiền chết ta, mấy thứ này ta căn bản không biết làm!” không ngờ công việc lại nhiều như vậy, Mập Mạp sắp bị ồn đến chết rồi. Ngày thường hắn chỉ cần chơi đùa, điêu một vài thứ, căn bản không phát hiện Bách Vị lâu lại có nhiều chuyện như vậy. Tiểu Uyển muốn gọi hắn đi chơi, Bách Vị lâu chỉ cần có người tới là sẽ có việc cần hắn đi xử lý, mà Niệm Khê lại còn muốn hắn dạy đàn, hắn thì biết đàn cái gì, đánh tảng đá thì may ra!
Mập Mạp chỉ hy vọng Kim Phi Dao và Hoa Uyển Ti mau mau tiến giai đi ra, chứ cứ như thế này thì hắn căn bản không thể đi luyện Bổ Thiên thạch gì đó. Cái túi đựng Bổ Thiên thạch còn chưa mở ra lần nào, phương pháp bổ thiên hắn cũng chưa liếc mắt một cái.
Cứ như vậy qua một năm, cấm chế tầng tám của Bách Vị lâu tán đi, Hoa Uyển Ti đẹp như tiên nữ bay xuống dưới. Nhẹ nhàng vén tóc, nhìn Mập Mạp đang ngẩn người nhìn ra đại môn, nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi lại nhàn hạ rồi, chẳng qua mới một năm thôi, những việc vặt vãnh này lại có thể làm cho ngươi dại ra như thế.”
“Có lầm không vậy? Sao ngươi tiến giai đến Hợp Thể kỳ lại không có chút động tĩnh nào?” Mập Mạp ngẩng đầu, phát hiện Hoa Uyển Ti đã Hợp Thể kỳ, giống như lần trước tiến giai Luyện Hư kỳ, động tĩnh cực kỳ nhỏ, dị tượng còn không có, tiên giai rất tự nhiên.
Đánh giá nàng vài lần, Mập Mạp hắc hắc cười nói: “Lão đại ngu ngốc kia, lại là kẻ tiến giai cuối cùng, tư chất của nàng thật là quá tệ. Ngươi thì thật nhanh, mới một năm đã tiến giai, vừa vặn nhận lại những việc vặt này đi, ta sắp vội chết rồi.”
“Đám rác này để ở chỗ ngươi đi, lúc nào muốn làm đường hoặc thang lầu thì lấy ra dùng.” Hoa Uyển Ti hé miệng cười, lấy túi càn khôn của mình ra đổ sang một bên, một đống đá xám trắng xếp thành núi rơi ra.
“Đây là cái gì? Các ngươi cũng không ra ngoài, đi đâu kiếm nhiều đá như vậy?” Mập Mạp không hiểu nhìn những hòn đá này, đã chồng chất cao bằng hai tầng nhà rồi. Lần trước lão đại đem Bàn Cổ điện về cũng lần không ít đá, đều là màu trắng nhưng những hòn đá này lại lẫn cả sắc xám, không xinh đẹp như vậy.
Hoa Uyển Ti nhẹ nhàng ho một tiếng: “Đây là linh thạch ta dùng hết trong một năm nay, tuy không có linh khí nhưng hình dạng khá lớn, sau này có thể dùng để lát đường. Nếu không lúc cần đến lại phải ra ngoài tìm, rất phiền toái.”
Nhìn núi phế thạch chồng chất, Mập Mạp dừng nửa ngày mới nói: “Ngươi lại dùng hết nhiều linh thạch như vậy, nếu đổi sang những khối linh thạch nhỏ thì là bao nhiêu chứ? Không phải là ngươi phủ linh thạch kín lầu tám rồi ngủ luôn bên trên, ngày đêm không ngừng hấp thu linh khí đó chứ?”
Núi linh thạch này thật sự quá kinh người, kể cả đã không còn linh khí nhưng vẫn có thể nhìn ra số lượng không ít. Mập Mạp rất muốn đổi chúng thành linh thạch bình thường để nhìn xem rốt cục có bao nhiêu. Đây không phải là tu luyện, là nuốt linh thạch nha!
“Cũng không thể cả hai người bế quan lâu dài được, chỉ cần có hai ta là Hợp Thể kỳ thì Kim Phi Dao ở Độ Thiên giới sẽ có bảo đảm hơn. Hơn nữa, nhiều việc vặt vãnh như vậy ngươi làm hết được sao?” Hoa Uyển Ti cười nói.
“Vậy ngươi làm hết đi, ta còn gia cụ chưa làm xong nữa. Nguyệt Dương sắp tới rồi, nếu bọn hắn tới mà không có gia cụ, lại không có cả Bố Dao ở đây, ai biết được có gây phiền toái cho chúng ta hay không.” Mập Mạp nghĩ thấy cũng đúng, Hoa Uyển Ti đi ra thì hắn có thể nhàn hơn.
Hoa Uyển Ti gật đầu; “Nói cũng đúng, ngươi mau luyện xong gia cụ đi còn có việc khác phải làm nữa.”
Mập Mạp còn tưởng rằng hắn có thể thoải mái một chút, sao lại có việc cho hắn làm rồi! “Còn có chuyện gì phải làm? Hiện tại chúng ta không thiếu linh thạch, không cần phải liều mạng làm việc như vậy chứ.”
“Đương nhiên là luyện hết Bổ Thiên thạch, sau đó lúc không có việc gì thì ngươi đi ra ngoài nhặt thêm Bổ Thiên thạch về. Chúng ta phải chuẩn bị, đợi đến khi lão đại tiến giai xuất ra sẽ bắt đầu bổ thiên.” Hoa Uyển Ti nói.
Mập Mạp nhìn nàng đầy không muốn, nghĩ nghĩ rồi nói: “Hiện tại luyện ra cũng không thể lập tức dùng, ta thấy vẫn nên đi nhặt đá về thì hơn. Đợi lão đại xuất ra thì sẽ có rất nhiều Bổ Thiên thạch, đến lúc đó chỉ cần luyện không cần nhặt nữa, như vậy sẽ càng tiện.”
“Ngươi chỉ muốn nhàn hạ thôi, cứ làm như vậy đi.” Hoa Uyển Ti cười cười, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư Mập Mạp.
Có Hoa Uyển Ti ở đây, Bách Vị lâu vốn không nhiều việc lại bị Mập Mạp làm cho loạn thất bát tao cuối cùng cũng về tới đường chính. Cuộc sống hàng ngày lại đâu vào đấy, ngoài Kim Phi Dao đang bế quan thì bọn họ sống rất bình tĩnh.
Lúc này Thái Hạo Diễn đã trở lại, nhìn thấy trấn Tố Vị không khác gì lúc hắn rời đi thì đi tới chỗ con rối thu linh thạch, lại bổ sung thêm những thứ muốn bán rồi trở lại chỗ ở của mình. Hoa Uyển Ti mang theo linh thạch của một trăm năm, kéo Mập Mạp đi gặp hắn.
Hoa Uyển Ti giao linh thạch lên trước, sau đó nói chuyện các nàng muốn bổ thiên ở đây, lại đề nghị làm cấm chế của riêng mình ở bên cạnh. Như vậy sẽ tiện lợi hơn, nếu không các nàng không có nơi nào để đi, chỉ có thể ở lại trong Bách Vị lâu, như vậy sẽ ảnh hưởng đến khách nhân.
“Việc bổ thiên các ngươi cứ tùy ý, tuy nhiên ta sẽ không xuất lực.” Thái Hạo Diễn như không có việc gì nói.
Phục Hy tộc cũng giống các Thần tộc khác, cũng có nơi ở bổ thiên, có chỗ tốt gì tự nhiên là hắn biết. Nơi này lại có người chủ động đi làm chuyện tốt như vậy, hắn đương nhiên ủng hộ bọn họ làm.
“Tiền bối, kế hoạch của chúng ta có hơi lớn, ta nói kỹ cho ngươi nghe một chút.” Hoa Uyển Ti còn chưa nói xong, liền bắt đầu trình bày ý tưởng của các nàng ra. Vì hiện tại không có một vị Thần tộc nào mở địa bàn ra cho tu sĩ tới ở, nếu muốn Thái Hạo Diễn ủng hộ bọn họ thì đương nhiên phải nói cho rõ ràng. Huống chi, ý của Hoa Uyển Ti là muốn cả bốn tộc ủng hộ, cả bốn tộc đều được chia ích lợi từ đây thì chuyện này mới có khả năng hoàn thành.
Chỉ là bây giờ còn chưa hề động công đã đi tìm người tứ tộc về thì không tốt, nàng chỉ nói cùng Thái Hạo Diễn, trước tiên để tu sĩ Đại Thừa kỳ là hắn làm hậu trường mới được.
“Sửa chữa và chế tạo thành thị, các ngươi muốn làm nơi này trở thành nơi tu sĩ tam tộc ở lâu dài, vậy không phải là tìm đối thủ cho ta sao?” Thái Hạo Diễn nhàn nhạt nói.
Hoa Uyển Ti vội giải thích: “Chúng ta nghĩ thế này. Đợi đến khi quy mô lớn một chút thì sẽ tìm người tương đối có uy vọng trong tam tộc tới cùng duy hộ nơi này. Chúng ta chỉ cần chiếm một phần nhỏ là được, chủ sự thì vẫn phải từ các ngươi đứng ra.”
Lấy lùi làm tiến là ý tưởng của Hoa Uyển Ti. Bốn tộc từ lúc đầu không cần phải xuất lực, đương nhiên sẽ nhẹ nhàng đồng ý. Chỉ cần đợi đến lúc có chút thành quả thì mọi người tự nhiên sẽ gia nhập, không có khả năng để mình các nàng xuất lực. Mà về phía Nhân tộc, các nàng đã nghĩ kỹ rồi, phải tìm ác nhân lớn nhất là Bố Dao tới làm chủ sự. Có tên kia ở đây thì các tộc khác sẽ không chiếm được tiện nghi gì.
Yêu tộc thì chỉ có thể tạm thời nghĩ đến Mộng Vân bệ hạ, là vị bệ hạ Đại Thừa kỳ cuối cùng, có quan hệ tốt với Bố Dao, dù nháo thế nào cũng không có khả năng trở mặt. Ma tộc thì không biết, các nàng từ lúc tới đây mới chỉ gặp tu sĩ Ma tộc Hợp Thể kỳ, nghe nói Ma nhân đều thích độc lai độc vãng, không cần giao dịch thì cơ hồ sẽ không xuất hiện. Mà Ma tộc Đại Thừa kỳ thì hiện tại các nàng không có cơ hội gặp, tuy nhiên điều này cũng không ảnh hưởng gì, chỉ cần trời nơi này được vá là Ma tộc tự nhiên sẽ xuất hiện.
“Những cái này đều chỉ là mạnh miệng, các ngươi cứ bổ một khối ra xem đã. Có rất nhiều người nói muốn làm chuyện này nhưng lại vì thời gian quá dài mà từ bỏ, nếu các ngươi thực sự có thể làm ra thì tự nhiên sẽ có người ủng hộ. Địa bàn đã bổ thiên sẽ có người chú ý, đến lúc đó tự nhiên có người tới tìm.” Hiện tại ngay một miếng bằng lỗ kim còn chưa bổ được, nói gì đến chuyện cho thuê, trước tiên cứ làm ra đã rồi nói sau.
Chỉ cần là địa bàn không phải của Thần tộc thì không bao lâu sẽ truyền khắp Độ Thiên giới, căn bản không cần lo lắng vấn đề này.
“Vậy là tiền bối đồng ý? Chúng ta đi chuẩn bị luôn đây, cũng sắp khởi công được rồi.” Hoa Uyển Ti lộ vẻ vui mừng cười nói.
Thái Hạo Diễn khoát tay: “Đi đi, ta sẽ không vung tay múa chân với các ngươi, cũng không ra tay giúp đỡ, để xem các ngươi có thể làm ra cái gì.”
“Dạ!” Hoa Uyển Ti lên tiếng, cùng Mập Mạp lui ra ngoài, trở về Bách Vị lâu. Chính vì thái độ không thích quản sự này của Thái Hạo Diễn nên Hoa Uyển Ti mới chọn hắn làm đối tượng hợp tác, nếu đổi thành người thích nhúng tay thì nàng sẽ không đưa ra ý kiến như vậy, đã không có ưu việt cho mình thì ai thích bổ thiên cứ đi mà bổ.
Thái Hạo Diễn ngồi một mình, nhớ tới mấy tiểu gia hỏa chí khí cao này, nhàn nhạt nở nụ cười. Cầm túi càn khôn vừa được đưa, hắn quét thần thức vào trong, đột nhiên ngây ngẩn cả người. Một lát sau hắn lẩm bẩm: “Đây là đào được di chỉ nhà ai vậy, nhìn không ra là sàn hay vách tường. Xem ra không bao lâu nữa thì có thể trả xong nợ rồi.