Đây là Hạnh Nhi hồ trong bí cảnh Lạc Tiên, bên hồ có rất nhiều cây hạnh, hấp dẫn rất nhiều Ngân Lưng hầu tới ăn trái. Chúng nó toàn kết đàn kết đội tới ăn hạnh, lúc khát thì uống nước dưới Hạnh Nhi hồ, mà trong Hạnh Nhi hồ lại có một con Hỗn Thủy thú cấp bốn, chuyên môn ăn Ngân Lưng hầu.
Lúc này, con Hỗn Thủy thú cao bốn năm trượng đang ghé nửa người trên bờ, cái đuôi to lớn thì chìm dưới nước, trên người đầy rẫy vết thương, đã chết lâu ngày.
Mà bên bờ hồ có hai phe tu sĩ đánh nhau để tranh thi thể của Hỗn Thủy thú. Ngoại trừ con Hỗn Thủy thú này thì còn có túi trữ vật và pháp bảo của các tu sĩ đã chết nữa nên càng khiến cho hiện trường hỗn độn, đã có ba người ngã xuống trong vũng máu, sinh tử không rõ, dù sao cũng đã mất năng lực chiến đấu.
Hỗn chiến vẫn chưa kết thúc cho nên ba người này cứ nằm ở kia, chờ một phương thắng lợi tới thu di vật.
Ngay ở một nơi mà hai phe kia không chú ý tới, Kim Phi Dao đang trốn giữa đám cây cối, lặng lẽ nhìn chằm chằm những người này. Mười mấy người hỗn chiến, chỉ thấy vô số đao quang kiếm ảnh, tiếng pháp bảo vang lên, khắp nơi đều có dấu vết hủy diệt cho pháp thuật, thi thoảng lại có thêm một cây hạnh bất chợt bị thiêu đốt.
Nhìn Hỗn Thủy thú và ba người dưới đất, Kim Phi Dao phân vân, rốt cục nên đi cướp yêu đan trong cơ thể Hỗn Thủy thú hay là trực tiếp thu túi trữ vật của ba người kia thì hơn. Cẩn thận nghĩ một lát, nàng quyết định chỉ lấy túi trữ vật, với mấy thi thể kia thì dùng tốc độ của nàng, chỉ cần thời gian vài hơi thở là xong. Còn yêu đan của Hỗn Thủy thú thì vẫn còn trong cơ thể, lấy ra chắc chắn sẽ gây động tĩnh lớn, càng không nói tới ngay bên cạnh Hỗn Thủy thú còn hai người đang đánh nhau nữa.
Nghĩ tới đây, Kim Phi Dao quyết định chủ ý, quan sát xung quanh cẩn thận, khẳng định không có ai chú ý tới mình, nàng liền xông ra ngoài. Đảo mắt đã vọt tới bên người một gã tu sĩ, kéo túi trữ vật trên hông hắn ra, không lưu lại một giây nào, nàng lại chạy tới một tên tu sĩ khác đang nằm dưới đất.
Hai người này đều nằm ngửa, túi trữ vật treo lồ lộ bên hông cho nên nàng dễ dàng lấy tới, tổng cộng chỉ tốn khoảng mười tức. Đợi những người kia phát hiện ra nàng thì nàng đã tới trước mặt người thứ ba.
Người này nằm úp sấp, không nhìn thấy túi trữ vật đâu, Kim Phi Dao lật hắn lại, không ngờ người này lại mở to mắt, kinh hoàng nhìn nàng, hóa ra là giả chết. Không chút do dự, nàng nâng tay đấm vào mặt hắn, đánh hắn ngất xỉu rồi kéo đai lưng hắn, túi trữ vật liền rơi ra. Nhặt túi trữ vật, nàng không quay đầu, lủi nhanh vào rừng hạnh, bỏ trốn mất dạng.
Tốc độ của nàng rất nhanh, hai mươi mấy tức đã cướp bóc xong, trốn vào rừng cây. Mà đám tu sĩ kia cũng không làm gì được nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng cầm túi trữ vật chạy mất. Tất cả mọi người mắng thầm: “Không biết xấu hổ, lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
Kim Phi Dao cướp túi trữ vật xong liền ngựa không dừng vó hướng phía trước chạy đi, dọc theo đường đi, nàng dùng biện pháp này nhặt được không ít túi trữ vật của những tu sĩ đã chết. Có lần nàng còn chọc phải cả hai phương, khiến bọn họ tạm dừng công kích đối phương, cùng liên hợp đuổi giết nàng.
Nhưng sau khi thấy Kim Phi Dao dùng minh quang bong bóng thiêu chết mấy người thì không có ai dám đuổi theo nàng nữa, vì vài cái túi trữ vật mà mất mạng là việc ngu xuẩn mà không ai muốn làm.
Kim Phi Dao một đường hướng tây, do các tu sĩ hỗn chiến nhiều, nàng chiếm được không ít tiện nghi, thu hoạch rất khá.
Chỉ chốc lát, bên hồ Hạnh Nhi lại xuất hiện một vị khách không mời mà tới. Bạch Giản Trúc chân đạp Vạn Trúc, đứng trong không trung nhìn đám tu sĩ đang hỗn chiến bên dưới, xen linh lực vào giọng nói, hỏi đám tu sĩ: “Hư Thanh các Bạch Giản Trúc muốn hỏi thăm một nữ nhân chuyên làm chuyện cướp bóc, xin hỏi các vị có gặp không?”
Thanh âm của hắn vang vọng khắp hồ Hạnh Nhi, có hai gã tu sĩ vừa khéo tách ra sau khi va chạm pháp thuật, liền ngừng tay, trả lời: “Bạch đạo hữu, vừa rồi đúng là có một nữ nhân lén lút chạy tới, đoạt vài cái túi trữ vật rồi chạy đằng kia rồi.”
“Đa tạ, các vị nên chia đều Hỗn Thủy thú đi, đánh thành như vậy thật vô nghĩa.” Bạch Giản Trúc bỏ lại lời này rồi nhanh chóng đuổi theo phương hướng mà tu sĩ kia chỉ.
Hai người này nghe Bạch Giản Trúc nói xong, do dự một chút, vẫn cầm lấy pháp bảo tiếp tục đánh. Đã đánh tới tận lúc này rồi, người cũng đã chết mất ba, lại dừng tay chia đều thì không phải ba người kia chết vô ích sao?
Hai mươi mấy ngày nay Bạch Giản Trúc không hề nhàn rỗi, chạy khắp nơi tìm Kim Phi Dao, còn thuận tiện làm không ít việc nghĩa, bênh vực kẻ yếu. Nhưng hai mươi mấy ngày qua mà vẫn không có bất luận tin tức gì, hắn cũng không nổi giận, kiên định như trước tìm kiếm Kim Phi Dao.
Mãi cho tới mấy ngày gần đây hắn mới có tin tức, khi ở không ít nơi xuất hiện một nữ nhân chuyên mượn gió bẻ măng. Tuy mỗi lần hỏi thăm đều dò ra một nữ nhân bộ dáng khác nhau, có khi là thiếu nữ, lúc lại là phụ nhân, hoặc thanh thuần hoặc yêu diễm, nhưng hắn không cần nghĩ cũng biết, đó khẳng định là Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao cũng đoán được kẻ chấp nhất Bạch Giản Trúc vẫn còn đang tìm mình, nên chỉ cần cướp xong đồ là nàng chạy đi ra rồi chuyển phương hướng, kiểu gì cũng có ít nhất hai phương hướng để nàng chọn. Hai người cứ một chạy một đuổi, dây dưa như mèo vờn chuột.
Càng gần đến ngày cuối cùng, Kim Phi Dao càng cảm thấy phía sau mình tựa hồ có nguy cơ cảm cố thoát mà không được. Thật ra đã hai ngày nay nàng không cướp được gì. Muốn gặp được đánh nhau cũng không phải đơn giản, không phải lúc nào cũng khéo như vậy. Gặp được sớm thì phải đợi, như vậy sẽ dễ dàng bị phát hiện, tới trễ một bước thì người ta đã bắt đầu thanh tràng, đi tới cũng sẽ bị người phát hiện dễ dàng.
Tuy nhiên, bí cảnh bài thì nàng đã có bốn cái, trên lưng đeo một cái, trong áo một cái, trong túi trữ vật hai cái. Như vậy thì bất luận đánh nhau thế nào, thời gian đến thì nàng cũng có thể ra khỏi bí cảnh Lạc Tiên.
Cuối cùng, trên một sườn núi nở đầy hoa dại, Kim Phi Dao bị Bạch Giản Trúc đuổi kịp.
Lần này Bạch Giản Trúc tìm được Kim Phi Dao, không nói hai lời, cầm thanh trúc trong tay vung loạn lên. Thanh trúc thả ra từng đường lục quang, giống như những lưỡi đao khổng lồ cắt hết thảy mọi thứ trên sườn núi.
Hắn không dám, cũng không đồng ý nói chuyện với Kim Phi Dao, ai biết liệu người này lại nhân cơ hội xuất ra ám chiêu gì, biện pháp tốt nhất chính là trước giết chết nàng, thế giới mới ít đi được một kẻ xấu.
Mà Kim Phi Dao lại giống như bọ chó, trong làn mưa đao quay cuồng lại bay nhảy trốn tránh. Thấy nàng tránh né thoải mãi, Bạch Giản Trúc rung rung thanh trúc, lá trúc trên đó liền ào ào rơi xuống, rõ ràng thoạt nhìn chỉ có bảy, tám cái lá, vậy mà rung lên lại rớt xuống hơn trăm cái.
Những lá trúc lóe lục quang, giống như gai nhọn, đánh tới Kim Phi Dao. Không cần biết nàng chạy thế nào, tránh ra sao, những lá trúc này đều âm hồn bất tán đuổi theo sau, không thể nào thoát ra được.
“Cút, ta không phát uy ngươi lại coi ta là mèo hen a.”
Kim Phi Dao bị đuổi đến phát bực, bao nhiêu uất khí trong những ngày chạy trốn liền bộc phát ra, hét lớn một tiếng, Minh hỏa màu lam chợt hiện, do chịu sự ảnh hưởng từ cơn tức giận của nàng mà phun cao tới mười trượng, hừng hực, đại phóng uy lực.
Chung quanh nàng mọc ra rất nhiều cột băng cao tới hai, ba trượng, chặn những thanh quang Bạch Giản Trúc đánh đến, hai bên chạm nhau, thanh âm ầm vang, không gian bốn phía không ngừng dao động, bột phấn minh băng cũng văng ra khắp nơi.
Minh hỏa đang hừng hực thiêu đốt cũng phun ra vô số minh quang bong bóng, bay khắp nơi trên sườn núi. Minh quang bong bóng bay lượn vài vòng, phân ra một bộ phận xông đến đám lá trúc. Vừa rồi lá trúc còn đuổi Kim Phi Dao chạy trốn vòng quanh, hiện tại minh quang bong bóng lại đuổi cho lá trúc chạy loạn.
Minh hỏa sau khi thả ra minh quang bong bóng thì toàn bộ lui vào người Kim Phi Dao, biến Kim Phi Dao thành người Minh hỏa, nhảy lên không, tung một quyền về Bạch Giản Trúc trên Vạn Trúc. Minh hỏa thế như chẻ tre, rít gào như sấm nhằm phía Bạch Giản Trúc, khí thế kinh người, một luồng sát khí đập vào mặt mà đến.
Mắt Bạch Giản Trúc chợt co rụt lại, Vạn Trúc dưới chân đại phóng thanh quang, một con rồng màu xanh bay ra khỏi Vạn Trúc, há miệng bay tới Minh hỏa. Thanh quang long lớn gấp đôi Minh hỏa, hai thứ mang theo linh khí thiên địa, gây kinh hoảng cho vô số chim chóc tôm cá, trong không khí truyền tới từng trận tiếng rồng ngâm, cuối cùng trùng trùng va chạm vào nhau.
Lập tức, thiên địa biến sắc, ánh sáng chói mắt bắn ra bốn phía, sóng xunh kích khuếch tán, phá nát cây cối hoa cỏ trong vòng trăm dặm chỉ trong chốc lát. Mà Kim Phi Dao dưới sự bảo về của Minh hỏa lại không chút tổn hại, còn Bạch Giản Trúc đạp Vạn Trúc, toàn thân lục quang di động, cũng đứng vững giữa luồng sóng xung kích cường đại này.
Đánh qua một hồi, linh lực của hai người đều đã tiêu hao hơn một nửa, thấy thanh long trong Vạn Trúc không thể ngăn chặn Minh hỏa, chỉ đánh ngang tay thì Bạch Giản Trúc lầm bẩm, tay liền mạnh mẽ ném thanh trúc cắm ngập vào đất.
“Vạn trúc lâm!”
Mặt đất đột nhiên nổi lên mười mấy đụn đất, sau đó hơn mười cây thanh trúc liền phá đụn đất mà ra, nhanh chóng cao tới gần mười trượng, thẳng tắp. Sau đó đám trúc khổng lồ này lay động, liền quật xuống nơi Kim Phi Dao đứng như bão táp, mỗi một cái quật liền làm xuất hiện một hố sâu một trượng dưới đất.
Công kích của cự trúc tới như mưa, tốc độ lại nhanh, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của thân trúc giống như sóng biển hết đợt này đến đợt khác nện xuống. Mà Minh hỏa màu lam của Kim Phi Dao đã bị làn sóng lục sắc này cắn nuốt toàn bộ, không còn nhìn thấy chút màu lam nào trong lục hải này.
Tuy không nhìn thấy người nhưng thần thức của Bạch Giản Trúc cho hắn biết Kim Phi Dao bên trong lục hải vẫn còn sống, chỉ là thần thức và linh lực đều đã ảm đạm, không thể duy trì được thời gian dài nữa. Đây chính là thời khắc mấu chốt, ngàn vạn không thể để vạn trúc lâm dừng lại, hắn cắn chặt răng, dồn hết linh lực để duy trì vạn trúc lâm.
Trong lục hải, thần thức Kim Phi Dao càng ngày càng nhỏ, linh lực cũng càng ngày càng yếu, ngay lúc Bạch Giản Trúc cao hứng thì một luồng Minh hỏa lao ra khỏi lục hải, Kim Phi Dao xuất hiện bên trong Minh hỏa. Nàng tức giận, phi thường tức giận, dồn linh lực toàn thân vào Minh hỏa, một lần thiêu hủy một nửa cự trúc.
Dưới sự chỉ đạo của nàng, Minh hỏa tiếp tục đánh, màu lam của Minh hỏa và màu lục của trúc hải lẫn lộn cùng một chỗ, cắn nuốt đối phương.
Còn Kim Phi Dao lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Bạch Giản Trúc, giơ nắm tay trùng trùng đánh lại.
Lúc này, con Hỗn Thủy thú cao bốn năm trượng đang ghé nửa người trên bờ, cái đuôi to lớn thì chìm dưới nước, trên người đầy rẫy vết thương, đã chết lâu ngày.
Mà bên bờ hồ có hai phe tu sĩ đánh nhau để tranh thi thể của Hỗn Thủy thú. Ngoại trừ con Hỗn Thủy thú này thì còn có túi trữ vật và pháp bảo của các tu sĩ đã chết nữa nên càng khiến cho hiện trường hỗn độn, đã có ba người ngã xuống trong vũng máu, sinh tử không rõ, dù sao cũng đã mất năng lực chiến đấu.
Hỗn chiến vẫn chưa kết thúc cho nên ba người này cứ nằm ở kia, chờ một phương thắng lợi tới thu di vật.
Ngay ở một nơi mà hai phe kia không chú ý tới, Kim Phi Dao đang trốn giữa đám cây cối, lặng lẽ nhìn chằm chằm những người này. Mười mấy người hỗn chiến, chỉ thấy vô số đao quang kiếm ảnh, tiếng pháp bảo vang lên, khắp nơi đều có dấu vết hủy diệt cho pháp thuật, thi thoảng lại có thêm một cây hạnh bất chợt bị thiêu đốt.
Nhìn Hỗn Thủy thú và ba người dưới đất, Kim Phi Dao phân vân, rốt cục nên đi cướp yêu đan trong cơ thể Hỗn Thủy thú hay là trực tiếp thu túi trữ vật của ba người kia thì hơn. Cẩn thận nghĩ một lát, nàng quyết định chỉ lấy túi trữ vật, với mấy thi thể kia thì dùng tốc độ của nàng, chỉ cần thời gian vài hơi thở là xong. Còn yêu đan của Hỗn Thủy thú thì vẫn còn trong cơ thể, lấy ra chắc chắn sẽ gây động tĩnh lớn, càng không nói tới ngay bên cạnh Hỗn Thủy thú còn hai người đang đánh nhau nữa.
Nghĩ tới đây, Kim Phi Dao quyết định chủ ý, quan sát xung quanh cẩn thận, khẳng định không có ai chú ý tới mình, nàng liền xông ra ngoài. Đảo mắt đã vọt tới bên người một gã tu sĩ, kéo túi trữ vật trên hông hắn ra, không lưu lại một giây nào, nàng lại chạy tới một tên tu sĩ khác đang nằm dưới đất.
Hai người này đều nằm ngửa, túi trữ vật treo lồ lộ bên hông cho nên nàng dễ dàng lấy tới, tổng cộng chỉ tốn khoảng mười tức. Đợi những người kia phát hiện ra nàng thì nàng đã tới trước mặt người thứ ba.
Người này nằm úp sấp, không nhìn thấy túi trữ vật đâu, Kim Phi Dao lật hắn lại, không ngờ người này lại mở to mắt, kinh hoàng nhìn nàng, hóa ra là giả chết. Không chút do dự, nàng nâng tay đấm vào mặt hắn, đánh hắn ngất xỉu rồi kéo đai lưng hắn, túi trữ vật liền rơi ra. Nhặt túi trữ vật, nàng không quay đầu, lủi nhanh vào rừng hạnh, bỏ trốn mất dạng.
Tốc độ của nàng rất nhanh, hai mươi mấy tức đã cướp bóc xong, trốn vào rừng cây. Mà đám tu sĩ kia cũng không làm gì được nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng cầm túi trữ vật chạy mất. Tất cả mọi người mắng thầm: “Không biết xấu hổ, lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
Kim Phi Dao cướp túi trữ vật xong liền ngựa không dừng vó hướng phía trước chạy đi, dọc theo đường đi, nàng dùng biện pháp này nhặt được không ít túi trữ vật của những tu sĩ đã chết. Có lần nàng còn chọc phải cả hai phương, khiến bọn họ tạm dừng công kích đối phương, cùng liên hợp đuổi giết nàng.
Nhưng sau khi thấy Kim Phi Dao dùng minh quang bong bóng thiêu chết mấy người thì không có ai dám đuổi theo nàng nữa, vì vài cái túi trữ vật mà mất mạng là việc ngu xuẩn mà không ai muốn làm.
Kim Phi Dao một đường hướng tây, do các tu sĩ hỗn chiến nhiều, nàng chiếm được không ít tiện nghi, thu hoạch rất khá.
Chỉ chốc lát, bên hồ Hạnh Nhi lại xuất hiện một vị khách không mời mà tới. Bạch Giản Trúc chân đạp Vạn Trúc, đứng trong không trung nhìn đám tu sĩ đang hỗn chiến bên dưới, xen linh lực vào giọng nói, hỏi đám tu sĩ: “Hư Thanh các Bạch Giản Trúc muốn hỏi thăm một nữ nhân chuyên làm chuyện cướp bóc, xin hỏi các vị có gặp không?”
Thanh âm của hắn vang vọng khắp hồ Hạnh Nhi, có hai gã tu sĩ vừa khéo tách ra sau khi va chạm pháp thuật, liền ngừng tay, trả lời: “Bạch đạo hữu, vừa rồi đúng là có một nữ nhân lén lút chạy tới, đoạt vài cái túi trữ vật rồi chạy đằng kia rồi.”
“Đa tạ, các vị nên chia đều Hỗn Thủy thú đi, đánh thành như vậy thật vô nghĩa.” Bạch Giản Trúc bỏ lại lời này rồi nhanh chóng đuổi theo phương hướng mà tu sĩ kia chỉ.
Hai người này nghe Bạch Giản Trúc nói xong, do dự một chút, vẫn cầm lấy pháp bảo tiếp tục đánh. Đã đánh tới tận lúc này rồi, người cũng đã chết mất ba, lại dừng tay chia đều thì không phải ba người kia chết vô ích sao?
Hai mươi mấy ngày nay Bạch Giản Trúc không hề nhàn rỗi, chạy khắp nơi tìm Kim Phi Dao, còn thuận tiện làm không ít việc nghĩa, bênh vực kẻ yếu. Nhưng hai mươi mấy ngày qua mà vẫn không có bất luận tin tức gì, hắn cũng không nổi giận, kiên định như trước tìm kiếm Kim Phi Dao.
Mãi cho tới mấy ngày gần đây hắn mới có tin tức, khi ở không ít nơi xuất hiện một nữ nhân chuyên mượn gió bẻ măng. Tuy mỗi lần hỏi thăm đều dò ra một nữ nhân bộ dáng khác nhau, có khi là thiếu nữ, lúc lại là phụ nhân, hoặc thanh thuần hoặc yêu diễm, nhưng hắn không cần nghĩ cũng biết, đó khẳng định là Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao cũng đoán được kẻ chấp nhất Bạch Giản Trúc vẫn còn đang tìm mình, nên chỉ cần cướp xong đồ là nàng chạy đi ra rồi chuyển phương hướng, kiểu gì cũng có ít nhất hai phương hướng để nàng chọn. Hai người cứ một chạy một đuổi, dây dưa như mèo vờn chuột.
Càng gần đến ngày cuối cùng, Kim Phi Dao càng cảm thấy phía sau mình tựa hồ có nguy cơ cảm cố thoát mà không được. Thật ra đã hai ngày nay nàng không cướp được gì. Muốn gặp được đánh nhau cũng không phải đơn giản, không phải lúc nào cũng khéo như vậy. Gặp được sớm thì phải đợi, như vậy sẽ dễ dàng bị phát hiện, tới trễ một bước thì người ta đã bắt đầu thanh tràng, đi tới cũng sẽ bị người phát hiện dễ dàng.
Tuy nhiên, bí cảnh bài thì nàng đã có bốn cái, trên lưng đeo một cái, trong áo một cái, trong túi trữ vật hai cái. Như vậy thì bất luận đánh nhau thế nào, thời gian đến thì nàng cũng có thể ra khỏi bí cảnh Lạc Tiên.
Cuối cùng, trên một sườn núi nở đầy hoa dại, Kim Phi Dao bị Bạch Giản Trúc đuổi kịp.
Lần này Bạch Giản Trúc tìm được Kim Phi Dao, không nói hai lời, cầm thanh trúc trong tay vung loạn lên. Thanh trúc thả ra từng đường lục quang, giống như những lưỡi đao khổng lồ cắt hết thảy mọi thứ trên sườn núi.
Hắn không dám, cũng không đồng ý nói chuyện với Kim Phi Dao, ai biết liệu người này lại nhân cơ hội xuất ra ám chiêu gì, biện pháp tốt nhất chính là trước giết chết nàng, thế giới mới ít đi được một kẻ xấu.
Mà Kim Phi Dao lại giống như bọ chó, trong làn mưa đao quay cuồng lại bay nhảy trốn tránh. Thấy nàng tránh né thoải mãi, Bạch Giản Trúc rung rung thanh trúc, lá trúc trên đó liền ào ào rơi xuống, rõ ràng thoạt nhìn chỉ có bảy, tám cái lá, vậy mà rung lên lại rớt xuống hơn trăm cái.
Những lá trúc lóe lục quang, giống như gai nhọn, đánh tới Kim Phi Dao. Không cần biết nàng chạy thế nào, tránh ra sao, những lá trúc này đều âm hồn bất tán đuổi theo sau, không thể nào thoát ra được.
“Cút, ta không phát uy ngươi lại coi ta là mèo hen a.”
Kim Phi Dao bị đuổi đến phát bực, bao nhiêu uất khí trong những ngày chạy trốn liền bộc phát ra, hét lớn một tiếng, Minh hỏa màu lam chợt hiện, do chịu sự ảnh hưởng từ cơn tức giận của nàng mà phun cao tới mười trượng, hừng hực, đại phóng uy lực.
Chung quanh nàng mọc ra rất nhiều cột băng cao tới hai, ba trượng, chặn những thanh quang Bạch Giản Trúc đánh đến, hai bên chạm nhau, thanh âm ầm vang, không gian bốn phía không ngừng dao động, bột phấn minh băng cũng văng ra khắp nơi.
Minh hỏa đang hừng hực thiêu đốt cũng phun ra vô số minh quang bong bóng, bay khắp nơi trên sườn núi. Minh quang bong bóng bay lượn vài vòng, phân ra một bộ phận xông đến đám lá trúc. Vừa rồi lá trúc còn đuổi Kim Phi Dao chạy trốn vòng quanh, hiện tại minh quang bong bóng lại đuổi cho lá trúc chạy loạn.
Minh hỏa sau khi thả ra minh quang bong bóng thì toàn bộ lui vào người Kim Phi Dao, biến Kim Phi Dao thành người Minh hỏa, nhảy lên không, tung một quyền về Bạch Giản Trúc trên Vạn Trúc. Minh hỏa thế như chẻ tre, rít gào như sấm nhằm phía Bạch Giản Trúc, khí thế kinh người, một luồng sát khí đập vào mặt mà đến.
Mắt Bạch Giản Trúc chợt co rụt lại, Vạn Trúc dưới chân đại phóng thanh quang, một con rồng màu xanh bay ra khỏi Vạn Trúc, há miệng bay tới Minh hỏa. Thanh quang long lớn gấp đôi Minh hỏa, hai thứ mang theo linh khí thiên địa, gây kinh hoảng cho vô số chim chóc tôm cá, trong không khí truyền tới từng trận tiếng rồng ngâm, cuối cùng trùng trùng va chạm vào nhau.
Lập tức, thiên địa biến sắc, ánh sáng chói mắt bắn ra bốn phía, sóng xunh kích khuếch tán, phá nát cây cối hoa cỏ trong vòng trăm dặm chỉ trong chốc lát. Mà Kim Phi Dao dưới sự bảo về của Minh hỏa lại không chút tổn hại, còn Bạch Giản Trúc đạp Vạn Trúc, toàn thân lục quang di động, cũng đứng vững giữa luồng sóng xung kích cường đại này.
Đánh qua một hồi, linh lực của hai người đều đã tiêu hao hơn một nửa, thấy thanh long trong Vạn Trúc không thể ngăn chặn Minh hỏa, chỉ đánh ngang tay thì Bạch Giản Trúc lầm bẩm, tay liền mạnh mẽ ném thanh trúc cắm ngập vào đất.
“Vạn trúc lâm!”
Mặt đất đột nhiên nổi lên mười mấy đụn đất, sau đó hơn mười cây thanh trúc liền phá đụn đất mà ra, nhanh chóng cao tới gần mười trượng, thẳng tắp. Sau đó đám trúc khổng lồ này lay động, liền quật xuống nơi Kim Phi Dao đứng như bão táp, mỗi một cái quật liền làm xuất hiện một hố sâu một trượng dưới đất.
Công kích của cự trúc tới như mưa, tốc độ lại nhanh, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của thân trúc giống như sóng biển hết đợt này đến đợt khác nện xuống. Mà Minh hỏa màu lam của Kim Phi Dao đã bị làn sóng lục sắc này cắn nuốt toàn bộ, không còn nhìn thấy chút màu lam nào trong lục hải này.
Tuy không nhìn thấy người nhưng thần thức của Bạch Giản Trúc cho hắn biết Kim Phi Dao bên trong lục hải vẫn còn sống, chỉ là thần thức và linh lực đều đã ảm đạm, không thể duy trì được thời gian dài nữa. Đây chính là thời khắc mấu chốt, ngàn vạn không thể để vạn trúc lâm dừng lại, hắn cắn chặt răng, dồn hết linh lực để duy trì vạn trúc lâm.
Trong lục hải, thần thức Kim Phi Dao càng ngày càng nhỏ, linh lực cũng càng ngày càng yếu, ngay lúc Bạch Giản Trúc cao hứng thì một luồng Minh hỏa lao ra khỏi lục hải, Kim Phi Dao xuất hiện bên trong Minh hỏa. Nàng tức giận, phi thường tức giận, dồn linh lực toàn thân vào Minh hỏa, một lần thiêu hủy một nửa cự trúc.
Dưới sự chỉ đạo của nàng, Minh hỏa tiếp tục đánh, màu lam của Minh hỏa và màu lục của trúc hải lẫn lộn cùng một chỗ, cắn nuốt đối phương.
Còn Kim Phi Dao lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Bạch Giản Trúc, giơ nắm tay trùng trùng đánh lại.