Tiểu Hoàng Không Phải Tiên

Chương 26: Ngoại truyện

Thế giới chính là kỳ quái như vậy, không có bạn bè nào là vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù nào vĩnh hằng. Sau khi Ma thần quay lại Thái Thượng Kính, phong ba nơi sáu giới cũng không vì thế mà an ổn, không còn điều gì uy hiếp, bọn họ bắt đầu quan tâm tới lợi ích cá nhân, trong năm năm ngắn ngủn, thế cục càng trở nên hỗn loạn.
Không còn giá trị lợi dụng lẫn nhau, liên minh hai giới Thần – Tiên bắt đầu xuất hiện vết nứt. Thủ Nguyệt Vi biết cách thống trị, binh lực Tiên giới trở nên ngày càng mạnh mẽ, không còn tình nguyện dựa vào Thần giới, liên tiếp cự tuyệt yêu cầu xuất binh đi đánh Ma giới của Thần đế. Đạo lý đơn giản — lão Đại yêu cầu lão Nhị cùng đi tiêu diệt lão Tam và Lão Tứ, lão Nhị thông minh ý thức được việc này không ảnh hưởng gì tới lợi ích của mình nên tỏ vẻ mặc kệ, hai năm trở lại đây Thủ Nguyệt Vi lại dần dần lộ ra ý muốn chung sống hòa bình với Ma giới.
Giữa kẻ thù cũ với nhau lại bắt đầu xuất hiện tình đoàn kết.
Tại Biển Băng, gió lạnh như đao, vô số tảng băng di động trôi theo dòng, tạo thành vô số những núi băng to nhỏ, đại quân hai giới tập kết trên băng, sát khí tận trời, trên tảng băng là một nữ tử đứng đầu, áo choàng màu đen làm nổi bật nước da trắng nõn, tuy không coi là tuyệt thế mỹ nhân nhưng lại cực kỳ anh khí, có vài phần phong thái của một chiến tướng.
“Từ biệt năm năm, phong thái Triều Hoa Quân vẫn như trước.”
Triều Hoa Quân nhìn nàng một lúc lâu mới mỉm cười: “Ngươi thật ra lại hơn hẳn năm đó.”
Mất đi sự bảo vệ mạnh mẽ nhất, con dân Ma giới đề cao ý thức cảnh giác, chăm chỉ tu luyện, sẵn sàng chuẩn bị cho chiến tranh. Việc lớn đều do huynh đệ Lộ Băng Hà hai người làm chủ, Ma nghiệp hộ pháp và Cửu Tử Thương phụ trách luyện binh. Người mang nội đan phượng thần, có một phần thần lực của Ma thần, Điền Chân trong lúc nguy cấp đã đánh lui đại quân của Thần giới, từ đó về sau mọi người đều nói, Ma giới có ba hộ pháp cường hãn.
“Khách khí” Điền Chân tỏ vẻ khó hiểu, “Thật khéo, Triều Hoa Quân sao lại tới nơi này?”
Triều Hoa Quân nói: “Ta cũng hỏi câu hỏi như vậy?”
Điền Chân cười rộ lên: “Ta tất nhiên là nghe nói Triều Hoa Quân lãnh binh đến Biển Băng, cảm thấy kỳ quái, cho nên vội vàng lại đây muốn coi náo nhiệt.” Nàng dừng dừng một lúc lại nói: “Nơi hoang vắng này, nếu Triều Hoa Quân tới tất có mục đích, có thể làm cho Thần giới coi trọng như vậy chắc chắn không phải chuyện nhỏ. Ma giới tất nhiên cũng sợ các ngươi chiếm được nhiều ưu việt nên muốn đến xin chia ít phần.”
Triều Hoa Quân nói: “Như vậy, cớ gì phải gây chiến, có ưu việt hay không còn chưa biết, nên đồng hành để xem nó là cái gì.”
Điền Chân ngăn lại Ma nghiệp hộ pháp đang muốn khuyên bảo: “Triều Hoa Quân không ngại là được rồi.”
Một khi hoa sen nở dẫn tới lực phá vỡ thiên mạnh, hắn có thể mượn cơ hội này phá Thái thượng kính. Nhưng mà năm năm đã trôi qua, biên Băng đến nay chưa có động tĩnh gì, ngày hoa sen nở vẫn chưa xác định, nếu làm Thần giới nghi ngờ đưa tới hai đại quân, sự tình sẽ khó liệu trước, trước mắt cứ kéo dài thời gian xem đã.
Hai bên lập tức hạ lệnh, hai quân cũng tiến vào sâu trong biển Băng.
Mộ chôn tản mác, biển băng bình tĩnh không có điều gì lạ thường, Triều Hoa Quân bất động thanh sắc hạ trại ngay tại chỗ, Điền Chân và Ma quân hạ trại cách bên ngoài một dặm. Màn đêm rất nhanh buông xuống, mây tan đi, lộ ra vô số những vì sao, trên biển băng một mảnh yên lặng, chỉ thấy thỉnh thoảng những tòa băng to, băng nhỏ trôi qua, ánh sao chiếu xuống lóe ra ánh sáng màu bạc, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng va chạm hoặc tiếng vỡ vụn khi những tảng băng chạm vào nhau..
Bởi vì Ma thần trở lại, bộ hạ cũ của Ma giới cực hận Thần giới, tuy bề ngoài hai quân ra vẻ hợp tác, kỳ thật đều âm thầm đề phòng lẫn nhau.
Điền Chân ngồi ở phía trên đỉnh núi băng quan sát xung quanh.
Nhớ lại năm đó, hai người cùng xem ánh đèn đêm nơi Hư thiên “Ta nhìn không gian quen thuộc, nhưng lại có cảm giác tiếc nuối, giống như phải rời khỏi đây”, điều này làm hắn quyến luyến thúc, đẩy cơ hội sớm quay trở về. Suốt năm năm trôi qua, vì sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì? Triều Hoa Quân bỗng nhiên mang binh tới đây điều tra, có mục đích gì? Thần giới có phải đã phát hiện ra điều gì hay không?
Đắm chìm trong suy nghĩ, người nhưng lại cảnh giác động tĩnh xung quanh, Điền Chân bỗng nhiên đứng lên: “Triều Hoa Quân .”
Triều Hoa Quân đứng ở núi băng đối diện: “Hoàng nhi, ngươi có khỏe không?”
“Khỏe hay không cũng đã như thế” Điền Chân nói, “Ngươi và ta đều đã lựa chọn, qua lại cũng không có ý nghĩa gì, không bằng bàn chuyện trước mắt đã.”
Hai tròng mắt càng phát ra ảm đạm, Triều Hoa Quân gật gật đầu nói: “Không có gì quan trọng, ta chỉ ngẫu nhiên phát hiện hướng đi linh mạch của Thần giới xảy ra biến hóa, đương nhiên nguyên bản của linh mạch sáu giới luôn thay đổi không ngừng, không đáng ngạc nhiên nhưng sự thay đổi lần này làm người ta khó hiểu.”
Điền Chân mặt không đổi sắc lên tiếng phụ họa “A”.
Triều Hoa Quân nhìn nàng nói: “Theo ta thăm dò, hướng đi linh mạch của các giới Tiên giới, Quỷ giới, Yêu giới cùng Nhân giới đều bị thay đổi, chúng đều chảy về hướng biển Băng, không phải tự nhiên, hình như có người cố ý.”
Quả nhiên là vì linh mạch mà đến, Điền Chân không phát biểu ý kiến gì, chỉ nói: “Có thể tìm hiểu hướng đi sáu giới rõ ràng như vậy, bản sự của các ngươi không phải là nhỏ.”
Triều Hoa Quân nói: “Không biết linh mạch của Ma giới có khác thường như vậy?”
Điền Chân nói: “Ngươi không phải đã biết sao?”
Triều Hoa Quân nói: “Ngươi cũng là vì thế mà đến?”
“Không sai, linh mạch dị thường, chỉ sợ sẽ phát sinh ra chuyện xấu, cho nên cũng muốn tìm xem tột cùng là vì cái gì” Điền Chân cũng không lảng tránh tầm mắt của hắn hơi hơi nhướng mày nói, “Hai giới Thần, Ma lần đầu tiên hợp tác, hy vọng sẽ không chấm dứt quá nhanh.”
Triều Hoa Quân nói: “Thời cuộc hỗn loạn, hợp tác cũng không phải không có khả năng.”
Thần giới đã phát hiện ra, đây là cơ hội duy nhất để hắn trở về, chỉ cố hết sức kéo dài thời gian, thật là vạn sự bất đắc dĩ… Điền Chân xoay người nói: “Rõ ràng là đứng chung một chỗ, vẫn luôn phòng bị ám toán, hợp tác như vậy quá mệt mỏi, không bằng đều nên trở về nghỉ ngơi đi.”
“Hoàng nhi.”
Điền Chân đứng lại.
Triều Hoa Quân trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Kỳ thật ta luôn luôn chờ ngươi trở về, chính là không ngờ được, ngươi … có thể tự bảo vệ mình tốt lắm.”
Điền Chân nói: “Sức mạnh trên người ta nhắc nhở ta rằng ta không còn là hoàng nhi, mà là một trong ba hộ pháp của Ma giới.”
“Ngươi vẫn không quên.”
“Triều Hoa Quân có thể hai mươi năm không quên nhớ Long nữ, ta nghĩ, ta sẽ lâu hơn một chút.”
Vừa dứt lời, Điền Chân đột nhiên đánh ra một chưởng về phía hắn, sau đó hai người đều bị lui lại mấy trượng, dừng lại đứng trên băng.
Trong không khí, một luồng không khí đen tối kỳ quái lan tỏa, dị thường áp lực, làm cho tâm thần người ta kích động, không biết tự lúc nào, trên bầu trời đã có một tầng mây che kín, ánh sao biến mất, toàn bộ biển băng trở nên tối đen một mảnh.
Không có nhiều lời trách cứ dư thừa, cũng không ai nói thêm lời nào.
Tinh thần hai người đều tập trung vào dị biến đột ngột xung quanh.
Mặt biển bắt đầu đen kịt sôi trào, giống như bị khuấy động, bắt đầu rung chuyển, dần dần trở nên kịch liệt, sóng nước đẩy mạnh, tảng băng va chạm lẫn nhau, nhiều tiếng va chạm thật lớn phát ra.
Sau bao kinh nghiệm chinh chiến, ma binh quen với gặp nguy không loạn, thấy thế đều kinh sợ, Ma nghiệp hộ pháp nhanh chóng chỉnh đốn đội ngũ chạy tới. Cùng lúc đó, đội ngũ Thần giới cũng chỉnh tề đợi mệnh.
Triều Hoa Quân cùng Điền Chân cũng không động đậy.
Đó là…
Cuối tầm mắt, nơi cuối trời tiếp giáp với biển, ánh sáng ma quái màu lam sáng lên, càng ngày càng rõ, ánh sáng màu lam này chiếu xuống làm cho mặt biển vô cùng xinh đẹp nhưng lại phi thường quỷ dị, nước biển bốn phía đều chảy về một hướng.
Triều Hoa Quân lúc này biến sắc mặt: “Chúng quân nghe lệnh, nhanh đi tới!”
Lời còn chưa dứt, cảnh vật ở phía trước đột nhiên biến đổi, biển băng và toàn bộ ma binh đều biến mất, chúng Thần binh không ngờ ở đang ở trong một sơn cốc trầm lặng, không thấy đường, không thấy điểm cuối..
Thực rõ ràng, đây là ảo cảnh sinh ra bởi kết giới.
Phía trên biển Băng, một kết giới thật lớn trong suốt màu đỏ vây quanh chúng Thần binh lại, Điền Chân đối với sự chỉ huy của Ma nghiệp hộ pháp thực vừa lòng, huấn luyện lâu như vậy, cuối cùng cũng chiếm thượng phong, phía đối phương chỉ có Triều Hoa Quân là có thực lực, trận này chắc có thể ngăn cản được bọn họ để kéo dài thêm chút thời gian.
Điều gì sẽ xảy ra? Dự cảm của nàng đã biết đáp án
Thái thượng kính là do chúng thần thời thượng cổ tạo thành, uy lực không phải bình thường, hắn liệu có thành công?
Điền Chân tâm tình lo lắng, hai tay nắm chặt giấu trong tay áo, vẫn không che được sự kích động trong lòng.
Triều Hoa Quân nói: “Ngươi sớm đoán được.”
“Đoán cái gì?” Điền Chân cười nói, “Ta chỉ biết, nếu có gì hay, cùng ngươi chia sẻ, không muốn độc chiếm một mình.”
Trong lòng tuy dự đoán tới không ngờ lại là thật, trước mắt tình thế khẩn cấp Triều Hoa Quân quả quyết nói: “Hoàng nhi, ngươi nếu không tránh ra, ta sẽ không lưu tình.”
Điền Chân không nói gì thêm, đề chưởng trước ngực, kết giới càng thêm vững chắc.
Tiếp tục trì hoãn, hậu quả càng nghiêm trọng, Triều Hoa Quân không thể chần chờ thêm, lòng bàn tay phải giơ lên cao, tạo thành một luồng ánh sáng hồng, đánh thẳng về phía kết giới.
Lửa tóe ra, kết giới chắc chắn không chút sơ hở.
Triều Hoa Quân lui lại hai bước, cảm giác không thích hợp: “Ngươi…”
Điền Chân nói: “Che giấu thực lực, ai cũng đều vậy.”
Triều Hoa Quân trầm giọng nói: “Đại quân rất nhanh sẽ đến, Tiên đế và Yêu hoàng cũng sẽ đến, ngươi cho vào lúc này Yêu giới còn có thể đứng ở bên phía các ngươi sao…”
“Ngươi muốn nói người báo tin?” Điền Chân chặn ngang lời hắn “Ta quên không nói, lúc trước ta đã cho tiểu Tàn chú ý ở sau lưng, chỉ sợ bọn họ đều đã bị tiểu Tàn chặn lại.”
Khi nói chuyện, xa xa lại có động tĩnh, phía sau lớp sáng màu đen lại thoáng hiện ra một bóng đen, giống như một cái chồi mới chui từ dưới đất lên, lớn lên nhanh chóng, không bao lâu đã vươn lên thẳng tắp, cuốn ra vài cuống lá dày, đầy gai, đang dần dần giãn ra thành hình!
“Hoa sen ma! Quả nhiên là hoa sen, linh mạch của sáu giới, đúng thế!” Triều Hoa Quân hơi hơi nhắm mắt, giọng điệu lạnh băng “Hoàng nhi, ngươi không nên ép ta.”
Điền Chân nói: “Là ngươi đang ép ta.”
“Nếu ở nơi khác, có lẽ trận này có thể vây khốn ta, ” Triều Hoa Quân bình tĩnh nâng lên hai tay, cánh phượng mở ra, ánh vàng rực rỡ chói loá mắt, “Nhưng ngươi quên , chúng ta trên đường đi tìm, dưới chân ta là linh mạch thần giới.”
Đầu Điền Chân đột nhiên chấn động, cảm thấy vấn đề có chút nguy cơ.
Là Vương của tộc Thần, nhất định có thể mượn lực của linh mạch Thần giới.!
Không có thời gian tìm ra đối sách, thần vương tộc Vũ vận ra mười vạn năm tu vi, phát ra chiêu thức mạnh nhất, thần lực sán lạn như khói lửa, rung động trời đất.
Điền Chân cũng không chút sợ hãi, hai tay đẩy ra.
Nhưng mà đúng lúc này, trong cơ thể nàng phát sinh ra dị biến.
Nội đan Phượng thần xao động, công lực dần dần không thể khống chế được, dần dần bị xói mòn, giống như bị hút đi.
Điền Chân hiểu ra.
Đúng rồi, hắn muốn mượn cơ hội phá Thái thượng kính, cho nên thu thần lực về, tập hợp lại mới đủ đánh tan, Lộ Băng Hà và nàng đều tính nhầm, chỉ sợ cả Ma thần cũng không nghĩ tới tính huống này xảy ra.
Không kịp né tránh, khói lửa đã tới trước mắt.
Lửa cõi Niết bàn, con dân tộc Phượng ai có thể chịu được? Chiêu kia vừa tới mặt, Điền Chân chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng cả người như bị đốt cháy, cuối cùng nhịn không được, há mồm phun ra một ngụm máu, ngã xuống hai trượng.
“Ngươi…” Triều Hoa Quân thu chiêu nhìn nàng, cuối cùng vẫn lao tới chỗ hoa sen.
Trong lòng biết không được để cho hắn giành được, Điền Chân xoay người bò lên, phân phó Ma nghiệp hộ pháp ngăn cản thần binh, sau đó hóa thành luồng ánh sáng màu lam chạy theo.
Phía trên mặt biển, hiện ra một đài hoa sen màu đen chưa bao giờ nhìn thấy nơi biển Băng, cao ngất trong mây, từng phiến lá vẫn đang mọc ra, trên đỉnh đã có một nụ hoa.
Triều Hoa Quân không chút do dự ra chiêu, cắt ngang thân hoa.
Trong lúc nguy hiểm, một luồng ánh sáng màu lam phi tới ngăn lại, quả cầu lửa bị phá tan, ánh lửa dập tắt, sau đó một bóng đen ngã nhào xuống.
Triều Hoa Quân cả giận nói: “Hoàng nhi, ngươi!”
“Tiếp tục.” Điền Chân nhanh chóng đứng lên, lau đi vết máu nơi khóe miệng.
Trong lúc nói chuyện, đóa hoa sen đã có thêm vài cánh hoa bắt đầu mở ra.
Triều Hoa Quân tiếng nói lạnh lùng: “Ngươi cũng không thuộc tộc Ma, không có khả năng mượn được lực hoa sen, tránh ra.”
Lại tiếp thêm một chiêu nữa, Điền Chân lui về phía sau mấy bước. Loạng choạng mãi mới đứng vững.
Mắt thấy hoa sen sẽ nở rộ, Triều Hoa Quân rốt cục nhắm mắt, cánh phượng màu vàng mở rộng, chiêu lửa niết bàn tái hiện, hướng thẳng về phía đài sen.
Không né tránh, ánh lửa giống như nắng hè chói chang càng ngày càng gần, giống như muốn đốt hết mọi thứ, làm cho kẻ đối địch hôi phi yên diệt.
Thần lực không còn, kết giới yếu đi.
Không biết sẽ không hối hận, trong lòng nàng chỉ có chút tiếc hận, Điền Chân đứng đối diện với tia lửa đang đến dần trước mặt, mắt nhắm lại –
Bỗng nhiên, trên bầu trời thoáng hiện ra vài tia sáng chói mắt, giống như một cái khe khổng lồ, trong phút chốc, tầng mây đen tan đi, nắng chiếu xuống, biển băng thoáng đãng giống như bình thường, hoa sen hoàn toàn mở ra, giữa nhụy sen có một luồng khói đen lao ra, phóng thẳng vào cái khe trên không trung.!
Mọi vật bay lên, phía xa truyền đến tiếng vang nặng nề, xa xa, giống như núi lở.
Lửa diệt, biển băng lại im lìm, Triều Hoa Quân thu chiêu.
Điền Chân té ngã trên mặt đất, gian nan thở dốc, không biết là vui hay buồn.
Một lúc sau, ánh sáng bốn phía bắt đầu tắt, bầu trời khôi phục vẻ yên tĩnh ban đầu, ngôi sao lại hiện ra, đài sen khổng lồ giống như không còn sức sống, héo rũ nhanh chóng, hóa thành bụi đất, chỉ để lại một hạt sen trong suốt.
Triều Hoa Quân yên lặng đứng yên tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, cúi người nhặt lên hạt sen kia, chậm rãi đi qua về phía Điền Chân.
Điền Chân cố gắng đứng lên, lảo đảo lui về phía sau: “Triều Hoa Quân lần này ra tay lưu tình, ta sẽ nhớ kỹ.”
Thấy nàng phòng bị như vậy, Triều Hoa Quân không nói gì, đặt hạt sen xuống.
Ma binh thần binh vội vàng đuổi tới.
“Thiên mạch đã đứt” Triều Hoa Quân xoay người, giọng điệu hiển thị vẻ mệt mỏi “Trở về đi.”
Điền Chân bị nâng đứng lên, nhìn theo tấm lưng kia, trong lòng có chút ảm đạm, khúc mắc trước kia tựa hồ như biến mất – kể cả dù muốn trả thù, là kẻ làm tướng vẫn nên để lại đường lui, ít nhất hắn đã thật sự buông tha cho nàng.
Ra khỏi biển băng, trên đường trở về, khắp nơi Thập phương hư dã đều có dấu vết để lại, đỉnh núi vỡ toang, một khối đá lăn lóc, giống như trải qua cơn chấn động thật lớn.
Chính mắt nhìn thấy hoa sen nở ra thành công, lại không biết kết quả cuối cùng như thế nào, Điền Chân vừa lo lắng lại vừa bất an, nhanh chóng cùng Ma nghiệp hộ pháp và chúng ma binh chạy về hư thiên Ma giới.
Hạt sen ăn vào, thần nguyên hao tổn dần dần khôi phục.
Cách Ma giới càng gần, tim đập càng nhanh, Điền Chân vừa sợ hãi lại vừa chờ mong, đối với việc nàng liều mạng bảo vệ hoa sen, Ma nghiệp hộ pháp cũng không biết rõ nguồn cơn, nhịn không được chất vấn nàng.
“Linh mạch đến tột cùng sao lại thế?”
“Lần này hoa sen nở, chẳng thấy tốt đẹp gì.”
“Ngươi thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, không được lỗ mãng.”

Hắn hãy còn trách cứ, Điền Chân bỗng nhiên dừng lại tiến lên, thẳng tắp nhìn về phía trước.
Cảm giác được không khí không bình thường, Ma nghiệp hộ pháp tỏ vẻ nghi ngờ, đầu vừa ngẩng lên bắt đầu ngây ngốc.
Phía trước, luồng ánh sáng ma quái làm cho mấy tầng mây lóe ra ánh sáng màu lam, giữa đám mây có một bóng đen to lớn, áo choàng màu đen, vật trang sức lóe ra ánh sáng chói mắt, khí thế bức người.
Thái thượng kính bị phá, sát thần quay trở lại sáu giới.
“Phượng hoàng, ngươi vất vả .” Giọng mũi quen thuộc, uy nghiêm hùng hậu, cao cao tại thượng giống như ban cho lúc trước, hắn đứng ở nơi đó, không chút chủ động chào đón.
Chuyện giống như chỉ ngày hôm trước, lại giống như trải qua trăm ngàn năm.
Điền Chân khóe miệng co rúm.
Thấy nàng không tỏ thái độ gì, Ma thần rõ ràng bất mãn: “Hừm?”
Ma thần đại nhân coi trọng mặt mũi, tất nhiên sẽ không chủ động trước mặt nhiều cấp dưới như vậy, Điền Chân vẫn cố ý đứng yên tại chỗ, thậm chí quay mặt trả vờ đang ngắm phong cảnh, chỉ lặng lẽ liếc nhìn về phía hắn.
“Bệ hạ! Bệ hạ đã trở lại!” Ma nghiệp hộ pháp tỉnh lại, vừa mừng lại vừa sợ, tiếng nói sợ tới mức nghe rung rung.
Chúng ma đều quỳ xuống làm lễ.
Ma thần cuối cùng cũng nâng một cánh tay lên: “Phượng hoàng!”
Nghe ra giọng điệu có chút không tha, cuối cùng Điền Chân cũng bật cười chạy tới
Đã lâu không được ôm ấp, khẩn cấp muốn nhập vào trong lòng hắn, lồng ngực đập tưng tưng, rõ là muốn cười nhưng nước mắt lại trào ra, vui mừng, ủy khuất, các loại cảm giác hỗn loạn đồng thời.
Ma thần đưa một tay ra đón lấy nàng.
Cúi đầu xuống, đôi mắt hẹp dài không chút thay đổi nào, đôi tròng mắt tối đen đọng lại tia ôn nhu
“Phượng hoàng, ta nhớ ngươi.”
Biểu đạt của vị thần này luôn trực tiếp như vậy, Điền Chân muốn ra vẻ thẹn thùng, thế nhưng khóe mắt không nhịn nổi ánh lên nét cười, nàng giữ chặt lọn tóc dài trước trán hắn, vén ra: “Vài năm không gặp, bệ hạ vẫn đẹp như vậy.”
Ma thần giương mắt đánh giá: “Ngươi, xấu xí .”
“Bệ hạ nói dối.”
“Phải không?”
“Bệ hạ, ánh mắt bệ hạ thành thực hơn.”
Ma thần cúi đầu nói: “Lúc biết ta nói dối, đắc ý không?”
“Đương nhiên” Điền Chân ngửa mặt cười, đôi mắt đã có điểm hồng, “Ai nghĩ bệ hạ cũng sẽ nói dối, khi đó ta cho rằng ngươi thật sự…”
Ma thần vuốt ve lên mắt nàng: “Làm ngươi bi thương, là ta hơi quá.”
Vị thần này thật muốn làm người ta tức chết, đánh cho đã sau đó lại nói thêm một câu “là ta hơi quá”, Điền Chân căm giận nói: “Bệ hạ, xin lỗi phải có thành ý!”
Ma thần cười to.
Vị thần có sức mạnh cường đại luôn che chở cho chúng dân đã quay lại, từ trên xuống dưới, khắp nơi Ma giới đều vui mừng, Lộ Băng Hà và mọi người đã chờ ở trên điện Ma thần, cùng hắn đứng chờ sự thăm viếng của chúng ma, đến lúc trở vể tẩm điện, Điền Chân vẫn thấy mặt nóng bừng.
Phía sau bức tường nơi tẩm điện, nước ao trong suốt nhìn thấy cả đáy.
Ma thần cầm tay nàng hỏi: “Vì ta bị thương phải không?”
Ngữ điệu tuy không thay đổi nhiều vẫn thấy trong đó có chút ôn nhu, trong lòng Điền Chân ngọt ngào, ngoài miệng lại nói: “Không sao.”
Ma thần nói: “Giúp ta tắm rửa, ta chữa thương cho ngươi.”
Nghe thấy từ tắm rửa, Điền Chân nhanh chóng xoay người bước ra: “Không được, không được…”
“Bùm” một tiếng, người đã bị quăng xuống ao.
Điền Chân nhổm dậy xoa nước trên mặt, giận dữ: “Bệ hạ!”
Trên bờ đã không thấy một bóng người.
Hắn đâu?
Điền Chân còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên cảm thấy bị cái gì cuốn lấy quanh người, hoảng hốt nàng vội cúi đầu nhìn, chỉ thấy phía dưới làn nước dập dềnh, có một con rồng vảy màu đỏ uy phong lẫm lẫm đang xoay quanh người nàng, toàn thân con rồng tiên diễm như lửa, gắt gao quấn quít lấy thắt lưng nàng, mạnh bạo không cho phép kháng cự.
Về mặt lý thuyết, mọi người đều có nguồn gốc khác nhau, nguyên hình của thần chim, thần thú nàng đều nhìn quen, không còn ngạc nhiên, rồng chính là chủng tộc cao nhất trong Thần giới, nàng lại chỉ là một còn phượng hoàng tầm thường đáng nhẽ khi nhìn thấy nó phải tỏ vẻ ngưỡng mộ, mắt tỏa sáng, nghĩ rằng con rồng này thật đẹp, uy vũ mới đúng.
Đáng tiếc, Điền Chân lại là người khoác áo phượng hoàng, hơn nữa có chút tư tưởng Diệp Công.
Đây là…
Rồng, trời ơi rồng…
Điền Chân theo bản năng thét chói tai, giãy dụa.
“Ngươi sợ ta?” Cặp mắt rồng nhìn chằm chằm vào nàng, có sắc giận, đâm ra cuốn nàng càng chặt.
Điền Chân run run nói: “Nguyên hình của bệ hạ rất uy vũ , ta vì yêu…mà sinh ra….”
Tiếng rồng hừ nhẹ, cuốn nàng đi tới giữa hồ.
Bình tĩnh, bình tĩnh…
Cố không để ý đến thân rồng toàn vảy dài, Điền Chân hít sâu vào một hơi, cũng nhanh chóng biến thành một con phượng hoàng màu đen, phe phẩy cánh thoát khỏi sự khống chế của hắn, nhảy ra khỏi ao, dùng móng vuốt nắm vào vây hắn.
Tiếng cười nặng nề vang lên, bọt nước trong ao văng tung tóe khắp nơi.
Trong phòng ngủ, một vòng hạt minh châu xuyên thành hoa treo trên đỉnh đầu, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, trên tường đã đổi sang một bức tranh phong cảnh khác, trên tháp là một tấm đệm mới, trên thảm là những hoa văn xinh đẹp cuộn sóng, giá áo tinh xảo treo trên tháp,… Đồ này là Điền Chân đã tỉ mỉ trang trí suốt năm năm.
Sau khi tỉnh lại, Điền Chân phát hiện thương thế trong người đã khỏi hẳn, trong tẩm điện trống không, không một bóng người, phía bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng nói của Lộ Băng Hà, nội dung là những chuyện xảy ra trong năm năm trở lại đây.

Đợi cho Lộ Băng Hà rời đi, Điền Chân mới nhón chân đi ra cửa điện.
Đây là nơi cao nhất trong toàn Ma cung, Ma thần đứng ở lan can, gió đêm thổi tung mái tóc dài xõa xuống sau lưng.
“Thật lâu ta không thấy thiên không quen thuộc này.”
“Bệ hạ.”
Ma thần nghiêng người ôm nàng vào trong lòng, cất giọng ôn nhu nói: “Phượng hoàng, ngươi đến tự nơi nào?”
Quả nhiên là thần này cơ trí, đã nhận ra vấn đề , Điền Chân nhấp nháy mắt: “Ta có thể không nói được không?”
“Ừ.”
Núi đá kéo dài vạn dặm, ánh sáng dạ minh châu dưới bầu trời giống như ánh sao, chiếu rõ khuôn mặt ôn nhu quen thuộc, khuôn mặt, sống mũi cao ngất, cứng cỏi mà sinh động.
Không thể tin được hắn thật sự đã trở lại, tay nàng hoảng hốt giơ ra, chần chờ, cuối cùng nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt tuấn tú.
Ma thần hơi hơi nghiêng mặt: “Phượng hoàng, ngươi thấy bóng đêm này đẹp không?”
Năm năm qua, chỉ lo đối phó phòng bị sự xâm phạm của Thần giới, phong cảnh nào có thời gian mà ngắm, Điền Chân rúc vào lòng hắn nhìn về phía xa xa, trong lòng thấy nhức nhối, thấp giọng hỏi lại: “Bệ hạ có vĩnh viễn cùng ta, cùng nhau ngắm bóng đêm hư thiên này không?”
“Không phải lo lắng, phượng hoàng, ” Ma thần mớn trớn vuốt tóc nàng, nói: “Thái thượng kính đã hủy, từ giờ ta không còn lo lắng vì nó nữa.”
“Nếu bọn họ lại tạo lại Thái thượng kính thì làm sao?”
“Phàm thần, sao đủ sức.”
Nước mắt tràn mi, Điền Chân vừa khóc vừa cười: “Ta còn muốn, ta không chỉ muốn xem bóng đêm hư thiên, còn muốn đi khắp sáu giới, đi khắp Thập Phương Hư dã…”
Ma thần lên tiếng “Ừ”, ôm nàng nói: “Trời sắp mưa, cùng ta ngắm trận mưa đầu đêm nào.”
Trong lồng ngực rộng lớn, không chút cảm giác lạnh nào, Điền Chân gật đầu: “Được.”
Vì thế trong cả đêm, giữa tiếng mưa rơi rào rào, Điền Chân không rõ mình ngủ quên lúc nào, chỉ biết ngày hôm sau tỉnh lại đã thấy nằm ở trên tháp, mở cửa đi ra phía sau, dưới bảy tầng tháp, thấy lễ vật chất thành một núi nhỏ, lại nhìn thấy tầm mắt của chúng ma không có ý tốt, Điền Chân cảm thấy trong lòng buồn bực, Thật ra, tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra, chỉ là hai người ôm nhau, đơn giản ngồi ngắm mưa đêm mà thôi.
Bị chúng ma trêu chọc, Điền Chân chỉ biết đập đầu.
Lộ Tiểu Tàn xoay người nhìn nàng một lúc lâu, đợi cho chúng ma đi hết, mới vỗ tay kết luận: “Ai nha, ngươi còn chưa quyến rũ được phụ hoàng ta?”
Điền Chân cả giận, giở giọng đanh đá: “Tiểu hài tử, cả ngày chỉ nghĩ chuyện linh tinh!”
Lộ Tiểu Tàn kéo kéo bộ xiêm y màu đen của nàng, khinh bỉ: “Hình dạng của ngươi thật xấu, kém xa so với mỹ nhân rắn.”
“Nói ai xấu?” Điền Chân hung hăng miết lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, nàng mà xấu hả, ít ra ngũ quan đoan chính, dáng người nóng bỏng, nhưng mà thật ra mỹ nhân sáu giới cũng nhiều đi.
Lộ Tiểu Tàn cười hì hì thoát ra, chạy đi.
Ra vẻ không để ý, trong lòng Điền Chân lại cảm thấy nguy cơ tràn đầy, vài năm qua vì bảo vệ Ma giới, chỉ lo luyện binh cùng bọn Đại Thiên vương, làm gì có thời gian lo nghĩ tới việc khác, giờ Ma thần đại nhân đã quay trở lại, nàng vẫn vẻ mặt xám như tro thế này, quả thực nguy hiểm nha.
Vì thế đợi cho tới buổi tối, đợi cho ánh sáng dạ minh châu trên cột đã tắt, xác định bọn Cửu Tử Thương đều đã trở về phòng, Điền Chân mới lặng lẽ đi về phía tẩm điện.
“Ai!” Ma binh tuần tra quát lớn, “Xâm nhập tẩm điện bệ hạ, ra đây!”
Điền Chân bất đắc dĩ xoay người.
Hai vị ma binh tuần tra há to miệng, may mà hai người kịp thời tỉnh táo lại, lập tức ngửa mặt nhìn trời, tỏ vẻ đang ngắm sao.
Không ngoài dự đoán, Ma thần đã chờ ở trong điện.
Sửa sang lại bộ xiêm y một lúc, Điền Chân mãi không có đủ dũng khí, buồn bực đứng ở ngoài cửa điện chịu lạnh. Thần ơi, sau khi học hỏi kinh nghiệm của Ngọc Dương Kiều, thử đi thử lại mấy trăm bộ đồ mới chọn được, trông thật sự giống cái bình hoa, làm sao không khẩn trương?
“Phượng hoàng, về muộn quá.”
Bị phát hiện, Điền Chân đành mặt dày đi vào, chột dạ cười: “Bệ hạ đang đợi ta?”
Ma thần nhận ra nàng khác thường ngày, quan sát một lát, kết luận: “Đồ của Ngọc Dương Kiều.”
Hơ, thế cũng nhận ra!
Điền Chân ra vẻ bình tĩnh, nắm chặt vạt áo, vòng vo nói: “Là nàng tặng cho ta, nàng nói ta mặc bộ này thực… .”
“Bộ dạng tục tằng.”

“Phượng hoàng nông cạn.”

Bị phê bình, sự khẩn trương của Điền Chân quả nhiên biến mất, ủ rũ nói: “Làm ta còn thử rõ lâu, tưởng rằng ngươi sẽ thích.”
Ma thần nói: “Mặc dù ta thấy tục tằng, cũng không phải không vui.”
Điền Chân cười to.
“Cố ý thay đổi, muốn ta cao hứng?”
“Ngươi cũng nhận ra?”
Ma thần kéo nàng lại, chậm rãi đi tới trước tháp: “Nhận ra ngươi đang dụ dỗ ta.”
Đỉnh đầu có con quạ đen đang bay qua, Điền Chân mặt đỏ tai hồng, đã biết ngươi khôn ngoan lại thông minh, nhưng đây là chút tự tôn của nàng, không cần phải trực tiếp như vậy!
“Bệ hạ, ngươi suy nghĩ nhiều!”
“Phải không?”
“Thật sự không có, tuyệt đối không có!” Điền Chân bị ánh mắt hắn nhìn chăm chú, càng thêm khẩn trương, quả thực muốn tìm lỗ hổng mà chui vào, theo bản năng lùi về phía sau, nào ngờ bàn chân bỗng nhiên bị cái gì túm lấy, cả người đột ngột ngã xuống, nhưng lại nằm ngửa ra trên tháp.
Ma thần giữ nguyên phong thái cũ, ra vẻ như chờ đón lễ vật: “Không chịu thừa nhận phải không?”
Đại thần chính trực cũng dùng thủ đoạn như vậy, Điền Chân cảm thấy bất khả tư nghị: “Ti bỉ! bệ hạ ti bỉ!”
Ánh sáng trang sức trước trán chớp lên, Ma thần cúi người xuống: “Ngươi đã thành công .”
“Ngươi cố ý!”
“Ta chỉ biết nhận.”
Thân thể bị giữ thật chặt, không thể động đậy, Điền Chân bi phẫn lại khẩn trương: “Rõ ràng là ngươi muốn có con! Nói sau… Ta chưa chuẩn bị tốt… Ngươi trước buông ra, thật ra ta còn nhiều chuyện muốn nói với ngươi…này…chuyện quan trọng của Thần giới!”
“Ngươi nói quá nhiều.” Một bàn tay không khách khí che miệng nàng lại.
Điền Chân tức đến hôn mê.
Thần phật ơi, không chịu thay đổi chút nào, vẫn bạo lực như vậy!
Thực tế, sự quan tâm của Ma thần đại nhân về sau đã có chút thay đổi nhỏ, lòng ham chiến rơi đi rất nhiều, bản tính hiếu chiến cũng không còn như trước. Vị thần này không còn ham thích gây phiền toái cho Thần giới nữa, chỉ không ngừng thí nghiệm phương thức tạo người của phàm thần, trong quá trình rất là bạo lực, năm giới còn lại trở nên an toàn rất nhiều.
Điền Chân quả thật không chịu nổi
“Bệ hạ nên đi đánh Thần giới đi?”
“Ta không nên khoe tài với kẻ yếu.”
“Trước kia sao bệ hạ lại coi rẻ thần giới?”
“Là ta hơi quá.”

“Vì ta sinh con, là chức trách của ngươi.”
Điền Chân trợn mắt: “Hiện tại không ai tạo được Thái thượng kính, thời gian của bệ hạ còn nhiều, việc này không cần vội!”
“Vậy —” Ma thần giang tay “Ta và ngươi đi nhân giới chơi.”
——— ———-
Từ khi Ma đế trở về, liên minh Thần – Tiên sắp tan rã lại nhanh khôi phục, Yêu giới thân là đồng bọn, cũng giả mù sa mưa tới chúc mừng, chỉ đứng sau lưng quan sát.
Chỉ tiếc hiện nay sáu giới không có ai có năng lực tạo lại Thái Thượng Kính, cũng may sự quan tâm của Ma thần chuyển sang lĩnh vực khác, tạm thời không muốn đánh ai, thường xuyên đưa Điền Chân ra ngoài du ngoạn, hoặc là đi nhân gian “Bảo vệ chính nghĩa”. Trong vòng mười năm, sáu giới không có chuyện gì quan trọng xảy ra, chỉ có một lần Tiên giới bị chấn động lớn, Điền Chân và Ma thần đi ngang qua tiện tay hỗ trợ, ngăn cản một trận nạn lớn.
Thay đổi nhiều nhất ngược lại là Ma giới, con dân Ma giới lại khôi phục tình cảm tương thân tương ái, vui vẻ cuộc sống thuận hòa.
Một ngày mười năm sau—
Dưới ánh nắng ấm áp, khói bếp bốc lên nơi Thập Phương hư dã, nhân dân Ma giới đang tụm ba tụm năm, ngồi thoải mái xung quanh chỗ nướng thịt.
“Ngoài bệ hạ và Đại thiên vương, mọi người đều đông đủ đi?”
“Ca ca ở phía bên kia nha.”
Điền Chân ngạc nhiên: “Sao hắn lại tới đây?”
Lộ Tiểu Tàn nói nhỏ: “Bởi vì Diệp Cơ cũng đến nha.”
Điền Chân lập tức cười không chút thành ý.
Lộ Tiểu Tàn hừ một tiếng: “Ngươi lại muốn trêu cợt ca ca ta?”
“Ta không có thời gian rỗi, hắn không chịu nhận ta là nương.” Điền Chân nhìn làn khói bay lên, chậm rãi nói, “Tạo môi trường ô nhiễm không tốt, Cục cưng tiểu Tàn ngoan, đi lấy cái hồ lô hút khói lại.”
Đúng lúc này, có hai đứa nhỏ khoảng mười tuổi đi tới.
Một đứa tóc tím, con ngươi màu tím mặc áo bào trắng, đại lưng màu vàng làm nổi bật làn da trắng như bạch ngọc, bộ dạng xinh đẹp dịu ngoan, bước đi cũng từ tốn hơn một chút.
Một đứa khác tóc đen, con ngươi màu đen mặc áo bào đen, đai lưng màu bạc, trang sức trên trán cũng màu bạc, đi nhanh về phía trước, cằm dương cao cao, toàn thân tỏ vẻ kiêu ngạo, chói mắt hơn cả ánh mặt trời, cả người phát ra khí thế giống Ma thần đến tám phần.
Mũi cao, hai tròng mắt dài nhỏ, lông mày xếch, hai khuôn mặt bụ bẫm nhỏ nhắn giống nhau như đúc.
Cửu Tử Thương phất tay áo, vừa nướng thịt vừa kêu: “Đại vương tử, có muốn ăn không?”
Tiểu hài nhi tóc màu tím nghe vậy mỉm cười, chạy tới ngồi bên cạnh hắn, nhận một xiên thịt nói cảm tạ, tiếng nói nhu hòa lại dễ nghe: “Đa tạ Thương hộ pháp.”
Hóa ra Cửu Tử Thương sau một thời gian tu luyện, lập được công lớn, được thăng chức lên làm hộ pháp.
Tiểu hài nhi mặc áo bào đen thấy thế cũng bước tới, đưa tay cướp lấy toàn bộ mấy xiên thịt còn lại.
Cửu Tử Thương vội la lên: “Ai ai, tiểu vương tử ngươi…”
Nói chưa dứt lời, một sức mạnh dâng tới xốc hắn lên cao hai trượng.
Tiểu hài nhi áo đen không để ý tới những ánh mắt kháng nghị xung quanh, giơ hơn mười xiên thịt nướng lên, đưa cho tiểu hài tử áo trắng, ngồi xuống bên cạnh, tập trung vào ăn.
Cửu Tử Thương im miệng, lại đi lấy thêm mấy xiên thịt mới nướng tiếp.
Tiểu hài nhi nhà ai không biết nói lễ phép? Điền Chân ngồi ở bên cạnh nhìn thấy cắn răng, tiểu tử kia vừa sinh ra đã được khen “kẻ thừa kế vĩ đại”, tiên thiên thần thể, kế tục thần lực, kết quả chỉ biết nghe lời nói của phụ thân, cư xử quán triệt đi theo tinh thần võ lực, tác phong cứng rắn.
Cách đó không xa, Cổ Thạch hộ pháp trong nhóm khác quay đầu nhìn thấy, hắn già nhất bọn, nhịn không được mở miệng giáo dục: “Tiểu vương tử, ngươi sao không mời hoàng hậu ăn?”
Tiểu hài nhi áo đen nghe vậy cảm thấy hợp lý, đứng lên đi đến trước mặt Điền Chân, hơi quỳ xuống, đưa hai xiên thịt đưa cho nàng: “Mẫu hậu.”
Điền Chân vênh mặt đón lấy thịt nướng, nhìn về phía Cổ Thạch hộ pháp giơ lên ngón tay cái, không hổ là lão tiền bối.
Tiểu ma biết nghe lời, Cổ Thạch hộ pháp có chút đắc ý, vuốt râu tiếp tục hướng dẫn: “Còn tiểu Thiên vương và Đại vương tử đâu, bọn họ là huynh trưởng của ngươi a.”
Tiểu hài nhi áo đen đi đến trước mặt Lộ Tiểu Tàn và tiểu hài nhi tóc tím, xoay người đưa mỗi người hai xiên thịt nướng: “Ca ca.”
Cổ Thạch hộ pháp chỉ tiếp vào Cửu Tử Thương nói: “Thế còn Thương hộ pháp thì sao?”
“Hừ?”
Tiểu hài nhi áo đen hai mắt bắt đầu nhíu lại, tỏ vẻ bắt đầu không kiên nhẫn.
Cổ Thạch hộ pháp không chú ý tới sự thay đổi của hắn, vẫn cố nói: “Thân là Vương tử, ngươi làm sao có thể lấy đồ của mọi người đâu… “
Tiểu hài nhi áo đen hơi lộ ra vẻ tức giận, không tình nguyện đem trả lại thịt cho mọi người mà bước tới bên nhóm của Cổ Thạch hộ pháp, không chút khách khí lấy nốt toàn bộ mấy xiên thịt bên này lên, trở về chỗ ngồi.
Chúng ma nhóm kia đều nhìn Cổ Thạch hộ pháp, oán hận vô cùng.
Không để ý tới Cổ Thạch hộ pháp còn đang tức dựng ngược râu tóc, tiểu hài nhi nghĩ nghĩ, lại đi đến quỳ trước mặt Điền Chân, đem một nửa số thịt vừa cướp được đưa cho nàng, lại trở về đem nửa còn lại đưa cho Lộ Tiểu Tàn và tiểu hài nhi tóc tím.
Điền Chân thở dài, trả lại mấy xiên thịt đưa cho chúng ma, ý bảo bọn họ chia đều.
Tiểu hài nhi áo đen thấy thế nhướng mày: “Hử?”
Chúng ma đã bị cảnh cáo, yên lặng đem trả lại mấy xiên thịt cho vào tay Điền Chân.
Điền Chân nói: “Ta không hết nhiều như vậy!”
Tiểu hài nhi áo đen lớn giọng nói: “Mẫu hậu ăn không hết thì cho ta, ta có thể ăn được.”
Điền Chân không nói gì.
Tiểu tử kia chính là như vậy, cường quyền vô lý, tuy nói hắn hiếu thuận, trên thực tế ngoài phụ thân ra không coi ai vào mắt, làm cho người ta tức giận đến ngứa răng ngứa lợi. Tuy nhiên cũng có ưu điểm là từ ngày có hắn, võ công của Ma thần đại nhân cuối cùng có chỗ phát tiết, thường xuyên lấy đứa con cường bạo này luyện tập, sáu giới vì thế ngày càng trở nên an toàn.
Tiểu hài nhi tóc tím bên cạnh thấy thế cười khẽ nói: “Đệ đệ, ngươi trời sinh là thần thể, ngày hôm trước phụ hoàng còn khen ngươi có tiến bộ đâu, tương lai nhất định sẽ vô địch sáu giới giống phụ hoàng.”
Tiểu hài nhi áo đen kiêu ngạo ngẩng mặt lên.
Lộ Tiểu Tàn sờ sờ lên đầu hắn, cười hì hì nói: “Tiên thiên thần thể không cần ăn cơm, nếu phụ hoàng thấy ngươi ăn nhiều như vậy, tất nhiên sẽ nói ngươi nha.”
Tiểu hài nhi áo đen nhìn hắn nói: “Ngươi không muốn cho ta ăn.”
Lộ Tiểu Tàn nói: “Ta là nói thật nha.”
Tiểu hài nhi áo đen không phản bác, hắn hiển nhiên thật sùng bái phụ thân, cũng hiểu cá tính phụ thân hắn, biết rõ lời nói hai vị ca ca này đều có mục đích nhưng vẫn ngần ngừ, hắn nhìn bó thịt xiên trong tay thơm phức, hai con mắt hẹp dài lộ ra vẻ không cam lòng, sau một lúc ánh mắt trở nên kiên định, dứt khoát đem thịt thả xuống, thật sự không ăn .
Chúng ma đối với hai vị cứu tinh cảm kích không thôi, tranh nhau tiến lên lấy thịt.
Tiểu hài nhi áo đen cả giận nói: “Các ngươi, cũng không được ăn!”
Chúng ma quả thực muốn khóc .
“Bọn họ đều không phải là thần thể, không ăn sẽ đói ” Tiểu hài nhi tóc tím ôn nhu kéo hắn ngồi xuống, “Phụ hoàng nếu biết, khẳng định sẽ trách ngươi không thông cảm cấp dưới.”
Tiểu hài nhi áo đen ra vẻ lạnh mặt, vẫy tay: “Ăn đi.”
Chúng ma được cho phép, vô cùng vui vẻ bắt đầu ăn, trên cỏ lại bắt đầu náo nhiệt.
Cửu Tử Thương đi qua đổ ra một ly rượu, đưa cho tiểu hài nhi tóc tím: “Đây là rượu ủ từ chu quả đã hơn vạn năm, thuộc hạ lưu trữ nhiều năm không dám uống, mời đại vương tử nếm thử.”
Tiểu hài nhi tóc tím mỉm cười đón lấy, không uống mà chuyển sang cho đệ đệ đang ngẩn người đứng bên cạnh, đưa đến miệng hắn: “Rượu rất ngon, ngươi nếm thử.”
Tiểu hài nhi áo đen xoay mặt đi
“Không uống
Lộ Tiểu Tàn lấy ra một xiên thịt đưa vào miệng hắn: “Ngoan, ăn thử một chút.”
“Không ăn.” Tiểu hài nhi áo đen vội mím môi lại.
“Ngươi cho phép bọn họ ăn thịt, tất nhiên bọn họ sẽ không nói cho phụ hoàng, phụ hoàng sẽ không biết” Lộ Tiểu Tàn thấp giọng nói, “Nếu bọn họ dám nhiều lời, nhị ca thay ngươi mắng bọn họ.”
“Ta sẽ tự mắng!” Tiểu hài tử cuối cùng cũng thích ăn ngon, tiểu hài nhi áo đen cuối cùng cũng không chịu nổi dụ dỗ của mùi thịt thơm nức, cảnh cáo chúng ma, “Các ngươi, ai dám nói?”
Chúng ma liên tục lắc đầu.

Mùi thịt tỏa khắp đồng cỏ, hương rượu bốn phía, chúng ma tinh thần quật khởi, thi nhau tỷ thí, biểu diễn võ nghệ, đúng lúc đại tiệc thịt nướng đang sôi trào, tự nhiên toàn bộ đột nhiên yên lặng .
Rõ ràng là ánh nắng vẫn chan hòa, mọi người lại cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, thịt trên miệng không dám ăn, rượu ở miệng không dám nuốt, tư thế đang biểu diễn trở nên cứng ngắc, đứng yên tại chỗ.
Người vừa tới phi thường bất mãn: “Hử?”
“Bệ hạ!”
Chúng ma nhanh chóng quỳ lạy.
Điền Chân âm thầm bật cười, đứng lên đi qua, ôm lấy cánh tay hắn: “Ngươi không phải nói không đến sao, làm sao lại tới?”
Ma thần nói: “Ta nhàm chán.”
Ai chẳng biết ngươi nhàm chán, Điền Chân nói: “Chúng ta cùng nhau nướng thịt uống rượu đi?
Ma thần tỏ vẻ không có hứng thú, nhìn quanh bốn phía, thấy ly rượu trên tay tiểu hài nhi áo đen liền nhíu mày: “Con ta, tiên thiên thần thể không cần ăn cơm, ngươi đang ăn cái gì?”
“Đệ đệ thay ta rót rượu” Tiểu hài nhi tóc tím mặt không biến sắc, đưa tay lấy ly rượu trong tay đệ đệ ra, “Ngươi không phải còn mời mẫu hậu sao?”
Ma thần không có tỏ vẻ gì, chỉ trừng mắt nhìn tiểu hài nhi áo đen.
Tiểu hài nhi áo đen hiển nhiên hiểu ý tứ của ca ca, cắn môi trầm mặc.
Ma thần nói: “Đúng không?”
“Không phải!” Tiểu hài nhi áo đen cuối cùng quyết định không nên nói dối, lớn tiếng nói, “Là ta muốn uống rượu ăn thịt.”
Nói một là một, rõ ràng không ngu ngốc, sao lại thành thật như vậy, may mắn là còn có hai ca ca thông minh nhanh nhạy, biết biến báo, Điền Chân nhìn thế tức giận, tình tình này chẳng có chút nào giống nàng…
Ma thần khen: “Tuy có thất trách nhưng cũng thành thực.”
“Nếu nhàm chán, ta cùng bệ hạ đi đi.”
Điền Chân không buồn phân trần, lôi hắn đi ra chỗ khác.
Sau lưng truyền đến một loạt tiếng thở nhẹ ra, chúng ma cuối cùng cũng được giải phóng, tiếp tục cuồng hoan.
Phía dưới là sa mạc Thập Phương hư dã, trên cao là mặt trời chói chang chiếu xuống, cát vàng lấp lóe, hai bóng dáng đứng cạnh nhau tựa như một bức tranh thần thoại cổ xưa.
Điền Chân lấy bầu rượu từ trong tay áo ra: “Bệ hạ uống rượu không?”
Ma thần nghiêng mặt: “Tiên thiên chi thần, không cần ăn cơm.”
Điền Chân ra vẻ “A”, chậm rãi nói: “Đây là rượu nhưỡng từ chu quả vạn năm, Thương hộ pháp thật vất vả mới ủ được, một mình ta uống rất buồn, bệ hạ lại không chịu uống cùng ta.”
Ma thần khoanh tay nói: “Ta mặc dù thấy không cần, cũng không phải không vui.

back top