Bên kia quân thần hai người ở phía sau điện bàn chuyện đại sự, mà bên này, ở trong vườn. Điền Chân ngồi xổm trên một bàn đá phơi nắng, trước mặt đầy đồ ăn, ánh mặt trời ấm dào dạt, cây xanh bị gió thổi xào xạc, bọn thị nữ qua lại, thỉnh thoảng cũng sẽ dừng lại nhìn thoáng nàng.
Bị đen đủi, người biến thành chim, Điền Chân không buồn để ý, cúi đầu mổ một mạch, nàng muốn nghỉ ngơi, nàng muốn ăn…
Một bóng ma bao phủ phía trên đỉnh đầu.
Thấy rõ là ai, Điền Chân mở cánh ra, gật đầu ân cần thăm hỏi.
Văn Tê ngồi xuống bên cạnh bàn đá, kéo cánh nàng lên hỏi nhẹ: “Tộc Phượng hoàng có thức ăn đặc trưng, sách thế là nói sai sao?”
Điền Chân lười biếng lấy mỏ nhọn mổ vào lông, sách nói là đúng, đáng tiếc nàng chỉ là một con phượng hoàng giả.
Văn Tê buông cánh nàng ra: “Đã nhiều ngày tinh thần cũng khá hơn, còn không lo đi tu hành?”
Tu hành? Điền Chân giả vờ không nghe thấy.
“Phượng hoàng lười biếng ” Văn Tê cười nói, “Nghe nói nữ tử tộc phượng tu thành hình người đều cực mỹ mạo, ngươi không phải bị thương màu lông sao, chỉ cần tu thành hình người, bỏ đi bộ lông xấu xí, sẽ không ai dám xem thường ngươi .”
Mỹ nữ? Điền Chân xoay mặt nhìn lại một thân lông nâu xỉn, có điểm suy nghĩ. Người này quả nhiên tinh ý, biết nàng bởi vì bộ lông này mà chịu không ít chế nhạo, cho nên dùng sắc đẹp để dụ hoặc, bất quá nói lại nàng thật đúng là chưa từng là mỹ nữ tuyệt thế bao giờ, có nên thể nghiệm một lần?
“Ngày mai ngươi sẽ cùng Triều Hoa Quân quay về Mạc vũ Thiên cung không có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Việc này Điền Chân thực cảm kích, ở chung đã nhiều ngày, đột nhiên thân thiết nhưng vẫn có chút bình thản, bất quá hắn ở lại thiên đình làm tay sai, muốn gặp mặt cũng không khó, bởi vậy Điền Chân cũng không thấy khó khăn, lấy cánh chụp tay hắn.
Văn Tê chạm vào mỏ nàng, ý cười trên môi như có như không: “Ta ngóng chờ ngày ngươi tu thành hình người, không nên nhàn hạ.”
Ngượng ngùng, Điền Chân lắc lắc đầu, vì thỏa mãn thị giác quần chúng nàng sẽ để tâm.
Văn Tê thở dài: “Hiện tại mới bắt đầu, không biết phải đợi mấy trăm năm.”
Mấy trăm năm? Điền Chân nhảy dựng lên, lại càng thêm lo lắng.
“Không được lười” Văn Tê bỗng nhiên giương đôi mắt đẹp lên “Nếu ta… Đến lúc đó nhất định thay ngươi tìm linh đan trong thiên hạ, giúp ngươi sớm biến thành người hình.”
Vẻ mặt tự tin, vừa là hắn lại giống như không còn là hắn, Điền Chân ba phần cảm động, bảy phần hoài nghi.
Đúng lúc này, một tên thiên quan đi tới làm lễ: “Bệ hạ ở phía sau điện, mệnh tiểu thần đến mời Văn thị vệ tới.”
“Bảo trọng, tiểu phượng hoàng.” Văn Tê vỗ xuống lưng nàng, đứng lên.
Ôi chao, Thần đế bệ hạ khi nào thì chiêu hiền đãi sĩ như vậy, còn dùng từ “Mời”? Điền Chân trợn mắt, há hốc mồm nhìn hắn đi xa, hơn nửa ngày mới hoàn hồn, cho là nghe lầm, lại cúi đầu chậm rãi mổ vào trái cây.
Giây lát, một bàn tay cướp lấy trái cây.
Ngón tay thon thả, móng tay dài, trắng sáng dưới ánh mặt trời.
Vị tỷ tỷ nào luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo! Điền Chân cả kinh vẫy cánh, làm cho toàn bộ đĩa ở trên bàn rơi xuống.
Nữ tử áo đỏ đứng thẳng, tay cầm trái cây, tư thế đoan trang tao nhã, đôi mắt đẹp lại đầy vẻ chán ghét: “Con phượng hoàng xấu xa này, sao hắn còn giữ lại bên người.”
..
Thật hối hận không nên ngăn cản nàng ta nhìn lén lãnh đạo của nàng tắm rửa, giờ kết thêm kẻ thù. Điền Chân yên lặng trước mặt nàng, cúi đầu tỏ vẻ nhận sai, nàng sẽ không bao giờ làm chuyện xấu nữa, lãnh đạo của nàng ngươi cứ tùy tiện mà trêu.
Trên lưng đau xót, hóa ra là bị trái cây ném trúng vào.
“Cút ra xa chút” Hằng Nguyệt Cơ không kiên nhẫn đá nàng, thấp giọng mắng, “Xấu thành như vậy, hóa kiếp lại bất tử.”
Nử tử này rất độc ác, so đo với cả một con chim! Điền Chân giận lắm nhưng còn đang suy nghĩ đối sách, phía xa xa liền truyền đến tiếng bọn thị nữ làm lễ ân cần thăm hỏi.
Hình dáng quen thuộc chậm rãi đi về phía bên này.
Một thân áo bào, trang nhã hơn hẳn, áo dài viền vàng sáng lấp lánh, có ánh mặt trời chiếu vào được nhuộm thành một tầng sáng, mắt phượng ôn hòa, bên trong che giấu cảm xúc nhưng lại không thể nhìn thấu.
Kiêu ngạo nhanh chóng biến thành ôn nhu, Hằng Nguyệt Cơ sửa sang lại tay áo, cúi đầu làm lễ: “Triều Hoa Quân .”
“Hằng Nguyệt thần nữ?” Triều Hoa Quân nhìn một đống hỗn độn trước mặt ra vẻ hỏi.
Hằng Nguyệt Cơ liếc mắt nhìn về phía Điền Chân, ra vẻ có lỗi: “Mới vừa rồi thấy nó ở trong này, liền thuận tay cho nó hai miếng trái cây, ai ngờ nó tự nhiên lại nóng giận, tưởng là không hợp khẩu vị nó.”
Điền Chân nghe được liên tục cười lạnh.
Thật sự là tốt, tất cả đều là lỗi của nàng.
Triều Hoa Quân quả nhiên trách cứ: “Hoàng nhi thật là thất lễ, còn không bồi tội.”
Bồi tội? Điền Chân nhìn hắn một lúc lâu, chậm quá phẩy phẩy cánh, lắc lắc cổ, đi bước một thong thả đến trước mặt Hằng Nguyệt Cơ.
Hằng Nguyệt Cơ vội vàng cúi người đi về phía nàng, lên tiếng biện hộ: “Nó cũng không biết cái gì, Triều Hoa Quân cũng đừng trách cứ… A! A!”
Nói một nửa, nàng ta liền thét chói tai nhảy dựng lên.
Điền Chân lấy tốc độ cực nhanh hung hăng mổ xuống tay nàng, thừa dịp nàng ta đang che tay lại bay lên đầu tập kích phát nữa.
Hằng Nguyệt Cơ giận dữ, ánh sáng lạnh chợt lóe trên đầu ngón tay, đang muốn phát tác, chợt nghe Triều Hoa Quân lên tiếng kêu “Tiểu hoàng nhi” liền lập tức phản ứng nhanh chóng thu tay lui về phía sau trốn tránh.
Triều Hoa Quân khiển trách: “Không được vô lễ!”
Lão nương xem ngươi còn giả làm người tốt! Ngươi không phải yêu chim sao, có bản lĩnh liền động thủ đi! Điền Chân mấy khi có dịp trêu cợt, trong lòng mau chuyển, làm sao lại chịu nghe lời. Lão nương đây hiện tại là chim, lão nương chính là vô lễ, ngươi làm gì được ta, nữ tử âm hiểm này, định lừa lãnh đạo nàng, thấy nàng hiền lành sao, hôm nay định lưu lại ấn tượng tốt với hắn?
Nàng thân hình linh hoạt, lại cậy có mặt chủ nhân, Hằng Nguyệt Cơ không dám gây thương tổn tới nàng, tóc tai trở nên tán loạn, tư thái phong tình biến mất không còn bóng dáng, thân hình có chút chật vật.
“Hồ nháo!” Triều Hoa Quân phất tay áo cuốn nàng lên “Còn không bồi tội với thần nữ!”
Mất mặt trước mặt hắn, Hằng Nguyệt Cơ khóc lóc mà chạy đi.
Điền Chân nhảy xuống mặt đất ra vẻ xua đuổi, lại thấy ủy khuất, xoay người đứng lên, giương cổ đi ra phía ngoài vườn – cứ cho là nàng sai đi, lãnh đạo nhà ngươi chậm rãi giáo huấn, cùng lắm thì ta đi ra ngoài chơi!
Triều Hoa Quân vừa bực mình vừa buồn cười, Con dân tộc thần vũ ở trước mặt Phượng Vương ai dám vô lễ như thế! Chỉ là một còn phượng hoàng nhỏ dám không nghe lời, còn giận dỗi bỏ đi?
Hắn trầm giọng quát: “Đứng lại.”
Người ôn nhu bỗng ra vẻ nghiêm khắc lại càng đáng sợ, chân Điền Chân mềm hẳn, bắt đầu chột dạ.
“Đứng lại cho ta.” Giọng nói tuy chậm nhưng đầy ý cảnh cáo.
Điền Chân ngoan ngoãn đứng lại.
“Quay lại.”
Thực đi nếu ra ngoài, cũng có khả năng bị Hằng Nguyệt Cơ lập tức giải quyết , Điền Chân nào dám đi thật, nay nghe thấy hắn không có ý tức giận, vội vàng thuận thế đi thong thả quay lại trước mặt hắn.
Triều Hoa Quân cúi người ôm lấy nàng, cái gì cũng chưa nói, đi vào phòng, ngồi lên trên ghế.
Điền Chân nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Triều Hoa Quân rốt cục nhịn không được nở nụ cười: “Nàng trêu chọc ngươi ?”
Lãnh đạo anh minh! Điền Chân lập tức trợn mắt, gật đầu không ngừng.
Triều Hoa Quân nâng cánh nàng lên: “Đắc tội nàng, còn muốn một mình chạy ra ngoài, để nàng gặp được, tộc thần vũ có phải là lại thiếu một gã tiểu phượng hoàng?”
Cho nên nàng không dám đi đây, Điền Chân ngoe nguẩy cổ.
“Vô lễ đối với bổn vương, đáng tội trục xuất khỏi tộc Thần vũ” Triều Hoa Quân quăng nàng ra chỗ khác “Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, ngoan ngoãn ở trong này nhận tội, bổn vương liền tha cho ngươi.”
Điền Chân lập tức cúi đầu ra vẻ cam chịu.
“Đêm nay nghỉ sớm một chút, ngày mai lên đường trở về Mạc vũ Thiên cung.”
.
Sáng sớm hôm sau, Triều Hoa Quân mang Điền Chân cưỡi phượng hoàng lửa rời Thiên đình, vài tên Thiên quan phụng mệnh Thần đế tiễn đưa tám vạn dặm. Văn Tê không có mặt, Điền Chân cũng có thể giải thích được, hắn giờ đầu quân là Ngự tiền, làm sao còn có thể tự do giống như trước.
Chiến sự giải quyết xong, Triều Hoa Quân cũng không vội vã, cố ý mang Điền Chân đi lòng vòng cho thêm chút kiến thức, bên người có thêm con chim thông hiểu ý người nên càng thấy thêm vui vẻ.
Núi cao sông dài, Thần hồ Bình Lâm, sa mạc cát vàng…
Lưng phượng hoàng lửa rộng lớn giống như thuyền, Triều Hoa Quân ngồi một cách thoải mái, ngón tay thon dài cầm một con dao đang đẽo một ống trúc được thuận tay hái khi đi ngang qua Quỳnh Sơn.
Điền Chân nghĩ đi nghĩ lại, không biết hắn muốn làm gì.
Triều Hoa Quân mỉm cười, vứt lên người nàng một mảnh trúc: “Vật này kỳ diệu, về sau ngươi sẽ thấy.”
Động tác kèm theo vài phần trêu đùa, khác xa hắn so với ngày thường. Điền Chân nhìn thấy sửng sốt, vội vàng cúi đầu, im lặng .
Đao hạ vài lần, ống trúc dần dần trở thành một ống tiêu tinh mỹ.
Áo dài màu trắng bị gió cuốn lên, Triều Hoa Quân không nhanh không chậm đem ống tiêu đưa tới bên môi.
Tiếng tiêu vừa cất lên, trong như tiếng phượng, tuyệt không thể tả, vang vọng trong khắp tầng mây, mang theo sức hút diệu kỳ, Điền Chân chỉ thấy tinh thần chấn động, tâm thần tựa như bị mê hoặc, hồn phách giống như bị nó dắt đi, thân thể vì thế mà trở nên nhẹ nhàng, hai cánh không tự chủ được bắt đầu vỗ đưa nàng bay lên giữa không trung, múa xoay quanh.
Tiếng tiêu nghe có vẻ bình thản, có phong thái vương giả, phượng hoàng lửa cũng dừng lại, nghển cổ kêu theo.
Mắt phượng tuyệt đẹp, nhộn nhạo ý cười nhẹ.
Đây là nơi nào, nàng đang làm cái gì…
Tiếng tiêu chấm dứt, múa dừng, dư âm tiếng tiêu vẫn vang vọng trong không trung. Điền Chân quay lại lưng phượng hoàng lửa, chẳng buồn phản ứng chỉ cảm thấy trong lòng mất mát, buồn bã.
Triều Hoa Quân hạ tiêu xuống: “Trong tộc có phép tu hành giả làm người, lên tới Vũ Mạc Thiên Cung triều bái bổn vương, phượng giả ca, hoàng giả vũ, hôm nay bổn vương sẽ cố gắng để ngươi múa một điệu được không?”
Múa cho lãnh đạo xem? Điền Chân rốt cục bị lời này làm cho hoàn hồn, cùng quẫn.
Triều Hoa Quân nói: “Ta rất thích, tiểu hoàng nhi có bằng lòng múa một khúc cho ta không?”
Điền Chân lập tức đem đầu vùi dưới cánh vươn lên, nước mắt lưng tròng mà lắc đầu, thấy hắn ra vẻ muốn thổi, lập tức đi lên dùng sức túm tay áo hắn.
Triều Hoa Quân buồn cười: “Biết thẹn thùng sao? Tộc Phượng trời sinh giỏi ca múa, có gì mà sợ …”
Khi nói chuyện, xa xa có cái gì đó hiện lên.
Chỗ nghỉ chân! Bỏ lỡ chỗ nghỉ! Điền Chân vội vàng lên tiếng, kêu to với hắn ra hiệu.
Vẻ tươi cười không thay đổi, chỉ dần dần ảm đạm xuống, Triều Hoa Quân chậm rãi đưa ống tiêu dời khỏi môi, không tỏ vẻ gì.
Phía trước là đất hoang, Điền Chân rất nhanh hiểu được, câm miệng.
“Một lần cuối cùng” Triều Hoa Quân đưa tay ôm nàng vào lòng, nhìn về phía sương mù trước mắt nhẹ giọng nói, “Một lần cuối cùng có được không? Nếu không thể tìm thấy, cũng liền…thôi”
Điền Chân không lên tiếng.
Bóng đêm bao phủ, côn trùng kêu vang, thỉnh thoảng có thêm tiếng chim hót, đất hoang mờ mịt một mảnh yên lặng. Giống như lần trước nhìn thấy, núi Ưu Bà nhìn qua cũng không thay đổi gì., đừng sừng sững trong gió, màu đen lạnh lẽo, có điểm mơ hồ.
“Núi Ưu Bà là núi thần thời thượng cổ, được tẩm bổ bởi linh khí mặt trăng và mặt trời, sau lại bị thần nổi giận, người oán hận sinh ra rất nhiều yêu ma quỷ vật, hung hiểm cực điểm, nhưng bên trên vẫn có nhiều loại linh dược quý hiếm, nàng là vì giận dỗi với ta, chạy lên núi tìm thuốc…”
Triều Hoa Quân đặt Điền Chân lên cánh phượng hoàng lửa nhẹ giọng dặn: “Không được chạy loạn, nhớ kỹ vào?”
Tìm hai mươi năm còn không có kết quả, rõ ràng là dữ nhiều lành ít, đây là lần cố chấp cuối cùng? Điền Chân không tiện ngăn cản mà cũng không thể ngăn cản, chỉ đành gật đầu.
Phát hiện có người đến, Triều Hoa Quân nghiêng người xem.
Ba luồng ánh sáng rơi xuống đất, hóa thành ba thiên quan hình người, cầm đầu là một ông già tầm năm mươi tuổi, bộ mặt hiền lành, râu tóc bạc phơ, tay cầm phất trần, áo bào màu tuyết trắng khảm hình cửu cung bát quái, cuốn tung theo gió, có cảm giác tiên phong đạo cốt, như là Thái Thượng Lão Quân trong tranh.
“Đây không phải là Triều Hoa Quân sao?”
“Cửu Phất Tất Cung?”
Hai bên nhận ra đối phương, Triều Hoa Quân cùng lão già chắp tay làm lễ.
Triều Hoa Quân xem hai người còn lại, lại cười nói: “Ngọc Trần thiếu cung cũng tới.”
Người kia tóc đen, áo bào màu đỏ vội cười nói: “Hạ tiên cùng Tất Cung phụng phụ hoàng đến Quý cảnh có việc, đi ngang qua nơi đây, không thể tưởng được lại gặp Triều Hoa Quân, thật sự khéo.”
Hắn dừng dừng, lại thử hỏi: “Triều Hoa Quân đến núi Ưu Bà này, hay là vẫn là vì…”
Triều Hoa Quân nói: “Trờ về từ thiên đình, đi ngang qua nơi đây.”
Cửu phất Tất Cung lắc đầu.
Ngọc Trần thiếu cung liền biết hắn không muốn tiếp tục chuyện này, vì thế vội cười khách khí vài câu, nói: “Ta có hoàng mệnh trong người, thứ lỗi không thể ở lâu, cáo từ đi trước, Triều Hoa Quân xin đừng trách.”
Triều Hoa Quân gật đầu: “Nguyện cho Tiên đế bệ hạ Phúc Thọ vô cùng, khi nào có chút thời gian sẽ phái sứ giả tiến đến tiên giới.”
Ba người kia cũng khen Thần đế một phen, rời đi.
Cửu Phất Tất Cung là lão thần tiền triều, ở tiên giới có danh vọng cực cao, Ngọc Trần thiếu cung cũng là biểu huynh bên ngoại của đương kim tiên đế Thủ Nguyệt Võ, Thủ Nguyệt Võ phái cùng với Cửu Phất Tất Cung đi với nhau, thực ra là giám sát, sợ Tất Cung mượn cơ hội tìm kiếm thái tử cũ Thủ Nguyệt Vi thôi. Nay cục diện Tiên giới hỗn loạn, ai cũng mong ngóng thái tử cũ trở về, khó trách Thủ Nguyệt Võ kiêng kị như vậy.
Triều Hoa Quân cười cười, hóa thành một luồng ánh sáng biến mất.
.
Những người này là đến từ Tiên giới? Điền Chân căn cứ vào tin tức nghe được mấy ngày gần đây đã đại khái biết rõ sảng thế cục, dần dần cũng sinh ra hứng thú, Tiên giới Thần giới đều ở tìm Thủ Nguyệt Vi, hắn trốn đi nơi nào ?
Đêm dài, ánh sáng ngọc châu ảm đạm.
Gió đêm mang theo cái lạnh, cũng may cánh phượng hoàng lửa cực rộng, Điền Chân người lại nhỏ, núp ở dưới lông chim cư nhiên cực kỳ ấm áp.
Núi Ưu Bà hiểm ác như vậy, không biết Triều Hoa Quân có gặp nguy hiểm hay không…
Có thể làm cho hắn si tình không quên suốt hai mươi năm, vị long nữ kia nếu có chết thì cũng nên thỏa mãn .
Triều Hoa Quân không có, Điền Chân trước sau ngủ không an ổn, luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên bên tai truyền đến một loạt tiếng động kỳ dị, nàng cả kinh vội mở mắt ra.
Xuyên thấu qua khe hở của lông chim, nàng nhìn thấy trước mắt có một đôi giày màu đen.
Giày của Triều Hoa Quân là màu trắng .
Người nào? Điền Chân cảnh giác.
“Triều Hoa Quân là Thần vương Thiên giới, người Thần đế nể trọng nhất, mượn sức hắn sẽ mang lại lợi thế lớn cho chún ta, bệ hạ vì sao lại tính bỏ hắn, nhưng kì thật …” Người nọ giống như cũng không hiểu, sau một lúc cất tiếng cười.
Tiếng nói thật quen tai, Điền Chân không mất nhiều khí lực đã nghĩ ra, đây không phải là Ngọc Trần Thiếu cung vừa nãy sao!
Nghe ý tứ trong lời nói của hắn, Tiên đế muốn giết Triều Hoa Quân ? !
Việc này không phải là nhỏ, vô tình nghe lén bí mật như vậy, nếu bị phát hiện, kết cục thế nào khỏi cần nghĩ, Điền Chân vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, trốn ở trong cánh phượng dù gan lớn cũng không dám ra, mãi đến khi cặp giày màu đen kia biến mất, vẫn không dám động đậy.
Hồi lâu, chung quanh lại không chút động tĩnh.
Điền Chân âm thầm dùng miệng mổ phượng hoàng lửa, ai ngờ nó giống như ngủ thật say, không có phản ứng gì, nàng đành lặng lẽ ló ra nhìn xung quanh, xác nhận Ngọc Trần thiếu cung không còn mới từ trên cánh phượng nhảy xuống.
Tìm lung tung mọi nơi, cũng không thấy gì khả nghi, không biết hắn rốt cuộc động tay chân vào đâu…
Muốn ám sát Triều Hoa Quân, cách nào là hữu hiệu nhất?
Điền Chân trầm tư một lát, đưa tầm mắt nhìn về phía phượng hoàng lửa.
Không ngoài sở liệu, nó ngủ thật sự rất say, có vẻ là động thủ.
Điền Chân phi lên lưng phượng hoàng lửa, cẩn thận xem xét, mắt của phượng hoàng vốn vô cùng tốt, thật đúng là nàng đã phát hiện ra dị thường — thấy một mảnh không giống với lông chim
Đầu nhọn như mũi châm, nằm lẫn ở trong đám lông của phượng hoàng lửa, màu sắc không phân biệt được, nếu không để tâm tìm kiến, mắt thường cơ hồ khó có thể nhận biết.
Cũng là công lao của việc xem nhiều phim truyền hình, Điền Chân tích lũy không ít kinh nghiệm ám toán, trong lòng biết có thể là kịch độc, nhỡ đâu bị nó đâm vào, hậu quả cũng rất nguy hiểm, vì thế nàng tận lực trấn định, thật cẩn thận đẩy lông chim xung quanh ra, dùng miệng rút nó ra.
“Con quạ đen thế nhưng lại làm hư việc của ta!” Một tiếng nói âm trầm vang lên.
Hắn đã trở lại! Điền Chân bị dọa, theo bản năng vẫy cánh kêu lên sợ hãi, mảnh lông dính độc kia cũng bay ra khỏi miệng rơi xuống, trong lúc bối rối, Điền Chân chợt thấy toàn thân tê rần, ngay sau đó đơ lại, toàn thân đều trở nên cứng ngắc, ngã nhào từ trên lưng phượng.
Mảnh Châm đã phát huy, độc tính xâm nhập vào máu.
Ngọc Trần thiếu cung vốn đã nâng tay, thấy thế lại buông.
Mặc dù đã trúng độc này bị liệt, cũng không đủ để lấy tính mạng Phượng vương, Triều Hoa Quân nếu bị trúng độc sẽ lập tức vận công, hắn chờ ở bên cạnh là muốn nhân cơ hội xuống tay, lúc này gặp chuyện không may, Thần đế tất nhiên không nghi ngờ đến tiên giới, chỉ không dự đoán được ngàn tính vạn tính vẫn không qua, trong cánh phượng hoàng lửa còn trốn một con phượng hoàng nhỏ, hết thảy đều lọt vào mắt nó.
“Chuyện xấu kết cục chính là chết, một con quạ đen, ta bớt phải động thủ.” Ngọc Trần thiếu cung cười lạnh.
Tiếng kêu vừa nãy, không biết Triều Hoa Quân có nghe thấy hay không? Điền Chân âm thầm sốt ruột.
Mảnh châm độc tự nhiên rút ra, tự bay vào tay áo Ngọc Trần thiếu cung, Ngọc Trần thiếu cung còn không có ngốc, con quạ nhỏ này vừa chết, thần khí biến mất, Triều Hoa Quân xưa nay dù có cẩn thận khôn khéo, chắc chắn sẽ mắc mưu, tuyệt không nhận ra là do người của tiên giới đã hạ thủ, tốt nhất vẫn là đem thi thể con quạ đen này đi là tốt nhất.
Này phiên suy nghĩ cố nhiên chu toàn, đáng tiếc, hết thảy đều đã không kịp.
Đột nhiên xuất hiện một cảm giác áp bách mãnh liệt, cùng với sát khí thật mạnh, từ bốn phương tám hướng vây quanh lại, làm cho người ta hít thở không nổi.
.
Đêm nặng nề, ánh sáng ngọc châu vẫn ảm đạm, người giống như đang ở trong sơn động tối om không đáy
Cô độc, sợ hãi, dần dần nảy sinh…
Thậm chí, có cả cảm giác của cái chết.
Trong khoảng thời gian ngắn, Ngọc trần thiếu cung thế nhưng bắt đầu bất an, giống như bị đóng đinh lại, hai hai chân trở nên trầm trọng dị thường, nửa bước cũng không di động nổi, không chỉ có hắn, không khí khủng bố này Điền Chân đứng bên cạnh cũng đã nhận ra.
“Bị ám toán sao.”
Giọng mũi trầm thấp không biết từ chỗ nào truyền đến, quanh quẩn trong không khí, lộ ra vẻ uy nghiêm, còn có phẫn nộ.
Đây là… là… lông mao toàn thân Điền Chân dựng thẳng lên.
Trong chớp mắt, ngoài hai trượng hiện ra một bóng dáng cao lớn, áo choàng đen viền vàng, vật trang sức màu vàng, mái tóc dài màu đen bị gió thổi bay tán loạn, mũi cao thẳng, khuôn mặt hoàn mỹ mà hắc ám.
Ngọc Trần Thiếu cung hiển nhiên biết thân phận của hắn, hoảng sợ vạn phần, tiếng nói cũng thay đổi: “Ngươi…”
“Tiên giả ti bỉ, ngươi, không nên tồn tại.”
Mắt phượng nhíu lại, áo choàng bay lên, một lực lượng mạnh mẽ đánh úp lại, Ngọc Trần Thiếu cung không kịp phản ứng gì, thân thể đã giống như lâu đài cát mà sụp đổ.
Hạt cát theo gió bay tới bên người, lông mao Điền Chân càng dựng ngược, tro cốt, tro cốt!
Trong nháy mắt, bóng dáng cao lớn đã đứng ở trước mặt.
Ma Thần Lộ… Lộ… Lucifer đại nhân! Tâm trạng Điền Chân phát run, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt phượng hẹp dài uy nghi kia, bắt đầu cầu nguyện, hắn không phải là có thói quen hí mắt đi?
Ma thần hạ mắt nhìn nàng, một lúc sau mở miệng: “Con chim xấu xí.”
Điền Chân lập tức rơi lệ đầy mặt.
Cho dù nàng không giống phượng hoàng, nhưng ngươi cũng có thể gọi là quạ đen a. …
Bị đen đủi, người biến thành chim, Điền Chân không buồn để ý, cúi đầu mổ một mạch, nàng muốn nghỉ ngơi, nàng muốn ăn…
Một bóng ma bao phủ phía trên đỉnh đầu.
Thấy rõ là ai, Điền Chân mở cánh ra, gật đầu ân cần thăm hỏi.
Văn Tê ngồi xuống bên cạnh bàn đá, kéo cánh nàng lên hỏi nhẹ: “Tộc Phượng hoàng có thức ăn đặc trưng, sách thế là nói sai sao?”
Điền Chân lười biếng lấy mỏ nhọn mổ vào lông, sách nói là đúng, đáng tiếc nàng chỉ là một con phượng hoàng giả.
Văn Tê buông cánh nàng ra: “Đã nhiều ngày tinh thần cũng khá hơn, còn không lo đi tu hành?”
Tu hành? Điền Chân giả vờ không nghe thấy.
“Phượng hoàng lười biếng ” Văn Tê cười nói, “Nghe nói nữ tử tộc phượng tu thành hình người đều cực mỹ mạo, ngươi không phải bị thương màu lông sao, chỉ cần tu thành hình người, bỏ đi bộ lông xấu xí, sẽ không ai dám xem thường ngươi .”
Mỹ nữ? Điền Chân xoay mặt nhìn lại một thân lông nâu xỉn, có điểm suy nghĩ. Người này quả nhiên tinh ý, biết nàng bởi vì bộ lông này mà chịu không ít chế nhạo, cho nên dùng sắc đẹp để dụ hoặc, bất quá nói lại nàng thật đúng là chưa từng là mỹ nữ tuyệt thế bao giờ, có nên thể nghiệm một lần?
“Ngày mai ngươi sẽ cùng Triều Hoa Quân quay về Mạc vũ Thiên cung không có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Việc này Điền Chân thực cảm kích, ở chung đã nhiều ngày, đột nhiên thân thiết nhưng vẫn có chút bình thản, bất quá hắn ở lại thiên đình làm tay sai, muốn gặp mặt cũng không khó, bởi vậy Điền Chân cũng không thấy khó khăn, lấy cánh chụp tay hắn.
Văn Tê chạm vào mỏ nàng, ý cười trên môi như có như không: “Ta ngóng chờ ngày ngươi tu thành hình người, không nên nhàn hạ.”
Ngượng ngùng, Điền Chân lắc lắc đầu, vì thỏa mãn thị giác quần chúng nàng sẽ để tâm.
Văn Tê thở dài: “Hiện tại mới bắt đầu, không biết phải đợi mấy trăm năm.”
Mấy trăm năm? Điền Chân nhảy dựng lên, lại càng thêm lo lắng.
“Không được lười” Văn Tê bỗng nhiên giương đôi mắt đẹp lên “Nếu ta… Đến lúc đó nhất định thay ngươi tìm linh đan trong thiên hạ, giúp ngươi sớm biến thành người hình.”
Vẻ mặt tự tin, vừa là hắn lại giống như không còn là hắn, Điền Chân ba phần cảm động, bảy phần hoài nghi.
Đúng lúc này, một tên thiên quan đi tới làm lễ: “Bệ hạ ở phía sau điện, mệnh tiểu thần đến mời Văn thị vệ tới.”
“Bảo trọng, tiểu phượng hoàng.” Văn Tê vỗ xuống lưng nàng, đứng lên.
Ôi chao, Thần đế bệ hạ khi nào thì chiêu hiền đãi sĩ như vậy, còn dùng từ “Mời”? Điền Chân trợn mắt, há hốc mồm nhìn hắn đi xa, hơn nửa ngày mới hoàn hồn, cho là nghe lầm, lại cúi đầu chậm rãi mổ vào trái cây.
Giây lát, một bàn tay cướp lấy trái cây.
Ngón tay thon thả, móng tay dài, trắng sáng dưới ánh mặt trời.
Vị tỷ tỷ nào luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo! Điền Chân cả kinh vẫy cánh, làm cho toàn bộ đĩa ở trên bàn rơi xuống.
Nữ tử áo đỏ đứng thẳng, tay cầm trái cây, tư thế đoan trang tao nhã, đôi mắt đẹp lại đầy vẻ chán ghét: “Con phượng hoàng xấu xa này, sao hắn còn giữ lại bên người.”
..
Thật hối hận không nên ngăn cản nàng ta nhìn lén lãnh đạo của nàng tắm rửa, giờ kết thêm kẻ thù. Điền Chân yên lặng trước mặt nàng, cúi đầu tỏ vẻ nhận sai, nàng sẽ không bao giờ làm chuyện xấu nữa, lãnh đạo của nàng ngươi cứ tùy tiện mà trêu.
Trên lưng đau xót, hóa ra là bị trái cây ném trúng vào.
“Cút ra xa chút” Hằng Nguyệt Cơ không kiên nhẫn đá nàng, thấp giọng mắng, “Xấu thành như vậy, hóa kiếp lại bất tử.”
Nử tử này rất độc ác, so đo với cả một con chim! Điền Chân giận lắm nhưng còn đang suy nghĩ đối sách, phía xa xa liền truyền đến tiếng bọn thị nữ làm lễ ân cần thăm hỏi.
Hình dáng quen thuộc chậm rãi đi về phía bên này.
Một thân áo bào, trang nhã hơn hẳn, áo dài viền vàng sáng lấp lánh, có ánh mặt trời chiếu vào được nhuộm thành một tầng sáng, mắt phượng ôn hòa, bên trong che giấu cảm xúc nhưng lại không thể nhìn thấu.
Kiêu ngạo nhanh chóng biến thành ôn nhu, Hằng Nguyệt Cơ sửa sang lại tay áo, cúi đầu làm lễ: “Triều Hoa Quân .”
“Hằng Nguyệt thần nữ?” Triều Hoa Quân nhìn một đống hỗn độn trước mặt ra vẻ hỏi.
Hằng Nguyệt Cơ liếc mắt nhìn về phía Điền Chân, ra vẻ có lỗi: “Mới vừa rồi thấy nó ở trong này, liền thuận tay cho nó hai miếng trái cây, ai ngờ nó tự nhiên lại nóng giận, tưởng là không hợp khẩu vị nó.”
Điền Chân nghe được liên tục cười lạnh.
Thật sự là tốt, tất cả đều là lỗi của nàng.
Triều Hoa Quân quả nhiên trách cứ: “Hoàng nhi thật là thất lễ, còn không bồi tội.”
Bồi tội? Điền Chân nhìn hắn một lúc lâu, chậm quá phẩy phẩy cánh, lắc lắc cổ, đi bước một thong thả đến trước mặt Hằng Nguyệt Cơ.
Hằng Nguyệt Cơ vội vàng cúi người đi về phía nàng, lên tiếng biện hộ: “Nó cũng không biết cái gì, Triều Hoa Quân cũng đừng trách cứ… A! A!”
Nói một nửa, nàng ta liền thét chói tai nhảy dựng lên.
Điền Chân lấy tốc độ cực nhanh hung hăng mổ xuống tay nàng, thừa dịp nàng ta đang che tay lại bay lên đầu tập kích phát nữa.
Hằng Nguyệt Cơ giận dữ, ánh sáng lạnh chợt lóe trên đầu ngón tay, đang muốn phát tác, chợt nghe Triều Hoa Quân lên tiếng kêu “Tiểu hoàng nhi” liền lập tức phản ứng nhanh chóng thu tay lui về phía sau trốn tránh.
Triều Hoa Quân khiển trách: “Không được vô lễ!”
Lão nương xem ngươi còn giả làm người tốt! Ngươi không phải yêu chim sao, có bản lĩnh liền động thủ đi! Điền Chân mấy khi có dịp trêu cợt, trong lòng mau chuyển, làm sao lại chịu nghe lời. Lão nương đây hiện tại là chim, lão nương chính là vô lễ, ngươi làm gì được ta, nữ tử âm hiểm này, định lừa lãnh đạo nàng, thấy nàng hiền lành sao, hôm nay định lưu lại ấn tượng tốt với hắn?
Nàng thân hình linh hoạt, lại cậy có mặt chủ nhân, Hằng Nguyệt Cơ không dám gây thương tổn tới nàng, tóc tai trở nên tán loạn, tư thái phong tình biến mất không còn bóng dáng, thân hình có chút chật vật.
“Hồ nháo!” Triều Hoa Quân phất tay áo cuốn nàng lên “Còn không bồi tội với thần nữ!”
Mất mặt trước mặt hắn, Hằng Nguyệt Cơ khóc lóc mà chạy đi.
Điền Chân nhảy xuống mặt đất ra vẻ xua đuổi, lại thấy ủy khuất, xoay người đứng lên, giương cổ đi ra phía ngoài vườn – cứ cho là nàng sai đi, lãnh đạo nhà ngươi chậm rãi giáo huấn, cùng lắm thì ta đi ra ngoài chơi!
Triều Hoa Quân vừa bực mình vừa buồn cười, Con dân tộc thần vũ ở trước mặt Phượng Vương ai dám vô lễ như thế! Chỉ là một còn phượng hoàng nhỏ dám không nghe lời, còn giận dỗi bỏ đi?
Hắn trầm giọng quát: “Đứng lại.”
Người ôn nhu bỗng ra vẻ nghiêm khắc lại càng đáng sợ, chân Điền Chân mềm hẳn, bắt đầu chột dạ.
“Đứng lại cho ta.” Giọng nói tuy chậm nhưng đầy ý cảnh cáo.
Điền Chân ngoan ngoãn đứng lại.
“Quay lại.”
Thực đi nếu ra ngoài, cũng có khả năng bị Hằng Nguyệt Cơ lập tức giải quyết , Điền Chân nào dám đi thật, nay nghe thấy hắn không có ý tức giận, vội vàng thuận thế đi thong thả quay lại trước mặt hắn.
Triều Hoa Quân cúi người ôm lấy nàng, cái gì cũng chưa nói, đi vào phòng, ngồi lên trên ghế.
Điền Chân nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Triều Hoa Quân rốt cục nhịn không được nở nụ cười: “Nàng trêu chọc ngươi ?”
Lãnh đạo anh minh! Điền Chân lập tức trợn mắt, gật đầu không ngừng.
Triều Hoa Quân nâng cánh nàng lên: “Đắc tội nàng, còn muốn một mình chạy ra ngoài, để nàng gặp được, tộc thần vũ có phải là lại thiếu một gã tiểu phượng hoàng?”
Cho nên nàng không dám đi đây, Điền Chân ngoe nguẩy cổ.
“Vô lễ đối với bổn vương, đáng tội trục xuất khỏi tộc Thần vũ” Triều Hoa Quân quăng nàng ra chỗ khác “Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, ngoan ngoãn ở trong này nhận tội, bổn vương liền tha cho ngươi.”
Điền Chân lập tức cúi đầu ra vẻ cam chịu.
“Đêm nay nghỉ sớm một chút, ngày mai lên đường trở về Mạc vũ Thiên cung.”
.
Sáng sớm hôm sau, Triều Hoa Quân mang Điền Chân cưỡi phượng hoàng lửa rời Thiên đình, vài tên Thiên quan phụng mệnh Thần đế tiễn đưa tám vạn dặm. Văn Tê không có mặt, Điền Chân cũng có thể giải thích được, hắn giờ đầu quân là Ngự tiền, làm sao còn có thể tự do giống như trước.
Chiến sự giải quyết xong, Triều Hoa Quân cũng không vội vã, cố ý mang Điền Chân đi lòng vòng cho thêm chút kiến thức, bên người có thêm con chim thông hiểu ý người nên càng thấy thêm vui vẻ.
Núi cao sông dài, Thần hồ Bình Lâm, sa mạc cát vàng…
Lưng phượng hoàng lửa rộng lớn giống như thuyền, Triều Hoa Quân ngồi một cách thoải mái, ngón tay thon dài cầm một con dao đang đẽo một ống trúc được thuận tay hái khi đi ngang qua Quỳnh Sơn.
Điền Chân nghĩ đi nghĩ lại, không biết hắn muốn làm gì.
Triều Hoa Quân mỉm cười, vứt lên người nàng một mảnh trúc: “Vật này kỳ diệu, về sau ngươi sẽ thấy.”
Động tác kèm theo vài phần trêu đùa, khác xa hắn so với ngày thường. Điền Chân nhìn thấy sửng sốt, vội vàng cúi đầu, im lặng .
Đao hạ vài lần, ống trúc dần dần trở thành một ống tiêu tinh mỹ.
Áo dài màu trắng bị gió cuốn lên, Triều Hoa Quân không nhanh không chậm đem ống tiêu đưa tới bên môi.
Tiếng tiêu vừa cất lên, trong như tiếng phượng, tuyệt không thể tả, vang vọng trong khắp tầng mây, mang theo sức hút diệu kỳ, Điền Chân chỉ thấy tinh thần chấn động, tâm thần tựa như bị mê hoặc, hồn phách giống như bị nó dắt đi, thân thể vì thế mà trở nên nhẹ nhàng, hai cánh không tự chủ được bắt đầu vỗ đưa nàng bay lên giữa không trung, múa xoay quanh.
Tiếng tiêu nghe có vẻ bình thản, có phong thái vương giả, phượng hoàng lửa cũng dừng lại, nghển cổ kêu theo.
Mắt phượng tuyệt đẹp, nhộn nhạo ý cười nhẹ.
Đây là nơi nào, nàng đang làm cái gì…
Tiếng tiêu chấm dứt, múa dừng, dư âm tiếng tiêu vẫn vang vọng trong không trung. Điền Chân quay lại lưng phượng hoàng lửa, chẳng buồn phản ứng chỉ cảm thấy trong lòng mất mát, buồn bã.
Triều Hoa Quân hạ tiêu xuống: “Trong tộc có phép tu hành giả làm người, lên tới Vũ Mạc Thiên Cung triều bái bổn vương, phượng giả ca, hoàng giả vũ, hôm nay bổn vương sẽ cố gắng để ngươi múa một điệu được không?”
Múa cho lãnh đạo xem? Điền Chân rốt cục bị lời này làm cho hoàn hồn, cùng quẫn.
Triều Hoa Quân nói: “Ta rất thích, tiểu hoàng nhi có bằng lòng múa một khúc cho ta không?”
Điền Chân lập tức đem đầu vùi dưới cánh vươn lên, nước mắt lưng tròng mà lắc đầu, thấy hắn ra vẻ muốn thổi, lập tức đi lên dùng sức túm tay áo hắn.
Triều Hoa Quân buồn cười: “Biết thẹn thùng sao? Tộc Phượng trời sinh giỏi ca múa, có gì mà sợ …”
Khi nói chuyện, xa xa có cái gì đó hiện lên.
Chỗ nghỉ chân! Bỏ lỡ chỗ nghỉ! Điền Chân vội vàng lên tiếng, kêu to với hắn ra hiệu.
Vẻ tươi cười không thay đổi, chỉ dần dần ảm đạm xuống, Triều Hoa Quân chậm rãi đưa ống tiêu dời khỏi môi, không tỏ vẻ gì.
Phía trước là đất hoang, Điền Chân rất nhanh hiểu được, câm miệng.
“Một lần cuối cùng” Triều Hoa Quân đưa tay ôm nàng vào lòng, nhìn về phía sương mù trước mắt nhẹ giọng nói, “Một lần cuối cùng có được không? Nếu không thể tìm thấy, cũng liền…thôi”
Điền Chân không lên tiếng.
Bóng đêm bao phủ, côn trùng kêu vang, thỉnh thoảng có thêm tiếng chim hót, đất hoang mờ mịt một mảnh yên lặng. Giống như lần trước nhìn thấy, núi Ưu Bà nhìn qua cũng không thay đổi gì., đừng sừng sững trong gió, màu đen lạnh lẽo, có điểm mơ hồ.
“Núi Ưu Bà là núi thần thời thượng cổ, được tẩm bổ bởi linh khí mặt trăng và mặt trời, sau lại bị thần nổi giận, người oán hận sinh ra rất nhiều yêu ma quỷ vật, hung hiểm cực điểm, nhưng bên trên vẫn có nhiều loại linh dược quý hiếm, nàng là vì giận dỗi với ta, chạy lên núi tìm thuốc…”
Triều Hoa Quân đặt Điền Chân lên cánh phượng hoàng lửa nhẹ giọng dặn: “Không được chạy loạn, nhớ kỹ vào?”
Tìm hai mươi năm còn không có kết quả, rõ ràng là dữ nhiều lành ít, đây là lần cố chấp cuối cùng? Điền Chân không tiện ngăn cản mà cũng không thể ngăn cản, chỉ đành gật đầu.
Phát hiện có người đến, Triều Hoa Quân nghiêng người xem.
Ba luồng ánh sáng rơi xuống đất, hóa thành ba thiên quan hình người, cầm đầu là một ông già tầm năm mươi tuổi, bộ mặt hiền lành, râu tóc bạc phơ, tay cầm phất trần, áo bào màu tuyết trắng khảm hình cửu cung bát quái, cuốn tung theo gió, có cảm giác tiên phong đạo cốt, như là Thái Thượng Lão Quân trong tranh.
“Đây không phải là Triều Hoa Quân sao?”
“Cửu Phất Tất Cung?”
Hai bên nhận ra đối phương, Triều Hoa Quân cùng lão già chắp tay làm lễ.
Triều Hoa Quân xem hai người còn lại, lại cười nói: “Ngọc Trần thiếu cung cũng tới.”
Người kia tóc đen, áo bào màu đỏ vội cười nói: “Hạ tiên cùng Tất Cung phụng phụ hoàng đến Quý cảnh có việc, đi ngang qua nơi đây, không thể tưởng được lại gặp Triều Hoa Quân, thật sự khéo.”
Hắn dừng dừng, lại thử hỏi: “Triều Hoa Quân đến núi Ưu Bà này, hay là vẫn là vì…”
Triều Hoa Quân nói: “Trờ về từ thiên đình, đi ngang qua nơi đây.”
Cửu phất Tất Cung lắc đầu.
Ngọc Trần thiếu cung liền biết hắn không muốn tiếp tục chuyện này, vì thế vội cười khách khí vài câu, nói: “Ta có hoàng mệnh trong người, thứ lỗi không thể ở lâu, cáo từ đi trước, Triều Hoa Quân xin đừng trách.”
Triều Hoa Quân gật đầu: “Nguyện cho Tiên đế bệ hạ Phúc Thọ vô cùng, khi nào có chút thời gian sẽ phái sứ giả tiến đến tiên giới.”
Ba người kia cũng khen Thần đế một phen, rời đi.
Cửu Phất Tất Cung là lão thần tiền triều, ở tiên giới có danh vọng cực cao, Ngọc Trần thiếu cung cũng là biểu huynh bên ngoại của đương kim tiên đế Thủ Nguyệt Võ, Thủ Nguyệt Võ phái cùng với Cửu Phất Tất Cung đi với nhau, thực ra là giám sát, sợ Tất Cung mượn cơ hội tìm kiếm thái tử cũ Thủ Nguyệt Vi thôi. Nay cục diện Tiên giới hỗn loạn, ai cũng mong ngóng thái tử cũ trở về, khó trách Thủ Nguyệt Võ kiêng kị như vậy.
Triều Hoa Quân cười cười, hóa thành một luồng ánh sáng biến mất.
.
Những người này là đến từ Tiên giới? Điền Chân căn cứ vào tin tức nghe được mấy ngày gần đây đã đại khái biết rõ sảng thế cục, dần dần cũng sinh ra hứng thú, Tiên giới Thần giới đều ở tìm Thủ Nguyệt Vi, hắn trốn đi nơi nào ?
Đêm dài, ánh sáng ngọc châu ảm đạm.
Gió đêm mang theo cái lạnh, cũng may cánh phượng hoàng lửa cực rộng, Điền Chân người lại nhỏ, núp ở dưới lông chim cư nhiên cực kỳ ấm áp.
Núi Ưu Bà hiểm ác như vậy, không biết Triều Hoa Quân có gặp nguy hiểm hay không…
Có thể làm cho hắn si tình không quên suốt hai mươi năm, vị long nữ kia nếu có chết thì cũng nên thỏa mãn .
Triều Hoa Quân không có, Điền Chân trước sau ngủ không an ổn, luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên bên tai truyền đến một loạt tiếng động kỳ dị, nàng cả kinh vội mở mắt ra.
Xuyên thấu qua khe hở của lông chim, nàng nhìn thấy trước mắt có một đôi giày màu đen.
Giày của Triều Hoa Quân là màu trắng .
Người nào? Điền Chân cảnh giác.
“Triều Hoa Quân là Thần vương Thiên giới, người Thần đế nể trọng nhất, mượn sức hắn sẽ mang lại lợi thế lớn cho chún ta, bệ hạ vì sao lại tính bỏ hắn, nhưng kì thật …” Người nọ giống như cũng không hiểu, sau một lúc cất tiếng cười.
Tiếng nói thật quen tai, Điền Chân không mất nhiều khí lực đã nghĩ ra, đây không phải là Ngọc Trần Thiếu cung vừa nãy sao!
Nghe ý tứ trong lời nói của hắn, Tiên đế muốn giết Triều Hoa Quân ? !
Việc này không phải là nhỏ, vô tình nghe lén bí mật như vậy, nếu bị phát hiện, kết cục thế nào khỏi cần nghĩ, Điền Chân vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, trốn ở trong cánh phượng dù gan lớn cũng không dám ra, mãi đến khi cặp giày màu đen kia biến mất, vẫn không dám động đậy.
Hồi lâu, chung quanh lại không chút động tĩnh.
Điền Chân âm thầm dùng miệng mổ phượng hoàng lửa, ai ngờ nó giống như ngủ thật say, không có phản ứng gì, nàng đành lặng lẽ ló ra nhìn xung quanh, xác nhận Ngọc Trần thiếu cung không còn mới từ trên cánh phượng nhảy xuống.
Tìm lung tung mọi nơi, cũng không thấy gì khả nghi, không biết hắn rốt cuộc động tay chân vào đâu…
Muốn ám sát Triều Hoa Quân, cách nào là hữu hiệu nhất?
Điền Chân trầm tư một lát, đưa tầm mắt nhìn về phía phượng hoàng lửa.
Không ngoài sở liệu, nó ngủ thật sự rất say, có vẻ là động thủ.
Điền Chân phi lên lưng phượng hoàng lửa, cẩn thận xem xét, mắt của phượng hoàng vốn vô cùng tốt, thật đúng là nàng đã phát hiện ra dị thường — thấy một mảnh không giống với lông chim
Đầu nhọn như mũi châm, nằm lẫn ở trong đám lông của phượng hoàng lửa, màu sắc không phân biệt được, nếu không để tâm tìm kiến, mắt thường cơ hồ khó có thể nhận biết.
Cũng là công lao của việc xem nhiều phim truyền hình, Điền Chân tích lũy không ít kinh nghiệm ám toán, trong lòng biết có thể là kịch độc, nhỡ đâu bị nó đâm vào, hậu quả cũng rất nguy hiểm, vì thế nàng tận lực trấn định, thật cẩn thận đẩy lông chim xung quanh ra, dùng miệng rút nó ra.
“Con quạ đen thế nhưng lại làm hư việc của ta!” Một tiếng nói âm trầm vang lên.
Hắn đã trở lại! Điền Chân bị dọa, theo bản năng vẫy cánh kêu lên sợ hãi, mảnh lông dính độc kia cũng bay ra khỏi miệng rơi xuống, trong lúc bối rối, Điền Chân chợt thấy toàn thân tê rần, ngay sau đó đơ lại, toàn thân đều trở nên cứng ngắc, ngã nhào từ trên lưng phượng.
Mảnh Châm đã phát huy, độc tính xâm nhập vào máu.
Ngọc Trần thiếu cung vốn đã nâng tay, thấy thế lại buông.
Mặc dù đã trúng độc này bị liệt, cũng không đủ để lấy tính mạng Phượng vương, Triều Hoa Quân nếu bị trúng độc sẽ lập tức vận công, hắn chờ ở bên cạnh là muốn nhân cơ hội xuống tay, lúc này gặp chuyện không may, Thần đế tất nhiên không nghi ngờ đến tiên giới, chỉ không dự đoán được ngàn tính vạn tính vẫn không qua, trong cánh phượng hoàng lửa còn trốn một con phượng hoàng nhỏ, hết thảy đều lọt vào mắt nó.
“Chuyện xấu kết cục chính là chết, một con quạ đen, ta bớt phải động thủ.” Ngọc Trần thiếu cung cười lạnh.
Tiếng kêu vừa nãy, không biết Triều Hoa Quân có nghe thấy hay không? Điền Chân âm thầm sốt ruột.
Mảnh châm độc tự nhiên rút ra, tự bay vào tay áo Ngọc Trần thiếu cung, Ngọc Trần thiếu cung còn không có ngốc, con quạ nhỏ này vừa chết, thần khí biến mất, Triều Hoa Quân xưa nay dù có cẩn thận khôn khéo, chắc chắn sẽ mắc mưu, tuyệt không nhận ra là do người của tiên giới đã hạ thủ, tốt nhất vẫn là đem thi thể con quạ đen này đi là tốt nhất.
Này phiên suy nghĩ cố nhiên chu toàn, đáng tiếc, hết thảy đều đã không kịp.
Đột nhiên xuất hiện một cảm giác áp bách mãnh liệt, cùng với sát khí thật mạnh, từ bốn phương tám hướng vây quanh lại, làm cho người ta hít thở không nổi.
.
Đêm nặng nề, ánh sáng ngọc châu vẫn ảm đạm, người giống như đang ở trong sơn động tối om không đáy
Cô độc, sợ hãi, dần dần nảy sinh…
Thậm chí, có cả cảm giác của cái chết.
Trong khoảng thời gian ngắn, Ngọc trần thiếu cung thế nhưng bắt đầu bất an, giống như bị đóng đinh lại, hai hai chân trở nên trầm trọng dị thường, nửa bước cũng không di động nổi, không chỉ có hắn, không khí khủng bố này Điền Chân đứng bên cạnh cũng đã nhận ra.
“Bị ám toán sao.”
Giọng mũi trầm thấp không biết từ chỗ nào truyền đến, quanh quẩn trong không khí, lộ ra vẻ uy nghiêm, còn có phẫn nộ.
Đây là… là… lông mao toàn thân Điền Chân dựng thẳng lên.
Trong chớp mắt, ngoài hai trượng hiện ra một bóng dáng cao lớn, áo choàng đen viền vàng, vật trang sức màu vàng, mái tóc dài màu đen bị gió thổi bay tán loạn, mũi cao thẳng, khuôn mặt hoàn mỹ mà hắc ám.
Ngọc Trần Thiếu cung hiển nhiên biết thân phận của hắn, hoảng sợ vạn phần, tiếng nói cũng thay đổi: “Ngươi…”
“Tiên giả ti bỉ, ngươi, không nên tồn tại.”
Mắt phượng nhíu lại, áo choàng bay lên, một lực lượng mạnh mẽ đánh úp lại, Ngọc Trần Thiếu cung không kịp phản ứng gì, thân thể đã giống như lâu đài cát mà sụp đổ.
Hạt cát theo gió bay tới bên người, lông mao Điền Chân càng dựng ngược, tro cốt, tro cốt!
Trong nháy mắt, bóng dáng cao lớn đã đứng ở trước mặt.
Ma Thần Lộ… Lộ… Lucifer đại nhân! Tâm trạng Điền Chân phát run, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt phượng hẹp dài uy nghi kia, bắt đầu cầu nguyện, hắn không phải là có thói quen hí mắt đi?
Ma thần hạ mắt nhìn nàng, một lúc sau mở miệng: “Con chim xấu xí.”
Điền Chân lập tức rơi lệ đầy mặt.
Cho dù nàng không giống phượng hoàng, nhưng ngươi cũng có thể gọi là quạ đen a. …