Qua hôm sau Tiêu Kinh Sơn vẫn chưa trở về, Mai Tử nhìn ánh mặt trời dần khuất sau ngọn núi đằng xa kia, trong lòng lo lắng, ở trong rừng không biết có xảy ra chuyện gì không?
Buổi tối nàng nằm một mình trên giường trở qua trở lại ngủ không được, luôn lo lắng Tiêu Kinh Sơn xảy ra chuyện, cứ miên man suy nghĩ, lại sợ đồ ăn hắn mang theo không đủ dùng, đói khát ở trong rừng. Thế là quyết định nhất định phải nói chuyện hái dược trong rừng đem xuống chân núi bán với hắn, nếu không cứ mỗi lúc hắn đi ra ngoài săn bắn nàng ở nhà một mình cứ lo lắng không yên.
Thật vất vả đến khuya, mí mắt mới bắt đầu rũ xuống, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Ai dè bên ngoài chợt có tiếng vang. Mai Tử cả kinh, vội vã không kịp mặc quần áo liền nhảy xuống giường, trong tay cầm một cây gậy, ép sát lên song cửa cẩn thận nhìn ra ngoài.
Dưới ánh trăng, dáng người cao lớn khôi ngô, phía sau đeo lấy mũi tên, eo mang theo các loại con mồi, tay còn xách theo cái gì đó. Nam nhân này không phải là Tiêu Kinh Sơn sao?
Mai Tử vui mừng thiếu chút kêu lên, vội vã đẩy cửa chạy ra ngoài. Tiêu Kinh Sơn đem con mồi bỏ xuống sân gần cửa, thấy Mai Tử ra, khuôn mặt mệt mỏi thoáng cười: "Sao còn chưa ngủ?" Thanh âm khàn khàn.
Mai Tử vừa vui mừng vừa đau lòng, vội vàng nhận lấy những thứ khác trong tay hắn cất xong, nhìn trên người hắn dơ bẩn hết cả, lại chạy đi tìm quần áo cho hắn thay. Tiêu Kinh Sơn cầm lấy quần áo nói: "Trên người ta bẩn, ta ra ngoài tắm một cái rồi trở lại."
Mai Tử gật gật đầu, nhìn hắn xách theo thùng nước đi ra ngoài tắm, còn mình vội vã đốt lửa, hâm nóng cháo cùng mấy cái bánh bột ngô, lấy ra khối thịt, hắn trở về liền có để ăn.
Một lát sau, Tiêu Kinh Sơn một tay xách thùng nước, một tay cầm quần áo bẩn trở về. Tiến vào phòng, Mai Tử đã châm cây đèn dầu ít khi được châm vì tiết kiệm, dọn dẹp cơm nước xong xuôi cho hắn.
Tiêu Kinh Sơn cũng đã đói, ngồi xuống liền bắt đầu ăn, Mai Tử ngồi bên cạnh nhìn.
Hán tử trong thôn ăn cơm, lúc đói luôn ăn như hổ đói vồ mồi, các cô nương nhìn thấy luôn cảm thấy rất thô lỗ. Nhưng Tiêu Kinh Sơn mặc dù đói vẫn nâng bát cơm ăn thong dong thoải mái như cũ, không có một chút thèm thuồng đói khát. Mai Tử nhìn đến là yêu, càng thêm cảm thấy nam nhân nhà mình đúng là không giống với người khác.
Tiêu Kinh Sơn uống xong cháo loãng, thấy ánh mắt Mai Tử như nước long lanh nhìn mình, không khỏi cười: "Sao vậy, nàng cũng đói?"
Mai Tử lắc lắc đầu, nhưng khi lắc đầu liền nhìn thấy trên cánh tay hắn có vết thương, không tính là rất sâu, nhưng hiển nhiên khi ấy máu chảy không phải là ít. Mai Tử đau lòng không thôi, vội vàng hỏi hắn chuyện như thế nào.
Tiêu Kinh Sơn không thèm để ý: "Gặp phải bầy sói mà thôi."
Mai Tử nghe, mắt trừng lớn: "Bầy sói? Vậy chàng không sao chứ?" Đang nói nàng đứng dậy chạy qua kiểm tra người Tiêu Kinh Sơn.
Tiêu Kinh Sơn thấy nàng lo lắng, không để ý chút nào cười nói: "Ta đã ngồi ở đây ăn cơm thì còn có gì để lo lắng ."
Mai Tử vẫn không yên lòng, nhất định bắt Tiêu Kinh Sơn đứng lên cho nàng trước sau nhìn một lượt, phát hiện trừ vết thương trên vai kia xác thực không còn vết thương nào khác nữa, lúc này mới yên tâm. Nhưng nàng vẫn sợ, trong đầu nghĩ phải cùng Tiêu Kinh Sơn bàn bạc, dầu gì kiếm tiền bằng con đường khác vẫn hay hơn vào núi săn bắn, việc này thật sự là nguy hiểm rình rập a.
Tiêu Kinh Sơn ăn xong cơm, Mai Tử thấy thần sắc hắn mệt mỏi, liền vội vã chuẩn bị giường để hắn nghỉ ngơi. Mai Tử nghĩ hắn mệt mỏi ăn xong liền muốn nghỉ ngơi nên không suy nghĩ nhiều, ai dè Tiêu Kinh Sơn ôm lấy nàng, môi lưỡi dán bên cạnh hai má nàng mơn trớn, một bàn tay to cũng bắt đầu ở trên người nàng thăm dò.
Mai Tử bất đắc dĩ, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Không phải chàng mệt mỏi sao, ăn xong nên nghỉ ngơi thôi."
Tiêu Kinh Sơn cúi đầu nói bên tai nàng: "Ta đói."
Mai Tử nghe vậy đứng dậy: "Mới ăn thế nào còn đói, ta đi lấy thêm thức ăn cho chàng."
Tiêu Kinh Sơn đè nàng lại không cho nàng động, vật cứng phía dưới bắt đầu lờ mờ rung động, chống giữa hai chân mềm mại của nàng. Bây giờ Mai Tử mới hiêu, khuôn mặt liền lộ ra nét hồng, hạ giọng trách: "Mệt mỏi như vậy còn nghĩ đến chuyện này."
Tiêu Kinh Sơn khàn khàn trầm thấp nói: "Đói, ăn no mới có thể ngủ." Vừa nói, bàn tay thô lệ vừa xoa bóp hai khỏa tiểu đào của nàng, chọc cho thân thể nàng bắt đầu xụi lơ, mà một tay còn lại của Tiêu Kinh Sơn đã ven theo đường cong yêu kiều từ từ trượt xuống.
Mai Tử đau lòng hắn mấy ngày nay mệt mỏi, cũng không muốn cự tuyệt, tự mình ngồi dậy cởi quần áo ra nằm xuống ôm hắn, còn ưỡn thẳng lưng đón cái kia xông đến giày vò.
Tiêu Kinh Sơn thấy tiểu nương tử của mình nhiệt tình như thế, phân thân dĩ nhiên lại bành trướng thêm vài phần. Hơn nữa vài ngày nay ở trong núi sâu, thỉnh thoảng hắn nhớ tới tiểu nương tử non nớt mềm mại nhà mình, đã kiềm chế thật lâu, một đêm này dĩ nhiên là mây mưa công thành chiếm đất. Có lẽ đến bây giờ tiểu Mai Tử cũng đã thành thục, vài ngày trước đó được hắn mở rộng một chút, lần này hắn cũng không khắc chế mình, ngược lại hung ác mãnh liệt, vào trong toàn bộ, tới mức tiểu Mai Tử rấm rứt khóc lặp đi lặp lại cầu xin tha thứ không dứt.
Đến lúc kịch liệt nhất, hắn nhỏ giọng hỏi bên tai nàng: "Vài ngày nay có nghĩ tới ta không?"
Lúc này Mai Tử đã khóc không thành tiếng, chỉ có thể sụt sùi nói: "Nghĩ. . . . . . Nhớ chàng. . . . " Vừa nói, vừa đưa hai bàn tay đã vô lực ôm lấy bờ vai hắn.
Dưới ánh trăng yếu ớt, Tiêu Kinh Sơn thấy nàng nhắm hờ hai mắt, trên gò má hồng hồng mang theo vài giọt lệ tựa như hoa đào sau cơn mưa, thật khiến người ta yêu thương. Thế là hung hăng hôn một cái lên má của nàng, phía dưới dùng lực mạnh mẽ ra vào, chỉ thấy tiểu Mai Tử "Oa nha" một tiếng kêu loạn, con ngươi nửa mở, cả người run run, thanh âm run lẩy bẩy khóc òa không chịu nổi.
Tiêu Kinh Sơn sợ nàng thật sự không chịu nổi nữa, lúc này mới chậm xuống, nhưng mỗi một lần vẫn như cũ vào toàn bộ. Thân hình Mai Tử nhỏ xinh, bị hắn đè ở dưới trước mắt chỉ thấy vết sẹo hung ác kia di chuyển theo động tác của lồng ngực. Vết sẹo hồng xù xì, giống ác long hành hạ nàng. Trong lòng nàng vừa giận lại vừa thương, ngửa đầu bám vào lồng ngực ở phía trên, để hai má mềm mại cảm thụ vết sẹo thô tháo.Tiêu Kinh Sơn bị nàng áp sát, động tác mạnh hơn nữa vì kích cuồng, làm lại vài trăm cái, lúc này mới giải phóng tinh quang vào trong người nàng.
Tiêu Kinh Sơn từ trên người nàng trượt xuống, lần này hắn mệt mỏi thật sự. Không bao lâu liền ôm nàng chìm vào giấc ngủ.
Mai Tử lại không ngủ được, nàng dựa theo ánh trăng nhìn dáng vẻ đang ngủ của hắn. Hai má hắn như dao khắc ra góc cạnh rõ ràng, lông mày dày tuấn lãng, lỗ mũi cao thẳng, đôi môi dày mím nhẹ. Mai Tử cảm thấy hắn rất đẹp mắt, trước kia không cảm thấy nhưng nay ngay cả vết sẹo trước ngực cũng rất dễ nhìn. Nếu chỉ liếc mắt thì thấy người này thật hung thần ác sát nhưng thật ra hắn vốn rất tuấn lãng. (Cái này gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây thi, he he he)
Mai Tử ôm má nhìn hắn một hồi, thấy lồng ngực của hắn phập phồng, cánh mũi khẽ động, không nhịn được duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng lướt qua cánh mũi từ từ đi tới bên môi, chỉ là đầu ngón tay không dám động vào sợ quấy nhiễu hắn. Như thế một lúc, tay liền nhẹ nhàng dời xuống, bắt đầu từ từ vuốt ve vết sẹo trước ngực hắn, trong lòng nghĩ rốt cuộc chuyện gì đã gây ra vết sẹo như vậy, hắn từng gặp phải chuyện gì?
Hắn 13 tuổi mất cha, một mình rời khỏi núi lớn đi ra ngoài lăn lộn, nghe mọi người nói mấy năm nay ở bên ngoài không được yên bình, hắn ở thế giới loạn lạc bên ngoài kia đã trải qua những việc gì?
Vì sao sau mười lăm năm quay trở về, hắn một thân cô độc mang theo vết sẹo dọa người kia trở lại thôn nhỏ nơi đã sinh ra hắn, lặng lẽ dựng nhà, săn bắn qua ngày.
Trong lòng Mai Tử suy nghĩ đau lòng không thôi, nam nhân này lớn hơn nàng 12 tuổi, nhưng lại mang theo tình cảm thiết tha nhẹ nhàng như tình mẹ xuất hiện trong tim nàng. Tay của nàng nhẹ nhàng vuốt qua vết sẹo trong ngực hắn, trong lòng lặng lẽ tự nói, nhất định phải cùng hắn sống thật tốt thật tốt qua ngày, mang cho hắn hạnh phúc, cũng là mang hạnh phúc đến cho chính bản thân mình.
Ngày hôm sau, trời chưa sáng Mai Tử liền tỉnh lại, nhìn Tiêu Kinh Sơn ở bên cạnh như cũ đang ngủ, nàng nhẹ nhàng xuống giường, nhóm lửa làm cơm. Làm xong cơm lại vào nhà nhìn một chút, thấy Tiêu Kinh Sơn vẫn đang ngủ, liền ra ngoài sân, đến dưới cửa sổ sửa sang lại mấy con mồi Tiêu Kinh Sơn mang về.
Lần này hắn đi ra ngoài thu hoạch được khá là phong phú, máu dầm dề chồng chất ở chỗ kia, da động vật cùng máu thịt trộn lẫn nhìn không được rõ ràng. Nàng đang định cúi người sắp xếp lại một chút thì Tiêu Kinh Sơn đã thức dậy ra khỏi phòng.
Tiêu Kinh Sơn ngủ thẳng một giấc tỉnh lại, tinh thần thoải mái, vừa sáng sớm tùy tiện mặc bộ quần áo mùa hè đi ra, thấy nàng đang cong eo kiểm tra con mồi, liền nói: "Nàng không cần động tay đến mấy việc này, máu rất tanh, cứ để đó cho ta, ăn trước cơm đã."
Mai Tử sợ hắn đói, vội vã mở nồi dọn cơm nước bưng lên đặt trong phòng. Lại đem bát đũa của hai người ra bắt đầu ăn cơm. Tiêu Kinh Sơn vừa ăn vừa nói, lần này cũng may, chưa nói đến mấy thứ khác, chỉ tính mấy cái tay gấu cũng đã đổi được bạc rồi, còn có một con heo rừng, hắn đang cột ở bên bìa rừng, ăn xong liền kéo về đây.
Mai Tử nghe tự nhiên vui vẻ, liền bàn bạc chuẩn bị đồ đạt mang theo, ngày mai xuống núi đổi lấy chút tiền. Tiêu Kinh Sơn dĩ nhiên là không có ý kiến. Mai Tử thừa dịp này nói ra suy nghĩ của mình về việc hái dược đổi lấy bạc. Tiêu Kinh Sơn không nói chuyện, ngẩng đầu lạ lùng nhìn Mai Tử. Mai Tử thật ngại, hỏi hắn: "Thế nào, chủ ý này không được sao?"
Tiêu Kinh Sơn nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có, ý này rất tốt, lúc đi săn ta sẽ tranh thủ xem xung quanh có dược vật nào có thể đổi bạc không."
Ăn xong cơm Tiêu Kinh Sơn đem những con mồi kia phân loại ra. Lúc này Mai Tử mới phát hiện có rất nhiều loại động vật trân quý, thậm chí còn có một con chồn rất hiếm. Mai Tử biết lông chồn này có thể bán tiền. Nàng cầm một cái giỏ trúc đến, bắt đầu phân loại dọn dẹp, mà lúc này Tiêu Kinh Sơn liền vội vã ra ngoài kéo con heo rừng ở ven rừng kia về.
Mai Tử dọn dẹp, chợt phát hiện một chuyện kỳ quái, vốn tay gấu nên có bốn cái a, sao ở đây chỉ có ba cái?
Mai Tử nhớ trước lúc đi Tiêu Kinh Sơn có căn dặn, biết tay gấu này xử lý phải biết cách, không được để nó dính nước, trước tiên dùng giấy lau khô máu, sau đó tìm một cái lọ sứ, bên trong thả một ít gạo rang, lúc này mới đem tay gấu bỏ vào rồi dùng gạo rang cho vào bốn phía kín lọ, cuối cùng dùng vôi ém miệng lại.
Một hồi sau, Tiêu Kinh Sơn kéo heo rừng trở về. Con heo rừng này cũng thực lớn, Mai Tử vội vã chạy ra giúp đỡ. Tiêu Kinh Sơn lại không để nàng giúp, một mình đem heo rừng kéo vào trong sân, mang đao nhọn cùng thùng gỗ ra, sau đó đi tìm dao phay, cuối cùng chạy đến nhà mổ heo trong thôn mượn một cái móc sắt, dao phay, một cây gậy sắt cùng một thau sắt mang về.
Mai Tử đứng một bên nhìn đến hoa mắt, nàng ăn qua thịt heo, nhưng chưa thấy mổ heo bao giờ. Hôm nay nhìn Tiêu Kinh Sơn mài đao soèn soẹt ngay trước mắt cùng con heo rừng gần đó, rất là ngạc nhiên.
Tiêu Kinh Sơn cười nhìn nàng một cái nói: "Quần áo bẩn đã nhiều, nàng có cần đi giặt không?"
Mai Tử vội vàng gật đầu dạ vâng, quay vào nhà tìm quần áo bẩn hắn đã dùng qua, đi mau đến bên dòng suối nhỏ mới nhớ tới, hắn đây là lo lắng nàng thấy sợ mới muốn nàng tránh đi chỗ khác.
Mai Tử giặt xong quần áo trở về, Tiêu Kinh Sơn đã mổ heo xong đang dọn dẹp, một chậu máu, mấy thùng gỗ lớn thịt heo cùng xương đầu tại nơi đây. Tiêu Kinh Sơn đang rửa mấy cây dao, thấy nàng trở về, liền đem móc sắt cùng dao phay những vật này cho nàng, để nàng trả lại cho nhà mổ heo trong thôn.
Mai Tử nghĩ tay không đi không được tốt cho lắm, liền muốn Tiêu Kinh Sơn chọn một khối thịt đưa cho người ta. Tiêu Kinh Sơn chỉ qua một khối thịt được bọc cẩn thận bằng lá chuối bên cạnh thùng gỗ nói: "Khối này, đã chuẩn bị tốt rồi."
Mai Tử mím môi cười, nghĩ thầm nam nhân này suy nghĩ còn chu đáo hơn cả mình, thế là cầm những thứ kia đi đến nhà mổ heo trong thôn.
Tô đại ca mổ heo không ngờ mình cho mượn dụng cụ chưa qua nửa ngày thế nhưng lại được một khối thịt heo, cười đến khép miệng không được, lặp đi lặp lại nói sau này muốn dùng cứ lại đây mà mượn. Mai Tử cũng ngọt ngào đáp ứng.
Trở về, thấy Tiêu Kinh Sơn đã tắm xong đứng ở trong sân. Vài thùng gỗ lớn thịt heo cùng xương đã được cất gọn gàng vào trong hầm.
Mai Tử thấy không còn sớm, tùy tiện cầm vài khối xương đầu mang đi làm cơm chiều. Tiêu Kinh Sơn không có việc gì làm, liền ở bên cạnh chẻ, bổ củi, sắp xếp cho chỉnh chỉnh tề tề .
Mai Tử vừa thổi lửa vừa thuận miệng hỏi: "Tay gấu này sao chỉ có ba cái, không phải một con gấu có bốn cái sao?"
Tiêu Kinh Sơn cười nhìn nàng giải thích: "Ở trong núi gặp phải một người cũng đi săn, chúng ta đi săn có cái truyền thống. Nếu trong lúc đi săn gặp người đi săn giống mình phải chia cho người kia một phần lợi phẩm, khi đó ta chỉ có mấy cái tay gấu này là tốt nhất, liền đưa cho người kia một cái."
Mai Tử nghe vậy ngạc nhiên "A" một tiếng nói: "Ta sống trong núi đã lâu mà cũng không biết đến quy củ này."
Tiêu Kinh Sơn nhìn nàng một chút, cười nói: "Cha nàng lúc còn sống không có ra cửa đi săn, nàng làm sao biết được chuyện này."
Mai Tử nghe vậy càng ngạc nhiên: "Chàng biết cha ta sao?" Nói xong lời này nàng liền cảm thấy mình hỏi rất ngu, Tiêu Kinh Sơn rời khỏi lúc mới mười ba tuổi, thời gian đó phụ thân nàng mới mười tám mười chín tuổi mà thôi, hai người nhất định là có quen biết.
Tiêu Kinh Sơn đang bửa củi liền dừng lại, nhìn dãy núi xa xa, cảm khái nói: "Ta chẳng những biết cha nàng, còn cùng người học chung đấy. Năm ấy cha nàng là học trò của cha ta, thời gian đó chúng ta thỉnh thoảng còn cùng nhau đọc sách."
Mai Tử thấy cũng phải, phụ thân mình đọc sách biết chữ, hẳn là phụ thân Tiêu Kinh Sơn dạy. Lúc này lại nghe Tiêu Kinh Sơn nói: "Sau này cha ta qua đời rồi, khi đó ta còn trẻ, mọi việc không hiểu, vẫn là cha nàng chạy trước chạy sau giúp ta xử lý nhiều chuyện, việc này năm ấy đến giờ ta vẫn luôn nhớ kỹ."
Mai Tử không ngờ mình cùng hắn còn có quan hệ như vậy, nghĩ đến hắn rời khỏi lúc mình đã một tuổi, không khỏi hỏi: "Vậy chàng có nhớ ta không?"
Tiêu Kinh Sơn nhìn Mai Tử cười, ánh mặt trời phản chiếu trong tròng mắt của hắn vài phần hồi ức: "Sao lại không nhớ, ngày đó ta rời khỏi, cha nàng ôm nàng đến tiễn ta. Ta còn nhớ nàng mở đôi mắt to tò mò nhìn ta, trong miệng còn phun bong bong đấy." Hắn nhớ lại chuyện xưa cười nói: "Ta còn ôm nàng, nhưng mà mới ôm một cái, nàng liền khóc, nhất định chỉ để phụ thân mình bồng thôi."
Mai Tử nghe "Phun bong bóng", lại nghe Tiêu Kinh Sơn có ôm qua mình, nghĩ đến lúc mình còn nhỏ ở trước mặt Tiêu Kinh Sơn khờ khạo, không khỏi má cũng hồng.
Tiêu Kinh Sơn không thấy, cảm khái nói: "Thời gian đó ta không biết đi ra ngoài sẽ gặp chuyện gì, chỉ nghĩ có lẽ qua vài năm sẽ trở về. Không ngờ lúc ta trở về, cố nhân đã không còn ở đây."
Cố nhân đã sớm không ở đây, nhưng xa xa mặt trời vẫn huy hoàng như cũ, ngày ngày vẫn mọc lên lặn xuống.
Mai Tử nghe hắn nói như thế, nhớ tới sau khi phụ thân mất nhà mình có bao nhiêu khó khăn, trong tâm cũng không khỏi có chút chua xót. Tiêu Kinh Sơn thấy mình khơi lại chuyện cũ làm Mai Tử nhớ tới, liền thu lại cảm xúc, chuyển đề tài nói: "Cẩn thận, lửa trên bếp cháy ra đến đây rồi."
Mai Tử nghe vậy la lên, vội vã dọn dẹp đẩy củi sâu vào trong bếp, áy náy nói: "Ta nhanh chóng làm cơm, ngay lập tức liền ăn."
Tiêu Kinh Sơn gật gật đầu: "Ừ."