Ngày hôm sau mọi người bắt đầu chuẩn bị lên kinh. Tiêu Kinh Sơn cưỡi ngựa, Mai Tử ngồi xe. Minh Châu công chúa bình thường thì sẽ cưỡi ngựa nhưng bây giờ nàng thấy Mai Tử ngồi xe nên chần chừ nửa ngày cuối cùng quyết định bỏ sở thích cưỡi ngựa qua một bên theo Mai Tử lên xe ngồi.
Trong xe ngựa có vị công chúa này cùng nói chuyện làm cho Mai Tử và Bình Nhi hai người không biết bao nhiêu lần trợn mắt há mồm thật lớn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kinh thán cùng bội phục.
Cuối cùng Bình Nhi chợt hỏi: "Chuyện này công chúa tận mắt thấy sao?"
Minh Châu công chúa sờ đầu nhếch miệng cười: "Nghe người khác nói ."
Mai Tử nghe vậy, trong mắt nổi lên nghi vấn, Bình Nhi thì là trực tiếp tỏ vẻ thất vọng, nhẹ nhàng "À" một tiếng nói: "Ta còn cho là công chúa tận mắt thấy đấy."
Minh Châu công chúa bị nha hoàn nho nhỏ nói vậy, không vui vỗ lấy ngực đại nghĩa oai nghiêm nói: "Nếu như vậy, ta liền cho kể cho hai người biết một chút kinh nghiệm ta đã trải qua, chỉ sợ ta nói ra làm hai người bị dọa a!"
Mai Tử tò mò hỏi: "Muội lại muốn kể cho chúng ta chuyện gì?"
Minh Châu công chúa đắc ý cười nói: "Muội kể cho hai người chuyện Tiêu đại ca lúc đó đánh giặc!"
Hai mắt Bình Nhi tỏa sáng, vỗ tay kêu lên: "Tốt, này được!"
Mắt Mai Tử cũng lộ ra kỳ vọng, chuyện Tiêu Kinh Sơn trước kia nàng đương nhiên muốn nghe.
Minh Châu công chúa thấy lời của mình được phản ứng nhiệt tình thì nhất thời hất mạnh đầu, đem cái áo vốn đang khoác trên người thuận tay ném một cái ra đằng xa, bàn chân mở ra tư thế chuẩn bị kể chuyện.
Nhưng đợi nửa ngày, nàng sửng sốt một câu cũng không nói, Bình Nhi không nhịn được: "Ta nói công chúa, sao người không nói gì?"
Minh Châu công chúa vô tội sờ sờ đầu: "Chuyện của của Tiêu đại ca quá nhiều, ta không biết kể cái nào a!"
Mai Tử mở trừng hai mắt mong đợi: "Kể cái gì cũng được." Chỉ cần là về Tiêu Kinh Sơn, Mai Tử đều vui vẻ nghe.
Bình Nhi lệch đầu ra suy nghĩ một chút: "Vậy kể cho chúng ta nghe chuyện người nhớ rõ nhất, ấn tượng sâu nhất đi."
Minh Châu công chúa nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vỗ đùi: "Có!"
Nàng hưng phấn hai mắt sáng lên: "Ta liền kể chuyện lúc đó Tiêu đại ca anh hùng khí khái như thế nào xông vào chỗ bọn cướp cứu một cô gái phong trần yếu đuối ra đi!"
Bình Nhi nghe vậy, liếc nhìn Mai Tử bên cạnh, sửng sốt.
Mai Tử cũng sững sờ, lập tức cười nói: "Được, vậy muội kể đi, chuyện này nghe thấy không tệ."
Mặt Minh Châu công chúa lúc này tràn đầy hưng phấn, hai mắt sáng lên. Nàng căn bản không chú ý tới hai nữ nhân trước mắt có gì không được tự nhiên, bắt đầu lấy tư thế chém gió ra nói.
Thì ra lúc đó thiên hạ chưa bình định, bốn bề chinh chiến, trong đó có một bọn cướp chiếm cứ một phương, đóng quân tạo quy mô hình thành dần dần. Thời gian đó, Tiêu Kinh Sơn vẫn là diều chưa gặp gió, là thủ hạ của hoàng thượng, tiểu binh bên người tiểu thái tử. Một ngày kia, Tiêu Kinh Sơn đề nghị tấn công sơn trại thuận tiện lấy lại lương thảo bị cướp. Thái tử luôn đối với Tiêu Kinh Sơn bội phục có thừa tin tưởng có dư, nghe lời này đương nhiên cảm thấy không tệ, thế là hai người liền bắt đầu chuẩn bị.
Lời Minh Châu công chúa kể có thanh có sắc, nhân vật chính chẳng những có Đại tướng quân khai quốc thanh danh vang xa Tiêu Kinh Sơn, thậm chí còn có cả đương kim thiên tử. Thế là lần này Mai Tử cùng Bình Nhi hai người bị chuyện xưa hấp dẫn, ngồi đó nghe, toàn bộ tinh thần đều tập trung chăm chú.
Minh Châu công chúa thấy chuyện xưa này không tệ, trong lòng âm thầm đắc ý, càng thêm dầu thêm mỡ bắt đầu kể. Kể về lúc đó Tiêu Đại tướng quân trẻ tuổi tuấn suất lại uy vũ, vả lại công phu rất cao, tài bắn cung cũng là bách phát bách trúng, ra lệnh một tiếng mang theo chúng vị tướng sĩ bắt đầu tấn công sơn trại. Sơn trại chống cự đến ngày cuối cùng không địch thủ nổi, thủ lĩnh bọn cướp mệt mỏi khốn cùng lực tận ngã xuống đất không dậy nổi, cái tiểu lâu la khác hoặc bị chết hoặc chạy thoát thân, thế là Tiêu Đại tướng quân mặc trường bào ngồi chiến mã đương đương tiến vào đại sảnh sơn trại.
Minh Châu công chúa nói đến đây thì cố ý kể chậm lại, giọng nói cố làm ra vẻ huyền bí: "Các người nói xem, huynh ấy nhìn thấy cái gì?"
Tim Mai Tử lập tức đập nhanh, nàng đã lờ mờ nhận ra cái gì đó.
Quả nhiên, Minh Châu công chúa thở dài một hơi, lắc đầu buồn bực nói: "Huynh ấy a, thấy ngay giữa đại sảnh, một nữ nhân mặc váy đỏ, dường như là người xinh đẹp lẳng lơ nhất thiễn hạ, cứ vậy buồn bã thương cảm đứng ở đó. . . . . ."
Lòng Mai Tử lập tức chìm xuống, nàng biết, nàng đã sớm có thể nhận ra, Tiêu Kinh Sơn của nàng, một Tiêu Kinh Sơn như vậy, làm sao có thể chưa trải qua một đoạn tình cảm kiều diễm trong quá khứ.
Bình Nhi len lén liếc nhìn Mai Tử, nàng đã ý thức được chuyện này không tốt lắm, liền hướng Minh Châu công chúa nháy mắt. Nhưng bây giờ toàn bộ tinh thần của Minh Châu công chúa đều đang chăm chú đắm chìm trong chuyện xưa, vì thế lúc nàng nhìn thấy Bình Nhi nháy mắt, không hiểu hỏi: "Ngươi làm gì vậy, mắt bị sao thế? Ngươi nghiêm túc nghe ta kể chuyện xưa a!"
Bình Nhi nhất thời đổ mồ hôi, nhanh chóng lắc đầu: "Ta không sao, ta không sao."
Mai Tử mím môi cười, nhẹ giọng nói: "Muội kể tiếp đi, chuyện xưa này rất hay."
Được cổ vũ, Minh Châu công chúa thuận tay bưng ly trà bên cạnh nhấp một miếng, bắt đầu kể tiếp: "Thì ra cô nương này rất đáng thương, nàng vốn là con nhà quan, ai dè người một nhà đi qua núi này bị cướp, nên nàng cũng bị bắt lại ép làm áp trại phu nhân. Tiêu đại ca của chúng ta đến như thế, xem như là cứu nàng!"
Mai Tử cười gượng một chút, hỏi: "Sau này thì sao. . . . . ."
Minh Châu công chúa sờ sờ trán, lập tức nghẹn lại, một lúc sau cuối cùng nói: "Sau đó. . . . . . A, sau đó. . . . . . Sau đó liền ….."
Nói đến đây, nàng chợt ý thức được cái gì đó, đôi mắt to sáng ngời vô tội nhìn Mai Tử, mặt tràn đầy áy náy.
Mai Tử hiểu ý nàng, cười nói: "Không sao, ta còn muốn nghe muội kể tiếp phần sau của chuyện xưa a."
Nhưng Minh Châu công chúa lại kể không nổi nữa, ngượng ngùng mà cười: "Thật ra… thật ra phần sau cũng không có gì, chuyện xưa này không hay, một chút cũng không hay. Hơn nữa chuyện xưa này ta cũng không có tận mắt chứng kiến, đều là nghe người khác nói ."
Mai Tử lại lệch đầu suy nghĩ, cuối cùng nói: "Thường ngày chúng ta không dám mặc trang phục màu đỏ, chỉ có khi thành thân mới mặc. Ta nghe lão nhân nói, đây là bởi vì màu đỏ quá mức diễm lệ, thường ngày không nên mặc, chỉ có lúc thành thân thời điểm đẹp nhất cuả tân nương tử mới có thể mặc. Vị cô nương này thế mà lại mặc một thân màu đỏ, nhất định là rất mỹ lệ ."
Minh Châu công chúa miễn cưỡng gật gật đầu, một lúc sau xuất ra một câu: "Nàng…nàng rất đẹp, đẹp hơn cả muội."
Mai Tử vừa suy tư vừa nói: "Ta thấy muội đã rất đẹp rồi, nàng thế mà còn đẹp hơn cả muội, đây làm sao mà tưởng tượng được?" Nàng lầm bầm nhắc câu vừa rồi Minh Châu công chúa đã nói: "Cái gì mà xinh đẹp lẳng lơ nhất thiên hạ? Lời này ta nghe thế nào cũng không hiểu. . . . . . Ta cũng tưởng tượng không ra. . . . . ."
Minh Châu công chúa rủ đầu xuống mất nhuệ khí, mặt tràn đầy áy náy nói: "Quỷ mới biết đây là cái gì, muội cũng chỉ nghe người khác nói như thế . . . . . ."
Mai Tử cúi đầu nghĩ, nghi vấn trong lòng nàng quá nhiều. Mặc dù nàng đã sớm biết rõ mình không nên để ý những chuyện quá khứ kia, nhưng nàng vẫn không nhịn được tò mò. Một nam nhân trẻ tuổi tuấn dũng cứu một nữ nhân lẳng lơ xinh đẹp, như vậy chuyện xưa của bọn họ sẽ như thế nào đây? Sau đó nam nhân kia vì hoàng thượng mà bỏ xuống thiên hạ, nữ nhân kia sẽ thế nào? Hơn nữa sau này khi nam nhân kia quy ẩn rừng núi, nữ nhân lại đang làm gì?
Nhớ tới lời nói mơ hồ của Tiêu Kinh Sơn trước kia, trong lòng nàng giống như có cái gì đó loáng qua, nhưng nó trôi qua rất nhanh, nàng bắt không được.
Minh Châu công chúa cảm thấy mình thật sự không dám nói nữa, mặt tràn đầy xấu hổ ngồi trong góc xe ngựa, cúi đầu ở nơi đó vẽ vòng tròn. Bình Nhi lặng lẽ thở dài, chuyển đến một bên rót nước trà bưng qua. Nhưng một công chúa một phu nhân hiển nhiên cũng không có ai có ý định uống... Nàng vẫn bưng lấy chén trà, ngược lại nàng có chút khát.
Minh Châu công chúa múa máy vẽ vòng tròn, lúc ngẩng đầu nhìn Mai Tử thì vừa vặn thấy Bình Nhi đối diện chén trà kia ngẩn người, liền thuận miệng nói: "Ngươi khát thì uống đi!"
Bình Nhi hổ thẹn "Vâng" một tiếng nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Được rồi, mọi người không uống vậy thì không lãng phí nó nữa." Vừa nói vừa không lịch sự chút nào đem chén trà kia một hơi uống cạn.
Nhưng tất cả mọi chuyện Mai Tử cũng chẳng quan tâm, nàng chỉ cúi đầu lặng lẽ suy nghĩ.
Trải qua chuyện này, Minh Châu công chúa nhìn thấy Tiêu Kinh Sơn liền sợ hãi, lẫn ra xa xa . Chuyện này làm Tiêu Kinh Sơn có chút hoang mang: "Trước đó vài ngày nha đầu kia luôn quấn lấy nàng, phiền vô cùng, vài ngày nay nàng ta ngược lại rất tự giác, không quấn nàng nữa."
Mai Tử đoán được Minh Châu công chúa không cẩn thận nói với mình chuyện kia nên sợ Tiêu Kinh Sơn trách nàng ta, nhưng nàng ta đâu phải cố ý nhắc tới chuyện này, chỉ vô tình nói mà thôi: "Không có gì, có thể gần đây nàng ta mệt mỏi."
Tiêu Kinh Sơn nhớ lại, nhìn dáng vẻ nàng ta không giống mệt mỏi chút nào cả, nhưng hắn cũng chỉ nghĩ mà thôi, dù sao so với Minh Châu công chúa kim chi ngọc diệp ngàn người thương vạn người sủng thì hắn quan tâm tiểu nương tử ngây ngốc trong núi của mình nhiều hơn.
"Nàng hình như lại có tâm sự gì đó, cúi đầu suy nghĩ gì vậy?" Ngón tay chai sạn của Tiêu Kinh Sơn nhẹ nhàng nắn lấy đầu ngón tay mềm mại của nàng hỏi như thế.
Lúc này Mai Tử đang cầm một chén nước trà ngồi ở đó, nghe lời này vội vàng lắc lắc đầu: "Không sao." Nàng còn chưa nghĩ kỹ là mình muốn hay không muốn nói cho Tiêu Kinh Sơn biết, nếu như hắn biết, hắn sẽ như thế nào?
Tiêu Kinh Sơn cau mày: "Có chuyện gì giấu ta sao?"
Mai Tử lắc đầu tay: "Thực sự không có, ta nghĩ đến việc khi đến kinh thành ta sẽ gặp những mỹ nhân như thế nào?" Đây là việc Minh Châu công chúa đã đồng ý, mang theo nàng đi nhìn chúng vị mỹ nhân. Trong lòng nàng nghĩ đến vị mỹ nhân áo đỏ kia, nhất thời sẽ không nói dối nàng đem chuyện này làm qua loa tắc trách.
Nói xong, nàng lại có chút sợ, mân mê ly nước trà nhìn trộm nhìn về phía Tiêu Kinh Sơn, sợ hắn nhìn ra cái gì. Ai dè Tiêu Kinh Sơn lại bị nàng lừa cho qua, tin là thật, thậm chí còn không vui vẻ oán giận: "Trong lòng nàng tóm lại chỉ để ý chuyện của nha đầu kia thôi a."