Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử

Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử - Chương 14

--[ Người chơi muốn đổi điểm sang tiền mặt để dùng trong thế giới, xin vui lòng xác nhận.]
[100 điểm đổi được 10 triệu. Điểm đã được trừ vào tài khoản. Số điểm hiện tại của người chơi: 6500 điểm.]
[ Chúc bạn chơi vui vẻ.]
“......
Tối hôm qua, phóng viên ở Câu lạc bộ X vô tình nhìn thấy đạo diễn lừng danh Bùi Tước. Anh thân mật giúp đỡ Ngô Khiết Tào đã say khướt. Thoạt nhìn hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN

Mọi người đều biết, từ trước tới giờ, đạo diễn Bùi là người đàn ông độc thân hoàng kim được hàng ngàn hàng vạn phụ nữ công nhận. Anh cũng có tiếng là giữ mình trong sạch, không có scandal tình ái. Thế mà lúc này, anh lại ở một câu lạc bộ đêm có hành động thân thiết với một ngôi sao nhỏ trong làng Giải trí, điều này không thể không khiến cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Không biết đó chỉ là gặp dịp thì chơi, hay đúng là tình yêu đích thực?
Tòa soạn báo sẽ liên tục cập nhật thông tin mới nhất cho các độc giả.
Vì đề phòng công chúng chưa biết rõ Ngô Khiết Tào là ai, tòa soạn báo cũng giúp cho độc giả hiểu biết rõ hơn về nữ nhân vật chính trong sự kiện lần này.
Bên dưới là thông tin cá nhân của Ngô Khiết Tào: Ngô Khiết Tào, nữ, đã vào nghề được ba năm......”
Trong phòng hóa trang của Cổ Băng, bàn tay cô run run, cố gắng tỏ ra bình thản gấp tờ báo lại.
Những lúc rảnh rỗi không phải làm việc, Cổ Băng có sở thích đọc báo để giải tỏa căng thẳng. Tuy nhiên lúc này đây, dòng tiêu đề nổi bật trên nền báo màu xám khiến cho cô không thể đọc nổi thêm một dòng nào nữa.
Ngẩng đầu lên, nữ nhân vật chính trong bài báo -- Ngô Khiết Tào còn đang hưng trí bừng bừng cầm di động nhắn tin liên tục, ngón tay cái linh hoạt ấn không ngừng lên màn hình điện thoại.
“Cậu đang nhắn tin với ai vậy?”
Ngô Khiết vẫn cúi đầu, chỉ nói: “Cậu đoán xem ~ Cổ đại minh tinh.”
Thật ngạc nhiên, Cổ Băng không giống như bình thường đùa giỡn lại Ngô Khiết Tào.
Nhận ra Cổ Băng trầm mặc bất thường, rốt cục Ngô Khiết Tào cũng thoát khỏi trò chơi, ném di động sang một bên, hai mắt cô mở to, nhìn Cổ Băng hỏi: “Cậu sao thế?”
“Cậu......” Cổ Băng thử thăm dò: “Sao tối hôm qua cậu lại không nhận điện thoại của mình? Cậu ở cùng với ai à?”
Ngô Khiết Tào dường như bị nghi vấn của Cổ Băng làm cho khó xử, cô cười ha ha hai tiếng. Hiển nhiên, Cổ Băng thấy rõ sự mất tự nhiên trong hành động của cô.
“Có ở cùng với ai đâu. Mình, mình uống rượu say ấy mà.”
Ngô Khiết Tào đang nói dối.
Cổ Băng cùng Ngô Khiết Tào lớn lên từ nhỏ, đối với một số thói quen của Ngô Khiết Tào, cô còn hiểu rõ hơn cả chính mình. Ví dụ như, mỗi lần Ngô Khiết Tào chột dạ đều lơ đãng giơ tay lên vuốt vuốt sống mũi.
Mà ngay tại lúc này, Ngô Khiết Tào cũng đang làm như vậy.
“Cậu đang nói dối.”
“Mình không có...... Thôi được rồi, mình ở cùng với Bùi Tước.”
Ngô Khiết Tào cũng chẳng muốn giấu giếm nữa, nói thẳng ra sự thật.
Cổ Băng chợt nhớ đến dòng tiêu đề bắt mắt trên mặt báo kia, mà ngay bên cạnh lại là hình ảnh Bùi Tước ôm Ngô Khiết Tào, hai người gần như dán sát vào nhau.
“Vì sao?”
Ngô Khiết Tào nhẹ nhàng bâng quơ: “Còn phải vì sao nữa à? Thì bình thường thôi, gặp nhau uống chút rượu, mà cũng đâu phải chỉ có hai người bọn mình đâu.”
Ngược lại với sự thản nhiên của Ngô Khiết Tào, từ trong sâu thẳm, Cổ Băng lại cảm thấy một sự bất lực khi bị phản bội: “Ngô, Khiết, Tào!”
Giọng nói cực lớn, cho dù đây có là phòng hóa trang cách biệt không ai được phép quấy rầy thì Ngô Khiết Tào vẫn hoài nghi không biết âm thanh có xuyên qua cánh cửa mà dội vào tai người bên ngoài hay không.
Cô cúi đầu nhún vai: “Cổ đại nữ thần à, cậu không thể tin mình một lần được sao?”
Cổ Băng vơ lấy tờ báo, ‘Xoạt’ một tiếng đập xuống trước mặt Ngô Khiết Tào, có thể thấy cô dùng sức vô cùng lớn.
Cổ Băng lên tiếng chất vấn: “Cậu bảo mình phải tin cậu như thế nào đây?”
Ngô Khiết Tào nghi hoặc cầm tờ báo lên, miệng vẫn chưa chịu yếu thế: “Cậu làm gì vậy hả? Mình......”
Vốn còn đang định phản bác mấy câu, mắt nhìn thấy “chứng cớ” trên tờ báo, Ngô Khiết Tào lập tức im bặt.
“Được rồi, mình nói.”
Ngô Khiết Tào cất điện thoại di động vào trong túi xách.
“Ngày hôm qua mình thực sự không ngờ sẽ gặp phải Bùi Tước. Lúc được gọi đến mình hoàn toàn không biết anh ấy cũng ở đó. Cổ đại minh tinh, chuyện này cậu phải tin mình.”
“Ba hoa!”
“Được rồi, được rồi, sự thật chính là...... Cậu có biết hôm nay là ngày thử vai cho nữ chính Lỗ Khởi Vân không?”
Cổ Băng gật đầu: “Biết, mình sẽ đi.”
“Mình cũng muốn đi.”
Cổ Băng mở to mắt: “Cậu cũng muốn đi?”
“Sao phải kêu lớn như vậy? Có phải cậu cảm thấy mình không đủ tư cách hay không?”
Chạm phải bi thương trong mắt Ngô Khiết Tào, lúc này Cổ Băng mới ý thức được hành động vô ý của mình.
Câu hỏi ngược lại đó rõ ràng có ý khinh thường Ngô Khiết Tào.
Nhưng Cổ Băng tin tưởng bạn thân của mình sẽ bỏ qua cho hành động này “vô tâm” này, cô hỏi: “Hai chuyện đó thì liên quan gì đến nhau?”
“Sao lại không liên quan? Liên quan rất lớn là đằng khác, Anderson nói mình chỉ cần đi...... tiếp rượu một lần là có thể giành được cơ hội thử vai. Cho nên mình đồng ý.”
“Bởi vậy hôm qua cậu mới đi uống rượu, mà Bùi Tước là người đưa cậu về?”
“Ừ.”
Sau khi Ngô Khiết Tào trả lời, Cổ Băng cũng tạm thời đè xuống cảm giác không thoải mái trong lòng, giả bộ tự nhiên nhún vai.
Khi đang chuẩn bị quay về chỗ ngồi, đột nhiên Cổ Băng lại bắt được vấn đề mấu chốt.
Cô bước về phía trước, khẽ nghiêng người: “Cậu nói, cậu đồng ý đi tiếp rượu?”
“...... Ừ.”
“Ngô Khiết Tào, sao cậu có thể làm như vậy? Thân là nghệ sĩ, chúng ta......”
Ngô Khiết Tào giơ tay lên, cắt đứt bài thuyết giảng của Cổ Băng. Cô cầm túi xách, chỉ chỉ vào cái túi plastic đặt trên bàn, nói: “Mình đi đây, chân gà mang đến cho cậu kia kìa, muốn ăn thì ăn một chút đi.”
Cô quay lưng đi thẳng, không nhìn thấy vẻ mặt của Cổ Băng ở phía sau.
Vừa ra khỏi phòng hóa trang, Ngô Khiết Tào liền sảng khoái tinh thần nhắm mắt lại, duỗi lưng một cái.
“Rắc... rắc....” Tiếng xương cốt vang lên thật thoải mái, cả người cũng thấy nhẹ nhõm.
Nghiêng đầu, Bùi Tước nhướng mày, chỉ đợi Ngô Khiết Tào nhìn về phía mình là lập tức nở một nụ cười đậm chất du côn.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Hành lang của Đài truyền hình luôn không dứt những tiếng bước chân vội vã.
Công việc quá mức bận rộn, gánh nặng trên vai tất cả mọi người khiến bọn họ phải ra sức cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Cứ như vậy, Ngô Khiết Tào và Bùi Tước yên lặng ngồi trên băng ghế lại trông có vẻ khá khác người. Nhưng dù có khác người, dù cho hai người còn được đăng lên mặt báo cùng nhau, thì những người khác cũng không có thời gian đâu mà để ý; trừ khi bọn họ rảnh rỗi đến phát khùng hay bỗng dưng muốn “chế thuốc” tạo cảm tình mà thôi.
Dù sao ở trong làng Giải trí hỗn loạn này, thật thật giả giả ai mà biết được?
Bởi vậy, hai người thản nhiên ngồi đó mà không bị bất kỳ người nào tới quấy rầy.
Cũng không biết đang nghĩ cái gì, Bùi Tước mở miệng hỏi: “Em cảm thấy bức ảnh trên báo hôm nay thế nào?”
Không phối hợp với sự trêu đùa của Bùi Tước, Ngô Khiết Tào lạnh lùng nhìn anh: “Anh gọi em ra đây chỉ để nói câu này thôi hả? Em bận lắm đấy.”
Mắt thấy Ngô Khiết Tào đứng dậy muốn rời đi, Bùi Tước lập tức ra đòn sát thủ: “Bộ dạng tỉnh táo của em chẳng đáng yêu chút nào, may mà trong di động của anh vẫn còn mấy tấm hình chụp tối ngày hôm qua. Nếu không sau này về già muốn tìm một ít kỷ niệm buồn cười lại không biết tìm ở đâu. Hơn nữa, em có gì mà bận rộn? Không phải chỉ đến chào hỏi mọi người thôi sao?”
Ngô Khiết Tào cứng ngắc lùi lại, bước sang ngang, ngồi xuống cách Bùi Tước một cái ghế.
Cô nghiến răng nghiến lợi: “Có chuyện gì thì nói mau.”
“Em còn nhớ những gì đã nói hôm qua không?”
“Không nhớ rõ.”
“Sao có thể?!”
Thấy Bùi Tước khoa trương nói to, Ngô Khiết Tào bĩu môi: “Không nhớ chính là không nhớ, còn sao gì nữa?”
Nhìn chằm chằm gương mặt nghiêm túc của cô, Bùi Tước nghiên cứu thật lâu cũng không tìm được bất cứ một dấu hiệu nói dối nào. Không hiểu tại sao, anh lại cảm thấy khó chịu.
“Sao trí nhớ của em lại kém như vậy?”
“Em trai, lễ phép một chút cho chị! Ngày đó là ai cứ kêu ‘chị vợ, chị vợ’ mãi không ngừng hả?”
Bùi Tước nghiêng đầu, không trả lời.
Hai người nhất thời lâm vào trầm mặc.
Nhân viên đài truyền hình cùng các nghệ sĩ lớn nhỏ đi qua đi lại không dứt, bước chân vội vàng như thường lệ.
Thật lâu sau, mười ngón tay của Bùi Tước đan vào nhau, thử hỏi: “Em thấy Cổ Băng như thế nào?”
"Ai da, đạo diễn Bùi học được chiêu này từ khi nào vậy? Thế nào gọi là “thấy”? Nói bóng nói gió sao? Anh muốn ly gián tình cảm giữa bạn gái và bạn thân của cô ấy à? Đạo diễn Bùi này, anh đang có âm mưu gì thế?”
Thấy Ngô Khiết Tào có thể thoải mái trêu đùa, Bùi Tước cũng bắt đầu hành động lớn mật hơn, anh đập vào ót Ngô Khiết Tào một cái: “Ăn nói cho đứng đắn, em cảm thấy Cổ Băng như thế nào?”
“...... Còn cảm thấy thế nào nữa? Là nữ thần tiếng tăm lừng lẫy, là bạn gái bí mật của anh - đại đạo diễn Bùi Tước, là thiên chi kiêu nữ, là “ngọc nữ” trong giới nghệ sĩ, được chưa?”
Ngô Khiết Tào từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì nụ cười, nếu là người khác không biết nội tình thì có lẽ đã cho rằng cô thực sự đơn thuần nghĩ như vậy.
Nhưng vấn đề là Bùi Tước đã có cơ hội nghe được những lời thật lòng của cô...... Nó chứa cảm xúc trái ngược hoàn toàn so với lúc này. Bởi vậy anh có thể dễ dàng nhận ra lỗ hổng trong câu trả lời hoàn mỹ kia.
“Phải không?” Bùi Tước bình tĩnh vạch trần: “Sao em không thêm vào một câu nữa...... Cô ấy còn là bạn thân của em?”
Trên đời này, có vài người luôn luôn không biết hai chữ “thức thời” viết như thế nào. Chẳng nói đâu xa, Bùi Tước đây là một ví dụ điển hình. Anh có thể không lưu tình chút nào mà vạch ra lỗ hổng bên trong lời nói của người khác. Cũng chính vì điều này mà anh mới trở thành một đạo diễn nổi tiếng.
Tuy vậy, anh lại không thể trở thành một người đàn ông tốt.
Ngô Khiết Tào cười lạnh: “Hôm nay anh tìm em là muốn gì?”
“Nếu chỉ vì nghi ngờ tình bạn giữa em và Băng Băng thì quả thực anh quá nhàm chán.”
“Anh không cần tiếp tục dùng thái độ như sứ giả của chính nghĩa để nói chuyện với em như thế nữa. Bùi Tước, phẩm hạnh của anh như thế nào không phải không có người biết. Hai chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, em có thể không biết được sao?”
“Cho dù là cảm thấy bất công thay cho Cổ Băng...... thì vấn đề cũng xuất phát từ cô ấy. Cô ấy cũng vừa mới chất vấn em về chuyện của hai chúng ta. Cổ Băng phải hỏi về chuyện xấu của tối hôm qua trước mới có thời gian quan tâm đến người bạn thân là em đây.”
Nói xong câu này, Ngô Khiết Tào dứt khoát đứng dậy.
Đi được vài bước, cô quay đầu lại: “Chuyện xảy ra tối hôm qua em cũng rất khó xử. Nhưng em không muốn chỉ vì anh mà làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa em và Băng Băng.”
Thấy cô sắp đi xa, Bùi Tước cũng đứng lên: “Này, còn lời thổ lộ của em với anh thì sao? Em có thực sự thích anh hay không?”
Vừa nghe thấy những lời này, Ngô Khiết Tào giật mình hoảng hốt, cô căng thẳng nhìn trái nhìn phải, chỉ sợ những kẻ lắm miệng vô tình nghe được. Nếu lộ ra thì thực sự vô cùng phiền toái.
Thật may là không có ai chú ý tới bọn họ.
Ngô Khiết Tào tăng nhanh bước chân.
Bùi Tước ở phía sau kêu to: “Ngày mai phóng viên sẽ đến phỏng vấn! Anh đã liên hệ với bọn họ rồi!”
-- Có tin nhắn mới.
From: Tòa soạn báo Hoa Vân.
To: Ngô Khiết Tào.
Nội dung: Tiền đã nhận được. Tin tức không bị phong tỏa. Hy vọng có thể tiếp tục hợp tác.
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Tình tay ba giữa những người bạn thân tương đối phức tạp.
Sức ảnh hưởng của nó ở một mức nào đó không thua gì tiểu tam chen chân vào giữa hôn nhân, đây cũng là khảo nghiệm lớn đối với tiểu tam đủ tư cách.
Nếu chủ động thì Kim chủ sẽ cho rằng bạn là một kẻ đê tiện phản bội bạn bè; còn nếu không chủ động thì có lẽ cả đời cũng không thể đạt được mục đích.
Bởi vậy từ đầu tới cuối, tuyệt đối không thể để cho Kim chủ khẳng định được bạn yêu anh ta. Chỉ có cám dỗ, khơi gợi lên sự ham muốn là biện pháp tốt nhất.
Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.
Gần bảy giờ sáng.
Giờ này cũng không phải là sớm nhưng hẳn là đa số mọi người vẫn còn đang mơ mơ màng màng. Dù sao nếu không phải dậy sớm thì ai chả muốn ngủ nhiều thêm một lát.
Tuy vậy mọi chuyện luôn luôn có ngoại lệ.
Sáng sớm rất ít người đi làm nhưng không phải là không có, cho nên quán bánh bao Hứa Thị tiếng tăm lừng lẫy của thành phố B đã có một hàng dài khách hàng đứng chờ mua bánh.
Nhìn khoảng cách giữa mình và cửa chính bán hàng, Cổ Hạo chuyển chiếc túi plastic đang cầm sang tay trái, nâng cổ tay phải lên, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Bảy giờ năm phút.
Hừm, lúc này chắc là Ngô Khiết Tào đã dậy rồi.
Do dự một chút, anh rời khỏi hàng ngũ. Người xếp hàng đứng sau thấy thế, lập tức bước lên chiếm chỗ, không đến hai giây, chỗ đứng của Cổ Hạo đã chẳng còn.
Cổ Hạo cũng chẳng thèm để ý, anh sải bước đến chỗ đỗ xe, nhanh chóng ngồi vào xe của mình.
......
Đứng ở trước cửa nhà Ngô Khiết Tào, Cổ Hạo vừa cố gắng bình ổn hô hấp, vừa lấy chìa khóa ra mở cửa.
Anh đã là khách quen của nơi này, một bà lão dắt con chó Husky đi qua, nhìn thấy anh thì cười to: “Tiểu Cổ, tới đây tìm Khiết Tào hả?”
Động tác trên tay vẫn không ngừng lại, Cổ Hạo cũng cười tươi đáp lại: “Vâng ạ. Hôm nay cháu đến đưa chị Khiết Tào đi làm.”
“Hiện giờ các ngôi sao ai cũng đều bận rộn cả mà phải không? Thế sao không thấy Khiết Tào bận gì vậy?”
Đương nhiên là không bận rồi. Ngô Khiết Tào cùng lắm chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, lấy đâu ra nhiều lịch trình cơ chứ?
Những lời này tất nhiên là Cổ Hạo không thể nói với bà Thang.
Trong lúc nói chuyện, anh đã mở được cửa ra, sau đó cẩn thận trả lời: “Chẳng phải chị Khiết Tào đã bắt đầu bận rộn rồi sao?”
Dứt lời, cũng không đợi bà Thang trả lời, anh bước luôn vào phòng.
Đúng như dự đoán, không thấy bóng dáng của Ngô Khiết Tào trong phòng khách.
Cổ Hạo quen thuộc đặt túi plastic ở trên bàn, nhấc chân vòng vo một hồi liền đi vào phòng ngủ.
Trên chiếc giường đệm trắng phau, Ngô Khiết Tào cuộn mình trong chăn thành một cái bọc lớn, vẫn ngủ ngon lành.
“Chị Khiết Tào, dậy đi thôi.” Cổ Hạo bước nhanh đến trước giường, nhẹ nhàng đẩy đẩy cái bọc kia mấy cái.
Hành động rất lưu loát, hiển nhiên đã làm rất nhiều lần như thế này rồi.
Ở trong chăn, Ngô Khiết Tào khẽ nhíu mày một chút, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Cổ Hạo cũng thực kiên nhẫn, anh tìm được một chỗ ở cạnh giường, chậm rãi ngồi xuống, lại đẩy thêm hai cái: “Chị Khiết Tào, hôm nay phải đi thử vai đấy. Nếu chị không tỉnh dậy thì sẽ không kịp ăn cái gì đâu.”
Nghe thấy thế, Ngô Khiết Tào giãy dụa từ từ mở mắt, vẻ mặt mơ màng, ánh mắt mông lung còn chưa có tiêu cự: “Mấy giờ rồi?”
Cổ Hạo thấy cô đã mở mắt thì nhanh chóng đứng lên, còn thuận tay vuốt phẳng chỗ ga giường mình vừa ngồi, rồi nhìn thoáng qua đồng hồ: “Bảy rưỡi.” Anh nói.
“Buổi thử vai bắt đầu khi nào ~”
“Mười giờ.”
Ngô Khiết Tào nghe xong thì lập tức thả lỏng, nhắm mắt chui đầu vào lại trong chăn, mơ hồ nói vọng ra: “Vậy để tôi ngủ thêm một chút nữa.”
“Không - được!”
Gặp phải bộ dạng vô lại của Ngô Khiết Tào, đương nhiên Cổ Hạo tự có biện pháp xử lý của riêng mình -- tuy rằng Ngô Khiết Tào nhất định sẽ không thích biện pháp này.
Cổ Hạo một tay túm lấy góc chăn, còn cho Ngô Khiết Tào một cơ hội cuối cùng, dĩ nhiên giọng nói đã mang theo uy hiếp: “Ăn điểm tâm xong còn phải trang điểm nữa, nếu chị không dậy......”
“Tôi trời sinh đã có cái mặt này rồi, đừng dùng đồ trang điểm để vũ nhục tôi!” Ngô Khiết Tào còn cố cãi.
“Nếu không rời giường tôi sẽ kéo chăn ra đấy.”
“Đừng!”
Ngô Khiết Tào không chịu phối hợp, Cổ Hạo cũng chẳng tức giận, để cô không ngủ tiếp được nữa, anh quyết đoán nắm chặt góc chăn kéo mạnh ra.
Dưới chăn là một cảnh tượng khiến người ta lóa mắt.
Trắng bóng! Ngô Khiết Tào không hề mặc gì cả, cô nằm nghiêng, đường cong nuột nà của cơ thể hiện lên thật rõ ràng, bộ ngực vì bị đè ép mà trông càng thêm lớn.
Cổ Hạo bị dọa cho sợ ngây người, sau đó giống như có lửa cháy đến mông, cuống cuồng xoay người lại, sắc mặt đỏ bừng.
“Chị ...... Sao chị lại không mặc quần áo?”
Trải qua việc náo loạn này, Ngô Khiết Tào cũng chẳng còn thấy buồn ngủ. Cô cười cười, mở miệng trêu đùa, cứ như thể người bị “nhìn thấy hết” là ai khác chứ không phải là cô: “Ngủ nude đó. Đại diện Cổ à, mà không, Cổ thiếu gia, không phải những kẻ có tiền đều thích ngủ nude sao? Đến cái này cậu cũng không biết, còn phải hỏi tôi nữa hả?”
“Tôi không ngủ nude!” Cổ Hạo quay lưng về phía Ngô Khiết Tào nghiến răng nghiến lợi nói, cuối cùng còn không quên phun thêm một câu: “Chị bị nhìn thấy hết đấy, sao chẳng để ý chút nào vậy?”
“Tôi coi cậu như một nửa em trai của tôi rồi, bị em trai nhìn thấy cũng đâu có gì to tát? Nói mới nhớ, em trai, chị cảm thấy em nên đối xử với chị dịu dàng một chút.”
Không biết vì cái gì, Cổ Hạo không giống như thường ngày lập tức gân cổ lên cãi lại. Mà anh lâm vào trầm tư, trong nhất thời cả hai người đều không nói gì.
Sau một lúc lâu, Cổ Hạo mới ngửa cổ, há mồm trả lời: “Ai là em trai của chị? Tôi là người đại diện, đừng có lấy tuổi ra uy hiếp tôi, mau đứng lên!”
Nói xong, Cổ Hạo duy trì tư thế quay lưng về phía Ngô Khiết Tào, rời khỏi phòng bằng tốc độ nhanh nhất, giống như có lang sói gì đang đuổi theo sau vậy.
Ngô Khiết Tào ở lại hắt xì một cái, cô xốc chăn lên bao bọc cơ thể, tự dưng bật cười.
Thời điểm Ngô Khiết Tào dụi dụi mắt từ phòng vệ sinh đi ra, Cổ Hạo đã bày hết thức ăn lên trên bàn. Lúc nhìn thấy Ngô Khiết Tào còn không quên chê bai bộ dạng của cô một câu: “Chị Khiết Tào, dù gì chị cũng là minh tinh, sao có thể không chú ý đến hình tượng của mình chút nào thế?”
Ngô Khiết Tào theo bản năng cãi lại: “Tôi không chú ý hình tượng khi nào?”
Cổ Hạo nhún vai, chỉ chỉ vào miệng của mình, ý gì thì không cần nói cũng biết.
Ngô Khiết Tào thấy vậy mới có phản ứng, cô xấu hổ lau lau bọt kem đánh răng còn sót lại rồi nói lảng sang chuyện khác: “Hôm nay ăn gì vậy?”
“Bánh bao chiên Chu Ký, còn có cháo hoa, bánh quẩy......”
Ngô Khiết Tào tìm một vị trí thuận tiện ngồi xuống, dùng gương mặt mộc không chút son phấn nhìn Cổ Hạo, nhíu mày ghét bỏ nói: “Sao lại không có bánh bao hấp?”
“Chị nghĩ tôi là bảo mẫu hả? Tôi là người đại diện của chị đấy! Chị Khiết Tào, chị thử nhìn coi đại diện của những minh tinh khác có ai đi từ sáng sớm để mua điểm tâm cho chị như tôi không?...... Quán Hứa Thị ở phía tây, quá xa, tôi không đi được.”
“Ai da ~~~~” Ngô Khiết Tào cầm một cái bánh quẩy nhét vào miệng, trong mồm đầy thức ăn lại còn cố nói, lúng ba lúng búng phun cả vụn quẩy ra ngoài: “Không phải chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ sao? Hơn nữa tôi với chị cậu còn là bạn thân, cho nên giữa hai chúng ta đâu phải so đo mấy cái này nữa, có đúng không? Em trai tốt ~~~~”
Cổ Hạo khoa trương ma sát hai cánh tay, rùng mình một cái: “Làm tôi nổi cả da gà.”
Ngô Khiết Tào thấy bộ dạng của anh khá vui vẻ, tâm tình cô cũng rất cao hứng, lại ăn thêm một cái bánh quẩy nữa.
“Chị ăn ít thức ăn dầu mỡ đi một chút, lại béo ra mất thôi.”
“Không sao, béo thì lại giảm cân.”
Có vẻ như tinh thần của Ngô Khiết Tào thực sự không tệ, Cổ Hạo cúi đầu tìm một chỗ ngồi xuống, mở miệng dò hỏi: “Chị Khiết Tào, tôi hỏi chị chuyện này.”
“Nói đi.” Ngô Khiết Tào chóp chép miệng.
“Tin tức ngày hôm qua là thế nào? Vì sao thân là người đại diện của chị vậy mà tôi lại là người cuối cùng trên thế giới này biết tin?”
Động tác nhai nuốt của Ngô Khiết Tào thoáng dừng lại một chút, cô theo bản năng nhìn về phía Cổ Hạo. Cổ Hạo ngồi đối diện cũng chăm chú nhìn cô. Ngô Khiết Tào có chút chột dạ cúi thấp đầu, trả lời rất nhanh: “Không đúng, cậu tuyệt đối không phải là người cuối cùng trên thế giới này biết tin. Dù sao tờ báo kia cũng chẳng nổi tiếng đến mức phát hành sang cả nước ngoài......”
“Đừng đùa.”
“Xì...... Quả nhiên không hổ là chị em, Cổ Hạo, cậu có biết không? Chị của cậu rất hay nói một câu......” Ngô Khiết Tào thả bánh quẩy xuống, nghiêm túc bắt chước giọng điệu lạnh lùng của Cổ Băng: “Ngô Khiết Tào, cậu đừng làm loạn nữa!”
Cổ Hạo không nói gì, anh chỉ chống khuỷu tay lên mặt bàn, lẳng lặng nhìn cô.
Ngô Khiết Tào thấy Cổ Hạo như vậy thì mất hết cả khí thế, cô ngồi thẳng dậy: “Chuyện nhỏ thôi mà, đi ra ngoài...... chơi với người ta, sau đó uống rượu, rồi anh ấy đưa về nhà.”
“Chỉ có vậy thôi?”
“Chỉ có vậy. Không lẽ cậu lo tôi câu trộm mất bạn trai của chị gái cậu à? Đừng có đùa.”
“Tôi không lo lắng chuyện này.”
“Hả?”
Nhìn đôi mắt đang trợn to vì nghi hoặc của Ngô Khiết Tào, Cổ Hạo lại không nói gì thêm, anh uyển chuyển nói sang chuyện khác: “Ngày diễn ra lễ trao giải của XL vì sao chị không cần tôi đi cùng?”
“Còn có thể vì cái gì nữa? Tôi vốn chẳng muốn ganh đua gì, không dẫn theo người đại diện là cậu để tránh không dọa đến người khác chứ sao? Cổ Hạo, cậu vốn là người có năng lực, cứ cố chấp đi theo nhân vật nhỏ không tiền đồ như tôi làm gì?”
“...... Tôi thích thế, ai nói chị không có tiền đồ? Không phải bây giờ đã có người cho chị cơ hội thử vai hay sao?”
Ngô Khiết Tào cười nhạt lắc đầu, tuy không dừng động tác ăn nhưng tốc độ cũng chậm đi không ít.
“Chị Khiết Tào, tôi nói này...... chị đừng tưởng anh Bùi Tước không làm ra chuyện xấu gì. Kỳ thực, không biết anh ta đã làm bao nhiêu chuyện xấu sau lưng chị tôi rồi, bộ dạng ra vẻ giữ mình trong sạch trước mặt chị tôi đều là giả hết! Không phải anh ta không làm ra chuyện gì, mà người nhà anh ta đã mang tiền ra áp chế tất cả xuống, không để truyền thông công khai ra mà thôi. Sự việc vừa rồi chẳng qua là do vận khí lần này của anh ta không tốt, hẳn là có người nào đó muốn chỉnh anh ta .....”
Ngô Khiết Tào uống nốt ngụm cháo cuối cùng, sau đó ngó nghiêng tìm hộp giấy ăn.
Cổ Hạo thấy vậy lập tức đưa khăn tay ra.
Ngô Khiết Tào tỉ mỉ lau miệng, cười nói: “Cẩn thận anh Bùi Tước của cậu biết cậu nói xấu sau lưng anh ấy như vậy thì nhất định sẽ bổ cậu ra đấy.”
Dứt lời, cũng không quan tâm đến Cổ Hạo có phản ứng gì, Ngô Khiết Tào nhanh chóng đứng dậy: “Được rồi, tôi đi trang điểm đây, sau đó sẽ đến chỗ thử vai.”
“Rác cũng không đổ nữa à?”
“Đi đây, đi đây......” Ngô Khiết Tào xỏ giầy rồi cầm túi rác lên, nhưng lại bị Cổ Hạo đoạt lại. Nhìn bóng lưng của Cổ Hạo, Ngô Khiết Tào hỏi: “Cậu là bảo mẫu của tôi hả? Đến vứt rác cũng làm giúp luôn?”
“Tôi thích thế!” Cổ Hạo nói.
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Trong quá trình làm tiểu tam, đương nhiên sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại. Nhưng đôi khi những trở ngại đó lại quyết định đến việc mục đích có thành công hay không.
Cho dù có phát sinh bao nhiêu trở ngại đi chẳng nữa thì cũng không cần phải sợ hãi, bởi vì có trở ngại thì sẽ có cách xoay chuyển.
Thứ có thể tác động lớn nhất đến việc xoay chuyển chính là người đàn ông..... thầm mến bạn.
Đúng vậy, chỉ là thầm mến. Nếu nói rõ ràng ra thì tất nhiên sẽ khiến đàn ông sinh ra dục vọng chiếm hữu đối với người phụ nữ mà anh ta thích, đây là bản năng đàn ông. Mà dục vọng chiếm hữu đó lại có thể biến thành một trở ngại khác.
Nếu chỉ giữ sự yêu thích trong âm thầm thì đàn ông tất sẽ tự giác ngoan ngoãn nghe lời, bảo anh ta làm cái gì anh ta sẽ làm cái đó. Do vậy mà mọi chuyện cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Là do anh ta thích thế, anh ta cam tâm tình nguyện bị lợi dụng, anh ta chấp nhận làm trâu làm ngựa thì có thể oán ai đây? Tôi không cho những người đàn ông này một chút hy vọng đã là rất tử tế rồi.
Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.

back top