Ngô Khiết Tào chậm rãi mở mắt ra. Đầu óc hỗn độn của cô nhanh chóng tỉnh táo.
Vì hiện tại cô đang nằm ở một nơi mang đến cho cô một cảm giác rất quen thuộc. Xung quanh chỉ thuần một màu trắng không có tạp chất, thậm chí không thấy được điểm dừng, giống như cô đang bị nhốt trong một cái hòm, mà cái hòm này không thể nhìn thấy bốn vách ngăn.
Vì sao Ngô Khiết Tào lại ví nơi này như một cái hòm? Sao cô có thể khẳng định được điều đó? Tại sao trong lòng cô lại ngập tràn sự nghi hoặc khó hiểu?
Ngô Khiết Tào có vô số nghi vấn, nhưng lại không có ai trả lời.
“Có ai không?” Ngô Khiết Tào bất an đứng lên, tay phải muốn chống tường đứng dậy, lại quơ phải một vùng không khí trống rỗng.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Có ai không? Có ai không?” Cô liên tiếp hô to.
Nhưng đúng là gặp quỷ, vẫn không có ai trả lời. Tuy rằng không nhìn thấy điểm dừng, nhưng tiếng nói của cô vẫn liên tục vọng lại.
Cảm giác này, rất quen thuộc, rất quen thuộc!
“Mẹ......”
Âm thanh từ xa xa truyền đến khiến Ngô Khiết Tào chấn động.
“Mẹ......” Tiếng gọi dần dần rõ ràng.
Giọng trẻ con non nớt càng tới gần thì Ngô Khiết Tào lại càng kích động. Hoàn toàn không còn sự trấn tĩnh khi đối mặt với Kim chủ nữa, giờ phút này dáng vẻ của cô hết sức bối rối vội vã, tuyệt đối không thể nói là tao nhã – Không cần biết trước mặt người khác cô có thân phận gì, ngay tại lúc này cô chỉ là một người mẹ mà thôi.
“Vi Vi, Vi Vi, con ở đâu, Vi Vi?”
“Mẹ......”
“Vi Vi?”
Ngô Khiết Tào lảo đảo đứng lên, cô mở to hai mắt cố gắng tìm kiếm trong hy vọng, nhưng tìm thế nào cũng không thấy được bóng dáng của con gái đâu. Cô điên cuồng chạy xung quanh, bởi vì vận động quá mức mà tiếng hít thở dần trở nên dồn dập, giữa không gian vắng lặng lại càng thêm rõ ràng.
Cô cố gắng hoà hoãn thở thật nhẹ, muốn bắt lấy tiếng gọi yếu ớt thỉnh thoảng thoáng qua kia.
Nhưng đáp lại cô chỉ có sự im lặng chết chóc.
Trái tim Ngô Khiết Tào lạnh dần đi, cô nhắm mắt lại, thẫn thờ ngã ngồi xuống đất, ngẩng cao đầu, tựa như một con thiên nga cô độc. Đáng tiếc ở nơi này không ai thưởng thức được vẻ đẹp của cô.
--[Người chơi sử dụng quá nhiều điểm cho hai thế giới.]
[ Mong người chơi không quên, chỉ có tích đủ 10.000 điểm thì người chơi mới có thể lấy được manh mối về Chu Vi – con gái của ngài.]
Tôi không biết rốt cuộc mục đích của các người là gì.
[ Chờ người chơi vượt qua hết các nhiệm vụ để ‘Tìm được Chu Vi’ thì tất cả sẽ được công bố.]
Không thấy nực cười sao? Rõ ràng là các ngươi giấu con gái của tôi đi, lại muốn tôi bán mạng vì các người nữa ư?
[ Trò chơi này không phải là trò đùa.]
Các người chưa nghĩ đến chuyện này phải không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, chung quy sẽ dẫn đến tâm lý chán nản. Tới một ngày tôi chán ngấy cái trò chơi này thì sẽ ra sao đây?
[ Chỉ cần người chơi chưa tìm được Chu Vi thì chúng tôi tin ngài sẽ không có những suy nghĩ đó.]
Ồ? Vậy thì...... tôi mệt mỏi rồi.
Ngô Khiết Tào chậm rãi lùi dần về phía sau, lần đầu tiên nói chuyện với hệ thống mà không phải qua tâm niệm, cô nói to ra tiếng: “Tôi đánh cược, các người chỉ có một người chơi là tôi mà thôi.”
[ Ngài không đánh cược nổi đâu.]
Tôi cá là tôi thắng, có những khi tôi mềm lòng nhưng đều không bị trừng phạt, tôi đã biết rõ điều đó rồi.
[ Người chơi không nên có suy nghĩ này...... Chúc ngài chơi vui vẻ.]
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Sau ngày tụ tập đó, cuộc sống bình thường của Ngô Khiết Tào không có gì xáo trộn -- buổi sáng như thường lệ bị đánh thức một cách “thô bạo”, sau đó vui vẻ ăn điểm tâm nhân tiện đùa giỡn em trai Cổ Hạo. Nắm rõ hành trình hoạt động trong ngày để tiếp tục cố gắng mà cũng chả có thành quả lắm, buổi chiều về nhà xem TV, xem luôn tới tối, sau đó lại ăn bữa tối do Cổ Hạo chuẩn bị.
Quả thực là cuộc sống hoàn mỹ giống như heo.
Ngô Khiết Tào bắt chéo chân, miệng nhai táo, bấm loạn xạ cái điều khiển TV, dáng vẻ tùy ý giống hệt ‘nữ hán tử’, hoàn toàn coi như không thấy sinh vật giống đực đang ngồi bên cạnh mình.
Đột nhiên, cô nuốt vội miếng táo trong miệng, híp mắt lại, lên tiếng hỏi: “Này, cậu có cảm thấy thiệt thòi khi làm người đại diện cho tôi không?”
“Hả?”
Cổ Hạo khó hiểu quay sang, thì thấy ánh mắt của Ngô Khiết Tào vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình TV. Anh cũng nhìn theo tầm mắt của cô, trên màn hình là Cổ Băng với nụ cười chuẩn 45 độ xinh đẹp.
Cổ Băng luôn là một nữ thần với ánh sáng chói lọi, mà Ngô Khiết Tào từ trước tới nay vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ không hấp dẫn được ánh mắt của công chúng.
Thu ánh mắt trở về, Ngô Khiết Tào quay đầu, nhìn chăm chú vào người đại diện nhà mình.
Ánh mắt của hai người bất giác chạm vào nhau.
Ngô Khiết Tào tận lực giả bộ như không có chuyện gì, vừa nhún vai vừa với tay lấy thêm một miếng táo: “Cậu thấy đấy, tôi lăn lộn đã lâu như vậy mà vẫn chỉ là một nghệ sĩ nhỏ nhoi. Nếu cậu muốn làm đại diện của ai đó thì sao không đi tìm chị của cậu ấy, có phải hơn không?”
“Chuyện đó không cần chị lo, tôi muốn làm đại diện cho ai thì kệ tôi! Đâu phải vì chị chứ?”
“Phải không?” Ngô Khiết Tào chậm rãi di chuyển sát về phía Cổ Hạo, thu hết hành động bất giác trốn tránh của Cổ Hạo vào trong đáy mắt, cô nở một nụ cười ám muội, nhét miếng táo vào trong miệng anh.
Cổ Hạo sững sờ nhìn thái độ chuyển biến bất thường của Ngô Khiết Tào, theo bản năng bắt đầu gặm nhấm miếng táo. Tim đập như trống đánh.
Ngô Khiết Tào thản nhiên lùi người lại, coi như không có chuyện gì mà khôi phục lại bình tĩnh. “Tôi chỉ trêu cậu một chút thôi, nhóc ạ. Thật không ngờ cậu lại trung thành như vậy.”
--[ Nhiệm vụ ẩn: Lấy được tám phần thật tâm của Cổ Hạo ~Đã hoàn thành ~; Đạt được 1500 điểm.]
[ Tổng điểm hiện giờ của người chơi: 7500 phân]
[ Chúc ngài chơi vui vẻ.]
Ngày công bố kết quả thử vai.
Cứ trôi qua một ngày là không biết có bao nhiêu người nóng lòng không yên.
Bất kỳ ai đã tham gia thử vai không cần biết bận rộn đến mức nào, đều nắm chắc di động trong tay, có chết cũng không chịu thả. Chỉ sợ bên đoàn làm phim gọi điện đến lại không bắt máy kịp thời.
Đây chính là thời khắc mấu chốt liên quan đến việc sự nghiệp diễn xuất có thể nâng lên một tầm cao mới hay không!
Mà fan của những nữ mình tinh đó cũng không ngừng theo dõi lùng sục trang weibo chính thức của đoàn làm phim, có gắng tìm ra một chút dấu vết hay manh mối gì đó.
Nhưng tất cả những việc đó đều không liên quan đến Ngô Khiết Tào, cô vẫn là cô, ánh sáng lấp lánh của người khác cũng chẳng chiếu đến đầu cô được.
Nhưng thật ra, hôm nay Cổ Hạo thức dậy sớm hơn mọi ngày, ôm tất cả những món điểm tâm mà Ngô Khiết Tào thích ăn, tâm tình vui sướng đến lạ thường. Trên đường tới nhà trọ của cô, nụ cười trên môi anh không tài nào giấu đi được – theo cách nói của người nào đó là chính là cười đến ngu luôn.
Phòng vẫn như vậy, mà người lại không thấy đâu.
Có lẽ là bởi hôm nay sẽ thông báo kết quả thử vai nên mới dậy sớm để rèn luyện đây mà. Cổ Hạo cười khẽ, đặt hết điểm tâm lên trên bàn.
--[ Người chơi, ngài nhất định sẽ hối hận vì hành động này của mình .]
Từ rất xa, Ngô Khiết Tào đã nhìn thấy xe của Cổ Hạo đang tiến về phía bên này, cô lập tức chạy vào một góc núp đi.
--[ Đến một ngày ngài hối hận, cho dù có muốn quay lại cũng không còn kịp nữa.]
Xác nhận xe của Cổ Hạo đã đi qua, Ngô Khiết Tào thở phào một hơi, sửa sang lại quần áo liền bước lên chiếc sẽ đã sớm đợi sẵn.
“Lái xe lái xe!”
Thấy dáng vẻ vội vã của Ngô Khiết Tào, lái xe tò mò hỏi: “Em gái à, vội như vậy là muốn đi đâu?”
“Khu biệt thự Tư Viễn.”
“Ồ, người ở khu đó không phú thì cũng quý. Gặp bạn trai sao?”
Ngụ ý: Là đi tìm Kim chủ ư?
Suy nghĩ này cũng không thể trách anh ta được, dù sao một người phụ nữ trẻ tuổi, trang điểm xinh đẹp mà lại muốn đi đến khu dành cho nhà giàu thì khó trách sẽ khiến người khác hiểu sai.
Rũ mắt xuống, Ngô Khiết Tào suy tư một chút, chờ đến khi lái xe tò mò đến sốt ruột mới chậm rãi nở một nụ cười thần bí: “Anh ta không xứng.”
--[ Người chơi nên nghĩ đến con gái của mình.]
Lái xe thấy Ngô Khiết Tào không có vẻ lạnh lùng, diện mạo cũng khá xinh đẹp, dọc đường đi đều ra sức tâm sự, trò chuyện với cô. Nhưng ngoại trừ mấy câu lúc mới lên xe, còn về sau lái xe có nói nhiều đến mức nào cô vẫn nhất quyết không chịu mở miệng.
Ánh mắt của cô chỉ nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ. Còn thiếu mỗi việc viết thẳng ba chữ “Đừng quấy rầy” lên mặt mà thôi.
Rốt cuộc lái xe cũng thức thời, chỉ thỉnh thoảng nói hai ba câu gây cười.
Tiếng động cơ ô tô cùng tiếng huýt sáo của lái xe hòa vào nhau, Ngô Khiết Tào dựa đầu vào cửa kính, cả người thả lỏng rung lắc theo xe.
--[ Người chơi, chúng ta cần nói chuyện một chút.]
Có cái gì cần nói? Tôi cảm thấy cứ trực tiếp đi tìm Bùi Tước là được, gọn gàng dứt khoát, đơn giản lại đỡ phiền phức, rất tốt đấy chứ!
--[ Con gái của ngài......]
“Lái xe, lái nhanh lên.”
“Được rồi!”
...... Thời điểm Ngô Khiết Tào vô cùng sốt ruột chạy tới nơi thì Bùi Tước đang ngồi đọc báo.
Thấy bộ dạng mất bình tĩnh của Ngô Khiết Tào, anh khẽ nhíu mày, giơ tờ báo ra trước mặt cô, nói: “Trên báo không có tin bốn người chúng ta chơi 4P đâu, em vội vã chạy tới đây để làm gì?”
Khoảng cách giữa hai người đã đủ gần, cách nhau một cánh tay là đủ rồi.
“Bốp.” Nắm đấm của Ngô Khiết Tào đập thẳng vào mắt Bùi Tước, ngay lập tức, nước mắt theo phản ứng sinh lý của Bùi Tước chảy ra.
“Ngô Khiết Tào, em bị trúng gió hả?”
--[ Hệ thống kiểm tra đến xác nhận nước mắt của Bùi Tước.]
[ Đã kiểm tra xong, nước mắt này không phù hợp với tiêu chuẩn của nhiệm vụ, mong người chơi không ngừng cố gắng.]
[ Chúc ngài chơi vui vẻ.]
Xoa xoa bàn tay, Ngô Khiết Tào mím môi trả lời: “Tôi biết rồi.”
Nhưng Bùi Tước thì chẳng hiểu anh đang trong tình huống gì: “Chết tiệt, rốt cuộc thì em muốn làm gì? Ngô Khiết Tào, vai nữ chính còn chưa chính thức giao đến tay em mà em dám làm càn như vậy hả?”
Ngô Khiết Tào không hề bị ảnh hưởng, cô bình tĩnh hỏi: “Có muốn tiếp tục không?”
“Tiếp tục cái gì?! Tiếp tục đánh anh á?” Bùi Tước càng thêm tức giận.
--[ Không, người chơi. Chúng ta cần phải nói chuyện.]
Nhìn Bùi Tước đứng trước mặt không ngừng kêu gào, Ngô Khiết Tào thản nhiên nói: “Hẹn gặp lại.” Nói xong, cô thở dài rồi nhắm mắt lại.
--[ Người chơi, ngài bức tôi đi ra, rốt cuộc là muốn cái gì?]
Các người biết rõ hơn tôi mà.
--[ Người chơi, tôi vẫn cho rằng chúng ta phối hợp rất tốt.]
Đúng vậy, cùng phối hợp với một dạng máy móc đương nhiên là rất tốt rồi.
--[ Người chơi, nếu tôi là một thứ máy móc ...... ngu dốt, thì hiện tại cũng không có cách nào đàm phán điều kiện với ngài rồi, dù sao con gái của ngài......]
Các người không dám giết nó.
Có những thời điểm tôi cảm nhận được sự phẫn nộ mà các người dành cho tôi, nhưng trước sau như một vẫn dùng từ “ngài” để xưng hô. Để uy hiếp các người, tôi thậm chí còn đấm Bùi Tước một quyền, nhưng các người vẫn rất kiên nhẫn phân tích tình huống.
Bởi vậy, cho dù hệ thống có trí não như bình thường thì vẫn có những hạn chế nhất định.
...... Còn muốn nói cái gì nữa không?
--[ Con gái của ngài: Ở trong tuyết trắng.]
Cái gì?
--[ Thông tin còn lại xin người chơi tự tìm hiểu.]
Tôi vẫn luôn cảm thấy các người còn giấu giếm tôi điều gì đó.
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Tại rất nhiều thời điểm, giả bộ tức giận để được một bước lại đòi thêm một tấc cũng là biện pháp tốt.
Tuy rằng cách làm đó xấu, nhưng thực tế vốn là như vậy.
Một sự việc, nếu chủ động tích cực quá mức có đôi khi lại dẫn đến hiệu quả ngược lại. Nhưng khi đã thành thục được việc giả bộ tức giận, thì ngay cả khí thế đã có thể áp người khác xuống một bậc rồi.
Là người luôn nắm quyền chủ động trong tay sẽ không biết phải làm thế nào khi có một ngày anh ta bất ngờ bị phản kháng. Chúng ta phải nhân lúc tâm trí anh ta nhiễu loạn mà bắt lấy cơ hội đạt được mục đích.
Hệ thống và đàn ông cũng giống như nhau mà thôi.
Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.
--[ Thế giới công lược thứ sáu bắt đầu.]
[ Nhiệm vụ: Được Khuất Tư thổ lộ tình cảm; Giết chết Khuất Tư;]
[ Chúc ngài chơi vui vẻ.]
Trời giá rét, chạng vạng tối.
Tiếng gào thét quyết tâm giết địch của các binh sĩ gần sát bên tai. Tiếng của một người không đáng sợ nhưng tiếng của hàng ngàn, hàng vạn binh sĩ hợp lại lại khiến cho màng nhĩ của người ta như sắp bị chọc thủng ra.
Đã đánh đến Hoàng Thành rồi. Cho dù những người trong thành có ra sức phản kháng, đem tính mạng của mình cùng toàn bộ gia quyến vào trong trận chiến này thì vẫn không thể cứu được Yên quốc nữa.
Ráng chiều chiếu đến, máu chảy không ngừng, thoạt nhìn giống như bọn quan binh kia dùng máu vẽ loạn lên bầu trời -- bọn họ giết người nhuộm đỏ khắp nơi!
Không ai biết trận chiến này sẽ kéo dài đến khi nào, cách duy nhất mà Hoàng tộc Yên quốc ở trong cung điện biết được tình hình diễn ra bên ngoài là nhờ có thám tử liên tục đưa tin cấp báo...... Và có lẽ cũng nghe thấy cả tiếng hô to đinh tai nhức óc kia.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi khiến cho Ngô Khiết Tào cảm thấy buồn nôn, nhưng khi chú ý tới tiếng hô bên ngoài dần dần yếu đi, nàng quay đầu, ánh mắt bối rối nhìn về phía Yên Vương.
Đó là ánh mắt hơi ướt át, hoàn toàn ỷ lại. Ánh mắt đó xuất hiện trên gương mặt mỹ nữ một thân cung trang tuyệt thế, toát lên hương vị điềm đạm đáng yêu.
Yên Vương đương nhiên cho rằng nữ nhi của mình đang vô cùng sợ hãi.
“Khiết Nhi đừng sợ.” Yên Vương ôn nhu mỉm cười: “Phụ vương sẽ không để cho con phải chịu nhục.”
Ngô Khiết Tào há mồm muốn nói cái gì đó, nhưng thấy Yên Vương trầm tĩnh dịu dàng tươi cười thì lại ngậm miệng lại, dè dặt nhẹ gật đầu: “Dạ, Khiết Nhi tin tưởng phụ vương.”
“Báo --” Tiếng hô to bén nhọn của thám tử bất chợt vang lên, đúng là làm khó hắn khi trong tình hình rối ren hiện giờ mà vẫn nhớ rõ quy củ quỳ xuống hành lễ: “Sở quốc đã đánh vào Hoàng Thành rồi!”
Yên Vương gật đầu, không hề có một chút kinh ngạc, ông nhìn thám tử, phất tay: “Được rồi, ngươi cũng trốn đi.”
Lúc này, thám tử chả còn để ý đến cái gì là cấp bậc lễ nghĩa nữa, vội vàng bò dậy. Hắn nhìn Ngô Khiết Tào và Yên Vương, bái lạy lần cuối, sau đó xoay người lảo đảo gia nhập đội ngũ cung nhân đang hớt hải xách đồ chạy ra khỏi cung.
Đại nạn đến thì thân ai nấy lo, chẳng oán trách được người nào cả.
Ngô Khiết Tào cảm thấy thật thương tâm, ánh mắt không khống chế được chua xót.
“Khiết Nhi.”
Ngô Khiết Tào khẽ chớp mắt, hàng lông mi cong theo động tác của nàng mà lay động, bức nước mắt chảy xuống. Nàng nhìn về phía Yên Vương: “Con ở đây.”
“Yên quốc tàn vong đã là điều không thể tránh khỏi, phụ vương ngày thường vốn sống an nhàn, trọng dụng quan văn, không chú ý đến việc tăng cường binh lực, cho nên bây giờ mới rơi vào cục diện này.”
“Phụ vương, Đại Yên quốc sẽ không bị diệt vong!”
“Khiết Nhi, con hiểu chuyện như vậy, chắc chắn là hiểu ý của phụ vương. Hiện tại, phụ vương muốn con cầm những thứ đồ nữ trang này rời khỏi Yên quốc, vĩnh viễn không được quay về lãnh thổ Yên quốc nửa bước!”
Người phụ thân ngày thường tình tình ôn hòa nhưng khi đứng trước hiểm cảnh bắt buộc phải lựa chọn thì lại vô cùng cương quyết, hơn nữa đây còn là lựa chọn liên quan đến sinh tử.
Ngô Khiết Tào kinh ngạc mở to mắt, cung trang màu hạnh hoàng (*) theo động tác cơ thể mà khẽ lay động.
(*) hạnh hoàng: màu vàng hơi đỏ
“Phụ vương, vậy còn người?”
“Ta sẽ cùng tồn vong với Yên quốc, để an ủi linh hồn các binh sĩ đã hy sinh.”
“Khiết Nhi không đi!”
“Mẫu phi của con mất sớm, hoàng huynh lại sa thân nơi chiến trường. Vương tộc Yên quốc chỉ còn lại một mình con mà thôi. Con là huyết mạnh duy nhất của Vương thất, Khiết Nhi, đừng tùy hứng.” Không nhìn đến ánh mắt đẫm nước của Ngô Khiết Tào, ông dứt khoát chỉ tay về một góc cung điện: “Chỗ đó có một mật thất, được Đế vương khai quốc thiết kế khi bắt đầu xây dựng Hoàng cung, chỉ thật không ngờ đến thời của bổn vương lại phải dùng tới nó.”
Thấy ánh mắt của Yên Vương càng lúc càng nặng nề, Ngô Khiết Tào không biết phải làm sao, đành đứng lên, ra sức lắc đầu:“...... Phụ vương, người cùng đi với con!”
Trầm mặc âu yếm nhìn nữ nhi của mình, Yên Vương nhìn thẳng đôi mắt đẫm lệ mông lung của nàng, cuối cùng lắc đầu: “Khiết Nhi, nghe lời phụ vương.”
Yên Vương đột nhiên nghiêng người, cầm một bình rượu ở trên khay, bước nhanh tới trước mặt Ngô Khiết Tào: “Đây là bình rượu độc, nếu chẳng may bị Khuất Tư bắt được, con nhớ phải uống nó. Còn bây giờ, mau đi đi!”
Sự tình đã không thể xoay chuyển. Lúc này, ngay cả bóng dáng của một cung nhân cũng chẳng thấy đâu.
Mệnh lệnh Yên Vương đưa ra thì không thể phản kháng, huống chi Ngô Khiết Tào đã nghe thấy những tiếng bước chân ngoài hoàng cung truyền đến càng lúc càng gần. Cắn chặt môi, nàng nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Yên Vương, khó khăn gật nhẹ đầu.
Yên Vương thấy thế, cuối cùng cũng lộ ra chút vui mừng. Ông giao bình rượu cho Ngô Khiết Tào, mở cửa mật thất rồi đẩy nàng đi vào.
‘Rầm’ một tiếng, cửa mật thất đóng lại chặn giữa hai người.
Tiếng nói mơ hồ của Yên Vương vọng tới: “Cứ đi thẳng theo mật thất, nó thông ra ngoại thành, nhũ mẫu và tỳ nữ của con đã đợi sẵn ở ngoài đó rồi.”
Ngay khi Yên Vương vừa dứt lời, âm thanh chát chúa của vũ khí va vào nhau lập tức vang lên.
Ngô Khiết Tào ngừng thở.
Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng giọng nói của người tới thực sự dễ nghe: “Yên Vương đứng ở đó làm gì vậy? Theo dự đoán của bổn vương thì chí ít ngài cũng phải ngồi trên vương vị của ngài chứ.”
“Mối quan hệ giữa Sở quốc và Đại Yên quốc ta trước giờ đều rất tốt, Khuất Tư, bổn vương không hiểu tại sao ngươi lại hành động như vậy. Còn cả ngươi nữa......”
‘Ngươi’? Là ai?
Khuất Tư không trả lời, còn hỏi ngược lại: “Ngài nói xem, tôi còn có thể có mục đích gì khác?”
“......”
“Kết cục đã định, bổn vương cũng chẳng thể nói thêm điều gì, chỉ hy vọng ngươi không làm hại đến dân chúng Yên quốc.”
“Điều đó là đương nhiên, dân chúng của bổn vương thì bổn vương nhất định sẽ quan tâm.”
“Vậy thì tốt...... Trời thật lạnh......”
Câu này vừa dứt, không còn nghe thấy tiếng của Yên vương nữa. Ngô Khiết Tào bị nhốt trong mật thất, không biết được tình hình bên ngoài ra sao. Nàng khẽ cắn môi, nhìn thoáng qua bình rượu trên tay, vẫn dán lỗ tai vào vách cửa mật thất nghe ngóng.
‘Ầm’ một tiếng, bên ngoài truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.
‘Choang’, là tiếng đồ sứ bị đập vỡ.
Tuy rằng chỉ có thể dựa vào âm thanh bên ngoài để suy đoán tình hình, nhưng ngoài đó đã xảy ra chuyện gì thì không cần nói cũng biết.
Ngô Khiết Tào căng thẳng che miệng, cố gắng không kinh hô ra tiếng. Cho dù trong lòng hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra nhưng nàng vẫn ôm một tia hy vọng. Ngô Khiết Tào tiếp tục chăm chú lắng nghe, cửa mật thất là một tấm đá phiến lạnh lẽo, cảm giác áp tai vào nó thực khổ sở.
Xen lẫn giữa tiếng cười khẽ là tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Thảnh thơi, quả thực rất thảnh thơi, giống như một người thợ săn đang chậm rãi tiến đến gần con mồi. Đáng sợ ở chỗ, con mồi kia đã nằm trong hoàn cảnh không thể trở mình.
“Vừa rồi, Yên Vương đứng ở chỗ này.”
“Tuần Hướng, ngươi nói xem chẳng lẽ tầm nhìn của chỗ này rất đẹp ư?”
Ngoài Khuất Tư ra còn có một người nữa. Mà người kia lại là kẻ không thích nói chuyện, một hồi lâu sau cũng không thấy hắn trả lời.
“Hay là...... có một con chuột nhỏ trốn ở đây?”
Nắm chặt bình rượu trong tay, trái tim của Ngô Khiết Tào đập càng lúc càng nhanh.
‘Thình thịch, thình thịch’.
Ngay tại vị trí Ngô Khiết Tào để tai sát lại gần, tấm đá phiến làm cửa mật thất bị đập mạnh một cái. Do để tai quá sát nên tiếng động truyền vào tai bị phóng đại lên mấy lần, đầu óc của nàng lập tức trống rỗng, thậm chí còn không kịp nghĩ đến việc trốn chạy.
Cũng không biết làm sao Khuất Tư tìm được cơ quan mở ra mật thất, phiến đá dần dần di chuyển lên cao. Không giống như lúc Yên Vương mở ra, có lẽ là do tâm trạng khác nhau, lần này tốc độ mở cửa chậm tới mức khiến người ta giận sôi.
Thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của Ngô Khiết Tào là một luồng ánh sáng, chiếu lên làn váy của nàng, cung trang màu hạnh hoàng càng thêm sáng ngời.
Không bị chắn tầm mắt nữa, Ngô Khiết Tào có thể nhìn thấy Khuất Tư qua khe hở, và cả Tuần Hướng mặc chiến bào mà Khuất Tư vừa nhắc tới. Còn có rất nhiều người...... mà nàng không biết ai là ai.
Rốt cục, cửa mật thất hoàn toàn mở ra.
Hình ảnh Ngô Khiết Tào khóc đến thảm thương, không màng tới hình tượng rơi vào trong mắt mọi người, chỉ có điều chẳng có ai sinh lòng thương tiếc. Người duy nhất thương xót cho nàng chính là Yên Vương đang nằm trên mặt đất, đã chết, ánh mắt ông vẫn nhìn về hướng mật thất.
Hết thảy đã kết thúc rồi.
Khuất Tư cười ác ý: “Từ lâu đã nghe đại danh công chúa của Yên quốc nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay nhìn thấy...... cũng chỉ thường thôi.”
Tuần Hướng một thân áo trắng, không nhiễm một hạt bụi nhỏ: “Đại vương.” Hắn cau mày nhắc nhở.
Không nói tiếng nào thì không sao, hắn ta vừa mở miệng đã lập tức thu hút sự chú ý của Ngô Khiết Tào. Vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc, công chúa mất nước run run dò hỏi: “Hướng Tuần?”
Hướng Tuần mặt không chút thay đổi, vẫn là bộ dạng nho nhã, lễ nghĩa chu toàn như cũ: “Bẩm công chúa, thần tên là Tuần Hướng.”
“Ngươi nói mấy lời vô nghĩa với nàng ta làm gì? Thời gian ngươi ở Yên quốc cũng đã hết rồi.”
So với sự thất bại thì việc bị người thân cận nhất phản bội còn đáng sợ hơn rất nhiều. Trước ngày hôm nay, Tuần Hướng vốn là Quốc sư của Yên quốc.
Ngô Khiết Tào hiểu rõ, cảm thấy thật châm chọc, nàng oán hận nhìn hai kẻ đùa bỡn vương thất Yên quốc như đùa bỡn sủng vật kia, giọng nói vẫn thực nhẹ nhàng, nhưng sự phẫn nộ trong đó lại không thể che giấu được: “Ta có biến thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho các người!”
Nói xong, lấy tốc độ nhanh nhất, nàng nhấc bình rượu lên đổ thẳng xuống miệng.
Rượu là nước nhưng dù sao cũng không phải nước, tốc độ đổ rượu lại nhanh như vậy. Hơn phân nửa số rượu tràn ra bên ngoài, theo cần cổ nàng chảy xuống thấm vào y phục, cung trang màu hạnh hoàng đã mất đi vẻ lộng lẫy.
Uống rượu xong, Ngô Khiết Tào ho khan đặt bầu rượu sang một bên, lệ rơi thành hàng, nàng gắng gượng nói: “Phụ vương, Khiết Nhi đến với người đây......”
--[ ‘Thuốc giải độc’ mà người chơi yêu cầu đổi không phát huy tác dụng, người chơi được hoàn lại 100 điểm.]
[ Chúc ngài chơi vui vẻ.]
Mí mắt Ngô Khiết Tào khẽ động đậy, nhưng vẫn kiên trì nhắm mắt chờ chết. Đợi một hồi lâu, chết thì không thấy ngược lại còn nghe được tiếng Khuất Tư càn rỡ cười to.
“Ha ha...... Không ngờ công chúa Yên quốc lại ngây thơ đến mức này. Tuần Hướng, để nàng ta làm thị nữ của ngươi đi!”
“...... Được.”
Mạng của Ngô Khiết Tào coi như được giữ lại .
Nhưng nàng không hề cảm thấy vui vẻ, mà chỉ ngây ngốc trợn mắt, liếc nhìn Tuần Hướng đứng ở đó một cái, lại chuyển tầm mắt về sườn mặt góc cạnh của Khuất Tư.
Cuối cùng, nàng cúi đầu nhìn chằm chằm vào bình rượu đã vỡ.
“Có một loại độc dược phải uống rượu mới phát huy dược tính. Yên Vương hẳn là đã ăn loại độc dược này, rượu chỉ dùng để làm thuốc dẫn mà thôi.”
Cả người Ngô Khiết Tào xụi lơ trên mặt đất.
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Có đôi khi chúng ta phải chinh phục Kim chủ trong khi hai người không quá quen thuộc.
Đương nhiên việc này không phải là không có khả năng, dù sao quen thuộc cũng từ không quen thuộc mà bắt đầu. Tấn công chinh phục có nền tảng quen biết từ trước tất nhiên là có lợi thế hơn, nhưng từ mới quen biết cho đến khi tấn công chinh phục cũng không phải không thể.
Biện pháp nhanh nhất chính là thể hiện tình cảm của mình đối người khác, tình thân cũng được, tình yêu cũng tốt, tình bạn bè cũng có ích, miễn sao có thể tạo được ảnh hưởng thâm căn cố đế.
Đây cũng chính là lý do vì sao mà trước khi yêu cho dù nữ sinh không hề thích động vật, nhưng những lúc ở cạnh bạn trai nhìn thấy chó con, mèo con đều tỏ ra mình là người rất có kiên nhẫn chăm sóc động vật. Đó là một hình thức lấy được ấn tượng tốt của người khác, làm cho người ta cảm thấy mình là người sống tình cảm, là một người theo bản năng hành động chứ không phải cố ý hay giả vờ.
Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.