Tiểu Thư Thất Lạc

Chương 37

Từ sau lần ở nhà Ly, Thiên bỗng dưng thay đổi. Ít lông bông la cà, khiến tất cả đều rất thắc mắc, chỉ có Ly với Kiệt là hiểu. Ly cũng hờ hững mặc kệ, coi như không liên quan đến mình, dù sao với nó mà nói kết quả cuối cùng mới là quan trọng nhất.

 

Ngay cả Yến, Huy, Kiệt, Tâm, Minh nó cũng thấy lạ lạ. Còn Linh, thay đổi mỗi ngày nên nó chẳng biết là con nhỏ có thay đổi gì không. Cả đám ít tụ tập hẳn, khiến nó bỗng dưng thấy trống vắng… Cứ vậy qua gần 2 tháng, kì thi cuối kì 1 đã đến, và hôm nay… là ngày công bố kết quả.

 

Ly đứng chết trân nhìn bảng điểm và xếp hạng toàn khối. Hết người này người kia chen chúc đến xem xô đẩy dồn nó vào góc tường mà nó vẫn không để tâm, trong đầu nó chỉ hiện lên dòng chữ trên bảng

 

1. Long Hạo Thiên: 595/100

 

2. Nhạc Lưu Ly: 595/100

 

….

 

Hơn tháng này gần như bị chúng bạn xa lánh ( anh chị ý ai cũng có việc của riêng mình ý mà) nên Ly cắm đầu vào học. Kết quả nó đạt được có thể nói tốt nhất từ trước đến nay. Nhưng đó là nó đã có sẵn 1 nền tảng kiến thức cộng thêm sự cần cù siêng năng vượt trội hơn tháng qua mới đạt được. Thế nhưng… thế nhưng Long Hạo Thiên kia hơn 1 tháng mà từ hạng 100 lên hạng 1… quả thật khiến nó cảm giác khó tin cơ mà. Không chỉ nó, nhóm bạn nó, mà toàn trường cũng kinh ngạc không kém.

 

Nam sinh A: Cái gì? Hạo Thiên xếp hạng nhất sao? Không phải nhầm bài thi hay nhầm tên đó chứ?

 

Nam sinh B: Có tiền đúng là muốn gì cũng có thê. Haizz.

 

Nữ sinh A: Hạo Thiên hạng 1 sao? Thật đúng là vừa tài giỏi vừa đẹp trai. Em yêu anh chết mất (=.=”)

 

Nữ sinh B: Không ai có thể thay thế anh trong lòng em. Ôi! Hoàng tử của đời em!

 

Ngay khi nữ sinh B đang vô hạn cảm than, thì cái vị hoàng tử của lòng cô ta đi lướt qua cô ta, dẹp đám đông sang 1 bên, xách cổ đứa con gái đang ngơ ngẩn nhìn muốn sói mòn tấm kính của bảng tin như lôi cổ 1 con gà.

 

Mọi người xung quanh lại tiếp tục xì xào, đám 6 người kia cũng lẫn trong đó.

 

- Ly có vẻ như thật sự bị kích thích đi! Tâm thở dài. Nó chỉ nghĩ đơn giản là thành tích hạng nhất bao năm của Ly bị hạ khiến nó bị shock chứ không biết nguyên nhân sâu xa trong đó. 

 

- Mà thằng kia ăn phải thuốc kích thích gì vậy? Tự dưng lại trở về làm con ngoan trò giỏi? Huy thắc mắc.

 

Kiệt chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng hai người đã khuất xa cuối hành lang.

 

Linh thi thoảng lại nhìn Kiệt, lần nầy nó đã rất cố gắng đạt thành tích tốt. Không cần nhắc bài mà được hạng 120 cũng là cố gắng không ít, chỉ để nghe được 1 câu khen ngợi của ai đó, thế nhưng….

 

Sau khi đi qua mấy tòa nhà, Thiên dẫn Ly ra sân sau, Ly vẫn như con rối gỗ ngơ ngác mặc Thiên lôi kéo. Thiên thở dài, ấn Ly ngồi xuống ghế, hươ hươ tay trước mặt:

 

- Nè! Nè!

 

Ly ngước lên nhìn Thiên, ánh mắt đầy phức tạp. Cái nhìn mang đầy dò xét, tựa như đang tìm tòi một người xa lạ, ánh mắt mờ mịt mông lung tỏ rõ sự khó hiểu, nhìn hồi lâu, Ly cúi xuống nhìn đất.

 

Thiên cũng im lặng nhìn Ly. Một lúc lâu thật lâu, dường như không chịu được sự im lặng đáng sợ đó, Thiên túm vai Ly ra sức lay:

 

- Nè! Cô làm sao vậy hả? Shock quá câm luôn rồi hả?

 

Thiên quay mặt Ly đối diện mặt mình, ép Ly nhìn thẳng vào mắt mình, Ly lại nhìn Thiên một cách mông lung rồi hướng tầm mắt xuống dưới. Thiên lại cúi mặt xuống dưới đối diện với Ly, Ly lại chuyển tầm mắt sang chỗ khác. 

 

Đến lúc này thì Thiên thật sự tức giận. Bao nhiêu điều định nói giờ có lẽ bị văng ra khỏi đầu bay tít lên sao Hỏa rồi cũng nên. Thiên quay mặt Ly ra, cúi xuống, từ từ…từ từ... Ly vẫn không phản ứng. Vốn dĩ chỉ định hù cho Ly tỉnh táo lên đôi chút, mà Ly vẫn không phản ứng gì, Thiên nổi nóng, cúi xuống nhanh như chớp, ép đôi môi mình lên đôi môi của Ly.

 

Ly đang còn đắm chìm trong suy nghĩ, không kịp phản ứng, nhất thời ngây ngốc, trừng lớn hai mắt.

 

1s…2s… 10s… 15s… Thiên vẫn chưa có ý định dừng lại. Đến lúc Ly thấy ngộp thở, và cũng hiểu rõ Thiên đang làm gì, định đẩy Thiên ra…

 

- Hai em đang làm gì vậy? Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lung, uy nghiêm. Thiên như từ trong mộng tỉnh lại, buông Ly ra, hai đứa cùng nhìn lại, nhất thời cùng ngây ngẩn, là… là…

 

Tại phòng họp của các thầy cô, cô hiệu trưởng Mạc Sa ngồi ghế trái, thầy hiệu trưởng Lưu Vinh ngồi ghế phải, nó và Hạo Thiên đứng im lặng cúi đầu, như hai tên tội phạm bị lôi ra trước vành móng ngựa.

 

Trong lòng Ly đã buồn phiền nay càng ảo não không thôi, trong lòng thầm hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà Hạo Thiên. Nó chỉ cảm thấy vô cùng bất ngờ về thành tích của Hạo Thiên, và cũng khó chịu khi thành tích bao năm không giữ được. Nó bỗng thấy mình thật vô dụng, kém cỏi ( giỏi thế rồi mà còn chưa thỏa mãn, haiz) rồi cứ thế suy nghĩ lan man, thậm chí còn có ý nghĩ đi nhảy lầu??? ( quá khích chị ơi!!) Nên nó cũng không phản ứng khi Thiên lôi nó đi, nên nó càng không kịp phản ứng khi Thiên hôn nó, mãi đến giờ đứng trước mặt hai vị hiệu trưởng đáng mến nó mới kịp phản ứng và nhận ra tình cảnh bây giờ của mình. 

 

Căm tức liếc xéo Hạo Thiên 1 cái, lại thấy hắn ta vẫn chăm chú nhìn mình nãy giờ, Ly thoáng ngạc nhiên, lại nhớ lại mục đích ban đầu, trừng mắt lên tỏ vẻ tức giận.

 

Thấy Ly trừng mắt lên với mình, xem chừng Ly có vẻ đã từ trên mây trở về với mặt đất, Thiên thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười tươi nhất có thể với Ly.

 

Ly thấy ánh mắt giết người của mình không có lực sát thương gì với Thiên, mà xem chừng hắn lại còn rất thích thú, Ly nghiến răng ken két, hai tay nắm chặt, nhìn Thiên không chớp mắt.

 

Hành động của Thiên và Ly rơi hết vào mắt hai vị hiệu trưởng… Hai người liếc nhìn nhau trao đổi ánh mắt, cùng suy nghĩ: " Hai đứa này vừa biểu diễn một màn thân mật cực "Tây" ở giữa sân trường, giờ trước mặt thầy cô còn không quên liếc mắt đưa tình, nhìn nhau nồng cháy đắm đuối thế kia, đúng là... tuổi trẻ nồng nhiệt"

back top